Trưởng ban Thân tận mắt chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn, trong lòng cũng khẩn trương vô cùng:
- Thế này là thế nào, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đồng chí Trương Nhất Phàm, sao cậu lại có thể sai người đánh nhau chứ? Cậu còn biết thế nào là kỷ luật tổ chức không? Không được, giờ tôi phải lập tức báo cáo lên tổ chức!
Lỗ Đông Nam cũng phụ họa:
- Phải đấy, sao có thể hành động như vậy được? Có chuyện gì thì vẫn có thể thương lượng, cần gì phải đi gây chuyện với đám người Lào đó. Giờ các anh xem đấy, chúng chẳng qua chỉ là một đám lưu manh, một đám lưu manh không hơn không kém.
Bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên những tiếng đánh nhau ầm ĩ, hơn mười tay vệ sĩ bên phía Trung Quốc, tất cả đều trong tư thế bảo vệ cửa, quyết không cho ai qua.
Bên kia có hơn một trăm người phía mà cũng không phá nổi vòng vây, ngược lại còn bị đám vệ sĩ đánh ngã mấy chục người.
Đối mặt với đám vệ sĩ chiến đấu kiên cường bên phía Trung Quốc, đám người Lào vẫn cậy đông hiếp yếu, quyết một trận sống còn với họ, vào được bên trong sẽ đập phá một trận. Cứ đánh cho đã đi rồi ngồi vào bàn đàm phán là được, lại tiếp tục nói mấy câu nhạt nhẽo.
Trước kia mỗi khi có tranh chấp, bao giờ cũng là người Hoa chịu thiệt.
Thế nên họ quen rồi, cũng chẳng sợ hậu quả nghiêm trọng hơn. Cái đám Lào bên ngoài chẳng khác nào một lũ lưu manh.
Đại sứ bên Lào vẫn nhàn nhã trong đại sứ quán ngồi uống café, điện thoại bàn chợt đổ chuông, là Lỗ Đông Nam, ông ta quay sang dặn trợ lý:
- Bảo tôi không có ở đây!
Tay trợ lý cũng không vừa, nhấc điện thoại trả lời:
- Đại sứ chúng tôi không có ở đây, có chuyện gì thì ngài chờ ông ấy về nói sau!
Ngay cả việc đối phương là ai cũng chẳng thèm hỏi đã cúp máy ngay lập tức.
Lỗ Đông Nam mặt mày nhăn nhó.
- Mọi người xem đi, xem đi, giờ điện thoại người ta cũng không thèm nghe. Phải làm sao đây?
Đổng Tiểu Phàm đứng dậy đi thẳng lên lầu, Thẩm Uyển Vân cũng nhún vai bỏ đi, tỏ vẻ tôi làm sao biết được. Hai tay chuyên gia đang xem đánh nhau cũng chẳng có thái độ gì, “Đây không phải là vấn đề chúng ta quan tâm, đi thôi!” Rồi họ liền bỏ đi nghiên cứu tiếp tàu sân bay.
Chỉ còn lại Trưởng ban Thân và Lỗ Đông Nam ở lại đại sảnh đi tới đi lui, Trương Nhất Phàm thì lẳng lặng ngồi uống trà. Bên ngoài vẫn tiếp tục đánh nhau. Cái đám cảnh sát lề mề vẫn chưa tới! Có thể thấy, bọn chúng chắc chắn có thỏa thuận trước.
Trưởng ban Thân lên tiếng đầu tiên:
- Không thể chờ được nữa, Đoàn trưởng Trương, vốn tôi không nên nói với anh thế này, nhưng anh là Đoàn trưởng, tôi là Phó Đoàn, giờ sự việc thế này, rõ ràng là…
Trưởng ban Thân định chỉ ra Trương Nhất Phàm không đúng, nhưng nghĩ đến thân phận mình nên ông ta đành nuốt lại những lời định nói.
- Chúng ta là nước láng giềng, là quốc gia hiểu lễ nghĩa, sao có thể đánh nhau với họ được? Thực sự không thể như vậy. Có chuyện gì sao không ngồi xuống nói chuyện? Giờ, giờ, giờ biết làm sao? Nhỡ chẳng may có người bị thương, thì ai chịu trách nhiệm?
- Tôi chịu!
Trương Nhất Phàm lạnh lùng đáp.
Trưởng ban Thân trố mắt nhìn hắn:
- Anh ——
Trương Nhất Phàm không thể nghe thêm nữa liền ngắt lời:
- Trưởng ban Thân, Cục trưởng Lỗ, tôi muốn hỏi hai người một câu. Nếu các anh thấy người ta ức hiếp đồng bài mình, cầm dao đâm đồng bào mình, các anh sẽ chạy đến phân rõ phải trái trắng đen với họ, hay là khuyên họ đừng đâm? Hay là chạy khỏi đấy, trốn vào một góc nào đó gọi cảnh sát, thậm chí giả vờ không thấy gì rồi vội vàng chạy mất?
Lỗ Đông Nam đỏ bừng mặt.
- Dĩ nhiên là phải ngăn lại! Rồi để đại sứ quán bên họ can thiệp.
- Ngăn lại ư, đợi anh đến ngăn thì người ta đã bị đâm chết rồi! Còn can thiệp cái gì?
- Về căn bản không phải cũng giống việc lần này sao? Sao anh có thể nói như vậy?
Lỗ Đông Nam nóng nảy, nhìn sang Trưởng ban Thân cầu cứu, nhưng ông ta cũng đành lắc đầu.
- Trưởng đoàn Trương, kỳ thực tôi cũng muốn nói một câu, chuyện gì cũng nên nhịn, việc nhỏ không nhịn sẽ ảnh hưởng đến việc lớn!
- Được! Vậy nói tôi nghe xem, việc lớn của các anh là gì?
- Nhiệm vụ của chúng ta là đấu thầu thành công tàu sân bay, Trưởng đoàn Trương, không phải anh đã quên trọng trách của mình rồi chứ!
- Hai người không cần nói thêm nữa, chuyện này tôi chịu trách nhiệm!
Trương Nhất Phàm đứng dậy đi lên lầu.
Thẩm Uyển Vân và Đổng Tiểu Phàm vẫn đang theo dõi tình hình bên ngoài, hai gã vệ sĩ thì đang đứng ngoài cửa bảo vệ an toàn. Trương Nhất Phàm bước vào, Thẩm Uyển Vân liền lại gần hỏi:
- Họ nói gì?
- Nhịn ——
Thẩm Uyển Vân nói, hay cô thử gọi cho bộ Ngoại giao xem sao.
Trương Nhất Phàm không nói gì, chỉ đứng nhìn cảnh tượng náo loạn bên ngoài cửa sổ.
Tính đến hiện tại đã có khoảng ba, bốn mươi người bị Trương Tuyết Phong hạ gục, nhưng đám Lào cũng không ngồi không chịu đòn, họ cứ ào ào xông lên chẳng khác gì đám dân “anh chị” ở Lào, hình như những người ở vùng Đông Nam Á lúc nào cũng cực kỳ hung hăng vô lối.
Việc xảy ra ngày hôm nay rõ ràng do Hồ Thái Chính khơi mào, gã là dân làm ăn, nên cũng dễ tập hợp một đám người đến đây gây rối. Hồ Thái Chính vẫn thường ở trong đại sứ quán Lào, với tình hình ồn ào thế này làm gì có chuyện bọn họ không biết?
Đại sứ quán Lào mượn cớ giương oai giễu võ với người Trung Quốc mà thôi. Chủ yếu là vì, chưa từng có người Trung Quốc nào dám gây hấn với họ, hôm nay lại bị đánh cho lăn lê bò toài, người bên đại sứ quán Lào chẳng buồn nói tiếng nào đã để Hồ Thái Chính ra mặt, dù sao họ cũng có phải chịu thiệt đâu.
Không ngờ khoảng nửa tiếng sau, chuông điện thoại reo vang lanh lảnh, bên đại sứ Lào vẫn câu nói cũ.
- Nếu là người của đại sứ quán Trung Quốc thì nói tôi không có ở đây!
Viên trợ lý nhấc điện thoại.
- Ngài đại sứ không có ở đây, có chuyện gì…
- Tôi là Hồ Thái Chính, Hồ Thái Chính, đại sứ có ở đấy không?
- Dạ? Ông Hồ, ông ——
Ban nãy tay trợ lý hưng phấn quá, chẳng kịp nghĩ gì đã nói đại sứ không có ở đấy, ai ngờ người gọi tới là Hồ Thái Chính, nghe giọng của ông ta có vẻ đang rất hoang mang.
Gã lập tức chuyển điện thoại cho đại sứ.
- Ông Hồ ——
Hồ Thái Chính luống cuống nói:
- Không xong rồi, hỏng rồi, nhanh cử người đến đây, người bên chúng ta bị chúng đánh cả rồi. Quỷ tha ma bắt!
- Cái gì chứ?
Tay đại sứ nghe vậy, rốt cuộc cũng lấy lại tỉnh táo.
- Để tôi gọi ngay cho sở cảnh sát.
Nói rồi ông ta vội vàng đi gọi điện thoại.
- Sao lại thế này? Người của chúng tôi bị đám Trung Quốc ấy đánh cả rồi! Sao các người vẫn chưa xuất quân đi, nhanh xuất quân đi! Tôi phải kiện chúng nó ——
Tay đại sứ gào lên trong điện thoại, làm cho Tổng cục trưởng cảnh sát giật mình, hơn một trăm người Lào lại bị mười mấy gã Trung Quốc “đo ván” ư? Sao lại thế? Không phải đang đùa chứ?
Nói là vậy song ông ta cũng không lo lắng, chỉ thầm chửi trong lòng, “Lũ chó chết, không cho xuất quân cũng là chúng mày, giờ bảo xuất quân cũng là chúng mày. Đã thế ông mày cứ ở đây chờ, để bọn chúng đánh cho đã!”
Sau đấy Tổng cục trưởng liền gọi cho tay thanh tra đang có mặt tại hiện trường.
- Tình hình sao rồi?
Gã thanh tra nãy giờ vẫn dán mắt vào cái ống nhòm, mồm không ngừng mắng:
- Đám Lào ấy thật vô dụng, có hơn mười tên Trung Quốc cũng không đánh lại được.
Nhận được điện thoại của Tổng cục trưởng, gã vừa nhai kẹo cao su vừa trả lời:
- Không có vấn đề gì đâu, hỗn chiến sắp kết thúc rồi ạ, sáu bảy mươi phần trăm đám Lào đã bị bọn Trung Quốc hạ gục rồi ạ.
Nghe vậy, Tổng cục trưởng ra lệnh:
- Lập tức điều tra lai lịch của mấy tay Trung Quốc cho tôi!
- Tổng cục trưởng, chúng ta chỉ là cảnh sát, không phải là đặc công ạ!
- Chết tiệt ——
Tổng cục trưởng phun ra một câu rồi bực mình cúp máy.
Vài chiếc xe gắn biển ngoại giao chạy đến, đúng lúc đụng phải xe cảnh sát vẫn đang quan sát từ xa liền lập tức hiểu ra ý đồ của bên cảnh sát. Trước giờ bọn họ vẫn quen với cái kiểu thấy chết không cứu này rồi, nếu là ngày trước, ông ta cũng chẳng muốn nhúng tay vào việc này đâu, chẳng qua lần này tình thế có biến chuyển, những người đến đây lần này đều có liên quan đến việc đấu thầu tàu sân bay, vừa rồi Bộ trưởng Quốc phòng gọi cho ông ta, nói ông ta mau đến xử lý việc đại sứ quán hai nước Lào Trung Quốc đánh nhau.
Thời gian gần đây, Bộ trưởng Quốc phòng rất được lòng Tổng thống, và cũng trở thành thân tín của Tổng thống, nhất là từ sau khi ông ta áp dụng chiêu “tay không bắt giặc”, thu về hơn 3500 đô la, đến các thành viên chủ chốt trong ban Nội các cũng phải nhìn ông ta với con mắt khác.
- Mấy tên khốn này, các người đang làm gì thế hả?
Thứ trưởng bộ Ngoại giao trợn mắt.
Tay thanh tra cảnh sát thấy đích thân Thứ trưởng bộ Ngoại giao ra mặt, liền vội vàng xuống xe.
- Báo cáo Thủ trưởng, chúng tôi đang giữ gìn trật tự trị an ạ! Phía trước kia đang có hai đám người đánh nhau có vũ khí ạ!
Thứ trưởng Ngoại giao tức giận liếc gã.
- Cậu có thể về nhà ôm con được rồi đấy! Để tôi gọi cho Tổng cục trưởng của các cậu.
Tay thanh tra nghe vậy suýt té xỉu, nhăn nhó níu tay ông ta.
- Ôi Thứ trưởng, Thứ trưởng ——
- Nhanh, lập tức hành động đi.
Tay thanh tra lập tức lấy lại tinh thần, thấy Thứ trưởng đã lái xe qua đó, liền khẩn trương chỉ huy đám xe cảnh sát bám theo.
Trước cửa đại sứ quán, trận chiến cơ bản đã kết thúc, ít nhất đã có khoảng bảy mươi người nằm la liệt dưới đất, đám còn lại tay cầm côn sắt, dao bầu, gậy gộc, đang giằng co với đám người Trương Tuyết Phong. Còn bên phía Trương Tuyết Phong thì vẫn cố gắng canh giữ cổng đại sứ quán, không để tên nào lọt vào. Những người ở vòng ngoài cũng chỉ dám đứng cách xa hơn mười mét, mặt mũi ai cũng tái mét không dám lại gần, mà cũng chẳng dám bỏ đi.
Thấy cảnh sát xuất hiện, dù thế nào thì họ cũng không bị thiệt, nhưng quả thật lần này đám cảnh sát chết tiệt này sao lại đến muộn thế chứ? Hồ Thái Chính đã lặn mất tăm, nhìn mấy gã Trung Quốc kia hung hãn như thế, thảo nào ba tay vệ sĩ của gã giờ này vẫn còn nằm viện là phải.
Đám cảnh sát đảm bảo an toàn cho Thứ trưởng Ngoại giao xuống xe, tay Thứ trưởng trông thấy đám người nằm la liệt trên mặt đất liền bất giác cau mày.
Rõ ràng là đi ăn cướp sao giờ lại thành bị cướp thế này?
- Thế này là thế nào, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đồng chí Trương Nhất Phàm, sao cậu lại có thể sai người đánh nhau chứ? Cậu còn biết thế nào là kỷ luật tổ chức không? Không được, giờ tôi phải lập tức báo cáo lên tổ chức!
Lỗ Đông Nam cũng phụ họa:
- Phải đấy, sao có thể hành động như vậy được? Có chuyện gì thì vẫn có thể thương lượng, cần gì phải đi gây chuyện với đám người Lào đó. Giờ các anh xem đấy, chúng chẳng qua chỉ là một đám lưu manh, một đám lưu manh không hơn không kém.
Bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên những tiếng đánh nhau ầm ĩ, hơn mười tay vệ sĩ bên phía Trung Quốc, tất cả đều trong tư thế bảo vệ cửa, quyết không cho ai qua.
Bên kia có hơn một trăm người phía mà cũng không phá nổi vòng vây, ngược lại còn bị đám vệ sĩ đánh ngã mấy chục người.
Đối mặt với đám vệ sĩ chiến đấu kiên cường bên phía Trung Quốc, đám người Lào vẫn cậy đông hiếp yếu, quyết một trận sống còn với họ, vào được bên trong sẽ đập phá một trận. Cứ đánh cho đã đi rồi ngồi vào bàn đàm phán là được, lại tiếp tục nói mấy câu nhạt nhẽo.
Trước kia mỗi khi có tranh chấp, bao giờ cũng là người Hoa chịu thiệt.
Thế nên họ quen rồi, cũng chẳng sợ hậu quả nghiêm trọng hơn. Cái đám Lào bên ngoài chẳng khác nào một lũ lưu manh.
Đại sứ bên Lào vẫn nhàn nhã trong đại sứ quán ngồi uống café, điện thoại bàn chợt đổ chuông, là Lỗ Đông Nam, ông ta quay sang dặn trợ lý:
- Bảo tôi không có ở đây!
Tay trợ lý cũng không vừa, nhấc điện thoại trả lời:
- Đại sứ chúng tôi không có ở đây, có chuyện gì thì ngài chờ ông ấy về nói sau!
Ngay cả việc đối phương là ai cũng chẳng thèm hỏi đã cúp máy ngay lập tức.
Lỗ Đông Nam mặt mày nhăn nhó.
- Mọi người xem đi, xem đi, giờ điện thoại người ta cũng không thèm nghe. Phải làm sao đây?
Đổng Tiểu Phàm đứng dậy đi thẳng lên lầu, Thẩm Uyển Vân cũng nhún vai bỏ đi, tỏ vẻ tôi làm sao biết được. Hai tay chuyên gia đang xem đánh nhau cũng chẳng có thái độ gì, “Đây không phải là vấn đề chúng ta quan tâm, đi thôi!” Rồi họ liền bỏ đi nghiên cứu tiếp tàu sân bay.
Chỉ còn lại Trưởng ban Thân và Lỗ Đông Nam ở lại đại sảnh đi tới đi lui, Trương Nhất Phàm thì lẳng lặng ngồi uống trà. Bên ngoài vẫn tiếp tục đánh nhau. Cái đám cảnh sát lề mề vẫn chưa tới! Có thể thấy, bọn chúng chắc chắn có thỏa thuận trước.
Trưởng ban Thân lên tiếng đầu tiên:
- Không thể chờ được nữa, Đoàn trưởng Trương, vốn tôi không nên nói với anh thế này, nhưng anh là Đoàn trưởng, tôi là Phó Đoàn, giờ sự việc thế này, rõ ràng là…
Trưởng ban Thân định chỉ ra Trương Nhất Phàm không đúng, nhưng nghĩ đến thân phận mình nên ông ta đành nuốt lại những lời định nói.
- Chúng ta là nước láng giềng, là quốc gia hiểu lễ nghĩa, sao có thể đánh nhau với họ được? Thực sự không thể như vậy. Có chuyện gì sao không ngồi xuống nói chuyện? Giờ, giờ, giờ biết làm sao? Nhỡ chẳng may có người bị thương, thì ai chịu trách nhiệm?
- Tôi chịu!
Trương Nhất Phàm lạnh lùng đáp.
Trưởng ban Thân trố mắt nhìn hắn:
- Anh ——
Trương Nhất Phàm không thể nghe thêm nữa liền ngắt lời:
- Trưởng ban Thân, Cục trưởng Lỗ, tôi muốn hỏi hai người một câu. Nếu các anh thấy người ta ức hiếp đồng bài mình, cầm dao đâm đồng bào mình, các anh sẽ chạy đến phân rõ phải trái trắng đen với họ, hay là khuyên họ đừng đâm? Hay là chạy khỏi đấy, trốn vào một góc nào đó gọi cảnh sát, thậm chí giả vờ không thấy gì rồi vội vàng chạy mất?
Lỗ Đông Nam đỏ bừng mặt.
- Dĩ nhiên là phải ngăn lại! Rồi để đại sứ quán bên họ can thiệp.
- Ngăn lại ư, đợi anh đến ngăn thì người ta đã bị đâm chết rồi! Còn can thiệp cái gì?
- Về căn bản không phải cũng giống việc lần này sao? Sao anh có thể nói như vậy?
Lỗ Đông Nam nóng nảy, nhìn sang Trưởng ban Thân cầu cứu, nhưng ông ta cũng đành lắc đầu.
- Trưởng đoàn Trương, kỳ thực tôi cũng muốn nói một câu, chuyện gì cũng nên nhịn, việc nhỏ không nhịn sẽ ảnh hưởng đến việc lớn!
- Được! Vậy nói tôi nghe xem, việc lớn của các anh là gì?
- Nhiệm vụ của chúng ta là đấu thầu thành công tàu sân bay, Trưởng đoàn Trương, không phải anh đã quên trọng trách của mình rồi chứ!
- Hai người không cần nói thêm nữa, chuyện này tôi chịu trách nhiệm!
Trương Nhất Phàm đứng dậy đi lên lầu.
Thẩm Uyển Vân và Đổng Tiểu Phàm vẫn đang theo dõi tình hình bên ngoài, hai gã vệ sĩ thì đang đứng ngoài cửa bảo vệ an toàn. Trương Nhất Phàm bước vào, Thẩm Uyển Vân liền lại gần hỏi:
- Họ nói gì?
- Nhịn ——
Thẩm Uyển Vân nói, hay cô thử gọi cho bộ Ngoại giao xem sao.
Trương Nhất Phàm không nói gì, chỉ đứng nhìn cảnh tượng náo loạn bên ngoài cửa sổ.
Tính đến hiện tại đã có khoảng ba, bốn mươi người bị Trương Tuyết Phong hạ gục, nhưng đám Lào cũng không ngồi không chịu đòn, họ cứ ào ào xông lên chẳng khác gì đám dân “anh chị” ở Lào, hình như những người ở vùng Đông Nam Á lúc nào cũng cực kỳ hung hăng vô lối.
Việc xảy ra ngày hôm nay rõ ràng do Hồ Thái Chính khơi mào, gã là dân làm ăn, nên cũng dễ tập hợp một đám người đến đây gây rối. Hồ Thái Chính vẫn thường ở trong đại sứ quán Lào, với tình hình ồn ào thế này làm gì có chuyện bọn họ không biết?
Đại sứ quán Lào mượn cớ giương oai giễu võ với người Trung Quốc mà thôi. Chủ yếu là vì, chưa từng có người Trung Quốc nào dám gây hấn với họ, hôm nay lại bị đánh cho lăn lê bò toài, người bên đại sứ quán Lào chẳng buồn nói tiếng nào đã để Hồ Thái Chính ra mặt, dù sao họ cũng có phải chịu thiệt đâu.
Không ngờ khoảng nửa tiếng sau, chuông điện thoại reo vang lanh lảnh, bên đại sứ Lào vẫn câu nói cũ.
- Nếu là người của đại sứ quán Trung Quốc thì nói tôi không có ở đây!
Viên trợ lý nhấc điện thoại.
- Ngài đại sứ không có ở đây, có chuyện gì…
- Tôi là Hồ Thái Chính, Hồ Thái Chính, đại sứ có ở đấy không?
- Dạ? Ông Hồ, ông ——
Ban nãy tay trợ lý hưng phấn quá, chẳng kịp nghĩ gì đã nói đại sứ không có ở đấy, ai ngờ người gọi tới là Hồ Thái Chính, nghe giọng của ông ta có vẻ đang rất hoang mang.
Gã lập tức chuyển điện thoại cho đại sứ.
- Ông Hồ ——
Hồ Thái Chính luống cuống nói:
- Không xong rồi, hỏng rồi, nhanh cử người đến đây, người bên chúng ta bị chúng đánh cả rồi. Quỷ tha ma bắt!
- Cái gì chứ?
Tay đại sứ nghe vậy, rốt cuộc cũng lấy lại tỉnh táo.
- Để tôi gọi ngay cho sở cảnh sát.
Nói rồi ông ta vội vàng đi gọi điện thoại.
- Sao lại thế này? Người của chúng tôi bị đám Trung Quốc ấy đánh cả rồi! Sao các người vẫn chưa xuất quân đi, nhanh xuất quân đi! Tôi phải kiện chúng nó ——
Tay đại sứ gào lên trong điện thoại, làm cho Tổng cục trưởng cảnh sát giật mình, hơn một trăm người Lào lại bị mười mấy gã Trung Quốc “đo ván” ư? Sao lại thế? Không phải đang đùa chứ?
Nói là vậy song ông ta cũng không lo lắng, chỉ thầm chửi trong lòng, “Lũ chó chết, không cho xuất quân cũng là chúng mày, giờ bảo xuất quân cũng là chúng mày. Đã thế ông mày cứ ở đây chờ, để bọn chúng đánh cho đã!”
Sau đấy Tổng cục trưởng liền gọi cho tay thanh tra đang có mặt tại hiện trường.
- Tình hình sao rồi?
Gã thanh tra nãy giờ vẫn dán mắt vào cái ống nhòm, mồm không ngừng mắng:
- Đám Lào ấy thật vô dụng, có hơn mười tên Trung Quốc cũng không đánh lại được.
Nhận được điện thoại của Tổng cục trưởng, gã vừa nhai kẹo cao su vừa trả lời:
- Không có vấn đề gì đâu, hỗn chiến sắp kết thúc rồi ạ, sáu bảy mươi phần trăm đám Lào đã bị bọn Trung Quốc hạ gục rồi ạ.
Nghe vậy, Tổng cục trưởng ra lệnh:
- Lập tức điều tra lai lịch của mấy tay Trung Quốc cho tôi!
- Tổng cục trưởng, chúng ta chỉ là cảnh sát, không phải là đặc công ạ!
- Chết tiệt ——
Tổng cục trưởng phun ra một câu rồi bực mình cúp máy.
Vài chiếc xe gắn biển ngoại giao chạy đến, đúng lúc đụng phải xe cảnh sát vẫn đang quan sát từ xa liền lập tức hiểu ra ý đồ của bên cảnh sát. Trước giờ bọn họ vẫn quen với cái kiểu thấy chết không cứu này rồi, nếu là ngày trước, ông ta cũng chẳng muốn nhúng tay vào việc này đâu, chẳng qua lần này tình thế có biến chuyển, những người đến đây lần này đều có liên quan đến việc đấu thầu tàu sân bay, vừa rồi Bộ trưởng Quốc phòng gọi cho ông ta, nói ông ta mau đến xử lý việc đại sứ quán hai nước Lào Trung Quốc đánh nhau.
Thời gian gần đây, Bộ trưởng Quốc phòng rất được lòng Tổng thống, và cũng trở thành thân tín của Tổng thống, nhất là từ sau khi ông ta áp dụng chiêu “tay không bắt giặc”, thu về hơn 3500 đô la, đến các thành viên chủ chốt trong ban Nội các cũng phải nhìn ông ta với con mắt khác.
- Mấy tên khốn này, các người đang làm gì thế hả?
Thứ trưởng bộ Ngoại giao trợn mắt.
Tay thanh tra cảnh sát thấy đích thân Thứ trưởng bộ Ngoại giao ra mặt, liền vội vàng xuống xe.
- Báo cáo Thủ trưởng, chúng tôi đang giữ gìn trật tự trị an ạ! Phía trước kia đang có hai đám người đánh nhau có vũ khí ạ!
Thứ trưởng Ngoại giao tức giận liếc gã.
- Cậu có thể về nhà ôm con được rồi đấy! Để tôi gọi cho Tổng cục trưởng của các cậu.
Tay thanh tra nghe vậy suýt té xỉu, nhăn nhó níu tay ông ta.
- Ôi Thứ trưởng, Thứ trưởng ——
- Nhanh, lập tức hành động đi.
Tay thanh tra lập tức lấy lại tinh thần, thấy Thứ trưởng đã lái xe qua đó, liền khẩn trương chỉ huy đám xe cảnh sát bám theo.
Trước cửa đại sứ quán, trận chiến cơ bản đã kết thúc, ít nhất đã có khoảng bảy mươi người nằm la liệt dưới đất, đám còn lại tay cầm côn sắt, dao bầu, gậy gộc, đang giằng co với đám người Trương Tuyết Phong. Còn bên phía Trương Tuyết Phong thì vẫn cố gắng canh giữ cổng đại sứ quán, không để tên nào lọt vào. Những người ở vòng ngoài cũng chỉ dám đứng cách xa hơn mười mét, mặt mũi ai cũng tái mét không dám lại gần, mà cũng chẳng dám bỏ đi.
Thấy cảnh sát xuất hiện, dù thế nào thì họ cũng không bị thiệt, nhưng quả thật lần này đám cảnh sát chết tiệt này sao lại đến muộn thế chứ? Hồ Thái Chính đã lặn mất tăm, nhìn mấy gã Trung Quốc kia hung hãn như thế, thảo nào ba tay vệ sĩ của gã giờ này vẫn còn nằm viện là phải.
Đám cảnh sát đảm bảo an toàn cho Thứ trưởng Ngoại giao xuống xe, tay Thứ trưởng trông thấy đám người nằm la liệt trên mặt đất liền bất giác cau mày.
Rõ ràng là đi ăn cướp sao giờ lại thành bị cướp thế này?
/1313
|