Hạ Tưởng lắng nghe Lệnh Hồ Bách báo cáo công việc với thái độ nghiêm túc, ví dụ như thu nhập một năm của thành phố Lang là bao nhiêu, chi ra bao nhiêu, chi ra nhiều nhất là bao nhiêu, chỗ nào thiếu tài chính v.v… báo cáo rất tỉ mỉ và cũng rất chú tâm. Nhưng có một điều, đều là những việc trong quan trường, một số phê duyệt trong các hạng mục quan trọng còn có xu hướng tài chính, có một số chỉ nhắc sơ lược, có một số còn không nhắc đến.
- Tôi cũng hiểu được một chút về hiện trạng của cục Tài chính, dưới sự dẫn dắt của Cục trưởng Lệnh Hồ cục Tài chính liên tục 8 năm nhận được danh hiệu đơn vị văn minh cấp tỉnh. Năm nay còn được nhận danh hiệu đơn vị công tác tiên tiến xây dựng tinh thần văn minh toàn quốc từ ủy ban chỉ đạo xây dựng tinh thần văn minh trung ương, thành tích nổi bật, đáng khen ngợi.
Hạ Tưởng đánh giá cao việc làm của cục Tài chính, sau đó thì chuyển đề tài:
- Nhưng có một số vấn đề cần lưu ý, giống như gần đây về việc đấu thầu, tỷ lệ trúng thầu của công ty Trác Việt có hơi cao, cho dù là đồ dùng hay máy vi tính, thậm chí là máy nước nóng cũng đều do công ty Trác Việt trúng thầu, tôi thật không hiểu, thành phố Lang lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có mình công ty Trác Việt?
Nếu nói sự khen ngợi lúc nãy khiến cho Lệnh Hồ Bách nở mặt nở mày thì sự chuyển biến về sau cũng như một cái tát vào mặt, từ đó khiến cho Lệnh Hồ Bách suýt chút là thẹn quá hóa giận. Nhưng y sẽ nhẫn nhịn, cho dù sắc mặt có biến đổi, cũng không dám nổi giận ngay lúc này.
Cho dù Hạ Tưởng còn rất trẻ, lần đầu mới đến, hắn cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, và Phó thị trưởng thường trực, Lệnh Hồ Bách không có tư cách nổi giận trước mặt Hạ Tưởng.
Không có tư cách nổi giận, nhưng dám phản bác, Lệnh Hồ Bách phản đối nói:
- Phó thị trưởng vừa mới đến thành phố Lang, không hiểu rõ tình hình… công ty Trác Việt có cống hiến với thành phố Lang, có khi có những hạng mục trúng thầu là do nguyên nhân khách quan.
Hạ Tưởng "Ồ!" lên một tiếng:
- Không hiểu rõ tình hình, chẳng phải bây giờ đang tìm hiểu sao? Cục trưởng Lệnh Hồ, thái độ của ông không được thân thiện, có phải ông muốn nói, sở dĩ lần nào công ty Trác Việt cũng trúng thầu là vì được sự chiếu cố đặc biệt của Bí thư Ngả không?
Lệnh Hồ Bách rất kinh ngạc, ông ta lăn lộn trong quan trường đã nhiều năm, gặp không ít người lỗ mãng không có đầu óc, cũng có những lãnh đạo hẹp hòi trở mặt tại chỗ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một vị lãnh đạo nhìn như rất chững chạc lại vừa kích động như Hạ Tưởng, dám chỉ ra chỗ không đúng của nhân vật số một trong Thành ủy, cũng không sợ truyền đến tai của Bí thư Ngả, khiến Bí thư Ngả mang hận?
Giọng nói của Hạ Tưởng không lớn, nhưng một câu nói ra khiến mọi người trong phòng họp lập tức lặng thinh, nhìn nhau ngơ ngác, không nói lời nào.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực chỉ trích Bí thư Thành ủy ngay trước mặt mọi người, ai dám lên tiếng? Nói bất cứ điều gì đều sẽ không có lợi, chi bằng giả bộ không nghe thấy!
Lý Tài Nguyên sau khi nghe Hạ Tưởng nói xong, nước mắt lưng tròng, nghiến chặt răng.
Thang Hóa Lai với vẻ mặt kinh ngạc, há hốc miệng, nhìn Hạ Tưởng bằng ánh mắt khó tin, như có một chút không quen biết Hạ Tưởng vậy. Cứ bình tĩnh xem xét lại, anh ta và Hạ Tưởng cũng chưa thật sự quen biết nhau, cho đến bây giờ anh ta cũng chưa hiểu rõ về con người của Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng có thể ngồi được vị trí Phó thị trưởng thường trực thì cũng không còn non nớt trong quan trường, tại sao lại nói ra những lời chất vấn Bí thư Ngả trước mặt mọi người?
Hơn nữa còn ở ngay cục Tài chính mà Bí thư Ngả quan tâm nhất, và còn ở trước mặt Lệnh Hồ Bách cùng bộ máy tổ chức Đảng trong cục Tài chính!
Chẳng lẽ Phó thị trưởng Hạ không khống chế được?
Hạ Tưởng đương nhiên không phải không khống chế được, hắn dám nói những lời đại nghịch bất đạo trước mặt mọi người thì sẽ có dũng khí để giải quyết vấn đề và gánh vác hậu quả.
Lệnh Hồ Bách hơi thất thần, từ trong nỗi kinh hoàng như bừng tỉnh, vẻ mặt không khỏi tức giận:
- Phó thị trưởng Hạ, ngài có thể chỉ trích tôi, phê bình việc làm sai trái của tôi, nhưng cứ tùy tiện chỉ trích Bí thư Ngả thì tôi kiên quyết phản đối!
Đương nhiên Lệnh Hồ Bách phải kiên quyết phản đối, ông ta phải bảo vệ hình tượng của Ngả Thành Văn trước mặt mọi người, một là thể hiện sự trung thành, hai là muốn nói rõ cho Hạ Tưởng biết ông ta đứng về phía Bí thư Ngả.
Mọi người đều nghĩ Hạ Tưởng sẽ tức giận, sẽ tiếp tục nổi giận, không ngờ Hạ Tưởng lại thay đổi sắc mặt, vẻ mặt tươi cười:
- Ha ha, cục trưởng Lệnh Hồ căng thẳng, tôi không phải muốn chỉ trích Bí thư Ngả, chỉ tùy ý nói ra, đừng nghĩ là thật!
Cái gì? Đường đường là một Phó thị trưởng thường trực trong một trường hợp nghiêm túc như vậy lại nói đùa với mọi người, nói không phải là thật, ai mà tin? Nhưng Hạ Tưởng cười rất thoải mái, vẻ mặt cười rạng rỡ, làm cho Lệnh Hồ Bách cũng cảm thấy ngượng ngùng, lãnh đạo chỉ là nói đùa, ông ta cứ nắm chặt không tha sẽ trở thành cố ý làm khó Hạ Tưởng, cũng chỉ biết cùng nhau cười:
- Ha ha, Phó thị trưởng Hạ thật thích nói đùa, tôi nhất thời còn chưa tiếp thu được.
- Chưa tiếp thu được cũng không sao, có thể từ từ mà thích ứng.
Hạ Tưởng ngay sau đó lại nói tiếp một câu, vẫn vẻ mặt mỉm cười:
- Công việc báo cáo hôm nay đến đây thôi, còn có một việc là vẫn chưa chọn được ứng cử viên cho chức Phó cục trưởng thường trực của cục Tài chính, tôi cảm thấy đồng chí La Khánh rất thích hợp đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng thường trực…
Lại một chiêu thức ngầm, chức vụ Phó cục trưởng thường trực của cụcTài chính vẫn chưa quyết, không phải là không có ứng cử viên thích hợp mà là Lệnh Hồ Bách không hài lòng về mấy vị Phó cục trưởng. Lệnh Hồ Bách báo cáo cho Thành ủy, Lệnh Hồ Bách muốn đợi sau khi tổ chức Đảng của cục Tài chính đưa ra ý kiến mới báo cáo lại cho Thành ủy, sau đó nhờ Thành ủy đưa ra danh sách đề cử, mà Ngả Thành Văn đã bật đèn xanh, rất nể mặt mà đồng ý.
Cứ thế mà kéo dài hơn nửa năm, cục Tài chính vẫn không có ứng cử viên thích hợp để báo lên trên. Theo lý mà nói, có khi có một số cục không có Phó cục trưởng thường trực cũng là chuyện bình thường, hoặc cố ý không đề ra, hoàn toàn xem uy quyền của cục trưởng lớn đến đâu. Quan hệ của Lệnh Hồ Bách và Ngả Thành Văn rất tốt, đề nghị của ông ta rất hợp ý của Ngả Thành Văn, không có sự kềm chế của Phó cục trưởng thường trực, Lệnh Hồ Bách ở cục Tài chính có thể nói sao làm vậy.
Hạ Tưởng nhắc lại việc Phó cục trưởng thường trực, còn điểm danh cho La Khánh đảm nhiệm, đúng là tuyệt kế một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa là bác bỏ Bí thư Ngả, lại gây phiền phức cho ông ta, bởi vì cho dù là ông ta hay là Bí thư Ngả cũng đều không hy vọng La Khánh đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng thường trực.
Quan hệ của La Khánh và Cổ Hướng Quốc rất thân thiết!
Chẳng lẽ, Hạ Tưởng là con cờ của Cổ Hướng Quốc? Sự việc hôm nay là mưu kế của Cổ Hướng Quốc?
Mặc kệ là ai, trong vấn đề mấu chốt Lệnh Hồ Bách không bao giờ nhượng bộ, Bí thư chủ yếu nắm quyền trong nhân sự, không tới lượt của Thị trưởng định đoạt, càng không tới lượt của Phó thị trưởng thường trực khua tay múa chân, ông ta không hài lòng nói:
- Vấn đề Phó cục trưởng thường trực, lần trước ở trong cục cũng đã nghiên cứu qua và đã báo cáo cho Thành ủy, tinh thần chỉ thị của Bí thư Ngả là thà thiếu còn hơn xấu, thành tích công tác hiện tại của các Phó cục trưởng trong cục Tài chính cũng rất tốt, nhưng cũng chưa nghĩ ra ai thích hợp làm Phó cục trưởng thường trực, để trong cục xem xét lại rồi mới báo cáo với Ban tổ chức cán bộ Thành ủy…
Ngụ ý là, quyền hạn về vấn đề nhân sự nằm trong tay của Ban tổ chức cán bộ và Bí thư Ngả. Phó cục trưởng thường trực ư? Xin lỗi, mời đứng sang bên.
Hạ Tưởng đương nhiên biết trong lời nói của Lệnh Hồ Bách có ý bất mãn và khinh thường, quơ quơ tay:
- Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi! Hôm qua khi tôi và Trưởng ban Lưu cùng ăn cơm, Trưởng ban Lưu có nhắc đến chuyện này, cô ấy nói Ban Tổ chức cán bộ đã đánh giá đồng chí La Khánh và cho rằng anh ta rất thích hợp vị trí Phó cục trưởng thường trực, bảo tôi và Thị trưởng Cổ cùng thương lượng, vừa đúng lúc hôm nay đến thăm các đồng chí, tôi đã nhớ đến nên nhanh miệng nói ra. Ha ha, lúc nãy tôi cũng vừa mới tiếp xúc với đồng chí La Khánh, anh ta là người giỏi giang, có sự sôi nổi, lại trẻ tuổi, có thể gánh vác trọng trách.
Hạ Tưởng tỏ rõ thái độ cũng giống như việc đã bỏ phiếu bầu chọn La Khánh trong hội nghị thường vụ. Tuy nói Phó thị trưởng thường trực không có quyền trong nhân sự, nhưng trong phạm vị quản lý đề cử nhân sự thì vẫn có quyền đề xuất.
Hơn nữa, Hạ Tưởng còn tiết lộ một bí mật cho mọi người biết là Lưu Nhất Lâm cũng đã đồng ý! Xem như đã có hai phiếu ủng hộ.
Sở dĩ Ngả Thành Văn có thể nắm giữ toàn bộ quyền hành nhân sự, Cổ Hướng Quốc cũng không làm gì được, không phải vì Lưu Nhất Lâm việc gì cũng nghe theo Ngả Thành Văn mà ở trong Thành ủy Lưu Nhất Lâm rất độc lập, tự có ý kiến riêng. Cô ấy quản lý Ban Tổ chức cán bộ, với Ngả Thành Văn thì có quan hệ bình thường, với Cổ Hướng Quốc thì còn xa cách hơn, nhưng về tổng thể việc bổ nhiệm nhân sự thì số lần cô ấy và Ngả Thành Văn có ý kiến giống nhau nhiều hơn, nhưng ai cũng đều có thể nhận ra, ý kiến của cô ấy và Ngả Thành Văn giống nhau không phải do cô ấy theo phe Ngả Thành Văn, mà quan điểm chính trị của cô ấy và Ngả Thành Văn rất giống nhau.
Đương nhiên, cũng có lúc ý kiến của Lưu Nhất Lâm và Ngả Thành Văn không giống nhau. Từng có lần một vài cán bộ cấp phòng được đề bạt làm Phó cục trưởng, có một người được Ngả Thành Văn đề nghị đã bị Lưu Nhất Lâm cản lại, không buông tha, cuối cùng Ngả Thành Văn cũng hết cách, chỉ còn cách thỏa hiệp, nếu trưởng ban Tổ chức có lập trường kiên quyết thì có quyền lực tương đối lớn.
Cục diện ở thành phố Lang rất phức tạp, một là bởi vì làm theo ý mình, hai là lập trưởng của các ủy viên thường trực dễ dàng bị bên ngoài tác động thường hay thay đổi, ba là ảnh hưởng từ thế lực ngầm, vì vậy cho dù nói Ngả Thành Văn là một nhà độc tài ở thành phố Lang cũng có lúc những việc ông ấy đưa ra cũng không thể chấp hành. Ngoài việc có quyền phát ngôn về vấn đề nhân sự, Ngả Thành Văn cũng không thể hoàn toàn nắm hết quyền trong thành phố Lang.
Cách nói ban ngày Ngả Thành Văn, buổi tối Nga Ni Trần không phải chỉ nói không mà là sự thật. Hơn nữa nghe đồn Nga Ni Trần là Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm của thành phố Lang, không phải là tin đồn vô căn cứ, một số việc bổ nhiệm quan trọng trong các phòng ban, Nga Ni Trần tuy không ra mặt nhưng sức ảnh hưởng của ông ấy đâu đâu cũng có.
Nhưng hôm nay Hạ Tưởng vô tình nhắc đến việc bổ nhiệm Phó cục trưởng thường trực, lại vô tình đem việc vô cùng quan trọng đưa ra trước mặt Lệnh Hồ Bách. Quan hệ của Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm rất tốt, đã vượt qua cả mối quan hệ giữa Lưu Nhất Lâm với tất cả những người ở trong Thành ủy thành phố Lang. Ai mà không biết người có một chút đầu óc chính trị ở thành phố Lang hiện giờ, Hạ Tưởng đến thành phố Lang sớm hơn một ngày là để gặp mặt Lưu Nhất Lâm!
Nghĩ lại thì Hạ Tưởng được Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cùng đến nhậm chức, thì quan hệ đồng minh giữa Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm đã được miêu tả thật sinh động.
Hơn nữa Lệnh Hồ Bách cũng không phải không nghe thấy tin đồn con gái rượu của Nga Ni Trần đích thân ra mặt và thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng trong bữa tiệc tiếp đón mà Thành ủy tổ chức, trong lòng ông ta hơi kinh ngạc, liền ý thức được một việc vô cùng nghiêm túc, nếu Lưu Nhất Lâm và Hạ Tưởng cùng nhau đề nghị La Khánh đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng thường trực thì Cổ Hướng Quốc sẽ hai tay tán thành.
Các ủy viên thường vụ khác có đồng ý hay không cũng không biết được, nếu Nga Ni Trần cũng âm thầm đồng ý thì cho dù Bí thư Ngã có cứng rắn đến đâu thì e rằng cũng không đỡ nổi áp lực từ nhiều phía…
Không ngờ, Hạ Tưởng thật lợi hại, chỉ mới đưa La Khánh ra liền có thể sửa dở thành hay, đúng là một thủ đoạn cao minh!
- Cám ơn, cám ơn Phó thị trưởng Hạ! Ngài quá khen, công việc của tôi còn nhiều chỗ sai sót, sau này tôi sẽ báo cáo công việc với Phó thị trưởng Hạ nhiều hơn.
La Khánh vốn đang ngồi phía sau, vốn nghĩ không có việc gì liên quan đến cậu ta, chỉ tò mò ngồi xem Hạ Tưởng mỉa mai Lệnh Hồ Bách, trong lòng có chút đắc ý, cục trưởng Lệnh Hồ ông cũng có ngày hôm nay, cứ nghĩ có Bí thư Ngả chống lưng, tự cho là mình nắm hết mọi quyền hành, là người cao nhất ở thành phố Lang, hôm nay lại bị một lãnh đạo trẻ hơn mười mấy tuổi chỉ đạo công tác, không muốn nghe cũng phải nghe.
Không ngờ, cuối cùng Hạ Tưởng lại trực tiếp điểm đúng tên cậu ta, còn có ý đề nghị cậu ta đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng thường trực, La Khánh trước giờ vẫn luôn mơ ước đến vị trí Phó cục trưởng thường trực, suýt chút là anh ta mừng đến phát điên lên! Cho dù anh ta hiểu rõ được Phó thị trưởng Hạ đề danh chỉ là bước đầu tiên, phía sau còn muôn điều khó khăn, nhưng được lãnh đạo khen ngợi là điều tốt, hơn nữa anh ta và Phó thị trưởng Hạ cũng chưa quen biết nhau mà lại được Phó thị trưởng Hạ đánh giá cao khiến cho cậu ta vô cùng cảm kích và biết ơn Phó thị trưởng Hạ.
Lệnh Hồ Bách bất mãn liếc nhìn La Khánh, ý là không cho cậu nói chuyện, ai cho cậu vội vàng đưa ra ý kiến? La Khánh làm ngơ như không nhìn thấy ánh mắt của Lệnh Hồ Bách. Trong thời khắc quan trọng, khi gặp được cơ hội thì ai cũng không muốn bỏ qua, huống chi Lệnh Hồ Bách áp chế các Phó cục trưởng không phải một ngày hai ngày.
La Khánh đứng lên với vẻ mặt kích động, hơi cúi người chào Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng xua tay cho cậu ta ngồi xuống:
- Những đồng chí làm việc có thành tích, Thành ủy đều ghi tạc trong lòng, chỉ cần có thời cơ thích hợp đều sẽ có những cấp bậc thích hợp cho các đồng chí. Ví dụ như Phó cục trưởng Lưu, Phó cục trưởng Lý và còn Phó cục trưởng Ngưu, đều là những vị lão thành của cục Tài chính, tôi đã nói với Trưởng ban Lưu. Thật ra thành tích công tác của những Phó cục trưởng của cục Tài chính thành phố cũng rất nổi bật, cho dù là đảm nhiệm chức Phó cục trưởng thường trực tại địa phương, hay là đảm nhiệm chức Phó chủ tịch hoặc Chủ tịch huyện ở các huyện khác cũng đều có thể gánh vác trọng trách. Trưởng ban Lưu cũng tỏ vẻ đồng ý, nói phải chờ cơ hội, nhưng vị trí Phó cục trưởng thường trực ở cục Tài chính chỉ có một, giải quyết một người trước, cho nên tôi trưng cầu ý kiến của các vị Phó cục trưởng, đối với việc La Khánh đảm nhiệm chức Phó cục trưởng thường trực, có ý kiến gì khác không?
Lệnh Hồ Bách suýt chút tức đến bùng nổ, Hạ Tưởng thật đáng ghét, giả vờ là thị sát công tác, trong khi đang nghe báo cáo lại ngang nhiên nhúng tay vào vấn đề nhân sự của nội bộ cục Tài chính. Nói đúng hơn, bổ nhiệm chức Phó cục trưởng thường trực ngoài mặt là việc của đảng tổ cục Tài chính, nhưng trên thực tế cần phải có Đảng ủy phê duyệt, quyền quyết định còn thuộc về hội nghị thường vụ Thành ủy. Cho dù Thị trưởng Cổ đích thân tới cũng không dám lộ liễu làm trái lại Bí thư Ngả, Hạ Tưởng như uống sai thuốc hay không hiểu phép tắc trong quan trường?
Hạ Tưởng không phải uống sai thuốc, cũng không phải không biết phép tắc trong quan trường, hắn hiểu rất rõ, nhát chém đầu tiên của ngày hôm nay phải có hiệu quả, nếu không làm đến nơi đến chốn sẽ gặp rắc rối.
Phải giải quyết dứt khoát. Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị đầy đủ, hiểu rất rõ mâu thuẫn nội bộ trong cục Tài chính, sở dĩ chọn chiến lược từng bước ép sát là vì muốn đánh cho Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc không kịp trở tay.
Đúng vậy, lần ra tay này không phải là rung cây dọa khỉ, không phải thừa nước đục thả câu mà là vì phá cục, không phá thì không lập được, phá rồi mới lập, thế cục bây giờ của thành phố Lang như ngưng đọng một đám mây mù dày, không cố gắng xua tan để có một quang cảnh trong sáng thì hắn hoàn toàn không thấy rõ được con đường phía trước.
Hôm nay, mượn cớ về việc Phó cục trưởng thường vụ của cục Tài chính để khơi mào sự việc, sau đó mới bình tĩnh quan sát, quan sát động tĩnh và hành động từ các phía. Muốn ở một nơi xa lạ mở ra một cục diện mới, muốn triển khai công việc, bước đầu tiên là phải xử lý tốt quan hệ nhân sự, nếu không nắm vững được quyền chủ động giữa người với người, muốn hoàn thành cho dù chỉ là một chuyện cũng đừng mơ tưởng!
Một Phó thị trưởng không phải là Ủy viên thường vụ, nếu làm việc không được Thị trưởng và Bí thư tán thành thì quyền lực của người đó cũng không lớn bằng cục trưởng! Không phải chuyện đùa, là một sự thật đáng tin, bởi vì Phó thị trưởng không có quyền hạn về tài chính với cục trưởng, lại không thể kiềm chế trong nhân sự, cục trưởng có thể lướt qua Phó thị trưởng mà trực tiếp xin chỉ thị của Thị trưởng và Bí thư!
Nhân sự, nhân sự, trước giờ vẫn là nhân trước sự sau.
Hạ Tưởng biết rất rõ, hắn ở thành phố Lang không có gốc rễ gì, bên cạnh không có người nào có thể sử dụng, ở hội nghị thường vụ cũng chỉ có một mình, những người xung quanh đều không biết ai là tai mắt của ai. Hơn nữa rốt cuộc Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc có quan hệ như thế nào, giữa Cổ Hướng Quốc, Ngả Thành Văn với Nga Ni Trần ai gần ai xa? V.v… hắn đều không biết, cũng may sự việc của Lý Tài Nguyên đã cung cấp cho hắn một chỗ tốt để chen vào.
Lão Cổ nói đúng, nhìn xa trông rộng, bắt tay từ chỗ nhỏ. Một việc nhỏ, có thể sẽ làm dậy lên cơn sóng động trời.
Đề nghị của Hạ Tưởng, khiến cho vài vị Phó cục trưởng mở lòng ra, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời không đưa ra được ý kiến.
Lời nói của Hạ Tưởng đã nói trúng nỗi đau của họ, đã gãi trúng chỗ ngứa của họ. Vị trí Phó thị trưởng thường vụ chỉ có một, cứ kéo dài cũng chưa chắc đến lượt họ, bây giờ đã quyết định cũng đỡ phải ngày đêm trông mong, hơn nữa xem thái độ của cục trưởng Lệnh Hồ là muốn kéo dài vô thời hạn, muốn nắm hết mọi quyền hành trong cục Tài chính.
Phải có một người kiềm chế cục trưởng Lệnh Hồ mới được, không có chế độ cân bằng thì phải có nhân sự cân bằng, hơn nữa La Khánh đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực rồi không chừng họ cũng sẽ như Phó thị trưởng Hạ đã nói, nếu có cơ hội thích hợp sẽ đưa ra ngoài. Mặc kệ là có cơ hội thích hợp đưa ra ngoài hay không, bây giờ gật đầu vừa lấy được lòng Phó thị trưởng Hạ, lại nể mặt Thị trưởng Cổ, hơn nữa còn có ám chỉ của Trưởng ban Lưu, ba nhân vật có quyền hợp sức lại nói không chừng ở phía sau đã thống nhất với nhau, họ làm sao mà không thuận ý làm theo?
Phó cục trưởng Lưu được xếp hạng gần đứng đầu trong những Phó cục trưởng, hơn nữa Hạ Tưởng đã điểm danh anh ta trước tiên, anh ta liền sờ gáy, đĩnh đạc nói:
- Khả năng quan sát của Phó thị trưởng rất chuẩn, trình độ nghiệp vụ của La Khánh thật sự rất tốt, nếu anh ta đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực, tôi… sẽ ủng hộ.
Phó cục trưởng Lý và Phó cục trưởng Ngưu liếc nhìn nhau, nếu họ luôn có ý kiến về quyền độc đoán của Lệnh Hồ Bách, ngay cả vị trí Phó cục trưởng thường trực cũng ngăn chặn không tha, bây giờ thừa cơ hội Hạ Tưởng làm bẻ mặt Ngả Thành Văn thì liền thuận theo, dù sao Bí thư Ngả có tức giận thì cũng chỉ giận Phó thị trưởng Hạ, họ cùng nhau gật đầu:
- Đồng chí La Khánh làm việc rất nghiêm túc, chúng tôi nghĩ rằng anh ta sẽ thắng nhiệm Phó cục trưởng thường trực.
Hạ Tưởng thấy Lệnh Hồ Bách giận đỏ cả mặt như muốn phát điên, liền cười ha ha và còn xua tay nói…
- Tôi cũng hiểu được một chút về hiện trạng của cục Tài chính, dưới sự dẫn dắt của Cục trưởng Lệnh Hồ cục Tài chính liên tục 8 năm nhận được danh hiệu đơn vị văn minh cấp tỉnh. Năm nay còn được nhận danh hiệu đơn vị công tác tiên tiến xây dựng tinh thần văn minh toàn quốc từ ủy ban chỉ đạo xây dựng tinh thần văn minh trung ương, thành tích nổi bật, đáng khen ngợi.
Hạ Tưởng đánh giá cao việc làm của cục Tài chính, sau đó thì chuyển đề tài:
- Nhưng có một số vấn đề cần lưu ý, giống như gần đây về việc đấu thầu, tỷ lệ trúng thầu của công ty Trác Việt có hơi cao, cho dù là đồ dùng hay máy vi tính, thậm chí là máy nước nóng cũng đều do công ty Trác Việt trúng thầu, tôi thật không hiểu, thành phố Lang lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có mình công ty Trác Việt?
Nếu nói sự khen ngợi lúc nãy khiến cho Lệnh Hồ Bách nở mặt nở mày thì sự chuyển biến về sau cũng như một cái tát vào mặt, từ đó khiến cho Lệnh Hồ Bách suýt chút là thẹn quá hóa giận. Nhưng y sẽ nhẫn nhịn, cho dù sắc mặt có biến đổi, cũng không dám nổi giận ngay lúc này.
Cho dù Hạ Tưởng còn rất trẻ, lần đầu mới đến, hắn cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, và Phó thị trưởng thường trực, Lệnh Hồ Bách không có tư cách nổi giận trước mặt Hạ Tưởng.
Không có tư cách nổi giận, nhưng dám phản bác, Lệnh Hồ Bách phản đối nói:
- Phó thị trưởng vừa mới đến thành phố Lang, không hiểu rõ tình hình… công ty Trác Việt có cống hiến với thành phố Lang, có khi có những hạng mục trúng thầu là do nguyên nhân khách quan.
Hạ Tưởng "Ồ!" lên một tiếng:
- Không hiểu rõ tình hình, chẳng phải bây giờ đang tìm hiểu sao? Cục trưởng Lệnh Hồ, thái độ của ông không được thân thiện, có phải ông muốn nói, sở dĩ lần nào công ty Trác Việt cũng trúng thầu là vì được sự chiếu cố đặc biệt của Bí thư Ngả không?
Lệnh Hồ Bách rất kinh ngạc, ông ta lăn lộn trong quan trường đã nhiều năm, gặp không ít người lỗ mãng không có đầu óc, cũng có những lãnh đạo hẹp hòi trở mặt tại chỗ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một vị lãnh đạo nhìn như rất chững chạc lại vừa kích động như Hạ Tưởng, dám chỉ ra chỗ không đúng của nhân vật số một trong Thành ủy, cũng không sợ truyền đến tai của Bí thư Ngả, khiến Bí thư Ngả mang hận?
Giọng nói của Hạ Tưởng không lớn, nhưng một câu nói ra khiến mọi người trong phòng họp lập tức lặng thinh, nhìn nhau ngơ ngác, không nói lời nào.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực chỉ trích Bí thư Thành ủy ngay trước mặt mọi người, ai dám lên tiếng? Nói bất cứ điều gì đều sẽ không có lợi, chi bằng giả bộ không nghe thấy!
Lý Tài Nguyên sau khi nghe Hạ Tưởng nói xong, nước mắt lưng tròng, nghiến chặt răng.
Thang Hóa Lai với vẻ mặt kinh ngạc, há hốc miệng, nhìn Hạ Tưởng bằng ánh mắt khó tin, như có một chút không quen biết Hạ Tưởng vậy. Cứ bình tĩnh xem xét lại, anh ta và Hạ Tưởng cũng chưa thật sự quen biết nhau, cho đến bây giờ anh ta cũng chưa hiểu rõ về con người của Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng có thể ngồi được vị trí Phó thị trưởng thường trực thì cũng không còn non nớt trong quan trường, tại sao lại nói ra những lời chất vấn Bí thư Ngả trước mặt mọi người?
Hơn nữa còn ở ngay cục Tài chính mà Bí thư Ngả quan tâm nhất, và còn ở trước mặt Lệnh Hồ Bách cùng bộ máy tổ chức Đảng trong cục Tài chính!
Chẳng lẽ Phó thị trưởng Hạ không khống chế được?
Hạ Tưởng đương nhiên không phải không khống chế được, hắn dám nói những lời đại nghịch bất đạo trước mặt mọi người thì sẽ có dũng khí để giải quyết vấn đề và gánh vác hậu quả.
Lệnh Hồ Bách hơi thất thần, từ trong nỗi kinh hoàng như bừng tỉnh, vẻ mặt không khỏi tức giận:
- Phó thị trưởng Hạ, ngài có thể chỉ trích tôi, phê bình việc làm sai trái của tôi, nhưng cứ tùy tiện chỉ trích Bí thư Ngả thì tôi kiên quyết phản đối!
Đương nhiên Lệnh Hồ Bách phải kiên quyết phản đối, ông ta phải bảo vệ hình tượng của Ngả Thành Văn trước mặt mọi người, một là thể hiện sự trung thành, hai là muốn nói rõ cho Hạ Tưởng biết ông ta đứng về phía Bí thư Ngả.
Mọi người đều nghĩ Hạ Tưởng sẽ tức giận, sẽ tiếp tục nổi giận, không ngờ Hạ Tưởng lại thay đổi sắc mặt, vẻ mặt tươi cười:
- Ha ha, cục trưởng Lệnh Hồ căng thẳng, tôi không phải muốn chỉ trích Bí thư Ngả, chỉ tùy ý nói ra, đừng nghĩ là thật!
Cái gì? Đường đường là một Phó thị trưởng thường trực trong một trường hợp nghiêm túc như vậy lại nói đùa với mọi người, nói không phải là thật, ai mà tin? Nhưng Hạ Tưởng cười rất thoải mái, vẻ mặt cười rạng rỡ, làm cho Lệnh Hồ Bách cũng cảm thấy ngượng ngùng, lãnh đạo chỉ là nói đùa, ông ta cứ nắm chặt không tha sẽ trở thành cố ý làm khó Hạ Tưởng, cũng chỉ biết cùng nhau cười:
- Ha ha, Phó thị trưởng Hạ thật thích nói đùa, tôi nhất thời còn chưa tiếp thu được.
- Chưa tiếp thu được cũng không sao, có thể từ từ mà thích ứng.
Hạ Tưởng ngay sau đó lại nói tiếp một câu, vẫn vẻ mặt mỉm cười:
- Công việc báo cáo hôm nay đến đây thôi, còn có một việc là vẫn chưa chọn được ứng cử viên cho chức Phó cục trưởng thường trực của cục Tài chính, tôi cảm thấy đồng chí La Khánh rất thích hợp đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng thường trực…
Lại một chiêu thức ngầm, chức vụ Phó cục trưởng thường trực của cụcTài chính vẫn chưa quyết, không phải là không có ứng cử viên thích hợp mà là Lệnh Hồ Bách không hài lòng về mấy vị Phó cục trưởng. Lệnh Hồ Bách báo cáo cho Thành ủy, Lệnh Hồ Bách muốn đợi sau khi tổ chức Đảng của cục Tài chính đưa ra ý kiến mới báo cáo lại cho Thành ủy, sau đó nhờ Thành ủy đưa ra danh sách đề cử, mà Ngả Thành Văn đã bật đèn xanh, rất nể mặt mà đồng ý.
Cứ thế mà kéo dài hơn nửa năm, cục Tài chính vẫn không có ứng cử viên thích hợp để báo lên trên. Theo lý mà nói, có khi có một số cục không có Phó cục trưởng thường trực cũng là chuyện bình thường, hoặc cố ý không đề ra, hoàn toàn xem uy quyền của cục trưởng lớn đến đâu. Quan hệ của Lệnh Hồ Bách và Ngả Thành Văn rất tốt, đề nghị của ông ta rất hợp ý của Ngả Thành Văn, không có sự kềm chế của Phó cục trưởng thường trực, Lệnh Hồ Bách ở cục Tài chính có thể nói sao làm vậy.
Hạ Tưởng nhắc lại việc Phó cục trưởng thường trực, còn điểm danh cho La Khánh đảm nhiệm, đúng là tuyệt kế một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa là bác bỏ Bí thư Ngả, lại gây phiền phức cho ông ta, bởi vì cho dù là ông ta hay là Bí thư Ngả cũng đều không hy vọng La Khánh đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng thường trực.
Quan hệ của La Khánh và Cổ Hướng Quốc rất thân thiết!
Chẳng lẽ, Hạ Tưởng là con cờ của Cổ Hướng Quốc? Sự việc hôm nay là mưu kế của Cổ Hướng Quốc?
Mặc kệ là ai, trong vấn đề mấu chốt Lệnh Hồ Bách không bao giờ nhượng bộ, Bí thư chủ yếu nắm quyền trong nhân sự, không tới lượt của Thị trưởng định đoạt, càng không tới lượt của Phó thị trưởng thường trực khua tay múa chân, ông ta không hài lòng nói:
- Vấn đề Phó cục trưởng thường trực, lần trước ở trong cục cũng đã nghiên cứu qua và đã báo cáo cho Thành ủy, tinh thần chỉ thị của Bí thư Ngả là thà thiếu còn hơn xấu, thành tích công tác hiện tại của các Phó cục trưởng trong cục Tài chính cũng rất tốt, nhưng cũng chưa nghĩ ra ai thích hợp làm Phó cục trưởng thường trực, để trong cục xem xét lại rồi mới báo cáo với Ban tổ chức cán bộ Thành ủy…
Ngụ ý là, quyền hạn về vấn đề nhân sự nằm trong tay của Ban tổ chức cán bộ và Bí thư Ngả. Phó cục trưởng thường trực ư? Xin lỗi, mời đứng sang bên.
Hạ Tưởng đương nhiên biết trong lời nói của Lệnh Hồ Bách có ý bất mãn và khinh thường, quơ quơ tay:
- Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi! Hôm qua khi tôi và Trưởng ban Lưu cùng ăn cơm, Trưởng ban Lưu có nhắc đến chuyện này, cô ấy nói Ban Tổ chức cán bộ đã đánh giá đồng chí La Khánh và cho rằng anh ta rất thích hợp vị trí Phó cục trưởng thường trực, bảo tôi và Thị trưởng Cổ cùng thương lượng, vừa đúng lúc hôm nay đến thăm các đồng chí, tôi đã nhớ đến nên nhanh miệng nói ra. Ha ha, lúc nãy tôi cũng vừa mới tiếp xúc với đồng chí La Khánh, anh ta là người giỏi giang, có sự sôi nổi, lại trẻ tuổi, có thể gánh vác trọng trách.
Hạ Tưởng tỏ rõ thái độ cũng giống như việc đã bỏ phiếu bầu chọn La Khánh trong hội nghị thường vụ. Tuy nói Phó thị trưởng thường trực không có quyền trong nhân sự, nhưng trong phạm vị quản lý đề cử nhân sự thì vẫn có quyền đề xuất.
Hơn nữa, Hạ Tưởng còn tiết lộ một bí mật cho mọi người biết là Lưu Nhất Lâm cũng đã đồng ý! Xem như đã có hai phiếu ủng hộ.
Sở dĩ Ngả Thành Văn có thể nắm giữ toàn bộ quyền hành nhân sự, Cổ Hướng Quốc cũng không làm gì được, không phải vì Lưu Nhất Lâm việc gì cũng nghe theo Ngả Thành Văn mà ở trong Thành ủy Lưu Nhất Lâm rất độc lập, tự có ý kiến riêng. Cô ấy quản lý Ban Tổ chức cán bộ, với Ngả Thành Văn thì có quan hệ bình thường, với Cổ Hướng Quốc thì còn xa cách hơn, nhưng về tổng thể việc bổ nhiệm nhân sự thì số lần cô ấy và Ngả Thành Văn có ý kiến giống nhau nhiều hơn, nhưng ai cũng đều có thể nhận ra, ý kiến của cô ấy và Ngả Thành Văn giống nhau không phải do cô ấy theo phe Ngả Thành Văn, mà quan điểm chính trị của cô ấy và Ngả Thành Văn rất giống nhau.
Đương nhiên, cũng có lúc ý kiến của Lưu Nhất Lâm và Ngả Thành Văn không giống nhau. Từng có lần một vài cán bộ cấp phòng được đề bạt làm Phó cục trưởng, có một người được Ngả Thành Văn đề nghị đã bị Lưu Nhất Lâm cản lại, không buông tha, cuối cùng Ngả Thành Văn cũng hết cách, chỉ còn cách thỏa hiệp, nếu trưởng ban Tổ chức có lập trường kiên quyết thì có quyền lực tương đối lớn.
Cục diện ở thành phố Lang rất phức tạp, một là bởi vì làm theo ý mình, hai là lập trưởng của các ủy viên thường trực dễ dàng bị bên ngoài tác động thường hay thay đổi, ba là ảnh hưởng từ thế lực ngầm, vì vậy cho dù nói Ngả Thành Văn là một nhà độc tài ở thành phố Lang cũng có lúc những việc ông ấy đưa ra cũng không thể chấp hành. Ngoài việc có quyền phát ngôn về vấn đề nhân sự, Ngả Thành Văn cũng không thể hoàn toàn nắm hết quyền trong thành phố Lang.
Cách nói ban ngày Ngả Thành Văn, buổi tối Nga Ni Trần không phải chỉ nói không mà là sự thật. Hơn nữa nghe đồn Nga Ni Trần là Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm của thành phố Lang, không phải là tin đồn vô căn cứ, một số việc bổ nhiệm quan trọng trong các phòng ban, Nga Ni Trần tuy không ra mặt nhưng sức ảnh hưởng của ông ấy đâu đâu cũng có.
Nhưng hôm nay Hạ Tưởng vô tình nhắc đến việc bổ nhiệm Phó cục trưởng thường trực, lại vô tình đem việc vô cùng quan trọng đưa ra trước mặt Lệnh Hồ Bách. Quan hệ của Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm rất tốt, đã vượt qua cả mối quan hệ giữa Lưu Nhất Lâm với tất cả những người ở trong Thành ủy thành phố Lang. Ai mà không biết người có một chút đầu óc chính trị ở thành phố Lang hiện giờ, Hạ Tưởng đến thành phố Lang sớm hơn một ngày là để gặp mặt Lưu Nhất Lâm!
Nghĩ lại thì Hạ Tưởng được Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cùng đến nhậm chức, thì quan hệ đồng minh giữa Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm đã được miêu tả thật sinh động.
Hơn nữa Lệnh Hồ Bách cũng không phải không nghe thấy tin đồn con gái rượu của Nga Ni Trần đích thân ra mặt và thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng trong bữa tiệc tiếp đón mà Thành ủy tổ chức, trong lòng ông ta hơi kinh ngạc, liền ý thức được một việc vô cùng nghiêm túc, nếu Lưu Nhất Lâm và Hạ Tưởng cùng nhau đề nghị La Khánh đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng thường trực thì Cổ Hướng Quốc sẽ hai tay tán thành.
Các ủy viên thường vụ khác có đồng ý hay không cũng không biết được, nếu Nga Ni Trần cũng âm thầm đồng ý thì cho dù Bí thư Ngã có cứng rắn đến đâu thì e rằng cũng không đỡ nổi áp lực từ nhiều phía…
Không ngờ, Hạ Tưởng thật lợi hại, chỉ mới đưa La Khánh ra liền có thể sửa dở thành hay, đúng là một thủ đoạn cao minh!
- Cám ơn, cám ơn Phó thị trưởng Hạ! Ngài quá khen, công việc của tôi còn nhiều chỗ sai sót, sau này tôi sẽ báo cáo công việc với Phó thị trưởng Hạ nhiều hơn.
La Khánh vốn đang ngồi phía sau, vốn nghĩ không có việc gì liên quan đến cậu ta, chỉ tò mò ngồi xem Hạ Tưởng mỉa mai Lệnh Hồ Bách, trong lòng có chút đắc ý, cục trưởng Lệnh Hồ ông cũng có ngày hôm nay, cứ nghĩ có Bí thư Ngả chống lưng, tự cho là mình nắm hết mọi quyền hành, là người cao nhất ở thành phố Lang, hôm nay lại bị một lãnh đạo trẻ hơn mười mấy tuổi chỉ đạo công tác, không muốn nghe cũng phải nghe.
Không ngờ, cuối cùng Hạ Tưởng lại trực tiếp điểm đúng tên cậu ta, còn có ý đề nghị cậu ta đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng thường trực, La Khánh trước giờ vẫn luôn mơ ước đến vị trí Phó cục trưởng thường trực, suýt chút là anh ta mừng đến phát điên lên! Cho dù anh ta hiểu rõ được Phó thị trưởng Hạ đề danh chỉ là bước đầu tiên, phía sau còn muôn điều khó khăn, nhưng được lãnh đạo khen ngợi là điều tốt, hơn nữa anh ta và Phó thị trưởng Hạ cũng chưa quen biết nhau mà lại được Phó thị trưởng Hạ đánh giá cao khiến cho cậu ta vô cùng cảm kích và biết ơn Phó thị trưởng Hạ.
Lệnh Hồ Bách bất mãn liếc nhìn La Khánh, ý là không cho cậu nói chuyện, ai cho cậu vội vàng đưa ra ý kiến? La Khánh làm ngơ như không nhìn thấy ánh mắt của Lệnh Hồ Bách. Trong thời khắc quan trọng, khi gặp được cơ hội thì ai cũng không muốn bỏ qua, huống chi Lệnh Hồ Bách áp chế các Phó cục trưởng không phải một ngày hai ngày.
La Khánh đứng lên với vẻ mặt kích động, hơi cúi người chào Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng xua tay cho cậu ta ngồi xuống:
- Những đồng chí làm việc có thành tích, Thành ủy đều ghi tạc trong lòng, chỉ cần có thời cơ thích hợp đều sẽ có những cấp bậc thích hợp cho các đồng chí. Ví dụ như Phó cục trưởng Lưu, Phó cục trưởng Lý và còn Phó cục trưởng Ngưu, đều là những vị lão thành của cục Tài chính, tôi đã nói với Trưởng ban Lưu. Thật ra thành tích công tác của những Phó cục trưởng của cục Tài chính thành phố cũng rất nổi bật, cho dù là đảm nhiệm chức Phó cục trưởng thường trực tại địa phương, hay là đảm nhiệm chức Phó chủ tịch hoặc Chủ tịch huyện ở các huyện khác cũng đều có thể gánh vác trọng trách. Trưởng ban Lưu cũng tỏ vẻ đồng ý, nói phải chờ cơ hội, nhưng vị trí Phó cục trưởng thường trực ở cục Tài chính chỉ có một, giải quyết một người trước, cho nên tôi trưng cầu ý kiến của các vị Phó cục trưởng, đối với việc La Khánh đảm nhiệm chức Phó cục trưởng thường trực, có ý kiến gì khác không?
Lệnh Hồ Bách suýt chút tức đến bùng nổ, Hạ Tưởng thật đáng ghét, giả vờ là thị sát công tác, trong khi đang nghe báo cáo lại ngang nhiên nhúng tay vào vấn đề nhân sự của nội bộ cục Tài chính. Nói đúng hơn, bổ nhiệm chức Phó cục trưởng thường trực ngoài mặt là việc của đảng tổ cục Tài chính, nhưng trên thực tế cần phải có Đảng ủy phê duyệt, quyền quyết định còn thuộc về hội nghị thường vụ Thành ủy. Cho dù Thị trưởng Cổ đích thân tới cũng không dám lộ liễu làm trái lại Bí thư Ngả, Hạ Tưởng như uống sai thuốc hay không hiểu phép tắc trong quan trường?
Hạ Tưởng không phải uống sai thuốc, cũng không phải không biết phép tắc trong quan trường, hắn hiểu rất rõ, nhát chém đầu tiên của ngày hôm nay phải có hiệu quả, nếu không làm đến nơi đến chốn sẽ gặp rắc rối.
Phải giải quyết dứt khoát. Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị đầy đủ, hiểu rất rõ mâu thuẫn nội bộ trong cục Tài chính, sở dĩ chọn chiến lược từng bước ép sát là vì muốn đánh cho Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc không kịp trở tay.
Đúng vậy, lần ra tay này không phải là rung cây dọa khỉ, không phải thừa nước đục thả câu mà là vì phá cục, không phá thì không lập được, phá rồi mới lập, thế cục bây giờ của thành phố Lang như ngưng đọng một đám mây mù dày, không cố gắng xua tan để có một quang cảnh trong sáng thì hắn hoàn toàn không thấy rõ được con đường phía trước.
Hôm nay, mượn cớ về việc Phó cục trưởng thường vụ của cục Tài chính để khơi mào sự việc, sau đó mới bình tĩnh quan sát, quan sát động tĩnh và hành động từ các phía. Muốn ở một nơi xa lạ mở ra một cục diện mới, muốn triển khai công việc, bước đầu tiên là phải xử lý tốt quan hệ nhân sự, nếu không nắm vững được quyền chủ động giữa người với người, muốn hoàn thành cho dù chỉ là một chuyện cũng đừng mơ tưởng!
Một Phó thị trưởng không phải là Ủy viên thường vụ, nếu làm việc không được Thị trưởng và Bí thư tán thành thì quyền lực của người đó cũng không lớn bằng cục trưởng! Không phải chuyện đùa, là một sự thật đáng tin, bởi vì Phó thị trưởng không có quyền hạn về tài chính với cục trưởng, lại không thể kiềm chế trong nhân sự, cục trưởng có thể lướt qua Phó thị trưởng mà trực tiếp xin chỉ thị của Thị trưởng và Bí thư!
Nhân sự, nhân sự, trước giờ vẫn là nhân trước sự sau.
Hạ Tưởng biết rất rõ, hắn ở thành phố Lang không có gốc rễ gì, bên cạnh không có người nào có thể sử dụng, ở hội nghị thường vụ cũng chỉ có một mình, những người xung quanh đều không biết ai là tai mắt của ai. Hơn nữa rốt cuộc Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc có quan hệ như thế nào, giữa Cổ Hướng Quốc, Ngả Thành Văn với Nga Ni Trần ai gần ai xa? V.v… hắn đều không biết, cũng may sự việc của Lý Tài Nguyên đã cung cấp cho hắn một chỗ tốt để chen vào.
Lão Cổ nói đúng, nhìn xa trông rộng, bắt tay từ chỗ nhỏ. Một việc nhỏ, có thể sẽ làm dậy lên cơn sóng động trời.
Đề nghị của Hạ Tưởng, khiến cho vài vị Phó cục trưởng mở lòng ra, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời không đưa ra được ý kiến.
Lời nói của Hạ Tưởng đã nói trúng nỗi đau của họ, đã gãi trúng chỗ ngứa của họ. Vị trí Phó thị trưởng thường vụ chỉ có một, cứ kéo dài cũng chưa chắc đến lượt họ, bây giờ đã quyết định cũng đỡ phải ngày đêm trông mong, hơn nữa xem thái độ của cục trưởng Lệnh Hồ là muốn kéo dài vô thời hạn, muốn nắm hết mọi quyền hành trong cục Tài chính.
Phải có một người kiềm chế cục trưởng Lệnh Hồ mới được, không có chế độ cân bằng thì phải có nhân sự cân bằng, hơn nữa La Khánh đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực rồi không chừng họ cũng sẽ như Phó thị trưởng Hạ đã nói, nếu có cơ hội thích hợp sẽ đưa ra ngoài. Mặc kệ là có cơ hội thích hợp đưa ra ngoài hay không, bây giờ gật đầu vừa lấy được lòng Phó thị trưởng Hạ, lại nể mặt Thị trưởng Cổ, hơn nữa còn có ám chỉ của Trưởng ban Lưu, ba nhân vật có quyền hợp sức lại nói không chừng ở phía sau đã thống nhất với nhau, họ làm sao mà không thuận ý làm theo?
Phó cục trưởng Lưu được xếp hạng gần đứng đầu trong những Phó cục trưởng, hơn nữa Hạ Tưởng đã điểm danh anh ta trước tiên, anh ta liền sờ gáy, đĩnh đạc nói:
- Khả năng quan sát của Phó thị trưởng rất chuẩn, trình độ nghiệp vụ của La Khánh thật sự rất tốt, nếu anh ta đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực, tôi… sẽ ủng hộ.
Phó cục trưởng Lý và Phó cục trưởng Ngưu liếc nhìn nhau, nếu họ luôn có ý kiến về quyền độc đoán của Lệnh Hồ Bách, ngay cả vị trí Phó cục trưởng thường trực cũng ngăn chặn không tha, bây giờ thừa cơ hội Hạ Tưởng làm bẻ mặt Ngả Thành Văn thì liền thuận theo, dù sao Bí thư Ngả có tức giận thì cũng chỉ giận Phó thị trưởng Hạ, họ cùng nhau gật đầu:
- Đồng chí La Khánh làm việc rất nghiêm túc, chúng tôi nghĩ rằng anh ta sẽ thắng nhiệm Phó cục trưởng thường trực.
Hạ Tưởng thấy Lệnh Hồ Bách giận đỏ cả mặt như muốn phát điên, liền cười ha ha và còn xua tay nói…
/2185
|