Gió đêm quét qua từng đợt, bầu trời rộng lớn trên đỉnh đầu giống như một tấm vải nhung khổng lồ; có một vài ngôi sao nhỏ song song thành đôi, cũng có một số lại đứng lẻ loi một mình, trông thật đáng thương. Năm phút trước, rốt cuộc Diệp Ngang Dương cũng cảm nhận được thế nào là “đau lòng” trong truyền thuyết, từng đợt từng đợt buồn bực dâng lên làm cậu ta trở tay không kịp, cực kỳ khó chịu.
Diệp Ngang Dương cũng không hiểu tại sao đêm nay mình lại ưu thương đến vậy, lúc trước cảm xúc có rõ ràng như bây giờ đâu. Diệp Ngang Dương hỏi Janice: Cô đã từng trải qua cảm giác đặc biệt không tốt chưa, nhìn bất cứ cái gì cũng không vừa mắt ấy?
Janice ngẩn người: Cậu mỗi tháng đều có một lần như thế hả?
Diệp Ngang Dương không thèm đáp lời, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: Kiều Kiều, trước kia tôi cũng học ở trung học Đông Châu.
Tôi biết, cậu vẫn luôn tự hào về điều đó, cậu đã nói nhiều lần lắm rồi. Janice thật sự không chịu nổi nữa, khoe gì khoe mãi thế. Ai chả biết trường trung học của cô không có lão đại, không có bảo bối, cũng không phải là trường trọng điểm có 80% tỉ lệ học sinh đỗ Đại học, Cao Đẳng như Đông Châu. Nơi Janice học chỉ là một trường trung học trong thị trấn, mỗi năm chỉ có 1% thi đỗ, mà cô chính là 1% ít ỏi đó, thuận lợi thi vào trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Điện tử. Đến bây giờ, ảnh của cô vẫn còn được treo trong phòng thầy Hiệu trưởng. Mỗi lần có người hỏi, Hiệu trưởng còn phải cố ý giải thích giới tính giùm cô: Khụ khụ, là bạn học nữ đấy. Xem xem, thế nào được gọi là cảm giác ưu việt, phải là Janice cô mới đúng!
Ý của Diệp Ngang Dương không phải như vậy, chẳng lẽ Lâm Kiều Kiều một chút cũng không nhìn ra giữa cậu ta và Lục Già có cái gì sao? Diệp Ngang Dương có hơi bất mãn, bắt đầu kể ra đoạn tình duyên “tặng sữa” vẫn luôn cất giữ ở trong lòng bấy lâu nay: Mở đầu có chút giống mấy phim thần tượng, cậu ta không cẩn thận đụng phải, làm Lục Già chảy máu mũi. Giai đoạn phát triển cũng khá giống phim thần tượng, đó là mỗi ngày cậu ta đều vẽ một bức hình thật dễ thương dán lên hộp sữa rồi lén lút đặt ở trong ngăn kéo bàn của Lục Già. Kết cục lại càng giống phim thần tượng, điều duy nhất ngoài ý muốn: chính là mẹ nó cậu ta không phải là nam chính, mà là nam phụ.
Có một lần vụng trộm mang sữa đến, Diệp Ngang Dương bất ngờ gặp được Từ Gia Tu. Kỳ thực, ở trong trường, cậu ta và Từ Gia Tu trao đổi không nhiều, có đôi khi Từ Gia Tu kia khiến người ta vô cùng chán ghét. Đúng lúc Diệp Ngang Dương từ lớp Lục Già đi ra, Từ Gia Tu gọi cậu ta lại, hỏi cậu ta đang làm cái gì. Diệp Ngang Dương vốn là một đứa nhỏ thành thật, cái gì cũng khai ra hết, còn nói nếu sau này thành công sẽ mời Từ Gia Tu đi ăn mừng. Lúc đó, Từ Gia Tu mỉm cười, nhìn cậu ta nói: Ha ha, có lẽ không cần đợi đến lúc thành công đâu, để tôi mời cậu ăn cơm trước, an ủi cậu ‘công bại thùy thành, tử đắc kỳ sở’. (sắp thành công mà lại thất bại, chết cũng xứng đáng)
‘Công bại thùy thành, tử đắc kỳ sở’ là có ý gì? Ngữ văn học quá giỏi, chỉ dùng một câu thành ngữ cũng có thể làm cho người ta nhục nhã!
Ý của Từ Gia Tu chính là —— Lục Già là con gái duy nhất của Lục Diêm vương.
Lúc ấy nghe Từ Gia Tu nói, Diệp Ngang Dương mới biết đến chuyện này. Bây giờ hồi tưởng lại, giọng điệu khi nói chuyện của Từ Gia Tu vô cùng kỳ quái, Diệp Ngang Dương còn ngây thơ cho rằng Từ Gia Tu đang quan tâm đến cậu ta! Mẹ nó, tên Từ bại hoại đó thì quan tâm cái gì chứ!
Không thể không thừa nhận, sau khi nghe được tin này cậu ta đã nhụt chí đi không ít, nhưng nguyên nhân chính khiến cho cậu ta quyết định bỏ cuộc là khi cậu ta thấy được bức thư tình màu hồng phấn mà Lục Già viết cho Từ Gia Tu. Thôi vậy, trên đời này có chỗ nào là không có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương con gái duy nhất của Chủ nhiệm Chính giáo chứ.
Bạn học nữ kia không phải là. . . Janice hỏi, cố gắng nén lại hưng phấn trong ánh mắt. Bí mật đã dần dần được hé mở, càng lúc càng kích thích rồi.
Diệp Ngang Dương đang ảo não nhìn về phương xa, quay đầu lại, tôi nói đến thế rồi mà cô vẫn nghe không rõ à?
À à, rõ rõ, nhưng mà Quan Âm nương nương ơi, Tiểu Diệp tổng thật khổ quá cơ! Janice vỗ vỗ bả vai Diệp Ngang Dương, dáng vẻ như người tốt an ủi nói: Nghĩ thoáng ra một chút, duyên giữa con người, nếu đã không có thì không nên cưỡng cầu. Tiếc nuối một thoáng rồi quên ngay ấy mà.
Đúng, chính là tiếc nuối. Diệp Ngang Dương cảm kích nhìn về phía Janice, Kiều Kiều, cô có tiếc nuối gì hay không, giữa cô và Phong Phong ... .... có không?
Diệp Ngang Dương, cậu thử nhắc lại cái tên Thiệu Dật Phong một lần nữa xem, có tin tôi lập tức nói ầm lên cho mọi người biết chuyện cậu yêu đơn phương không?
Diệp Ngang Dương ngậm chặt miệng không dám nói lời nào, tim lại càng đau hơn, đột nhiên lại bị uy hiếp”, mẹ kiếp!
Xét cho cùng, tiếc nuối của Diệp Ngang Dương chính là cậu ta không thể vượt qua được. Diệp Ngang Dương nói, cậu ta thực sự rất hâm mộ Từ Gia Tu, hiện tại kiểu phụ nữ mười năm không đổi giống như Lục Già này không còn nhiều nữa.
Janice càng nghe càng thấy khó hiểu, có đúng là Diệp Ngang Dương đang nói đến bảo bối không thế? Nhìn Lục Già không giống kiểu phụ nữ kiên trinh như một đâu nha!
——
Janice trở về, đúng lúc Lục Già vừa tắm xong. Cô mặc một bộ quần áo mỏng ở nhà màu vàng nhạt, thoạt nhìn thật thoải mái tươi mát. Tóc nửa ẩm nửa khô xõa tung, cầm chén nước trong tay, Lục Già tựa người vào thành bếp chậm rãi uống từng ngụm, dáng vẻ tản mát ra một loại nhàn nhã mê người.
Chậc chậc, khó trách Tiểu Diệp tổng lại thầm mến Lục Già. Nếu cô mà là đàn ông thì đã sớm ‘xử lý’ Lục Già rồi.
Janice vươn tay sờ sờ mặt Lục Già: Bảo bối, tôi có thể hỏi cô chuyện này không?
Janice biết Lục Già đã từng viết thư tình cho Từ Gia Tu. Lần trước Lục Già đã kể cho cô nghe rồi; bảo bối nói thời trung học có viết hai lá thư tình, một cái cho lão đại, vậy còn một cái nữa là cho ai?
Lục Già ngồi xuống, Janice đã hỏi thì đương nhiên cô sẽ nói, nhưng cũng không thể nói đó là Diệp Ngang Dương được. Trước khi nói ra bí mật, cô cẩn thận dặn dò: Janice, cô không được nói chuyện này ra ngoài đâu, không nói cho bất cứ ai đấy.
Janice bày ra vẻ mặt xem thường: Bảo bối, con người tôi như thế nào cô còn chưa rõ hay sao, mà nói được với ai cơ chứ.
Cũng đúng. Lục Già lại gần Janice, bắt đầu kể: Lúc đó chẳng phải Từ Gia Tu không trả lời thư tình của tôi sao, tôi coi như không đồng ý rồi. Đã vậy khi ấy lại có một cậu em khóa dưới có ý với tôi. Ngày nào cũng mang sữa đến tặng, bất chấp mưa gió suốt hai tuần liền. Nói xong, Lục Già khẽ mỉm cười, hai tuần lễ kia mỗi ngày đều uống hai hộp sữa đúng là quá tốt. Dường như mỗi ngày đều có thứ để mong đợi, đợi xem ngày mai sẽ có bức hình dễ thương gì ở trên vỏ hộp. Kết quả là chỉ kéo dài được hai tuần mà thôi. . .
Janice há mồm: Wow, hai tuần tặng sữa cơ á. . .
Đàn em khóa dưới á. . .
Sữa á. . .
Janice đột nhiên không đành lòng nhìn thẳng, hình như cô biết cái gì đó rồi.
Đúng vậy, chính là sữa. Lục Già tựa người vào ghế sofa, kỳ thực cô cũng không nhớ nhung nhiều đến chuyện đó lắm, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đó vẫn được tái hiện như một cuốn truyện tranh sinh động mỗi khi hồi tưởng lại, vừa dễ thương lại ấm áp. Lục Già uống một ngụm nước, tiếp tục nói: Trên từng vỏ hộp còn được vẽ hình nữa đấy, rất đẹp. Lúc đó tôi mới chuyển mục tiêu.
Cả người Janice đã cứng ngắc, ho khan hai tiếng hỏi: Tên của người đó là gì?
Hả? Lục Già vẫn giấu giếm một chút, tên có quan trọng gì đâu. Cô nghĩ nghĩ, nói cho Janice một cái tên: Vương Dương. Những bình sữa năm đó vĩnh viễn là ánh sáng nhỏ trong lòng cô.
Vương Dương cái nỗi gì! Lại còn bịa ra cái tên vớ vẩn để lừa người nữa chứ!
Đêm nay Janice không thể ngủ nổi, đã khuya mà vẫn nằm trằn trọc ở trên giường lăn qua lăn lại. Không ngủ được luôn, phấn khích quá, cô không ngờ biết nhiều bí mật của người khác lại thống khổ đến mức này. . .
Ngày hôm sau, sự tình có phát triển mới: Diệp Ngang Dương đổ bệnh.
Thực ra thời điểm này đúng là mùa dễ bị cảm cúm, vài nhân viên trong Ốc Á cũng bị cảm. Lục Già này, A Mỹ này, cả Địch Ca nữa, thi nhau ho khan. Tối hôm qua, Diệp Ngang Dương uống rượu xong lại bị trúng gió, phát sốt ngay trong đêm. Bị bệnh như vậy thật bình thường, nhưng với một người luôn quan tâm tận tình đến người khác như Janice thì cô trực tiếp cho rằng có lẽ Tiểu Diệp tổng hậm hực tới mức sinh bệnh rồi.
Giữa trưa, Janice xuống cửa hàng hoa quả dưới lầu mua một quả dưa nhập khẩu, đi đến nhà họ Diệp. Nhà của Diệp Ngang Dương nằm trong khu biệt thự lâu đời của thành phố Đông Châu, nhà của lão đại ở ngay gần bên cạnh. Tính ra, Janice đã đến nhà tiểu Diệp tổng được vài lần rồi, nhưng nhà của lão đại thì chưa qua lần nào, đúng là quan hệ thân sơ có khác biệt mà.
Chủ nhật, mẹ Diệp và người giúp việc đều ở nhà, thấy “con nuôi” tới đây, bà vô cùng vui vẻ. Diệp Ngang Dương mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, trực tiếp dẫn Janice lên phòng ngủ của mình. Janice ngồi ở trên giường hỏi: Tiểu Diệp tổng, cậu thấy thế nào rồi?
Diệp Ngang Dương liếc mắt nhìn Janice, có chút khó tin: Kiều Kiều, không ngờ cô lại quan tâm tới tôi như vậy.
Ai nha! Đừng nói như vậy mà, hiện tại cả bụng của cô đều chất đầy bí mật, rất khó chịu, cho nên mới tới đây đó. . . Đêm qua, Janice cẩn thận suy nghĩ lại thật kỹ tất cả mọi việc: Lục Già nói cậu em khóa sau kia không trả lời thư tình của cô ấy.
Sao lại vậy được? Chẳng phải Diệp Ngang Dương rất hâm mộ Từ Gia Tu vì có thể nhận được thư tình của Lục Già hay sao? Như vậy nguyên nhân chỉ có một, tiểu Diệp tổng căn bản không nhận được lá thư tình kia của Lục Già.
Vậy phong thư đó đã đi đâu???
Janice lại đặt mình vào hoàn cảnh của Diệp Ngang Dương mà suy nghĩ: Tiểu Diệp tổng cũng chỉ là tiếc nuối, tiếc nuối vì Lục Già chưa từng thích cậu ta mà thôi. Nếu tiểu Diệp tổng biết Lục Già cũng đã từng thích cậu ta, không những thế còn viết cả một bức thư tình, tuy rằng bởi vì nguyên nhân nào đó mà không nhận được lá thư, thì có phải là cũng chẳng còn tiếc nuối gì nữa, đúng hay không? Nghĩ vậy, Janice quyết định làm người tốt một lần.
Tiểu Diệp tổng, hôm nay tôi tới đây để nói cho cậu nghe một chuyện, nhưng trước hết cậu phải cam đoan với tôi: Sau khi nghe xong thì coi như tôi chưa từng nói gì, cứ âm thầm vui mừng ở trong lòng thôi, có được không? Janice cũng phải dặn trước dự phòng.
Diệp Ngang Dương tùy tiện gật gật đầu: Cô nói đi, không biết chừng vừa nghe xong tôi cũng quên mất luôn.
Janice yên tâm: Được, vậy tôi nói.
Ấy thế mà, làm người sao có thể một chút chữ tín cũng không giữ được như vậy chứ . . .
Mới đầu, Diệp Ngang Dương còn nghe câu được câu không, nhưng đến khi nghe được câu cuối cùng, cậu ta lập tức nắm lấy bả vai Janice, giọng nói gấp gáp: Thật hay giả?
Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ tôi chạy tới tận đây để lừa gạt cậu à?” Mất tiền mua dưa nhập khẩu với tiền xe đấy nhé, Janice bỏ tay Diệp Ngang Dương ra, dừng một chút rồi nói, . . . Tôi nhàm chán đến thế chắc?
Thật ư. . . Diệp Ngang Dương ngã xuống ghế sofa, vẻ mặt thất thần. Sau đó cậu ta ngửa đầu hít sâu một hơi, áy náy nhìn Janice: Kiều Kiều, chuyện tôi vừa đồng ý với cô, tôi không làm được. Cậu ta không thể coi như chưa từng nghe thấy gì! Hoàn toàn không có khả năng!
Janice choáng váng, người gì mà một chút chữ tín cũng không có.
Cám ơn, huynh đệ! Hiện tại Diệp Ngang Dương rất muốn ôm Janice một cái. Bây giờ cậu ta đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện trước kia.
Ha ha, Diệp Ngang Dương, mày quá ngốc, quá ngây thơ rồi.
Đừng kích động, tiểu Diệp tổng. Janice giữ chặt lấy Diệp Ngang Dương, Biết đâu thư bị nhân viên chuyển phát giữ lại thì sao, điều này chứng tỏ cậu và Lục Già trời định đã là hữu duyên vô phận rồi. Muốn trách thì chỉ có thể trách bưu điện và số trời mà thôi. Ai bảo cậu với Từ lão đại, một người là con ruột của ông trời, còn một người thì không phải chứ.
Bưu điện? Số trời? Diệp Ngang Dương suýt chút nữa cười phá lên, còn cái gì mà bị nhân viên chuyển phát giữ lại? Không, là bị Từ bại hoại lấy mất thì có!
Trí nhớ của Diệp Ngang Dương không tệ, vẫn có thể nhớ rất rõ thời điểm ấy. Đó là buổi chiều thứ sáu tan học về, cậu ta và Từ Gia Tu chơi bóng xong cùng nhau đi về nhà, trước khi đi, Diệp Ngang Dương có đi qua phòng nhận thư của trường. Vừa mới lên trung học, Diệp Ngang Dương vẫn còn duy trì liên lạc với rất nhiều nữ sinh học cùng cấp 2, bọn họ thường viết thư cho cậu ta. Diệp Ngang Dương vẫn viết thư trả lời, nhưng cậu ta lại xấu hổ, không thích viết chữ. Cho nên mỗi lần hồi âm, cậu ta đều vẽ một bức tranh nhỏ, khua bút vài cái là có thể ra được một chú mèo, một chú cún xinh xinh, cứ gấp giấy lại rồi gửi đi. Quan hệ thuần khiết, trong sáng như vậy, khiến cho Diệp Ngang Dương tuần nào cũng nhận được rất nhiều thư. Mặt khác theo thói quen, bên ngoài bì thư thường không ghi tên người gửi, chủ yếu là sợ chủ nhiệm lớp chẳng may thấy được lại lần ra manh mối. Tóm lại, ngày hôm đó, sau khi Diệp Ngang Dương đến lấy thư, đếm trên tay tổng cộng có bảy bức.
Cậu ta giơ xấp thư lắc lắc trước mặt Từ bại hoại, bất đắc dĩ nói: Có đôi khi nhân duyên tốt cũng là một chuyện phiền não, tuần nào tôi cũng phải mất tới mấy giờ để trả lời thư đấy.
Từ bại hoại không thèm để ý đến Diệp Ngang Dương, ai biết một lúc sau, Từ bại hoại đột nhiên nói muốn xem thư của cậu ta.
Vậy thì xem đi, xem để thấy sức quyến rũ theo cấp lũy thừa của Diệp thiếu gia đây lớn tới mức nào. Trên đường về, Từ bại hoại trả xấp thư lại cho cậu ta, bảy bức biến thành sáu bức, sao lại thiếu mất một cái thế này?
Từ bại hoại trả lời cậu ta như sau: Cậu đếm sai rồi.
Đếm sai rồi? Diệp Ngang Dương tôi đây chưa tốt nghiệp tiểu học chắc, sao đếm sai được?
Từ bại hoại lạnh nhạt hỏi lại: Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi lấy thư của cậu? Tôi thiếu người thích à?
Tôi thiếu người thích à?
Lời này thật “tiện”, nhưng cũng là sự thật. Từ bại hoại học tập tốt, diện mạo đẹp. Trước năm năm tuổi sống cùng với bà ngoại vốn là đại tiểu thư của dân quốc trong truyền thuyết, môi trường sống đã tạo ra một Từ Gia Tu có đủ các loại tật xấu. Có ai ngờ với đức hạnh xấu xa đó mà lại có rất nhiều người thích. Từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. . . Trở lại vấn đề chính, suy luận của Diệp Ngang Dương chưa chắc đã sai. Dù sao ngày đó Từ bại hoại quả thật rất không bình thường, cậu ta đi vào studio mua đĩa trò chơi, Từ bại hoại chẳng nói một lời đã đạp xe đi mất, trực tiếp bỏ lại cậu ta. Cứ thế phóng vù vù xuyên qua đám người rời đi, mặc cho cậu ta gọi lớn đến thế nào cũng không có phản ứng. . .
Ha ha, Diệp Ngang Dương càng nghĩ lại càng muốn đập bàn. Không có nguyên nhân gì khác, nhất định là đã bị Từ Gia Tu lấy đi rồi.
Bình tĩnh đã, tiểu Diệp tổng! Janice có cảm giác trái tim mình đang vỡ vụn. Cô nói việc này cho Diệp Ngang Dương biết, đơn giản chỉ là muốn cho tiểu Diệp tổng giảm bớt tiếc nuối trong lòng; không ngờ hiện tại Diệp Ngang Dương còn phẫn hận, tiếc nuối hơn nữa. Thế là thế nào?
Cô nhiệt tình như thế, mất 100 đồng chạy tới đây để làm gì? Chẳng phải là muốn tất cả mọi người đều được vui vẻ hay sao? Chỉ cần ai ai cũng bỏ một phần tâm ý giống như Janice cô đây thì thế giới sẽ càng ngày càng lộn xộn, à không, là càng ngày càng tốt đẹp. . .
Kiều Kiều, tôi hỏi cô chuyện này. Cái vé xổ số cô mua vốn dĩ trúng năm trăm vạn, thật nhiều năm sau cô mới biết cái vé đó đã bị bạn cô lấy đi. Tự dưng cô mất không năm trăm vạn, cô sẽ làm gì?
Như vậy không hay chút nào? Trên đời này lại có người bạn đáng sợ như vậy sao. Janice nghĩ nghĩ rồi nói: Tất nhiên là phải ‘ân đoạn nghĩa tuyệt’, từ nay về sau không qua lại nữa.
Diệp Ngang Dương không nói gì, chỉ Ừ một tiếng.
Mà không. Janice lắc đầu, giọng nói càng thêm kiên định, Ân đoạn nghĩa tuyệt đã là gì, phải giết cả nhà kẻ đó!
Cơ thể Diệp Ngang Dương cứng ngắc gượng gạo, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng từng cuộn sóng trong đáy lòng đang dâng lên gào thét. Năm trăm vạn? Đâu chỉ là năm trăm vạn, đến năm nghìn vạn cũng không đủ! Nếu năm đó thư tình thuận lợi rơi vào tay cậu ta, thì Từ bại hoại còn được như ngày hôm nay sao! Cậu ta không cần biết Lục Già là con gái của Diêm vương hay của ai khác, dù có lên núi đao xuống biển lửa, cậu ta cũng muốn cùng cô yêu đương! Cậu ta đẹp trai như vậy, vẽ tranh lại đẹp, mỗi ngày đều biểu hiện ngoan ngoãn, thậm chí cậu ta còn có thể không để ý đến thể diện mà rửa xe cho Lục Diêm vương hàng ngày. . .
Chân thành lại kiên định, nhất định cậu ta có thể làm cho trời cảm động, đất cảm động, cả Lục Diêm vương cũng sẽ cảm động, khẳng định ông sẽ thích cậu ta. Chờ đến khi cậu ta và Lục Già tới tuổi kết hôn, sẽ lập tức đi đăng ký rồi tổ chức một hôn lễ trên bãi biển. Sau đó hai người tiếp tục ân ân ái ái trải qua những tháng ngày tươi đẹp của đôi vợ chồng trẻ. Nếu vậy thì đến thời điểm này. . . không cần nói đến việc có con hay chưa mà có khi con gái của bọn họ đã chuẩn bị đi lấy chồng rồi!
Diệp Ngang Dương bi thương che mặt, cháu trai và cháu gái của nhà họ Diệp giá trị bao nhiêu chứ ——
Cậu ta tính không ra, dù sao cả đời này Từ Gia Tu cũng không bồi thường nổi!
Diệp Ngang Dương cũng không hiểu tại sao đêm nay mình lại ưu thương đến vậy, lúc trước cảm xúc có rõ ràng như bây giờ đâu. Diệp Ngang Dương hỏi Janice: Cô đã từng trải qua cảm giác đặc biệt không tốt chưa, nhìn bất cứ cái gì cũng không vừa mắt ấy?
Janice ngẩn người: Cậu mỗi tháng đều có một lần như thế hả?
Diệp Ngang Dương không thèm đáp lời, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: Kiều Kiều, trước kia tôi cũng học ở trung học Đông Châu.
Tôi biết, cậu vẫn luôn tự hào về điều đó, cậu đã nói nhiều lần lắm rồi. Janice thật sự không chịu nổi nữa, khoe gì khoe mãi thế. Ai chả biết trường trung học của cô không có lão đại, không có bảo bối, cũng không phải là trường trọng điểm có 80% tỉ lệ học sinh đỗ Đại học, Cao Đẳng như Đông Châu. Nơi Janice học chỉ là một trường trung học trong thị trấn, mỗi năm chỉ có 1% thi đỗ, mà cô chính là 1% ít ỏi đó, thuận lợi thi vào trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Điện tử. Đến bây giờ, ảnh của cô vẫn còn được treo trong phòng thầy Hiệu trưởng. Mỗi lần có người hỏi, Hiệu trưởng còn phải cố ý giải thích giới tính giùm cô: Khụ khụ, là bạn học nữ đấy. Xem xem, thế nào được gọi là cảm giác ưu việt, phải là Janice cô mới đúng!
Ý của Diệp Ngang Dương không phải như vậy, chẳng lẽ Lâm Kiều Kiều một chút cũng không nhìn ra giữa cậu ta và Lục Già có cái gì sao? Diệp Ngang Dương có hơi bất mãn, bắt đầu kể ra đoạn tình duyên “tặng sữa” vẫn luôn cất giữ ở trong lòng bấy lâu nay: Mở đầu có chút giống mấy phim thần tượng, cậu ta không cẩn thận đụng phải, làm Lục Già chảy máu mũi. Giai đoạn phát triển cũng khá giống phim thần tượng, đó là mỗi ngày cậu ta đều vẽ một bức hình thật dễ thương dán lên hộp sữa rồi lén lút đặt ở trong ngăn kéo bàn của Lục Già. Kết cục lại càng giống phim thần tượng, điều duy nhất ngoài ý muốn: chính là mẹ nó cậu ta không phải là nam chính, mà là nam phụ.
Có một lần vụng trộm mang sữa đến, Diệp Ngang Dương bất ngờ gặp được Từ Gia Tu. Kỳ thực, ở trong trường, cậu ta và Từ Gia Tu trao đổi không nhiều, có đôi khi Từ Gia Tu kia khiến người ta vô cùng chán ghét. Đúng lúc Diệp Ngang Dương từ lớp Lục Già đi ra, Từ Gia Tu gọi cậu ta lại, hỏi cậu ta đang làm cái gì. Diệp Ngang Dương vốn là một đứa nhỏ thành thật, cái gì cũng khai ra hết, còn nói nếu sau này thành công sẽ mời Từ Gia Tu đi ăn mừng. Lúc đó, Từ Gia Tu mỉm cười, nhìn cậu ta nói: Ha ha, có lẽ không cần đợi đến lúc thành công đâu, để tôi mời cậu ăn cơm trước, an ủi cậu ‘công bại thùy thành, tử đắc kỳ sở’. (sắp thành công mà lại thất bại, chết cũng xứng đáng)
‘Công bại thùy thành, tử đắc kỳ sở’ là có ý gì? Ngữ văn học quá giỏi, chỉ dùng một câu thành ngữ cũng có thể làm cho người ta nhục nhã!
Ý của Từ Gia Tu chính là —— Lục Già là con gái duy nhất của Lục Diêm vương.
Lúc ấy nghe Từ Gia Tu nói, Diệp Ngang Dương mới biết đến chuyện này. Bây giờ hồi tưởng lại, giọng điệu khi nói chuyện của Từ Gia Tu vô cùng kỳ quái, Diệp Ngang Dương còn ngây thơ cho rằng Từ Gia Tu đang quan tâm đến cậu ta! Mẹ nó, tên Từ bại hoại đó thì quan tâm cái gì chứ!
Không thể không thừa nhận, sau khi nghe được tin này cậu ta đã nhụt chí đi không ít, nhưng nguyên nhân chính khiến cho cậu ta quyết định bỏ cuộc là khi cậu ta thấy được bức thư tình màu hồng phấn mà Lục Già viết cho Từ Gia Tu. Thôi vậy, trên đời này có chỗ nào là không có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương con gái duy nhất của Chủ nhiệm Chính giáo chứ.
Bạn học nữ kia không phải là. . . Janice hỏi, cố gắng nén lại hưng phấn trong ánh mắt. Bí mật đã dần dần được hé mở, càng lúc càng kích thích rồi.
Diệp Ngang Dương đang ảo não nhìn về phương xa, quay đầu lại, tôi nói đến thế rồi mà cô vẫn nghe không rõ à?
À à, rõ rõ, nhưng mà Quan Âm nương nương ơi, Tiểu Diệp tổng thật khổ quá cơ! Janice vỗ vỗ bả vai Diệp Ngang Dương, dáng vẻ như người tốt an ủi nói: Nghĩ thoáng ra một chút, duyên giữa con người, nếu đã không có thì không nên cưỡng cầu. Tiếc nuối một thoáng rồi quên ngay ấy mà.
Đúng, chính là tiếc nuối. Diệp Ngang Dương cảm kích nhìn về phía Janice, Kiều Kiều, cô có tiếc nuối gì hay không, giữa cô và Phong Phong ... .... có không?
Diệp Ngang Dương, cậu thử nhắc lại cái tên Thiệu Dật Phong một lần nữa xem, có tin tôi lập tức nói ầm lên cho mọi người biết chuyện cậu yêu đơn phương không?
Diệp Ngang Dương ngậm chặt miệng không dám nói lời nào, tim lại càng đau hơn, đột nhiên lại bị uy hiếp”, mẹ kiếp!
Xét cho cùng, tiếc nuối của Diệp Ngang Dương chính là cậu ta không thể vượt qua được. Diệp Ngang Dương nói, cậu ta thực sự rất hâm mộ Từ Gia Tu, hiện tại kiểu phụ nữ mười năm không đổi giống như Lục Già này không còn nhiều nữa.
Janice càng nghe càng thấy khó hiểu, có đúng là Diệp Ngang Dương đang nói đến bảo bối không thế? Nhìn Lục Già không giống kiểu phụ nữ kiên trinh như một đâu nha!
——
Janice trở về, đúng lúc Lục Già vừa tắm xong. Cô mặc một bộ quần áo mỏng ở nhà màu vàng nhạt, thoạt nhìn thật thoải mái tươi mát. Tóc nửa ẩm nửa khô xõa tung, cầm chén nước trong tay, Lục Già tựa người vào thành bếp chậm rãi uống từng ngụm, dáng vẻ tản mát ra một loại nhàn nhã mê người.
Chậc chậc, khó trách Tiểu Diệp tổng lại thầm mến Lục Già. Nếu cô mà là đàn ông thì đã sớm ‘xử lý’ Lục Già rồi.
Janice vươn tay sờ sờ mặt Lục Già: Bảo bối, tôi có thể hỏi cô chuyện này không?
Janice biết Lục Già đã từng viết thư tình cho Từ Gia Tu. Lần trước Lục Già đã kể cho cô nghe rồi; bảo bối nói thời trung học có viết hai lá thư tình, một cái cho lão đại, vậy còn một cái nữa là cho ai?
Lục Già ngồi xuống, Janice đã hỏi thì đương nhiên cô sẽ nói, nhưng cũng không thể nói đó là Diệp Ngang Dương được. Trước khi nói ra bí mật, cô cẩn thận dặn dò: Janice, cô không được nói chuyện này ra ngoài đâu, không nói cho bất cứ ai đấy.
Janice bày ra vẻ mặt xem thường: Bảo bối, con người tôi như thế nào cô còn chưa rõ hay sao, mà nói được với ai cơ chứ.
Cũng đúng. Lục Già lại gần Janice, bắt đầu kể: Lúc đó chẳng phải Từ Gia Tu không trả lời thư tình của tôi sao, tôi coi như không đồng ý rồi. Đã vậy khi ấy lại có một cậu em khóa dưới có ý với tôi. Ngày nào cũng mang sữa đến tặng, bất chấp mưa gió suốt hai tuần liền. Nói xong, Lục Già khẽ mỉm cười, hai tuần lễ kia mỗi ngày đều uống hai hộp sữa đúng là quá tốt. Dường như mỗi ngày đều có thứ để mong đợi, đợi xem ngày mai sẽ có bức hình dễ thương gì ở trên vỏ hộp. Kết quả là chỉ kéo dài được hai tuần mà thôi. . .
Janice há mồm: Wow, hai tuần tặng sữa cơ á. . .
Đàn em khóa dưới á. . .
Sữa á. . .
Janice đột nhiên không đành lòng nhìn thẳng, hình như cô biết cái gì đó rồi.
Đúng vậy, chính là sữa. Lục Già tựa người vào ghế sofa, kỳ thực cô cũng không nhớ nhung nhiều đến chuyện đó lắm, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đó vẫn được tái hiện như một cuốn truyện tranh sinh động mỗi khi hồi tưởng lại, vừa dễ thương lại ấm áp. Lục Già uống một ngụm nước, tiếp tục nói: Trên từng vỏ hộp còn được vẽ hình nữa đấy, rất đẹp. Lúc đó tôi mới chuyển mục tiêu.
Cả người Janice đã cứng ngắc, ho khan hai tiếng hỏi: Tên của người đó là gì?
Hả? Lục Già vẫn giấu giếm một chút, tên có quan trọng gì đâu. Cô nghĩ nghĩ, nói cho Janice một cái tên: Vương Dương. Những bình sữa năm đó vĩnh viễn là ánh sáng nhỏ trong lòng cô.
Vương Dương cái nỗi gì! Lại còn bịa ra cái tên vớ vẩn để lừa người nữa chứ!
Đêm nay Janice không thể ngủ nổi, đã khuya mà vẫn nằm trằn trọc ở trên giường lăn qua lăn lại. Không ngủ được luôn, phấn khích quá, cô không ngờ biết nhiều bí mật của người khác lại thống khổ đến mức này. . .
Ngày hôm sau, sự tình có phát triển mới: Diệp Ngang Dương đổ bệnh.
Thực ra thời điểm này đúng là mùa dễ bị cảm cúm, vài nhân viên trong Ốc Á cũng bị cảm. Lục Già này, A Mỹ này, cả Địch Ca nữa, thi nhau ho khan. Tối hôm qua, Diệp Ngang Dương uống rượu xong lại bị trúng gió, phát sốt ngay trong đêm. Bị bệnh như vậy thật bình thường, nhưng với một người luôn quan tâm tận tình đến người khác như Janice thì cô trực tiếp cho rằng có lẽ Tiểu Diệp tổng hậm hực tới mức sinh bệnh rồi.
Giữa trưa, Janice xuống cửa hàng hoa quả dưới lầu mua một quả dưa nhập khẩu, đi đến nhà họ Diệp. Nhà của Diệp Ngang Dương nằm trong khu biệt thự lâu đời của thành phố Đông Châu, nhà của lão đại ở ngay gần bên cạnh. Tính ra, Janice đã đến nhà tiểu Diệp tổng được vài lần rồi, nhưng nhà của lão đại thì chưa qua lần nào, đúng là quan hệ thân sơ có khác biệt mà.
Chủ nhật, mẹ Diệp và người giúp việc đều ở nhà, thấy “con nuôi” tới đây, bà vô cùng vui vẻ. Diệp Ngang Dương mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, trực tiếp dẫn Janice lên phòng ngủ của mình. Janice ngồi ở trên giường hỏi: Tiểu Diệp tổng, cậu thấy thế nào rồi?
Diệp Ngang Dương liếc mắt nhìn Janice, có chút khó tin: Kiều Kiều, không ngờ cô lại quan tâm tới tôi như vậy.
Ai nha! Đừng nói như vậy mà, hiện tại cả bụng của cô đều chất đầy bí mật, rất khó chịu, cho nên mới tới đây đó. . . Đêm qua, Janice cẩn thận suy nghĩ lại thật kỹ tất cả mọi việc: Lục Già nói cậu em khóa sau kia không trả lời thư tình của cô ấy.
Sao lại vậy được? Chẳng phải Diệp Ngang Dương rất hâm mộ Từ Gia Tu vì có thể nhận được thư tình của Lục Già hay sao? Như vậy nguyên nhân chỉ có một, tiểu Diệp tổng căn bản không nhận được lá thư tình kia của Lục Già.
Vậy phong thư đó đã đi đâu???
Janice lại đặt mình vào hoàn cảnh của Diệp Ngang Dương mà suy nghĩ: Tiểu Diệp tổng cũng chỉ là tiếc nuối, tiếc nuối vì Lục Già chưa từng thích cậu ta mà thôi. Nếu tiểu Diệp tổng biết Lục Già cũng đã từng thích cậu ta, không những thế còn viết cả một bức thư tình, tuy rằng bởi vì nguyên nhân nào đó mà không nhận được lá thư, thì có phải là cũng chẳng còn tiếc nuối gì nữa, đúng hay không? Nghĩ vậy, Janice quyết định làm người tốt một lần.
Tiểu Diệp tổng, hôm nay tôi tới đây để nói cho cậu nghe một chuyện, nhưng trước hết cậu phải cam đoan với tôi: Sau khi nghe xong thì coi như tôi chưa từng nói gì, cứ âm thầm vui mừng ở trong lòng thôi, có được không? Janice cũng phải dặn trước dự phòng.
Diệp Ngang Dương tùy tiện gật gật đầu: Cô nói đi, không biết chừng vừa nghe xong tôi cũng quên mất luôn.
Janice yên tâm: Được, vậy tôi nói.
Ấy thế mà, làm người sao có thể một chút chữ tín cũng không giữ được như vậy chứ . . .
Mới đầu, Diệp Ngang Dương còn nghe câu được câu không, nhưng đến khi nghe được câu cuối cùng, cậu ta lập tức nắm lấy bả vai Janice, giọng nói gấp gáp: Thật hay giả?
Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ tôi chạy tới tận đây để lừa gạt cậu à?” Mất tiền mua dưa nhập khẩu với tiền xe đấy nhé, Janice bỏ tay Diệp Ngang Dương ra, dừng một chút rồi nói, . . . Tôi nhàm chán đến thế chắc?
Thật ư. . . Diệp Ngang Dương ngã xuống ghế sofa, vẻ mặt thất thần. Sau đó cậu ta ngửa đầu hít sâu một hơi, áy náy nhìn Janice: Kiều Kiều, chuyện tôi vừa đồng ý với cô, tôi không làm được. Cậu ta không thể coi như chưa từng nghe thấy gì! Hoàn toàn không có khả năng!
Janice choáng váng, người gì mà một chút chữ tín cũng không có.
Cám ơn, huynh đệ! Hiện tại Diệp Ngang Dương rất muốn ôm Janice một cái. Bây giờ cậu ta đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện trước kia.
Ha ha, Diệp Ngang Dương, mày quá ngốc, quá ngây thơ rồi.
Đừng kích động, tiểu Diệp tổng. Janice giữ chặt lấy Diệp Ngang Dương, Biết đâu thư bị nhân viên chuyển phát giữ lại thì sao, điều này chứng tỏ cậu và Lục Già trời định đã là hữu duyên vô phận rồi. Muốn trách thì chỉ có thể trách bưu điện và số trời mà thôi. Ai bảo cậu với Từ lão đại, một người là con ruột của ông trời, còn một người thì không phải chứ.
Bưu điện? Số trời? Diệp Ngang Dương suýt chút nữa cười phá lên, còn cái gì mà bị nhân viên chuyển phát giữ lại? Không, là bị Từ bại hoại lấy mất thì có!
Trí nhớ của Diệp Ngang Dương không tệ, vẫn có thể nhớ rất rõ thời điểm ấy. Đó là buổi chiều thứ sáu tan học về, cậu ta và Từ Gia Tu chơi bóng xong cùng nhau đi về nhà, trước khi đi, Diệp Ngang Dương có đi qua phòng nhận thư của trường. Vừa mới lên trung học, Diệp Ngang Dương vẫn còn duy trì liên lạc với rất nhiều nữ sinh học cùng cấp 2, bọn họ thường viết thư cho cậu ta. Diệp Ngang Dương vẫn viết thư trả lời, nhưng cậu ta lại xấu hổ, không thích viết chữ. Cho nên mỗi lần hồi âm, cậu ta đều vẽ một bức tranh nhỏ, khua bút vài cái là có thể ra được một chú mèo, một chú cún xinh xinh, cứ gấp giấy lại rồi gửi đi. Quan hệ thuần khiết, trong sáng như vậy, khiến cho Diệp Ngang Dương tuần nào cũng nhận được rất nhiều thư. Mặt khác theo thói quen, bên ngoài bì thư thường không ghi tên người gửi, chủ yếu là sợ chủ nhiệm lớp chẳng may thấy được lại lần ra manh mối. Tóm lại, ngày hôm đó, sau khi Diệp Ngang Dương đến lấy thư, đếm trên tay tổng cộng có bảy bức.
Cậu ta giơ xấp thư lắc lắc trước mặt Từ bại hoại, bất đắc dĩ nói: Có đôi khi nhân duyên tốt cũng là một chuyện phiền não, tuần nào tôi cũng phải mất tới mấy giờ để trả lời thư đấy.
Từ bại hoại không thèm để ý đến Diệp Ngang Dương, ai biết một lúc sau, Từ bại hoại đột nhiên nói muốn xem thư của cậu ta.
Vậy thì xem đi, xem để thấy sức quyến rũ theo cấp lũy thừa của Diệp thiếu gia đây lớn tới mức nào. Trên đường về, Từ bại hoại trả xấp thư lại cho cậu ta, bảy bức biến thành sáu bức, sao lại thiếu mất một cái thế này?
Từ bại hoại trả lời cậu ta như sau: Cậu đếm sai rồi.
Đếm sai rồi? Diệp Ngang Dương tôi đây chưa tốt nghiệp tiểu học chắc, sao đếm sai được?
Từ bại hoại lạnh nhạt hỏi lại: Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi lấy thư của cậu? Tôi thiếu người thích à?
Tôi thiếu người thích à?
Lời này thật “tiện”, nhưng cũng là sự thật. Từ bại hoại học tập tốt, diện mạo đẹp. Trước năm năm tuổi sống cùng với bà ngoại vốn là đại tiểu thư của dân quốc trong truyền thuyết, môi trường sống đã tạo ra một Từ Gia Tu có đủ các loại tật xấu. Có ai ngờ với đức hạnh xấu xa đó mà lại có rất nhiều người thích. Từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. . . Trở lại vấn đề chính, suy luận của Diệp Ngang Dương chưa chắc đã sai. Dù sao ngày đó Từ bại hoại quả thật rất không bình thường, cậu ta đi vào studio mua đĩa trò chơi, Từ bại hoại chẳng nói một lời đã đạp xe đi mất, trực tiếp bỏ lại cậu ta. Cứ thế phóng vù vù xuyên qua đám người rời đi, mặc cho cậu ta gọi lớn đến thế nào cũng không có phản ứng. . .
Ha ha, Diệp Ngang Dương càng nghĩ lại càng muốn đập bàn. Không có nguyên nhân gì khác, nhất định là đã bị Từ Gia Tu lấy đi rồi.
Bình tĩnh đã, tiểu Diệp tổng! Janice có cảm giác trái tim mình đang vỡ vụn. Cô nói việc này cho Diệp Ngang Dương biết, đơn giản chỉ là muốn cho tiểu Diệp tổng giảm bớt tiếc nuối trong lòng; không ngờ hiện tại Diệp Ngang Dương còn phẫn hận, tiếc nuối hơn nữa. Thế là thế nào?
Cô nhiệt tình như thế, mất 100 đồng chạy tới đây để làm gì? Chẳng phải là muốn tất cả mọi người đều được vui vẻ hay sao? Chỉ cần ai ai cũng bỏ một phần tâm ý giống như Janice cô đây thì thế giới sẽ càng ngày càng lộn xộn, à không, là càng ngày càng tốt đẹp. . .
Kiều Kiều, tôi hỏi cô chuyện này. Cái vé xổ số cô mua vốn dĩ trúng năm trăm vạn, thật nhiều năm sau cô mới biết cái vé đó đã bị bạn cô lấy đi. Tự dưng cô mất không năm trăm vạn, cô sẽ làm gì?
Như vậy không hay chút nào? Trên đời này lại có người bạn đáng sợ như vậy sao. Janice nghĩ nghĩ rồi nói: Tất nhiên là phải ‘ân đoạn nghĩa tuyệt’, từ nay về sau không qua lại nữa.
Diệp Ngang Dương không nói gì, chỉ Ừ một tiếng.
Mà không. Janice lắc đầu, giọng nói càng thêm kiên định, Ân đoạn nghĩa tuyệt đã là gì, phải giết cả nhà kẻ đó!
Cơ thể Diệp Ngang Dương cứng ngắc gượng gạo, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng từng cuộn sóng trong đáy lòng đang dâng lên gào thét. Năm trăm vạn? Đâu chỉ là năm trăm vạn, đến năm nghìn vạn cũng không đủ! Nếu năm đó thư tình thuận lợi rơi vào tay cậu ta, thì Từ bại hoại còn được như ngày hôm nay sao! Cậu ta không cần biết Lục Già là con gái của Diêm vương hay của ai khác, dù có lên núi đao xuống biển lửa, cậu ta cũng muốn cùng cô yêu đương! Cậu ta đẹp trai như vậy, vẽ tranh lại đẹp, mỗi ngày đều biểu hiện ngoan ngoãn, thậm chí cậu ta còn có thể không để ý đến thể diện mà rửa xe cho Lục Diêm vương hàng ngày. . .
Chân thành lại kiên định, nhất định cậu ta có thể làm cho trời cảm động, đất cảm động, cả Lục Diêm vương cũng sẽ cảm động, khẳng định ông sẽ thích cậu ta. Chờ đến khi cậu ta và Lục Già tới tuổi kết hôn, sẽ lập tức đi đăng ký rồi tổ chức một hôn lễ trên bãi biển. Sau đó hai người tiếp tục ân ân ái ái trải qua những tháng ngày tươi đẹp của đôi vợ chồng trẻ. Nếu vậy thì đến thời điểm này. . . không cần nói đến việc có con hay chưa mà có khi con gái của bọn họ đã chuẩn bị đi lấy chồng rồi!
Diệp Ngang Dương bi thương che mặt, cháu trai và cháu gái của nhà họ Diệp giá trị bao nhiêu chứ ——
Cậu ta tính không ra, dù sao cả đời này Từ Gia Tu cũng không bồi thường nổi!
/62
|