Dương Mễ nói với Nhậm Tuyết Y:
- Chị ra ngoài có chút việc, em đợi chị ở nhà nhé.
Ló ra khỏi cửa, Dương Mễ mở cửa chiếc xe Buick của mình, đi thẳng đến bệnh viện.
Trên đường, cô ấy gọi điện thoại cho Trần Phong:
- Bí thư Trần à? Tối nay tôi không đến được rồi, ngày mai nhé, sáng mai tôi sẽ liên lạc với anh.
Trần Phong không có cách nào khác, cho đến nay, gã vẫn không biết thân phận của Dương Mễ, chỉ nghe thấy tiếng nói êm tai kia của Dương Mễ, liền thầm đoán, Chủ tịch tỉnh Trương giới thiệu ai cho mình nhỉ?
Dương Mễ đến bệnh viện làm hai cái kiểm tra, thử máu và siêu âm.
Cầm tờ xét nghiệm và bảng siêu âm, Dương Mễ thực sự không dám tin:
- Bác sĩ, có thể khẳng định không?
Bác sĩ nhìn cô ấy một cách kì quái, Dương Mễ lập tức giải thích:
- Ồ, tôi kết hôn với chồng mấy năm rồi, mà không hề có thai, cho nên tôi…
Bác sĩ hiểu, lúc này mới cười nói:
- Vậy thì chúc mừng chị, có thai rồi, ba tháng đầu cần cẩn thận một chút, đừng hoạt động mạnh. Càng không thể chung chăn gối, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Dương Mễ gật đầu một cách mơ mơ màng màng:
- Ồ.
Bác sĩ thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy, cầm một cái đơn thuốc đến:
- Như thế này đi, tôi sẽ kê cho chị một ít thuốc dưỡng thai, sau mỗi tháng chị đến chỗ tôi kiểm tra một lần, tôi đảm bảo chị sẽ sinh ra một đứa trẻ vừa mập vừa trắng. Chị đi lấy thuốc đến đây, tôi sẽ nói cho chị cách sử dụng?
Dương Mễ đã nghĩ đến cái chết, còn sinh một đứa con vừa trắng vừa mập, mình cần đứa trẻ này làm gì?
Nhận đơn thuốc dưỡng thai của bác sĩ, ra khỏi cửa thuận tay vứt vào thùng rác. Nhưng mà thầy thuốc kia, còn trông mong cô ấy lấy thuốc, đến chỗ cô ấy hỏi xem nên dùng như thế nào, không ngờ Dương Mễ đã đến bãi đỗ xe của bệnh viện.
Ngồi trên xe, Dương Mễ không thể bình tĩnh lại được.
Hai tay che mặt, trong đầu bối rối.
Vừa rồi siêu âm thể hiện, cái thai khoảng một tháng rưỡi, trong lòng Dương Mễ rất căng thăng, một tháng rưỡi, sao lại là một tháng rưỡi nhỉ? Ít nhất phải là hai tháng chứ, hoặc là nhiều hơn mới đúng, có phải là bác sĩ chẩn đoán sai rồi không?
Dương Mễ thất thần ngồi trên xe.
Bản thân cô không biết, đứa trẻ này hình thành từ lúc nào, trên thực tế, mấy năm nay ngoài việc phân phân hợp hợp với Uông Viễn Phương, không ở cùng với ai khác. Dương Mễ buồn rầu.
Nếu thực sự là của Uông Viễn Phương, có nên nói cho anh ta không nhỉ? Hay là mình lén xử lý, từ giờ trở đi cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa?
Nếu đã chọn lựa chia tay rồi, có cần thiết nói với anh ta không?
Nếu là của Uông Viễn Phương, khoảng thời gian đó cũng không khớp? Trong lòng Dương Mễ có chút mâu thuẫn.
Dương Mễ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc, sắc mặt cô bỗng chốc trở nên tái nhợt, chẳng nhẽ…
Ngày hôm sau, cô vẫn giành thời gian, gặp mặt với Trần Phong. Sau khi nghe ý tưởng của Trần Phong, Dương Mễ liền nói:
- Được rồi, đợi tôi thông báo. Chúng tôi sẽ mau chóng sắp xếp cuộc phỏng vấn này.
Từ biệt Trần Phong, Dương Mễ lại trở về Ủy ban nhân dân tỉnh, xin ý kiến của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói với cô ấy, mình có ý tưởng. Lần này muốn trong phạm vi toàn tỉnh, thành lập một quỹ cùng loại, cái tài khoản này, khoản chuyên dụng, mở ra để cứu trợ cho trẻ em thất học.
Dương Mễ nói, ý kiến này không tồi, chỉ cần Chủ tịch tỉnh Trương có ý tưởng này, và nếu có thể tự mình đứng ra kêu gọi, tôi tin rằng sẽ đạt được hiệu quả không thể tưởng tượng được. Trương Nhất Phàm nói với cô ấy, tôi bảo người ta nghĩ ra một cái kế hoạch trước, đến lúc đó cần chị giúp đỡ, các chị nghĩ cách tuyên truyền.
Kế hoạch này của Trương Nhất Phàm, rất nhanh đã nhận được sự ủng hộ của Thẩm Hoành Quốc, nếu như trong phạm vi toàn tỉnh, có thể thành lập một quỹ như thế này, cứu trợ đối với những trẻ em thất học, đây là một chiến tích rất tốt.
Là Chủ tịch tỉnh, điều mà Thẩm Hoành Quốc nghĩ đến đương nhiên là thành tích.
Nhưng mà vấn đề từ tiền vốn này, đã trở thành chuyện khiến hai người hao tâm tổn trí, Trương Nhất Phàm nói, thông qua hình thức quyên tiền qua xã hội, chúng ta kêu gọi một số nhà tài trợ nữa. Còn trên phương diện tài chính, hướng tới một chút, số tiền này sẽ đi ra.
Do Ủy ban nhân dân tỉnh đứng đầu, Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm đề ra phương án tài trợ giúp đỡ người nghèo, đã nhận được sự đồng ý của hội nghị Chủ tịch tỉnh một cách rất nhanh.
Trương Nhất Phàm nói trong hội nghị, tôi có thể rút ra một bao thuốc lá, có thể uống một ngụm rượu, đưa số tiền tiết kiệm này, đầu tư vào khu vực nghèo đói, giúp đỡ những em nhỏ thất học. Và trong vòng ba đến năm năm, Ủy ban nhân dân tỉnh có niềm tin vào lực lượng, để giải quyết hoàn toàn sự kiện trẻ em thất học của toàn bộ tỉnh nghèo.
Trương Nhất Phàm còn đề xuất ra một điểm, từ hôm nay trở đi, tôi đi bộ đi làm, tiết kiệm tiền xăng dầu, tặng cho số trẻ em nghèo thất học. Vốn dĩ đến nay tỉnh của tôi, còn tồn tại những vấn đề này, đó là trách nhiệm của chúng tôi. Cho nên chúng tôi nên có nghĩa vụ giúp đỡ bọn họ, để trẻ có người nuôi, già có người chăm sóc.
Tống Hạo Thiên nghe thấy những lời này, thầm cười.
Bởi vì lời nói trong hội nghị của Trương Nhất Phàm, tin tức tối hôm đó tự nhiên sẽ truyền đi. Mặt gã mỉm cười. Nói khoác, xem kết thúc như thế nào!
Sau đó cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại;
- Đã xem tin túc tối hôm nay chưa?
Phương Tấn Bằng đang ăn cơm ở ngoài, nói một câu:
- Tin tức gì cơ? Từ trước đến giờ tôi không quan tâm đến tin tức địa phương.
Tống Hạo Thiên nói một cách khinh thường:
-Binh pháp nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Khó trách anh thất bại thảm hại!
Nói xong, gã liền dập máy.
Phương Tấn Bằng ngẩn người ra:
- Các anh ai đã xem tin tức rồi?
Bên cạnh không một ai lên tiếng, gã liền mắng một câu, đồ ăn hại
Sau đó gã gọi điện thoại cho Dư Khang Kiện, Dư Khang Kiện nói chuyện chủ trương thành lập quỹ xóa đói giảm nghèo nhằm cứu trợ các em nhỏ thất học ở những khu vực khó khăn, mà Trương Nhất Phàm nêu ra trong hội nghị, cho Phương Tấn Bằng nghe. Phương Tấn Bằng buồn bực, trước kia gã cũng từng thành lập một cái quỹ ở Vĩnh Lâm, đây là luận điệu cũ rích, có gì kì lạ chứ?
Thằng ranh Tống Hạo Thiên này còn giải vờ, làm mình cân nhắc. Tuy nhiên gã tin rằng Tống Hạo Thiên sẽ không bắn tên không đích, bên trong chắc chắn có ý đồ gì đó. Sang ngày hôm sau, gã đã tìm được một tờ báo đăng về nội dung của hội nghị này.
Lời phát biểu của Trương Nhất Phàm phát trong cuộc hội nghị, đã khiến cho Phương Tấn Bằng bừng tỉnh ngộ.
Mất cảm giác, đúng là giả ngốc! Để tôi xem xem anh có đi bộ đi làm hay không. Thể hiện à! Ông đây cho mày thân bại danh liệt!
Lời phát biểu của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hồ Nam trong hội nghị, yêu cầu toàn bộ vận động viên, từ tôi trở đi, hút thuốc ít hơn một bao, uống rượu bớt đi một chai. Liêm khiết tự hạn chế, đem số tiền có thể tiết kiệm được, để quyên góp tặng cho các em nhỏ ở những khu vực khó khăn bị thất học.
Lời nói của Trương Nhất Phàm, rất ăn khớp với tinh thần mà Lý Thiên Trụ truyền đạt cách đó không lâu, trước đây không lâu trong một cuộc hội nghị, nhằm điều chỉnh lại tác phong làm việc của các cán bộ, ông đã yêu cầu các cán bộ liêm khiết công chính, giữ vững nguyên tắc và tính giai cấp của mình, không tham ô dù chỉ là một phân tiền của nhân dân, phải thực sự cầu thị, phải kiên định hoàn thành tốt nhiệm vụ công việc vì đảng và nhân dân
Trong khoảng thời gian Lý Thiên Trụ đảm nhiệm chức Bí thư này, gã nhấn mạnh nhất, chính là làm sạch bộ máy chính trị, gã cũng nhiều lần đề cập đến vấn đề này trong cuộc hội nghị. Do đó, rất nhiều người đều liên hệ lời nói của Trương Nhất Phàm và Lý Thiên Trụ lại với nhau, cho rằng Trương Nhất Phàm đang có ý ủng hộ Lý Thiên Trụ, đang nịnh bợ Lý Thiên Trụ.
Ban Tuyên giáo dưới chỉ thị của Trương Nhất Phàm, đã cử một số lượng người lớn, đưa đến những khu vực nghèo, để quya lại hiện trạng của những khu vực nghèo đói ấy, và làm ra các tập phim. Trên đài giáo dục, phát liên tiếp một tuần.
Mà Trương Nhất Phàm cũng cũng từ đó, đã thực sự đi bộ đi làm. Điều này khiến cho trên dưới, rất nhiều người đều đi bộ cùng. Trước kia đi xe, đi xe công cộng, đi bằng xe công cộng.
Các lãnh đạo Tỉnh đều cùng hành động, những người phía dưới còn dám không làm theo?
Trương Tuyết Phong xin lỗi, cứ tiếp tục như thế này, e rằng lái xe như tôi sẽ không có đất dụng võ mất. Cũng may mà gã là một vệ sĩ, nếu không thì lãi xe ngày nào cũng nhàn rỗi đến mức đau khổ.
Khoảng thời gian này trên báo, thường xuyên xuất hiện cảnh các cán bộ đi xe công cộng, hoặc là đi xe đạp, thậm chí theo báo cáo còn có những người đi bộ đi làm. Có người nói đùa, còn có Chủ tịch tỉnh Trương Anh Minh, từ sau khi tan làm cấm sử dụng xe công cộng trở đi, trên đường cũng không bị tắc nữa, hôm nào cũng có thể đi làm đúng giờ. Lý Thiên Trụ đương nhiên vẫn đi xe đi làm, tuy nhiên gã nghe thấy những lời này, không nhịn được cười, điều này chứng tỏ xe công cộng quá nhiều, không ai trói buộc.
Bây giờ cấm đi làm tan làm dùng xe công cộng, lưu lượng xe trên đường ít nhất cũng giảm đi một phần ba. Đặc biệt là khu vực thành phố, đều là do lạm dung xe công cộng gây ồn. Đồng thời việc quyên tiền trong toàn tỉnh cũng tăng vọt lên.
Rất nhiều đơn vị, cá nhân, đều hưởng ứng lời kêu gọi này. Có một xí nghiệp lúc được phóng viên phỏng vấn đã nói:
- Hiện nay các vị lãnh đạo trong tỉnh đều đi bộ đi làm, sau này tôi cũng đi bộ đi làm. Sẽ đem số tiền tiết kiệm được, quyên góp cho các em nhỏ thất học ở một vài nơi nghèo khó.
Có người nói, tôi quyết định đem một phần nghìn lợi nhuận của công ty, quyên góp cho các khu vực khó khăn, để giúp đỡ bọn họ giải quyết vấn đề khó khăn khi đến trường.
Sáng sớm hôm nay, Trương Nhất Phàm vừa đi bộ đến cửa ủy ban, Đổng Tiểu Phàm gọi điện từ New York về:
- Nghe nói hiện nay anh đã đi bộ đi làm rồi, không nghèo khó đến vậy đấy chứ? Được rồi, em tài trợ cho anh một trăm triệu, để giúp anh giải quyết vấn đề đến trường khó khăn cho các em nhỏ thất học ở các khu vực nghèo khó.
Trương Nhất Phàm cười:
- Em đang làm khó anh đấy à? Nếu thực sự em muốn tài trợ, đài truyền hình sẽ phỏng vấn em đấy!
Đổng Tiểu Phàm cười nói:
- Dù sao cũng không để cho người khác nói rằng, em ở biệt thự nhà Tây, ngồi xe xa hoa, anh sống những tháng ngày khổ cực ở nhà được đúng không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Thực sự em muốn quyên góp cũng được, đi theo trình tự thông thường đi!
Đang nói, chỗ cổng truyền đến một tiếng khóc cháy lòng cháy ruột:
- Hu hu – Tôi không muốn sống nữa, trả lại con cho tôi. Trả lại con cho tôi.
- Chị ra ngoài có chút việc, em đợi chị ở nhà nhé.
Ló ra khỏi cửa, Dương Mễ mở cửa chiếc xe Buick của mình, đi thẳng đến bệnh viện.
Trên đường, cô ấy gọi điện thoại cho Trần Phong:
- Bí thư Trần à? Tối nay tôi không đến được rồi, ngày mai nhé, sáng mai tôi sẽ liên lạc với anh.
Trần Phong không có cách nào khác, cho đến nay, gã vẫn không biết thân phận của Dương Mễ, chỉ nghe thấy tiếng nói êm tai kia của Dương Mễ, liền thầm đoán, Chủ tịch tỉnh Trương giới thiệu ai cho mình nhỉ?
Dương Mễ đến bệnh viện làm hai cái kiểm tra, thử máu và siêu âm.
Cầm tờ xét nghiệm và bảng siêu âm, Dương Mễ thực sự không dám tin:
- Bác sĩ, có thể khẳng định không?
Bác sĩ nhìn cô ấy một cách kì quái, Dương Mễ lập tức giải thích:
- Ồ, tôi kết hôn với chồng mấy năm rồi, mà không hề có thai, cho nên tôi…
Bác sĩ hiểu, lúc này mới cười nói:
- Vậy thì chúc mừng chị, có thai rồi, ba tháng đầu cần cẩn thận một chút, đừng hoạt động mạnh. Càng không thể chung chăn gối, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Dương Mễ gật đầu một cách mơ mơ màng màng:
- Ồ.
Bác sĩ thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy, cầm một cái đơn thuốc đến:
- Như thế này đi, tôi sẽ kê cho chị một ít thuốc dưỡng thai, sau mỗi tháng chị đến chỗ tôi kiểm tra một lần, tôi đảm bảo chị sẽ sinh ra một đứa trẻ vừa mập vừa trắng. Chị đi lấy thuốc đến đây, tôi sẽ nói cho chị cách sử dụng?
Dương Mễ đã nghĩ đến cái chết, còn sinh một đứa con vừa trắng vừa mập, mình cần đứa trẻ này làm gì?
Nhận đơn thuốc dưỡng thai của bác sĩ, ra khỏi cửa thuận tay vứt vào thùng rác. Nhưng mà thầy thuốc kia, còn trông mong cô ấy lấy thuốc, đến chỗ cô ấy hỏi xem nên dùng như thế nào, không ngờ Dương Mễ đã đến bãi đỗ xe của bệnh viện.
Ngồi trên xe, Dương Mễ không thể bình tĩnh lại được.
Hai tay che mặt, trong đầu bối rối.
Vừa rồi siêu âm thể hiện, cái thai khoảng một tháng rưỡi, trong lòng Dương Mễ rất căng thăng, một tháng rưỡi, sao lại là một tháng rưỡi nhỉ? Ít nhất phải là hai tháng chứ, hoặc là nhiều hơn mới đúng, có phải là bác sĩ chẩn đoán sai rồi không?
Dương Mễ thất thần ngồi trên xe.
Bản thân cô không biết, đứa trẻ này hình thành từ lúc nào, trên thực tế, mấy năm nay ngoài việc phân phân hợp hợp với Uông Viễn Phương, không ở cùng với ai khác. Dương Mễ buồn rầu.
Nếu thực sự là của Uông Viễn Phương, có nên nói cho anh ta không nhỉ? Hay là mình lén xử lý, từ giờ trở đi cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa?
Nếu đã chọn lựa chia tay rồi, có cần thiết nói với anh ta không?
Nếu là của Uông Viễn Phương, khoảng thời gian đó cũng không khớp? Trong lòng Dương Mễ có chút mâu thuẫn.
Dương Mễ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc, sắc mặt cô bỗng chốc trở nên tái nhợt, chẳng nhẽ…
Ngày hôm sau, cô vẫn giành thời gian, gặp mặt với Trần Phong. Sau khi nghe ý tưởng của Trần Phong, Dương Mễ liền nói:
- Được rồi, đợi tôi thông báo. Chúng tôi sẽ mau chóng sắp xếp cuộc phỏng vấn này.
Từ biệt Trần Phong, Dương Mễ lại trở về Ủy ban nhân dân tỉnh, xin ý kiến của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói với cô ấy, mình có ý tưởng. Lần này muốn trong phạm vi toàn tỉnh, thành lập một quỹ cùng loại, cái tài khoản này, khoản chuyên dụng, mở ra để cứu trợ cho trẻ em thất học.
Dương Mễ nói, ý kiến này không tồi, chỉ cần Chủ tịch tỉnh Trương có ý tưởng này, và nếu có thể tự mình đứng ra kêu gọi, tôi tin rằng sẽ đạt được hiệu quả không thể tưởng tượng được. Trương Nhất Phàm nói với cô ấy, tôi bảo người ta nghĩ ra một cái kế hoạch trước, đến lúc đó cần chị giúp đỡ, các chị nghĩ cách tuyên truyền.
Kế hoạch này của Trương Nhất Phàm, rất nhanh đã nhận được sự ủng hộ của Thẩm Hoành Quốc, nếu như trong phạm vi toàn tỉnh, có thể thành lập một quỹ như thế này, cứu trợ đối với những trẻ em thất học, đây là một chiến tích rất tốt.
Là Chủ tịch tỉnh, điều mà Thẩm Hoành Quốc nghĩ đến đương nhiên là thành tích.
Nhưng mà vấn đề từ tiền vốn này, đã trở thành chuyện khiến hai người hao tâm tổn trí, Trương Nhất Phàm nói, thông qua hình thức quyên tiền qua xã hội, chúng ta kêu gọi một số nhà tài trợ nữa. Còn trên phương diện tài chính, hướng tới một chút, số tiền này sẽ đi ra.
Do Ủy ban nhân dân tỉnh đứng đầu, Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm đề ra phương án tài trợ giúp đỡ người nghèo, đã nhận được sự đồng ý của hội nghị Chủ tịch tỉnh một cách rất nhanh.
Trương Nhất Phàm nói trong hội nghị, tôi có thể rút ra một bao thuốc lá, có thể uống một ngụm rượu, đưa số tiền tiết kiệm này, đầu tư vào khu vực nghèo đói, giúp đỡ những em nhỏ thất học. Và trong vòng ba đến năm năm, Ủy ban nhân dân tỉnh có niềm tin vào lực lượng, để giải quyết hoàn toàn sự kiện trẻ em thất học của toàn bộ tỉnh nghèo.
Trương Nhất Phàm còn đề xuất ra một điểm, từ hôm nay trở đi, tôi đi bộ đi làm, tiết kiệm tiền xăng dầu, tặng cho số trẻ em nghèo thất học. Vốn dĩ đến nay tỉnh của tôi, còn tồn tại những vấn đề này, đó là trách nhiệm của chúng tôi. Cho nên chúng tôi nên có nghĩa vụ giúp đỡ bọn họ, để trẻ có người nuôi, già có người chăm sóc.
Tống Hạo Thiên nghe thấy những lời này, thầm cười.
Bởi vì lời nói trong hội nghị của Trương Nhất Phàm, tin tức tối hôm đó tự nhiên sẽ truyền đi. Mặt gã mỉm cười. Nói khoác, xem kết thúc như thế nào!
Sau đó cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại;
- Đã xem tin túc tối hôm nay chưa?
Phương Tấn Bằng đang ăn cơm ở ngoài, nói một câu:
- Tin tức gì cơ? Từ trước đến giờ tôi không quan tâm đến tin tức địa phương.
Tống Hạo Thiên nói một cách khinh thường:
-Binh pháp nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Khó trách anh thất bại thảm hại!
Nói xong, gã liền dập máy.
Phương Tấn Bằng ngẩn người ra:
- Các anh ai đã xem tin tức rồi?
Bên cạnh không một ai lên tiếng, gã liền mắng một câu, đồ ăn hại
Sau đó gã gọi điện thoại cho Dư Khang Kiện, Dư Khang Kiện nói chuyện chủ trương thành lập quỹ xóa đói giảm nghèo nhằm cứu trợ các em nhỏ thất học ở những khu vực khó khăn, mà Trương Nhất Phàm nêu ra trong hội nghị, cho Phương Tấn Bằng nghe. Phương Tấn Bằng buồn bực, trước kia gã cũng từng thành lập một cái quỹ ở Vĩnh Lâm, đây là luận điệu cũ rích, có gì kì lạ chứ?
Thằng ranh Tống Hạo Thiên này còn giải vờ, làm mình cân nhắc. Tuy nhiên gã tin rằng Tống Hạo Thiên sẽ không bắn tên không đích, bên trong chắc chắn có ý đồ gì đó. Sang ngày hôm sau, gã đã tìm được một tờ báo đăng về nội dung của hội nghị này.
Lời phát biểu của Trương Nhất Phàm phát trong cuộc hội nghị, đã khiến cho Phương Tấn Bằng bừng tỉnh ngộ.
Mất cảm giác, đúng là giả ngốc! Để tôi xem xem anh có đi bộ đi làm hay không. Thể hiện à! Ông đây cho mày thân bại danh liệt!
Lời phát biểu của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hồ Nam trong hội nghị, yêu cầu toàn bộ vận động viên, từ tôi trở đi, hút thuốc ít hơn một bao, uống rượu bớt đi một chai. Liêm khiết tự hạn chế, đem số tiền có thể tiết kiệm được, để quyên góp tặng cho các em nhỏ ở những khu vực khó khăn bị thất học.
Lời nói của Trương Nhất Phàm, rất ăn khớp với tinh thần mà Lý Thiên Trụ truyền đạt cách đó không lâu, trước đây không lâu trong một cuộc hội nghị, nhằm điều chỉnh lại tác phong làm việc của các cán bộ, ông đã yêu cầu các cán bộ liêm khiết công chính, giữ vững nguyên tắc và tính giai cấp của mình, không tham ô dù chỉ là một phân tiền của nhân dân, phải thực sự cầu thị, phải kiên định hoàn thành tốt nhiệm vụ công việc vì đảng và nhân dân
Trong khoảng thời gian Lý Thiên Trụ đảm nhiệm chức Bí thư này, gã nhấn mạnh nhất, chính là làm sạch bộ máy chính trị, gã cũng nhiều lần đề cập đến vấn đề này trong cuộc hội nghị. Do đó, rất nhiều người đều liên hệ lời nói của Trương Nhất Phàm và Lý Thiên Trụ lại với nhau, cho rằng Trương Nhất Phàm đang có ý ủng hộ Lý Thiên Trụ, đang nịnh bợ Lý Thiên Trụ.
Ban Tuyên giáo dưới chỉ thị của Trương Nhất Phàm, đã cử một số lượng người lớn, đưa đến những khu vực nghèo, để quya lại hiện trạng của những khu vực nghèo đói ấy, và làm ra các tập phim. Trên đài giáo dục, phát liên tiếp một tuần.
Mà Trương Nhất Phàm cũng cũng từ đó, đã thực sự đi bộ đi làm. Điều này khiến cho trên dưới, rất nhiều người đều đi bộ cùng. Trước kia đi xe, đi xe công cộng, đi bằng xe công cộng.
Các lãnh đạo Tỉnh đều cùng hành động, những người phía dưới còn dám không làm theo?
Trương Tuyết Phong xin lỗi, cứ tiếp tục như thế này, e rằng lái xe như tôi sẽ không có đất dụng võ mất. Cũng may mà gã là một vệ sĩ, nếu không thì lãi xe ngày nào cũng nhàn rỗi đến mức đau khổ.
Khoảng thời gian này trên báo, thường xuyên xuất hiện cảnh các cán bộ đi xe công cộng, hoặc là đi xe đạp, thậm chí theo báo cáo còn có những người đi bộ đi làm. Có người nói đùa, còn có Chủ tịch tỉnh Trương Anh Minh, từ sau khi tan làm cấm sử dụng xe công cộng trở đi, trên đường cũng không bị tắc nữa, hôm nào cũng có thể đi làm đúng giờ. Lý Thiên Trụ đương nhiên vẫn đi xe đi làm, tuy nhiên gã nghe thấy những lời này, không nhịn được cười, điều này chứng tỏ xe công cộng quá nhiều, không ai trói buộc.
Bây giờ cấm đi làm tan làm dùng xe công cộng, lưu lượng xe trên đường ít nhất cũng giảm đi một phần ba. Đặc biệt là khu vực thành phố, đều là do lạm dung xe công cộng gây ồn. Đồng thời việc quyên tiền trong toàn tỉnh cũng tăng vọt lên.
Rất nhiều đơn vị, cá nhân, đều hưởng ứng lời kêu gọi này. Có một xí nghiệp lúc được phóng viên phỏng vấn đã nói:
- Hiện nay các vị lãnh đạo trong tỉnh đều đi bộ đi làm, sau này tôi cũng đi bộ đi làm. Sẽ đem số tiền tiết kiệm được, quyên góp cho các em nhỏ thất học ở một vài nơi nghèo khó.
Có người nói, tôi quyết định đem một phần nghìn lợi nhuận của công ty, quyên góp cho các khu vực khó khăn, để giúp đỡ bọn họ giải quyết vấn đề khó khăn khi đến trường.
Sáng sớm hôm nay, Trương Nhất Phàm vừa đi bộ đến cửa ủy ban, Đổng Tiểu Phàm gọi điện từ New York về:
- Nghe nói hiện nay anh đã đi bộ đi làm rồi, không nghèo khó đến vậy đấy chứ? Được rồi, em tài trợ cho anh một trăm triệu, để giúp anh giải quyết vấn đề đến trường khó khăn cho các em nhỏ thất học ở các khu vực nghèo khó.
Trương Nhất Phàm cười:
- Em đang làm khó anh đấy à? Nếu thực sự em muốn tài trợ, đài truyền hình sẽ phỏng vấn em đấy!
Đổng Tiểu Phàm cười nói:
- Dù sao cũng không để cho người khác nói rằng, em ở biệt thự nhà Tây, ngồi xe xa hoa, anh sống những tháng ngày khổ cực ở nhà được đúng không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Thực sự em muốn quyên góp cũng được, đi theo trình tự thông thường đi!
Đang nói, chỗ cổng truyền đến một tiếng khóc cháy lòng cháy ruột:
- Hu hu – Tôi không muốn sống nữa, trả lại con cho tôi. Trả lại con cho tôi.
/1313
|