Ăn sáng xong, Hạ Tưởng lái xe cùng Tống Nhất Phàm đi về thủ đô – lái xe của hắn đã đổi, Dương Bân đổi sang Lý Vĩnh, một người trung niên trung hậu thật thà, hắn cũng xem như hài lòng. Tuy nhiên đi thủ đô có cả chuyện riêng trong đó, nên không cho lái xe đi cùng.
Sau khi Dương Bân bị Hạ Tưởng đổi, tạm thời chưa có lãnh đạo nào sử dụng, ở lại ban lái xe chịu sự sai khiến của người khác vào mọi lúc.
Thành phố Lang cách thủ đô quả thực là gần, chỉ cần vào cao tốc không bao lâu, là có thể nhìn thấy thủ đô. Dọc đường đi Tống Nhất Phàm líu ríu không ngừng, hết nói chuyện vui ở trường, lại còn kể không ít chuyện cười cho Hạ Tưởng nghe, một trong số đó đã khiến Hạ Tưởng cười rất lâu.
- Khi mới vào học, mọi người đều lên bục giảng tự giới thiệu về bản thân. Một nam học sinh lên, cậu ta lớn giọng nói: "Tôi là Vưu Dũng, tôi đến từ thủ đô, tôi thích đánh cờ "下棋"." Cậu ta vừa xuống, thì đến lượt một nữ sinh khác lên, nữ sinh đỏ mặt, giọng nói rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu vậy: "Tôi là Hạ Kỳ "夏棋", tôi đến từ thành phố Yến, tôi thích bơi lội." Kết quả là cả lớp cười rộ lên…( trong tiếng Trung, từ đánh cờ và Hạ kỳ có cách đọc và nghĩa Hán Việt giống nhau, đều là Hạ Kỳ).
Sau khi nói xong, Tống Nhất Phàm lắc lắc cánh tay Hạ Tưởng:
- Anh Hạ, Hạ Kỳ cùng họ với anh, anh có biết cô ấy không? Một nữ sinh rất dịu dàng rất chu đáo, bước đi rất nhẹ nhàng.
Đến đại học Bắc Kinh, mới hơn 9h. Hạ Tưởng lái xe vào trong sân trường, nhìn thấy nhưng học sinh túm năm tụm ba ở bên cạnh, không khỏi sinh ra cảm khái, thời gian đại học khiến người ta lưu luyến nhất, bất tri bất giác, hắn tốt nghiệp đại học cũng đã bảy tám năm rồi, lại nhìn những sinh viên vẻ mặt trẻ con, không khỏi lắc đầu cười:
- So với mọi người, tôi thật sự đã già rồi.
Tống Nhất Phàm lại không để ý đến sự cảm khái của Hạ Tưởng, cũng không biết cô nghĩ lung tung thế nào, bỗng nhiên không vui nữa:
- Đúng thật là, trên người em bị thâm mấy vệt liền, đến tối đám bạn ký túc quỷ quái khẳng định sẽ hỏi này hỏi nọ, không chừng sẽ hỏi em có bị mất trinh không, phiền chết được.
Hạ Tưởng ngạc nhiên, cô bé Nhất Phàm quả nhiên trưởng thành rồi, nói chuyện cũng càng ngày càng sắc bén, khiến Hạ Tưởng không có lời gì để chống đỡ.
Hạ Tưởng không đưa Tống Nhất Phàm đến trước ký túc, hắn dừng xe, mở cửa, Tống Nhất Phàm lại không chịu xuống, ngồi ì bất động:
- Em không muốn đi học nữa, nếu không, em chuyển trường, Ma Phàm cậu ta thật sự rất phiền phức. Nguồn truyện:
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Giờ anh đi làm việc trước, đợi khi trở về sẽ quay lại trường thăm em, sau đó giúp em giải quyết phiền toái.
Vừa dứt lời, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc xe thể thao Ferrari dừng sát cạnh xe Hạ Tưởng, cách cửa xe không đến 10 cm, hoàn toàn là cách dừng xe kiểu hung hăng chặn chết lối đi.
Một nam sinh rất gầy yếu, mặc đồ bò rộng thùng thình, trên đầu vài cây tóc nhuộm vàng, chân đi giày thể thao Nike, trên tay đồng hồ hàng hiệu, miệng còn lép bép nhai kẹo cao su, ăn mặc rất thời thượng nhưng ít nhiều có chút côn đồ, tựa vào cửa xe, nheo mắt, vẻ mặt bất mãn và khinh thường nhìn Hạ Tưởng:
- Mày là ai? Sao mang Tống Nhất Phàm đi? Thằng nhóc này, nói cho mày biết, Tống Nhất Phàm là bạn gái của tao, mày mà đụng vào một ngón tay của cô ấy, mày không xong với tao đâu.
Hạ Tưởng từ sau khi bước chân vào quan trường, chưa có ai gọi hắn là "nhóc", hôm nay lần đầu tiên bị một thằng nhãi ranh gọi một tiếng thằng nhóc này, không khỏi bật cười:
- Tôi là ai cậu quản không nổi, tôi lại muốn nói cho cậu biết, về sau không có chuyện thì đừng làm phiền Tiểu Phàm, nếu không, cậu sẽ tự chuốc lấy phiền phức đấy.
Trong lòng lại nghĩ, mình so với một cậu nhóc 17, 18, không phải là chú thì cũng là người già hơn, lại còn có người không có mắt mà gọi hắn là nhóc, lẽ nào hắn bây giờ còn trẻ như vậy sao?
Nam sinh khinh miệt mà cười, vừa mở miệng liền nhổ kẹo cao su lên xe Audi của Hạ Tưởng, y đi một vòng quanh chiếc xe, sau đó đá một đá vào cánh cửa xe:
- Lái một chiếc Audi, không thấy xấu hổ khi nói chuyện với tao sao? Giấy phép của thành phố Lang, hóa ra là một tên nhà quê, cũng xứng đến thủ đô sao? Nói cho mày biết, tao là Ma Phàm, cho nên chưa từng sợ phiền toái.
Lại đến trước Tống Nhất Phàm, cợt nhả mà nói:
- Bé Nhất Phàm, hắn là ai vậy? Nói cho anh biết, nếu hắn quấy rầy em, anh sẽ lập tức cho hắn cút xéo khỏi đây.
Tống Nhất Phàm hừ một tiếng, có Hạ Tưởng chống lưng, cô hì hì cười, ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng:
- Anh ấy… là bạn trai của tôi, hai ngày vừa qua tôi luôn ở bên anh ấy, thế nào? Ma Phàm, tôi rất ghét cậu, cậu có biết không hả? Tư tưởng của tôi xa bao nhiêu, thì cậu hãy tránh xa bấy nhiêu, được không vậy?
- Cái gì?
Ma Phàm mở to hai mắt, một vẻ mặt vô cùng đau đớn,
- Em đã xảy ra với hắn ta rồi… trời ơi, đến em còn không còn, đại học Bắc Kinh này còn có nữ sinh thuần khiết nữa không? Tức chết mất, tức chết mất! Tống Nhất Phàm, em không yên với anh đâu.
Ma Phàm giơ tay tóm lấy tay của Tống Nhất Phàm.
Cho dù lời nói vừa rồi của Tống Nhất Phàm có chút quá đáng, Hạ Tưởng nghe xong cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên bây giờ không phải lúc giải thích, nếu Ma Phàm chủ động tìm đến cửa rồi, thì giải quyết một lần cho xong, để tránh Tống Nhất Phàm bị quấy rầy mãi không thôi. Hơn nữa nói thật, Hạ Tưởng cũng rất không thích cái bộ dáng lôi kéo duy nhất ở trần gian của Ma Phàm.
Ma Phàm ngay trước mặt hắn muốn động chân động tay, Hạ Tưởng có thể để y làm càn vậy sao? Ở thành phố Lang Tứ Tiểu Long muốn vô lễ với Tống Nhất Phàm, đã bị hắn làm cho tàn phế trong cơn tức giận, Ma Phàm tuy không phải là kẻ quá ác ôn, cũng không thể để y có chút xâm phạm đến Tống Nhất Phàm, Hạ Tưởng giơ nhẹ tay, đã gạt tay của Ma Phàm sang một bên.
- Tôn trọng chút đi, tôi cảnh cáo một lần nữa, nếu cậu còn dám vô lễ với Tiểu Phàm, nếu có thêm hành động gì không an phận, cậu tuyệt đối sẽ hối hận!
Hạ Tưởng cũng bênh vực, vì Tống Nhất Phàm, hắn thật đã trở thành một người anh trai bênh vực nhất.
Kỳ thật với tính cách của Hạ Tưởng, mới lười nhác mà chăm chỉ với Ma Phàm, trong mắt hắn, Ma Phàm có tự cho là nhất trên đời, chẳng qua cũng chỉ là một thằng oắt con, chấp nhặt với y, có chút mất mặt, hơn nữa có vẻ cũng giống như bắt nạt một đứa trẻ vậy.
Tuy nhiên khiến Hạ Tưởng không thể ngờ là, Ma Phàm không chỉ trông nhỏ tuổi, mà con người cũng rất hư hỏng, giơ tay lấy từ trong xe ra một chiếc côn điện, khi lấy côn điện ra, không cẩn thận đã lôi ra rất nhiều đồ, có những thứ như bao cao su và thuốc kích thích tình dục… vv, khiến Hạ Tưởng lập tức giật mình và phẫn nộ, nhìn những thứ mà y luôn mang theo trên xe, không chừng làm hại bao nhiêu cô gái rồi.
Ma Phàm mở côn điện ra, tia điện lóe lên:
- Thế nào, có phục không?
Một bên uy hiếp Hạ Tưởng, một bên nghiến răng chằng lợi mà nói với Tống Nhất Phàm,
- Em dám tùy tiện lên giường với thằng khác, Tống Nhất Phàm, nể mặt ba em là Phó chủ tịch tỉnh, anh bỏ qua cho em một lần, nhưng tên này hôm nay chết chắc rồi. Đụng vào cô gái của tao, mẹ mày, không cho mày một trận, mày không biết tao có lai lịch lớn cỡ nào. Nói cho thằng nhóc mày biết, mày xui xẻo rồi, biết ba tao là ai không? Ba tao là Phó thị trưởng của thủ đô đấy!
Phó thị trưởng thủ đô Ma Dương Thiên là ba của y sao?
Ma Dương Thiên ở Ủy ban nhân dân thành phố của thủ đô xếp hạng tuy không phải là quá đứng đầu, nhưng một số phân công quan trọng mà ông ta phân công quản lý, công tác về mặt phụ trách xây dựng, xây dựng đường ray giao thông vv, nắm quyền lớn trong tay, nhất là trong vùng thủ đô, xây dựng và xây dựng giao thông là việc quan trọng trong quan trọng, những công trình động một chút là con số hàng tỷ đến chục tỷ, đều nắm trong tay Ma Dương Thiên, Ma Dương Thiên cũng là nhân vật có thực quyền của thủ đô.
Chỉ đáng tiếc, ông ta làm sao lại sinh ra một đứa con trai không có chí như thế này?
Ma Dương Thiên có quyền thế rất lớn ở thủ đô, ông ta cũng là cấp Thứ trưởng, nói không vào mắt Hạ Tưởng là Hạ Tưởng không để ý, nhưng Hạ Tưởng thật sự không cho rằng Ma Dương Thiên là nhân vật số một. Bởi vì người khác thì hắn cũng không rõ, nhưng Ma Dương Thiên thì hắn lại nhớ con người này, hai năm sau, Ma Dương Thiên bị giam giữ và thẩm vấn, về sau không lâu, Ma Dương Thiên bị phiên tòa thứ hai của tòa án nhân dân tối cao tỉnh Yến quyết định, duy trì kết án hoãn tội chết của phiên tòa thứ nhất.
Làm một nhân vật thế nào cũng thân bại danh liệt, con trai ông ta còn diễu võ dương oai, thật là đáng cười thêm cả đáng thương.
Nhưng mỗi một người đều có lúc liều lĩnh, không biết kết cục cuối cùng của mình là gì, Ma Phàm bây giờ đang trong cơn giận giữ, nóng lòng muốn đánh gục Hạ tưởng xuống đất, hung hăng đạp mấy đạp mới hả giận. Hạ Tưởng không ngờ đã đắc thủ với Tống Nhất Phàm mà y thích nhất, khiến y có một loại nhục nhã là bị người ta cắm sừng, cho dù Tống Nhất Phàm căn bản không thừa nhận y, trong mắt y, Tống Nhất Phàm là cô gái của y, ai cũng không được đụng đến một đầu ngón tay của cô.
Ma Phàm nói xong, chìa côn điện ra xông thẳng đến Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vừa mới trừng trị Tứ Tiểu Long của Nga Ni Trần, không ngờ lâu rồi không đến thủ đô, vừa đến đã gặp phiền phức, không khỏi cười đau khổ, gần đây thật sự là không thuận, ai gặp hắn cũng muốn thu dọn hắn, giống như hắn thật sự là một quả hồng nhũn vậy.
Nhưng Hạ Tưởng cho tới bây giờ không phải là quả hồng nhũn.
Không đợi Ma Phàm tới gần, hắn tung một cước ra liền đá trúng vào cổ tay của Ma Phàm, côn điện trong tay y bị đá bay ra, sau đó thuận thế mà đẩy, Ma Phàm liền lùi về sau mấy bước, nguyên cả mông phịch ngay xuống đất.
Ma Phàm đâu có ngờ Hạ Tưởng lại lợi hại như thế, sau khi ngã xuống đất, tức đến kêu lồng lộn lên, rất nhanh nhìn vào biển số xe, hét lớn:
- Mày đến từ thành phố Lang, thằng nhóc, tao nhớ biển số xe của mày, trở về tao sẽ bảo gì tao trừng trị mày. Nói cho mày biết, gì của tao là Ủy viên thường vụ thành phố Lang, Phó thị trưởng, sẽ bóp chết mày như bóp chết một con kiến!
Hạ Tưởng ngây ra, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Ủy viên thường vụ thành phố Lang, Phó thị trưởng chỉ có một người – Đồ Quân. Ma Phàm lại luôn miệng nói là gì của y, không phải là Đồ Quân thì còn có thể là ai?
Hoa ra Đồ Quân còn có một tầng quan hệ với Phó thị trưởng của thủ đô!
Đồ Quân ở thủ đô có hậu đài, Hạ Tưởng biết rõ điểm này, nhưng lại không biết rõ hậu đài của cô ta rốt cuộc là ai. Chuyện trên chính trị, có lúc không đơn giản như một là một hai là hai, có một số người cố làm ra vẻ huyền bí, dấu diếm không nói ra hậu đài thật sự. Có một số người ngày ngày lại đem hậu đài của mình là ai treo bên mép miệng, giữa người và người khác nhau, cũng đã hình thành muôn mặt đời thường của quan trường và văn hóa quan trường với muôn hình muôn vẻ.
Đồ Quân tuy rằng tính tình mạnh mẽ, nhưng cô ta cũng có lòng dạ, trên vấn đề hậu đài là ai, vẫn luôn giữ kín như bưng. Hôm nay xem như là một gặt hái tình cờ, một thằng nhóc hư hỏng muốn quấy rối theo đuổi Tống Nhất Phàm, không ngờ là cháu trai bên ngoại của Đồ Quân, như thế, nội tuyến của Đồ Quân đã ở trước mặt Hạ Tưởng lộ ra đỉnh của tảng băng trôi.
Có được đỉnh của tảng băng trôi, toàn bộ mạng lưới quan hệ của Đồ Quân bại lộ trong tầm mắt của hắn, chẳng qua là chuyện sớm muộn.
Không đề cập tới Đồ Quân thì thôi, nhắc tới Đồ Quân, Hạ Tưởng vốn định đơn giản giáo huấn Ma Phàm một trận, trong lòng lại lập tức thay đổi chủ ý, hắn tiến lên một bước, túm lấy cổ áo của Ma Phàm, kéo y lên:
- Hung hăng trước mặt tôi ít thôi, Ma Phàm, tôi trịnh trọng cảnh cáo cậu, về sau cách xa Tống Nhất Phàm ra một chút, nếu không, đừng nói gì của cậu là Phó thị trưởng, cho dù cô ta là ai, cũng không bảo vệ được cậu đâu.
Ma Phàm bị Hạ Tưởng tóm lấy, một chút cũng không chịu thua:
- Có dũng khí thì đứng lại, tao lập tức cho người đến, không trị chết mày mới lạ. Ở thủ đô mà ngươi dám chuyển tiết tấu với tao sao, mày xem mày là gì chứ? Gì tao cũng vừa khéo đang ở thủ đô, lát tao gọi bà ấy qua đây, để xem ngươi còn dám hống hách với tao nữa không?
Hạ Tưởng một quăng ném y sang một bên:
- Nhanh lái chiếc xe của cậu đi, đừng có chặn đường của tôi.
Ma Phàm chút nữa bị ngã, y biết nếu y động thủ y không phải là đối thủ của Hạ Tưởng, liền nhanh chóng chui tọt vào xe, đóng chặt cửa xe và không ra nữa, ngồi bên trong gọi điện thoại. Dù sao xe của y dán sát vào cửa xe của Hạ Tưởng, y không động đậy, Hạ Tưởng cũng không đi được.
Hạ Tưởng thấy bộ dạng biến thái với vẻ mặt đắc ý, thầm nghĩ xem ra trước khi vào vở kịch chính, phải so một chiêu với Đồ Quân ở thủ đô.
Ma Phàm gọi điện thoại kêu cứu binh đến, Hạ Tưởng cũng không nhàn rỗi, cũng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc đi. Hôm nay hắn đến thủ đô chỉ có một thân một mình, cũng không thể chịu thiệt trước được.
Ma Phàm gọi điện xong, còn cố ý mở cửa kính xe:
- Ha ha, mày đợi đấy, lát nữa sẽ cho mày biết tay. Tao thật đáng thương cho mày, lái một chiếc Audi mà dám đến thủ đô giở trò đầu gấu sao? Đừng trách tao không nhắc nhở mày, bây giờ chạy còn kịp đấy, tuy nhiên chạy được người chứ không chạy được xe, mày dám chọc tao, hôm nay đợi mà xem bị xử lý một trận nhé.
Hạ Tưởng giơ chân, đá "bốp" một cái vào cửa xe:
- Có gan thì ra đây, trốn trên xe thì tính là thứ đàn ông gì chứ?
Ma Phàm chốt chặt cửa:
- Có gan thì lên đây, hừ, một thằng nhà quê mà dám đến thủ đô giương oai, có biết cái gì là không lên thủ đô không biết quan nhỏ chưa hả? Mẹ mày, đợi lát nữa cho mày nhừ xương, để mày hưởng thụ một chút sự phục vụ nhiệt tình của người dân thủ đô.
Y la hét mắng chửi người thì không tính làm gì, còn nói năng lỗ mãng uy hiếp Tống Nhất Phàm,
- Tống Nhất Phàm, đừng trách anh không nhắc nhở em, anh cho em một cơ hội cuối cùng theo anh, nếu không, cho dù ba em là Phó chủ tịch tỉnh, anh cũng có cách để em ngoan ngoãn nghe lời.
Thật đúng là lòng dạ không đổi, Hạ Tưởng giận dữ:
- Ma Phàm, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng để tránh xa Tống Nhất Phàm, nếu không, cho dù ba cậu là Phó thị trưởng, tôi cũng có cách để cậu ngoan ngoãn cúi đầu.
Khi Hạ Tưởng nói chuyện, sự nghiêm khắc trong lời nói, sự lạnh lùng trong ánh mắt, khiến Ma Phàm không tự chủ được sợ tới mức rụt cổ lại:
- Tao không sợ mày đâu…
Sau đó, phía sau lưng truyền đến một hồi tiếng xe ô tô, quay đầu nhìn, mấy chiếc xe cảnh sát gào rú đến, hiển nhiên, là quân cứu binh của Ma Phàm. Hạ Tưởng vốn cho rằng Ma Phàm gọi được Đồ Quân đến, không ngờ được gọi đến là cảnh sát.
Vừa nhìn có tất cả bốn chiếc xe cảnh sát, suy cho cùng là con trai của Phó thị trưởng, uy phong không nhỏ, nhớ tới Hồng Nhị Đại nhậm chức ở thành phố ven biển nào đó ở phía bắc, ông ta tuyên bố với bên ngoài con trai ông ta giống như người dân bình thường, chưa từng đem lực lượng cảnh sát ra hộ tống, trên thực tế mỗi khi đi học đều là do thư ký ra mặt, cùng với xe cảnh sát đi mở đường và hộ tống, là sự uy phong khiêm tốn.
So với hắn, Ma Phàm thân là con trai của Phó thị trưởng của thủ đô, ở thủ đô nghênh ngang mà đi, cũng hoàn toàn có thể hiểu.
Xe cảnh sát dừng lại, từ trên bốn chiếc xe bước xuống bảy tám cảnh sát, còn có một người mang bộ dáng thư ký, đeo kính không gọng, mặt nhẵn thín, nhìn rất lanh lợi, gã vừa xuống xe thì đến trước mặt Ma Phàm, vẻ mặt quan tâm:
- Cậu Ma, xảy ra chuyện gì vậy? Ai dám ban ngày ban mặt chọc ghẹo cậu thế?
Ma Phàm vừa thấy cứu binh đến đông đủ, liền nghiêm mặt mà xuống khỏi xe:
- Chú Tôn, là hắn, một thằng nhà quê đến từ thành phố Lang, bộ dáng giống chú, còn giết thời gian với sinh viên nữ, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt. Nhanh chóng bắt lấy hắn, nhốt hắn 10 đến 15 ngày, xem hắn ngoan ngoãn hay không.
Nói rồi, y bỗng nhiên nhếch miệng khóc,
- Hắn là cái thá gì chứ, hắn lừa bạn gái của tôi rồi, tôi không muốn sống nữa…
Hạ Tưởng đứng bên cạnh xem liên tục phát cười, tốt xấu Ma Phàm cũng là con trai của một Phó thị trưởng oai vệ, làm sao mà lại giống như một thằng hề vậy? Không chỉ đổi trắng thay đen, còn gây chuyện, một chút gia giáo cũng không có.
Con nhà quan con nhà giàu mới nổi chả trách người tài giỏi chả có là bao, đều bị tư tưởng đặc quyền hại chết rồi. Ban đầu là hại người, sau cùng còn hại cả chính mình.
Người được gọi là chú Tôn dùng tay chỉ Hạ Tưởng, sai khiến đám cảnh sát:
- Trước mắt bắt hắn lại, tùy ý cho vào vấn đề trị án, tạm giam rồi tính tiếp.
Rốt cuộc là thư ký của Phó thị trưởng, bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, vừa nhìn đã biết là quen thói ra lệnh, mở miệng bắt người, mí mắt cũng không thèm chớp, dường như Hạ Tưởng chính là người đi đường mặc người thả sức xâu xé.
Cảnh sát lập tức tiến đến trước mặt Hạ Tưởng, cũng may cảnh sát thủ đô ít nhiều cũng có chút kiến thức, thấy Hạ Tưởng vẻ mặt trấn tĩnh, cô gái bên cạnh hắn cũng không một chút bối rối, ngược lại còn có hứng thú mà quan sát mọi thứ, tay cảnh sát đi đầu tên là Hồ Quốc Lập, y chần chừ một chút, đã làm ra một quyết định khiến y sau sự việc đã may mắn cả đời:
- Đồng chí, xin xuất trình giấy tờ.
Chính là vì quyết định này của y, mới khiến y sau khi sự việc xảy ra không bị liên lụy, sau khi Ma Dương Thiên xuống đài, xem như thoát được một nạn, không chịu liên lụy gì.
Hạ Tưởng không chút hoang mang mà lấy ra thẻ công tác ở chính quyền nhân dân thành phố Lang, đưa cho Hồ Quốc Lập, Hồ Quốc Lập vừa thấy ký hiệu quốc huy trên đó, liền giật mình, đợi khi mở ra xem, suýt nữa không cầm vững – y không phải bị cấp bậc của Hạ Tưởng làm cho sợ, cán bộ cấp Phó giám đốc sở ở thủ đô có thể vơ cả nắm, y bị tuổi tác của Hạ Tưởng làm cho giật mình – y năm nay 35 tuổi, mới ở cấp Cục, hơn nữa còn phải đi qua không biết bao nhiêu cách.
Hồ Quốc Lập day day mắt, mới dám tin tưởng y không có nhìn lầm, Hạ Tưởng, quả thực là Phó thị trưởng 29 tuổi, khiến ý toát mồ hôi lạnh ở sau lưng, nguy hiểm thật, nếu không hỏi mà cứ bắt người đi, đừng thấy Hạ Tưởng chỉ là Phó thị trưởng của thành phố Lang, nhưng hắn dù sao cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, dưới thể chế chính trị hiện có, đặc quyền của cán bộ không dễ xâm phạm, có một quy định được hình thành theo quy ước trong đó. Hơn nữa hắn trẻ như thế đã là quan lớn, không có hậu đài và lai lịch sao? Có đánh chết Hồ Quốc Lập cũng không tin.
Hồ Quốc Lập lập tức đem giấy chứng nhận trả lại cho Hạ Tưởng, còn theo bản năng mà kính lễ:
- Làm phiền rồi, Phó thị trưởng Hạ, xin anh phối hợp với công tác của chúng tôi, giải thích một chút sự việc đã xảy ra, được không ạ?
Ngữ khí rất cung kính, thái độ rất khách khí.
Hạ Tưởng thấy thái độ của y chuẩn mực, cũng liền phối hợp với công việc của y, đơn giản nói, rồi lại nhấn mạnh một câu:
- Đội trưởng Hồ, tôi đề nghị anh đứng ngoài cuộc, nếu không sẽ rước họa vào thân, so với việc thu lợi, khẳng định sẽ tổn hại lớn.
Lời nói của Hạ Tưởng đã khiến Hồ Quốc Lập càng thêm nhận định, chuyện hôm nay, là thần tiên đánh nhau, y là người phàm, đứng gần quá, ngoài việc gặp tai ương, tuyệt đối sẽ không có chút điều tốt nào.
Thư ký Tôn thấy Hồ Quốc Lập không bắt người, liền nóng nảy:
- Lão Hồ, thế nào mà còn chưa ra tay hả? Không nghe thấy tôi vừa nói gì sao? Nhanh bắt hắn lại, thay cậu Ma trút giận.
Thư ký Tôn là chỗ thân tín của Phó thị trưởng Ma, đắc tội không được, Hồ Quốc Lập liền vội vàng đến trước mặt thư ký Tôn, thì thầm mấy câu, thư ký Tôn sắc mặt biến đổi, nhìn Hạ Tưởng vài lượt, rồi lại đến trước mặt Ma Phàm, nói nhỏ mấy câu gì đó, Ma Phàm lập tức gào lên:
- Không được, tôi mặc kệ hắn là ai, phải bắt hắn.
Y không chỉ nói, còn động thủ, từ trên xe lấy ra một cây gậy ngắn, đập loạn lên chiếc xe Audi của Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng cũng không ngăn, lạnh lùng đứng nhìn, rồi lại nghe tiếng xe ô tô từ phía xa truyền đến, hắn quay đầu nhìn, Đồ Quân cuối cùng cũng đến rồi.
Sau khi Dương Bân bị Hạ Tưởng đổi, tạm thời chưa có lãnh đạo nào sử dụng, ở lại ban lái xe chịu sự sai khiến của người khác vào mọi lúc.
Thành phố Lang cách thủ đô quả thực là gần, chỉ cần vào cao tốc không bao lâu, là có thể nhìn thấy thủ đô. Dọc đường đi Tống Nhất Phàm líu ríu không ngừng, hết nói chuyện vui ở trường, lại còn kể không ít chuyện cười cho Hạ Tưởng nghe, một trong số đó đã khiến Hạ Tưởng cười rất lâu.
- Khi mới vào học, mọi người đều lên bục giảng tự giới thiệu về bản thân. Một nam học sinh lên, cậu ta lớn giọng nói: "Tôi là Vưu Dũng, tôi đến từ thủ đô, tôi thích đánh cờ "下棋"." Cậu ta vừa xuống, thì đến lượt một nữ sinh khác lên, nữ sinh đỏ mặt, giọng nói rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu vậy: "Tôi là Hạ Kỳ "夏棋", tôi đến từ thành phố Yến, tôi thích bơi lội." Kết quả là cả lớp cười rộ lên…( trong tiếng Trung, từ đánh cờ và Hạ kỳ có cách đọc và nghĩa Hán Việt giống nhau, đều là Hạ Kỳ).
Sau khi nói xong, Tống Nhất Phàm lắc lắc cánh tay Hạ Tưởng:
- Anh Hạ, Hạ Kỳ cùng họ với anh, anh có biết cô ấy không? Một nữ sinh rất dịu dàng rất chu đáo, bước đi rất nhẹ nhàng.
Đến đại học Bắc Kinh, mới hơn 9h. Hạ Tưởng lái xe vào trong sân trường, nhìn thấy nhưng học sinh túm năm tụm ba ở bên cạnh, không khỏi sinh ra cảm khái, thời gian đại học khiến người ta lưu luyến nhất, bất tri bất giác, hắn tốt nghiệp đại học cũng đã bảy tám năm rồi, lại nhìn những sinh viên vẻ mặt trẻ con, không khỏi lắc đầu cười:
- So với mọi người, tôi thật sự đã già rồi.
Tống Nhất Phàm lại không để ý đến sự cảm khái của Hạ Tưởng, cũng không biết cô nghĩ lung tung thế nào, bỗng nhiên không vui nữa:
- Đúng thật là, trên người em bị thâm mấy vệt liền, đến tối đám bạn ký túc quỷ quái khẳng định sẽ hỏi này hỏi nọ, không chừng sẽ hỏi em có bị mất trinh không, phiền chết được.
Hạ Tưởng ngạc nhiên, cô bé Nhất Phàm quả nhiên trưởng thành rồi, nói chuyện cũng càng ngày càng sắc bén, khiến Hạ Tưởng không có lời gì để chống đỡ.
Hạ Tưởng không đưa Tống Nhất Phàm đến trước ký túc, hắn dừng xe, mở cửa, Tống Nhất Phàm lại không chịu xuống, ngồi ì bất động:
- Em không muốn đi học nữa, nếu không, em chuyển trường, Ma Phàm cậu ta thật sự rất phiền phức. Nguồn truyện:
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Giờ anh đi làm việc trước, đợi khi trở về sẽ quay lại trường thăm em, sau đó giúp em giải quyết phiền toái.
Vừa dứt lời, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc xe thể thao Ferrari dừng sát cạnh xe Hạ Tưởng, cách cửa xe không đến 10 cm, hoàn toàn là cách dừng xe kiểu hung hăng chặn chết lối đi.
Một nam sinh rất gầy yếu, mặc đồ bò rộng thùng thình, trên đầu vài cây tóc nhuộm vàng, chân đi giày thể thao Nike, trên tay đồng hồ hàng hiệu, miệng còn lép bép nhai kẹo cao su, ăn mặc rất thời thượng nhưng ít nhiều có chút côn đồ, tựa vào cửa xe, nheo mắt, vẻ mặt bất mãn và khinh thường nhìn Hạ Tưởng:
- Mày là ai? Sao mang Tống Nhất Phàm đi? Thằng nhóc này, nói cho mày biết, Tống Nhất Phàm là bạn gái của tao, mày mà đụng vào một ngón tay của cô ấy, mày không xong với tao đâu.
Hạ Tưởng từ sau khi bước chân vào quan trường, chưa có ai gọi hắn là "nhóc", hôm nay lần đầu tiên bị một thằng nhãi ranh gọi một tiếng thằng nhóc này, không khỏi bật cười:
- Tôi là ai cậu quản không nổi, tôi lại muốn nói cho cậu biết, về sau không có chuyện thì đừng làm phiền Tiểu Phàm, nếu không, cậu sẽ tự chuốc lấy phiền phức đấy.
Trong lòng lại nghĩ, mình so với một cậu nhóc 17, 18, không phải là chú thì cũng là người già hơn, lại còn có người không có mắt mà gọi hắn là nhóc, lẽ nào hắn bây giờ còn trẻ như vậy sao?
Nam sinh khinh miệt mà cười, vừa mở miệng liền nhổ kẹo cao su lên xe Audi của Hạ Tưởng, y đi một vòng quanh chiếc xe, sau đó đá một đá vào cánh cửa xe:
- Lái một chiếc Audi, không thấy xấu hổ khi nói chuyện với tao sao? Giấy phép của thành phố Lang, hóa ra là một tên nhà quê, cũng xứng đến thủ đô sao? Nói cho mày biết, tao là Ma Phàm, cho nên chưa từng sợ phiền toái.
Lại đến trước Tống Nhất Phàm, cợt nhả mà nói:
- Bé Nhất Phàm, hắn là ai vậy? Nói cho anh biết, nếu hắn quấy rầy em, anh sẽ lập tức cho hắn cút xéo khỏi đây.
Tống Nhất Phàm hừ một tiếng, có Hạ Tưởng chống lưng, cô hì hì cười, ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng:
- Anh ấy… là bạn trai của tôi, hai ngày vừa qua tôi luôn ở bên anh ấy, thế nào? Ma Phàm, tôi rất ghét cậu, cậu có biết không hả? Tư tưởng của tôi xa bao nhiêu, thì cậu hãy tránh xa bấy nhiêu, được không vậy?
- Cái gì?
Ma Phàm mở to hai mắt, một vẻ mặt vô cùng đau đớn,
- Em đã xảy ra với hắn ta rồi… trời ơi, đến em còn không còn, đại học Bắc Kinh này còn có nữ sinh thuần khiết nữa không? Tức chết mất, tức chết mất! Tống Nhất Phàm, em không yên với anh đâu.
Ma Phàm giơ tay tóm lấy tay của Tống Nhất Phàm.
Cho dù lời nói vừa rồi của Tống Nhất Phàm có chút quá đáng, Hạ Tưởng nghe xong cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên bây giờ không phải lúc giải thích, nếu Ma Phàm chủ động tìm đến cửa rồi, thì giải quyết một lần cho xong, để tránh Tống Nhất Phàm bị quấy rầy mãi không thôi. Hơn nữa nói thật, Hạ Tưởng cũng rất không thích cái bộ dáng lôi kéo duy nhất ở trần gian của Ma Phàm.
Ma Phàm ngay trước mặt hắn muốn động chân động tay, Hạ Tưởng có thể để y làm càn vậy sao? Ở thành phố Lang Tứ Tiểu Long muốn vô lễ với Tống Nhất Phàm, đã bị hắn làm cho tàn phế trong cơn tức giận, Ma Phàm tuy không phải là kẻ quá ác ôn, cũng không thể để y có chút xâm phạm đến Tống Nhất Phàm, Hạ Tưởng giơ nhẹ tay, đã gạt tay của Ma Phàm sang một bên.
- Tôn trọng chút đi, tôi cảnh cáo một lần nữa, nếu cậu còn dám vô lễ với Tiểu Phàm, nếu có thêm hành động gì không an phận, cậu tuyệt đối sẽ hối hận!
Hạ Tưởng cũng bênh vực, vì Tống Nhất Phàm, hắn thật đã trở thành một người anh trai bênh vực nhất.
Kỳ thật với tính cách của Hạ Tưởng, mới lười nhác mà chăm chỉ với Ma Phàm, trong mắt hắn, Ma Phàm có tự cho là nhất trên đời, chẳng qua cũng chỉ là một thằng oắt con, chấp nhặt với y, có chút mất mặt, hơn nữa có vẻ cũng giống như bắt nạt một đứa trẻ vậy.
Tuy nhiên khiến Hạ Tưởng không thể ngờ là, Ma Phàm không chỉ trông nhỏ tuổi, mà con người cũng rất hư hỏng, giơ tay lấy từ trong xe ra một chiếc côn điện, khi lấy côn điện ra, không cẩn thận đã lôi ra rất nhiều đồ, có những thứ như bao cao su và thuốc kích thích tình dục… vv, khiến Hạ Tưởng lập tức giật mình và phẫn nộ, nhìn những thứ mà y luôn mang theo trên xe, không chừng làm hại bao nhiêu cô gái rồi.
Ma Phàm mở côn điện ra, tia điện lóe lên:
- Thế nào, có phục không?
Một bên uy hiếp Hạ Tưởng, một bên nghiến răng chằng lợi mà nói với Tống Nhất Phàm,
- Em dám tùy tiện lên giường với thằng khác, Tống Nhất Phàm, nể mặt ba em là Phó chủ tịch tỉnh, anh bỏ qua cho em một lần, nhưng tên này hôm nay chết chắc rồi. Đụng vào cô gái của tao, mẹ mày, không cho mày một trận, mày không biết tao có lai lịch lớn cỡ nào. Nói cho thằng nhóc mày biết, mày xui xẻo rồi, biết ba tao là ai không? Ba tao là Phó thị trưởng của thủ đô đấy!
Phó thị trưởng thủ đô Ma Dương Thiên là ba của y sao?
Ma Dương Thiên ở Ủy ban nhân dân thành phố của thủ đô xếp hạng tuy không phải là quá đứng đầu, nhưng một số phân công quan trọng mà ông ta phân công quản lý, công tác về mặt phụ trách xây dựng, xây dựng đường ray giao thông vv, nắm quyền lớn trong tay, nhất là trong vùng thủ đô, xây dựng và xây dựng giao thông là việc quan trọng trong quan trọng, những công trình động một chút là con số hàng tỷ đến chục tỷ, đều nắm trong tay Ma Dương Thiên, Ma Dương Thiên cũng là nhân vật có thực quyền của thủ đô.
Chỉ đáng tiếc, ông ta làm sao lại sinh ra một đứa con trai không có chí như thế này?
Ma Dương Thiên có quyền thế rất lớn ở thủ đô, ông ta cũng là cấp Thứ trưởng, nói không vào mắt Hạ Tưởng là Hạ Tưởng không để ý, nhưng Hạ Tưởng thật sự không cho rằng Ma Dương Thiên là nhân vật số một. Bởi vì người khác thì hắn cũng không rõ, nhưng Ma Dương Thiên thì hắn lại nhớ con người này, hai năm sau, Ma Dương Thiên bị giam giữ và thẩm vấn, về sau không lâu, Ma Dương Thiên bị phiên tòa thứ hai của tòa án nhân dân tối cao tỉnh Yến quyết định, duy trì kết án hoãn tội chết của phiên tòa thứ nhất.
Làm một nhân vật thế nào cũng thân bại danh liệt, con trai ông ta còn diễu võ dương oai, thật là đáng cười thêm cả đáng thương.
Nhưng mỗi một người đều có lúc liều lĩnh, không biết kết cục cuối cùng của mình là gì, Ma Phàm bây giờ đang trong cơn giận giữ, nóng lòng muốn đánh gục Hạ tưởng xuống đất, hung hăng đạp mấy đạp mới hả giận. Hạ Tưởng không ngờ đã đắc thủ với Tống Nhất Phàm mà y thích nhất, khiến y có một loại nhục nhã là bị người ta cắm sừng, cho dù Tống Nhất Phàm căn bản không thừa nhận y, trong mắt y, Tống Nhất Phàm là cô gái của y, ai cũng không được đụng đến một đầu ngón tay của cô.
Ma Phàm nói xong, chìa côn điện ra xông thẳng đến Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vừa mới trừng trị Tứ Tiểu Long của Nga Ni Trần, không ngờ lâu rồi không đến thủ đô, vừa đến đã gặp phiền phức, không khỏi cười đau khổ, gần đây thật sự là không thuận, ai gặp hắn cũng muốn thu dọn hắn, giống như hắn thật sự là một quả hồng nhũn vậy.
Nhưng Hạ Tưởng cho tới bây giờ không phải là quả hồng nhũn.
Không đợi Ma Phàm tới gần, hắn tung một cước ra liền đá trúng vào cổ tay của Ma Phàm, côn điện trong tay y bị đá bay ra, sau đó thuận thế mà đẩy, Ma Phàm liền lùi về sau mấy bước, nguyên cả mông phịch ngay xuống đất.
Ma Phàm đâu có ngờ Hạ Tưởng lại lợi hại như thế, sau khi ngã xuống đất, tức đến kêu lồng lộn lên, rất nhanh nhìn vào biển số xe, hét lớn:
- Mày đến từ thành phố Lang, thằng nhóc, tao nhớ biển số xe của mày, trở về tao sẽ bảo gì tao trừng trị mày. Nói cho mày biết, gì của tao là Ủy viên thường vụ thành phố Lang, Phó thị trưởng, sẽ bóp chết mày như bóp chết một con kiến!
Hạ Tưởng ngây ra, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Ủy viên thường vụ thành phố Lang, Phó thị trưởng chỉ có một người – Đồ Quân. Ma Phàm lại luôn miệng nói là gì của y, không phải là Đồ Quân thì còn có thể là ai?
Hoa ra Đồ Quân còn có một tầng quan hệ với Phó thị trưởng của thủ đô!
Đồ Quân ở thủ đô có hậu đài, Hạ Tưởng biết rõ điểm này, nhưng lại không biết rõ hậu đài của cô ta rốt cuộc là ai. Chuyện trên chính trị, có lúc không đơn giản như một là một hai là hai, có một số người cố làm ra vẻ huyền bí, dấu diếm không nói ra hậu đài thật sự. Có một số người ngày ngày lại đem hậu đài của mình là ai treo bên mép miệng, giữa người và người khác nhau, cũng đã hình thành muôn mặt đời thường của quan trường và văn hóa quan trường với muôn hình muôn vẻ.
Đồ Quân tuy rằng tính tình mạnh mẽ, nhưng cô ta cũng có lòng dạ, trên vấn đề hậu đài là ai, vẫn luôn giữ kín như bưng. Hôm nay xem như là một gặt hái tình cờ, một thằng nhóc hư hỏng muốn quấy rối theo đuổi Tống Nhất Phàm, không ngờ là cháu trai bên ngoại của Đồ Quân, như thế, nội tuyến của Đồ Quân đã ở trước mặt Hạ Tưởng lộ ra đỉnh của tảng băng trôi.
Có được đỉnh của tảng băng trôi, toàn bộ mạng lưới quan hệ của Đồ Quân bại lộ trong tầm mắt của hắn, chẳng qua là chuyện sớm muộn.
Không đề cập tới Đồ Quân thì thôi, nhắc tới Đồ Quân, Hạ Tưởng vốn định đơn giản giáo huấn Ma Phàm một trận, trong lòng lại lập tức thay đổi chủ ý, hắn tiến lên một bước, túm lấy cổ áo của Ma Phàm, kéo y lên:
- Hung hăng trước mặt tôi ít thôi, Ma Phàm, tôi trịnh trọng cảnh cáo cậu, về sau cách xa Tống Nhất Phàm ra một chút, nếu không, đừng nói gì của cậu là Phó thị trưởng, cho dù cô ta là ai, cũng không bảo vệ được cậu đâu.
Ma Phàm bị Hạ Tưởng tóm lấy, một chút cũng không chịu thua:
- Có dũng khí thì đứng lại, tao lập tức cho người đến, không trị chết mày mới lạ. Ở thủ đô mà ngươi dám chuyển tiết tấu với tao sao, mày xem mày là gì chứ? Gì tao cũng vừa khéo đang ở thủ đô, lát tao gọi bà ấy qua đây, để xem ngươi còn dám hống hách với tao nữa không?
Hạ Tưởng một quăng ném y sang một bên:
- Nhanh lái chiếc xe của cậu đi, đừng có chặn đường của tôi.
Ma Phàm chút nữa bị ngã, y biết nếu y động thủ y không phải là đối thủ của Hạ Tưởng, liền nhanh chóng chui tọt vào xe, đóng chặt cửa xe và không ra nữa, ngồi bên trong gọi điện thoại. Dù sao xe của y dán sát vào cửa xe của Hạ Tưởng, y không động đậy, Hạ Tưởng cũng không đi được.
Hạ Tưởng thấy bộ dạng biến thái với vẻ mặt đắc ý, thầm nghĩ xem ra trước khi vào vở kịch chính, phải so một chiêu với Đồ Quân ở thủ đô.
Ma Phàm gọi điện thoại kêu cứu binh đến, Hạ Tưởng cũng không nhàn rỗi, cũng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc đi. Hôm nay hắn đến thủ đô chỉ có một thân một mình, cũng không thể chịu thiệt trước được.
Ma Phàm gọi điện xong, còn cố ý mở cửa kính xe:
- Ha ha, mày đợi đấy, lát nữa sẽ cho mày biết tay. Tao thật đáng thương cho mày, lái một chiếc Audi mà dám đến thủ đô giở trò đầu gấu sao? Đừng trách tao không nhắc nhở mày, bây giờ chạy còn kịp đấy, tuy nhiên chạy được người chứ không chạy được xe, mày dám chọc tao, hôm nay đợi mà xem bị xử lý một trận nhé.
Hạ Tưởng giơ chân, đá "bốp" một cái vào cửa xe:
- Có gan thì ra đây, trốn trên xe thì tính là thứ đàn ông gì chứ?
Ma Phàm chốt chặt cửa:
- Có gan thì lên đây, hừ, một thằng nhà quê mà dám đến thủ đô giương oai, có biết cái gì là không lên thủ đô không biết quan nhỏ chưa hả? Mẹ mày, đợi lát nữa cho mày nhừ xương, để mày hưởng thụ một chút sự phục vụ nhiệt tình của người dân thủ đô.
Y la hét mắng chửi người thì không tính làm gì, còn nói năng lỗ mãng uy hiếp Tống Nhất Phàm,
- Tống Nhất Phàm, đừng trách anh không nhắc nhở em, anh cho em một cơ hội cuối cùng theo anh, nếu không, cho dù ba em là Phó chủ tịch tỉnh, anh cũng có cách để em ngoan ngoãn nghe lời.
Thật đúng là lòng dạ không đổi, Hạ Tưởng giận dữ:
- Ma Phàm, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng để tránh xa Tống Nhất Phàm, nếu không, cho dù ba cậu là Phó thị trưởng, tôi cũng có cách để cậu ngoan ngoãn cúi đầu.
Khi Hạ Tưởng nói chuyện, sự nghiêm khắc trong lời nói, sự lạnh lùng trong ánh mắt, khiến Ma Phàm không tự chủ được sợ tới mức rụt cổ lại:
- Tao không sợ mày đâu…
Sau đó, phía sau lưng truyền đến một hồi tiếng xe ô tô, quay đầu nhìn, mấy chiếc xe cảnh sát gào rú đến, hiển nhiên, là quân cứu binh của Ma Phàm. Hạ Tưởng vốn cho rằng Ma Phàm gọi được Đồ Quân đến, không ngờ được gọi đến là cảnh sát.
Vừa nhìn có tất cả bốn chiếc xe cảnh sát, suy cho cùng là con trai của Phó thị trưởng, uy phong không nhỏ, nhớ tới Hồng Nhị Đại nhậm chức ở thành phố ven biển nào đó ở phía bắc, ông ta tuyên bố với bên ngoài con trai ông ta giống như người dân bình thường, chưa từng đem lực lượng cảnh sát ra hộ tống, trên thực tế mỗi khi đi học đều là do thư ký ra mặt, cùng với xe cảnh sát đi mở đường và hộ tống, là sự uy phong khiêm tốn.
So với hắn, Ma Phàm thân là con trai của Phó thị trưởng của thủ đô, ở thủ đô nghênh ngang mà đi, cũng hoàn toàn có thể hiểu.
Xe cảnh sát dừng lại, từ trên bốn chiếc xe bước xuống bảy tám cảnh sát, còn có một người mang bộ dáng thư ký, đeo kính không gọng, mặt nhẵn thín, nhìn rất lanh lợi, gã vừa xuống xe thì đến trước mặt Ma Phàm, vẻ mặt quan tâm:
- Cậu Ma, xảy ra chuyện gì vậy? Ai dám ban ngày ban mặt chọc ghẹo cậu thế?
Ma Phàm vừa thấy cứu binh đến đông đủ, liền nghiêm mặt mà xuống khỏi xe:
- Chú Tôn, là hắn, một thằng nhà quê đến từ thành phố Lang, bộ dáng giống chú, còn giết thời gian với sinh viên nữ, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt. Nhanh chóng bắt lấy hắn, nhốt hắn 10 đến 15 ngày, xem hắn ngoan ngoãn hay không.
Nói rồi, y bỗng nhiên nhếch miệng khóc,
- Hắn là cái thá gì chứ, hắn lừa bạn gái của tôi rồi, tôi không muốn sống nữa…
Hạ Tưởng đứng bên cạnh xem liên tục phát cười, tốt xấu Ma Phàm cũng là con trai của một Phó thị trưởng oai vệ, làm sao mà lại giống như một thằng hề vậy? Không chỉ đổi trắng thay đen, còn gây chuyện, một chút gia giáo cũng không có.
Con nhà quan con nhà giàu mới nổi chả trách người tài giỏi chả có là bao, đều bị tư tưởng đặc quyền hại chết rồi. Ban đầu là hại người, sau cùng còn hại cả chính mình.
Người được gọi là chú Tôn dùng tay chỉ Hạ Tưởng, sai khiến đám cảnh sát:
- Trước mắt bắt hắn lại, tùy ý cho vào vấn đề trị án, tạm giam rồi tính tiếp.
Rốt cuộc là thư ký của Phó thị trưởng, bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, vừa nhìn đã biết là quen thói ra lệnh, mở miệng bắt người, mí mắt cũng không thèm chớp, dường như Hạ Tưởng chính là người đi đường mặc người thả sức xâu xé.
Cảnh sát lập tức tiến đến trước mặt Hạ Tưởng, cũng may cảnh sát thủ đô ít nhiều cũng có chút kiến thức, thấy Hạ Tưởng vẻ mặt trấn tĩnh, cô gái bên cạnh hắn cũng không một chút bối rối, ngược lại còn có hứng thú mà quan sát mọi thứ, tay cảnh sát đi đầu tên là Hồ Quốc Lập, y chần chừ một chút, đã làm ra một quyết định khiến y sau sự việc đã may mắn cả đời:
- Đồng chí, xin xuất trình giấy tờ.
Chính là vì quyết định này của y, mới khiến y sau khi sự việc xảy ra không bị liên lụy, sau khi Ma Dương Thiên xuống đài, xem như thoát được một nạn, không chịu liên lụy gì.
Hạ Tưởng không chút hoang mang mà lấy ra thẻ công tác ở chính quyền nhân dân thành phố Lang, đưa cho Hồ Quốc Lập, Hồ Quốc Lập vừa thấy ký hiệu quốc huy trên đó, liền giật mình, đợi khi mở ra xem, suýt nữa không cầm vững – y không phải bị cấp bậc của Hạ Tưởng làm cho sợ, cán bộ cấp Phó giám đốc sở ở thủ đô có thể vơ cả nắm, y bị tuổi tác của Hạ Tưởng làm cho giật mình – y năm nay 35 tuổi, mới ở cấp Cục, hơn nữa còn phải đi qua không biết bao nhiêu cách.
Hồ Quốc Lập day day mắt, mới dám tin tưởng y không có nhìn lầm, Hạ Tưởng, quả thực là Phó thị trưởng 29 tuổi, khiến ý toát mồ hôi lạnh ở sau lưng, nguy hiểm thật, nếu không hỏi mà cứ bắt người đi, đừng thấy Hạ Tưởng chỉ là Phó thị trưởng của thành phố Lang, nhưng hắn dù sao cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, dưới thể chế chính trị hiện có, đặc quyền của cán bộ không dễ xâm phạm, có một quy định được hình thành theo quy ước trong đó. Hơn nữa hắn trẻ như thế đã là quan lớn, không có hậu đài và lai lịch sao? Có đánh chết Hồ Quốc Lập cũng không tin.
Hồ Quốc Lập lập tức đem giấy chứng nhận trả lại cho Hạ Tưởng, còn theo bản năng mà kính lễ:
- Làm phiền rồi, Phó thị trưởng Hạ, xin anh phối hợp với công tác của chúng tôi, giải thích một chút sự việc đã xảy ra, được không ạ?
Ngữ khí rất cung kính, thái độ rất khách khí.
Hạ Tưởng thấy thái độ của y chuẩn mực, cũng liền phối hợp với công việc của y, đơn giản nói, rồi lại nhấn mạnh một câu:
- Đội trưởng Hồ, tôi đề nghị anh đứng ngoài cuộc, nếu không sẽ rước họa vào thân, so với việc thu lợi, khẳng định sẽ tổn hại lớn.
Lời nói của Hạ Tưởng đã khiến Hồ Quốc Lập càng thêm nhận định, chuyện hôm nay, là thần tiên đánh nhau, y là người phàm, đứng gần quá, ngoài việc gặp tai ương, tuyệt đối sẽ không có chút điều tốt nào.
Thư ký Tôn thấy Hồ Quốc Lập không bắt người, liền nóng nảy:
- Lão Hồ, thế nào mà còn chưa ra tay hả? Không nghe thấy tôi vừa nói gì sao? Nhanh bắt hắn lại, thay cậu Ma trút giận.
Thư ký Tôn là chỗ thân tín của Phó thị trưởng Ma, đắc tội không được, Hồ Quốc Lập liền vội vàng đến trước mặt thư ký Tôn, thì thầm mấy câu, thư ký Tôn sắc mặt biến đổi, nhìn Hạ Tưởng vài lượt, rồi lại đến trước mặt Ma Phàm, nói nhỏ mấy câu gì đó, Ma Phàm lập tức gào lên:
- Không được, tôi mặc kệ hắn là ai, phải bắt hắn.
Y không chỉ nói, còn động thủ, từ trên xe lấy ra một cây gậy ngắn, đập loạn lên chiếc xe Audi của Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng cũng không ngăn, lạnh lùng đứng nhìn, rồi lại nghe tiếng xe ô tô từ phía xa truyền đến, hắn quay đầu nhìn, Đồ Quân cuối cùng cũng đến rồi.
/2185
|