Cổ Hướng Quốc trong nháy mắt giống như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh buốt từ đầu đến chân, cũng không biết quay về văn phòng như thế nào nữa. Ngồi im trên ghế hồi lâu không hề cử động, chừng mười mấy phút trôi qua mới hoàn hồn, muốn gọi một cuộc điện thoại nữa cho Lộ Hồng Chiêm, làm thế nào để đắp vá cho tốt, lại thấy điện thoại Lộ Hồng Chiêm cũng không gọi được.
Bão táp, một cơn bão lớn đến bất thình lình mà vô cùng đúng lúc, quét sạch từ trên xuống dưới khiến người ta choáng váng đầu óc, không xác định nổi phương hướng.
Hạ Tưởng rốt cuộc đang ở đâu, lại đang làm gì? Cổ Hướng Quốc gần như không dám nghĩ đến hậu quả, cũng không muốn nghĩ Hạ Tưởng giờ đang đắc ý vênh váo như thế nào.
Hạ Tưởng lại không hề đắc ý quá trớn như Cổ Hướng Quốc suy đoán, nhưng trong lòng thì chắc chắn đang vui sướng dạt dào. Hắn giờ đang ở cùng Lữ Nhất Khả, Vu Binh và Lịch Phi, ở trong sân của tòa nhà chuyên bắt giam cán bộ chính trị đảng viên nằm ở khu đông bắc của Ủy ban kỷ luật thành phố, đang thảo luận tình tiết vụ án.
Trong một căn phòng bày biện sơ sài, Long Khổng ngồi ở phía dưới, đối diện với hai nhân viên thụ lý vụ án của Ủy ban kỷ luật. Y rúm ró, run rẩy nhận lấy một điếu thuốc, hít liền hai hơi, dường như đang nhớ lại điều gì. Một lát sau, không đợi nhân viên thụ lý án mở miệng đã nói:
- Tôi khai, tôi khai hết, khai tất cả, mong được hưởng lượng khoan hồng.
Hai nhân viên thụ lý vụ án nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc, bọn họ từng thụ lý vô số vụ án, đã từng gặp đủ loại, kẻ thì ngoan cố chống đối, đứa thì mặt dày mày dạn, có đứa nghênh ngang vênh váo, cũng từng gặp kẻ khóc lóc sướt mướt, nói chung về cơ bản trong lòng đều đã ước chừng, không thể vừa bắt đầu đã nhận tội. Bọn họ cũng sớm đã nghe nói tới danh tiếng Long Khổng, một người vô cùng hung hãn, toàn bộ phạm nhân trong thành phố nghe đến tên y đều sợ hãi, run rẩy…còn nghĩ rằng sẽ phải đấu trí một trận cam go, chẳng ngờ câu nói đầu tiên đã muốn nhận tội, hung thần độc ác Long Khổng cũng chẳng có chút bản lĩnh nào như thế sao?
Long Khổng cũng không phải không có bản lĩnh, chủ yếu là sau khi y biết rất rõ hàng loạt sự việc xảy ra, thấy được kế sách chặt chẽ mà từng bước dồn đối thủ vào chân tường của Hạ Tưởng, y đã biết chống cự là vô ích. Chắc chắn đối phương đã nắm được chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa hành động nhanh chóng mà quyết đoán, trực tiếp đưa lên Ủy ban kỷ luật thành phố, bây giờ Lộ Hồng Chiêm cũng đã bị mời tới Sở công an tỉnh rồi, y đã biết, lúc này cách tốt nhất chính là chủ động thẳng thắn, giành quyền chủ động, tranh thủ lập công.
- Mặt sẹo ẩn nấp ngay trong thành phố Lang…
Ngay câu đầu tiên Long Khổng đã nói điều quan trọng nhất.
Trong một phòng họp khác, Hạ Tưởng bàn giao tất cả chứng cứ trong tay cho Lữ Nhất Khả:
- Những việc còn lại giao lại cho Chủ nhiệm Lữ tiếp quản, các đồng chí của tổ điều tra đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Lúc này, tôi thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có lời cảm ơn với thành tích của các đồng chí tổ điều tra.
Vu Binh vui mừng hớn hở, y vừa xuất chiêu đã giải quyết nhanh gọn vấn đề nan giải, hơn nữa Hạ Tưởng đã làm báo cáo với Thị trưởng tỉnh Tống, thể hiện sự khẳng định đối với công việc của y, đồng thời Thị trưởng tỉnh Tống cũng vô cùng hài lòng với kết quả, khiến y vui mừng rạng rỡ, thấy rằng chuyến đi này cũng không tệ.
Tuy rằng nhờ có sự giúp đỡ của Hạ Tưởng mới xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, nhưng quả thực đã thể hiện được y có khả năng hơn người, xuất chiêu phi phàm, hơn nữa hiện nay Lộ Hồng Chiêm lại phải chịu phê bình nghiêm khắc của Sở công an tỉnh, chiến tích lần này thực sự quá vang dội khiến Vu Binh vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng không ngớt khâm phục kế sách bài binh bố trận chặt chẽ của Hạ Tưởng.
Bởi vì toàn bộ việc này, gần như tất cả đều do một tay Hạ Tưởng vạch đường chỉ lối, nếu như chỉ dựa vào năng lực của tổ điều tra, quả thực là bị bịt đen đôi mắt, đừng nói đến việc điều tra ra chân tướng sự việc, căn bản là không thể gặt hái được bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên việc tiến triển đến mức hiện nay, cũng khiến Vu Binh hiểu rõ Hạ Tưởng mưu tính đề nghị tổ điều tra tới thành phố Lang thực ra là đòn đánh lạc hướng, để tổ điều tra thu hút sự chú ý của Lộ Hồng Chiêm ở chính diện, sau đó bảo Lịch Phi và Tiêu Ngũ âm thầm ra tay. Trong số những người đi loanh quanh khu nhà của Trần Đại Đầu, qua điều tra loại trừ tỉ mỉ, xác định trong đó có người của Nga Ni Trần, cũng có cảnh sát - Đúng như lời xưa của ổ cảnh sát lưu manh - Liền cử Anh Thành âm thầm khống chế vài người, sau khi thẩm vấn suốt đêm cuối cùng cũng bắt được mấy người mở miệng, lần theo đầu mối, nắm chắc đầu mối tin cậy nhất.
Thực tế lúc tổ điều tra vừa đến, Hạ Tưởng đã ngầm tiết lộ với y, việc mặt sẹo trốn thoát chắc chắn là việc có bàn tay người dày công lập kế hoạch từ trước, người tình nghi nhất chính là Long Khổng – Phó cục trưởng phụ trách quản lý tất cả các trại tạm giam của thành phố, cũng là đồng minh đắc lực nhất của Lộ Hồng Chiêm.
Sau khi Vu Binh nghe báo cáo tình tiết vụ án, phân tích rút ra từ việc tổng hợp lại tình hình thực tế của thành phố Lang, cũng cho rằng kết luận của Hạ Tưởng phù hợp với sự thật khách quan, liền đồng ý với Hạ Tưởng bề ngoài ra vẻ sai tổ điều tra rầm rộ điều tra nhưng không tìm được gì, đồng thời để Lịch Phi ngầm theo dõi, sau cùng kết hợp lại, một chiêu là nắm được chứng cứ quan trọng nhất.
Mặc dù đã có chứng cứ, nhưng muốn bắt Long Khổng cúi đầu khuất phục cũng không hề dễ dàng, dù sao Lộ Hồng Chiêm cũng là Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, có sức ảnh hưởng sâu rộng trong hệ thống chính trị pháp luật, chỉ cần y còn ở thành phố Lang một ngày, muốn động đến người trong Cục công an thành phố chắc chắn sẽ gặp phải muôn trùng khó khăn.
Thậm chí có thể không chút khoa trương mà nói, Lộ Hồng Chiêm là ông trùm, chỉ cần y còn đứng vững, tất cả mọi người đều không dám đứng ra làm chứng, cho dù dám, cũng có khả năng vào đúng thời khắc then chốt lại phản cung, vết xe đổ của Dương Bân vẫn còn rõ mồn một, ai lại không sợ hãi? Chẳng gì quan trọng bằng mạng sống.
Ai ngờ chuyện khiến Vu Binh càng chết lặng người kinh ngạc đã xảy ra, Lộ Hồng Chiêm bỗng nhiên bị Sở công an tỉnh triệu tập khẩn cấp. Hay một chiêu điệu hổ ly sơn tài tình, một đòn ra tay rất đúng lúc.
Ngay sau đó, dưới sự phối hợp của các đồng chí ở Ủy ban kỷ luật, khi Thành ủy đang tổ chức Hội nghị thường vụ đã khống chế Long Khổng. Lại đúng là tài năng che đậy kín kẽ, càng khiến Vu Binh vô cùng khâm phục kế sách chính xác từng ly của Hạ Tưởng, tất cả đều là những bước từ từ tiến lên, không lộ chút sơ hở.
Sau khi Hội nghị thường vụ kết thúc, Sở công an tỉnh đã gọi điện tới, nói rằng Lộ Hồng Chiêm đã kịp tới thành phố Yến, đồng thời Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lữ Nhất Khả cũng đích thân tới trợ giúp Hạ Tưởng, một loạt các bước sắp xếp đến nay xem như đã hoàn thành.
Vu Binh làm công an đã mười mấy năm nay, những kế sách của Hạ Tưởng vừa có tính toán chính trị, lại vừa tính toán tỉ mỉ khiến y được mở rộng tầm mắt, xem thế là đủ rồi, âm thầm thán phục Hạ Tưởng thật tài giỏi, tuổi còn trẻ, chiêu thức cao siêu, hơn nữa còn hành động dứt khoát, không hề nóng vội. Nếu là một người bạn, sẽ là một người bạn xứng đáng để kết giao. Nếu như là đối thủ, sẽ là một kình địch vô cùng đáng sợ.
May mắn thay, Vu Binh thầm vui mừng, y và Hạ Tưởng có khả năng trở thành bạn bè.
…
Lữ Nhất Khả ngồi đối diện với Hạ Tưởng, cúi đầu xem biên bản thẩm vấn hồi lâu, khi ngẩng đầu lên nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
- Chứng cứ rành rành, nhất định phải xử lý nghiêm khắc.
Lữ Nhất Khả biết rất rõ, kế hoạch của Hạ Tưởng chặt chẽ mà tuyệt đối không có sai sót, hơn nữa bên trên có sự phẫn nộ của Sở công an tỉnh đối với Lộ Hồng Chiêm, dưới có lời khai của Long Khổng và khẩu cung của các cảnh sát liên quan, ở giữa có sự ưng thuận của Bí thư thành ủy Ngả Thành Văn – Trong lòng y hiểu thái độ của Ngả Thành Văn, Hạ Tưởng đã nói ngọn ngành với y, Bí thư Ngả cũng ra sức ủng hộ việc làm to chuyện vụ việc mặt sẹo, thêm vào đó là thiện cảm của y vốn có đối với Hạ Tưởng và sự căm ghét Lộ Hồng Chiêm, lần này bắt được thóp nhất định không chết không tha.
Cuối cùng Hội nghị đi đến thống nhất, Vu Binh phụ trách việc báo cáo vụ án với Sở công an tỉnh, Hạ Tưởng chịu trách nhiệm giải thích với Thành ủy, Lữ Nhất Khả có trách nhiệm cộng tác với Viện kiểm sát khởi tố Long Khổng, tranh thủ khi Lộ Hồng Chiêm vắng mặt, nhanh chóng để chúng không kịp trở tay, khiến vụ án được giải quyết chắc chắn, triệt để.
Hạ Tưởng lập tức báo cáo qua về tiến triển của sự việc với Tống Triêu Độ, đề xuất để Lịch Phi tạm thời lưu lại thành phố Lang trợ giúp điều tra. Tống Triêu Độ đã đồng ý, sau đó y liền thông báo cho Giám đốc Sở công an tỉnh Mã Kiệt, Mã Kiệt đương nhiên không có ý kiến.
Sứ mệnh của tổ điều tra hoàn thành, Vu Binh lập tức lên đường quay về thành phố Yến, để kéo chân Lộ Hồng Chiêm ở thành phố Yến.
Vu Binh vừa đi, nhân viên thụ lý án của Ủy ban kỷ luật vào báo cáo:
- Chủ nhiệm Lữ, Long Khổng đã khai ra nơi ẩn nấp của mặt sẹo.
Lữ Nhất Khả mừng rỡ, nhìn Hạ Tưởng một cái, Hạ Tưởng liền ra lệnh cho Anh Thành:
- Lập tức tiến hành bắt giữ.
Anh Thành nhận lệnh đi ngay, Lịch Phi cũng không chịu thua kém, xin được đi cùng, Hạ Tưởng cũng không ngăn cản. Vốn hắn cũng muốn đi, muốn tận mắt nhìn thấy mặt sẹo sa lưới, nhưng vì vẫn còn tình tiết vụ án phải thảo luận với Lữ Nhất Khả, đành phải để Anh Thành và Lịch Phi cùng đi.
Đúng lúc Anh Thành và Lịch Phi lên đường, Cổ Hướng Quốc cũng ra tay. Y cấp tốc chỉ thị Cục công an thành phố, yêu cầu trong thời gian Cục trưởng Lộ vắng mặt cũng phải làm tốt công việc của mình, không được phát biểu linh tinh, chỉ trích bừa bãi, nếu không xảy ra bất cứ chuyện gì thì phải tự gánh lấy hậu quả.
Đồng thời Cổ Hướng Quốc còn sai những người thân tín của y ở trong Cục công an thành phố nhanh chóng điều tra rõ chân tướng sự việc, điều tra ra tung tích Long Khổng, mặt khác lập tức báo cho mặt sẹo dời đi, mau chóng ra khỏi thành phố Lang...
Trong thời gian ngắn, thành phố Lang đang diễn ra một trận chiến không tiếng súng, đều đang tranh thủ từng phút từng giây, lúc này, ra tay sớm hơn một phút thậm chí có thể quyết định sống chết.
…
Phía bắc thành phố Lang có một khu chung cư mới mở, tên là tiểu khu Hướng Dương. Tiểu khu Hướng Dương là khu nhà cho người thu nhập thấp, hướng tới đối tượng bình dân, giá nhà không cao, ở nơi vắng vẻ, cách xa nội thành nhưng yên tĩnh và ít người qua lại.
Tiểu khu Hướng Dương có vài chục khu phòng, các khu san sát, bởi vì là công trình cho người thu nhập thấp, bên trong không có bãi đỗ xe, cho nên sống ở đó có một cảm giác ức chế, cũng may không gian xanh cũng tạm ổn, hơn nữa rất có hơi thở cuộc sống.
Ở phòng số 504 tầng 5, mặt sẹo đang xách một chai rượu đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa một màn u tối mịt mùng, giống hệt như tâm trạng mặt sẹo, u tối, không có đến một tia sáng. Y ngửa cổ uống hết sạch rượu trong chai, sau đó giơ tay ném chai rượu xuống đất vỡ tan:
- Mẹ nó, sống kiểu gì thế này, ngày nào cũng khổ như chó, không có chút tự do nào, không có một chút vui thú gì, chẳng thà liều một ván, sống thì sống, chết thì chết.
Căn phòng trống huơ trống hoác, còn chưa cả hoàn thiện, càng không có đồ gia dụng, cả căn phòng chỉ có một chiếc giường và vài cái ghế, vô cùng nhếch nhác.
Một người đàn ông đầu to như cái đấu ngồi bên giường, uống say đến mức hai mắt lờ đờ, y cố mở to hai mắt, nhìn mặt sẹo một cái, giơ một ngón tay quơ quơ:
- Mặt sẹo, mày có thể sống sót mà thoát khỏi trại tạm giam là giỏi rồi, còn muốn thế nào nữa? Nếu không thì mày chắc chắn bị bắn chết. Được rồi, dù sao sống khổ mấy cũng còn hơn chết, còn mạng là còn có thể uống rượu, thế là sung sướng như thần tiên rồi.
Một cánh tay mặt sẹo vẫn còn quấn băng, trước ngực cũng cuốn chi chít băng gạc, toàn thân vẫn hơi ủ rũ, hơn nữa nửa bên mặt vẫn còn tụ máu, dễ nhận thấy vết thương cũ chưa lành. Y quay người đến trước giường ngồi xuống, nhổ nước bọt:
- Trong tất cả bạn bè của em, Trần đại ca đối xử với em tử tế nhất, nào, em kính đại ca một chén.
Trên bàn bầy thịt heo, lạc và một ít thức ăn nguội, còn có vài chai rượu trắng nồng độ cao, hai người đã uống hết hai chai, đều đã ngà ngà say.
Trần Đại Đầu cụng ly với mặt sẹo, uống một hơi cạn sạch, bùi ngùi nói:
- Đời người, mẹ kiếp, là một tấn bi kịch, khi mày không có tiền thì muốn có tiền, đợi đến lúc có tiền rồi, mày lại không có sức khỏe, muốn chơi bời cái gì cũng không có sức, mày nói xem ông trời có phải thích đùa cợt con người không?
Mặt sẹo vừa nghe, lập tức nháy mắt ra hiệu mà cười một tiếng dâm đãng:
- Đại ca, chị dâu thật xinh đẹp, lại trẻ trung, anh có diễm phúc thật đấy.
- Diễm phúc cái cục cứt.
Trần Đại Đầu giơ tay ném vỡ chai rượu.
- Mẹ nó, loại đàn bà nhìn thế thôi mà đâu có tác dụng gì, tao chỉ là mua về một cái bình hoa cho người ngoài ngắm, chứng tỏ tao đây vẫn còn năng lực, thực ra…
Đang nói, y bỗng khóc tu tu.
- Không phải cô ấy chỉ để nhìn mà không có tác dụng gì, là…
Chưa kịp nói hết, chuông điện thoại đã vang lên dồn dập, mặt sẹo lập tức thay đổi nét mặt, với lấy điện thoại nghe ngay lập tức, chỉ nghe vài câu y liền gác máy, nói nhỏ với Trần Đại Đầu:
- Không xong rồi, đã baị lộ, có kẻ đang đưa người đến đây.
Vừa chỉ ra đằng sau.
- Đại ca, anh nhảy đằng cửa sổ đi, em đã chuẩn bị xong xuôi dây thừng, chỗ chúng ta ở là chỗ khuất, anh men theo đường ống xuống thì không ai nhìn thấy.
- Làm thế nào mà bị lộ?
Trần Đại Đầu còn hơi men, vẫn chưa ý thức được đầy đủ mức độ hiểm nguy của tình huống.
- Tao chạy rồi thì mày làm thế nào?
- Liều mạng, dù sao em cũng chịu đủ những ngày trốn chui trốn lủi rồi.
Mặt sẹo rút một khẩu súng lục từ sau lưng ra.
- Bắn chết một đứa là hòa, bắn được hai đứa là có lãi. Nếu như Hạ Tưởng đến, em sẽ tặng nó hết chỗ đạn này, nếu như có thể bắn chết nó, ha ha, thì em quả đã lãi lớn. Mẹ nó, hại em đến nông nỗi này, em còn chưa có cơ hội trả thù đây…
Trần Đại Đầu trong đầu vẫn chếnh choáng hơi men nên chẳng biết sợ, không muốn đi:
- Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, mặt sẹo, tao ở lại với mày.
Trong lòng mặt sẹo rưng rưng xúc động, dù biết lời Trần Đại Đầu nói là lời khi say, nhưng y vẫn hiểu rõ, lần này y khó thoát chết, đâu cần Trần Đại Đầu bỏ mạng cùng mình:
- Ha ha, cảm ơn ý tốt của đại ca, có điều mình làm mình chịu, em chết thì không sao, đại ca chết rồi, chị dâu sẽ phải sống cô quạnh, anh vẫn nên nhanh chóng chạy đi thôi.
Thực ra làm hỏng việc chính là vì Trần Đại Đầu, nếu không phải Trần Đại Đầu ngu ngốc lớn mật nhất quyết muốn chịu thay cho mặt sẹo, hai người nhường nhau qua lại để lỡ thời gian, mặt sẹo không chừng còn có thể ung dung chạy trốn. Nhưng Trần Đại Đầu cứ đòi làm người tốt, mặt sẹo lại nhất định bảo Trần Đại Đầu chạy mau, còn tự mình cột chắc dây thừng cho Trần Đại Đầu, quăng ra ngoài cửa sổ, cười ha hả:
- Đại ca, hai mươi năm sau, em lại là một hảo hán, chúng ta kiếp sau gặp lại.
Vừa mới dứt lời đã nghe thấy một tiếng động lớn vọng lại, cửa ngoài đã bị người ta phá vỡ.
Mặt sẹo trong phút lo lắng buông tay ra, Trần Đại Đầu liền nhảy ra ngoài cửa sổ, hét lên một tiếng "a", tiếp sau liền nghe thấy một tiếng "bịch".
Mặt sẹo vốn không định để ý xem Trần Đại Đầu sống chết ra sao, do dự một lát vẫn thò đầu ra ngoài cửa sổ liếc nhìn, thấy Trần Đại Đầu đang bị treo lơ lửng giữa không trung, làm vỡ cửa sổ tầng ba, người bị hôn mê bất tỉnh có lẽ không đến nỗi chết mới yên tâm, vừa quay lại đã nhìn thấy bóng người lao đến, cảnh sát đã vây quanh một vòng.
Liều thôi, mặt sẹo cắn răng, tay giơ khẩu súng:
- Bắn chết một đứa là hòa, đánh chết hai đứa là có lãi, thằng nào vào đây sẽ chết.
Cảnh sát bắt đầu phản kích, đồng thời kêu gọi mặt sẹo bỏ vũ khí xuống, hưởng lượng khoan hồng. Bây giờ mặt sẹo biết y có sống cũng phải chịu tội, liền bắn một hơi hết băng đạn, sau đó đến trước cửa sổ, thoáng ngần ngại một chút rồi lao thẳng xuống.
Tầng năm, phía dưới lại là nền đất xi măng, mặt seo lao thẳng xuống đất, khuôn mặt nát bét ngay tại chỗ, coi như sắp chết cũng ứng với biệt danh mặt sẹo.
Mặt sẹo chết, nhưng bắt sống được Trần Đại Đầu đang bị treo giữa không trung. Hai chân Trần Đại Đầu treo trong không trung đập vào cửa sổ, làm vỡ cửa kính, cùng lúc hai chân cũng gãy nát xương, chỉ còn lại nửa mạng sống.
Cái chết của mặt sẹo đã nằm trong dự tính, y là kẻ hung hãn độc ác, chưa chắc sẽ ngoan ngoãn chịu trói, chết cũng không đáng tiếc, chỉ tiếc là không bắt sống được y, có lẽ có thể điều tra thêm nhiều manh mối có giá trị. Nhưng không ngờ lại bắt được Trần Đại Đầu, Nga Ni Trần sẽ tức giận nhảy ngược rồi.
Thành phố Lang, từ trên xuống dưới xem ra sắp dấy lên một cơn giông tố không nhỏ.
…
Tin tức mặt sẹo bỏ mạng đồng thời bắt sống được Trần Đại Đầu truyền đến Thành ủy đầu tiên, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Điều kinh ngạc không phải là cái chết của mặt sẹo, mặt sẹo có chết cũng chưa đền hết tội, không ai để ý đến y, là vì việc không ngờ liên lụy đến Trần Đại Đầu, mà Trần Đại Đầu là anh ruột của Nga Ni Trần, xử lý Trần Đại Đầu ra sao, làm thế nào để khắc phục hậu quả, làm sao để xử lý khéo léo sẽ là vấn đề vô cùng nan giải.
Nếu như sự việc chỉ là ngầm liên lụy đến Nga Ni Trần còn dễ nói, bây giờ đã trực tiếp dính dáng đến y, y có thể dễ dàng bỏ qua sao? Anh ruột bị bắt, y có thể nuốt nỗi giận này ư? Ngay cả đến Ngả Thành Văn cũng nhíu mày, đấu tranh chính trị y không sợ, chỉ sợ sau khi Nga Ni Trần tức giận liền ngấm ngầm đánh lén, đừng thấy y đường đường là Bí thư Thành ủy, y cũng phải cẩn thận ra khỏi cửa bị xe đâm.
Thế lực của Nga Ni Trần ở thành phố Lang rất hùng mạnh, quả thực không chỗ nào không nhúng tay vào, khiến người ta khó mà đề phòng. Không hợp tác với y, ít nhất ngoài mặt cũng phải giữ mối quan hệ bình thường. Một khi phá hỏng mối quan hệ cân bằng, nếu như Nga Ni Trần dốc sức, Ngả Thành Văn cũng không dám trực tiếp đối mặt.
Nghe nói Nga Ni Trần từ trước đến nay coi trọng tình thân nhất, đã từng chính miệng nói, ai dám động đến con gái y, y sẽ lấy mạng người đó. Bây giờ Hạ Tưởng động đến anh ruột y, y sẽ xử lý thế nào?
Hạ Tưởng sau khi biết được vô tình bắt được Trần Đại Đầu cũng hơi kinh hãi, ngay sau đó lại bình thường trở lại. Bắt được Trần Đại Đầu ở nơi ẩn náu của mặt sẹo, việc tốt, ít nhất có thể gây khó dễ Nga Ni Trần một phen. Hắn cũng chẳng sợ Nga Ni Trần nổi điên, trên thực tế, hắn còn sợ Nga Ni Trần không có thái độ gì bất thường.
Việc của Nga Ni Trần tạm thời gác sang một bên, mặt sẹo đã chết, trước tiên đưa Trần Đại Đầu đến bệnh viện chữa trị. Lần đầu tiên Hạ Tưởng nhìn thấy Trần Đại Đầu, không ngờ rằng lại đúng lúc Trần Đại Đầu hôn mê bất tỉnh. Trần Đại Đầu toàn thân bê bết máu, mái tóc hoa râm đã phản chiếu dấu vết của tuổi già, đầu to như cái đấu, không đến nỗi xấu quá nhưng tuyệt đối không có tướng mạo oai vệ như Nga Ni Trần. Trong lòng hắn thầm nghĩ, không ngờ rằng bến đỗ cuối cùng của cuộc đời Dương Bối lại là một kẻ không chịu nổi thế này.
Việc khắc phục hậu quả giao cho Anh Thành, Hạ Tưởng cùng Lữ Nhất Khả quay về Thành ủy. Trước tiên là báo cáo cụ thể tình hình với Ngả Thành Văn, Ngả Thành Văn sau khi nghe xong giận tím mặt, bày tỏ phải nghiêm khắc xử lý phần tử biến chất trong ngành công an, tuyệt không nhân nhượng.
Sau đó, lập tức mở cuộc họp văn phòng Bí thư.
Nhân viên tham dự cuộc họp ngoài Lữ Nhất Khả và Hạ Tưởng ra còn có Trương Anh Tịch và Lưu Nhất Lâm. Lưu Nhất Lâm tham dự cuộc họp văn phòng Bí thư, chứng tỏ có vấn đề về nhân sự cần thảo luận.
Tất cả mọi người đều hiểu, đòn đánh lần này Hạ Tưởng là nhằm vào điểm yếu của Cổ Hướng Quốc, mà qua chuyện lần này cho dù Cục công an thành phố Lang không có thay đổi to lớn thì cũng chắc chắn sẽ xảy ra chấn động kinh thiên động địa, thậm chí còn có khả năng lan đến toàn Thành ủy, hơn nữa còn có thể kích động đòn phản hồi của Nga Ni Trần, hình thành một chuỗi các phản ứng dây chuyền…
Bão táp, một cơn bão lớn đến bất thình lình mà vô cùng đúng lúc, quét sạch từ trên xuống dưới khiến người ta choáng váng đầu óc, không xác định nổi phương hướng.
Hạ Tưởng rốt cuộc đang ở đâu, lại đang làm gì? Cổ Hướng Quốc gần như không dám nghĩ đến hậu quả, cũng không muốn nghĩ Hạ Tưởng giờ đang đắc ý vênh váo như thế nào.
Hạ Tưởng lại không hề đắc ý quá trớn như Cổ Hướng Quốc suy đoán, nhưng trong lòng thì chắc chắn đang vui sướng dạt dào. Hắn giờ đang ở cùng Lữ Nhất Khả, Vu Binh và Lịch Phi, ở trong sân của tòa nhà chuyên bắt giam cán bộ chính trị đảng viên nằm ở khu đông bắc của Ủy ban kỷ luật thành phố, đang thảo luận tình tiết vụ án.
Trong một căn phòng bày biện sơ sài, Long Khổng ngồi ở phía dưới, đối diện với hai nhân viên thụ lý vụ án của Ủy ban kỷ luật. Y rúm ró, run rẩy nhận lấy một điếu thuốc, hít liền hai hơi, dường như đang nhớ lại điều gì. Một lát sau, không đợi nhân viên thụ lý án mở miệng đã nói:
- Tôi khai, tôi khai hết, khai tất cả, mong được hưởng lượng khoan hồng.
Hai nhân viên thụ lý vụ án nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc, bọn họ từng thụ lý vô số vụ án, đã từng gặp đủ loại, kẻ thì ngoan cố chống đối, đứa thì mặt dày mày dạn, có đứa nghênh ngang vênh váo, cũng từng gặp kẻ khóc lóc sướt mướt, nói chung về cơ bản trong lòng đều đã ước chừng, không thể vừa bắt đầu đã nhận tội. Bọn họ cũng sớm đã nghe nói tới danh tiếng Long Khổng, một người vô cùng hung hãn, toàn bộ phạm nhân trong thành phố nghe đến tên y đều sợ hãi, run rẩy…còn nghĩ rằng sẽ phải đấu trí một trận cam go, chẳng ngờ câu nói đầu tiên đã muốn nhận tội, hung thần độc ác Long Khổng cũng chẳng có chút bản lĩnh nào như thế sao?
Long Khổng cũng không phải không có bản lĩnh, chủ yếu là sau khi y biết rất rõ hàng loạt sự việc xảy ra, thấy được kế sách chặt chẽ mà từng bước dồn đối thủ vào chân tường của Hạ Tưởng, y đã biết chống cự là vô ích. Chắc chắn đối phương đã nắm được chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa hành động nhanh chóng mà quyết đoán, trực tiếp đưa lên Ủy ban kỷ luật thành phố, bây giờ Lộ Hồng Chiêm cũng đã bị mời tới Sở công an tỉnh rồi, y đã biết, lúc này cách tốt nhất chính là chủ động thẳng thắn, giành quyền chủ động, tranh thủ lập công.
- Mặt sẹo ẩn nấp ngay trong thành phố Lang…
Ngay câu đầu tiên Long Khổng đã nói điều quan trọng nhất.
Trong một phòng họp khác, Hạ Tưởng bàn giao tất cả chứng cứ trong tay cho Lữ Nhất Khả:
- Những việc còn lại giao lại cho Chủ nhiệm Lữ tiếp quản, các đồng chí của tổ điều tra đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Lúc này, tôi thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có lời cảm ơn với thành tích của các đồng chí tổ điều tra.
Vu Binh vui mừng hớn hở, y vừa xuất chiêu đã giải quyết nhanh gọn vấn đề nan giải, hơn nữa Hạ Tưởng đã làm báo cáo với Thị trưởng tỉnh Tống, thể hiện sự khẳng định đối với công việc của y, đồng thời Thị trưởng tỉnh Tống cũng vô cùng hài lòng với kết quả, khiến y vui mừng rạng rỡ, thấy rằng chuyến đi này cũng không tệ.
Tuy rằng nhờ có sự giúp đỡ của Hạ Tưởng mới xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, nhưng quả thực đã thể hiện được y có khả năng hơn người, xuất chiêu phi phàm, hơn nữa hiện nay Lộ Hồng Chiêm lại phải chịu phê bình nghiêm khắc của Sở công an tỉnh, chiến tích lần này thực sự quá vang dội khiến Vu Binh vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng không ngớt khâm phục kế sách bài binh bố trận chặt chẽ của Hạ Tưởng.
Bởi vì toàn bộ việc này, gần như tất cả đều do một tay Hạ Tưởng vạch đường chỉ lối, nếu như chỉ dựa vào năng lực của tổ điều tra, quả thực là bị bịt đen đôi mắt, đừng nói đến việc điều tra ra chân tướng sự việc, căn bản là không thể gặt hái được bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên việc tiến triển đến mức hiện nay, cũng khiến Vu Binh hiểu rõ Hạ Tưởng mưu tính đề nghị tổ điều tra tới thành phố Lang thực ra là đòn đánh lạc hướng, để tổ điều tra thu hút sự chú ý của Lộ Hồng Chiêm ở chính diện, sau đó bảo Lịch Phi và Tiêu Ngũ âm thầm ra tay. Trong số những người đi loanh quanh khu nhà của Trần Đại Đầu, qua điều tra loại trừ tỉ mỉ, xác định trong đó có người của Nga Ni Trần, cũng có cảnh sát - Đúng như lời xưa của ổ cảnh sát lưu manh - Liền cử Anh Thành âm thầm khống chế vài người, sau khi thẩm vấn suốt đêm cuối cùng cũng bắt được mấy người mở miệng, lần theo đầu mối, nắm chắc đầu mối tin cậy nhất.
Thực tế lúc tổ điều tra vừa đến, Hạ Tưởng đã ngầm tiết lộ với y, việc mặt sẹo trốn thoát chắc chắn là việc có bàn tay người dày công lập kế hoạch từ trước, người tình nghi nhất chính là Long Khổng – Phó cục trưởng phụ trách quản lý tất cả các trại tạm giam của thành phố, cũng là đồng minh đắc lực nhất của Lộ Hồng Chiêm.
Sau khi Vu Binh nghe báo cáo tình tiết vụ án, phân tích rút ra từ việc tổng hợp lại tình hình thực tế của thành phố Lang, cũng cho rằng kết luận của Hạ Tưởng phù hợp với sự thật khách quan, liền đồng ý với Hạ Tưởng bề ngoài ra vẻ sai tổ điều tra rầm rộ điều tra nhưng không tìm được gì, đồng thời để Lịch Phi ngầm theo dõi, sau cùng kết hợp lại, một chiêu là nắm được chứng cứ quan trọng nhất.
Mặc dù đã có chứng cứ, nhưng muốn bắt Long Khổng cúi đầu khuất phục cũng không hề dễ dàng, dù sao Lộ Hồng Chiêm cũng là Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, có sức ảnh hưởng sâu rộng trong hệ thống chính trị pháp luật, chỉ cần y còn ở thành phố Lang một ngày, muốn động đến người trong Cục công an thành phố chắc chắn sẽ gặp phải muôn trùng khó khăn.
Thậm chí có thể không chút khoa trương mà nói, Lộ Hồng Chiêm là ông trùm, chỉ cần y còn đứng vững, tất cả mọi người đều không dám đứng ra làm chứng, cho dù dám, cũng có khả năng vào đúng thời khắc then chốt lại phản cung, vết xe đổ của Dương Bân vẫn còn rõ mồn một, ai lại không sợ hãi? Chẳng gì quan trọng bằng mạng sống.
Ai ngờ chuyện khiến Vu Binh càng chết lặng người kinh ngạc đã xảy ra, Lộ Hồng Chiêm bỗng nhiên bị Sở công an tỉnh triệu tập khẩn cấp. Hay một chiêu điệu hổ ly sơn tài tình, một đòn ra tay rất đúng lúc.
Ngay sau đó, dưới sự phối hợp của các đồng chí ở Ủy ban kỷ luật, khi Thành ủy đang tổ chức Hội nghị thường vụ đã khống chế Long Khổng. Lại đúng là tài năng che đậy kín kẽ, càng khiến Vu Binh vô cùng khâm phục kế sách chính xác từng ly của Hạ Tưởng, tất cả đều là những bước từ từ tiến lên, không lộ chút sơ hở.
Sau khi Hội nghị thường vụ kết thúc, Sở công an tỉnh đã gọi điện tới, nói rằng Lộ Hồng Chiêm đã kịp tới thành phố Yến, đồng thời Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lữ Nhất Khả cũng đích thân tới trợ giúp Hạ Tưởng, một loạt các bước sắp xếp đến nay xem như đã hoàn thành.
Vu Binh làm công an đã mười mấy năm nay, những kế sách của Hạ Tưởng vừa có tính toán chính trị, lại vừa tính toán tỉ mỉ khiến y được mở rộng tầm mắt, xem thế là đủ rồi, âm thầm thán phục Hạ Tưởng thật tài giỏi, tuổi còn trẻ, chiêu thức cao siêu, hơn nữa còn hành động dứt khoát, không hề nóng vội. Nếu là một người bạn, sẽ là một người bạn xứng đáng để kết giao. Nếu như là đối thủ, sẽ là một kình địch vô cùng đáng sợ.
May mắn thay, Vu Binh thầm vui mừng, y và Hạ Tưởng có khả năng trở thành bạn bè.
…
Lữ Nhất Khả ngồi đối diện với Hạ Tưởng, cúi đầu xem biên bản thẩm vấn hồi lâu, khi ngẩng đầu lên nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
- Chứng cứ rành rành, nhất định phải xử lý nghiêm khắc.
Lữ Nhất Khả biết rất rõ, kế hoạch của Hạ Tưởng chặt chẽ mà tuyệt đối không có sai sót, hơn nữa bên trên có sự phẫn nộ của Sở công an tỉnh đối với Lộ Hồng Chiêm, dưới có lời khai của Long Khổng và khẩu cung của các cảnh sát liên quan, ở giữa có sự ưng thuận của Bí thư thành ủy Ngả Thành Văn – Trong lòng y hiểu thái độ của Ngả Thành Văn, Hạ Tưởng đã nói ngọn ngành với y, Bí thư Ngả cũng ra sức ủng hộ việc làm to chuyện vụ việc mặt sẹo, thêm vào đó là thiện cảm của y vốn có đối với Hạ Tưởng và sự căm ghét Lộ Hồng Chiêm, lần này bắt được thóp nhất định không chết không tha.
Cuối cùng Hội nghị đi đến thống nhất, Vu Binh phụ trách việc báo cáo vụ án với Sở công an tỉnh, Hạ Tưởng chịu trách nhiệm giải thích với Thành ủy, Lữ Nhất Khả có trách nhiệm cộng tác với Viện kiểm sát khởi tố Long Khổng, tranh thủ khi Lộ Hồng Chiêm vắng mặt, nhanh chóng để chúng không kịp trở tay, khiến vụ án được giải quyết chắc chắn, triệt để.
Hạ Tưởng lập tức báo cáo qua về tiến triển của sự việc với Tống Triêu Độ, đề xuất để Lịch Phi tạm thời lưu lại thành phố Lang trợ giúp điều tra. Tống Triêu Độ đã đồng ý, sau đó y liền thông báo cho Giám đốc Sở công an tỉnh Mã Kiệt, Mã Kiệt đương nhiên không có ý kiến.
Sứ mệnh của tổ điều tra hoàn thành, Vu Binh lập tức lên đường quay về thành phố Yến, để kéo chân Lộ Hồng Chiêm ở thành phố Yến.
Vu Binh vừa đi, nhân viên thụ lý án của Ủy ban kỷ luật vào báo cáo:
- Chủ nhiệm Lữ, Long Khổng đã khai ra nơi ẩn nấp của mặt sẹo.
Lữ Nhất Khả mừng rỡ, nhìn Hạ Tưởng một cái, Hạ Tưởng liền ra lệnh cho Anh Thành:
- Lập tức tiến hành bắt giữ.
Anh Thành nhận lệnh đi ngay, Lịch Phi cũng không chịu thua kém, xin được đi cùng, Hạ Tưởng cũng không ngăn cản. Vốn hắn cũng muốn đi, muốn tận mắt nhìn thấy mặt sẹo sa lưới, nhưng vì vẫn còn tình tiết vụ án phải thảo luận với Lữ Nhất Khả, đành phải để Anh Thành và Lịch Phi cùng đi.
Đúng lúc Anh Thành và Lịch Phi lên đường, Cổ Hướng Quốc cũng ra tay. Y cấp tốc chỉ thị Cục công an thành phố, yêu cầu trong thời gian Cục trưởng Lộ vắng mặt cũng phải làm tốt công việc của mình, không được phát biểu linh tinh, chỉ trích bừa bãi, nếu không xảy ra bất cứ chuyện gì thì phải tự gánh lấy hậu quả.
Đồng thời Cổ Hướng Quốc còn sai những người thân tín của y ở trong Cục công an thành phố nhanh chóng điều tra rõ chân tướng sự việc, điều tra ra tung tích Long Khổng, mặt khác lập tức báo cho mặt sẹo dời đi, mau chóng ra khỏi thành phố Lang...
Trong thời gian ngắn, thành phố Lang đang diễn ra một trận chiến không tiếng súng, đều đang tranh thủ từng phút từng giây, lúc này, ra tay sớm hơn một phút thậm chí có thể quyết định sống chết.
…
Phía bắc thành phố Lang có một khu chung cư mới mở, tên là tiểu khu Hướng Dương. Tiểu khu Hướng Dương là khu nhà cho người thu nhập thấp, hướng tới đối tượng bình dân, giá nhà không cao, ở nơi vắng vẻ, cách xa nội thành nhưng yên tĩnh và ít người qua lại.
Tiểu khu Hướng Dương có vài chục khu phòng, các khu san sát, bởi vì là công trình cho người thu nhập thấp, bên trong không có bãi đỗ xe, cho nên sống ở đó có một cảm giác ức chế, cũng may không gian xanh cũng tạm ổn, hơn nữa rất có hơi thở cuộc sống.
Ở phòng số 504 tầng 5, mặt sẹo đang xách một chai rượu đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa một màn u tối mịt mùng, giống hệt như tâm trạng mặt sẹo, u tối, không có đến một tia sáng. Y ngửa cổ uống hết sạch rượu trong chai, sau đó giơ tay ném chai rượu xuống đất vỡ tan:
- Mẹ nó, sống kiểu gì thế này, ngày nào cũng khổ như chó, không có chút tự do nào, không có một chút vui thú gì, chẳng thà liều một ván, sống thì sống, chết thì chết.
Căn phòng trống huơ trống hoác, còn chưa cả hoàn thiện, càng không có đồ gia dụng, cả căn phòng chỉ có một chiếc giường và vài cái ghế, vô cùng nhếch nhác.
Một người đàn ông đầu to như cái đấu ngồi bên giường, uống say đến mức hai mắt lờ đờ, y cố mở to hai mắt, nhìn mặt sẹo một cái, giơ một ngón tay quơ quơ:
- Mặt sẹo, mày có thể sống sót mà thoát khỏi trại tạm giam là giỏi rồi, còn muốn thế nào nữa? Nếu không thì mày chắc chắn bị bắn chết. Được rồi, dù sao sống khổ mấy cũng còn hơn chết, còn mạng là còn có thể uống rượu, thế là sung sướng như thần tiên rồi.
Một cánh tay mặt sẹo vẫn còn quấn băng, trước ngực cũng cuốn chi chít băng gạc, toàn thân vẫn hơi ủ rũ, hơn nữa nửa bên mặt vẫn còn tụ máu, dễ nhận thấy vết thương cũ chưa lành. Y quay người đến trước giường ngồi xuống, nhổ nước bọt:
- Trong tất cả bạn bè của em, Trần đại ca đối xử với em tử tế nhất, nào, em kính đại ca một chén.
Trên bàn bầy thịt heo, lạc và một ít thức ăn nguội, còn có vài chai rượu trắng nồng độ cao, hai người đã uống hết hai chai, đều đã ngà ngà say.
Trần Đại Đầu cụng ly với mặt sẹo, uống một hơi cạn sạch, bùi ngùi nói:
- Đời người, mẹ kiếp, là một tấn bi kịch, khi mày không có tiền thì muốn có tiền, đợi đến lúc có tiền rồi, mày lại không có sức khỏe, muốn chơi bời cái gì cũng không có sức, mày nói xem ông trời có phải thích đùa cợt con người không?
Mặt sẹo vừa nghe, lập tức nháy mắt ra hiệu mà cười một tiếng dâm đãng:
- Đại ca, chị dâu thật xinh đẹp, lại trẻ trung, anh có diễm phúc thật đấy.
- Diễm phúc cái cục cứt.
Trần Đại Đầu giơ tay ném vỡ chai rượu.
- Mẹ nó, loại đàn bà nhìn thế thôi mà đâu có tác dụng gì, tao chỉ là mua về một cái bình hoa cho người ngoài ngắm, chứng tỏ tao đây vẫn còn năng lực, thực ra…
Đang nói, y bỗng khóc tu tu.
- Không phải cô ấy chỉ để nhìn mà không có tác dụng gì, là…
Chưa kịp nói hết, chuông điện thoại đã vang lên dồn dập, mặt sẹo lập tức thay đổi nét mặt, với lấy điện thoại nghe ngay lập tức, chỉ nghe vài câu y liền gác máy, nói nhỏ với Trần Đại Đầu:
- Không xong rồi, đã baị lộ, có kẻ đang đưa người đến đây.
Vừa chỉ ra đằng sau.
- Đại ca, anh nhảy đằng cửa sổ đi, em đã chuẩn bị xong xuôi dây thừng, chỗ chúng ta ở là chỗ khuất, anh men theo đường ống xuống thì không ai nhìn thấy.
- Làm thế nào mà bị lộ?
Trần Đại Đầu còn hơi men, vẫn chưa ý thức được đầy đủ mức độ hiểm nguy của tình huống.
- Tao chạy rồi thì mày làm thế nào?
- Liều mạng, dù sao em cũng chịu đủ những ngày trốn chui trốn lủi rồi.
Mặt sẹo rút một khẩu súng lục từ sau lưng ra.
- Bắn chết một đứa là hòa, bắn được hai đứa là có lãi. Nếu như Hạ Tưởng đến, em sẽ tặng nó hết chỗ đạn này, nếu như có thể bắn chết nó, ha ha, thì em quả đã lãi lớn. Mẹ nó, hại em đến nông nỗi này, em còn chưa có cơ hội trả thù đây…
Trần Đại Đầu trong đầu vẫn chếnh choáng hơi men nên chẳng biết sợ, không muốn đi:
- Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, mặt sẹo, tao ở lại với mày.
Trong lòng mặt sẹo rưng rưng xúc động, dù biết lời Trần Đại Đầu nói là lời khi say, nhưng y vẫn hiểu rõ, lần này y khó thoát chết, đâu cần Trần Đại Đầu bỏ mạng cùng mình:
- Ha ha, cảm ơn ý tốt của đại ca, có điều mình làm mình chịu, em chết thì không sao, đại ca chết rồi, chị dâu sẽ phải sống cô quạnh, anh vẫn nên nhanh chóng chạy đi thôi.
Thực ra làm hỏng việc chính là vì Trần Đại Đầu, nếu không phải Trần Đại Đầu ngu ngốc lớn mật nhất quyết muốn chịu thay cho mặt sẹo, hai người nhường nhau qua lại để lỡ thời gian, mặt sẹo không chừng còn có thể ung dung chạy trốn. Nhưng Trần Đại Đầu cứ đòi làm người tốt, mặt sẹo lại nhất định bảo Trần Đại Đầu chạy mau, còn tự mình cột chắc dây thừng cho Trần Đại Đầu, quăng ra ngoài cửa sổ, cười ha hả:
- Đại ca, hai mươi năm sau, em lại là một hảo hán, chúng ta kiếp sau gặp lại.
Vừa mới dứt lời đã nghe thấy một tiếng động lớn vọng lại, cửa ngoài đã bị người ta phá vỡ.
Mặt sẹo trong phút lo lắng buông tay ra, Trần Đại Đầu liền nhảy ra ngoài cửa sổ, hét lên một tiếng "a", tiếp sau liền nghe thấy một tiếng "bịch".
Mặt sẹo vốn không định để ý xem Trần Đại Đầu sống chết ra sao, do dự một lát vẫn thò đầu ra ngoài cửa sổ liếc nhìn, thấy Trần Đại Đầu đang bị treo lơ lửng giữa không trung, làm vỡ cửa sổ tầng ba, người bị hôn mê bất tỉnh có lẽ không đến nỗi chết mới yên tâm, vừa quay lại đã nhìn thấy bóng người lao đến, cảnh sát đã vây quanh một vòng.
Liều thôi, mặt sẹo cắn răng, tay giơ khẩu súng:
- Bắn chết một đứa là hòa, đánh chết hai đứa là có lãi, thằng nào vào đây sẽ chết.
Cảnh sát bắt đầu phản kích, đồng thời kêu gọi mặt sẹo bỏ vũ khí xuống, hưởng lượng khoan hồng. Bây giờ mặt sẹo biết y có sống cũng phải chịu tội, liền bắn một hơi hết băng đạn, sau đó đến trước cửa sổ, thoáng ngần ngại một chút rồi lao thẳng xuống.
Tầng năm, phía dưới lại là nền đất xi măng, mặt seo lao thẳng xuống đất, khuôn mặt nát bét ngay tại chỗ, coi như sắp chết cũng ứng với biệt danh mặt sẹo.
Mặt sẹo chết, nhưng bắt sống được Trần Đại Đầu đang bị treo giữa không trung. Hai chân Trần Đại Đầu treo trong không trung đập vào cửa sổ, làm vỡ cửa kính, cùng lúc hai chân cũng gãy nát xương, chỉ còn lại nửa mạng sống.
Cái chết của mặt sẹo đã nằm trong dự tính, y là kẻ hung hãn độc ác, chưa chắc sẽ ngoan ngoãn chịu trói, chết cũng không đáng tiếc, chỉ tiếc là không bắt sống được y, có lẽ có thể điều tra thêm nhiều manh mối có giá trị. Nhưng không ngờ lại bắt được Trần Đại Đầu, Nga Ni Trần sẽ tức giận nhảy ngược rồi.
Thành phố Lang, từ trên xuống dưới xem ra sắp dấy lên một cơn giông tố không nhỏ.
…
Tin tức mặt sẹo bỏ mạng đồng thời bắt sống được Trần Đại Đầu truyền đến Thành ủy đầu tiên, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Điều kinh ngạc không phải là cái chết của mặt sẹo, mặt sẹo có chết cũng chưa đền hết tội, không ai để ý đến y, là vì việc không ngờ liên lụy đến Trần Đại Đầu, mà Trần Đại Đầu là anh ruột của Nga Ni Trần, xử lý Trần Đại Đầu ra sao, làm thế nào để khắc phục hậu quả, làm sao để xử lý khéo léo sẽ là vấn đề vô cùng nan giải.
Nếu như sự việc chỉ là ngầm liên lụy đến Nga Ni Trần còn dễ nói, bây giờ đã trực tiếp dính dáng đến y, y có thể dễ dàng bỏ qua sao? Anh ruột bị bắt, y có thể nuốt nỗi giận này ư? Ngay cả đến Ngả Thành Văn cũng nhíu mày, đấu tranh chính trị y không sợ, chỉ sợ sau khi Nga Ni Trần tức giận liền ngấm ngầm đánh lén, đừng thấy y đường đường là Bí thư Thành ủy, y cũng phải cẩn thận ra khỏi cửa bị xe đâm.
Thế lực của Nga Ni Trần ở thành phố Lang rất hùng mạnh, quả thực không chỗ nào không nhúng tay vào, khiến người ta khó mà đề phòng. Không hợp tác với y, ít nhất ngoài mặt cũng phải giữ mối quan hệ bình thường. Một khi phá hỏng mối quan hệ cân bằng, nếu như Nga Ni Trần dốc sức, Ngả Thành Văn cũng không dám trực tiếp đối mặt.
Nghe nói Nga Ni Trần từ trước đến nay coi trọng tình thân nhất, đã từng chính miệng nói, ai dám động đến con gái y, y sẽ lấy mạng người đó. Bây giờ Hạ Tưởng động đến anh ruột y, y sẽ xử lý thế nào?
Hạ Tưởng sau khi biết được vô tình bắt được Trần Đại Đầu cũng hơi kinh hãi, ngay sau đó lại bình thường trở lại. Bắt được Trần Đại Đầu ở nơi ẩn náu của mặt sẹo, việc tốt, ít nhất có thể gây khó dễ Nga Ni Trần một phen. Hắn cũng chẳng sợ Nga Ni Trần nổi điên, trên thực tế, hắn còn sợ Nga Ni Trần không có thái độ gì bất thường.
Việc của Nga Ni Trần tạm thời gác sang một bên, mặt sẹo đã chết, trước tiên đưa Trần Đại Đầu đến bệnh viện chữa trị. Lần đầu tiên Hạ Tưởng nhìn thấy Trần Đại Đầu, không ngờ rằng lại đúng lúc Trần Đại Đầu hôn mê bất tỉnh. Trần Đại Đầu toàn thân bê bết máu, mái tóc hoa râm đã phản chiếu dấu vết của tuổi già, đầu to như cái đấu, không đến nỗi xấu quá nhưng tuyệt đối không có tướng mạo oai vệ như Nga Ni Trần. Trong lòng hắn thầm nghĩ, không ngờ rằng bến đỗ cuối cùng của cuộc đời Dương Bối lại là một kẻ không chịu nổi thế này.
Việc khắc phục hậu quả giao cho Anh Thành, Hạ Tưởng cùng Lữ Nhất Khả quay về Thành ủy. Trước tiên là báo cáo cụ thể tình hình với Ngả Thành Văn, Ngả Thành Văn sau khi nghe xong giận tím mặt, bày tỏ phải nghiêm khắc xử lý phần tử biến chất trong ngành công an, tuyệt không nhân nhượng.
Sau đó, lập tức mở cuộc họp văn phòng Bí thư.
Nhân viên tham dự cuộc họp ngoài Lữ Nhất Khả và Hạ Tưởng ra còn có Trương Anh Tịch và Lưu Nhất Lâm. Lưu Nhất Lâm tham dự cuộc họp văn phòng Bí thư, chứng tỏ có vấn đề về nhân sự cần thảo luận.
Tất cả mọi người đều hiểu, đòn đánh lần này Hạ Tưởng là nhằm vào điểm yếu của Cổ Hướng Quốc, mà qua chuyện lần này cho dù Cục công an thành phố Lang không có thay đổi to lớn thì cũng chắc chắn sẽ xảy ra chấn động kinh thiên động địa, thậm chí còn có khả năng lan đến toàn Thành ủy, hơn nữa còn có thể kích động đòn phản hồi của Nga Ni Trần, hình thành một chuỗi các phản ứng dây chuyền…
/2185
|