Buổi tối 2 người đang ở quán của Liễu Hồng ăn cơm, thì Liễu Hồng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nhưng nét mặt có vẻ kỳ quái.
Cấp bậc của Liễu Hồng ở đây tuy rằng hơi thấp, nhưng tuyệt đối rất yên ổn, an toàn, không có bất kỳ nhà báo hay người hâm mộ nào làm phiền.
Mỗi lần Trương Nhất Phàm đến, đều là Liễu Hồng đích thân xuống bếp, bây giờ số người có thể tại quán của Liễu Hồng ăn món do chính cô tự tay nấu không còn nhiều nữa, ngoài Trương Nhất Phàm ra rất ít người có được may mắn này.
Một thiếu phụ xinh đẹp thành thục như Liễu Hồng, còn phải phụ trách việc làm vệ sinh cho Trương Nhất Phàm, những kẻ thèm nhỏ dãi nhan sắc của Liễu Hồng nếu biết được những lời này, sợ rằng đến trái tim cũng nát tan. Nói thật, nếu Liễu Hồng không nói ra, tuyệt đối không ai hoài nghi cô đã là mẹ trẻ con. Nhìn thấy bà chủ xinh đẹp này, Lưu Hiểu Hiên cũng không khỏi có chút bất ngờ.
Trong đầu cô ta tự hỏi, liệu đây có phải là người tình của Trương Nhất Phàm? Dung nhan xinh đẹp như vậy.
Trương Nhất Phàm giới thiệu:
- Đây là Liễu Hồng, là chị họ của Băng Băng.
Thì ra là chị họ của Băng Băng, Lưu Hiểu Nhiên thầm quở trách bản thân, từ lúc nào biến thành kẻ thích bói toán rồi?
Ngày thứ 3 kể từ khi Lưu Hiểu Hiên rời đi, Huyện ủy đã tổ chức một buổi họp mặt, chủ yếu nhằm vào việc sát nhập và tổ chức lại hai nhà máy cơ giới, đồng thời cũng tiến hành thảo luận vấn đề lựa chọn người tài.
Cho tới bây giờ, đã có mười mấy thư ý kiến được nộp lên, đều là Quản đốc nhà máy, phó Quản đốc nhà máy, thư ký hoặc các cán bộ trước đây của 2 xưởng, muốn mượn cơ hội này được thống trị nhà máy sau khi cơ cấu được tổ chức lại.
Những bản thư ý kiến được sao chép thành nhiều bản, phát cho những thành viên tham dự mỗi người 1 bản. Bí thư Lâm ngồi ở vị trí cao nhất, dành một ít thời gian cho mọi người nghiên cứu, suy xét.
Nhận thấy mọi người đều đã suy xét xong, ông lên tiếng:
- Bây giờ tiến hành bỏ phiếu, đưa ứng cử viên mà mọi người ủng hộ báo lên.
Với việc nhà máy cơ giới tổ chức lại lần này Huyện đã đầu tư vài triệu, thêm vào đó là ngân hàng cho vay, đây được xem là một hạng mục rất tiềm năng. Bởi vì, rất nhiều người muốn nhúng tay vào, nhưng việc này là do Trương Nhất Phàm chịu trách nhiệm toàn bộ, hắn mới chính là người có quyền phát biểu nhất.
Nhưng hôm nay người phát biểu đầu tiên không phải hắn mà là Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình, người mà ông ta đề cử là nguyên Quản đốc nhà máy của Hoa Đỉnh Nguyên- Khâu Phát Tài. Lôi Đình cầm bản thư ý kiến của Khâu Phát Tài lên, nói:
- Trên nguyên tác tôi ủng hộ đồng chí Khâu Phát Tài, có 3 lý do như sau: Thứ nhất, vì đồng chí vốn là Quản đốc nhà máy, đối với việc quản lý, sản xuất và buôn bán của công xưởng đều nắm rất rõ, vả lại là một đồng chí lão thành có thâm niên, tính tình chính trực, có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề này.
- Thứ hai, mọi người có thể xem bản thư góp ý của đồng chí, trong đó việc khống chế phí tổn, quản lý nhà xưởng, phương hướng phát triển về sau đều được quy hoạch một cách cụ thể, có trật tự.
- Thứ 3: Đối mặt với việc “lâm trận đổi tướng”, e rằng khó có thể giành được sự phục tùng của người khác, sợ không trấn áp được một số đồng chí trẻ tuổi manh động. Trong công việc trước đây đồng chí Khâu Phát Tài không để nảy sinh bất cứ sai sót lớn nào, Bởi vậy mà tôi ủng hộ ứng cử viên này.
Sau đó, Trưởng ban chỉ huy Quân sự Diệp đề xuất Quản đốc nhà máy đương nhiệm của Hoa Vân - Điền Lực Xương. Lí do mà ông ta đưa ra gần giống với lí do mà của Lôi Đình, đều là một ngữ điệu.
Bởi vì phía trước có Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình đứng ra ủng hộ cho nên những người còn lại về cơ bản không thể nói gì nữa. Tuy rằng Trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng đề xuất 1 cái tên, Bí thư đảng ngày trước của Hoa Vân – Sở Hán Thiên. Nhưng người này không có khả năng cạnh tranh, hơn nữa tuổi tác đã cao, hiển nhiên trở thành đối tượng bị đào thải.
Trong mười mấy thư ý kiến, trước mắt đề xuất 3 người này, Trương Nhất Hàm liền giơ tay phát biểu :
- Tôi thấy mọi người không ngại có thể xem bản thư ý kiến của Phó Quản đốc nhà máy cơ giới Hoa Phong – Liễu Đắc Chí, tôi thấy sự phân tích của ông ấy và hướng phát triển về sau của Nhà máy rất rõ ràng, hơn nữa rất mạch lạc.
Trương Nhất Phàm hiện tại là Phó chủ tịch thường trực huyện, đứng ở vị trí thứ 4. Uông Viễn Dương đến học tập, trên thực tế hắn là nhân vật nắm quyền thứ 3. Phó bí thư mới tới – Điền Vị ở Thông Thành không có “nền móng”, hắn cũng thờ ơ với cái cảnh náo nhiệt này, về cơ bản không phát biểu gì.
Có người nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, liền tới tấp dở bản thư ý kiến mà Liễu Đắc Chí viết, chăm chú xem 1 lượt. Nội dung mà Liễu Đắc Chí viết, chủ yếu là những gì mà lần trước Trương Nhất Phàm nói với ông ấy, sau đó thêm vào một ít kinh nghiệm lâu năm mà ông ấy tích lũy được, khả năng khống chế phí tổn, tuyển dụng nhân công, quản lý công xưởng, cùng với phương hướng phát triển về sau được nêu ra một cách rất chi tiết.
Nếu bản thưa ý kiến của Khâu Phát Tài có chút mưu lợi, giảng đạo lý lớn, thiên về nói suông, thì bản của Liễu Đắc Chí lại thiên về những thứ mà trên thực tế ông ấy đã làm được.
Lúc này, Dịch Thủy Bình phát biểu:
- Tôi thấy về mặt quản lý và vận dụng, trên nguyên tắc tôi ủng hộ đồng chí Khâu Phát Tài, cuối cùng anh ta mới là người quản lý, người lãnh đạo đích thực.
Với cương vị là Trưởng ban Tuyên giáo, Dịch Thủy Bình với quan điểm rõ ràng ủng hộ Khâu Phát Tài, hàm ý hắn với Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình đứng cùng trên một chiến tuyến. Nghe được lời nói của Dịch Thủy Bình, Lôi Đình liền hướng một ánh mắt đầy cảm kích.
Có được sự ủng hộ dứt khoát của Dịch Thủy Bình, những người khác cũng bắt đầu sôi nổi thảo luận. Những người này mặc dù không phải ủy viên thường vụ, nhưng cũng có quyền phát ngôn. Tuy rằng cuối cùng còn phải xem sự định đoạt của Bí thư Lâm, nhưng nếu đại đa số mọi người đều ủng hộ Khâu Phát Tài, thì Bí thư Lâm cũng không thể một mực độc đoán, ép buộc giao vị trí người cầm quyền của công xưởng mới cho Liễu Đắc Chí được.
Thái Hán Lâm liếc Bí thư Lâm và Trương Nhất Phàm 1 cái, đè tay nói:
- Tôi ủng hộ ý kiến của Phó chủ tịch Trương, bây giờ tôi xin phát biểu ý kiến của riêng mình về ba điểm mà lúc nãy Bí thư Lôi đã nêu ra.
- Thứ nhất, Khâu Phát Tài là Quản đốc Nhà máy giỏi trước đây, nhưng nếu ông ta đúng là có thể làm được những điều như trong bản thư ý kiến này đã nêu, có thể nắm chắc hướng đi của thị trường, kinh doanh một cách hợp lý, quản lý một cách quy phạm, như vậy sau nhiều năm ông ta làm Quản đốc Nhà máy tại sao lại tạo ra cục diện như bây giờ? Công xưởng phá sản, đối mặt với nguy cơ đóng cửa! Công nhân bị bắt phải bày hàng bán để duy trì kế sinh nhai?
- Điểm thứ hai thì càng đứng không vững nữa rồi, những lời nói này của ông ta chỉ có thể là những lời nói suông trên giấy. Như thế nào mới có thể quản lý tốt một nhà máy, làm thế nào để hạ thấp chi phí sản xuất, nếu cắt giảm lãng phí, tiết kiệm chi tiêu. ông ta đã làm được chưa? Viết toàn những lý luận sáo rỗng, không có phương án thực thi cụ thể.
- Điểm thứ 3 không phải là việc chúng ta phải đối mặt với việc lâm trận đổi tướng, mà là cả xí nghiệp này đã đến giai đoạn vô phương cứu chữa rồi. Nếu không dùng thuốc mạnh, chỉ sợ đến thần tiên cũng không cứu được. Đến lúc đó, chúng ta mới nghĩ đến việc lâm trận đổi tướng thì còn có ý nghĩa gì nữa? Không phạm sai lầm không có nghĩa là có công lao, tôi không ủng hộ tư tưởng bảo thủ này. Nếu như ông ta đã không làm được thì vì sao không đổi người khác xem thế nào? Tôi đã nói xong, xin mời mọi người tiếp tục phát biểu.
Lời nói của Thái Hán Lâm đã đạp đổ toàn bộ luận điểm của Bí thư Đảng ủy Công an, một số người đang thì thầm với nhau, Thư ký Thái nói không sai chút nào. ông ta mặc dù ở cương vị này rất lâu rồi nhưng không mang lại hiệu quả gì, nên sớm thay người rồi mới đúng.
Bí thư Lôi vẻ mặt xanh mét, gần như bị bôi nhọ đến mức không đáng 1 xu, bởi vậy trong lòng vô cùng bực bội, Dịch Thủy Bình vẫn giữ nụ cười khó hiểu, tựa như sớm đã có dự liệu rồi.
Trương Nhất Phàm không chú ý vẻ mặt của ông ta, thấy mọi người đều rất trầm lặng, hiển nhiên trong lòng lựa chọn đứng về phe tốt hơn. Hắn liền nói :
- Dựa vào ba điều mà Uỷ viên thường vụ Thái đã nêu ở trên, cũng như vậy đổi lại là những lí luận trong bản hợp đồng của Điền Lực Xương. ông ta cũng là lãnh đạo lâu năm của xưởng cơ giới Hoa Vân, bối cảnh như nhau, phương thức giống nhau, vì sao trước khi tổ chức lại ông ta không thể thực thi những điều như bản thân ông ta đã nói? Chẳng lẽ không có việc tổ chức lại này thì bọn họ có thể không làm, không có việc tổ chức lại này, thì bọn họ không có cách nào thực thi hay sao? Vậy nên chúng ta cần kiên quyết tiêu diệt tận gốc những kẻ chỉ biết đầu cơ chuộc lợi, tìm mọi cách để chui qua lỗ hổng của chính phủ. Nếu như thực sự giao xí nghiệp sau khi tổ chức lại vào tay bọn họ, tôi nghĩ không ra vài năm sau vẫn là tình trạng như hiện nay, hay chỉ sợ là càng kém hơn.
Trương Nhất Phàm nói xong rồi lấy ra một phong thư:
- Nơi này có một ít tài liệu liên quan đến việc Khâu Phát Tài bình thường vẫn làm. Mọi người có thể xem qua.
Trương Nhất Phàm lấy từ trong phong thư ra một số bức ảnh, còn có cả thư tố giác.
Có người đưa ảnh và thư tố giác truyền xuống phía dưới, trong phòng hội nghị mọi người nín thở. Thư tố giác thì không cần phải nói rồi, chắc chắn là chứng cớ có liên quan đến việc Khâu Phát Tài đã lợi dụng chức quyền, lừa gạt cưỡng đoạt như thế nào, đem tài sản quốc hữu biến thành tài sản tư hữu ra sao.
Trong bức hình là một nữ sinh của Vệ Giáo mà Khâu Phát Tài bao dưỡng, không chỉ có biệt thự xa hoa mà còn có xe chuyên dụng đưa đón. Những bức hình chụp tự nhiên này là do Đường Vũ mấy ngày nay phái người đi chụp được.
Khâu Phát Tài nhìn thấy người của tổ kiểm toán đã đi rồi, nghĩ rằng hẳn là không có việc gì rồi, liền đi gặp người tình nhỏ, không ngờ lại bị bắt tại trận.
Kết quả cuối cùng, hiển nhiên là rơi xuống đầu Liễu Đắc Chí rồi. Hội nghị chấm dứt, Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình nổi trận lôi đình. Hắn ta không nghĩ rằng Trương Nhất Phàm lại không giữ thể diện cho hắn như vậy, uổng công hắn một thời ủng hộ cậu ta như vậy, bản thân hắn chỉ muốn giành một chân trong cái việc cỏn con này, hắn không ngờ lại làm bản thân khó chịu đến như vậy.
Trương Nhất Phàm cũng biết việc này sẽ đắc tội với Lôi Đình, nhưng đây là dựa trên nguyên tắc, tuyệt đối không thể nhượng bộ. Nếu xí nghiệp sau khi tổ chức lại lại rơi vào tay nhóm người đó, thì việc tổ chức lại há chẳng phải là vô nghĩa sao?
Hắn không biết giữa Lôi Đình và Khâu Phát Tài có tồn tại việc giao dịch tiền bạc hay không, đối với loại người “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” như Khâu Phát Tài, nếu như không có những tư liệu và hình ảnh của Đường Vũ, thì hắn vốn cũng định chừa cho Khâu Phát Tài một con đường sống. Nếu đã để hắn đụng phải thì chớ trách bản thân ra tay không nể tình. Khâu Phát Tài ngay ngày hôm đó đã bị cơ quan công an bắt giam, giao cho viện kiểm sát khởi tố.
Đề án tổ chức lại nhà máy được phê duyệt, Trương Nhất Hàm những tưởng bản thân có thể thở phào nhẹ nhòm, không ngờ Bí thư Lâm lại nhân được điện thoại của Chủ tịch Địa khu Chu:
- Lâm Đông Hải, vụ phó chủ tịch Huyện đánh người lần trước thế nào rồi? Đương sự bị xử lý như thế nào? Cái gì? Viết bản tự kiểm điểm? Bản kiểm điểm thì có tác dụng gì chứ? Cách chức tạm thời! Nhất định phải cách chức tạm thời, đã tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy, một tờ giấy kiểm điểm liệu có thể làm thỏa mãn lòng dân hay không? Lâm Đông Hải ơi, Tôi nói cho ông nghe, có một số việc cần ra tay độc thì phải độc, người như ông quá nhân từ rồi. Tôi thấy bắt buộc phải phái người đến để kiểm soát tình hình rồi đây!
Chủ tịch Địa khu Chu vừa cúp máy, Bí thư Lâm liền lập tức gọi điện thoại cho Bí thư Phùng, nghe xong chuyện này, Bí thư Phùng cũng thấy không còn cách nào khác:
- Bây giờ ông ta là Chủ tịch Địa khu, tôi đây cũng bất lực, hay là để tôi gọi điện thoại cho Phó bí thư Tỉnh ủy Đổng xem thế nào !
Bí thư Lâm nằm trên ghế, ông ấy cảm thấy rất kỳ quái vì sao Chủ tịch Địa khu Chu đối với sự việc của Trương Nhất Phàm lại bắt lấy không tha, hay là Trương Nhất Phàm có chỗ nào đắc tội với ông ta rồi? Vì không muốn làm cho vấn đề thêm căng thẳng, Bí thư Lâm quyết định tạm thời đem việc này giấu kín, chờ Bí thư Phùng liên lạc được với Phó bí thư Đổng rồi tính sau.
Đúng lúc Chủ tịch Địa khu hạ lệnh xử phạt việc cán bộ chính phủ đánh người thì ngay đêm hôm đó, Dịch Thủy Bình cùng với Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình cùng uống rượu ở khu phòng riêng dành cho khách VIP tại nhà hàng Vạn Tử Thiên Hồng.
- Bí thư Lôi, ngài cuối cùng cũng phải trút cơn tức giận rồi, Trương Nhất Phàm này cũng thật quá đáng, quả thực là vong ân bội nghĩa. Nhưng có Chủ tich Địa khu Chu ra mặt, lần này nhất quyết không để hắn ta yên ổn.
Dịch Thủy Bình bưng chén rượu lên, lộ ra vẻ mặt cáo già thâm hiểm.
Trong phòng riêng này còn có 2 vị tiểu thư, Dịch Thủy Bình là khách quen ở đây, Lôi Đình cũng đã tới rất nhiều lần, nhưng hắn không giống như Dịch Thủy Bình, ở đây bao một công cụ phát tiết chuyên dụng.
ôm một cô gái ít hơn hắn gần 20 tuổi, Lôi Đinh cười hãnh diện:
- Đi thôi, đi mát xa nào !
Cấp bậc của Liễu Hồng ở đây tuy rằng hơi thấp, nhưng tuyệt đối rất yên ổn, an toàn, không có bất kỳ nhà báo hay người hâm mộ nào làm phiền.
Mỗi lần Trương Nhất Phàm đến, đều là Liễu Hồng đích thân xuống bếp, bây giờ số người có thể tại quán của Liễu Hồng ăn món do chính cô tự tay nấu không còn nhiều nữa, ngoài Trương Nhất Phàm ra rất ít người có được may mắn này.
Một thiếu phụ xinh đẹp thành thục như Liễu Hồng, còn phải phụ trách việc làm vệ sinh cho Trương Nhất Phàm, những kẻ thèm nhỏ dãi nhan sắc của Liễu Hồng nếu biết được những lời này, sợ rằng đến trái tim cũng nát tan. Nói thật, nếu Liễu Hồng không nói ra, tuyệt đối không ai hoài nghi cô đã là mẹ trẻ con. Nhìn thấy bà chủ xinh đẹp này, Lưu Hiểu Hiên cũng không khỏi có chút bất ngờ.
Trong đầu cô ta tự hỏi, liệu đây có phải là người tình của Trương Nhất Phàm? Dung nhan xinh đẹp như vậy.
Trương Nhất Phàm giới thiệu:
- Đây là Liễu Hồng, là chị họ của Băng Băng.
Thì ra là chị họ của Băng Băng, Lưu Hiểu Nhiên thầm quở trách bản thân, từ lúc nào biến thành kẻ thích bói toán rồi?
Ngày thứ 3 kể từ khi Lưu Hiểu Hiên rời đi, Huyện ủy đã tổ chức một buổi họp mặt, chủ yếu nhằm vào việc sát nhập và tổ chức lại hai nhà máy cơ giới, đồng thời cũng tiến hành thảo luận vấn đề lựa chọn người tài.
Cho tới bây giờ, đã có mười mấy thư ý kiến được nộp lên, đều là Quản đốc nhà máy, phó Quản đốc nhà máy, thư ký hoặc các cán bộ trước đây của 2 xưởng, muốn mượn cơ hội này được thống trị nhà máy sau khi cơ cấu được tổ chức lại.
Những bản thư ý kiến được sao chép thành nhiều bản, phát cho những thành viên tham dự mỗi người 1 bản. Bí thư Lâm ngồi ở vị trí cao nhất, dành một ít thời gian cho mọi người nghiên cứu, suy xét.
Nhận thấy mọi người đều đã suy xét xong, ông lên tiếng:
- Bây giờ tiến hành bỏ phiếu, đưa ứng cử viên mà mọi người ủng hộ báo lên.
Với việc nhà máy cơ giới tổ chức lại lần này Huyện đã đầu tư vài triệu, thêm vào đó là ngân hàng cho vay, đây được xem là một hạng mục rất tiềm năng. Bởi vì, rất nhiều người muốn nhúng tay vào, nhưng việc này là do Trương Nhất Phàm chịu trách nhiệm toàn bộ, hắn mới chính là người có quyền phát biểu nhất.
Nhưng hôm nay người phát biểu đầu tiên không phải hắn mà là Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình, người mà ông ta đề cử là nguyên Quản đốc nhà máy của Hoa Đỉnh Nguyên- Khâu Phát Tài. Lôi Đình cầm bản thư ý kiến của Khâu Phát Tài lên, nói:
- Trên nguyên tác tôi ủng hộ đồng chí Khâu Phát Tài, có 3 lý do như sau: Thứ nhất, vì đồng chí vốn là Quản đốc nhà máy, đối với việc quản lý, sản xuất và buôn bán của công xưởng đều nắm rất rõ, vả lại là một đồng chí lão thành có thâm niên, tính tình chính trực, có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề này.
- Thứ hai, mọi người có thể xem bản thư góp ý của đồng chí, trong đó việc khống chế phí tổn, quản lý nhà xưởng, phương hướng phát triển về sau đều được quy hoạch một cách cụ thể, có trật tự.
- Thứ 3: Đối mặt với việc “lâm trận đổi tướng”, e rằng khó có thể giành được sự phục tùng của người khác, sợ không trấn áp được một số đồng chí trẻ tuổi manh động. Trong công việc trước đây đồng chí Khâu Phát Tài không để nảy sinh bất cứ sai sót lớn nào, Bởi vậy mà tôi ủng hộ ứng cử viên này.
Sau đó, Trưởng ban chỉ huy Quân sự Diệp đề xuất Quản đốc nhà máy đương nhiệm của Hoa Vân - Điền Lực Xương. Lí do mà ông ta đưa ra gần giống với lí do mà của Lôi Đình, đều là một ngữ điệu.
Bởi vì phía trước có Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình đứng ra ủng hộ cho nên những người còn lại về cơ bản không thể nói gì nữa. Tuy rằng Trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng đề xuất 1 cái tên, Bí thư đảng ngày trước của Hoa Vân – Sở Hán Thiên. Nhưng người này không có khả năng cạnh tranh, hơn nữa tuổi tác đã cao, hiển nhiên trở thành đối tượng bị đào thải.
Trong mười mấy thư ý kiến, trước mắt đề xuất 3 người này, Trương Nhất Hàm liền giơ tay phát biểu :
- Tôi thấy mọi người không ngại có thể xem bản thư ý kiến của Phó Quản đốc nhà máy cơ giới Hoa Phong – Liễu Đắc Chí, tôi thấy sự phân tích của ông ấy và hướng phát triển về sau của Nhà máy rất rõ ràng, hơn nữa rất mạch lạc.
Trương Nhất Phàm hiện tại là Phó chủ tịch thường trực huyện, đứng ở vị trí thứ 4. Uông Viễn Dương đến học tập, trên thực tế hắn là nhân vật nắm quyền thứ 3. Phó bí thư mới tới – Điền Vị ở Thông Thành không có “nền móng”, hắn cũng thờ ơ với cái cảnh náo nhiệt này, về cơ bản không phát biểu gì.
Có người nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, liền tới tấp dở bản thư ý kiến mà Liễu Đắc Chí viết, chăm chú xem 1 lượt. Nội dung mà Liễu Đắc Chí viết, chủ yếu là những gì mà lần trước Trương Nhất Phàm nói với ông ấy, sau đó thêm vào một ít kinh nghiệm lâu năm mà ông ấy tích lũy được, khả năng khống chế phí tổn, tuyển dụng nhân công, quản lý công xưởng, cùng với phương hướng phát triển về sau được nêu ra một cách rất chi tiết.
Nếu bản thưa ý kiến của Khâu Phát Tài có chút mưu lợi, giảng đạo lý lớn, thiên về nói suông, thì bản của Liễu Đắc Chí lại thiên về những thứ mà trên thực tế ông ấy đã làm được.
Lúc này, Dịch Thủy Bình phát biểu:
- Tôi thấy về mặt quản lý và vận dụng, trên nguyên tắc tôi ủng hộ đồng chí Khâu Phát Tài, cuối cùng anh ta mới là người quản lý, người lãnh đạo đích thực.
Với cương vị là Trưởng ban Tuyên giáo, Dịch Thủy Bình với quan điểm rõ ràng ủng hộ Khâu Phát Tài, hàm ý hắn với Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình đứng cùng trên một chiến tuyến. Nghe được lời nói của Dịch Thủy Bình, Lôi Đình liền hướng một ánh mắt đầy cảm kích.
Có được sự ủng hộ dứt khoát của Dịch Thủy Bình, những người khác cũng bắt đầu sôi nổi thảo luận. Những người này mặc dù không phải ủy viên thường vụ, nhưng cũng có quyền phát ngôn. Tuy rằng cuối cùng còn phải xem sự định đoạt của Bí thư Lâm, nhưng nếu đại đa số mọi người đều ủng hộ Khâu Phát Tài, thì Bí thư Lâm cũng không thể một mực độc đoán, ép buộc giao vị trí người cầm quyền của công xưởng mới cho Liễu Đắc Chí được.
Thái Hán Lâm liếc Bí thư Lâm và Trương Nhất Phàm 1 cái, đè tay nói:
- Tôi ủng hộ ý kiến của Phó chủ tịch Trương, bây giờ tôi xin phát biểu ý kiến của riêng mình về ba điểm mà lúc nãy Bí thư Lôi đã nêu ra.
- Thứ nhất, Khâu Phát Tài là Quản đốc Nhà máy giỏi trước đây, nhưng nếu ông ta đúng là có thể làm được những điều như trong bản thư ý kiến này đã nêu, có thể nắm chắc hướng đi của thị trường, kinh doanh một cách hợp lý, quản lý một cách quy phạm, như vậy sau nhiều năm ông ta làm Quản đốc Nhà máy tại sao lại tạo ra cục diện như bây giờ? Công xưởng phá sản, đối mặt với nguy cơ đóng cửa! Công nhân bị bắt phải bày hàng bán để duy trì kế sinh nhai?
- Điểm thứ hai thì càng đứng không vững nữa rồi, những lời nói này của ông ta chỉ có thể là những lời nói suông trên giấy. Như thế nào mới có thể quản lý tốt một nhà máy, làm thế nào để hạ thấp chi phí sản xuất, nếu cắt giảm lãng phí, tiết kiệm chi tiêu. ông ta đã làm được chưa? Viết toàn những lý luận sáo rỗng, không có phương án thực thi cụ thể.
- Điểm thứ 3 không phải là việc chúng ta phải đối mặt với việc lâm trận đổi tướng, mà là cả xí nghiệp này đã đến giai đoạn vô phương cứu chữa rồi. Nếu không dùng thuốc mạnh, chỉ sợ đến thần tiên cũng không cứu được. Đến lúc đó, chúng ta mới nghĩ đến việc lâm trận đổi tướng thì còn có ý nghĩa gì nữa? Không phạm sai lầm không có nghĩa là có công lao, tôi không ủng hộ tư tưởng bảo thủ này. Nếu như ông ta đã không làm được thì vì sao không đổi người khác xem thế nào? Tôi đã nói xong, xin mời mọi người tiếp tục phát biểu.
Lời nói của Thái Hán Lâm đã đạp đổ toàn bộ luận điểm của Bí thư Đảng ủy Công an, một số người đang thì thầm với nhau, Thư ký Thái nói không sai chút nào. ông ta mặc dù ở cương vị này rất lâu rồi nhưng không mang lại hiệu quả gì, nên sớm thay người rồi mới đúng.
Bí thư Lôi vẻ mặt xanh mét, gần như bị bôi nhọ đến mức không đáng 1 xu, bởi vậy trong lòng vô cùng bực bội, Dịch Thủy Bình vẫn giữ nụ cười khó hiểu, tựa như sớm đã có dự liệu rồi.
Trương Nhất Phàm không chú ý vẻ mặt của ông ta, thấy mọi người đều rất trầm lặng, hiển nhiên trong lòng lựa chọn đứng về phe tốt hơn. Hắn liền nói :
- Dựa vào ba điều mà Uỷ viên thường vụ Thái đã nêu ở trên, cũng như vậy đổi lại là những lí luận trong bản hợp đồng của Điền Lực Xương. ông ta cũng là lãnh đạo lâu năm của xưởng cơ giới Hoa Vân, bối cảnh như nhau, phương thức giống nhau, vì sao trước khi tổ chức lại ông ta không thể thực thi những điều như bản thân ông ta đã nói? Chẳng lẽ không có việc tổ chức lại này thì bọn họ có thể không làm, không có việc tổ chức lại này, thì bọn họ không có cách nào thực thi hay sao? Vậy nên chúng ta cần kiên quyết tiêu diệt tận gốc những kẻ chỉ biết đầu cơ chuộc lợi, tìm mọi cách để chui qua lỗ hổng của chính phủ. Nếu như thực sự giao xí nghiệp sau khi tổ chức lại vào tay bọn họ, tôi nghĩ không ra vài năm sau vẫn là tình trạng như hiện nay, hay chỉ sợ là càng kém hơn.
Trương Nhất Phàm nói xong rồi lấy ra một phong thư:
- Nơi này có một ít tài liệu liên quan đến việc Khâu Phát Tài bình thường vẫn làm. Mọi người có thể xem qua.
Trương Nhất Phàm lấy từ trong phong thư ra một số bức ảnh, còn có cả thư tố giác.
Có người đưa ảnh và thư tố giác truyền xuống phía dưới, trong phòng hội nghị mọi người nín thở. Thư tố giác thì không cần phải nói rồi, chắc chắn là chứng cớ có liên quan đến việc Khâu Phát Tài đã lợi dụng chức quyền, lừa gạt cưỡng đoạt như thế nào, đem tài sản quốc hữu biến thành tài sản tư hữu ra sao.
Trong bức hình là một nữ sinh của Vệ Giáo mà Khâu Phát Tài bao dưỡng, không chỉ có biệt thự xa hoa mà còn có xe chuyên dụng đưa đón. Những bức hình chụp tự nhiên này là do Đường Vũ mấy ngày nay phái người đi chụp được.
Khâu Phát Tài nhìn thấy người của tổ kiểm toán đã đi rồi, nghĩ rằng hẳn là không có việc gì rồi, liền đi gặp người tình nhỏ, không ngờ lại bị bắt tại trận.
Kết quả cuối cùng, hiển nhiên là rơi xuống đầu Liễu Đắc Chí rồi. Hội nghị chấm dứt, Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình nổi trận lôi đình. Hắn ta không nghĩ rằng Trương Nhất Phàm lại không giữ thể diện cho hắn như vậy, uổng công hắn một thời ủng hộ cậu ta như vậy, bản thân hắn chỉ muốn giành một chân trong cái việc cỏn con này, hắn không ngờ lại làm bản thân khó chịu đến như vậy.
Trương Nhất Phàm cũng biết việc này sẽ đắc tội với Lôi Đình, nhưng đây là dựa trên nguyên tắc, tuyệt đối không thể nhượng bộ. Nếu xí nghiệp sau khi tổ chức lại lại rơi vào tay nhóm người đó, thì việc tổ chức lại há chẳng phải là vô nghĩa sao?
Hắn không biết giữa Lôi Đình và Khâu Phát Tài có tồn tại việc giao dịch tiền bạc hay không, đối với loại người “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” như Khâu Phát Tài, nếu như không có những tư liệu và hình ảnh của Đường Vũ, thì hắn vốn cũng định chừa cho Khâu Phát Tài một con đường sống. Nếu đã để hắn đụng phải thì chớ trách bản thân ra tay không nể tình. Khâu Phát Tài ngay ngày hôm đó đã bị cơ quan công an bắt giam, giao cho viện kiểm sát khởi tố.
Đề án tổ chức lại nhà máy được phê duyệt, Trương Nhất Hàm những tưởng bản thân có thể thở phào nhẹ nhòm, không ngờ Bí thư Lâm lại nhân được điện thoại của Chủ tịch Địa khu Chu:
- Lâm Đông Hải, vụ phó chủ tịch Huyện đánh người lần trước thế nào rồi? Đương sự bị xử lý như thế nào? Cái gì? Viết bản tự kiểm điểm? Bản kiểm điểm thì có tác dụng gì chứ? Cách chức tạm thời! Nhất định phải cách chức tạm thời, đã tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy, một tờ giấy kiểm điểm liệu có thể làm thỏa mãn lòng dân hay không? Lâm Đông Hải ơi, Tôi nói cho ông nghe, có một số việc cần ra tay độc thì phải độc, người như ông quá nhân từ rồi. Tôi thấy bắt buộc phải phái người đến để kiểm soát tình hình rồi đây!
Chủ tịch Địa khu Chu vừa cúp máy, Bí thư Lâm liền lập tức gọi điện thoại cho Bí thư Phùng, nghe xong chuyện này, Bí thư Phùng cũng thấy không còn cách nào khác:
- Bây giờ ông ta là Chủ tịch Địa khu, tôi đây cũng bất lực, hay là để tôi gọi điện thoại cho Phó bí thư Tỉnh ủy Đổng xem thế nào !
Bí thư Lâm nằm trên ghế, ông ấy cảm thấy rất kỳ quái vì sao Chủ tịch Địa khu Chu đối với sự việc của Trương Nhất Phàm lại bắt lấy không tha, hay là Trương Nhất Phàm có chỗ nào đắc tội với ông ta rồi? Vì không muốn làm cho vấn đề thêm căng thẳng, Bí thư Lâm quyết định tạm thời đem việc này giấu kín, chờ Bí thư Phùng liên lạc được với Phó bí thư Đổng rồi tính sau.
Đúng lúc Chủ tịch Địa khu hạ lệnh xử phạt việc cán bộ chính phủ đánh người thì ngay đêm hôm đó, Dịch Thủy Bình cùng với Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình cùng uống rượu ở khu phòng riêng dành cho khách VIP tại nhà hàng Vạn Tử Thiên Hồng.
- Bí thư Lôi, ngài cuối cùng cũng phải trút cơn tức giận rồi, Trương Nhất Phàm này cũng thật quá đáng, quả thực là vong ân bội nghĩa. Nhưng có Chủ tich Địa khu Chu ra mặt, lần này nhất quyết không để hắn ta yên ổn.
Dịch Thủy Bình bưng chén rượu lên, lộ ra vẻ mặt cáo già thâm hiểm.
Trong phòng riêng này còn có 2 vị tiểu thư, Dịch Thủy Bình là khách quen ở đây, Lôi Đình cũng đã tới rất nhiều lần, nhưng hắn không giống như Dịch Thủy Bình, ở đây bao một công cụ phát tiết chuyên dụng.
ôm một cô gái ít hơn hắn gần 20 tuổi, Lôi Đinh cười hãnh diện:
- Đi thôi, đi mát xa nào !
/1313
|