Sở Hoan đi theo bên người Lâm Lang, đi đến trước cửa, liền nhìn thấy Tô bá nâng một ông lão sáu mươi đang đi tới đại sảnh, Lâm Lang bước tới phía trước, thi lễ nói:
- Từ bá phụ, trời lạnh như vậy, sao ngài còn tới đây?
Nàng tiến lên đỡ Từ Lão đông gia đi vào trong phòng, Sở Hoan thấy Lâm Lang tôn kính ông lão này như vậy, ông lão này tất nhiên có chỗ tôn kính, cũng chắp tay thi lễ.
Sau khi Từ Lão đông gia ngồi xuống, ho khan một hồi, nhìn qua thân thể vô cùng suy yếu. Lâm Lang vội để Tô bá đi pha trà, lúc này mới cười khổ nói:
- Từ bá phụ, thân thể ngài không khỏe, nghe nói ngài nằm trên giường đã hai tháng không dậy nổi, Lâm Lang vốn định rút thời gian tới thăm ngài, vẫn chưa rảnh rỗi, Từ bá phụ chớ trách cứ.
Từ Lão đông gia run rẩy lấy khăn tay, xoa xoa khóe miệng, ngồi dựa trên ghế, giọng nói hơi suy yếu, nhưng vẫn vô cùng rõ ràng:
- Lâm Lang, chuyện chỗ các cháu, lão phu... lão phu đã nghe nói. Vốn chuyện này có thể để tiểu tử phía dưới đến đây, nhưng... nhưng lão phu lo lắng, vẫn tự mình tới đây xem một cái, trong lòng mới an tâm.
Lâm Lang cảm thán nói:
- Đa tạ Từ bá phụ nhớ tới.
Nàng nói với Sở Hoan:
- Sở Hoan, vị này chính là Từ Lão đông gia của Toàn Tụ Thịnh, cũng là bạn già của gia phụ. Năm đó gia phụ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chính là nhờ Từ bá phụ chiếu cố, khi đó rượu chúng ta ủ không có người mua, Từ bá phụ là người đầu tiên tới Hòa Thịnh Tuyền ta mua rượu, lúc này mới giúp đỡ gia phụ mở thị trưởng rượu một chút!
Từ Lão đông gia nhìn về phía Sở Hoan, Sở Hoan đã chắp tay nói:
- Vãn bối Sở Hoan, gặp qua Từ Lão đông gia!
Từ Lão đông gia khoát tay nói:
- Không cần... không cần đa lễ!
Lão ho khan một hồi, mới nói:
- Lâm Lang, trên đường ta thấy được Mã chưởng quầy và Chu chưởng quầy, có phải bọn họ tới ức hiếp cháu hay không?
Lâm Lang cười khổ một tiếng, không nói gì.
Từ Lão đông gia cười lạnh nói:
- Thứ vong ân phụ nghĩa, không cần để ý tới đám người kia... !
Lão lại nhìn Lâm Lang nói:
- Nếu không phải người Phương gia Hãn Châu tới cửa, lão phu còn không biết bên cháu xảy ra chuyện lớn. Đứa nhỏ cháu, thật sự khiến lão phu tức giận, xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không nói một câu với lão phu... Lão phu nói thế nào cũng là anh kết nghĩa của phụ thân cháu, tuy rằng xương cốt lão phu rời rạc, lại vẫn chưa mềm xuống, đầu óc cũng không hồ đồ, trước khi phụ thân cháu lâm chung cũng có dặn dò cháu, có chuyện... có chuyện phải đi tìm ta thương lượng, đứa nhỏ cháu... như nào lại không nghe lời... !
Lão dường như thật sự hơi tức giận, ho khan kịch liệt lên, Lâm Lang vội bước tới phía trước, vỗ nhẹ lưng giúp Từ Lão đông gia.
Từ Lão đông gia thở thông thuận, mới nói:
- Lão phu làm việc cẩn thận, tuy rằng hiện giờ thiên hạ nhìn như thái bình, nhưng ngoài biên, trong nước giặc cỏ nổi lên bốn phía... Cho nên lúc trước lão phu đã tích góp không ít lương thực, lấy ra ứng phó lúc thiếu. Sáng hôm nay ta đã phái người vận chuyển đám lương thực kia tới huyện Thanh Liễu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể để cháu chống đỡ được ba bốn tháng, nhiều hơn chút thời gian, cũng có thể để cháu nghĩ nhiều biện pháp hơn.
Lâm Lang và Sở Hoan đều cả kinh.
- Từ bá phụ, ngài... !
Giọng Lâm Lang nghẹn ngào, nhất thời nói không ra lời.
Lúc trước Sở Hoan còn đoán không ra chi tiết Từ Lão đông gia, lúc này nghe lão nói như vậy, lập tức kính nể hẳn lên.
- Không cần nhiều lời.
Từ Lão đông gia nâng tay lên, khua khua, nghiêm nghị nói:
- Tường đổ mọi người đẩy thêm, bám mạnh bắt nạt yếu, đây cũng là chuyện không có cách nào. Phương gia Hãn Châu phái người đến phủ Vân Sơn chúng ta, truyền bá bốn phía việc Hòa Thịnh Tuyền cạn lương, bọn họ đều có người đến tửu lâu các nhà thăm hỏi, đó là nhân cơ hội muốn cướp đoạt thị trường rượu phủ Vân Sơn... !
Lâm Lang cười lạnh nói:
- Xưa nay Phương gia đã thích làm loại trộm cướp lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Từ Lão đông gia nói:
- Hiện giờ Hòa Thịnh Tuyền gặp phải khốn cảnh, Phương gia trắng trợn vọt tới, bọn họ còn đảm nhiệm danh hiệu ngự tửu, thế tới mạnh mẽ.
Lão hơi trầm ngâm, mới thấp giọng nói:
- Lưu Tụ Quang có ý muốn sửa trị Tô gia các cháu, Phương gia lại thừa cơ mà đến, tình thế cũng không hề lạc quan, chẳng qua... chẳng qua cháu cũng không cần sợ hãi, dù là không còn đường nào khác, còn có con đường ngự tửu... !
Lâm Lang nói:
- Từ bá phụ nói là chọn ngự tửu năm sau?
- Đúng thế.
Từ Lão đông gia hơi vuốt cằm:
- Chọn lựa ngự tửu năm năm một lần, ngày tuyển đều là hai mươi tháng Giêng, hiện giờ đã gần đến cửa ải cuối năm, qua năm mới, chọn lựa ngự tửu sẽ phải bắt đầu, chỉ cần Tô gia các cháu có thể thắng được, hết thảy phiền toái, cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Lâm Lang khẽ thở dài:
- Muốn đoạt giải nhất, cũng không dễ dàng.
Từ Lão đông gia nói:
- Rượu Trúc Thanh Tô gia, nổi danh phủ Vân Sơn, Thiệp Diệp Hồng của Phương gia tuyệt đối kém hơn. Lần trước thua trong tay Phương gia, chẳng qua là quan viên bình chọn bất công, ông trời mù mắt một lần, sẽ không mù lần thứ hai!
Lão Đông gia lại ho khan một hồi, lập tức nghiêm mặt nói:
- Lâm Lang, càng có người muốn cười nhạo con, con càng không thể để bọn họ cười nhạo, nhớ kỹ, giữa trời đất này còn có chính khí!
Ông lão nói lời chính nghĩa này, Sở Hoan nghe vào trong tai, tràn đầy cảm xúc, hơi vuốt cằm, thì thào tự nói:
- Không sai, trời đất này... cũng còn một chút chính khí!
Lâm Lang vẻ mặt kiên định lên, nói:
- Từ bá phụ, Lâm Lang sẽ không từ bỏ, nhất định phải tranh một lần, vì an ủi linh hồn gia phụ trên trời!
Từ Lão đông gia lộ ra nụ cười, hơi vuốt cằm, liền muốn đứng dậy, Lâm Lang vội vàng nâng dậy, Từ Lão đông gia mới nói:
- Hôm nay lạnh, thân thể lão phu không được tốt, đi về trước. Nếu gặp gỡ chuyện phiền toái, cháu tự mình đi tìm lão phu... Lâm Lang, rượu Phương gia, Toàn Thụ Thịnh của ta sẽ không mua một phân một hào của bọn họ, chỉ cần Hòa Thịnh Tuyền của cháu còn một giọt rượu cuối cùng, Toàn Tụ Thịnh của ta sẽ gào to mua đi... !
Lâm Lang vô cùng cảm động, đôi mắt đỏ lên.
Tiễn chân Từ Lão đông gia, Sở Hoan mới nói:
- Đại đông gia, không phải tất cả mọi người đều ném đá xuống giếng, còn có người ủng hộ chúng ta ở sau lưng, nàng lấy lại tinh thần, bình chọn ngự tửu năm sau, chúng ta nhất định thắng được!
Lâm Lang vui mừng trong lòng, nàng thích nghe Sở Hoan nói ‘chúng ta’ ‘chúng ta’, đó là đặt hai người ở cùng nhau, lúc nàng khó khăn nhất, Sở Hoan vẫn đứng bên người nàng, trong lòng nàng ấm áp, thấp giọng nói:
- Sở Hoan, cảm ơn ngươi, có ngươi ở bên cạnh ta, ta... ta cái gì cũng không sợ.
Lời vừa ra khỏi miệng, trên mặt nàng hơi đỏ lên, có chút quyến rũ.
...
...
Lại hai trận tuyết đông qua đi, thời tiết càng thêm rét lạnh, cách cửa ải cuối năm chẳng qua hơn mười ngày, Lâm Lang cũng không rảnh rỗi bởi vì khốn cảnh, kiểm kê sổ sách cuối năm, tuần tra cửa hàng danh nghĩa, thẩm tra đối chiếu sổ sách, Sở Hoan tự nhiên vẫn theo bên người.
Ngày hôm đó Vệ Thiên Thanh lại phái người tới đây, mời Sở Hoan tới Thuận Phong Quán ăn cơm. Sở Hoan nói với Lâm Lang một tiếng, lưu Vương Hàm và Liễu béo ở lại trong phủ xem, bản thân mình cưỡi ngựa ô đi tới Thuận Phong Quán, vừa lên lầu, liền nhìn thấy Vệ Thiên Thanh đang chờ.
Sau khi ngồi xuống, Vệ Thiên Thanh thần bí nói:
- Sở huynh đệ, biết vì sao phải mời ngươi tới nơi này ăn cơm không?
Sở Hoan thấy Vệ Thiên Thanh dường như mang theo thần sắc vui mừng, cười nói:
- Chẳng lẽ Vệ đại ca thăng chức?
Vệ Thiên Thanh cười ha ha nói:
- Hiện giờ trong tay ta nắm 5000 Cấm vệ quân, ở phủ Vân Sơn này còn muốn thăng chức thì khó khăn, hơn nữa Tổng đốc đại nhân vẫn vô cùng coi trọng ta, sẽ không dễ dàng để ta rời khỏi.
- Vậy là chuyện gì?
Sở Hoan cười nói:
- Dường như Vệ đại ca rất cao hứng?
Vệ Thiên Thanh thấp giọng nói:
- Có còn nhớ rõ đám thổ phỉ trên sông kia?
Sở Hoan ngẩn ra, lập tức hiểu được, Vệ Thiên Thanh nói chính là đám người Lâm Đại Nhi, gật đầu nói:
- Tự nhiên nhớ rõ.
Hắn nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ Vệ đại ca đã tra ra thân phận của bọn họ?
Vệ Thiên Thanh gật đầu cười nói:
- Không sai!
Sở Hoan lập tức hứng thú, thấp giọng hỏi:
- Bọn họ rốt cuộc là người phương nào?
- Quả thật là một đám thổ phỉ.
Vệ Thiên Thanh nói:
- Vẫn là người của Thần Y Vệ lợi hại, bắt tay từ ngựa, tìm hiểu nguồn gốc, tra ra tung tích những người đó!
Sở Hoan ngẩn ra:
- Ngựa?
Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:
- Sở huynh đệ có nhớ rõ, ngày đó chúng ta thoát hiểm, ta cùng phu nhân đoạt một thất ngựa trở về, thất ngựa kia là đoạt được từ trong tay đám thổ phỉ trên sông!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Từ một con ngựa có thể tìm được đám người kia sao?
Vệ Thiên Thanh thở dài:
- Trước kia nghe người ta nói Thần Y Vệ lợi hại thế nào, ta vẫn không tin. Nhưng lần này vì phá được vụ án, Tổng đốc đại nhân âm thầm mời người Thần Y Vệ tới, Thần Y Vệ chẳng qua phái một vị Bách hộ và ba gã thuộc hạ tới, liền thăm dò ra việc này, điều này không thể không khiến người ta khâm phục.
Sở Hoan nheo ánh mắt, thấp giọng hỏi:
- Bọn họ điều tra ra thế nào?
- Ngựa Đại Tần của ta, đều phải ghi trong danh sách, sắc lông, chân dài, chiều cao, miệng, đuôi mỗi một con ngựa đều trải qua đo đạc, bản ghi chép vô cùng rõ ràng, có thể tìm đọc ở phòng quản lý ngựa ở Hộ bộ ti.
Vệ Thiên Thanh thấp giọng nói:
- Nhưng con ngựa ta đoạt được, lại không có bản ghi chép trong danh sách, hiển nhiên không phải ngựa công, mà là ngựa tư buôn lậu ngựa giao dịch giấu diếm quan phủ!
Sở Hoan hơi vuốt cằm, lại không nói gì.
- Thật ra những buôn lậu ngựa tư kia, cũng không khó tra.
Vệ Thiên Thanh nói:
- Dưới sự trợ giúp của quan phủ địa phương, người của Thần Y Vệ bí mật điều tra, rốt cuộc tìm ra nơi đưa ra con ngựa này. Ngựa Đại Tần chúng ta, chủ yếu có ba chỗ sinh sản, một là ngựa Tây Bắc, một là ngựa Quan Trung, còn một chính là ngựa Liêu Đông.
Sở Hoan thản nhiên cười, nói:
- Dường như ngựa Quan Trong không được tính đi?
Lời này của hắn thật ra có nguyên do, thiên hạ hiện giờ, bàn về ưu khuyết của ngựa, ngự Tây Lương của người Tây Lương tự nhiên là số một, Tây Lương Quốc ở vào Tây Bắc Bộ Đại Tần, chiếm cứ đất chín Châu, trong đó có sáu Châu là thảo nguyên mênh mông không bờ, trâu dê như mây, ngựa hàng nghìn vạn, diện tích quốc thổ tuy rằng kém xa Đế quốc Đại Tần, nhưng cấu tạo địa lý đặc thù, chẳng những có thảo nguyên, hơn nữa có sa mạc, người Tây Lương dũng mãnh gan dạ, mà ngựa Tây Lương mạnh mẽ, đây là nổi tiếng thiên hạ.
Ngoại trừ ngựa Tây Lương, đó là Liêu Đông Đại Tần sinh ra ngựa Liêu Đông mạnh mẽ nhất, nhưng so sánh sản lượng, lại kém ngựa Tây Bắc, ngựa Tây Bắc cường tráng và tốc độ kém ngựa Liêu Đông, nhưng sức chịu đựng lại tốt hơn.
Ngoài đó ra, trong nước Đại Tần còn có Quan Trung sinh ra ngựa Quan Trung, số lượng không nhiều lắm, hơn nữa bất kể tốc độ, sức chịu đựng đều kém xa ngựa ở nơi khác.
Nhưng ngựa Quan Trong cũng có ưu đãi, chính là màu lông tinh khiết, ngoại hình như qua vô cùng đẹp đẽ, loại ngựa này được xưng là ngựa quý tộc, kéo xe không được, ra trận đánh giặc không được, nhưng săn bắn cự ly ngắn vẫn không tồi, béo mập chân dài, bề ngoài đẹp đẽ, rất được quý tộc ưa thích, loại ngựa trông được dùng không được này, giá cả lại không hề rẻ.
Người hiểu ngựa chân chính, cho tới giờ trong lòng nhìn không được ngựa Quan Trong, cũng giống như cách nhìn người, cho tới giờ vẫn coi không trúng công tử bột xem được dùng không được.
- Từ bá phụ, trời lạnh như vậy, sao ngài còn tới đây?
Nàng tiến lên đỡ Từ Lão đông gia đi vào trong phòng, Sở Hoan thấy Lâm Lang tôn kính ông lão này như vậy, ông lão này tất nhiên có chỗ tôn kính, cũng chắp tay thi lễ.
Sau khi Từ Lão đông gia ngồi xuống, ho khan một hồi, nhìn qua thân thể vô cùng suy yếu. Lâm Lang vội để Tô bá đi pha trà, lúc này mới cười khổ nói:
- Từ bá phụ, thân thể ngài không khỏe, nghe nói ngài nằm trên giường đã hai tháng không dậy nổi, Lâm Lang vốn định rút thời gian tới thăm ngài, vẫn chưa rảnh rỗi, Từ bá phụ chớ trách cứ.
Từ Lão đông gia run rẩy lấy khăn tay, xoa xoa khóe miệng, ngồi dựa trên ghế, giọng nói hơi suy yếu, nhưng vẫn vô cùng rõ ràng:
- Lâm Lang, chuyện chỗ các cháu, lão phu... lão phu đã nghe nói. Vốn chuyện này có thể để tiểu tử phía dưới đến đây, nhưng... nhưng lão phu lo lắng, vẫn tự mình tới đây xem một cái, trong lòng mới an tâm.
Lâm Lang cảm thán nói:
- Đa tạ Từ bá phụ nhớ tới.
Nàng nói với Sở Hoan:
- Sở Hoan, vị này chính là Từ Lão đông gia của Toàn Tụ Thịnh, cũng là bạn già của gia phụ. Năm đó gia phụ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chính là nhờ Từ bá phụ chiếu cố, khi đó rượu chúng ta ủ không có người mua, Từ bá phụ là người đầu tiên tới Hòa Thịnh Tuyền ta mua rượu, lúc này mới giúp đỡ gia phụ mở thị trưởng rượu một chút!
Từ Lão đông gia nhìn về phía Sở Hoan, Sở Hoan đã chắp tay nói:
- Vãn bối Sở Hoan, gặp qua Từ Lão đông gia!
Từ Lão đông gia khoát tay nói:
- Không cần... không cần đa lễ!
Lão ho khan một hồi, mới nói:
- Lâm Lang, trên đường ta thấy được Mã chưởng quầy và Chu chưởng quầy, có phải bọn họ tới ức hiếp cháu hay không?
Lâm Lang cười khổ một tiếng, không nói gì.
Từ Lão đông gia cười lạnh nói:
- Thứ vong ân phụ nghĩa, không cần để ý tới đám người kia... !
Lão lại nhìn Lâm Lang nói:
- Nếu không phải người Phương gia Hãn Châu tới cửa, lão phu còn không biết bên cháu xảy ra chuyện lớn. Đứa nhỏ cháu, thật sự khiến lão phu tức giận, xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không nói một câu với lão phu... Lão phu nói thế nào cũng là anh kết nghĩa của phụ thân cháu, tuy rằng xương cốt lão phu rời rạc, lại vẫn chưa mềm xuống, đầu óc cũng không hồ đồ, trước khi phụ thân cháu lâm chung cũng có dặn dò cháu, có chuyện... có chuyện phải đi tìm ta thương lượng, đứa nhỏ cháu... như nào lại không nghe lời... !
Lão dường như thật sự hơi tức giận, ho khan kịch liệt lên, Lâm Lang vội bước tới phía trước, vỗ nhẹ lưng giúp Từ Lão đông gia.
Từ Lão đông gia thở thông thuận, mới nói:
- Lão phu làm việc cẩn thận, tuy rằng hiện giờ thiên hạ nhìn như thái bình, nhưng ngoài biên, trong nước giặc cỏ nổi lên bốn phía... Cho nên lúc trước lão phu đã tích góp không ít lương thực, lấy ra ứng phó lúc thiếu. Sáng hôm nay ta đã phái người vận chuyển đám lương thực kia tới huyện Thanh Liễu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể để cháu chống đỡ được ba bốn tháng, nhiều hơn chút thời gian, cũng có thể để cháu nghĩ nhiều biện pháp hơn.
Lâm Lang và Sở Hoan đều cả kinh.
- Từ bá phụ, ngài... !
Giọng Lâm Lang nghẹn ngào, nhất thời nói không ra lời.
Lúc trước Sở Hoan còn đoán không ra chi tiết Từ Lão đông gia, lúc này nghe lão nói như vậy, lập tức kính nể hẳn lên.
- Không cần nhiều lời.
Từ Lão đông gia nâng tay lên, khua khua, nghiêm nghị nói:
- Tường đổ mọi người đẩy thêm, bám mạnh bắt nạt yếu, đây cũng là chuyện không có cách nào. Phương gia Hãn Châu phái người đến phủ Vân Sơn chúng ta, truyền bá bốn phía việc Hòa Thịnh Tuyền cạn lương, bọn họ đều có người đến tửu lâu các nhà thăm hỏi, đó là nhân cơ hội muốn cướp đoạt thị trường rượu phủ Vân Sơn... !
Lâm Lang cười lạnh nói:
- Xưa nay Phương gia đã thích làm loại trộm cướp lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Từ Lão đông gia nói:
- Hiện giờ Hòa Thịnh Tuyền gặp phải khốn cảnh, Phương gia trắng trợn vọt tới, bọn họ còn đảm nhiệm danh hiệu ngự tửu, thế tới mạnh mẽ.
Lão hơi trầm ngâm, mới thấp giọng nói:
- Lưu Tụ Quang có ý muốn sửa trị Tô gia các cháu, Phương gia lại thừa cơ mà đến, tình thế cũng không hề lạc quan, chẳng qua... chẳng qua cháu cũng không cần sợ hãi, dù là không còn đường nào khác, còn có con đường ngự tửu... !
Lâm Lang nói:
- Từ bá phụ nói là chọn ngự tửu năm sau?
- Đúng thế.
Từ Lão đông gia hơi vuốt cằm:
- Chọn lựa ngự tửu năm năm một lần, ngày tuyển đều là hai mươi tháng Giêng, hiện giờ đã gần đến cửa ải cuối năm, qua năm mới, chọn lựa ngự tửu sẽ phải bắt đầu, chỉ cần Tô gia các cháu có thể thắng được, hết thảy phiền toái, cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Lâm Lang khẽ thở dài:
- Muốn đoạt giải nhất, cũng không dễ dàng.
Từ Lão đông gia nói:
- Rượu Trúc Thanh Tô gia, nổi danh phủ Vân Sơn, Thiệp Diệp Hồng của Phương gia tuyệt đối kém hơn. Lần trước thua trong tay Phương gia, chẳng qua là quan viên bình chọn bất công, ông trời mù mắt một lần, sẽ không mù lần thứ hai!
Lão Đông gia lại ho khan một hồi, lập tức nghiêm mặt nói:
- Lâm Lang, càng có người muốn cười nhạo con, con càng không thể để bọn họ cười nhạo, nhớ kỹ, giữa trời đất này còn có chính khí!
Ông lão nói lời chính nghĩa này, Sở Hoan nghe vào trong tai, tràn đầy cảm xúc, hơi vuốt cằm, thì thào tự nói:
- Không sai, trời đất này... cũng còn một chút chính khí!
Lâm Lang vẻ mặt kiên định lên, nói:
- Từ bá phụ, Lâm Lang sẽ không từ bỏ, nhất định phải tranh một lần, vì an ủi linh hồn gia phụ trên trời!
Từ Lão đông gia lộ ra nụ cười, hơi vuốt cằm, liền muốn đứng dậy, Lâm Lang vội vàng nâng dậy, Từ Lão đông gia mới nói:
- Hôm nay lạnh, thân thể lão phu không được tốt, đi về trước. Nếu gặp gỡ chuyện phiền toái, cháu tự mình đi tìm lão phu... Lâm Lang, rượu Phương gia, Toàn Thụ Thịnh của ta sẽ không mua một phân một hào của bọn họ, chỉ cần Hòa Thịnh Tuyền của cháu còn một giọt rượu cuối cùng, Toàn Tụ Thịnh của ta sẽ gào to mua đi... !
Lâm Lang vô cùng cảm động, đôi mắt đỏ lên.
Tiễn chân Từ Lão đông gia, Sở Hoan mới nói:
- Đại đông gia, không phải tất cả mọi người đều ném đá xuống giếng, còn có người ủng hộ chúng ta ở sau lưng, nàng lấy lại tinh thần, bình chọn ngự tửu năm sau, chúng ta nhất định thắng được!
Lâm Lang vui mừng trong lòng, nàng thích nghe Sở Hoan nói ‘chúng ta’ ‘chúng ta’, đó là đặt hai người ở cùng nhau, lúc nàng khó khăn nhất, Sở Hoan vẫn đứng bên người nàng, trong lòng nàng ấm áp, thấp giọng nói:
- Sở Hoan, cảm ơn ngươi, có ngươi ở bên cạnh ta, ta... ta cái gì cũng không sợ.
Lời vừa ra khỏi miệng, trên mặt nàng hơi đỏ lên, có chút quyến rũ.
...
...
Lại hai trận tuyết đông qua đi, thời tiết càng thêm rét lạnh, cách cửa ải cuối năm chẳng qua hơn mười ngày, Lâm Lang cũng không rảnh rỗi bởi vì khốn cảnh, kiểm kê sổ sách cuối năm, tuần tra cửa hàng danh nghĩa, thẩm tra đối chiếu sổ sách, Sở Hoan tự nhiên vẫn theo bên người.
Ngày hôm đó Vệ Thiên Thanh lại phái người tới đây, mời Sở Hoan tới Thuận Phong Quán ăn cơm. Sở Hoan nói với Lâm Lang một tiếng, lưu Vương Hàm và Liễu béo ở lại trong phủ xem, bản thân mình cưỡi ngựa ô đi tới Thuận Phong Quán, vừa lên lầu, liền nhìn thấy Vệ Thiên Thanh đang chờ.
Sau khi ngồi xuống, Vệ Thiên Thanh thần bí nói:
- Sở huynh đệ, biết vì sao phải mời ngươi tới nơi này ăn cơm không?
Sở Hoan thấy Vệ Thiên Thanh dường như mang theo thần sắc vui mừng, cười nói:
- Chẳng lẽ Vệ đại ca thăng chức?
Vệ Thiên Thanh cười ha ha nói:
- Hiện giờ trong tay ta nắm 5000 Cấm vệ quân, ở phủ Vân Sơn này còn muốn thăng chức thì khó khăn, hơn nữa Tổng đốc đại nhân vẫn vô cùng coi trọng ta, sẽ không dễ dàng để ta rời khỏi.
- Vậy là chuyện gì?
Sở Hoan cười nói:
- Dường như Vệ đại ca rất cao hứng?
Vệ Thiên Thanh thấp giọng nói:
- Có còn nhớ rõ đám thổ phỉ trên sông kia?
Sở Hoan ngẩn ra, lập tức hiểu được, Vệ Thiên Thanh nói chính là đám người Lâm Đại Nhi, gật đầu nói:
- Tự nhiên nhớ rõ.
Hắn nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ Vệ đại ca đã tra ra thân phận của bọn họ?
Vệ Thiên Thanh gật đầu cười nói:
- Không sai!
Sở Hoan lập tức hứng thú, thấp giọng hỏi:
- Bọn họ rốt cuộc là người phương nào?
- Quả thật là một đám thổ phỉ.
Vệ Thiên Thanh nói:
- Vẫn là người của Thần Y Vệ lợi hại, bắt tay từ ngựa, tìm hiểu nguồn gốc, tra ra tung tích những người đó!
Sở Hoan ngẩn ra:
- Ngựa?
Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:
- Sở huynh đệ có nhớ rõ, ngày đó chúng ta thoát hiểm, ta cùng phu nhân đoạt một thất ngựa trở về, thất ngựa kia là đoạt được từ trong tay đám thổ phỉ trên sông!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Từ một con ngựa có thể tìm được đám người kia sao?
Vệ Thiên Thanh thở dài:
- Trước kia nghe người ta nói Thần Y Vệ lợi hại thế nào, ta vẫn không tin. Nhưng lần này vì phá được vụ án, Tổng đốc đại nhân âm thầm mời người Thần Y Vệ tới, Thần Y Vệ chẳng qua phái một vị Bách hộ và ba gã thuộc hạ tới, liền thăm dò ra việc này, điều này không thể không khiến người ta khâm phục.
Sở Hoan nheo ánh mắt, thấp giọng hỏi:
- Bọn họ điều tra ra thế nào?
- Ngựa Đại Tần của ta, đều phải ghi trong danh sách, sắc lông, chân dài, chiều cao, miệng, đuôi mỗi một con ngựa đều trải qua đo đạc, bản ghi chép vô cùng rõ ràng, có thể tìm đọc ở phòng quản lý ngựa ở Hộ bộ ti.
Vệ Thiên Thanh thấp giọng nói:
- Nhưng con ngựa ta đoạt được, lại không có bản ghi chép trong danh sách, hiển nhiên không phải ngựa công, mà là ngựa tư buôn lậu ngựa giao dịch giấu diếm quan phủ!
Sở Hoan hơi vuốt cằm, lại không nói gì.
- Thật ra những buôn lậu ngựa tư kia, cũng không khó tra.
Vệ Thiên Thanh nói:
- Dưới sự trợ giúp của quan phủ địa phương, người của Thần Y Vệ bí mật điều tra, rốt cuộc tìm ra nơi đưa ra con ngựa này. Ngựa Đại Tần chúng ta, chủ yếu có ba chỗ sinh sản, một là ngựa Tây Bắc, một là ngựa Quan Trung, còn một chính là ngựa Liêu Đông.
Sở Hoan thản nhiên cười, nói:
- Dường như ngựa Quan Trong không được tính đi?
Lời này của hắn thật ra có nguyên do, thiên hạ hiện giờ, bàn về ưu khuyết của ngựa, ngự Tây Lương của người Tây Lương tự nhiên là số một, Tây Lương Quốc ở vào Tây Bắc Bộ Đại Tần, chiếm cứ đất chín Châu, trong đó có sáu Châu là thảo nguyên mênh mông không bờ, trâu dê như mây, ngựa hàng nghìn vạn, diện tích quốc thổ tuy rằng kém xa Đế quốc Đại Tần, nhưng cấu tạo địa lý đặc thù, chẳng những có thảo nguyên, hơn nữa có sa mạc, người Tây Lương dũng mãnh gan dạ, mà ngựa Tây Lương mạnh mẽ, đây là nổi tiếng thiên hạ.
Ngoại trừ ngựa Tây Lương, đó là Liêu Đông Đại Tần sinh ra ngựa Liêu Đông mạnh mẽ nhất, nhưng so sánh sản lượng, lại kém ngựa Tây Bắc, ngựa Tây Bắc cường tráng và tốc độ kém ngựa Liêu Đông, nhưng sức chịu đựng lại tốt hơn.
Ngoài đó ra, trong nước Đại Tần còn có Quan Trung sinh ra ngựa Quan Trung, số lượng không nhiều lắm, hơn nữa bất kể tốc độ, sức chịu đựng đều kém xa ngựa ở nơi khác.
Nhưng ngựa Quan Trong cũng có ưu đãi, chính là màu lông tinh khiết, ngoại hình như qua vô cùng đẹp đẽ, loại ngựa này được xưng là ngựa quý tộc, kéo xe không được, ra trận đánh giặc không được, nhưng săn bắn cự ly ngắn vẫn không tồi, béo mập chân dài, bề ngoài đẹp đẽ, rất được quý tộc ưa thích, loại ngựa trông được dùng không được này, giá cả lại không hề rẻ.
Người hiểu ngựa chân chính, cho tới giờ trong lòng nhìn không được ngựa Quan Trong, cũng giống như cách nhìn người, cho tới giờ vẫn coi không trúng công tử bột xem được dùng không được.
/1596
|