Cái gì?
Vẻ mặt Lộ Hồng Chiêm xám lại, suy sụp ngồi ở trong xe, nửa ngày cũng không nói câu gì.
Tuyết rơi thật đáng ghét, nếu không phải tuyết rơi, ít nhất hắn có thể đến thành phố Lang sớm trước một tiếng, có thể đi trước một bước, có lẽ sự việc còn có thể xoay chuyển được. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, không thể làm việc vừa ý?
Còn nữa, Dư Kiến Thăng cũng bất lực quá, bị giữ mất vài giờ thì khai ra rồi?
Lộ Hồng Chiêm khóc không ra nước mắt, Long Khổng bị vặn ngã, Lục Phi tiến vào cục...thành phố, Hạ Tưởng lại nắm một phần ba ngân sách tài chính, hiện nay lại giữ không ít chức vụ quan trọng, thừa dịp hắn vắng mặt, lợi dụng lực lượng của cục…thành phố đối phó với Nga Ni Trần, cuối cùng cũng giành được một thắng lợi lớn, nghĩ lại một loạt các hành động, cũng như không muốn nhớ lại những cơn ác mộng.
Lộ Hồng Chiêm biết, Hạ Tưởng chắc chắn rút ra được kinh nghiệm từ sự việc lần trước, sẽ không để ông tham gia vào quá trình xử lý nữa, hiện tại ông muốn tham gia, cũng rất khác so với lần trước, người của ông đều bị đứng sang một bên, ông không có khả năng như trước nữa, không thể nghĩ muốn thế nào được thế đó.
Chỉ có thể bắt tay với viện kiểm sát và tòa án, tin Hạ Tưởng không có khả năng ngay cả viện kiểm sát và tòa án cũng đánh phá.
Lộ Hồng Chiêm bâng khuâng nghĩ đến chuyện ông trở lại cục…thành phố, cho dù không còn uy phong như trước kia, nhưng ít nhất ông vẫn là một cục trưởng, vẫn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, mọi người đều phải nể ông ba phần. Chẳng ngờ tình thế xưa không bằng nay, ông vừa vào cục…thành phố liền cảm thấy không khí khác xưa, rất nhiều người vẫn chào đón ông với khuôn mặt tươi cười, cung kính giống như trước đây, nhưng cung kính bên trong, lại lộ ra sự xa lánh và dửng dưng.
Chẳng lẽ cục…thành phố đã hoàn toàn bị thay đổi?
Lộ Hồng Chiêm không tin và không chịu nhận thua, ông quyết định lợi dụng khoảng thời gian một tháng, một lần nữa cố nắm giữ quyền lực ở trong tay mình.
Nga Ni Trần nghe tin Lộ Hồng Chiêm trở lại thành phố Lang, Dư Kiến Thăng mở lời, gã thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Hạ Tưởng à Hạ Tưởng, cậu không chỉ thông minh tuyệt đỉnh, coi như không lộ chút sơ hở, ngay cả ông trời cũng giúp cậu.
Hoa Nhài Bạc ở một bên thở hổn hển nói:
- Ba, Hạ Tưởng hại chúng ta và không ít người, còn khiến công việc kinh doanh của chúng ta bị tổn thất không nhỏ, bỏ qua sao được?
- Đương nhiên là không.
Ánh mắt Nga Ni Trần lạnh lùng
- Trước tiên chúng ta để hắn đắc ý một khoảng thời gian, hiện tại chúng ta cần đề phòng chính là bang Bắc Kinh và bang Thiên Tân thừa cơ quấy rối, do đó làm cho ổn định rồi giải quyết sau, chậm rãi thu dọn tàn cục. Hiện tại Hạ Tưởng và Ma Dương Thiên đang ngầm đấu đá nhau, Hạ Tưởng thắng, thì Ma Dương Thiên sẽ thất bại thảm hại. Cho nên Ma Dương Thiên sẽ liều mạng phản kháng, nếu Hạ Tưởng bị Ma Dương Thiên đánh cho không thể đánh trả, đó là thời điểm hắn suy yếu nhất, chúng ta sẽ đâm sau lưng hắn…
Một đêm vô sự, một ngày thành phố Lang náo động, tuyết rơi phủ kín mặt đất. Thành phố yên bình và tĩnh mịch, nhưng có rất nhiều người trắng đêm khó ngủ, như Lộ Hồng Chiêm, như Cổ Hướng Quốc, và Nga Ni Trần.
Hạ Tưởng ngủ rất say, hắn cũng mệt mỏi, đấu tâm đấu trí, chấn động lòng người một ngày một đêm cuối cùng cũng kết thúc, tuy đã giành được thắng lợi tạm thời, cách thắng lợi còn có một khoảng cách, nhưng ít ra cũng có thể an giấc.
Tiêu Ngũ còn không có dấu hiệu tỉnh dậy, tuy nhiên tình trạng thương tích đã kiểm soát được, đang có chuyển biến tốt. Phượng Mỹ Mỹ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Tiêu Ngũ, một tấc không rời, khiến Hạ Tưởng cũng rất yên tâm, biết Phượng Mỹ Mỹ rất thật lòng với Tiêu Ngũ, cũng không uổng kiếp trước Tiêu Ngũ vì cô mà chết.
Vệ Tân còn đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói cần phải theo dõi một thời gian. Vệ Tân muốn ra viện, cô không yên lòng công việc kinh doanh của mình, nhưng Hạ Tưởng bắt cô phải ở lại bênh viện ít nhất một tuần, Vệ Tân nghe lời của Hạ Tưởng nhất, đành phải đồng ý.
Lý Thấm cũng ở bên cạnh Vệ Tân trong bệnh viện, sau khi tiếp xúc với Vệ Tân cô mới phát hiện, Vệ Tân dịu dàng, cẩn thận chăm sóc hơn những người phụ nữ khác nhiều, nếu là một người đàn ông nhất định sẽ chọn người như cô để lấy làm vợ. Vệ Tân đã hiểu ý, lại biết cách quan tâm chăm sóc người khác, còn rất cẩn thận, hơn nữa cũng có đầu óc buôn bán không tầm thường, khiến cô vô cùng khâm phục Vệ Tân, quyết tâm học làm một người phụ nữ tốt như Vệ Tân.
Tề Á Nam và Chu Hổ đã trở về thành phố Yến thuận lợi, trên cơ bản có lẽ cùng lúc Lộ Hồng Chiêm xuống cao tốc, bọn họ bước trên đường về, thậm chí có khả năng chạy lướt qua Lộ Hồng Chiêm. Nếu Lộ Hồng Chiêm biết thành viên tổ chức của Hạ Tưởng ở trước mắt của cục trưởng nghênh ngang rời khỏi thành phố Lang, có khi ông còn nổi trận lôi đình.
Không có biện pháp, Hạ Tưởng chơi độc thủ giỏi, chơi chính trị cũng có rất giỏi, hoàn toàn biết sử dụng quyền lực như thế nào, mang lại lợi ích lớn nhất.
Suốt đêm, Cổ Hướng Quốc, Lộ Hồng Chiêm và Nga Ni Trần đã cùng nhau bàn bạc, Nga Ni Trần giải thích qua nguyên nhân gã giao ra Dư Kiến Thăng là không chịu được sức ép lớn của Hạ Tưởng, không muốn bị lực lượng chính quyền tiêu diệt. Xuất phát từ mục đích hoặc suy nghĩ không rõ ràng, Nga Ni Trần che giấu Thường Quốc Khánh đã bị Hạ Tưởng biết được.
Cổ Hướng Quốc và Lộ Hồng Chiêm không nói thêm gì, đứng trên lập trường của Nga Ni Trần, bọn họ biết Nga Ni Trần đã cố gắng hết sức, quả thật không thể chỉ trích gã nữa, huống hồ chuyện của Dư Kiến Thăng là do Ma Dương Thiên một tay chặn ngang.
Nhưng Ma Dương Thiên và mấy người có mối quan hệ phức tạp, cũng phải cố gắng hết sức yểm trợ. Lộ Hồng Chiêm cũng nói ra tình hình hiện tại của ông ở cục...thành phố, không bằng trước kia có thể hô phong hoán vũ, ít nhất cần một tháng mới có thể nắm quyền lại, không kịp ở giai đoạn thẩm vấn làm thủ đoạn, chỉ có thể ra tay ở phân đoạn kiểm sát và tòa án
Cuối cùng mọi người cũng đã nhất trí, trên vấn đề tiếp theo làm thế nào đối phó với Hạ Tưởng, đều có trọng điểm
Thành phố Lang, sau khi trải qua một đêm yên lặng, nghị luận về các vũ trường như Thời Gian Duy Mỹ được truyền đi khắp nơi, về sự kiện Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa bị đập, cũng trong phạm vi nhỏ với đủ loại phiên bản bị người truyền bá. Tuy nhiên tin đồn kia cũng biến mất theo thời gian, nhưng tổn thất của Nga Ni Trần vĩnh viễn không thể bù đắp được.
Nga Ni Trần khiến người ta phải thu thập tàn cục, tranh thủ để bù đắp tổn thất, phục hồi lại hình ảnh. Không điểm rõ còn tốt, có điểm lại mới biết được tổn thất hơn nhiều so với tưởng tượng, khiến cho gã càng thêm hận Hạ Tưởng thấu xương thấu tủy. Càng khiến gã căm giận Hạ Tưởng hơn nữa chính là đả kích uy vọng lần này đối với gã rất lớn, khiến cho gã một người có quyền uy nhất ở thành phố Lang bị suy giảm, trong khoảng thời gian một ngày những thế lực đen dám giương oai trên địa bàn của gã nhiều hơn mấy lần, khiến cho gã không thể chịu nổi.
Ngay cả những người dân thành phố cũng đều ham thích mà truyền những tin vỉa hè, đồng thời cũng đều cho rằng uy phong bát diện ở thành phố Lang của Nga Ni Trần, vừa đi đã không còn nữa, ở thành phố Lang vẫn không có ai dám trừng trị Nga Ni Trần, hiện tại được rồi, rốt cục tới một Phó thị trưởng Hạ, dám dồn Nga Ni Trần vào góc tường.
Dân chúng sáng suốt vô cùng, truyền đi truyền lại, sẽ trở thành trò cười, liền có một câu vè mới:
- Ban ngày Ngả Thành Văn, ban đêm Nga Ni Trần, Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, đều vào cửa Hạ gia
Hạ Tưởng không những thu thập Nga Ni Trần, mà còn có thể thu thập hai người con gái bảo bối của gã.
Nga Ni Trần tức giận đến sôi máu, Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc cũng tức giận mặt đỏ bừng.
Ngày hôm sau, thời tiết đã tốt hơn, trời không mây, thành phố Lang sau tuyết, một vẻ trắng xóa, hết sức động lòng người.
Sau khi đi làm, Ủy ban nhân dân thành phố liền mời dự họp, hội nghị thường vụ đầu tiên từ ngày Trần Trí Tiệp nhậm chức tới nay. Hội nghị do Thị trưởng Cổ Hướng Quốc chủ trì, trọng điểm thảo luận là tình hình kinh tế của thành phố Lang hiện nay, và sắp xếp công việc tiếp theo.
Hôm nay hội nghị thường trực chính phủ, không khí vô cùng trầm lặng, Hạ Tưởng ngồi ở vị trí thứ hai – bộ máy chính quyền không còn Đồ Quân, có vẻ rất hài hòa, đã không còn bầu không khí căng thẳng do con người tạo ra – Trần Trí Tiệp ngồi phía sau Hạ Tưởng, thái độ nghiêm chỉnh, vài tên Phó thị trưởng khác, ngoại trừ Thiệu Đinh chỉ hướng về phía Hạ Tưởng khẽ gật đầu, Chu Duệ Nhạc, Vương Nháo, Liễu Tiên Bính và Võ Nhược Lam khi Hạ Tưởng tiến vào, vẻ mặt cũng tươi cười cung kính, sau đó hỏi thăm.
Trước kia chỉ có hai gã Phó thị trưởng tỏ vẻ dựa vào Hạ Tưởng, hiện tại bốn gã Phó thị trưởng lần lượt chào hỏi Hạ Tưởng, lại có Trần Trí Tiệp trợ trận, Cổ Hướng Quốc có chút đau xót phát hiện Hạ Tưởng trong bộ máy chính phủ, đã vững vàng mở ra cục diện, và hơn nữa có chiều hướng phát triển lớn mạnh.
Hắn thờ ơ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng khó chịu. Nhưng không hài lòng cũng không còn cách nào khác, không phải là Thị trưởng thì chắc chắn có thể chỉ huy tất cả Phó thị trưởng, hắn cũng không có khả năng khiến mọi người cùng hắn đồng lòng.
Cổ Hướng Quốc ho khan một tiếng:
- Cuộc họp bắt đầu, các đồng chí, căn cứ vào tình hình kinh tế năm ngoái, mục tiêu kinh tế năm nay là tăng 9%, tám trụ cột công nghiệp vẫn như cũ là đầu máy xe lửa, đồng thời, sơn Occupy có hi vọng sẽ được tăng 10 triệu đô la Mỹ đầu tư, sẽ trở thành nguồn vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất được thu hút của thành phố Lang. Ngoài ra, đồng chí Hạ Tưởng cũng đề xuất ý tưởng nông nghiệp ngắm cảnh, tuy không tồi, nhưng trong thời gian ngắn khả năng sẽ không thấy được hiệu quả và lợi ích, hơn nữa đồng chí Hạ Tưởng phụ trách dự án khu Đại Học tiến triển chậm chạp, lúc này, tôi phải nhắc nhở đồng chí Hạ Tưởng, phải đặt kinh tế phát triển là công tác hàng đầu, đừng phân tâm đi làm việc khác. Kinh tế không đi lên được, nói nhiều lời suông cũng không có tác dụng …
Cổ Hướng Quốc vẫn không quên mỉa mai Hạ Tưởng vài câu. Nguồn truyện:
Hạ Tưởng nghĩ rằng, nếu hắn không đứng vững vàng trên gót chân, mở ra cục diện, trong tay không có quyền, làm thế nào để triển khai công việc? Tự mình không thể định doạt, bận rộn cuối cùng cũng là may áo cho người khác. Hoặc là vừa triển khai công tác, thì thay đổi xoành xoạch, bị người ta phủ nhận, hắn làm thế nào để đạt được thành tích? Vả lại Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần một sáng một tối hợp lại ép hắn, còn đường hoàng mặt quan mà chỉ trích hắn không an tâm công tác, thực biết đổi trắng thay đen.
Nhưng Cổ Hướng Quốc thích như thế nào thì nói như thế, ai để hắn làm Thị trưởng? Tạm thời nghe rồi thôi, Hạ tưởng liền khẽ mỉm cười:
- Nông nghiệp ngắm cảnh rất có triển vọng, ở nước ngoài đã chứng minh được tính chất khả thi, thành phố Lang gần Bắc Kinh, không cần nói gì sâu xa, riêng là hái dâu tây, dưa hấu, nho, thậm chí du lịch ẩm thực nhà nông, thận trọng phỏng đoán, hàng năm đều có thể mang đến thu nhập một trăm triệu cho thành phố Lang, càng không cần phải nói nâng cao phát triển nông nghiệp ngắm cảnh…
Cổ Hướng Quốc hiểu được hàm ý của Hạ Tưởng, có chút không vừa lòng nói:
- Về dự án nông nghiệp ngắm cảnh, tôi cũng thâm nhập tìm hiểu một chút, nhưng dù sao cũng không toàn diện, nếu Phó thị trưởng Hạ hiểu biết hơn, thì hãy giới thiệu một chút cho các đồng chí đây.
Hạ Tưởng cũng không cố ý châm chọc Cổ Hướng Quốc hiểu biết nông cạn về dự án nông nghiệp ngắm cảnh, mà là quả thật vài năm sau nông nghiệp ngắm cảnh mới dần dần phát triển, về hiện tại thành phố Lang mà nói, vẫn là sự kiện mới. Tuy nhiên do vòng kinh tế Bắc Kinh sớm lên ngựa, nông nghiệp ngắm cảnh cũng được Hạ Tưởng tiến hành mở rộng sớm hơn ở thành phố Lang.
Nông nghiệp ngắm cảnh là một loại hình du lịch sinh thái mới kết hợp nông nghiệp và nông thôn, đem du lịch ngắm cảnh kết hợp với nông nghiệp thành một loại hình hoạt động du lịch, rất nhiều hình thức và loại hình, căn cứ thực tiễn ở nước Đức, Pháp, Mỹ, Nhật, Hà Lan và Đài Loan của chúng ta, trong đó quy mô hơi lớn chủ yếu có 5 loại.
Một là du lịch vườn, ở ngoại ô thành phố hoặc khu du lịch phụ cận phát triển đặc sắc gồm vườn cây ăn quả, vườn rau, vườn chè, vườn hoa, du khách có thể hái quả, nhổ rau, ngắm hoa, hái chè, hưởng thụ lạc thú điền viên. Hai là vườn hoa nông nghiệp, dựa vào ý tưởng kinh doanh vườn hoa, đem nơi sản xuất nông nghiệp, nơi tiêu thụ nông sản và khu du lịch nghỉ dưỡng kết hợp lại làm một, Tập đoàn Viễn Cảnh công viên rừng rậm thì có hiệu quả như nhau. Ba là dạy làm vườn, là hình thái kinh doanh nông nghiệp kiêm sản xuất nông nghiệp và chức năng phổ cập khoa học giáo dục. Bốn là công viên Rừng Rậm, khiến người dân thành phố sống lâu trong rừng bằng bê tông có thể cảm nhận và hít thở không khí thiên nhiên. Năm là thôn du lịch dân tộc, lấy dân tộc là chính, thể nghiệm cuộc sống nông thôn, cảm nhận hơi thở nông thôn.
Hạ Tưởng giới thiệu tỉ mỉ loại hình và triển vọng của du lịch nông nghiệp, đề xuất trước mắt ở thành phố Lang chủ yếu là mở rộng du lịch vườn nông và nông nghiệp vườn hoa là việc chính, nếu triển vọng lớn, có thể phát triển tiếp hình thức công viên Rừng Rậm
Hạ Tưởng kết thúc bài phát biểu, Trần Trí Tiệp nhẹ nhàng vỗ tay, liên tục tán thưởng:
- Xuất sắc, quá tuyệt vời, Phó thị trưởng Hạ thực sự làm đủ bài tập, khiến tôi nghe xong như được mở rộng tầm mắt, lần đầu nghe nông nghiệp cũng có nhiều triển vọng, như vậy còn có thể kiếm tiền, không tồi, tôi cho rằng du lịch nông nghiệp rất có triển vọng, như vậy còn có thể kiếm tiền, tôi cho rằng du lịch nông nghiệp hoàn toàn có triển vọng. Thành phố Lang gần Bắc Kinh, hơn nữa giao thông thuận lợi, hoàn toàn có thể thu hút lượng lớn du khách Bắc Kinh đến thành phố Lang ngắm cảnh du lịch.
Trần Trí Tiệp vội vã phụ họa cho Hạ Tưởng, khiến cho Cổ Hướng Quốc liếc mắt nhìn y đầy thâm ý, trong ánh mắt toát ra vẻ uy phong mờ nhạt, dường như muốn xuất ra quyền uy của Thị trưởng nhắc nhở nhỏ cho Trần Trí Tiệp.
Trần Trí Tiếp làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Cổ Hướng Quốc, trái lại vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn Võ Nhược Lam:
- Phó thị trưởng Võ, cô cho rằng đề nghị của Phó thị trưởng Hạ có khả thi không?
Đột nhiên Trần Trí Tiệp hướng về phía Võ Nhược Lam chất vấn, khiến ánh mắt nghi ngờ của không ít người đổ dồn về, trong lòng Thiệu Đinh thấp thỏm, nghĩ thầm chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn Trần Trí Tiệp đã tiếp xúc được với Võ Nhược Lam?
Dường như Võ Nhược Lam không thích trở thành tiêu điểm, khuôn mặt đỏ lên:
-Tôi nghĩ đề nghị của Phó thị trưởng Hạ hoàn toàn khả thi.
Trần Trí Tiệp lễ phép trả lời, lại hỏi Chu Duệ Nhạc:
- Phó thị trưởng Chu có ý kiến quý báu gì?
- Không có, đề nghị của Phó thị trưởng Hạ tốt, rất toàn diện, tôi tán thành cả hai tay.
Chu Duệ Nhạc cười ha hả, trả lời vô cùng thẳng thắn.
Sau đó, Trần Trí Tiệp lần lượt hỏi Vương Nháo, Liễu Tiên Bính, và Thiệu Đinh, ngoại trừ Thiệu Đinh không trả lời trực tiếp, Vương Nháo và Liễu Tiên Bính đều trả lời khẳng định.
Tất cả mọi người rõ ràng chuyện gì xảy ra, trước kia Đồ Quân là người tích cực dẫn đầu của Cổ Hướng Quốc, thôi được, phong thuỷ luân chuyển, bây giờ Trần Trí Tiệp trở thành người tích cực dẫn đầu của Hạ Tưởng, vừa rồi cố ý trưng cầu ý kiến của mọi người, chính là muốn cho Cổ Hướng Quốc xem, có hai mục đích, một là mượn hội nghị này trịnh trọng tuyên bố lập trường của y, hoàn toàn cùng Hạ Tưởng nhất trí cao độ, hai là cũng mượn cơ hội biểu lộ cho Cổ Hướng Quốc thấy, hiện nay Hạ Tưởng xưa không bằng nay, trong bộ máy chính phủ đã có một vị trí, trên cơ bản có đầy đủ sức mạnh của Cổ Hướng Quốc.
Cổ Hướng Quốc hiểu được dụng ý của Trần Trí Tiệp, ông vô cùng tức giận liếc mắt nhìn Trần Trí Tiệp, nhưng phát hiện ra Trần Trí Tiệp cũng không để ý tới sự bất mãn của ông, dường như cũng là không đem quyền uy của ông đặt ở trong mắt.
Phản, phản, đường đường là Thị trưởng, nếu mất đi quyền lực khống chế đối với bộ máy nhà nước, trên có Ngả Thành Văn giữ thăng bằng, giữa có Hạ Tưởng giam chân, dưới có vài tên Phó thị trưởng bằng mặt không bằng lòng, Cổ Hướng Quốc nhìn xung quanh, bị cô lập từ bốn phía.
Làm sao lại rơi vào tình cảnh này? Ông nói không lên lời trong lòng là chua xót hay bất đắc dĩ.
Lần này hội nghị thường trực chính phủ đã thông qua kiến nghị của Hạ Tưởng, khẳng định mục tiêu công việc sau này, đồng thời Hạ Tưởng cũng hứa mau chóng chứng thực vấn đề đầu tư khu Đại học, bày tỏ cố gắng vì xây dựng kinh tế thành phố Lang sẽ làm ra cống hiến nên có.
Tất cả thành viên bộ máy chính quyền trong đầu đều hiểu rõ, hội nghị lần này là một lần ảnh hưởng sâu sắc, chính thức xác định địa vị thứ hai của Hạ Tưởng trong bộ máy ủy ban nhân dân thành phố, hơn nữa người ủng hộ hắn vượt qua Cổ Hướng Quốc, rốt cuộc khiến quyền uy của Phó thị trưởng thường trực rơi xuống chỗ thực.
…
Cục…thành phố cũng khua chiêng gõ trống tiến hành công tác thẩm vấn.
Dư Kiến Thăng quả thật mở miệng rồi, sau khi gãnhận thức được thủ đoạn mây mưa thất thường của Hạ Tưởng, lại bị Nga Ni Trần đích thân đưa đến tay Hạ Tưởng, gã liền biết đại thế đã mất, lại rơi vào tay cục công an thành phố Lang, nếu phải cứng rắn chống đỡ, không chết cũng bị lột da. Dù gì cũng phải khai, cần gì phải chịu nổi khổ da thịt? Cho nên Dư Kiến Thăng rất thống khoái mà khai ra toàn bộ sự thật.
Thường Quốc Khánh đứng phía sau xúi giục, phụ trách cung cấp xe trộn bê tông, phụ trách tài chính, phụ trách cung cấp các tin tức như đặc thù ô tô cho Hạ Tưởng, còn phía sau Thường Quốc Khánh là ai, Dư Kiến Thăng không dám khẳng định mà chỉ chứng Ma Dương Thiên, chỉ có điều mơ hồ nói không rõ, chỉ biết là một nhân vật có địa vị rất lớn.
Có khẩu cung của Dư Kiến Thăng, thẩm vấn Thường Quốc Khánh thì dễ dàng hơn.
Ngay từ đầu Thường Quốc Khánh cũng không chính thức được giao cho cảnh sát, mặc dù do Anh Thành đích thân thẩm vấn, nhưng tiến hành riêng.
Ngay từ đầu Thường Quốc Khánh đã có thái độ vô cùng cứng rắn, tuyệt không phối hợp, còn hùng hổ công bố phải báo cáo lãnh đạo cấp trên cục thành phố Lang giam giữ trái phép, gã muốn kiện cục Công an thành phố Lang, khiến người bắt gã phải vào tù. Anh Thành làm sao bị gã hù dọa được? Gã gặp rất nhiều nhân vật, cũng kiên nhẫn mà hù theo trò đùa của Thường Quốc Khánh.
Lộ Hồng Chiêm vừa trở về, liền tuyên bố chấn chỉnh lại tác phong công tác của cục… thành phố, rõ ràng là muốn thu quyền, nhưng trên hội nghị tổ đảng cục, đều bị nhất trí phản đối, kế hoạch của ông bị thất bại, gặp phải một lần khiêu chiến lớn nhất từ khi ông đảm nhiệm chức vụ cục trưởng tới nay
Lộ Hồng Chiêm giận dữ, ông biết rõ Biểu Lý, Anh Thành, Lịch Phi ba gã Phó cục trưởng hợp lại, uy thế không phải nhỏ, hoàn toàn có thể gây chiến với quyền uy cục trưởng của ông. Ông không còn cách nào khác, chỉ còn cách từ từ lấy lại quyền lực, sẽ bồi dưỡng thân tín mới, mới có thể một lần nữa củng cố quyền lực của ông.
Đều là họa do Hạ Tưởng gây ra
Nếu để Lộ Hồng Chiêm biết ngày ông sống ở sở…tỉnh một ngày bằng một năm tất cả đều do Hạ Tưởng ban tặng, không biết có nổi trận lôi đình không? Nhưng hiện giờ ông có biết hay không không quan trọng, bởi vì hiện giờ ông đã cực kỳ phẫn nộ, và còn kinh hồn bạt vía.
Trước khi Lộ Hồng Chiêm còn chưa chuẩn bị thu quyền và có hành động, ông liền nghe được tin tức nhận tội của Dư Kiến Thăng. Dư Kiến Thăng nhận tội sớm nằm trong dự đoán, cũng không khiến ông vô cùng kinh hãi, ông cũng biết rõ Dư Kiến Thăng không thể chịu nổi, cũng biết Dư Kiến Thăng nhất định sẽ cắn lại Thường Quốc Khánh.
Cắn Thường Quốc Khánh cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là ông vừa biết được tin, Thường Quốc Khánh đã bị nắm được, và dưới sự thẩm vấn của Anh Thành, khai ra Ma Dương Thiên
Việc lớn không tốt
Vẻ mặt Lộ Hồng Chiêm xám lại, suy sụp ngồi ở trong xe, nửa ngày cũng không nói câu gì.
Tuyết rơi thật đáng ghét, nếu không phải tuyết rơi, ít nhất hắn có thể đến thành phố Lang sớm trước một tiếng, có thể đi trước một bước, có lẽ sự việc còn có thể xoay chuyển được. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, không thể làm việc vừa ý?
Còn nữa, Dư Kiến Thăng cũng bất lực quá, bị giữ mất vài giờ thì khai ra rồi?
Lộ Hồng Chiêm khóc không ra nước mắt, Long Khổng bị vặn ngã, Lục Phi tiến vào cục...thành phố, Hạ Tưởng lại nắm một phần ba ngân sách tài chính, hiện nay lại giữ không ít chức vụ quan trọng, thừa dịp hắn vắng mặt, lợi dụng lực lượng của cục…thành phố đối phó với Nga Ni Trần, cuối cùng cũng giành được một thắng lợi lớn, nghĩ lại một loạt các hành động, cũng như không muốn nhớ lại những cơn ác mộng.
Lộ Hồng Chiêm biết, Hạ Tưởng chắc chắn rút ra được kinh nghiệm từ sự việc lần trước, sẽ không để ông tham gia vào quá trình xử lý nữa, hiện tại ông muốn tham gia, cũng rất khác so với lần trước, người của ông đều bị đứng sang một bên, ông không có khả năng như trước nữa, không thể nghĩ muốn thế nào được thế đó.
Chỉ có thể bắt tay với viện kiểm sát và tòa án, tin Hạ Tưởng không có khả năng ngay cả viện kiểm sát và tòa án cũng đánh phá.
Lộ Hồng Chiêm bâng khuâng nghĩ đến chuyện ông trở lại cục…thành phố, cho dù không còn uy phong như trước kia, nhưng ít nhất ông vẫn là một cục trưởng, vẫn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, mọi người đều phải nể ông ba phần. Chẳng ngờ tình thế xưa không bằng nay, ông vừa vào cục…thành phố liền cảm thấy không khí khác xưa, rất nhiều người vẫn chào đón ông với khuôn mặt tươi cười, cung kính giống như trước đây, nhưng cung kính bên trong, lại lộ ra sự xa lánh và dửng dưng.
Chẳng lẽ cục…thành phố đã hoàn toàn bị thay đổi?
Lộ Hồng Chiêm không tin và không chịu nhận thua, ông quyết định lợi dụng khoảng thời gian một tháng, một lần nữa cố nắm giữ quyền lực ở trong tay mình.
Nga Ni Trần nghe tin Lộ Hồng Chiêm trở lại thành phố Lang, Dư Kiến Thăng mở lời, gã thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Hạ Tưởng à Hạ Tưởng, cậu không chỉ thông minh tuyệt đỉnh, coi như không lộ chút sơ hở, ngay cả ông trời cũng giúp cậu.
Hoa Nhài Bạc ở một bên thở hổn hển nói:
- Ba, Hạ Tưởng hại chúng ta và không ít người, còn khiến công việc kinh doanh của chúng ta bị tổn thất không nhỏ, bỏ qua sao được?
- Đương nhiên là không.
Ánh mắt Nga Ni Trần lạnh lùng
- Trước tiên chúng ta để hắn đắc ý một khoảng thời gian, hiện tại chúng ta cần đề phòng chính là bang Bắc Kinh và bang Thiên Tân thừa cơ quấy rối, do đó làm cho ổn định rồi giải quyết sau, chậm rãi thu dọn tàn cục. Hiện tại Hạ Tưởng và Ma Dương Thiên đang ngầm đấu đá nhau, Hạ Tưởng thắng, thì Ma Dương Thiên sẽ thất bại thảm hại. Cho nên Ma Dương Thiên sẽ liều mạng phản kháng, nếu Hạ Tưởng bị Ma Dương Thiên đánh cho không thể đánh trả, đó là thời điểm hắn suy yếu nhất, chúng ta sẽ đâm sau lưng hắn…
Một đêm vô sự, một ngày thành phố Lang náo động, tuyết rơi phủ kín mặt đất. Thành phố yên bình và tĩnh mịch, nhưng có rất nhiều người trắng đêm khó ngủ, như Lộ Hồng Chiêm, như Cổ Hướng Quốc, và Nga Ni Trần.
Hạ Tưởng ngủ rất say, hắn cũng mệt mỏi, đấu tâm đấu trí, chấn động lòng người một ngày một đêm cuối cùng cũng kết thúc, tuy đã giành được thắng lợi tạm thời, cách thắng lợi còn có một khoảng cách, nhưng ít ra cũng có thể an giấc.
Tiêu Ngũ còn không có dấu hiệu tỉnh dậy, tuy nhiên tình trạng thương tích đã kiểm soát được, đang có chuyển biến tốt. Phượng Mỹ Mỹ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Tiêu Ngũ, một tấc không rời, khiến Hạ Tưởng cũng rất yên tâm, biết Phượng Mỹ Mỹ rất thật lòng với Tiêu Ngũ, cũng không uổng kiếp trước Tiêu Ngũ vì cô mà chết.
Vệ Tân còn đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói cần phải theo dõi một thời gian. Vệ Tân muốn ra viện, cô không yên lòng công việc kinh doanh của mình, nhưng Hạ Tưởng bắt cô phải ở lại bênh viện ít nhất một tuần, Vệ Tân nghe lời của Hạ Tưởng nhất, đành phải đồng ý.
Lý Thấm cũng ở bên cạnh Vệ Tân trong bệnh viện, sau khi tiếp xúc với Vệ Tân cô mới phát hiện, Vệ Tân dịu dàng, cẩn thận chăm sóc hơn những người phụ nữ khác nhiều, nếu là một người đàn ông nhất định sẽ chọn người như cô để lấy làm vợ. Vệ Tân đã hiểu ý, lại biết cách quan tâm chăm sóc người khác, còn rất cẩn thận, hơn nữa cũng có đầu óc buôn bán không tầm thường, khiến cô vô cùng khâm phục Vệ Tân, quyết tâm học làm một người phụ nữ tốt như Vệ Tân.
Tề Á Nam và Chu Hổ đã trở về thành phố Yến thuận lợi, trên cơ bản có lẽ cùng lúc Lộ Hồng Chiêm xuống cao tốc, bọn họ bước trên đường về, thậm chí có khả năng chạy lướt qua Lộ Hồng Chiêm. Nếu Lộ Hồng Chiêm biết thành viên tổ chức của Hạ Tưởng ở trước mắt của cục trưởng nghênh ngang rời khỏi thành phố Lang, có khi ông còn nổi trận lôi đình.
Không có biện pháp, Hạ Tưởng chơi độc thủ giỏi, chơi chính trị cũng có rất giỏi, hoàn toàn biết sử dụng quyền lực như thế nào, mang lại lợi ích lớn nhất.
Suốt đêm, Cổ Hướng Quốc, Lộ Hồng Chiêm và Nga Ni Trần đã cùng nhau bàn bạc, Nga Ni Trần giải thích qua nguyên nhân gã giao ra Dư Kiến Thăng là không chịu được sức ép lớn của Hạ Tưởng, không muốn bị lực lượng chính quyền tiêu diệt. Xuất phát từ mục đích hoặc suy nghĩ không rõ ràng, Nga Ni Trần che giấu Thường Quốc Khánh đã bị Hạ Tưởng biết được.
Cổ Hướng Quốc và Lộ Hồng Chiêm không nói thêm gì, đứng trên lập trường của Nga Ni Trần, bọn họ biết Nga Ni Trần đã cố gắng hết sức, quả thật không thể chỉ trích gã nữa, huống hồ chuyện của Dư Kiến Thăng là do Ma Dương Thiên một tay chặn ngang.
Nhưng Ma Dương Thiên và mấy người có mối quan hệ phức tạp, cũng phải cố gắng hết sức yểm trợ. Lộ Hồng Chiêm cũng nói ra tình hình hiện tại của ông ở cục...thành phố, không bằng trước kia có thể hô phong hoán vũ, ít nhất cần một tháng mới có thể nắm quyền lại, không kịp ở giai đoạn thẩm vấn làm thủ đoạn, chỉ có thể ra tay ở phân đoạn kiểm sát và tòa án
Cuối cùng mọi người cũng đã nhất trí, trên vấn đề tiếp theo làm thế nào đối phó với Hạ Tưởng, đều có trọng điểm
Thành phố Lang, sau khi trải qua một đêm yên lặng, nghị luận về các vũ trường như Thời Gian Duy Mỹ được truyền đi khắp nơi, về sự kiện Bích Vân Thiên và Phương Thảo Địa bị đập, cũng trong phạm vi nhỏ với đủ loại phiên bản bị người truyền bá. Tuy nhiên tin đồn kia cũng biến mất theo thời gian, nhưng tổn thất của Nga Ni Trần vĩnh viễn không thể bù đắp được.
Nga Ni Trần khiến người ta phải thu thập tàn cục, tranh thủ để bù đắp tổn thất, phục hồi lại hình ảnh. Không điểm rõ còn tốt, có điểm lại mới biết được tổn thất hơn nhiều so với tưởng tượng, khiến cho gã càng thêm hận Hạ Tưởng thấu xương thấu tủy. Càng khiến gã căm giận Hạ Tưởng hơn nữa chính là đả kích uy vọng lần này đối với gã rất lớn, khiến cho gã một người có quyền uy nhất ở thành phố Lang bị suy giảm, trong khoảng thời gian một ngày những thế lực đen dám giương oai trên địa bàn của gã nhiều hơn mấy lần, khiến cho gã không thể chịu nổi.
Ngay cả những người dân thành phố cũng đều ham thích mà truyền những tin vỉa hè, đồng thời cũng đều cho rằng uy phong bát diện ở thành phố Lang của Nga Ni Trần, vừa đi đã không còn nữa, ở thành phố Lang vẫn không có ai dám trừng trị Nga Ni Trần, hiện tại được rồi, rốt cục tới một Phó thị trưởng Hạ, dám dồn Nga Ni Trần vào góc tường.
Dân chúng sáng suốt vô cùng, truyền đi truyền lại, sẽ trở thành trò cười, liền có một câu vè mới:
- Ban ngày Ngả Thành Văn, ban đêm Nga Ni Trần, Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, đều vào cửa Hạ gia
Hạ Tưởng không những thu thập Nga Ni Trần, mà còn có thể thu thập hai người con gái bảo bối của gã.
Nga Ni Trần tức giận đến sôi máu, Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc cũng tức giận mặt đỏ bừng.
Ngày hôm sau, thời tiết đã tốt hơn, trời không mây, thành phố Lang sau tuyết, một vẻ trắng xóa, hết sức động lòng người.
Sau khi đi làm, Ủy ban nhân dân thành phố liền mời dự họp, hội nghị thường vụ đầu tiên từ ngày Trần Trí Tiệp nhậm chức tới nay. Hội nghị do Thị trưởng Cổ Hướng Quốc chủ trì, trọng điểm thảo luận là tình hình kinh tế của thành phố Lang hiện nay, và sắp xếp công việc tiếp theo.
Hôm nay hội nghị thường trực chính phủ, không khí vô cùng trầm lặng, Hạ Tưởng ngồi ở vị trí thứ hai – bộ máy chính quyền không còn Đồ Quân, có vẻ rất hài hòa, đã không còn bầu không khí căng thẳng do con người tạo ra – Trần Trí Tiệp ngồi phía sau Hạ Tưởng, thái độ nghiêm chỉnh, vài tên Phó thị trưởng khác, ngoại trừ Thiệu Đinh chỉ hướng về phía Hạ Tưởng khẽ gật đầu, Chu Duệ Nhạc, Vương Nháo, Liễu Tiên Bính và Võ Nhược Lam khi Hạ Tưởng tiến vào, vẻ mặt cũng tươi cười cung kính, sau đó hỏi thăm.
Trước kia chỉ có hai gã Phó thị trưởng tỏ vẻ dựa vào Hạ Tưởng, hiện tại bốn gã Phó thị trưởng lần lượt chào hỏi Hạ Tưởng, lại có Trần Trí Tiệp trợ trận, Cổ Hướng Quốc có chút đau xót phát hiện Hạ Tưởng trong bộ máy chính phủ, đã vững vàng mở ra cục diện, và hơn nữa có chiều hướng phát triển lớn mạnh.
Hắn thờ ơ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng khó chịu. Nhưng không hài lòng cũng không còn cách nào khác, không phải là Thị trưởng thì chắc chắn có thể chỉ huy tất cả Phó thị trưởng, hắn cũng không có khả năng khiến mọi người cùng hắn đồng lòng.
Cổ Hướng Quốc ho khan một tiếng:
- Cuộc họp bắt đầu, các đồng chí, căn cứ vào tình hình kinh tế năm ngoái, mục tiêu kinh tế năm nay là tăng 9%, tám trụ cột công nghiệp vẫn như cũ là đầu máy xe lửa, đồng thời, sơn Occupy có hi vọng sẽ được tăng 10 triệu đô la Mỹ đầu tư, sẽ trở thành nguồn vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất được thu hút của thành phố Lang. Ngoài ra, đồng chí Hạ Tưởng cũng đề xuất ý tưởng nông nghiệp ngắm cảnh, tuy không tồi, nhưng trong thời gian ngắn khả năng sẽ không thấy được hiệu quả và lợi ích, hơn nữa đồng chí Hạ Tưởng phụ trách dự án khu Đại Học tiến triển chậm chạp, lúc này, tôi phải nhắc nhở đồng chí Hạ Tưởng, phải đặt kinh tế phát triển là công tác hàng đầu, đừng phân tâm đi làm việc khác. Kinh tế không đi lên được, nói nhiều lời suông cũng không có tác dụng …
Cổ Hướng Quốc vẫn không quên mỉa mai Hạ Tưởng vài câu. Nguồn truyện:
Hạ Tưởng nghĩ rằng, nếu hắn không đứng vững vàng trên gót chân, mở ra cục diện, trong tay không có quyền, làm thế nào để triển khai công việc? Tự mình không thể định doạt, bận rộn cuối cùng cũng là may áo cho người khác. Hoặc là vừa triển khai công tác, thì thay đổi xoành xoạch, bị người ta phủ nhận, hắn làm thế nào để đạt được thành tích? Vả lại Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần một sáng một tối hợp lại ép hắn, còn đường hoàng mặt quan mà chỉ trích hắn không an tâm công tác, thực biết đổi trắng thay đen.
Nhưng Cổ Hướng Quốc thích như thế nào thì nói như thế, ai để hắn làm Thị trưởng? Tạm thời nghe rồi thôi, Hạ tưởng liền khẽ mỉm cười:
- Nông nghiệp ngắm cảnh rất có triển vọng, ở nước ngoài đã chứng minh được tính chất khả thi, thành phố Lang gần Bắc Kinh, không cần nói gì sâu xa, riêng là hái dâu tây, dưa hấu, nho, thậm chí du lịch ẩm thực nhà nông, thận trọng phỏng đoán, hàng năm đều có thể mang đến thu nhập một trăm triệu cho thành phố Lang, càng không cần phải nói nâng cao phát triển nông nghiệp ngắm cảnh…
Cổ Hướng Quốc hiểu được hàm ý của Hạ Tưởng, có chút không vừa lòng nói:
- Về dự án nông nghiệp ngắm cảnh, tôi cũng thâm nhập tìm hiểu một chút, nhưng dù sao cũng không toàn diện, nếu Phó thị trưởng Hạ hiểu biết hơn, thì hãy giới thiệu một chút cho các đồng chí đây.
Hạ Tưởng cũng không cố ý châm chọc Cổ Hướng Quốc hiểu biết nông cạn về dự án nông nghiệp ngắm cảnh, mà là quả thật vài năm sau nông nghiệp ngắm cảnh mới dần dần phát triển, về hiện tại thành phố Lang mà nói, vẫn là sự kiện mới. Tuy nhiên do vòng kinh tế Bắc Kinh sớm lên ngựa, nông nghiệp ngắm cảnh cũng được Hạ Tưởng tiến hành mở rộng sớm hơn ở thành phố Lang.
Nông nghiệp ngắm cảnh là một loại hình du lịch sinh thái mới kết hợp nông nghiệp và nông thôn, đem du lịch ngắm cảnh kết hợp với nông nghiệp thành một loại hình hoạt động du lịch, rất nhiều hình thức và loại hình, căn cứ thực tiễn ở nước Đức, Pháp, Mỹ, Nhật, Hà Lan và Đài Loan của chúng ta, trong đó quy mô hơi lớn chủ yếu có 5 loại.
Một là du lịch vườn, ở ngoại ô thành phố hoặc khu du lịch phụ cận phát triển đặc sắc gồm vườn cây ăn quả, vườn rau, vườn chè, vườn hoa, du khách có thể hái quả, nhổ rau, ngắm hoa, hái chè, hưởng thụ lạc thú điền viên. Hai là vườn hoa nông nghiệp, dựa vào ý tưởng kinh doanh vườn hoa, đem nơi sản xuất nông nghiệp, nơi tiêu thụ nông sản và khu du lịch nghỉ dưỡng kết hợp lại làm một, Tập đoàn Viễn Cảnh công viên rừng rậm thì có hiệu quả như nhau. Ba là dạy làm vườn, là hình thái kinh doanh nông nghiệp kiêm sản xuất nông nghiệp và chức năng phổ cập khoa học giáo dục. Bốn là công viên Rừng Rậm, khiến người dân thành phố sống lâu trong rừng bằng bê tông có thể cảm nhận và hít thở không khí thiên nhiên. Năm là thôn du lịch dân tộc, lấy dân tộc là chính, thể nghiệm cuộc sống nông thôn, cảm nhận hơi thở nông thôn.
Hạ Tưởng giới thiệu tỉ mỉ loại hình và triển vọng của du lịch nông nghiệp, đề xuất trước mắt ở thành phố Lang chủ yếu là mở rộng du lịch vườn nông và nông nghiệp vườn hoa là việc chính, nếu triển vọng lớn, có thể phát triển tiếp hình thức công viên Rừng Rậm
Hạ Tưởng kết thúc bài phát biểu, Trần Trí Tiệp nhẹ nhàng vỗ tay, liên tục tán thưởng:
- Xuất sắc, quá tuyệt vời, Phó thị trưởng Hạ thực sự làm đủ bài tập, khiến tôi nghe xong như được mở rộng tầm mắt, lần đầu nghe nông nghiệp cũng có nhiều triển vọng, như vậy còn có thể kiếm tiền, không tồi, tôi cho rằng du lịch nông nghiệp rất có triển vọng, như vậy còn có thể kiếm tiền, tôi cho rằng du lịch nông nghiệp hoàn toàn có triển vọng. Thành phố Lang gần Bắc Kinh, hơn nữa giao thông thuận lợi, hoàn toàn có thể thu hút lượng lớn du khách Bắc Kinh đến thành phố Lang ngắm cảnh du lịch.
Trần Trí Tiệp vội vã phụ họa cho Hạ Tưởng, khiến cho Cổ Hướng Quốc liếc mắt nhìn y đầy thâm ý, trong ánh mắt toát ra vẻ uy phong mờ nhạt, dường như muốn xuất ra quyền uy của Thị trưởng nhắc nhở nhỏ cho Trần Trí Tiệp.
Trần Trí Tiếp làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Cổ Hướng Quốc, trái lại vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn Võ Nhược Lam:
- Phó thị trưởng Võ, cô cho rằng đề nghị của Phó thị trưởng Hạ có khả thi không?
Đột nhiên Trần Trí Tiệp hướng về phía Võ Nhược Lam chất vấn, khiến ánh mắt nghi ngờ của không ít người đổ dồn về, trong lòng Thiệu Đinh thấp thỏm, nghĩ thầm chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn Trần Trí Tiệp đã tiếp xúc được với Võ Nhược Lam?
Dường như Võ Nhược Lam không thích trở thành tiêu điểm, khuôn mặt đỏ lên:
-Tôi nghĩ đề nghị của Phó thị trưởng Hạ hoàn toàn khả thi.
Trần Trí Tiệp lễ phép trả lời, lại hỏi Chu Duệ Nhạc:
- Phó thị trưởng Chu có ý kiến quý báu gì?
- Không có, đề nghị của Phó thị trưởng Hạ tốt, rất toàn diện, tôi tán thành cả hai tay.
Chu Duệ Nhạc cười ha hả, trả lời vô cùng thẳng thắn.
Sau đó, Trần Trí Tiệp lần lượt hỏi Vương Nháo, Liễu Tiên Bính, và Thiệu Đinh, ngoại trừ Thiệu Đinh không trả lời trực tiếp, Vương Nháo và Liễu Tiên Bính đều trả lời khẳng định.
Tất cả mọi người rõ ràng chuyện gì xảy ra, trước kia Đồ Quân là người tích cực dẫn đầu của Cổ Hướng Quốc, thôi được, phong thuỷ luân chuyển, bây giờ Trần Trí Tiệp trở thành người tích cực dẫn đầu của Hạ Tưởng, vừa rồi cố ý trưng cầu ý kiến của mọi người, chính là muốn cho Cổ Hướng Quốc xem, có hai mục đích, một là mượn hội nghị này trịnh trọng tuyên bố lập trường của y, hoàn toàn cùng Hạ Tưởng nhất trí cao độ, hai là cũng mượn cơ hội biểu lộ cho Cổ Hướng Quốc thấy, hiện nay Hạ Tưởng xưa không bằng nay, trong bộ máy chính phủ đã có một vị trí, trên cơ bản có đầy đủ sức mạnh của Cổ Hướng Quốc.
Cổ Hướng Quốc hiểu được dụng ý của Trần Trí Tiệp, ông vô cùng tức giận liếc mắt nhìn Trần Trí Tiệp, nhưng phát hiện ra Trần Trí Tiệp cũng không để ý tới sự bất mãn của ông, dường như cũng là không đem quyền uy của ông đặt ở trong mắt.
Phản, phản, đường đường là Thị trưởng, nếu mất đi quyền lực khống chế đối với bộ máy nhà nước, trên có Ngả Thành Văn giữ thăng bằng, giữa có Hạ Tưởng giam chân, dưới có vài tên Phó thị trưởng bằng mặt không bằng lòng, Cổ Hướng Quốc nhìn xung quanh, bị cô lập từ bốn phía.
Làm sao lại rơi vào tình cảnh này? Ông nói không lên lời trong lòng là chua xót hay bất đắc dĩ.
Lần này hội nghị thường trực chính phủ đã thông qua kiến nghị của Hạ Tưởng, khẳng định mục tiêu công việc sau này, đồng thời Hạ Tưởng cũng hứa mau chóng chứng thực vấn đề đầu tư khu Đại học, bày tỏ cố gắng vì xây dựng kinh tế thành phố Lang sẽ làm ra cống hiến nên có.
Tất cả thành viên bộ máy chính quyền trong đầu đều hiểu rõ, hội nghị lần này là một lần ảnh hưởng sâu sắc, chính thức xác định địa vị thứ hai của Hạ Tưởng trong bộ máy ủy ban nhân dân thành phố, hơn nữa người ủng hộ hắn vượt qua Cổ Hướng Quốc, rốt cuộc khiến quyền uy của Phó thị trưởng thường trực rơi xuống chỗ thực.
…
Cục…thành phố cũng khua chiêng gõ trống tiến hành công tác thẩm vấn.
Dư Kiến Thăng quả thật mở miệng rồi, sau khi gãnhận thức được thủ đoạn mây mưa thất thường của Hạ Tưởng, lại bị Nga Ni Trần đích thân đưa đến tay Hạ Tưởng, gã liền biết đại thế đã mất, lại rơi vào tay cục công an thành phố Lang, nếu phải cứng rắn chống đỡ, không chết cũng bị lột da. Dù gì cũng phải khai, cần gì phải chịu nổi khổ da thịt? Cho nên Dư Kiến Thăng rất thống khoái mà khai ra toàn bộ sự thật.
Thường Quốc Khánh đứng phía sau xúi giục, phụ trách cung cấp xe trộn bê tông, phụ trách tài chính, phụ trách cung cấp các tin tức như đặc thù ô tô cho Hạ Tưởng, còn phía sau Thường Quốc Khánh là ai, Dư Kiến Thăng không dám khẳng định mà chỉ chứng Ma Dương Thiên, chỉ có điều mơ hồ nói không rõ, chỉ biết là một nhân vật có địa vị rất lớn.
Có khẩu cung của Dư Kiến Thăng, thẩm vấn Thường Quốc Khánh thì dễ dàng hơn.
Ngay từ đầu Thường Quốc Khánh cũng không chính thức được giao cho cảnh sát, mặc dù do Anh Thành đích thân thẩm vấn, nhưng tiến hành riêng.
Ngay từ đầu Thường Quốc Khánh đã có thái độ vô cùng cứng rắn, tuyệt không phối hợp, còn hùng hổ công bố phải báo cáo lãnh đạo cấp trên cục thành phố Lang giam giữ trái phép, gã muốn kiện cục Công an thành phố Lang, khiến người bắt gã phải vào tù. Anh Thành làm sao bị gã hù dọa được? Gã gặp rất nhiều nhân vật, cũng kiên nhẫn mà hù theo trò đùa của Thường Quốc Khánh.
Lộ Hồng Chiêm vừa trở về, liền tuyên bố chấn chỉnh lại tác phong công tác của cục… thành phố, rõ ràng là muốn thu quyền, nhưng trên hội nghị tổ đảng cục, đều bị nhất trí phản đối, kế hoạch của ông bị thất bại, gặp phải một lần khiêu chiến lớn nhất từ khi ông đảm nhiệm chức vụ cục trưởng tới nay
Lộ Hồng Chiêm giận dữ, ông biết rõ Biểu Lý, Anh Thành, Lịch Phi ba gã Phó cục trưởng hợp lại, uy thế không phải nhỏ, hoàn toàn có thể gây chiến với quyền uy cục trưởng của ông. Ông không còn cách nào khác, chỉ còn cách từ từ lấy lại quyền lực, sẽ bồi dưỡng thân tín mới, mới có thể một lần nữa củng cố quyền lực của ông.
Đều là họa do Hạ Tưởng gây ra
Nếu để Lộ Hồng Chiêm biết ngày ông sống ở sở…tỉnh một ngày bằng một năm tất cả đều do Hạ Tưởng ban tặng, không biết có nổi trận lôi đình không? Nhưng hiện giờ ông có biết hay không không quan trọng, bởi vì hiện giờ ông đã cực kỳ phẫn nộ, và còn kinh hồn bạt vía.
Trước khi Lộ Hồng Chiêm còn chưa chuẩn bị thu quyền và có hành động, ông liền nghe được tin tức nhận tội của Dư Kiến Thăng. Dư Kiến Thăng nhận tội sớm nằm trong dự đoán, cũng không khiến ông vô cùng kinh hãi, ông cũng biết rõ Dư Kiến Thăng không thể chịu nổi, cũng biết Dư Kiến Thăng nhất định sẽ cắn lại Thường Quốc Khánh.
Cắn Thường Quốc Khánh cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là ông vừa biết được tin, Thường Quốc Khánh đã bị nắm được, và dưới sự thẩm vấn của Anh Thành, khai ra Ma Dương Thiên
Việc lớn không tốt
/2185
|