Vệ Thiên Thanh có chút hổ thẹn nói:
- Bản tướng nghĩ Hắc Thủy giang rộng lớn, nước sông chảy xiết, thiếu chút nữa quên mất đang là mùa đông. Mùa đông bề mặt sông đóng băng, chúng ta tấn công từ ba mặt, để trống một mặt. Đến lúc đó thổ phỉ phát hiện trên sông không có người, có thể sẽ trốn thoát qua đường này. Qua Hắc Thủy giang, đối diện là khu rừng rậm, địa thế cực xấu, chúng ta cho dù là truy đuổi cũng không có khả năng bắt được toàn bộ.
Gã tự trách:
- Thiếu chút nữa thì hỏng mất đại sự…
Một gã Vệ tướng rụt rè nói:
- Đại nhân, mạt tướng… mạt tướng có nghĩ đến, chỉ có điều… chỉ có điều đại nhân đang bố trí quân vụ, mạt tướng… mạt tướng không dám nói…
Vệ Thiên Thanh nâng tay lên vỗ vào đầu Vệ tướng kia một cái, rồi cười ha hả:
- Sở Vệ tướng, may mắn có ngươi nhắc nhở.
Lập tức có một gã Vệ tướng nói:
- Đại nhân, kỳ thật cũng chính là đại nhân nghĩ ra. Sở Vệ tướng chỉ hỏi một câu có phải ba mặt công vào núi hay không chứ không nói mặt sông đóng băng…
Vệ tướng này đúng là có chút bất mãn với Sở Hoan. Kỳ thật nếu Sở Hoan không đề xuất, chuyện mặt sông đóng băng sẽ có người khác nghĩ đến. Sở Hoan là người mới, trước mặt mọi người nói ra, dường như là khoe khoang bản lĩnh vậy. Điều này khiến cho người khác khó chịu.
Vệ Thiên Thanh nhíu mày. Gã Vệ tướng bên cạnh nhìn thấy, còn tưởng Vệ Thiên Thanh đúng là cũng khó chịu với Sở Hoan, lập tức nói:
- Sở Hoan, đại nhân chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra, không cần ngươi phải nhắc nhở cũng sẽ rất nhanh hiểu ra vấn đề. Ngươi nói trước mặt mọi người, chẳng khác nào châm biếm đại nhân.
Sở Hoan vẻ mặt không đổi, thản nhiên hỏi:
- Xin hỏi tôn tính của các hạ?
- Ta họ Lý!
- Lý Vệ tướng, Sở Hoan muốn hỏi một câu. Thống chế đại nhân triệu tập chúng ta, chẳng lẽ không phải để thảo luận việc quân?
Sở Hoan chậm rãi nói.
Lý Vệ tướng ngớ người, lập tức nói:
- Đương nhiên là thảo luận việc quân.
- Nếu là thảo luận việc quân, vì sao không thể nói ra quan điểm của mình?
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Không sai, đó là vấn đề nhỏ, Thống chế đại nhân trù tính toàn cục, ngẫu nhiên nhất thời quên để ý, ta cũng tin tưởng, chỉ một lát, đại nhân sẽ nghĩ đến vấn đề này ngay.
- Một khi đã như vậy, ngươi cần gì phải thể hiện bản thân mình?
Lý Vệ tướng thấy Vệ Thiên Thanh mày càng thêm nhíu lại, còn tưởng rằng càng bực bội Sở Hoan, giọng lập tức to hơn đôi chút.
Sở Hoan nghiêm nghị:
- Ta chỉ thực hiện chức trách của mình mà thôi.
- Chức trách?
- Đương nhiên!
Sở Hoan bình thản:
- Thống chế đại nhân nếu là tướng quân độc đoán, sẽ không triệu tập chúng ta thảo luận việc quân. Nếu triệu tập chúng ta, tất nhiên là muốn chúng ta bất cứ lúc nào cũng phải đưa ra các ý kiến của mình. Tục ngữ có câu: một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao. Không ai có thể suy xét mọi việc chu đoán, chỉ cần có chút sơ sẩy, thì quan hệ đến thành bại của đại cục, thậm chí sẽ chết người.
Hắn nhìn về phía Vệ Thiên Thanh nói:
- Đại nhân hiện tại bố trí việc quân, mệnh lệnh một khi đã phát ra, khó có thể rút lại. Binh quý thần tốc, một khi đã hành động, mỗi thời khắc đều vô cùng quý giá, sao có thể phí phạm? Thân là thuộc hạ, nếu ý thức có sơ hở, đưa ra ý kiến, đó là trợ giúp tướng quân bố trí kế hoạch càng viên mãn.
Lý Vệ tướng biến sắc, đã có hai gã Vệ tướng khác tỏ ra giận dữ. Lại nghe một tiếng cười to phát ra. Vệ Thiên Thanh vừa cười vừa nói:
- Sở Vệ tướng, nói rất hay.
Mọi người ngơ ngác. Vệ Thiên Thanh đã lạnh lùng:
- Lý Tông Toàn, ta xem ra các ngươi nhàn rỗi quá lâu, đầu óc hỏng hết rồi.
Lý Tông Toàn vội nói:
- Đại nhân, mạt tướng…
- Không cần phải nói nữa.
Vệ Thiên Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nếu không nghĩ đến vấn đề này thì thôi, không nói tới, nếu là nghĩ mà không nói ra thì là tội làm hỏng việc quân. Tướng quân mà cho đại sự là trò đùa sao?
Gã liếc gã Vệ tướng khác một cái:
- Ngươi nói ngươi đã nghĩ đến nhưng không dám nói ra. Bản tưởng hiểu ý ngươi. Là ngươi sợ rằng nói ra trước mặt mỏi người sẽ tổn hại thể diện của bản tướng. Nhưng bản tướng phải nói cho ngươi biết, lúc bản tướng ra trận, là cần các huynh đệ đồng tâm đồng đức. Không phải hạng người nhu nhược ngó trước nhìn sau như ngươi.
Tên Vệ tướng kia đỏ mặt lên, cúi đầu, không dám nói lời nào.
- Các ngươi đều là những người có tài cán, cho nên Tống đốc đại nhân và bản tướng mới đề bạt các ngươi.
Vệ Thiên Thanh trầm giọng xuống:
- Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, đừng sợ kiêu ngạo, sẽ khiến cho lá gan nhỏ đi, đầu óc cũng càng ngày càng ngu xuẩn.
Gã dừng một chút, rồi gọi:
- Quách Dương!
- Có mạt tướng!
Quách Dương là một trong ba đại Lang tướng trong quân.
- Ngươi mang theo 300 người, mai phục ở bờ sông phía sau núi, bọn họ nếu chạy trốn, các ngươi phải chặn lại.
Vệ Thiên Thanh trầm giọng nói.
Quách Dương chắp tay lại nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Vệ Thiên Thanh sắp xếp quân vụ một phen, lại phân phó người đi đánh thức toàn bộ tướng sĩ, cho ăn uống thêm hồi nữa, sau khi ăn xong, hạ lệnh toàn quân xuất phát. Mọi người lúc này mới lĩnh mệnh lui ra. Vệ Thiên Thanh chỉ lưu mình Sở Hoan lại, thở dài:
- Sở huynh đệ, đệ nói xem con người ta có phải sẽ thay đổi không?
Sở Hoan nhíu mày:
- Đại nhân vì sao nói vậy?
Vệ Thiên Thanh lại thở dài:
- Lý Tông Toàn đi theo ta rất nhiều năm, có chút tài cán, hơn nữa, đối với ta vô cùng trung thành. Năm đó, cái gì cũng dám nói. Nhưng… ai, giờ lại sợ mang tiếng kiêu ngạo, trong lòng có chuyện lo lắng lại không nói ra.
Nói tới đây, gã có chút buồn bã, lắc lắc đầu.
Sở Hoan an ủi:
- Đại nhân, ngài tất phải nghĩ như vậy. Ta xem ra, Lý Vệ tướng là muốn giữ thể diện cho ngài. Là mạt tướng buột mồm thôi.
- Ta thích điều đó.
Vệ Thiên Thanh vỗ bả vai Sở Hoan:
- Đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử, có thịt cùng ăn, có rượu cùng uống, có chuyện nên sảng khoái mà nói ra. Nếu là huynh đệ mà còn kiêng kỵ, thì ngược lại, sẽ mất tình anh em.
Gã nói một cách chân thành:
- Sở huynh đệ, ta đã thấy nhiều người thay đổi theo thân phận, tính tình cũng càng ngày càng không chịu nổi. Đệ tiền đồ vô lượng, vi huynh chỉ mong đệ không thay đổi bản tính.
Sở Hoan nghiêm nghị gật đầu.
Kèn thổi vang trời, Cấm Vệ quân nghe tiếng kèn, đều tỉnh lại. Thịt heo hầm cách thủy đã sớm chuẩn bị xong, mùi thơm lừng. Vệ Thiên Thanh vung tay lên, các tướng sĩ liền vui vẻ ăn uống no say.
Vệ Thiên Thanh cùng Sở Hoan và hơn mười tên binh sĩ vây quanh một nồi sắt, gã ngủ cùng binh sĩ, ăn cũng cùng binh sĩ, không phân biệt, một lời hai lời đều gọi binh sĩ là huynh đệ đồng cam cộng khổ.
Tướng sĩ Cấm Vệ quân đều là nam tử cường tráng, sức ăn rất lớn, cuối cùng không còn sót một miếng. 50 nồi sắt lớn hầm cách thủy 50 đầu heo, còn lại 50 đầu, Vệ Thiên Thanh tập kết tướng sĩ, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, thịt heo ăn được không?
- Ăn ngon!
Tướng sĩ đồng thanh kêu lên.
- Còn muốn ăn tiếp không?
- Muốn!
Vệ Thiên Thanh cười ha hả, chỉ vào 50 đầu heo còn lại, hướng Đoạn Tuân cách đó không xa nói:
- Đoạn Thiên hộ, 50 đầu heo này, hai canh giờ nữa, ngươi liền đem cách thủy cho bản tướng
Đoạn Tuân ngơ ngác, mới ăn 50 đầu heo, tại sao lại vội vàng tiếp tục cho luộc lên. Nhưng cũng không dám nói gì thêm, chắp tay lại đáp:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Vệ Thiên Thanh liền lớn tiếng nói tiếp:
- Các huynh đệ, 50 đầu heo này, hai canh giờ nữa tiếp tục cách thủy. Hiện tại mọi người cùng bản tướng đi làm nhiệm vụ, sau khi xong việc, sẽ quay về tiếp tục ăn thịt heo.
Các tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, không phải nói là sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày sao? Sao hiện giờ lại phải đi làm việc?
- Binh chia thành bốn đội, bản tướng hôm nay muốn huấn luyện chân của các ngươi.
Vệ Thiên Thanh cao giọng nói:
- Bản tướng xin hứa, đội nào đến đích đầu tiên, mỗi người đều có thưởng.
- Kiều Ân, Phan Phụ, Quách Dương!
- Có mạt tướng!
- Lãnh binh xuất phát, nhìn xem ai chân khỏe nhất.
Sở Hoan được phân vào đội của Phan Phụ. Thủ hạ của hắn là Liễu béo cũng đi theo bên người. Đội của Phan Phụ có 500 người. Sau khi gặp nhau, không nói hai lời, xoay người dựa theo kế hoạch trước đó đã vạch ra, đii về hướng Bắc.
Các đội khác cũng không chậm chân, lập tức xuất phát, bốn đoàn người ngựa, giống như con rồng bò đi trong đêm tối, hướng về phái Hắc Thủy giang.
Đoạn Tuân và các tướng sĩ Thông châu doanh nhìn thấy, đều trợn mắt há mồm. Một gã bộ hạ ghé sát vào Đoạn Tuân hạ giọng hỏi:
- Thiên hộ đại nhân, bọn họ… bọn họ muốn làm gì? Thực sự là muốn thử sức chân?
Đoạn Tuân híp mắt, thản nhiên nói:
- So sức đôi chân? Ha hả, ta xem đâu đâu cũng dấu con dao nhọn.
- Đại nhân sao nói vậy?
- Không nên hỏi điều không nên hỏi.
Đoạn Tuân trầm giọng nói, nhìn về phía 50 đầu heo, nghiêm nghị nói:
- Cho mọi người nghỉ ngơi một chút, hai canh giờ sau, tiếp tục nhóm lửa hầm cách thủy thịt heo.
- Bản tướng nghĩ Hắc Thủy giang rộng lớn, nước sông chảy xiết, thiếu chút nữa quên mất đang là mùa đông. Mùa đông bề mặt sông đóng băng, chúng ta tấn công từ ba mặt, để trống một mặt. Đến lúc đó thổ phỉ phát hiện trên sông không có người, có thể sẽ trốn thoát qua đường này. Qua Hắc Thủy giang, đối diện là khu rừng rậm, địa thế cực xấu, chúng ta cho dù là truy đuổi cũng không có khả năng bắt được toàn bộ.
Gã tự trách:
- Thiếu chút nữa thì hỏng mất đại sự…
Một gã Vệ tướng rụt rè nói:
- Đại nhân, mạt tướng… mạt tướng có nghĩ đến, chỉ có điều… chỉ có điều đại nhân đang bố trí quân vụ, mạt tướng… mạt tướng không dám nói…
Vệ Thiên Thanh nâng tay lên vỗ vào đầu Vệ tướng kia một cái, rồi cười ha hả:
- Sở Vệ tướng, may mắn có ngươi nhắc nhở.
Lập tức có một gã Vệ tướng nói:
- Đại nhân, kỳ thật cũng chính là đại nhân nghĩ ra. Sở Vệ tướng chỉ hỏi một câu có phải ba mặt công vào núi hay không chứ không nói mặt sông đóng băng…
Vệ tướng này đúng là có chút bất mãn với Sở Hoan. Kỳ thật nếu Sở Hoan không đề xuất, chuyện mặt sông đóng băng sẽ có người khác nghĩ đến. Sở Hoan là người mới, trước mặt mọi người nói ra, dường như là khoe khoang bản lĩnh vậy. Điều này khiến cho người khác khó chịu.
Vệ Thiên Thanh nhíu mày. Gã Vệ tướng bên cạnh nhìn thấy, còn tưởng Vệ Thiên Thanh đúng là cũng khó chịu với Sở Hoan, lập tức nói:
- Sở Hoan, đại nhân chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra, không cần ngươi phải nhắc nhở cũng sẽ rất nhanh hiểu ra vấn đề. Ngươi nói trước mặt mọi người, chẳng khác nào châm biếm đại nhân.
Sở Hoan vẻ mặt không đổi, thản nhiên hỏi:
- Xin hỏi tôn tính của các hạ?
- Ta họ Lý!
- Lý Vệ tướng, Sở Hoan muốn hỏi một câu. Thống chế đại nhân triệu tập chúng ta, chẳng lẽ không phải để thảo luận việc quân?
Sở Hoan chậm rãi nói.
Lý Vệ tướng ngớ người, lập tức nói:
- Đương nhiên là thảo luận việc quân.
- Nếu là thảo luận việc quân, vì sao không thể nói ra quan điểm của mình?
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Không sai, đó là vấn đề nhỏ, Thống chế đại nhân trù tính toàn cục, ngẫu nhiên nhất thời quên để ý, ta cũng tin tưởng, chỉ một lát, đại nhân sẽ nghĩ đến vấn đề này ngay.
- Một khi đã như vậy, ngươi cần gì phải thể hiện bản thân mình?
Lý Vệ tướng thấy Vệ Thiên Thanh mày càng thêm nhíu lại, còn tưởng rằng càng bực bội Sở Hoan, giọng lập tức to hơn đôi chút.
Sở Hoan nghiêm nghị:
- Ta chỉ thực hiện chức trách của mình mà thôi.
- Chức trách?
- Đương nhiên!
Sở Hoan bình thản:
- Thống chế đại nhân nếu là tướng quân độc đoán, sẽ không triệu tập chúng ta thảo luận việc quân. Nếu triệu tập chúng ta, tất nhiên là muốn chúng ta bất cứ lúc nào cũng phải đưa ra các ý kiến của mình. Tục ngữ có câu: một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại thành hòn núi cao. Không ai có thể suy xét mọi việc chu đoán, chỉ cần có chút sơ sẩy, thì quan hệ đến thành bại của đại cục, thậm chí sẽ chết người.
Hắn nhìn về phía Vệ Thiên Thanh nói:
- Đại nhân hiện tại bố trí việc quân, mệnh lệnh một khi đã phát ra, khó có thể rút lại. Binh quý thần tốc, một khi đã hành động, mỗi thời khắc đều vô cùng quý giá, sao có thể phí phạm? Thân là thuộc hạ, nếu ý thức có sơ hở, đưa ra ý kiến, đó là trợ giúp tướng quân bố trí kế hoạch càng viên mãn.
Lý Vệ tướng biến sắc, đã có hai gã Vệ tướng khác tỏ ra giận dữ. Lại nghe một tiếng cười to phát ra. Vệ Thiên Thanh vừa cười vừa nói:
- Sở Vệ tướng, nói rất hay.
Mọi người ngơ ngác. Vệ Thiên Thanh đã lạnh lùng:
- Lý Tông Toàn, ta xem ra các ngươi nhàn rỗi quá lâu, đầu óc hỏng hết rồi.
Lý Tông Toàn vội nói:
- Đại nhân, mạt tướng…
- Không cần phải nói nữa.
Vệ Thiên Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nếu không nghĩ đến vấn đề này thì thôi, không nói tới, nếu là nghĩ mà không nói ra thì là tội làm hỏng việc quân. Tướng quân mà cho đại sự là trò đùa sao?
Gã liếc gã Vệ tướng khác một cái:
- Ngươi nói ngươi đã nghĩ đến nhưng không dám nói ra. Bản tưởng hiểu ý ngươi. Là ngươi sợ rằng nói ra trước mặt mỏi người sẽ tổn hại thể diện của bản tướng. Nhưng bản tướng phải nói cho ngươi biết, lúc bản tướng ra trận, là cần các huynh đệ đồng tâm đồng đức. Không phải hạng người nhu nhược ngó trước nhìn sau như ngươi.
Tên Vệ tướng kia đỏ mặt lên, cúi đầu, không dám nói lời nào.
- Các ngươi đều là những người có tài cán, cho nên Tống đốc đại nhân và bản tướng mới đề bạt các ngươi.
Vệ Thiên Thanh trầm giọng xuống:
- Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, đừng sợ kiêu ngạo, sẽ khiến cho lá gan nhỏ đi, đầu óc cũng càng ngày càng ngu xuẩn.
Gã dừng một chút, rồi gọi:
- Quách Dương!
- Có mạt tướng!
Quách Dương là một trong ba đại Lang tướng trong quân.
- Ngươi mang theo 300 người, mai phục ở bờ sông phía sau núi, bọn họ nếu chạy trốn, các ngươi phải chặn lại.
Vệ Thiên Thanh trầm giọng nói.
Quách Dương chắp tay lại nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Vệ Thiên Thanh sắp xếp quân vụ một phen, lại phân phó người đi đánh thức toàn bộ tướng sĩ, cho ăn uống thêm hồi nữa, sau khi ăn xong, hạ lệnh toàn quân xuất phát. Mọi người lúc này mới lĩnh mệnh lui ra. Vệ Thiên Thanh chỉ lưu mình Sở Hoan lại, thở dài:
- Sở huynh đệ, đệ nói xem con người ta có phải sẽ thay đổi không?
Sở Hoan nhíu mày:
- Đại nhân vì sao nói vậy?
Vệ Thiên Thanh lại thở dài:
- Lý Tông Toàn đi theo ta rất nhiều năm, có chút tài cán, hơn nữa, đối với ta vô cùng trung thành. Năm đó, cái gì cũng dám nói. Nhưng… ai, giờ lại sợ mang tiếng kiêu ngạo, trong lòng có chuyện lo lắng lại không nói ra.
Nói tới đây, gã có chút buồn bã, lắc lắc đầu.
Sở Hoan an ủi:
- Đại nhân, ngài tất phải nghĩ như vậy. Ta xem ra, Lý Vệ tướng là muốn giữ thể diện cho ngài. Là mạt tướng buột mồm thôi.
- Ta thích điều đó.
Vệ Thiên Thanh vỗ bả vai Sở Hoan:
- Đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử, có thịt cùng ăn, có rượu cùng uống, có chuyện nên sảng khoái mà nói ra. Nếu là huynh đệ mà còn kiêng kỵ, thì ngược lại, sẽ mất tình anh em.
Gã nói một cách chân thành:
- Sở huynh đệ, ta đã thấy nhiều người thay đổi theo thân phận, tính tình cũng càng ngày càng không chịu nổi. Đệ tiền đồ vô lượng, vi huynh chỉ mong đệ không thay đổi bản tính.
Sở Hoan nghiêm nghị gật đầu.
Kèn thổi vang trời, Cấm Vệ quân nghe tiếng kèn, đều tỉnh lại. Thịt heo hầm cách thủy đã sớm chuẩn bị xong, mùi thơm lừng. Vệ Thiên Thanh vung tay lên, các tướng sĩ liền vui vẻ ăn uống no say.
Vệ Thiên Thanh cùng Sở Hoan và hơn mười tên binh sĩ vây quanh một nồi sắt, gã ngủ cùng binh sĩ, ăn cũng cùng binh sĩ, không phân biệt, một lời hai lời đều gọi binh sĩ là huynh đệ đồng cam cộng khổ.
Tướng sĩ Cấm Vệ quân đều là nam tử cường tráng, sức ăn rất lớn, cuối cùng không còn sót một miếng. 50 nồi sắt lớn hầm cách thủy 50 đầu heo, còn lại 50 đầu, Vệ Thiên Thanh tập kết tướng sĩ, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, thịt heo ăn được không?
- Ăn ngon!
Tướng sĩ đồng thanh kêu lên.
- Còn muốn ăn tiếp không?
- Muốn!
Vệ Thiên Thanh cười ha hả, chỉ vào 50 đầu heo còn lại, hướng Đoạn Tuân cách đó không xa nói:
- Đoạn Thiên hộ, 50 đầu heo này, hai canh giờ nữa, ngươi liền đem cách thủy cho bản tướng
Đoạn Tuân ngơ ngác, mới ăn 50 đầu heo, tại sao lại vội vàng tiếp tục cho luộc lên. Nhưng cũng không dám nói gì thêm, chắp tay lại đáp:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Vệ Thiên Thanh liền lớn tiếng nói tiếp:
- Các huynh đệ, 50 đầu heo này, hai canh giờ nữa tiếp tục cách thủy. Hiện tại mọi người cùng bản tướng đi làm nhiệm vụ, sau khi xong việc, sẽ quay về tiếp tục ăn thịt heo.
Các tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, không phải nói là sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày sao? Sao hiện giờ lại phải đi làm việc?
- Binh chia thành bốn đội, bản tướng hôm nay muốn huấn luyện chân của các ngươi.
Vệ Thiên Thanh cao giọng nói:
- Bản tướng xin hứa, đội nào đến đích đầu tiên, mỗi người đều có thưởng.
- Kiều Ân, Phan Phụ, Quách Dương!
- Có mạt tướng!
- Lãnh binh xuất phát, nhìn xem ai chân khỏe nhất.
Sở Hoan được phân vào đội của Phan Phụ. Thủ hạ của hắn là Liễu béo cũng đi theo bên người. Đội của Phan Phụ có 500 người. Sau khi gặp nhau, không nói hai lời, xoay người dựa theo kế hoạch trước đó đã vạch ra, đii về hướng Bắc.
Các đội khác cũng không chậm chân, lập tức xuất phát, bốn đoàn người ngựa, giống như con rồng bò đi trong đêm tối, hướng về phái Hắc Thủy giang.
Đoạn Tuân và các tướng sĩ Thông châu doanh nhìn thấy, đều trợn mắt há mồm. Một gã bộ hạ ghé sát vào Đoạn Tuân hạ giọng hỏi:
- Thiên hộ đại nhân, bọn họ… bọn họ muốn làm gì? Thực sự là muốn thử sức chân?
Đoạn Tuân híp mắt, thản nhiên nói:
- So sức đôi chân? Ha hả, ta xem đâu đâu cũng dấu con dao nhọn.
- Đại nhân sao nói vậy?
- Không nên hỏi điều không nên hỏi.
Đoạn Tuân trầm giọng nói, nhìn về phía 50 đầu heo, nghiêm nghị nói:
- Cho mọi người nghỉ ngơi một chút, hai canh giờ sau, tiếp tục nhóm lửa hầm cách thủy thịt heo.
/1596
|