Mười mấy phút sau, trận hỗn chiến kết thúc. Đám cảnh sát chiến đấu quên mình bộc phát hăng máu chưa từng có, bắt ngay tại chỗ hơn 20 người, đánh bị thương hơn 10 tên, chạy thoát hơn 20 người.
Thụy Cái không bị thương tí nào, y khóc lóc đi đến trước mặt Hạ Tưởng:
- Phó thị trưởng Hạ, cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi, thật sự cám ơn…
Hạ Tưởng trấn an Thụy Cái vài câu, rồi cho người đưa mấy người Tiêu Ngũ đi bệnh viện. Kể ra từ khi Tiêu Ngũ theo hắn đến thành phố Lang đã là lần thứ hai bị thương rồi. Đối với cuộc sống hai kiếp của Hạ Tưởng, sự hung hiểm của thành phố Lang cũng là một vòng xoáy từng bước đi kinh sợ.
Hạ Tưởng lòng đau như cắt, nhìn mấy anh em Tiêu Ngũ hôn mê bất tỉnh, trong lòng hắn trào lên sự phẫn nộ. Ngay trước mắt sắp sửa có thể lật ngửa con bài cuối cùng rồi, thì tà tâm Cổ Hướng Quốc không thôi ra tay ác độc, giả dối, không kém gì so với Nga Ni Trần.
Nếu nói ngày trước Hạ Tưởng chỉ muốn dẹp Cổ Hướng Quốc sang một bên, nhưng giờ hắn đã đổi ý, hắn muốn dìm Cổ Hướng Quốc xuống tận đáy bùn, phải cho y vĩnh viễn không thể vươn mình trở lại.
Có lẽ là do Lộ Hồng Chiêm có mặt ở hiện trường, Thụy Cái không có bất kỳ ám chỉ gì. Sau khi thu dọn tàn cục, Lộ Hồng Chiêm phái mấy xe cảnh sát hộ tống Thụy Cái đến thành phố Yến. Hạ Tưởng cũng gọi điện cho Phó cục trưởng công an quận Hạ Mã Hoàng Kiến Quân, để y tiếp ứng Thụy Cái, và yêu cầu y bảo vệ Thụy Cái an toàn ở thành phố Yến. Hoàng Kiến Quân đồng ý luôn.
Ai muốn dậy sóng gió ở thành phố Yến thì chắc chắn sẽ bị Hoàng Kiến Quân nén xuống. Tôn Định Quốc là Cục trưởng công an thành phố Yến, hơn nữa thành phố Yến lại là nơi mà mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng lan sâu và rộng nhất.
Trước khi Thụy Cái rời đi có bắt tay với Hạ Tưởng, trao chìa khóa vào tay hắn:
- Phó thị trưởng Hạ, có thời gian thì xin đến coi nhà tôi một tí. Sống ở đó mười mấy năm rồi, có tình cảm nên tôi không nỡ bán.
Rồi y đặc biệt nhấn mạnh một câu:
- Trong nhà không có đồ đáng giá, chỉ có mỗi chậu hoa thôi. Anh có thời gian thì giúp tôi tưới nước là được rồi…
Thụy Cái đi rồi, Hạ Tưởng cùng Dương Uy đi lên tầng. Dương Uy bị thương không nhẹ, có điều nói thế nào cũng không chịu đi viện, cứ muốn đi cùng Hạ Tưởng nên cũng làm hắn cảm động. Căn phòng trên tầng rỗng tuếch, chỉ có một chậu hoa được đặt giữa phòng khách. Tuy không tươi tốt như cây ở phòng làm việc của hắn, nhưng Hạ Tưởng nhìn qua là nhận ra ngay.
Thu hải đường.
…
Cục thế của thành phố Lang theo đà thẩm tra lại vụ án Tiêu Điện, lại lần nữa trở nên khẩn trương.
Vụ án Tiêu Điện từ lúc bắt đầu thẩm tra lại, rồi Dương Minh hôn mê, rồi đến khi tỉnh lại lấy lời khai đều luôn thu hút sự theo dõi của vô số người. Ngay cả người dân bình thường cũng mong ngóng có một kết quả chính thức. Bây giờ vụ án được đưa ra thẩm tra lại, nên có rất nhiều người chăm chú chờ mong.
Quá trình thẩm tra lại không bị trì hoãn gì cả, Dương Minh khai ra toàn bộ. Y khai lúc đó nhà họ Dương bỏ tiền mua chuộc mấy công an, khai thông quan hệ với viện kiểm soát và tòa án, mua chuộc số tiền lớn Viện trưởng Viện tòa án Lãnh Chất Phương, mất khoảng hơn 30 triệu tệ. Cuối cùng cho tất cả chứng cớ đều hướng vào Tiêu Điện, tạo thành vụ án sai, khiến cho Tiêu Điện phải chịu oan ức.
Đồng thời, Dương Minh còn khai ra rất nhiều tình tiết bên trong, bao gồm quá trình Cổ Hướng Quốc đích thân tham gia ngụy tạo chứng cớ, và mối quan hệ không tầm thường giữa Cổ Hướng Quốc và Lãnh Chất Phương, thậm chí đến cả mấy vụ án sai do Cổ Hướng Quốc và Lãnh Chất Phương liên kết gây ra đều khai ra hết.
Dương Minh một lòng nhận định là Cổ Hướng Quốc muốn ép y chết, y hận thấu Cổ Hướng Quốc, nên cũng không do dự mà khai toàn bộ, rõ ràng.
Bởi vì vụ án liên quan đến cán bộ Đảng quan trọng của thành phố Lang, phần nào không nên công khai thì chưa được tiết lộ ra ngoài, nhưng lật lại vụ án lần này, công – kiểm – pháp ba bên liên kết hành động, hiệu quả làm việc cao mà trước đây chưa từng có, tuyên bố Tiêu Điện vô tội và được phóng thích ngay tại tòa.
Việc trưởng Viện tòa án mới nhậm chức La Tân Sinh trịnh trọng cúi đầu xin lỗi Tiêu Điện ngay trước mặt vô số người giới truyền thông báo chí, đại diện Tòa án nhân dân cấp bậc trung thành phố Lang biểu thị chân thành xin lỗi, và thỉnh cầu đồng chí Tiêu Điện tha thứ.
Bất kể La Tân Sinh có là đang thể hiện mình hay không, hành động của ông ta nhận được danh tiếng lớn, khiến cho danh tiếng của Tòa án thành phố Lang vang chấn động, quét đi ảnh hưởng xấu do sự kiện bốn vị phu nhân của Lãnh Chất Phương mang lại, làm cho hình ảnh Tòa án thành phố Lang bỗng chốc lấy được cảm tình của người dân thành phố.
Giới tin tức truyền thông truy đuổi bố con Tiêu Đại và Tiêu Điện, hi vọng bọn họ có thể phát biểu chút cảm nghĩ, nhưng Tiêu Đại lại không nói gì cả, y kéo tay Tiêu Điện đẩy đám đông ra, đi thẳng về Thành ủy.
Không ít phóng viên đều kinh ngạc, bố con họ Tiêu không cảm ơn lãnh đạo công – kiểm – pháp, chạy đến Thành ủy làm gì chứ? Không ít người chạy theo sau Tiêu Đại, Tiêu Điện đến tận Thành ủy.
…
Hạ Tưởng đang dự họp, là Hội nghị thường vụ điều chỉnh nhân sự, toàn thể Ủy viên thường vụ đều tham gia. Trên Hội nghị, Cổ Hướng Quốc ra sức ủng hộ người y đề bạt đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, Lưu Nhất Lâm kịch liệt phản đối, Trương Anh Tịch chưa tỏ thái độ, Ngả Thành Văn gần như cũng ở lập trường phản đối, Hạ Tưởng thì khoanh tay đứng nhìn nhìn Cổ Hướng Quốc đứng thể hiện. Hắn phỏng đoán rằng, không phải là vị trí Phó chánh văn Ủy ban nhân dân không quan trọng lắm, Cổ Hướng Quốc khuếch trương thanh thế, hiển nhiên dụng ý không nằm ở cái vị trí đó, mà là y muốn xây dựng lại uy danh tại Thành ủy.
Vừa đúng khoảng thời gian lật lại vụ án Tiêu Điện, trên thực tế được Ngả Thành Văn ngầm cho phép, được Hạ Tưởng gật đầu, Lữ Nhất Khả đã lấy danh nghĩa Ủy ban Kỷ luật thành phố đưa chứng cớ liên quan đến Cổ Hướng Quốc trong vụ Tiêu Điện báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tình thế đã vô cùng nghiêm trọng rồi. Thế nhưng Cổ Hướng Quốc không những đã thay đổi phong cách khiêm tốn và kiềm chế, mà lại còn tăng cao khí thế, hơn nữa còn có ý ngẩng đầu thêm lần nữa tại Thành ủy, y muốn bán thuốc gì trong hồ lô chứ?
Hơn nữa theo sự quan sát âm thầm của Hạ Tưởng, Cổ Hướng Quốc không phải là đang giả vờ, mà là thực sự vô cùng tự tin, không khỏi làm hắn càng thêm nghi ngờ. Nếu như Hạ Tưởng biết được Cổ Hướng Quốc nói với Nga Ni Trần những gì thì hắn sẽ càng cảnh giác hơn.
Chỉ là, chuyện trong chính trường vốn luôn thay đổi bất ngờ, có lúc đi theo từng bước, có lúc lại bốn bề dậy sóng, làm cho người ta không nắm bắt rõ tình hình được.
Khi tầng cao dùng người thì vô cùng chú ý sách lược. Chính sách về kinh tế phải nhất mạch cùng gánh cho nhau, nhưng trên phương diện dùng người thì chưa bao giờ có lệ. Thời cổ đại thì vua nào triều thần nấy, ở hiện đại thì hư là thực, thực là hư.
Đương nhiên cũng có liên quan đến quan niệm chấp chính không giống nhau và sự phân chia giữa các tầng cao thời nay.
Ít nhiều Hạ Tưởng có thể suy đoán có khả năng trên tầng cao hướng gió đã thay đổi, hoặc là Cổ Hướng Quốc mua thông mối quan hệ ở phương diện nào đó, nhưng vẫn là có một điểm không rõ là vì sao Cổ Hướng Quốc phải dựa nhờ vào vị trí Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, cứ phải thể hiện phân lượng trên Hội nghị thường vụ? Lẽ nào y vẫn cho rằng y còn có thể làm lâu dài ở vị trí Thị trưởng thành phố Lang?
Vụ án Tiêu Điện đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, cho dù không phải là quả bom nặng tấn thì uy lực phát ra cũng không nhỏ. Sau khi Cổ Hướng Quốc bị đánh trúng, y không chết thì cũng bị trọng thương, phỏng đoán bảo thủ nhất là dù y có người bảo vệ thì cũng hơn một nửa là gặp phải kết cục ảm đạm.
Nhưng hiện tại đầu gió Cổ Hướng Quốc đang mạnh, có khí thế chỉnh đốn lại non sông.
Hạ Tưởng phỏng đoán một hồi không bắt được điểm trọng yếu, vừa đúng lúc đến lượt hắn phát biểu, nên hắn liền dừng suy nghĩ, thuận tay vứt cây bút bi trong tay:
- Tôi không có suy nghĩ gì cả, tôi cũng xem lý lịch của đồng chí Vương Cảnh rồi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, tôi không phản đối.
Xuất phát từ việc công, phát biểu của Hạ Tưởng rất đúng trọng tâm, nhưng hành động ném chiếc bút bi trước khi phát biểu thì lại mang ý nghĩa sâu xa, liền làm cho không ít người phải nhìn hắn.
Cuối cùng Hội nghị thường vụ vẫn là thông qua việc bổ nhiệm Vương Cảnh, Cổ Hướng Quốc đạt được thắng lợi không lớn cũng không nhỏ, là một lần có thể nở mặt mày trong khoảng thời gian sa sút gần đây.
Sau khi tan họp, Hạ Tưởng cùng Ngả Thành Văn hội ý, trao đổi suy nghĩ với nhau. Hành động bất thường của Cổ Hướng Quốc cũng làm cho Ngả Thành Văn nghi ngờ, nhưng Ngả Thành Văn không nghe thấy có phong thanh gì, nên cũng suy nghĩ mà chưa tìm được giải đáp.
Đầu tiên là bỏ qua sự bất thường của Cổ Hướng Quốc, dựa vào chứng cớ đang nắm trong tay, Ngả Thành Văn cũng kết luận Cổ Hướng Quốc khó mà thoát được lần này.
Vụ án tập kích xe cảnh sát lần trước, sau khi sắp xếp điều tra và đi phỏng vấn, tóm được mấy đứa bé khoảng mười mấy tuổi, cũng không hỏi ra được nguyên cớ gì, chỉ biết là chúng nó được người ta sai khiến. Nếu điều tra sâu hơn thì chắc chắn sẽ moi được manh mối, nhưng không cần phải như thế.
Bởi vì thời gian sẽ bị kéo dài ra, mà cũng không phải chuyện lớn lắm, cuối cùng lại qua lời của mấy người ở giữa, dù chứng cớ có hướng vào Cổ Hướng Quốc, y có thân phận là Thị trưởng thì cũng không làm gì được y.
Đương nhiên cũng là do vụ án Tiêu Điện có thể hoàn toàn lật đổ Cổ Hướng Quốc.
Lời khai của Dương Minh vô cùng bất lợi cho Cổ Hướng Quốc, không chỉ là lời khai, mà hắn ta còn cung cấp rất nhiều vật chứng. Dùng cách nói tội lỗi chồng chất để hình dung Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc đã từng làm ra những chuyện xấu xí có lẽ là nói quá một chút, nhưng dùng cách nói tội ác tày trời để hình dung thì không quá đáng chút nào.
Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc làm cùng nhau khoảng thời gian không ngắn, lẽ nào còn không rõ con người Cổ Hướng Quốc âm hiểm, ti tiện thế nào, giận không thể át.
Nhờ Dương Minh khai ra, ít nhất cũng khêu ra khoảng bốn, năm vụ án sai, có nước mắt, đổ máu trong đó làm Ngả Thành Văn xem rồi cũng đầm đìa mồ hôi, vô cùng xấu hổ, đau lòng vì không làm tròn trách nhiệm. Là người có vị trí cao đều có trái tim yêu dân, khi nghĩ đến có vô số người vô tội mắc hàm oan trong khu vực trị vì của mình, thậm chí còn có người đã trở thành oan hồn dưới gọng súng, tất cả đều là giao dịch giữa quyền và tiền, tất cả đều do ích kỷ cá nhân Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc gây ra, làm cho lòng y đau đớn.
Ngả Thành Văn phẫn nộ.
Trước kia y còn cho rằng Cổ Hướng Quốc chỉ là giỏi mưu kế, tính toán, và chỉ là do quan niệm chấp chính bất đồng mà tranh quyền với y. Bây giờ thì hiểu ra con người của Cổ Hướng Quốc, y hạ quyết tâm, nhất định phải đưa Cổ Hướng Quốc ra trước công lý, trả lại càn khôn sáng vang cho người dân thành phố Lang.
Hạ Tưởng thấy được Ngả Thành Văn hoàn toàn ủng hộ, nên cũng an lòng. Nếu không có sự đồng ý của Bí thư, muốn làm bất cứ việc gì ở thành phố Lang là không tưởng. Ngả Thành Văn có mặt quan liêu, cũng có mặt chính nghĩa, tự bản thân ông ấy cũng được coi là làm đúng đắn, ngay thẳng.
Sau khi bàn xong bước tiếp theo với Ngả Thành Văn, Hạ Tưởng trở về văn phòng, ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ.
Mấy người Tiêu Ngũ chỉ bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại thì càm ràm đòi ra viện.
Mấy tên côn đồ bị tóm tại chỗ rất cứng miệng, không chịu khai ra cái gì, và đúng là không phải người thành phố Lang. Dương Uy quay về Bắc Kinh điều tra chứng thực, bọn chúng đúng là thuộc hạ của Đảng thái tử. Có thể nói là Đảng thái tử nào đó chính là hậu đài của Cổ Hướng Quốc.
Lại là liên quan đến Cổ Hướng Quốc, nhưng chuyện này không thể truy đến cùng, chỉ có thể xử lý nhẹ nhàng. Chính lúc mấy tên côn đồ vừa bị bắt về Cục công an thành phố, thì trên Bắc Kinh có người gọi điện tới, thái độ vô cùng kiêu ngạo, muốn lập tức thả người ra, nếu không sẽ cho Cục công an thành phố Lang biết mặt.
Nếu là trước kia, chắc chắn Lộ Hồng Chiêm sẽ không nói thêm lời nào mà thả người luôn, nhưng giờ không như thế nữa, y cũng nhịn một cục tức, mặc kệ người đó là ai, đánh một trận rồi tính tiếp nên y cho người dần cho mấy tên bị tóm một trận. Lộ Hồng Chiêm cũng nhìn thoáng ra rồi, huyện quan không bằng hiện quản, huống chi đây là người đứng thứ hai ra mặt, chỉ cần không phải người đứng đầu ra mặt là ổn. Những chuyện thế này người đứng đầu tuyệt đối sẽ không ra mặt tự hạ thấp mình.
Cho nên Lộ Hồng Chiêm không lo sợ gì mà cho người đánh một trận rồi mới thả ra. Hành hung trên địa phận thành phố Lang mà đòi nghênh ngang rời đi, coi tên Cục trưởng Cục công an này không ra gì á?
Việc đánh người không cần phải làm văn bản lớn lao gì, Hạ Tưởng cũng không cảm thấy tiếc nuối. Tiếc nuối duy nhất là mấy người Tiêu Ngũ bị thương, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì. Thụy Cái tặng hắn một chậu Thu Hải Đường, coi như là tặng hắn món quà nặng trình trịch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hai cây Thu Hải Đường, văn phòng một cây, nhà Thụy Cái một cây. Trong chậu mỗi cây đều có giấu một chứng cớ, bên trong ghi chép rất nhiều dữ liệu giữa Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, chỉ cần là những việc Thụy Cái biết, và tham gia vào thì đều ghi chép tỉ mỉ trong đó, còn có cả ghi âm và dữ liệu liên quan. Cũng không biết Thụy Cái bắt đầu từ lúc nào giữ lại chứng cớ, dù sao Hạ Tưởng càng xem càng thấy kinh ngạc ghê người. Không phải vì vấn đề giữa Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, mà là vì sự đa mưu túc trí và phòng ngừa chu đáo của Thụy Cái.
Nhìn mốc thời gian ghi chép, từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Nga Ni Trần, Thụy Cái đã nghĩ đến việc tìm đường lui cho mình, nên làm cho Hạ Tưởng không thể không thầm cảm thán, khâm phục, quả thực là làm người ta khâm phục.
Càng làm cho hắn khâm phục chính là bên trong không chỉ có chứng cớ, mà còn có chứng cớ xác thực và vật chứng Nga Ni Trần hối lộ Thụy Cái. Mỗi món tiền bẩn, mỗi lần địa điểm thời gian đều ghi chép rõ ràng, tỉ mỉ. Chẳng trách nào Thụy Cái đã cẩn thận giao nộp chứng cớ, bằng với việc giao tính mạng vào tay người khác.
Hạ Tưởng biết, Thụy Cái sau cùng giao chứng cớ cho hắn là biểu hiện tin tưởng 100% vào hắn, cũng là hành động mà Thụy Cái qua gần một năm thờ ơ lạnh nhạt mới thành thật với hắn.
Xem ra bây giờ cũng không thể oán giận Thụy Cái cố ý ra vẻ huyền bí, kéo dài đến tận hôm nay mới giao nộp chứng cớ. Những chứng cớ trên, xuôi, có thể lật đổ Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, ngược, cũng có thể sẽ mang lại tai bay vạ gió cho Thụy Cái.
Hạ Tưởng vẫn đang chỉnh lý chứng cớ của Thụy Cái, và không nộp lên cho Ngả Thành Văn. Không phải hắn không tin Ngả Thành Văn, mà là gần đây hành động bất thường của Cổ Hướng Quốc làm hắn phải đề phòng hơn, không thể lật hết con át chủ bài ra, nếu không có khả năng sẽ bị đối thủ lật ngược hoàn toàn.
Phải có chuẩn bị đường lui mới được. Mặc dù Hạ Tưởng cũng rõ, chắc chắn Cổ Hướng Quốc đoán được trong tay Thụy Cái có chứng cớ bất lợi cho y, nếu không y cũng sẽ không gây chiến vây chặn Thụy Cái chuyển nhà.
Là lúc cuối cùng lật bài rồi, Hạ Tưởng quyết định đưa vấn đề của Cổ Hướng Quốc trực tiếp trình lên Tỉnh ủy, chứng cớ đầy đủ, không tin Phạm Duệ Hằng còn dám che đậy. Ông ta dám che đậy thì có người dám xuyên thẳng đến Trung ương.
Thề không bỏ qua
Về phần kết cục của Nga Ni Trần, trong tưởng tượng của Hạ Tưởng cũng là không thoát được số mệnh bị pháp luật trừng phạt. Tay Nga Ni Trần nhuốm đầy máu, y có liên quan về mạng người, cho dù không có chứng cớ trực tiếp chỉ ra y, thì ít nhất y cũng bị xét xử chung thân.
Chính vào lúc này, điện thoại bỗng vang lên.
Là điện thoại của Liên Nhược Hạm.
Hạ Tưởng liền nhẹ nhàng hỏi:
- Tổng giám đốc Liên, có chỉ bảo gì không?
- Bớt ba hoa đi.
Tâm trạng Liên Nhược Hạm khá tốt.
- Mục tiêu hoàn thành thắng lợi, công ty đưa ra thị trường của Nga Ni Trần bị em mua lại rồi. Giá thấp đến nỗi anh không ngờ đến đâu, đến em cũng phải giật mình. Hình như có người nóng lòng muốn ra tay, cũng không để ý đến giá cả.
Đương nhiên Hạ Tưởng biết rõ nội tình bên trong, theo lời đồn Nga Ni Trần có Phó Thủ tướng chống lưng cho. Mặc kệ là thật hay giả, có một số chuyện vĩnh viễn không thể bày ra trước mặt để chứng thực, nhưng sản nghiệp ở Bắc Kinh của Nga Ni Trần tán loạn, lộn xộn, và bị cổ đông liên kết với nhau vượt quyền bán đi. Cách làm hoàn toàn gạt bỏ Nga Ni Trần sang một bên đã chứng minh một điểm là, có người khẩn cấp muốn vạch biên giới tránh xa y, và muốn hút giá trị lợi dụng cuối cùng của Nga Ni Trần.
Giá thấp không quan trọng, dù sao phần tiền thuộc về Nga Ni Trần cứ coi như là giá trị thị trường bị co rút lại, chỉ cần bán ra với giá đủ cho bọn chúng là được.
Đế quốc kinh tế của Nga Ni Trần sụp đổ, hậu đài chính trị rời xa y, y đã trở thành con chó trong nhà có tang rồi.
Sau khi Liên Nhược Hạm mua lại thành công công ty đưa ra thị trường của Nga Ni Trần, bất động sản và sản nghiệp khác ở Bắc Kinh của Nga Ni Trần cũng bị Tiếu Giai, Lý Thấm chèn ép và nuốt gọn thành công, cộng thêm căn cứ ở thành phố Lang cũng bị quét cho gần hết. Nga Ni Trần bị hắn tính kế, rồi lại bị hậu đài bỏ rơi, dưới hai đả kích lớn, đế quốc kinh tế to lớn của y đã sụp đổ rồi, hiện giờ nguồn tiền trong tay y có thể sử dụng chắc ít đến đáng thương.
Bước đầu phỏng đoán, nội trong một tháng Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần đều cùng lọt lưới, từ giờ trở đi thành phố Lang có thể khôi phục lại hình tượng trong sạch rồi.
Hạ Tưởng vốn còn muốn nói thêm với Liên Nhược Hạm vài câu, thì bên ngoài ồn ào, la hét, còn nghe thấy có người đang hét "Phó thị trưởng Hạ"…Có chuyện gì vậy? Hắn cúp điện thoại, còn chưa kịp cất tiếng hỏi thì Lý Tài Nguyên gõ cửa bước vào.
- Lãnh đạo, bố con họ Tiêu bị chặn ở cổng ra vào Thành ủy, nói cái gì cũng phải gặp được anh, anh xem…
Hạ Tưởng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đi xuống tầng thì nhìn thấy Ngả Thành Văn cũng đã đi đến giữa khu nhà, hắn liền kéo Ngả Thành Văn cùng đi ra bên ngoài. Vừa ra đến cổng thì thấy bố con họ Tiêu vẻ mặt kích động đứng ở cổng ra vào tòa nhà Thành ủy, đang ngểnh cổ ngóng vào.
Sau lưng bố con họ Tiêu là một đám người chen chúc dầy đặc, có phóng viên báo chí, có dân thường. Hạ Tưởng vừa lộ mặt thì ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào hắn và Ngả Thành Văn.
Tiêu Đại vừa thấy Hạ Tưởng, lập tức rung rung bờ môi nói không nên lời, y kéo Tiêu Điện:
- Phó thị trưởng Hạ mới là ân nhân cứu con, mau dập đầu đi.
Tiêu Điện không nói thêm gì mà "phịch" một tiếng quỳ ngay trước mặt Hạ Tưởng, đầu đập đất kêu thành tiếng:
- Cám ơn Phó thị trưởng Hạ, tạ ơn Phó thị trưởng Hạ đã cứu mạng.
Hạ Tưởng vội đỡ Tiêu Điện dậy nhưng không được, Tiêu Điện quỳ im trên mặt đất, dùng cách biểu đạt chất phác để thể hiện lòng cảm kích trong lòng y. Mặt Tiêu Điện ngăm đen, ánh mắt hơi dại. Trước kia y là một sinh viên phong nhã hào hoa, nghe nói còn là chàng trai anh tuấn. Bây giờ lại trở thành bộ dạng này, tự nhiên gặp phải tai bay vạ gió, Hạ Tưởng chỉ là làm việc nên làm, lại bị Tiêu Điện quỳ lạy cảm ơn trước mặt nhiều người nên trong lòng vô cùng cảm than, không có chút cảm giác tự hào và cảm động, ngược lại càng thêm nặng nề.
Phóng viên tin tức chụp ảnh không ngừng, ánh đèn flash chớp sáng loạn lên, Hạ Tưởng né mình nhường Ngả Thành Văn ra trước, nói với Tiêu Đại:
- Bác ơi, Tiêu Điện được sửa lại án sai, đây đều là nhờ Bí thư Ngả lãnh đạo anh minh, mở rộng chính nghĩa vì hai người đấy ạ.
Hạ Tưởng lôi Ngả Thành Văn vào, một là do quy củ trên quan trường, người có công lao to lớn nhất phải là nhân vật số một, hai là dụng ý sâu xa của hắn. Trước mặt nhiều người dân thành phố và ký giả, lôi Ngả Thành Văn vào tương đương với việc tuyên bố công khai hóa sự đối lập giữa Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc.
Thụy Cái không bị thương tí nào, y khóc lóc đi đến trước mặt Hạ Tưởng:
- Phó thị trưởng Hạ, cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi, thật sự cám ơn…
Hạ Tưởng trấn an Thụy Cái vài câu, rồi cho người đưa mấy người Tiêu Ngũ đi bệnh viện. Kể ra từ khi Tiêu Ngũ theo hắn đến thành phố Lang đã là lần thứ hai bị thương rồi. Đối với cuộc sống hai kiếp của Hạ Tưởng, sự hung hiểm của thành phố Lang cũng là một vòng xoáy từng bước đi kinh sợ.
Hạ Tưởng lòng đau như cắt, nhìn mấy anh em Tiêu Ngũ hôn mê bất tỉnh, trong lòng hắn trào lên sự phẫn nộ. Ngay trước mắt sắp sửa có thể lật ngửa con bài cuối cùng rồi, thì tà tâm Cổ Hướng Quốc không thôi ra tay ác độc, giả dối, không kém gì so với Nga Ni Trần.
Nếu nói ngày trước Hạ Tưởng chỉ muốn dẹp Cổ Hướng Quốc sang một bên, nhưng giờ hắn đã đổi ý, hắn muốn dìm Cổ Hướng Quốc xuống tận đáy bùn, phải cho y vĩnh viễn không thể vươn mình trở lại.
Có lẽ là do Lộ Hồng Chiêm có mặt ở hiện trường, Thụy Cái không có bất kỳ ám chỉ gì. Sau khi thu dọn tàn cục, Lộ Hồng Chiêm phái mấy xe cảnh sát hộ tống Thụy Cái đến thành phố Yến. Hạ Tưởng cũng gọi điện cho Phó cục trưởng công an quận Hạ Mã Hoàng Kiến Quân, để y tiếp ứng Thụy Cái, và yêu cầu y bảo vệ Thụy Cái an toàn ở thành phố Yến. Hoàng Kiến Quân đồng ý luôn.
Ai muốn dậy sóng gió ở thành phố Yến thì chắc chắn sẽ bị Hoàng Kiến Quân nén xuống. Tôn Định Quốc là Cục trưởng công an thành phố Yến, hơn nữa thành phố Yến lại là nơi mà mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng lan sâu và rộng nhất.
Trước khi Thụy Cái rời đi có bắt tay với Hạ Tưởng, trao chìa khóa vào tay hắn:
- Phó thị trưởng Hạ, có thời gian thì xin đến coi nhà tôi một tí. Sống ở đó mười mấy năm rồi, có tình cảm nên tôi không nỡ bán.
Rồi y đặc biệt nhấn mạnh một câu:
- Trong nhà không có đồ đáng giá, chỉ có mỗi chậu hoa thôi. Anh có thời gian thì giúp tôi tưới nước là được rồi…
Thụy Cái đi rồi, Hạ Tưởng cùng Dương Uy đi lên tầng. Dương Uy bị thương không nhẹ, có điều nói thế nào cũng không chịu đi viện, cứ muốn đi cùng Hạ Tưởng nên cũng làm hắn cảm động. Căn phòng trên tầng rỗng tuếch, chỉ có một chậu hoa được đặt giữa phòng khách. Tuy không tươi tốt như cây ở phòng làm việc của hắn, nhưng Hạ Tưởng nhìn qua là nhận ra ngay.
Thu hải đường.
…
Cục thế của thành phố Lang theo đà thẩm tra lại vụ án Tiêu Điện, lại lần nữa trở nên khẩn trương.
Vụ án Tiêu Điện từ lúc bắt đầu thẩm tra lại, rồi Dương Minh hôn mê, rồi đến khi tỉnh lại lấy lời khai đều luôn thu hút sự theo dõi của vô số người. Ngay cả người dân bình thường cũng mong ngóng có một kết quả chính thức. Bây giờ vụ án được đưa ra thẩm tra lại, nên có rất nhiều người chăm chú chờ mong.
Quá trình thẩm tra lại không bị trì hoãn gì cả, Dương Minh khai ra toàn bộ. Y khai lúc đó nhà họ Dương bỏ tiền mua chuộc mấy công an, khai thông quan hệ với viện kiểm soát và tòa án, mua chuộc số tiền lớn Viện trưởng Viện tòa án Lãnh Chất Phương, mất khoảng hơn 30 triệu tệ. Cuối cùng cho tất cả chứng cớ đều hướng vào Tiêu Điện, tạo thành vụ án sai, khiến cho Tiêu Điện phải chịu oan ức.
Đồng thời, Dương Minh còn khai ra rất nhiều tình tiết bên trong, bao gồm quá trình Cổ Hướng Quốc đích thân tham gia ngụy tạo chứng cớ, và mối quan hệ không tầm thường giữa Cổ Hướng Quốc và Lãnh Chất Phương, thậm chí đến cả mấy vụ án sai do Cổ Hướng Quốc và Lãnh Chất Phương liên kết gây ra đều khai ra hết.
Dương Minh một lòng nhận định là Cổ Hướng Quốc muốn ép y chết, y hận thấu Cổ Hướng Quốc, nên cũng không do dự mà khai toàn bộ, rõ ràng.
Bởi vì vụ án liên quan đến cán bộ Đảng quan trọng của thành phố Lang, phần nào không nên công khai thì chưa được tiết lộ ra ngoài, nhưng lật lại vụ án lần này, công – kiểm – pháp ba bên liên kết hành động, hiệu quả làm việc cao mà trước đây chưa từng có, tuyên bố Tiêu Điện vô tội và được phóng thích ngay tại tòa.
Việc trưởng Viện tòa án mới nhậm chức La Tân Sinh trịnh trọng cúi đầu xin lỗi Tiêu Điện ngay trước mặt vô số người giới truyền thông báo chí, đại diện Tòa án nhân dân cấp bậc trung thành phố Lang biểu thị chân thành xin lỗi, và thỉnh cầu đồng chí Tiêu Điện tha thứ.
Bất kể La Tân Sinh có là đang thể hiện mình hay không, hành động của ông ta nhận được danh tiếng lớn, khiến cho danh tiếng của Tòa án thành phố Lang vang chấn động, quét đi ảnh hưởng xấu do sự kiện bốn vị phu nhân của Lãnh Chất Phương mang lại, làm cho hình ảnh Tòa án thành phố Lang bỗng chốc lấy được cảm tình của người dân thành phố.
Giới tin tức truyền thông truy đuổi bố con Tiêu Đại và Tiêu Điện, hi vọng bọn họ có thể phát biểu chút cảm nghĩ, nhưng Tiêu Đại lại không nói gì cả, y kéo tay Tiêu Điện đẩy đám đông ra, đi thẳng về Thành ủy.
Không ít phóng viên đều kinh ngạc, bố con họ Tiêu không cảm ơn lãnh đạo công – kiểm – pháp, chạy đến Thành ủy làm gì chứ? Không ít người chạy theo sau Tiêu Đại, Tiêu Điện đến tận Thành ủy.
…
Hạ Tưởng đang dự họp, là Hội nghị thường vụ điều chỉnh nhân sự, toàn thể Ủy viên thường vụ đều tham gia. Trên Hội nghị, Cổ Hướng Quốc ra sức ủng hộ người y đề bạt đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, Lưu Nhất Lâm kịch liệt phản đối, Trương Anh Tịch chưa tỏ thái độ, Ngả Thành Văn gần như cũng ở lập trường phản đối, Hạ Tưởng thì khoanh tay đứng nhìn nhìn Cổ Hướng Quốc đứng thể hiện. Hắn phỏng đoán rằng, không phải là vị trí Phó chánh văn Ủy ban nhân dân không quan trọng lắm, Cổ Hướng Quốc khuếch trương thanh thế, hiển nhiên dụng ý không nằm ở cái vị trí đó, mà là y muốn xây dựng lại uy danh tại Thành ủy.
Vừa đúng khoảng thời gian lật lại vụ án Tiêu Điện, trên thực tế được Ngả Thành Văn ngầm cho phép, được Hạ Tưởng gật đầu, Lữ Nhất Khả đã lấy danh nghĩa Ủy ban Kỷ luật thành phố đưa chứng cớ liên quan đến Cổ Hướng Quốc trong vụ Tiêu Điện báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tình thế đã vô cùng nghiêm trọng rồi. Thế nhưng Cổ Hướng Quốc không những đã thay đổi phong cách khiêm tốn và kiềm chế, mà lại còn tăng cao khí thế, hơn nữa còn có ý ngẩng đầu thêm lần nữa tại Thành ủy, y muốn bán thuốc gì trong hồ lô chứ?
Hơn nữa theo sự quan sát âm thầm của Hạ Tưởng, Cổ Hướng Quốc không phải là đang giả vờ, mà là thực sự vô cùng tự tin, không khỏi làm hắn càng thêm nghi ngờ. Nếu như Hạ Tưởng biết được Cổ Hướng Quốc nói với Nga Ni Trần những gì thì hắn sẽ càng cảnh giác hơn.
Chỉ là, chuyện trong chính trường vốn luôn thay đổi bất ngờ, có lúc đi theo từng bước, có lúc lại bốn bề dậy sóng, làm cho người ta không nắm bắt rõ tình hình được.
Khi tầng cao dùng người thì vô cùng chú ý sách lược. Chính sách về kinh tế phải nhất mạch cùng gánh cho nhau, nhưng trên phương diện dùng người thì chưa bao giờ có lệ. Thời cổ đại thì vua nào triều thần nấy, ở hiện đại thì hư là thực, thực là hư.
Đương nhiên cũng có liên quan đến quan niệm chấp chính không giống nhau và sự phân chia giữa các tầng cao thời nay.
Ít nhiều Hạ Tưởng có thể suy đoán có khả năng trên tầng cao hướng gió đã thay đổi, hoặc là Cổ Hướng Quốc mua thông mối quan hệ ở phương diện nào đó, nhưng vẫn là có một điểm không rõ là vì sao Cổ Hướng Quốc phải dựa nhờ vào vị trí Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, cứ phải thể hiện phân lượng trên Hội nghị thường vụ? Lẽ nào y vẫn cho rằng y còn có thể làm lâu dài ở vị trí Thị trưởng thành phố Lang?
Vụ án Tiêu Điện đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, cho dù không phải là quả bom nặng tấn thì uy lực phát ra cũng không nhỏ. Sau khi Cổ Hướng Quốc bị đánh trúng, y không chết thì cũng bị trọng thương, phỏng đoán bảo thủ nhất là dù y có người bảo vệ thì cũng hơn một nửa là gặp phải kết cục ảm đạm.
Nhưng hiện tại đầu gió Cổ Hướng Quốc đang mạnh, có khí thế chỉnh đốn lại non sông.
Hạ Tưởng phỏng đoán một hồi không bắt được điểm trọng yếu, vừa đúng lúc đến lượt hắn phát biểu, nên hắn liền dừng suy nghĩ, thuận tay vứt cây bút bi trong tay:
- Tôi không có suy nghĩ gì cả, tôi cũng xem lý lịch của đồng chí Vương Cảnh rồi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, tôi không phản đối.
Xuất phát từ việc công, phát biểu của Hạ Tưởng rất đúng trọng tâm, nhưng hành động ném chiếc bút bi trước khi phát biểu thì lại mang ý nghĩa sâu xa, liền làm cho không ít người phải nhìn hắn.
Cuối cùng Hội nghị thường vụ vẫn là thông qua việc bổ nhiệm Vương Cảnh, Cổ Hướng Quốc đạt được thắng lợi không lớn cũng không nhỏ, là một lần có thể nở mặt mày trong khoảng thời gian sa sút gần đây.
Sau khi tan họp, Hạ Tưởng cùng Ngả Thành Văn hội ý, trao đổi suy nghĩ với nhau. Hành động bất thường của Cổ Hướng Quốc cũng làm cho Ngả Thành Văn nghi ngờ, nhưng Ngả Thành Văn không nghe thấy có phong thanh gì, nên cũng suy nghĩ mà chưa tìm được giải đáp.
Đầu tiên là bỏ qua sự bất thường của Cổ Hướng Quốc, dựa vào chứng cớ đang nắm trong tay, Ngả Thành Văn cũng kết luận Cổ Hướng Quốc khó mà thoát được lần này.
Vụ án tập kích xe cảnh sát lần trước, sau khi sắp xếp điều tra và đi phỏng vấn, tóm được mấy đứa bé khoảng mười mấy tuổi, cũng không hỏi ra được nguyên cớ gì, chỉ biết là chúng nó được người ta sai khiến. Nếu điều tra sâu hơn thì chắc chắn sẽ moi được manh mối, nhưng không cần phải như thế.
Bởi vì thời gian sẽ bị kéo dài ra, mà cũng không phải chuyện lớn lắm, cuối cùng lại qua lời của mấy người ở giữa, dù chứng cớ có hướng vào Cổ Hướng Quốc, y có thân phận là Thị trưởng thì cũng không làm gì được y.
Đương nhiên cũng là do vụ án Tiêu Điện có thể hoàn toàn lật đổ Cổ Hướng Quốc.
Lời khai của Dương Minh vô cùng bất lợi cho Cổ Hướng Quốc, không chỉ là lời khai, mà hắn ta còn cung cấp rất nhiều vật chứng. Dùng cách nói tội lỗi chồng chất để hình dung Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc đã từng làm ra những chuyện xấu xí có lẽ là nói quá một chút, nhưng dùng cách nói tội ác tày trời để hình dung thì không quá đáng chút nào.
Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc làm cùng nhau khoảng thời gian không ngắn, lẽ nào còn không rõ con người Cổ Hướng Quốc âm hiểm, ti tiện thế nào, giận không thể át.
Nhờ Dương Minh khai ra, ít nhất cũng khêu ra khoảng bốn, năm vụ án sai, có nước mắt, đổ máu trong đó làm Ngả Thành Văn xem rồi cũng đầm đìa mồ hôi, vô cùng xấu hổ, đau lòng vì không làm tròn trách nhiệm. Là người có vị trí cao đều có trái tim yêu dân, khi nghĩ đến có vô số người vô tội mắc hàm oan trong khu vực trị vì của mình, thậm chí còn có người đã trở thành oan hồn dưới gọng súng, tất cả đều là giao dịch giữa quyền và tiền, tất cả đều do ích kỷ cá nhân Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc gây ra, làm cho lòng y đau đớn.
Ngả Thành Văn phẫn nộ.
Trước kia y còn cho rằng Cổ Hướng Quốc chỉ là giỏi mưu kế, tính toán, và chỉ là do quan niệm chấp chính bất đồng mà tranh quyền với y. Bây giờ thì hiểu ra con người của Cổ Hướng Quốc, y hạ quyết tâm, nhất định phải đưa Cổ Hướng Quốc ra trước công lý, trả lại càn khôn sáng vang cho người dân thành phố Lang.
Hạ Tưởng thấy được Ngả Thành Văn hoàn toàn ủng hộ, nên cũng an lòng. Nếu không có sự đồng ý của Bí thư, muốn làm bất cứ việc gì ở thành phố Lang là không tưởng. Ngả Thành Văn có mặt quan liêu, cũng có mặt chính nghĩa, tự bản thân ông ấy cũng được coi là làm đúng đắn, ngay thẳng.
Sau khi bàn xong bước tiếp theo với Ngả Thành Văn, Hạ Tưởng trở về văn phòng, ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ.
Mấy người Tiêu Ngũ chỉ bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại thì càm ràm đòi ra viện.
Mấy tên côn đồ bị tóm tại chỗ rất cứng miệng, không chịu khai ra cái gì, và đúng là không phải người thành phố Lang. Dương Uy quay về Bắc Kinh điều tra chứng thực, bọn chúng đúng là thuộc hạ của Đảng thái tử. Có thể nói là Đảng thái tử nào đó chính là hậu đài của Cổ Hướng Quốc.
Lại là liên quan đến Cổ Hướng Quốc, nhưng chuyện này không thể truy đến cùng, chỉ có thể xử lý nhẹ nhàng. Chính lúc mấy tên côn đồ vừa bị bắt về Cục công an thành phố, thì trên Bắc Kinh có người gọi điện tới, thái độ vô cùng kiêu ngạo, muốn lập tức thả người ra, nếu không sẽ cho Cục công an thành phố Lang biết mặt.
Nếu là trước kia, chắc chắn Lộ Hồng Chiêm sẽ không nói thêm lời nào mà thả người luôn, nhưng giờ không như thế nữa, y cũng nhịn một cục tức, mặc kệ người đó là ai, đánh một trận rồi tính tiếp nên y cho người dần cho mấy tên bị tóm một trận. Lộ Hồng Chiêm cũng nhìn thoáng ra rồi, huyện quan không bằng hiện quản, huống chi đây là người đứng thứ hai ra mặt, chỉ cần không phải người đứng đầu ra mặt là ổn. Những chuyện thế này người đứng đầu tuyệt đối sẽ không ra mặt tự hạ thấp mình.
Cho nên Lộ Hồng Chiêm không lo sợ gì mà cho người đánh một trận rồi mới thả ra. Hành hung trên địa phận thành phố Lang mà đòi nghênh ngang rời đi, coi tên Cục trưởng Cục công an này không ra gì á?
Việc đánh người không cần phải làm văn bản lớn lao gì, Hạ Tưởng cũng không cảm thấy tiếc nuối. Tiếc nuối duy nhất là mấy người Tiêu Ngũ bị thương, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì. Thụy Cái tặng hắn một chậu Thu Hải Đường, coi như là tặng hắn món quà nặng trình trịch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hai cây Thu Hải Đường, văn phòng một cây, nhà Thụy Cái một cây. Trong chậu mỗi cây đều có giấu một chứng cớ, bên trong ghi chép rất nhiều dữ liệu giữa Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, chỉ cần là những việc Thụy Cái biết, và tham gia vào thì đều ghi chép tỉ mỉ trong đó, còn có cả ghi âm và dữ liệu liên quan. Cũng không biết Thụy Cái bắt đầu từ lúc nào giữ lại chứng cớ, dù sao Hạ Tưởng càng xem càng thấy kinh ngạc ghê người. Không phải vì vấn đề giữa Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, mà là vì sự đa mưu túc trí và phòng ngừa chu đáo của Thụy Cái.
Nhìn mốc thời gian ghi chép, từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Nga Ni Trần, Thụy Cái đã nghĩ đến việc tìm đường lui cho mình, nên làm cho Hạ Tưởng không thể không thầm cảm thán, khâm phục, quả thực là làm người ta khâm phục.
Càng làm cho hắn khâm phục chính là bên trong không chỉ có chứng cớ, mà còn có chứng cớ xác thực và vật chứng Nga Ni Trần hối lộ Thụy Cái. Mỗi món tiền bẩn, mỗi lần địa điểm thời gian đều ghi chép rõ ràng, tỉ mỉ. Chẳng trách nào Thụy Cái đã cẩn thận giao nộp chứng cớ, bằng với việc giao tính mạng vào tay người khác.
Hạ Tưởng biết, Thụy Cái sau cùng giao chứng cớ cho hắn là biểu hiện tin tưởng 100% vào hắn, cũng là hành động mà Thụy Cái qua gần một năm thờ ơ lạnh nhạt mới thành thật với hắn.
Xem ra bây giờ cũng không thể oán giận Thụy Cái cố ý ra vẻ huyền bí, kéo dài đến tận hôm nay mới giao nộp chứng cớ. Những chứng cớ trên, xuôi, có thể lật đổ Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, ngược, cũng có thể sẽ mang lại tai bay vạ gió cho Thụy Cái.
Hạ Tưởng vẫn đang chỉnh lý chứng cớ của Thụy Cái, và không nộp lên cho Ngả Thành Văn. Không phải hắn không tin Ngả Thành Văn, mà là gần đây hành động bất thường của Cổ Hướng Quốc làm hắn phải đề phòng hơn, không thể lật hết con át chủ bài ra, nếu không có khả năng sẽ bị đối thủ lật ngược hoàn toàn.
Phải có chuẩn bị đường lui mới được. Mặc dù Hạ Tưởng cũng rõ, chắc chắn Cổ Hướng Quốc đoán được trong tay Thụy Cái có chứng cớ bất lợi cho y, nếu không y cũng sẽ không gây chiến vây chặn Thụy Cái chuyển nhà.
Là lúc cuối cùng lật bài rồi, Hạ Tưởng quyết định đưa vấn đề của Cổ Hướng Quốc trực tiếp trình lên Tỉnh ủy, chứng cớ đầy đủ, không tin Phạm Duệ Hằng còn dám che đậy. Ông ta dám che đậy thì có người dám xuyên thẳng đến Trung ương.
Thề không bỏ qua
Về phần kết cục của Nga Ni Trần, trong tưởng tượng của Hạ Tưởng cũng là không thoát được số mệnh bị pháp luật trừng phạt. Tay Nga Ni Trần nhuốm đầy máu, y có liên quan về mạng người, cho dù không có chứng cớ trực tiếp chỉ ra y, thì ít nhất y cũng bị xét xử chung thân.
Chính vào lúc này, điện thoại bỗng vang lên.
Là điện thoại của Liên Nhược Hạm.
Hạ Tưởng liền nhẹ nhàng hỏi:
- Tổng giám đốc Liên, có chỉ bảo gì không?
- Bớt ba hoa đi.
Tâm trạng Liên Nhược Hạm khá tốt.
- Mục tiêu hoàn thành thắng lợi, công ty đưa ra thị trường của Nga Ni Trần bị em mua lại rồi. Giá thấp đến nỗi anh không ngờ đến đâu, đến em cũng phải giật mình. Hình như có người nóng lòng muốn ra tay, cũng không để ý đến giá cả.
Đương nhiên Hạ Tưởng biết rõ nội tình bên trong, theo lời đồn Nga Ni Trần có Phó Thủ tướng chống lưng cho. Mặc kệ là thật hay giả, có một số chuyện vĩnh viễn không thể bày ra trước mặt để chứng thực, nhưng sản nghiệp ở Bắc Kinh của Nga Ni Trần tán loạn, lộn xộn, và bị cổ đông liên kết với nhau vượt quyền bán đi. Cách làm hoàn toàn gạt bỏ Nga Ni Trần sang một bên đã chứng minh một điểm là, có người khẩn cấp muốn vạch biên giới tránh xa y, và muốn hút giá trị lợi dụng cuối cùng của Nga Ni Trần.
Giá thấp không quan trọng, dù sao phần tiền thuộc về Nga Ni Trần cứ coi như là giá trị thị trường bị co rút lại, chỉ cần bán ra với giá đủ cho bọn chúng là được.
Đế quốc kinh tế của Nga Ni Trần sụp đổ, hậu đài chính trị rời xa y, y đã trở thành con chó trong nhà có tang rồi.
Sau khi Liên Nhược Hạm mua lại thành công công ty đưa ra thị trường của Nga Ni Trần, bất động sản và sản nghiệp khác ở Bắc Kinh của Nga Ni Trần cũng bị Tiếu Giai, Lý Thấm chèn ép và nuốt gọn thành công, cộng thêm căn cứ ở thành phố Lang cũng bị quét cho gần hết. Nga Ni Trần bị hắn tính kế, rồi lại bị hậu đài bỏ rơi, dưới hai đả kích lớn, đế quốc kinh tế to lớn của y đã sụp đổ rồi, hiện giờ nguồn tiền trong tay y có thể sử dụng chắc ít đến đáng thương.
Bước đầu phỏng đoán, nội trong một tháng Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần đều cùng lọt lưới, từ giờ trở đi thành phố Lang có thể khôi phục lại hình tượng trong sạch rồi.
Hạ Tưởng vốn còn muốn nói thêm với Liên Nhược Hạm vài câu, thì bên ngoài ồn ào, la hét, còn nghe thấy có người đang hét "Phó thị trưởng Hạ"…Có chuyện gì vậy? Hắn cúp điện thoại, còn chưa kịp cất tiếng hỏi thì Lý Tài Nguyên gõ cửa bước vào.
- Lãnh đạo, bố con họ Tiêu bị chặn ở cổng ra vào Thành ủy, nói cái gì cũng phải gặp được anh, anh xem…
Hạ Tưởng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đi xuống tầng thì nhìn thấy Ngả Thành Văn cũng đã đi đến giữa khu nhà, hắn liền kéo Ngả Thành Văn cùng đi ra bên ngoài. Vừa ra đến cổng thì thấy bố con họ Tiêu vẻ mặt kích động đứng ở cổng ra vào tòa nhà Thành ủy, đang ngểnh cổ ngóng vào.
Sau lưng bố con họ Tiêu là một đám người chen chúc dầy đặc, có phóng viên báo chí, có dân thường. Hạ Tưởng vừa lộ mặt thì ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào hắn và Ngả Thành Văn.
Tiêu Đại vừa thấy Hạ Tưởng, lập tức rung rung bờ môi nói không nên lời, y kéo Tiêu Điện:
- Phó thị trưởng Hạ mới là ân nhân cứu con, mau dập đầu đi.
Tiêu Điện không nói thêm gì mà "phịch" một tiếng quỳ ngay trước mặt Hạ Tưởng, đầu đập đất kêu thành tiếng:
- Cám ơn Phó thị trưởng Hạ, tạ ơn Phó thị trưởng Hạ đã cứu mạng.
Hạ Tưởng vội đỡ Tiêu Điện dậy nhưng không được, Tiêu Điện quỳ im trên mặt đất, dùng cách biểu đạt chất phác để thể hiện lòng cảm kích trong lòng y. Mặt Tiêu Điện ngăm đen, ánh mắt hơi dại. Trước kia y là một sinh viên phong nhã hào hoa, nghe nói còn là chàng trai anh tuấn. Bây giờ lại trở thành bộ dạng này, tự nhiên gặp phải tai bay vạ gió, Hạ Tưởng chỉ là làm việc nên làm, lại bị Tiêu Điện quỳ lạy cảm ơn trước mặt nhiều người nên trong lòng vô cùng cảm than, không có chút cảm giác tự hào và cảm động, ngược lại càng thêm nặng nề.
Phóng viên tin tức chụp ảnh không ngừng, ánh đèn flash chớp sáng loạn lên, Hạ Tưởng né mình nhường Ngả Thành Văn ra trước, nói với Tiêu Đại:
- Bác ơi, Tiêu Điện được sửa lại án sai, đây đều là nhờ Bí thư Ngả lãnh đạo anh minh, mở rộng chính nghĩa vì hai người đấy ạ.
Hạ Tưởng lôi Ngả Thành Văn vào, một là do quy củ trên quan trường, người có công lao to lớn nhất phải là nhân vật số một, hai là dụng ý sâu xa của hắn. Trước mặt nhiều người dân thành phố và ký giả, lôi Ngả Thành Văn vào tương đương với việc tuyên bố công khai hóa sự đối lập giữa Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc.
/2185
|