Trương Nhất Phàm khá thích thú với cuộc sống ở Thâm Quyến. Không cần đặt mình trong trong các mối quan hệ lục đục, cũng không cần dùng thời gian để đề phòng những kẻ tiểu nhân ngáng chân mình.
Ngược lại mấy người trong đoàn khảo sát, vì nhờ có Trương Nhất Phàm, có thể nhận được sự tiếp đãi và ủng hộ công tác của Uỷ ban nhân dân Thành Phố Thâm Quyến, tự dưng mọi người ai cũng trở nên dễ bảo.
Có người bắt đầu âm thầm suy xét không hiểu Phó chủ tịch huyện Trương rốt cục là người có thân phận như thế nào mà có thể điều động được cả một nhân vật lừng lẫy như Chủ tịch thành phố? Hơn nữa từ sự nhiệt tình của bọn họ khi đối đãi cũng không phải là sự giả dối.
Người nào có chút thông minh, thì bắt đầu cố gắng tích cực hướng về Trương Nhất Phàm. Được dựa vào cây đại thụ này, còn sợ gì không có tiền đồ.
Thời gian khảo sát một tuần, Trương Nhất Phàm nói qua, ngày cuối cùng là thời gian bọn họ tự do hoạt động. Bởi vì bọn họ có mua chút lễ vật linh tinh để mua chuộc, hoặc là cho biếu quà cho các bà xã và những đứa con lãnh đạo, Trương Nhất Phàm đặc biệt cho họ một ngày để xả hơi.
Khiến cho người ta không ngờ được, cổ phiếu mà hôm đó Hà Tiêu Tiêu mua, không ngờ liên tiếp trúng liền bốn bản, số tiền 67 vạn đã trở thành 98 vạn.
Thị trường chứng khoán thần kì như vậy đó, có thể làm cho một người phất lên nhanh chóng. Nếu bây giờ bỏ đi 500 ngàn của Đổng Tiểu Phàm thì lợi nhuận còn 500 ngàn, về điều này Trương Nhất Phàm khá bình tĩnh, dù sao hắn cũng không phải là người chưa thấy tiền bao giờ.
Chỉ có điều cô bé Hà Tiêu Tiêu vui sướng không được mấy ngày, ngủ cũng không ngon, nhưng như thế này cũng là để cô cẩn thận hơn không được có chút sơ suất.
Bởi vì, ngày mai là thời gian hoạt động tự do, Trương Nhất Phàm yên tâm thoải mái ở chỗ Hà Tiêu Tiêu. Hôm sau cũng đúng là ngày cuối tuần, Hà Tiêu Tiêu cũng không muốn cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào cổ phiếu.
Sắp xếp cho đoàn khảo sát xong, tới ký túc xá của Hà Tiêu Tiêu đã là 6 giờ tối. Tuy mấy hôm nay đều có nhiều cơ hội ở gần Hà Tiêu Tiêu nhưng mỗi lần nhìn thấy cô hắn đều không kìm nổi cảm xúc.
Hà Tiêu tiêu mở cửa, Trương Nhất Phàm nhanh chóng kéo cô vào ngực, sau đó hai người hôn và vuốt ve nhau.
Hà Tiêu Tiêu cũng biết Trương Nhất Phàm chỉ có ngày mai đền cho mình, bởi vậy, cô cũng rất hồi hộp, luyến tiếc để không lãng phí quãng thời gian đẹp.
Hai người hôn nhau và đến bên giường. Lúc đẩy Hà Tiêu Tiêu ngã trên giường, Trương Nhất Phàm không hề do dự. Hai người bắt đầu đốt cháy thời gian và yêu nhau không ngừng nghỉ.
- Ây da
Hà Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng, tiện tay lấy một bọc nhỏ từ trong gối ra nhét vào miệng. Trương Nhất Phàm vừa thấy nó chẳng phái là cái bọc cô ấy đã mua ở cửa hàng sao? Lúc đó còn không cho mình xem hóa ra là có lúc cần dùng đến.
Trương Nhất Phàm gắng sức, quả nhiên miệng Hà Tiêu Tiêu phát ra âm thanh nhưng đã bị cái vỏ bọc kia che mất, trong cổ chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Cô bé này thật thú vị, Trương Nhất Phàm hành động nhanh hơn.
Một hồi dông tố qua đi hai người nằm im trên giường. Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng xoa hai viên mã não ở trên ngực của người đẹp, không kìm nổi cảm xúc dùng miệng ngậm lấy nó mà mút nhè nhẹ.
Hà Tiêu Tiêu hừ một tiếng, toàn thân mềm nhũn như không có xương cốt. khoảng nửa giờ sau, tiếng chuông trên điện thoại trên đầu giường vang lên, có chút khó chịu hỏi;
- Ai đấy?
- Có thể là Phán Phán
Vì vậy số điện thoại có rất ít người biết đến, bình thường chú Hai cũng rất ít gọi điện thoại vào lúc này, Hà Tiêu Tiêu nhận điện thoại, quả nhiên là giọng của Phán Phán.
- Tiêu Tiêu! Có thật cậu ở ký túc xá! Ra đi! Đã lâu không đi ăn cơm cùng nhau. Nhất định phải đến đấy mình chờ nha!
Chu Phán Phán nói xong liền gác điện thoại.
Hà Tiêu Tiêu hỏi ý kiến Trương Nhất Phàm:
- Là Phán Phán bảo em ra ngoài ăn cơm.
- Vậy thì đi thôi, dù sao chúng ta cũng chưa ăn.
Trương Nhất Phàm đứng dậy mặc quần áo, hai người chuẩn bị xong.
Thật đáng buồn, theo như lời Chu Phán Phán tới nơi đối diện với Kentucky Friend Chicken. Trương Nhất Phàm quay đầu đi, thôi đi, ta đi ăn quán khác đi.
- Anh Nhất Phàm!
Ai ngờ Chu Phán phán nhìn thấy Trương Nhất Phàm có vẻ tự nhiên, phóng khoáng, lập tức chạy tới. Sau đó cùng Hà Tiêu Tiêu lôi cánh tay hắn thân thiết ngay. Người qua đường nhìn có vẻ hâm mộ, oa lên một tiếng “Song phi!”
Cuối cùng ba người ăn cơm ở một cửa hàng Trung Quốc, Chu Phán Phán vừa ăn vừa nhìn Hà Tiêu Tiêu thừa lúc trương Nhất Phàm không để ý liền nói nhỏ bên tai cô:
- Các bạn vừa rồi lại làm à?
Đương nhiên Hà Tiêu Tiêu biết cô ấy nói gì dùng sức nhéo đùi cô ấy. Bởi vì Chu Phán Phán là bạn tốt cô cũng không giấu giếm quan hệ của mình với Trương Nhất Phàm. Ở trên máy bay, đều đem sự tình giải thích cho Chu Phán Phán không nổi giận.
Cô bé Chu Phán Phán cũng không e ngại xin được giúp đỡ nói:
- Chị em tốt, trước mặt anh Nhất Phàm nói giúp mình mấy câu hay đi. Mình đặc biệt thích anh ấy, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có năng lực làm phó chủ tịch huyện. Mình hâm mộ, sùng bái anh ấy lắm. Cậu cho mình làm bồ nhí được không?
Hà Tiêu Tiêu lúc đó nhéo cô mấy cái, cô nàng này còn cái gì không nghĩ ra nữa đâu.
Hôn nay bị Chu Phán Phán bóc trần bộ mặt, Hà Tiêu Tiêu hơi khó chịu. Khuôn mặt xinh đẹp đã sớm xấu hổ.
Trương Nhất Phàm cũng không biết hai cô này đang nói gì, chỉ có điều hôm nay Chu Phán Phán lại thay đổi, hai tháng trước bộ dạng của cô ta còn ngây thơ. Mặc dù đang ở cùng Hà Tiêu Tiêu nhưng dung mạo thì còn thua xa người đẹp.
Hai người náo loạn một trận, Hà Tiêu Tiêu liền hỏi:
- Phán Phán, không phải lần trước cậu được ai đó phát hiện tuyển vào tổ kịch Hoa Quang sao?
- Ây, đừng nói nữa.
Nói nữa chỉ làm mình tức giận thêm.
Chu Phán Phán bĩu môi:
- Tên tiểu nhân không ngờ đòi mình ngủ với lão một đêm rồi mới chịu đề cử. Mình thấy đủ rồi, thôi thì vẫn cứ lưu lại ở đoàn, đợi lần thi tuyển khác vậy.
Giới giải trí có không ít quy định ngầm về nữ diễn viên, Trương Nhất Phàm thấy không thể trách được. Quy tắc ngầm này không ngừng phát sinh trong giới giải trí, ở trên quan trường cũng có chuyện nữa là.
Có một số cán bộ nữ vì muốn đạt được một số phương diện tốt nên cũng đã hiến thân rất nhiều. Cái vị nữ Cục trưởng cục tài chính đó cũng chính là bị quy tắc mới của Lương Chính Hòa đề bạt lên.
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu. thầm than xã hội đen tối. Chu Phán phán lại không cho là đúng:
- Đó thì có là gì chứ, ở trong đoàn chúng tôi, có rất nhiều cô gái chịu những quy tắc ngầm, có nhiều người còn chủ động đi hiến thân nữa cơ đấy. Nghe nói có lúc còn bị kéo đi bồi rượu, sau đó bị những kẻ có chức, tiền làm nhục.
Nghe hai người nói xong, Trương Nhất Phàm cũng không nói thêm gì, sáng suốt lựa chọn để bụng nói sau.
Lúc đó chuông di động vang lên, Nhất Phàm lấy ra là điện thoại của cậu em họ Trương Mạnh Phàm:
- Anh, đến Thâm Quyến cũng không nói cho em một tiếng. Có phải coi thường người em này không?
- Nói gì mà nói chứ, hai hôm trước anh và chú Hai còn nhắc đến em.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Này không chuẩn bị đi, ngày mai đến thăm em đấy.
- Đừng để ngày mai, bây giờ đi! Em đang muốn tìm người bạn tốt đi uống rượu, trước kia uống rượu em toàn thua anh.
Trương Mạnh Phàm không thể chờ đợi được sự hứng thú.
- Uống rượu thì thôi đi, anh cũng đang ăn cơm.
Trương Nhất Phàm cười từ chối. Bởi hắn biết biết cậu em này đã chơi là không muốn sống nữa, ở cùng nó lại không biết nó đợi muốn làm những trò gì.
Trương Mạnh Phàm tức giận nói:
- Anh khinh thường người em này! Tôi khinh bỉ anh! Anh là người đứng đắn nhưng tôi cũng không còn là thằng trẻ ranh nữa, bây giờ tôi muốn làm truyền hình, điện ảnh, muốn làm kịch cùng chị dâu góp vốn. Đừng có xem thường tôi.
- Cái gì? Em cùng chị dâu góp vốn? Này khá đấy.
Nghe nói em họ và chị dâu góp vốn làm truyền hình và điện ảnh, xem ra tiểu tử này có ý đồ tốt. chỉ có điều Trương Nhất Phàm hiểu nó, còn không phải muốn chơi những trò cao cấp sao? Nếu đoán không sai, nhất định các cô gái bình thường kia không thỏa mãn được khẩu vị của cậu ta, nên cậu ta mới muốn đổi món.
- Anh qua đây đi, em sẽ cho anh một tiểu minh tinh cho anh chơi thỏa mái.
Quả nhiên chỉ cần 3 câu nói thôi là lộ luôn bản chất, cuối cùng cái đuôi hồ ly cũng đã thò ra.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Chuyện đó không cần, nhưng anh có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.
- Vậy còn đợi cái cục *** gì nữa Mau qua đây đi, em đợi đó. Khách sạn Kim Dương Quang nhé!
Trương Nhất Phàm gác điện thoại lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.
Nếu thằng ranh này đã muốn làm lớn chuyện hay là để cho Chu Phán Phán đi thử?
Cô bé này muốn làm ngôi sao đến phát điên lên rồi, giúp cô ta một lần vậy. Ai bảo cô ấy với Tiêu Tiêu là chị em tốt nào. Vì thế Trương Nhất Phàm nói với Chu Phán Phán:
- Phán Phán này, nếu bây giờ có cơ hội cho em đi đóng kịch em có muốn không?
- Thật vậy sao?
Vừa nghe xong Chu Phán Phán đã vui sướng nhảy dựng lên:
- Anh Nhất Phàm, nếu anh có thể biến giấc mơ làm minh tinh của em trở thành hiện thực, anh có muốn em làm trâu làm ngựa cũng được. Hihi
- Miễn làm trâu làm ngựa, nhưng nếu em muốn thế thật thì hãy ăn xong trước đi.
- Em ăn xong rồi, đi thôi!
Chu Phán Phán nghe thấy chuyện tốt như vậy lập tức buông đũa. Sau đó lấy đũa của Hà Tiêu Tiêu:
- Ăn nữa sẽ béo phì đấy.
Cô bé này điên rồi. Hai người không nói gì.
Nhìn dáng người xinh đẹp của Chu Phán Phán, những đường cong lả lướt, Trương Nhất Phàm không đừng được liền nghĩ, nếu người ta muốn quy tắc ngầm ở cô gái này, không biết con nha đầu này có thể trụ được trong cái vòng luẩn quẩn đó không?
Tuy nhiên ngược lại với suy nghĩ là chính cô ấy muốn đi còn mình chỉ là người giúp đỡ, chuyện về sau ai mà nói trước được.
Ba người rời quán ăn, chiếc xe thẳng tiến đến khách sạn Kim Dương Quang.
Trong khách sạn đang có một buổi họp báo, cho phát hành album mới. Nhân vật chính trong album đó đang ở đó tuyên truyền. Buổi họp báo được tổ chức trên tầng 2, Chu Phán Phán ở trong đại sảnh nhìn thấy bảng quảng cáo tuyên truyền vui sướng vô cùng. A Hạ Vi Nhi! Thần tượng của tôi.
Nói xong cô không để ý đến bọn Trương Nhất Phàm, một mình chạy thẳng lên tầng 2.
Hạ Vi Nhi? Trương Nhất Phàm nhìn lại tấm áp phích. Chỉ thấy trong tấm áp phích có một cô gái phong cách rất cao quý, thanh lịch mà thần thánh trong trang phục công chúa. Trên áp phích tái hiện chuyện xưa chính là công chúa Thổ Phiên lúc xuất giá, mà Hạ Vi Nhi này đống vai nhân vật nổi tiếng công chúa thời thiên cổ với vẻ ngoài sống động.
Dường như Hà Tiêu Tiêu rất có hứng thú với Hạ Vi Nhi liền kéo Trương Nhất Phàm lên lầu ngắm.
Hai người lên đến lầu, Hạ Vi Nhi đang mặc đồ diễn bị các fan hâm mộ điên cuồng vây quanh ở phía trước, kêu chói tai tên Hạ Vi Nhi.
Đột nhiên trong đám đông có một nhóm gây rối, rất nhiều fan hâm mộ liều lĩnh hướng về phía Hạ Vi Nhi, bảo vệ hai bên trái phải cũng không làm được gì. Xông tới trước mặt Chu Phán Phán không khống chế được, chúng vồ về phía Hạ Vi Nhi.
- Hạ tiểu thư, cẩn thận
Gã vệ sĩ nói to nhưng đáng tiếc đã muộn.Chu Phán Phán đã đụng vào người Hạ Vi Vi.
“Bịch” hai người va vào nhau không nhẹ, vương miện trên đầu Vi Nhi rơi xuống.
- Cô….
Hạ Vi Vi tức điên lên, thuận tay cho luôn Chu Phán Phán một cái tát.
- Páp…
Tiếng tát vang lên, trong đại sảnh bỗng im lặng, tắt tất cả những tiếng xôn xao, mọi người lẳng lặng nhìn vào trong.
Ngược lại mấy người trong đoàn khảo sát, vì nhờ có Trương Nhất Phàm, có thể nhận được sự tiếp đãi và ủng hộ công tác của Uỷ ban nhân dân Thành Phố Thâm Quyến, tự dưng mọi người ai cũng trở nên dễ bảo.
Có người bắt đầu âm thầm suy xét không hiểu Phó chủ tịch huyện Trương rốt cục là người có thân phận như thế nào mà có thể điều động được cả một nhân vật lừng lẫy như Chủ tịch thành phố? Hơn nữa từ sự nhiệt tình của bọn họ khi đối đãi cũng không phải là sự giả dối.
Người nào có chút thông minh, thì bắt đầu cố gắng tích cực hướng về Trương Nhất Phàm. Được dựa vào cây đại thụ này, còn sợ gì không có tiền đồ.
Thời gian khảo sát một tuần, Trương Nhất Phàm nói qua, ngày cuối cùng là thời gian bọn họ tự do hoạt động. Bởi vì bọn họ có mua chút lễ vật linh tinh để mua chuộc, hoặc là cho biếu quà cho các bà xã và những đứa con lãnh đạo, Trương Nhất Phàm đặc biệt cho họ một ngày để xả hơi.
Khiến cho người ta không ngờ được, cổ phiếu mà hôm đó Hà Tiêu Tiêu mua, không ngờ liên tiếp trúng liền bốn bản, số tiền 67 vạn đã trở thành 98 vạn.
Thị trường chứng khoán thần kì như vậy đó, có thể làm cho một người phất lên nhanh chóng. Nếu bây giờ bỏ đi 500 ngàn của Đổng Tiểu Phàm thì lợi nhuận còn 500 ngàn, về điều này Trương Nhất Phàm khá bình tĩnh, dù sao hắn cũng không phải là người chưa thấy tiền bao giờ.
Chỉ có điều cô bé Hà Tiêu Tiêu vui sướng không được mấy ngày, ngủ cũng không ngon, nhưng như thế này cũng là để cô cẩn thận hơn không được có chút sơ suất.
Bởi vì, ngày mai là thời gian hoạt động tự do, Trương Nhất Phàm yên tâm thoải mái ở chỗ Hà Tiêu Tiêu. Hôm sau cũng đúng là ngày cuối tuần, Hà Tiêu Tiêu cũng không muốn cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào cổ phiếu.
Sắp xếp cho đoàn khảo sát xong, tới ký túc xá của Hà Tiêu Tiêu đã là 6 giờ tối. Tuy mấy hôm nay đều có nhiều cơ hội ở gần Hà Tiêu Tiêu nhưng mỗi lần nhìn thấy cô hắn đều không kìm nổi cảm xúc.
Hà Tiêu tiêu mở cửa, Trương Nhất Phàm nhanh chóng kéo cô vào ngực, sau đó hai người hôn và vuốt ve nhau.
Hà Tiêu Tiêu cũng biết Trương Nhất Phàm chỉ có ngày mai đền cho mình, bởi vậy, cô cũng rất hồi hộp, luyến tiếc để không lãng phí quãng thời gian đẹp.
Hai người hôn nhau và đến bên giường. Lúc đẩy Hà Tiêu Tiêu ngã trên giường, Trương Nhất Phàm không hề do dự. Hai người bắt đầu đốt cháy thời gian và yêu nhau không ngừng nghỉ.
- Ây da
Hà Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng, tiện tay lấy một bọc nhỏ từ trong gối ra nhét vào miệng. Trương Nhất Phàm vừa thấy nó chẳng phái là cái bọc cô ấy đã mua ở cửa hàng sao? Lúc đó còn không cho mình xem hóa ra là có lúc cần dùng đến.
Trương Nhất Phàm gắng sức, quả nhiên miệng Hà Tiêu Tiêu phát ra âm thanh nhưng đã bị cái vỏ bọc kia che mất, trong cổ chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Cô bé này thật thú vị, Trương Nhất Phàm hành động nhanh hơn.
Một hồi dông tố qua đi hai người nằm im trên giường. Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng xoa hai viên mã não ở trên ngực của người đẹp, không kìm nổi cảm xúc dùng miệng ngậm lấy nó mà mút nhè nhẹ.
Hà Tiêu Tiêu hừ một tiếng, toàn thân mềm nhũn như không có xương cốt. khoảng nửa giờ sau, tiếng chuông trên điện thoại trên đầu giường vang lên, có chút khó chịu hỏi;
- Ai đấy?
- Có thể là Phán Phán
Vì vậy số điện thoại có rất ít người biết đến, bình thường chú Hai cũng rất ít gọi điện thoại vào lúc này, Hà Tiêu Tiêu nhận điện thoại, quả nhiên là giọng của Phán Phán.
- Tiêu Tiêu! Có thật cậu ở ký túc xá! Ra đi! Đã lâu không đi ăn cơm cùng nhau. Nhất định phải đến đấy mình chờ nha!
Chu Phán Phán nói xong liền gác điện thoại.
Hà Tiêu Tiêu hỏi ý kiến Trương Nhất Phàm:
- Là Phán Phán bảo em ra ngoài ăn cơm.
- Vậy thì đi thôi, dù sao chúng ta cũng chưa ăn.
Trương Nhất Phàm đứng dậy mặc quần áo, hai người chuẩn bị xong.
Thật đáng buồn, theo như lời Chu Phán Phán tới nơi đối diện với Kentucky Friend Chicken. Trương Nhất Phàm quay đầu đi, thôi đi, ta đi ăn quán khác đi.
- Anh Nhất Phàm!
Ai ngờ Chu Phán phán nhìn thấy Trương Nhất Phàm có vẻ tự nhiên, phóng khoáng, lập tức chạy tới. Sau đó cùng Hà Tiêu Tiêu lôi cánh tay hắn thân thiết ngay. Người qua đường nhìn có vẻ hâm mộ, oa lên một tiếng “Song phi!”
Cuối cùng ba người ăn cơm ở một cửa hàng Trung Quốc, Chu Phán Phán vừa ăn vừa nhìn Hà Tiêu Tiêu thừa lúc trương Nhất Phàm không để ý liền nói nhỏ bên tai cô:
- Các bạn vừa rồi lại làm à?
Đương nhiên Hà Tiêu Tiêu biết cô ấy nói gì dùng sức nhéo đùi cô ấy. Bởi vì Chu Phán Phán là bạn tốt cô cũng không giấu giếm quan hệ của mình với Trương Nhất Phàm. Ở trên máy bay, đều đem sự tình giải thích cho Chu Phán Phán không nổi giận.
Cô bé Chu Phán Phán cũng không e ngại xin được giúp đỡ nói:
- Chị em tốt, trước mặt anh Nhất Phàm nói giúp mình mấy câu hay đi. Mình đặc biệt thích anh ấy, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có năng lực làm phó chủ tịch huyện. Mình hâm mộ, sùng bái anh ấy lắm. Cậu cho mình làm bồ nhí được không?
Hà Tiêu Tiêu lúc đó nhéo cô mấy cái, cô nàng này còn cái gì không nghĩ ra nữa đâu.
Hôn nay bị Chu Phán Phán bóc trần bộ mặt, Hà Tiêu Tiêu hơi khó chịu. Khuôn mặt xinh đẹp đã sớm xấu hổ.
Trương Nhất Phàm cũng không biết hai cô này đang nói gì, chỉ có điều hôm nay Chu Phán Phán lại thay đổi, hai tháng trước bộ dạng của cô ta còn ngây thơ. Mặc dù đang ở cùng Hà Tiêu Tiêu nhưng dung mạo thì còn thua xa người đẹp.
Hai người náo loạn một trận, Hà Tiêu Tiêu liền hỏi:
- Phán Phán, không phải lần trước cậu được ai đó phát hiện tuyển vào tổ kịch Hoa Quang sao?
- Ây, đừng nói nữa.
Nói nữa chỉ làm mình tức giận thêm.
Chu Phán Phán bĩu môi:
- Tên tiểu nhân không ngờ đòi mình ngủ với lão một đêm rồi mới chịu đề cử. Mình thấy đủ rồi, thôi thì vẫn cứ lưu lại ở đoàn, đợi lần thi tuyển khác vậy.
Giới giải trí có không ít quy định ngầm về nữ diễn viên, Trương Nhất Phàm thấy không thể trách được. Quy tắc ngầm này không ngừng phát sinh trong giới giải trí, ở trên quan trường cũng có chuyện nữa là.
Có một số cán bộ nữ vì muốn đạt được một số phương diện tốt nên cũng đã hiến thân rất nhiều. Cái vị nữ Cục trưởng cục tài chính đó cũng chính là bị quy tắc mới của Lương Chính Hòa đề bạt lên.
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu. thầm than xã hội đen tối. Chu Phán phán lại không cho là đúng:
- Đó thì có là gì chứ, ở trong đoàn chúng tôi, có rất nhiều cô gái chịu những quy tắc ngầm, có nhiều người còn chủ động đi hiến thân nữa cơ đấy. Nghe nói có lúc còn bị kéo đi bồi rượu, sau đó bị những kẻ có chức, tiền làm nhục.
Nghe hai người nói xong, Trương Nhất Phàm cũng không nói thêm gì, sáng suốt lựa chọn để bụng nói sau.
Lúc đó chuông di động vang lên, Nhất Phàm lấy ra là điện thoại của cậu em họ Trương Mạnh Phàm:
- Anh, đến Thâm Quyến cũng không nói cho em một tiếng. Có phải coi thường người em này không?
- Nói gì mà nói chứ, hai hôm trước anh và chú Hai còn nhắc đến em.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Này không chuẩn bị đi, ngày mai đến thăm em đấy.
- Đừng để ngày mai, bây giờ đi! Em đang muốn tìm người bạn tốt đi uống rượu, trước kia uống rượu em toàn thua anh.
Trương Mạnh Phàm không thể chờ đợi được sự hứng thú.
- Uống rượu thì thôi đi, anh cũng đang ăn cơm.
Trương Nhất Phàm cười từ chối. Bởi hắn biết biết cậu em này đã chơi là không muốn sống nữa, ở cùng nó lại không biết nó đợi muốn làm những trò gì.
Trương Mạnh Phàm tức giận nói:
- Anh khinh thường người em này! Tôi khinh bỉ anh! Anh là người đứng đắn nhưng tôi cũng không còn là thằng trẻ ranh nữa, bây giờ tôi muốn làm truyền hình, điện ảnh, muốn làm kịch cùng chị dâu góp vốn. Đừng có xem thường tôi.
- Cái gì? Em cùng chị dâu góp vốn? Này khá đấy.
Nghe nói em họ và chị dâu góp vốn làm truyền hình và điện ảnh, xem ra tiểu tử này có ý đồ tốt. chỉ có điều Trương Nhất Phàm hiểu nó, còn không phải muốn chơi những trò cao cấp sao? Nếu đoán không sai, nhất định các cô gái bình thường kia không thỏa mãn được khẩu vị của cậu ta, nên cậu ta mới muốn đổi món.
- Anh qua đây đi, em sẽ cho anh một tiểu minh tinh cho anh chơi thỏa mái.
Quả nhiên chỉ cần 3 câu nói thôi là lộ luôn bản chất, cuối cùng cái đuôi hồ ly cũng đã thò ra.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Chuyện đó không cần, nhưng anh có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.
- Vậy còn đợi cái cục *** gì nữa Mau qua đây đi, em đợi đó. Khách sạn Kim Dương Quang nhé!
Trương Nhất Phàm gác điện thoại lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.
Nếu thằng ranh này đã muốn làm lớn chuyện hay là để cho Chu Phán Phán đi thử?
Cô bé này muốn làm ngôi sao đến phát điên lên rồi, giúp cô ta một lần vậy. Ai bảo cô ấy với Tiêu Tiêu là chị em tốt nào. Vì thế Trương Nhất Phàm nói với Chu Phán Phán:
- Phán Phán này, nếu bây giờ có cơ hội cho em đi đóng kịch em có muốn không?
- Thật vậy sao?
Vừa nghe xong Chu Phán Phán đã vui sướng nhảy dựng lên:
- Anh Nhất Phàm, nếu anh có thể biến giấc mơ làm minh tinh của em trở thành hiện thực, anh có muốn em làm trâu làm ngựa cũng được. Hihi
- Miễn làm trâu làm ngựa, nhưng nếu em muốn thế thật thì hãy ăn xong trước đi.
- Em ăn xong rồi, đi thôi!
Chu Phán Phán nghe thấy chuyện tốt như vậy lập tức buông đũa. Sau đó lấy đũa của Hà Tiêu Tiêu:
- Ăn nữa sẽ béo phì đấy.
Cô bé này điên rồi. Hai người không nói gì.
Nhìn dáng người xinh đẹp của Chu Phán Phán, những đường cong lả lướt, Trương Nhất Phàm không đừng được liền nghĩ, nếu người ta muốn quy tắc ngầm ở cô gái này, không biết con nha đầu này có thể trụ được trong cái vòng luẩn quẩn đó không?
Tuy nhiên ngược lại với suy nghĩ là chính cô ấy muốn đi còn mình chỉ là người giúp đỡ, chuyện về sau ai mà nói trước được.
Ba người rời quán ăn, chiếc xe thẳng tiến đến khách sạn Kim Dương Quang.
Trong khách sạn đang có một buổi họp báo, cho phát hành album mới. Nhân vật chính trong album đó đang ở đó tuyên truyền. Buổi họp báo được tổ chức trên tầng 2, Chu Phán Phán ở trong đại sảnh nhìn thấy bảng quảng cáo tuyên truyền vui sướng vô cùng. A Hạ Vi Nhi! Thần tượng của tôi.
Nói xong cô không để ý đến bọn Trương Nhất Phàm, một mình chạy thẳng lên tầng 2.
Hạ Vi Nhi? Trương Nhất Phàm nhìn lại tấm áp phích. Chỉ thấy trong tấm áp phích có một cô gái phong cách rất cao quý, thanh lịch mà thần thánh trong trang phục công chúa. Trên áp phích tái hiện chuyện xưa chính là công chúa Thổ Phiên lúc xuất giá, mà Hạ Vi Nhi này đống vai nhân vật nổi tiếng công chúa thời thiên cổ với vẻ ngoài sống động.
Dường như Hà Tiêu Tiêu rất có hứng thú với Hạ Vi Nhi liền kéo Trương Nhất Phàm lên lầu ngắm.
Hai người lên đến lầu, Hạ Vi Nhi đang mặc đồ diễn bị các fan hâm mộ điên cuồng vây quanh ở phía trước, kêu chói tai tên Hạ Vi Nhi.
Đột nhiên trong đám đông có một nhóm gây rối, rất nhiều fan hâm mộ liều lĩnh hướng về phía Hạ Vi Nhi, bảo vệ hai bên trái phải cũng không làm được gì. Xông tới trước mặt Chu Phán Phán không khống chế được, chúng vồ về phía Hạ Vi Nhi.
- Hạ tiểu thư, cẩn thận
Gã vệ sĩ nói to nhưng đáng tiếc đã muộn.Chu Phán Phán đã đụng vào người Hạ Vi Vi.
“Bịch” hai người va vào nhau không nhẹ, vương miện trên đầu Vi Nhi rơi xuống.
- Cô….
Hạ Vi Vi tức điên lên, thuận tay cho luôn Chu Phán Phán một cái tát.
- Páp…
Tiếng tát vang lên, trong đại sảnh bỗng im lặng, tắt tất cả những tiếng xôn xao, mọi người lẳng lặng nhìn vào trong.
/1313
|