Xe khách Kim Long chui qua cổng chính của trường cấp 3 Phong Châu II, tiến vào khu vực trường, sân bóng đá, sân bóng rổ, thư viện và nhà ăn. Quy hoạch rất hợp lí khiến cho một đội ngũ nhà máy cơ giới Bắc Phương vẫn hay chướng mắt với diện mạo của thành phố Phong Châu phải một phen kinh ngạc. Bọn họ như thế nào cũng không thể tin một huyện nông nghiệp có nền tài chính khá yếu kém này lại có trường học quy mô như thế, đặc biệt là khi biết điều kiện của trường cấp 3 Phong Châu I tương đương với điều kiện của trường cấp 3 Phong Châu II thì sự cảm kích còn nhiều hơn cả sự ngạc nhiên.
Nhìn những vị khách của nhà máy cơ giới Bắc Phương sau khi xuống xe bắt đầu nói chuyện với lãnh đạo và giáo viên của trường cấp 3 Phong Châu II những người đã đợi ở trước tòa nhà giảng đường từ sớm, Lục Vi Dân biết rằng chiêu này hắn đã dùng đúng rồi.
Chất lượng giáo dục của con em những công nhân nhà máy cơ giới Bắc Phương mà hắn tìm hiểu khiến cho người ta dám tin, công nhân viên chức sớm đã có thành kiến với trình độ học vấn của con em mình, không ít công nhân viên người mà cảm thấy rằng con mình khó có thể tốt nghiệp khi học ở trường nhà thậm chí còn không tiếc tiền để chúng đến học ở huyện Bác Bắc. Đây cũng là một nhân tố quan trọng mà công nhân viên chức nhà máy cơ giới Bắc Phương yêu cầu nơi nhà máy chuyển đến nhất định phải giải quyết được vấn đề học tập cho con em họ. Vì vậy Lục Vi Dân đã chọn trường cấp 3 Phong Châu II là trạm dừng chân đầu tiên.
Âu Chấn Thái nhìn thoáng Lục Vi Vân đang đứng ở một bên mỉm cười không nói gì, trong lòng cũng đang có sự toan tính.
Nếu cái điểm này cũng do bản thân người này quyết định thì không thể không đánh giá rằng con người này cũng có chút trình độ. Chỉ một thoáng đã có thể nắm được lòng dạ của những người trong nhà máy. Con trai của ông Cảnh vừa mới lên lớp 9 và ông ta thì đang buồn phiền vì việc tìm trường cấp 3 cho con. Con gái của phó chủ tịch công đoàn mới học lớp 7 mà y cũng đã từng nói về chuyện chuẩn bị sớm đem con gái lên thành phố học. Chiêu này của Lục Vi Dân vừa lúc chạm đúng vào mối quan tâm của họ thì có không muốn họ động lòng cũng không được.
Thời gian lưu lại ở trường cấp 3 Phong Châu II vượt khỏi dự trù, vốn chỉ chuẩn bị dừng lại ở trường cấp 3 Phong Châu II 20 phút để nghe qua sự giới thiệu của lãnh đạo và giáo viên của trường, nhưng mấy vị khách này hiển nhiên lại chưa hài lòng với sự quan sát tầm xa này mà lại yêu cầu phải được quan sát thực tế hình hình học tập của trường. Yêu cầu này có chút vượt ra ngoài ý liệu của Lục Vi Dân và trường học, tuy nhiên Lục Vi Dân vẫn rất thoải mái tiếp tục làm công việc của mình. Việc này dây dưa ra cũng mất gần 50 phút rồi mà vẫn chưa thấy dấu hiệu kết thúc.
- Bí thư Âu, có nên giục chủ nhiệm Cảnh và các ông ấy không? Như thế này xem chừng không phải là đến thăm toàn cảnh Phong Châu chúng tôi mà lại thành ra đoàn khảo sát giáo dục rồi.
Lục Vi Dân đùa tếu:
- Sau này có cơ hội hoan nghênh mọi người đến trường cấp 3 Phong Châu II chúng tôi thăm quan học tập.
- Trưởng phòng Lục, đây không phải là điều mà anh muốn đó sao? Lúc này e rằng anh phải vui như phất cờ trong bụng chứ?
Âu Chấn Thái vừa lắc đầu vừa thở dài:
- Ông Cảnh cũng thật là, có cần thiết đến mức đấy không? Có điều cũng khó trách, con trai ông sắp lên học cấp 3 rồi cũng cần lo lắng, trình độ giáo dục của con em cán bộ trong nhà máy quả thật có hơi kém một chút.
- Nếu nói đến trình độ dạy học cấp 3 thì trường cấp 3 Phong Châu I và trường cấp 3 Phong Châu II đều có điểm vượt trội riêng. Cả hai trường đều rất tốt, trường cấp 3 Phong Châu I có ưu thế về khoa học tự nhiên, còn thì trường cấp 3 Phong Châu II có lợi thế ở những môn khoa học xã hội. Nhưng tiêu chuẩn giáo dục của trường trung học thực nghiệm thành phố Phong Châu còn cao hơn 2 trường này một bậc, chỉ có điều trường trung học thực nghiệm chưa có lớp cấp 3 mà thôi nếu không chắc chắn sẽ tạo được thế ba chân vững chắc.
Lục Vi Dân cười nói:
- Vừa rồi chủ tịch công đoàn Tống hỏi lại tôi, tôi đã trả lời nếu là học trung học thì tôi giới thiệu cho ông trường trung học thực nghiệm sẽ có nền tảng vững chắc.
- Ơ, trưởng phòng Lục sao anh lại chắc chắn là nhà máy cơ giới Bắc Phương sẽ ngụ lại ở Phong Châu các ông thế?
Âu Chấn Thái tức giận hỏi lại:
-Lẽ nào Thanh Khê lại không có trường học nào tốt hay sao?
Lục Vi Dân cũng không tức giận, cười nói:
-Ha ha, bí thư Lục, tôi có nói như vậy đâu, chủ tịch Tống hỏi tôi, tôi lại không thể nói hay là ông để con đến học ở Thanh Khê đi. Cho dù nhà máy cơ giới Bắc Phương có chuyển tới Phong Châu chúng tôi hay không thì vấn đề học tập của một đứa trẻ Lục Vi Dân tôi đây vẫn có đủ tự tin để giải quyết.
- Trưởng phòng Lục, coi như tôi nhìn ra được năng lực của anh rồi, khó trách Chấn Quốc nói trí tuệ và tuổi tác của anh rất không tương xứng, tôi vẫn không tin, hôm nay xem như được lĩnh giáo rồi. Nhưng đây mới là trạm đầu tiên mà tôi thấy tâm trí của những người trong đoàn chúng ta đã bị anh bắt làm tù binh đến hơn một nửa rồi.
Âu Chấn Thái nói nửa vời:
- Sớm biết trước tôi đã không để anh dẫn đầu đoàn, thật là sơ suất quá.
Lục Vi Dân cao giọng cười ha hả.
Hắn cảm thấy vị phó bí thư đảng ủy nhà máy Bắc Phương này rất thú vị, cũng rất hài hước, nhìn bề ngoài thì như đang chế giễu hắn, nhưng lại không phản đối cách làm của hắn, thậm chí lại có chút ý chủ động cung cấp phương tiện, đương nhiên ông ta muốn phản đối mình cũng không biết phản đối ở đâu. Bản thân cũng chỉ dùng cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất và hiệu quả nhất để thu hút đối phương, so với việc ngồi trong phòng hội nghị nhìn những thứ trên bàn thì hiệu quả của cách làm này không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Suốt một giờ mười phút, khi mấy người như Cảnh Trường Hà, phó chủ tịch công đoàn nhà máy cơ khí Bắc Phương cùng đi ra với hiệu trưởng Trương và các lãnh đạo của trường cấp 3 Phong Châu II, Lục Vi Dân liếc qua đồng hồ, 70 phút, trọn vẹn 70 phút, 9 giờ 10 tới trường cấp 3 Phong Châu II, bây giờ đã là 10 giờ 20, mất gần một buổi sáng, cả một lộ trình đều bị làm cho loạn hết cả lên rồi.
Cảnh Trường Hà nhìn thấy Lục Vi Dân liếc nhìn đồng hồ liền chắp tay rồi nhanh chóng đi tới chỗ Lục Vi Dân:
- Ngại quá, ngại quá, trưởng phòng Lục, bí thư Âu, đã làm mất thời gian của các anh rồi. Đến rồi không dứt ra được. Đều tại tôi, đều tại tôi! Đây không phải là chuyện không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi thì loạn mất. Cũng may thằng nhóc nhà tôi học hành cũng có chút tài năng, không gì thì cũng muốn tìm cho nó một ngôi trường tốt.
- Không thể trách một mình ông Cảnh, tôi cũng vậy. Không ngờ trình độ giáo giục của trường cấp 3 Phong Châu II lại khá như vậy.
Phó chủ tịch công đoàn đi theo sau cũng vừa cười vừa chen vào mấy câu.
- Được, ông Tống, có chút thời gian như thế mà ông đã có thể nhìn ra cái tốt cái xấu của một trường học rồi cơ à?
- Bí thư Âu, phong trào học tập, phong trào học tập là quan trọng nhất. Ông xem chỉ cần nhìn phong trào học tập của trường này là biết trường học như thế nào rồi. Gặp hai học sinh thì cả hai đều đang thảo luận vấn đề học tập, cũng không ít học sinh vây quanh giáo viên hỏi về chuyện bài vở. Chỉ cần nhìn thôi đã có thể thấy hết rồi.
Ông Tống cười híp mắt nói.
Âu Chấn Thái thật sự không biết nên nói thế nào với ông Tống này. Bản thân y coi như đã dễ dàng cho Luc Vi Dân rồi, không ngờ con người này lại quá thẳng thắn, vụ đàm phán này về sau còn tiếp tục đàm phán như thế nào nữa?
- Không có gì, chủ nhiệm Cảnh, chủ tịch Tống, các ông đều là người có con trai con gái, việc của con cái đương nhiên là việc lớn, tôi hiểu tôi hiểu, không sao cả. Chỉ là lộ trình này phải thay đổi một chút... Bí thư Âu, ông thấy...
Lục Vi Dân ngoái cổ lại nhìn Âu Chấn Thái, mỉm cười trưng cầu ý kiến.
- Trưởng phòng Lục, đến giờ này rồi, quyết định ra sao là tùy ở anh. Xem ra những người đến lần này đều rất hào hứng, chúng tôi sẽ theo sự sắp xếp của anh.
Thái độ của Âu Chấn thoải mái hơn. Y biết Lục Vi Dân đã tốn không ít tâm tư cho chuyến đi lần này, một lòng muốn để lại một ấn sâu sắc trong đám người của y. Và rằng thời gian này càng dồi dào sẽ càng có lợi cho ý đồ của Lục Vi Dân.
- Điều đó đương nhiên là tốt rồi, xin mọi người cho tôi chút thời gian, đừng nóng lòng sốt ruột quá thế, buổi sáng chúng ta sẽ đi thăm nội thành Phong Châu, chủ yếu là sông Phong và các nhánh của sông Đông Phong. Nơi đó là phương hướng quy hoạch phát triển khu làm việc hành chính và khu sinh hoạt chính của chúng tôi, đồng thời cũng là công viên nước nhánh sông Hồ Lô trong quy hoạch. Phong cảnh ở đó khá đẹp, có một số lượng lớn các loài chim sống trong nhánh sông này. Ở đó cũng có 3 bãi bồi, chính là khu quan sát chim nổi tiếng của tỉnh Xương Giang.
Lục Vi Dân ném ra quả bom thứ 2.
- Công viên nước? Khu quan sát chim?
Không ngoài dự tính của Lục Vi Dân... một vài vị khách của nhà máy cơ giới Bắc Phương bao gồm cả Âu Chấn Thái đều thốt lên kinh ngạc.
Cái huyện nhỏ tồi tàn như Phong Châu còn có thể có công viên nước. E là đến công viên trên phố bình thường còn chưa làm ngay ngắn nói gì đến công viên nước, nói gì đến khu quan sát chim? Đây đúng là chuyện mới mẻ nhất trên đời.
Chương 287: Lửa mạnh (2
- Xem ra mọi người đều không tin. Tôi cảm thấy mọi người đã quá thành kiến với Phong Châu chúng tôi rồi, có điều tin rằng có trường cấp 3 Phong Châu II kiểu mẫu thì việc có thêm điều bất ngờ xảy ra ở đây cũng là một điều rất bình thường không phải sao?
Lục Vi Dân buông thõng tay, ánh mắt bình lặng như nước:
- Không sai... Phong Châu là khu vực mới được thành lập, về căn bản vẫn còn rất yếu kém, nhưng không có nghĩa là tầm mắt chúng tôi hạn hẹp, không biết nhìn xa trông rộng. Phong Châu là nơi tụ họp của 4 con sông, hơn nữa nước sông dồi dào, nằm gần đường phân chia địa lý giữa phía bắc và phía nam đất nước. Đây cũng là điểm nút di cư Bắc Nam của các loài chim do đó mà điều kiện quan sát chim khá lí tưởng. Điều kiện tự nhiên tuyệt vời này chúng tôi đương nhiên phải bảo vệ rồi. Điều này chẳng những có thể nâng cao phong cách của thành phố Phong Châu, mà còn là tài nguyên quý báu của Phong Châu chúng tôi, là điểm đến lí tưởng cho người dân Phong Châu nghỉ ngơi sau một ngày làm việc bận rộn. Với tư cách là cán bộ đảng ủy chính quyền, việc cung cấp môi trường sinh hoạt nghỉ ngơi thoải mái cho những người dân đã lao động vất vả cả ngày cũng là lẽ dĩ nhiên, không thể phủ nhận.
Nghe Lục Vi Dân nói như vậy, ánh mắt của những người trên xe đều trở nên có chút phức tạp. Nói thật thì bọn họ có chút khinh thường đối với những cán bộ địa phương trên này, luôn cho rằng tố chất văn hóa của những cán bộ quê mùa này là thấp, giáo dục kém, thêm vào đó thổ âm của Phong Châu rất nặng, càng có vẻ nhà quê hơn. Buổi tham quan hôm nay tuy chỉ mới bắt đầu nhưng đã để lại cho họ những ấn tượng khác nhau. Ngoại trừ việc trường cấp 3 Phong Châu II đem đến cảm giác mới mẻ ra thì biểu hiện của Trưởng phòng Thư kí văn phòng Địa ủy, người phụ trách tiếp đãi giới thiệu đằng trước cũng đáng chú ý, khiến mọi người không ngừng tán thưởng.
- Ha ha, trưởng phòng Lục, thật là không thể hình dung ra được Địa ủy và Uỷ ban nhân dân địa khu Phong Châu lại có tầm nhìn xa như vậy, chỉ có điều các anh định xây dựng khu hành chính và khu sinh hoạt chính đều ở gần công viên nước. Nếu khu sinh hoạt của công nhân nhà máy cơ giới Bắc Phương có thể xây dựng cùng một chỗ với khu sinh hoạt của cán bộ cơ quan các anh, vậy chắc sẽ không có ảnh hưởng gì tới công viên nước nhỉ?
Nói chen vào là Trưởng phòng xây dựng cơ bản nhà máy cơ giới Bắc Phương.
- Vâng. Trưởng phòng Dương lo lắng điểm này cũng đúng. Tuy nhiên sau khi đã đi xem, ông có thể nhận ra rằng chúng tôi sớm đã suy nghĩ tới vấn đề này rồi.
Lục Vi Dân ra hiệu cho lái xe nổ máy.
- Trăm nghe không bằng một thấy, lát nữa mọi người sẽ được quan sát thực tế. Ngoài ra chúng tôi cũng đã chuẩn bị bản đồ quy hoạch của thành phố Phong Châu trong vòng 5 đến 10 năm, thậm chí là 20 năm. Tôi tin rằng kết hợp với bản đồ quy hoạch này, mọi người có thể hiểu rõ hơn về Phong Châu.
Khi xe khách Kim Long chậm rãi đưa đoàn khách men theo sông Đông Phong và các nhánh sông Phong, một cảnh tượng tuyệt vời của mùa hạ như một bức tranh sinh động tràn trề sức sống có cánh chim bay lượn cỏ mọc xanh tươi hiện ra trước mắt mọi người.
- Nhìn xem, đây chính là khu vực sông Đông Phong và các nhánh sông Phong. Cả một miền sông nước không phải là rất lớn, chỉ có trên dưới 2.5 km2, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi. Bên đó có ba bãi cỏ xếp thành hình tam giác trong hồ. Diện tích thoạt nhìn thì tương đối nhỏ nhưng vào mùa đông sẽ có thể to hơn một chút. Vùng bao gồm ba bãi cỏ xếp thành hình tam giác đó cũng chính là thiên đường trú đông của các loài chim. Những loài thực vật như lau, sậy, rau nghể mọc dọc theo bờ sông. Bây giờ là mùa hạ, có thể nhìn thấy rất nhiều loài chim nhỏ quý hiếm, nếu là mùa đông thì càng không cần phải nói, những loài chim bay về đây trú đông thực sự khiến mọi người nhìn không chớp mắt…
Lục Vi Dân cũng có chút xúc động, miền sông nước này ở hậu thế cũng chính là khi bước vào thế kỉ 21 chưa được mấy năm hầu như biến mất không còn. Cả vùng sông nước Hồ Nam cách thành phố khá xa, có diện tích lớn hơn, điều kiện tốt hơn cũng nhanh chóng thu hẹp. Nếu như không có một vị lãnh đạo trung ương nào đó đã tự mình đến hỏi, yêu cầu tỉnh ủy và UBND tỉnh Xương Giang hỏi đến chuyện vây hồ chiếm đất này thì e là vùng đất Hồ Nam cũng sớm đã bị biến mất rồi.
- Mọi người có thể nhìn vào tấm bản đồ trên tay mình. Đúng chính là trang đó. Đây là bản đồ quy hoạch thành phố Phong Châu chúng tôi. Từ màu sắc đậm nhạt mọi người có thể nhìn thấy quy hoạch của Phong Châu trong vòng 5 năm, 10 năm và 15 năm. Vùng đậm nhất chính là nội thành Phong Châu hiện nay, còn vùng nhạt hơn là khu vực quy hoạch xây dựng 5 năm tới.
Lục Vi Dân lại tìm được hứng thú và bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Vùng này vốn là khu nhà ở của cán bộ các ban ngành Địa ủy và Uỷ ban nhân dân, nhưng để hoan nghênh nhà máy cơ giới Bắc Phương và nhà máy cơ khí Trường Phong đến Phong Châu, Ủy ban nhân dân thông qua nghiên cứu cẩn thận đã quyết định sẽ mở rộng phạm vi của khu vực này, đồng thời quy hoạch lại khu buôn bán và khu sinh hoạt văn hóa. Khu vực này vốn được chuẩn bị cho nhà máy cơ giới Bắc Phương.
- Bí thư Âu, các vị có thể nhìn thấy, nơi đó cách cảnh đẹp trước mắt chúng ta chưa đầy 2 km, đi bộ hơn 10 phút là có thể đến nơi. Hơn nữa quy hoạch xây dựng cầu qua sông Đông Phong của chúng tôi sẽ chính thức khởi công vào tháng 3 năm sau. Đây được coi là tuyến giao thông trọng điểm nối liền sông Đông Phong. Nếu như nhà máy cơ giới Bắc Phương muốn di dời đến Phong Châu chúng tôi, nhà máy của các ông cũng sẽ ở bờ sông bên kia không đến 4 km và đi xe buyt hoặc xe đạp 10 phút là có thể tới nơi.
- Khu đất này của Uỷ ban nhân dân Phong Châu sẽ mọc lên những kiến trúc sông núi hiểm trở từ nguồn ngân sách tài chính nghèo nàn. Từ đây sẽ có rất nhiều đường núi hiểm trở men theo khu vực đầm lầy. Nơi này sẽ trở thành nơi nghỉ ngơi chính của nhân dân Phong Châu.
Ở chỗ giao nhau giữa sông Đông Phong và các nhánh của sông Phong, nghe nói khu vực này dự định làm khu sinh hoạt của nhà máy cơ giới Bắc Phương, đoàn đại biểu của nhà máy cơ giới Bắc Phương thật đã có chút ham chơi quên đường về. Nếu bên Phong Châu thật sự sẽ đưa khu đất này cho nhà máy cơ giới Bắc Phương, và xây dựng công viên nước này thì có thể tưởng tượng điều này có sức hấp dẫn lớn như thế nào đối với công nhân nhà máy. Đặc biệt là đối với những công nhân đã nghỉ hưu hoặc những công nhân sẽ nghỉ hưu trong vòng 5 hoặc 10 năm nữa mà nói, viễn cảnh như này quả thật không thể bỏ qua được.
Người này thật sự đã tốn một phen tâm trí, Âu Chấn Thái chú ý đến những đoạn đường đoàn đã đi qua ban nãy đều là những đoạn đường mở tạm thời hoăc dùng bùn đất đá vụn lót lên, hiển nhiên là làm để đón đoàn tham quan của mình rồi. Khu vực này bây giờ xem ra còn rất hẻo lánh và bình yên, đơn thuần chỉ là vùng ngoại ô nhưng nếu đúng như lời Lục Vi Dân nói, cầu lớn bắc qua sông Đông Phong có xây dựng qua đây, vậy thì đi xuống dưới có thể cùng với chiếc cầu qua sông Phong đã được xây dựng qua lại giao lưu. Đường vòng Tân Hà này nếu cũng như hắn nói sắp được khởi công, như vậy vùng này, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ dần dần trở thành khu trung tâm quan trọng của Phong Châu.
Lúc từ công viên nước tương lai trở về khách sạn Thiên Hà, những vị khách của nhà máy cơ giới Bắc Phương đều rất sôi nổi ngoại trừ Âu Chấn Thái.
Các vị khách tuy không thể hiện thái độ với những gì họ đã thấy vào buổi sáng nhưng Lục Vi Dân biết rằng
Âu Chấn Thái đại khái cũng sẽ suy nghĩ nghiêm túc một chút rằng lần này bọn họ rốt cuộc là đi đánh đấm giả bộ cho có khí thế hay cần suy nghĩ cân nhắc thành ý của bên Phong Châu. Điều kiện tốt như thế này, Lục Vi Dân tự cho rằng bất luận là Thanh Khê, Côn Hồ hay Lạc Môn, Lê Dương đều không thể có được nhưng thực sự mà nói mấy thành phố cổ kia cũng không có ưu thế về tài nguyên đất đai như thế này.
Sau khi đã có sự so sánh rõ ràng, Lục Vi Dân cho rằng điều mà những người trong nhà máy cơ giới Bắc Phương cần phải suy nghĩ là lợi ích trước mắt hay lợi ích lâu dài. Nếu lúc này mà họ còn do dự không quyết vậy thì buổi chiều hắn sẽ tìm cách khắc sâu thêm ấn tượng cho bọn họ.
- Làm tốt lắm, Vi Dân!
Vương Chu Sơn có chút hơi men trong người đứng ở hiên Lăng Ba một tay vịn cột gỗ, một tay chống eo, hai cúc áo ngắn tay trước ngực mở ra, để gió thổi vào mặt xua tan những phiền muộn trong lòng.
- Thật không nghĩ tới chuyện này sẽ thuận lợi như vậy. Đừng tưởng thằng nhãi Âu Chấn Quốc kia không ra gì, nhưng hắn ở nhà máy cơ giới Bắc Phương cũng có chút địa vị, lời nói của hắn rất có trọng lượng. Hừ, tránh việc Ủy ban nhân dân bên kia cảm thấy Địa ủy chúng ta làm việc không đắc lực, giờ để tôi xem ai tới nói xấu!
- Bí thư Vương, hiện tại không thể nói như vậy được, đám đại biểu này tuy rằng có chút động lòng nhưng quyền quyết định không nằm trong tay họ, bọn họ cũng phải về báo cáo, quyền quyết định cuối cùng còn nằm trong tay nhà máy của bọn họ cơ.
Lục Vi Dân cũng biết từ việc tham quan cho đến thương lượng được tiến hành tương đối thuận lợi, nhất là cảnh tượng náo nhiệt cải tạo con đường Phong Cổ của một đám người chiều hôm qua, hơn nữa đã chính thức khởi động xây dựng công trình tàu bến cảng chuyên dụng của nhà máy xi măng Phong Châu thuộc tập đoàn Phong Châu, tới căn cứ quy hoạch trong thành phố xác định được vị trí cây cầu lớn đường sắt Kinh Cửu qua hồ Phong Giang và hồ Tây Phong,. Mặc dù mới chỉ tồn tại trên bản đồ, nhưng lại bị Lục Vi Dân thổi phồng đến mức tưởng như ngày mai sẽ phải chính thức khởi công vậy, tập trung tại trạm xe lửa Phong Châu, sau khi trạm trung tâm vận chuyển quốc lộ và trạm giao thông công cộng chung hình thành khu quy hoạch đầu mối trọng yếu vận chuyển thành phố Phong Châu, đám người nhà máy cơ giới Bắc Phương thật có chút bị cám dỗ rồi.
Nhìn những vị khách của nhà máy cơ giới Bắc Phương sau khi xuống xe bắt đầu nói chuyện với lãnh đạo và giáo viên của trường cấp 3 Phong Châu II những người đã đợi ở trước tòa nhà giảng đường từ sớm, Lục Vi Dân biết rằng chiêu này hắn đã dùng đúng rồi.
Chất lượng giáo dục của con em những công nhân nhà máy cơ giới Bắc Phương mà hắn tìm hiểu khiến cho người ta dám tin, công nhân viên chức sớm đã có thành kiến với trình độ học vấn của con em mình, không ít công nhân viên người mà cảm thấy rằng con mình khó có thể tốt nghiệp khi học ở trường nhà thậm chí còn không tiếc tiền để chúng đến học ở huyện Bác Bắc. Đây cũng là một nhân tố quan trọng mà công nhân viên chức nhà máy cơ giới Bắc Phương yêu cầu nơi nhà máy chuyển đến nhất định phải giải quyết được vấn đề học tập cho con em họ. Vì vậy Lục Vi Dân đã chọn trường cấp 3 Phong Châu II là trạm dừng chân đầu tiên.
Âu Chấn Thái nhìn thoáng Lục Vi Vân đang đứng ở một bên mỉm cười không nói gì, trong lòng cũng đang có sự toan tính.
Nếu cái điểm này cũng do bản thân người này quyết định thì không thể không đánh giá rằng con người này cũng có chút trình độ. Chỉ một thoáng đã có thể nắm được lòng dạ của những người trong nhà máy. Con trai của ông Cảnh vừa mới lên lớp 9 và ông ta thì đang buồn phiền vì việc tìm trường cấp 3 cho con. Con gái của phó chủ tịch công đoàn mới học lớp 7 mà y cũng đã từng nói về chuyện chuẩn bị sớm đem con gái lên thành phố học. Chiêu này của Lục Vi Dân vừa lúc chạm đúng vào mối quan tâm của họ thì có không muốn họ động lòng cũng không được.
Thời gian lưu lại ở trường cấp 3 Phong Châu II vượt khỏi dự trù, vốn chỉ chuẩn bị dừng lại ở trường cấp 3 Phong Châu II 20 phút để nghe qua sự giới thiệu của lãnh đạo và giáo viên của trường, nhưng mấy vị khách này hiển nhiên lại chưa hài lòng với sự quan sát tầm xa này mà lại yêu cầu phải được quan sát thực tế hình hình học tập của trường. Yêu cầu này có chút vượt ra ngoài ý liệu của Lục Vi Dân và trường học, tuy nhiên Lục Vi Dân vẫn rất thoải mái tiếp tục làm công việc của mình. Việc này dây dưa ra cũng mất gần 50 phút rồi mà vẫn chưa thấy dấu hiệu kết thúc.
- Bí thư Âu, có nên giục chủ nhiệm Cảnh và các ông ấy không? Như thế này xem chừng không phải là đến thăm toàn cảnh Phong Châu chúng tôi mà lại thành ra đoàn khảo sát giáo dục rồi.
Lục Vi Dân đùa tếu:
- Sau này có cơ hội hoan nghênh mọi người đến trường cấp 3 Phong Châu II chúng tôi thăm quan học tập.
- Trưởng phòng Lục, đây không phải là điều mà anh muốn đó sao? Lúc này e rằng anh phải vui như phất cờ trong bụng chứ?
Âu Chấn Thái vừa lắc đầu vừa thở dài:
- Ông Cảnh cũng thật là, có cần thiết đến mức đấy không? Có điều cũng khó trách, con trai ông sắp lên học cấp 3 rồi cũng cần lo lắng, trình độ giáo dục của con em cán bộ trong nhà máy quả thật có hơi kém một chút.
- Nếu nói đến trình độ dạy học cấp 3 thì trường cấp 3 Phong Châu I và trường cấp 3 Phong Châu II đều có điểm vượt trội riêng. Cả hai trường đều rất tốt, trường cấp 3 Phong Châu I có ưu thế về khoa học tự nhiên, còn thì trường cấp 3 Phong Châu II có lợi thế ở những môn khoa học xã hội. Nhưng tiêu chuẩn giáo dục của trường trung học thực nghiệm thành phố Phong Châu còn cao hơn 2 trường này một bậc, chỉ có điều trường trung học thực nghiệm chưa có lớp cấp 3 mà thôi nếu không chắc chắn sẽ tạo được thế ba chân vững chắc.
Lục Vi Dân cười nói:
- Vừa rồi chủ tịch công đoàn Tống hỏi lại tôi, tôi đã trả lời nếu là học trung học thì tôi giới thiệu cho ông trường trung học thực nghiệm sẽ có nền tảng vững chắc.
- Ơ, trưởng phòng Lục sao anh lại chắc chắn là nhà máy cơ giới Bắc Phương sẽ ngụ lại ở Phong Châu các ông thế?
Âu Chấn Thái tức giận hỏi lại:
-Lẽ nào Thanh Khê lại không có trường học nào tốt hay sao?
Lục Vi Dân cũng không tức giận, cười nói:
-Ha ha, bí thư Lục, tôi có nói như vậy đâu, chủ tịch Tống hỏi tôi, tôi lại không thể nói hay là ông để con đến học ở Thanh Khê đi. Cho dù nhà máy cơ giới Bắc Phương có chuyển tới Phong Châu chúng tôi hay không thì vấn đề học tập của một đứa trẻ Lục Vi Dân tôi đây vẫn có đủ tự tin để giải quyết.
- Trưởng phòng Lục, coi như tôi nhìn ra được năng lực của anh rồi, khó trách Chấn Quốc nói trí tuệ và tuổi tác của anh rất không tương xứng, tôi vẫn không tin, hôm nay xem như được lĩnh giáo rồi. Nhưng đây mới là trạm đầu tiên mà tôi thấy tâm trí của những người trong đoàn chúng ta đã bị anh bắt làm tù binh đến hơn một nửa rồi.
Âu Chấn Thái nói nửa vời:
- Sớm biết trước tôi đã không để anh dẫn đầu đoàn, thật là sơ suất quá.
Lục Vi Dân cao giọng cười ha hả.
Hắn cảm thấy vị phó bí thư đảng ủy nhà máy Bắc Phương này rất thú vị, cũng rất hài hước, nhìn bề ngoài thì như đang chế giễu hắn, nhưng lại không phản đối cách làm của hắn, thậm chí lại có chút ý chủ động cung cấp phương tiện, đương nhiên ông ta muốn phản đối mình cũng không biết phản đối ở đâu. Bản thân cũng chỉ dùng cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất và hiệu quả nhất để thu hút đối phương, so với việc ngồi trong phòng hội nghị nhìn những thứ trên bàn thì hiệu quả của cách làm này không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Suốt một giờ mười phút, khi mấy người như Cảnh Trường Hà, phó chủ tịch công đoàn nhà máy cơ khí Bắc Phương cùng đi ra với hiệu trưởng Trương và các lãnh đạo của trường cấp 3 Phong Châu II, Lục Vi Dân liếc qua đồng hồ, 70 phút, trọn vẹn 70 phút, 9 giờ 10 tới trường cấp 3 Phong Châu II, bây giờ đã là 10 giờ 20, mất gần một buổi sáng, cả một lộ trình đều bị làm cho loạn hết cả lên rồi.
Cảnh Trường Hà nhìn thấy Lục Vi Dân liếc nhìn đồng hồ liền chắp tay rồi nhanh chóng đi tới chỗ Lục Vi Dân:
- Ngại quá, ngại quá, trưởng phòng Lục, bí thư Âu, đã làm mất thời gian của các anh rồi. Đến rồi không dứt ra được. Đều tại tôi, đều tại tôi! Đây không phải là chuyện không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi thì loạn mất. Cũng may thằng nhóc nhà tôi học hành cũng có chút tài năng, không gì thì cũng muốn tìm cho nó một ngôi trường tốt.
- Không thể trách một mình ông Cảnh, tôi cũng vậy. Không ngờ trình độ giáo giục của trường cấp 3 Phong Châu II lại khá như vậy.
Phó chủ tịch công đoàn đi theo sau cũng vừa cười vừa chen vào mấy câu.
- Được, ông Tống, có chút thời gian như thế mà ông đã có thể nhìn ra cái tốt cái xấu của một trường học rồi cơ à?
- Bí thư Âu, phong trào học tập, phong trào học tập là quan trọng nhất. Ông xem chỉ cần nhìn phong trào học tập của trường này là biết trường học như thế nào rồi. Gặp hai học sinh thì cả hai đều đang thảo luận vấn đề học tập, cũng không ít học sinh vây quanh giáo viên hỏi về chuyện bài vở. Chỉ cần nhìn thôi đã có thể thấy hết rồi.
Ông Tống cười híp mắt nói.
Âu Chấn Thái thật sự không biết nên nói thế nào với ông Tống này. Bản thân y coi như đã dễ dàng cho Luc Vi Dân rồi, không ngờ con người này lại quá thẳng thắn, vụ đàm phán này về sau còn tiếp tục đàm phán như thế nào nữa?
- Không có gì, chủ nhiệm Cảnh, chủ tịch Tống, các ông đều là người có con trai con gái, việc của con cái đương nhiên là việc lớn, tôi hiểu tôi hiểu, không sao cả. Chỉ là lộ trình này phải thay đổi một chút... Bí thư Âu, ông thấy...
Lục Vi Dân ngoái cổ lại nhìn Âu Chấn Thái, mỉm cười trưng cầu ý kiến.
- Trưởng phòng Lục, đến giờ này rồi, quyết định ra sao là tùy ở anh. Xem ra những người đến lần này đều rất hào hứng, chúng tôi sẽ theo sự sắp xếp của anh.
Thái độ của Âu Chấn thoải mái hơn. Y biết Lục Vi Dân đã tốn không ít tâm tư cho chuyến đi lần này, một lòng muốn để lại một ấn sâu sắc trong đám người của y. Và rằng thời gian này càng dồi dào sẽ càng có lợi cho ý đồ của Lục Vi Dân.
- Điều đó đương nhiên là tốt rồi, xin mọi người cho tôi chút thời gian, đừng nóng lòng sốt ruột quá thế, buổi sáng chúng ta sẽ đi thăm nội thành Phong Châu, chủ yếu là sông Phong và các nhánh của sông Đông Phong. Nơi đó là phương hướng quy hoạch phát triển khu làm việc hành chính và khu sinh hoạt chính của chúng tôi, đồng thời cũng là công viên nước nhánh sông Hồ Lô trong quy hoạch. Phong cảnh ở đó khá đẹp, có một số lượng lớn các loài chim sống trong nhánh sông này. Ở đó cũng có 3 bãi bồi, chính là khu quan sát chim nổi tiếng của tỉnh Xương Giang.
Lục Vi Dân ném ra quả bom thứ 2.
- Công viên nước? Khu quan sát chim?
Không ngoài dự tính của Lục Vi Dân... một vài vị khách của nhà máy cơ giới Bắc Phương bao gồm cả Âu Chấn Thái đều thốt lên kinh ngạc.
Cái huyện nhỏ tồi tàn như Phong Châu còn có thể có công viên nước. E là đến công viên trên phố bình thường còn chưa làm ngay ngắn nói gì đến công viên nước, nói gì đến khu quan sát chim? Đây đúng là chuyện mới mẻ nhất trên đời.
Chương 287: Lửa mạnh (2
- Xem ra mọi người đều không tin. Tôi cảm thấy mọi người đã quá thành kiến với Phong Châu chúng tôi rồi, có điều tin rằng có trường cấp 3 Phong Châu II kiểu mẫu thì việc có thêm điều bất ngờ xảy ra ở đây cũng là một điều rất bình thường không phải sao?
Lục Vi Dân buông thõng tay, ánh mắt bình lặng như nước:
- Không sai... Phong Châu là khu vực mới được thành lập, về căn bản vẫn còn rất yếu kém, nhưng không có nghĩa là tầm mắt chúng tôi hạn hẹp, không biết nhìn xa trông rộng. Phong Châu là nơi tụ họp của 4 con sông, hơn nữa nước sông dồi dào, nằm gần đường phân chia địa lý giữa phía bắc và phía nam đất nước. Đây cũng là điểm nút di cư Bắc Nam của các loài chim do đó mà điều kiện quan sát chim khá lí tưởng. Điều kiện tự nhiên tuyệt vời này chúng tôi đương nhiên phải bảo vệ rồi. Điều này chẳng những có thể nâng cao phong cách của thành phố Phong Châu, mà còn là tài nguyên quý báu của Phong Châu chúng tôi, là điểm đến lí tưởng cho người dân Phong Châu nghỉ ngơi sau một ngày làm việc bận rộn. Với tư cách là cán bộ đảng ủy chính quyền, việc cung cấp môi trường sinh hoạt nghỉ ngơi thoải mái cho những người dân đã lao động vất vả cả ngày cũng là lẽ dĩ nhiên, không thể phủ nhận.
Nghe Lục Vi Dân nói như vậy, ánh mắt của những người trên xe đều trở nên có chút phức tạp. Nói thật thì bọn họ có chút khinh thường đối với những cán bộ địa phương trên này, luôn cho rằng tố chất văn hóa của những cán bộ quê mùa này là thấp, giáo dục kém, thêm vào đó thổ âm của Phong Châu rất nặng, càng có vẻ nhà quê hơn. Buổi tham quan hôm nay tuy chỉ mới bắt đầu nhưng đã để lại cho họ những ấn tượng khác nhau. Ngoại trừ việc trường cấp 3 Phong Châu II đem đến cảm giác mới mẻ ra thì biểu hiện của Trưởng phòng Thư kí văn phòng Địa ủy, người phụ trách tiếp đãi giới thiệu đằng trước cũng đáng chú ý, khiến mọi người không ngừng tán thưởng.
- Ha ha, trưởng phòng Lục, thật là không thể hình dung ra được Địa ủy và Uỷ ban nhân dân địa khu Phong Châu lại có tầm nhìn xa như vậy, chỉ có điều các anh định xây dựng khu hành chính và khu sinh hoạt chính đều ở gần công viên nước. Nếu khu sinh hoạt của công nhân nhà máy cơ giới Bắc Phương có thể xây dựng cùng một chỗ với khu sinh hoạt của cán bộ cơ quan các anh, vậy chắc sẽ không có ảnh hưởng gì tới công viên nước nhỉ?
Nói chen vào là Trưởng phòng xây dựng cơ bản nhà máy cơ giới Bắc Phương.
- Vâng. Trưởng phòng Dương lo lắng điểm này cũng đúng. Tuy nhiên sau khi đã đi xem, ông có thể nhận ra rằng chúng tôi sớm đã suy nghĩ tới vấn đề này rồi.
Lục Vi Dân ra hiệu cho lái xe nổ máy.
- Trăm nghe không bằng một thấy, lát nữa mọi người sẽ được quan sát thực tế. Ngoài ra chúng tôi cũng đã chuẩn bị bản đồ quy hoạch của thành phố Phong Châu trong vòng 5 đến 10 năm, thậm chí là 20 năm. Tôi tin rằng kết hợp với bản đồ quy hoạch này, mọi người có thể hiểu rõ hơn về Phong Châu.
Khi xe khách Kim Long chậm rãi đưa đoàn khách men theo sông Đông Phong và các nhánh sông Phong, một cảnh tượng tuyệt vời của mùa hạ như một bức tranh sinh động tràn trề sức sống có cánh chim bay lượn cỏ mọc xanh tươi hiện ra trước mắt mọi người.
- Nhìn xem, đây chính là khu vực sông Đông Phong và các nhánh sông Phong. Cả một miền sông nước không phải là rất lớn, chỉ có trên dưới 2.5 km2, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi. Bên đó có ba bãi cỏ xếp thành hình tam giác trong hồ. Diện tích thoạt nhìn thì tương đối nhỏ nhưng vào mùa đông sẽ có thể to hơn một chút. Vùng bao gồm ba bãi cỏ xếp thành hình tam giác đó cũng chính là thiên đường trú đông của các loài chim. Những loài thực vật như lau, sậy, rau nghể mọc dọc theo bờ sông. Bây giờ là mùa hạ, có thể nhìn thấy rất nhiều loài chim nhỏ quý hiếm, nếu là mùa đông thì càng không cần phải nói, những loài chim bay về đây trú đông thực sự khiến mọi người nhìn không chớp mắt…
Lục Vi Dân cũng có chút xúc động, miền sông nước này ở hậu thế cũng chính là khi bước vào thế kỉ 21 chưa được mấy năm hầu như biến mất không còn. Cả vùng sông nước Hồ Nam cách thành phố khá xa, có diện tích lớn hơn, điều kiện tốt hơn cũng nhanh chóng thu hẹp. Nếu như không có một vị lãnh đạo trung ương nào đó đã tự mình đến hỏi, yêu cầu tỉnh ủy và UBND tỉnh Xương Giang hỏi đến chuyện vây hồ chiếm đất này thì e là vùng đất Hồ Nam cũng sớm đã bị biến mất rồi.
- Mọi người có thể nhìn vào tấm bản đồ trên tay mình. Đúng chính là trang đó. Đây là bản đồ quy hoạch thành phố Phong Châu chúng tôi. Từ màu sắc đậm nhạt mọi người có thể nhìn thấy quy hoạch của Phong Châu trong vòng 5 năm, 10 năm và 15 năm. Vùng đậm nhất chính là nội thành Phong Châu hiện nay, còn vùng nhạt hơn là khu vực quy hoạch xây dựng 5 năm tới.
Lục Vi Dân lại tìm được hứng thú và bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Vùng này vốn là khu nhà ở của cán bộ các ban ngành Địa ủy và Uỷ ban nhân dân, nhưng để hoan nghênh nhà máy cơ giới Bắc Phương và nhà máy cơ khí Trường Phong đến Phong Châu, Ủy ban nhân dân thông qua nghiên cứu cẩn thận đã quyết định sẽ mở rộng phạm vi của khu vực này, đồng thời quy hoạch lại khu buôn bán và khu sinh hoạt văn hóa. Khu vực này vốn được chuẩn bị cho nhà máy cơ giới Bắc Phương.
- Bí thư Âu, các vị có thể nhìn thấy, nơi đó cách cảnh đẹp trước mắt chúng ta chưa đầy 2 km, đi bộ hơn 10 phút là có thể đến nơi. Hơn nữa quy hoạch xây dựng cầu qua sông Đông Phong của chúng tôi sẽ chính thức khởi công vào tháng 3 năm sau. Đây được coi là tuyến giao thông trọng điểm nối liền sông Đông Phong. Nếu như nhà máy cơ giới Bắc Phương muốn di dời đến Phong Châu chúng tôi, nhà máy của các ông cũng sẽ ở bờ sông bên kia không đến 4 km và đi xe buyt hoặc xe đạp 10 phút là có thể tới nơi.
- Khu đất này của Uỷ ban nhân dân Phong Châu sẽ mọc lên những kiến trúc sông núi hiểm trở từ nguồn ngân sách tài chính nghèo nàn. Từ đây sẽ có rất nhiều đường núi hiểm trở men theo khu vực đầm lầy. Nơi này sẽ trở thành nơi nghỉ ngơi chính của nhân dân Phong Châu.
Ở chỗ giao nhau giữa sông Đông Phong và các nhánh của sông Phong, nghe nói khu vực này dự định làm khu sinh hoạt của nhà máy cơ giới Bắc Phương, đoàn đại biểu của nhà máy cơ giới Bắc Phương thật đã có chút ham chơi quên đường về. Nếu bên Phong Châu thật sự sẽ đưa khu đất này cho nhà máy cơ giới Bắc Phương, và xây dựng công viên nước này thì có thể tưởng tượng điều này có sức hấp dẫn lớn như thế nào đối với công nhân nhà máy. Đặc biệt là đối với những công nhân đã nghỉ hưu hoặc những công nhân sẽ nghỉ hưu trong vòng 5 hoặc 10 năm nữa mà nói, viễn cảnh như này quả thật không thể bỏ qua được.
Người này thật sự đã tốn một phen tâm trí, Âu Chấn Thái chú ý đến những đoạn đường đoàn đã đi qua ban nãy đều là những đoạn đường mở tạm thời hoăc dùng bùn đất đá vụn lót lên, hiển nhiên là làm để đón đoàn tham quan của mình rồi. Khu vực này bây giờ xem ra còn rất hẻo lánh và bình yên, đơn thuần chỉ là vùng ngoại ô nhưng nếu đúng như lời Lục Vi Dân nói, cầu lớn bắc qua sông Đông Phong có xây dựng qua đây, vậy thì đi xuống dưới có thể cùng với chiếc cầu qua sông Phong đã được xây dựng qua lại giao lưu. Đường vòng Tân Hà này nếu cũng như hắn nói sắp được khởi công, như vậy vùng này, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ dần dần trở thành khu trung tâm quan trọng của Phong Châu.
Lúc từ công viên nước tương lai trở về khách sạn Thiên Hà, những vị khách của nhà máy cơ giới Bắc Phương đều rất sôi nổi ngoại trừ Âu Chấn Thái.
Các vị khách tuy không thể hiện thái độ với những gì họ đã thấy vào buổi sáng nhưng Lục Vi Dân biết rằng
Âu Chấn Thái đại khái cũng sẽ suy nghĩ nghiêm túc một chút rằng lần này bọn họ rốt cuộc là đi đánh đấm giả bộ cho có khí thế hay cần suy nghĩ cân nhắc thành ý của bên Phong Châu. Điều kiện tốt như thế này, Lục Vi Dân tự cho rằng bất luận là Thanh Khê, Côn Hồ hay Lạc Môn, Lê Dương đều không thể có được nhưng thực sự mà nói mấy thành phố cổ kia cũng không có ưu thế về tài nguyên đất đai như thế này.
Sau khi đã có sự so sánh rõ ràng, Lục Vi Dân cho rằng điều mà những người trong nhà máy cơ giới Bắc Phương cần phải suy nghĩ là lợi ích trước mắt hay lợi ích lâu dài. Nếu lúc này mà họ còn do dự không quyết vậy thì buổi chiều hắn sẽ tìm cách khắc sâu thêm ấn tượng cho bọn họ.
- Làm tốt lắm, Vi Dân!
Vương Chu Sơn có chút hơi men trong người đứng ở hiên Lăng Ba một tay vịn cột gỗ, một tay chống eo, hai cúc áo ngắn tay trước ngực mở ra, để gió thổi vào mặt xua tan những phiền muộn trong lòng.
- Thật không nghĩ tới chuyện này sẽ thuận lợi như vậy. Đừng tưởng thằng nhãi Âu Chấn Quốc kia không ra gì, nhưng hắn ở nhà máy cơ giới Bắc Phương cũng có chút địa vị, lời nói của hắn rất có trọng lượng. Hừ, tránh việc Ủy ban nhân dân bên kia cảm thấy Địa ủy chúng ta làm việc không đắc lực, giờ để tôi xem ai tới nói xấu!
- Bí thư Vương, hiện tại không thể nói như vậy được, đám đại biểu này tuy rằng có chút động lòng nhưng quyền quyết định không nằm trong tay họ, bọn họ cũng phải về báo cáo, quyền quyết định cuối cùng còn nằm trong tay nhà máy của bọn họ cơ.
Lục Vi Dân cũng biết từ việc tham quan cho đến thương lượng được tiến hành tương đối thuận lợi, nhất là cảnh tượng náo nhiệt cải tạo con đường Phong Cổ của một đám người chiều hôm qua, hơn nữa đã chính thức khởi động xây dựng công trình tàu bến cảng chuyên dụng của nhà máy xi măng Phong Châu thuộc tập đoàn Phong Châu, tới căn cứ quy hoạch trong thành phố xác định được vị trí cây cầu lớn đường sắt Kinh Cửu qua hồ Phong Giang và hồ Tây Phong,. Mặc dù mới chỉ tồn tại trên bản đồ, nhưng lại bị Lục Vi Dân thổi phồng đến mức tưởng như ngày mai sẽ phải chính thức khởi công vậy, tập trung tại trạm xe lửa Phong Châu, sau khi trạm trung tâm vận chuyển quốc lộ và trạm giao thông công cộng chung hình thành khu quy hoạch đầu mối trọng yếu vận chuyển thành phố Phong Châu, đám người nhà máy cơ giới Bắc Phương thật có chút bị cám dỗ rồi.
/371
|