"Xin lỗi, tôi bảo đảm, sẽ không lặp lại lần nữa." Diệp Vẫn Thần không cách nào nói dối, nhưng hắn có thể bảo đảm, lần sau lúc xảy ra chuyện này, hắn nhất định sẽ phản ứng lại đầu tiên, cho dù là cắn đi đầu lưỡi của mình, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để Lạc U nhìn tới làm cô chán ghét.
Không thể trách thái độ phản ứng kịch liệt và thận trọng như thế của Diệp Vẫn Thần, quả thực tình cảnh phát sinh trong rừng cây nhỏ từ lâu đã mang đến hậu quả khắc sâu trong lòng Diệp Vẫn Thần, loại khủng hoảng và sợ hãi kia cũng khiến Diệp Vẫn Thần e ngại không thôi, hắn thật sự sợ một lần nữa lại bị Lạc U xua đuổi, lại giống như con khuyển nuôi trong nhà bị chủ nhân vứt bỏ, mùi vị đó làm người tuyệt vọng.
Lúc Diệp Vẫn Thần mở miệng lúc nói chuyện tơ máu màu đỏ quanh quẩn ở trên hàm răng trắng như tuyết, Lạc U nhìn thấy, khẽ cau mày, cô đưa tay ngẩng cằm Diệp Vẫn Thần, giọng nói có chút kiềm nén hỏi: "Máu trong miệng là xảy ra chuyện gì?"
Vấn đề chuyển đổi quá nhanh để Diệp Vẫn Thần phản ứng không kịp, nhưng nghĩ tới nguyên nhân lại không biết nên trả lời như thế nào, lẽ nào thật sự để hắn nói là vì ức chế cảm giác hưng phấn của mình cho nên cắn đầu lưỡi của mình à?
Diệp Vẫn Thần không nói, nhưng trên mặt không được tự nhiên cũng làm Lạc U rõ ràng, trong lòng vừa tức vừa bất đắc dĩ, người đàn ông này làm sao lại không biết yêu quý bản thân như vậy, xuống tay với bản thân lại tàn nhẫn như thế.
Tâm tình Lạc U không tốt, động tác cũng trở nên không ôn nhu, bất kể là cô ở quá khứ hay cô ở hiện tại, kỳ thực cũng không thể xem như là người tính tình tốt, kiêu ngạo và tùy hứng ở trong xương, người đời thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dưới bề ngoài lạnh nhạt tao nhã, ẩn giấu chính là một loại cường thế cố chấp thậm chí hơi cá tính nóng nảy!
Người đàn ông này nếu không biết yêu quý bản thân, như vậy thì nên chịu một ít giáo huấn.
Ngón tay của Lạc U thô lỗ luồn vào trong cổ họng Diệp Vẫn Thần, mạnh mẽ khuấy lên, dường như là muốn tìm đường vết thương không biết ở nơi nào, rốt cục đụng đến vết thương Diệp Vẫn Thần trong nháy mắt phản ứng lại, kinh ngạc né tránh về phía sau.
"Ai cho phép anh trốn? Lại đây, không thì cút ra ngoài." Trong tính cách của Lạc U bộc lộ một tia bạo ngược không chút nào ẩn giấu, tuy rằng giọng nói lạnh lẽo, cảm giác giống như ngư lôi lúc nào cũng có thể nhen lửa.
Diệp Vẫn Thần không nói hai lời liền đến, lúc này hắn vẫn quỳ trên mặt đất, hơi cúi đầu, sắc mặt hơi bối rối, nhưng vẫn là tư thế thần phục.
"Tới chút nữa." Trong giọng nói lạnh lẽo của Lạc U tựa như kiềm nén cái gì đó, ánh mắt nhìn Diệp Vẫn Thần vô cùng sáng tỏ.
Diệp Vẫn Thần không rõ vì sao nhưng vẫn nghe lời lại gần hơn, ở một phút tiếp theo sau đó, chỉ thấy bóng người lóe lên, trên môi của hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo, môi lưỡi thơm mềm chui vào trong miệng hắn, không có bất kỳ mùi vị ám muội, đảo lộn thô bạo, như là đang cố ý tìm kiếm vết thương của hắn.
Đây tuyệt đối không phải một nụ hôn ngọt ngào, giống như sự trừng phạt ác ý, Diệp Vẫn Thần có thể cảm nhận được giữa môi lưỡi truyền đến đau nhói, vết thương của hắn đang bị Lạc U liếm, thế nhưng đau nhói như vậy cũng không cách nào chiếm được sự chú ý của hắn, hắn chỉ có thể ngơ ngác quỳ ở đó, sững sờ nhìn Lạc U, gương mặt kinh ngạc, căn bản không biết nên phản ứng ra sao.
Lạc U đang trừng phạt mình, Diệp Vẫn Thần biết điều này, nhưng loại này trừng phạt cũng không nên, dù sao, trừng phạt như vậy đối với hắn mà nói, so với bất kỳ khen thưởng trong thiên hạ còn tốt hơn trăm lần, không, hơn một nghìn lần!
Lúc Lạc U cảm giác được mùi máu tanh thì dứt ra lùi lại, không nói gì, cũng không giải thích gì, chỉ là dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Diệp Vẫn Thần, căn bản là không thể dựa vào nét mặt của cô mà đoán được suy nghĩ.
Lạc U suy nghĩ cái gì? Kỳ thực e rằng chính cô cũng không biết, lúc nãy cũng chỉ là do cô kích động, nghĩ đến là làm, làm xong mới phản ứng được, mà làm đều làm xong, bất kể là bởi vì sao, Lạc U cũng không thèm để ý, người đàn ông này có thể bốc lên tâm tình bất đồng của cô không phải sao?
"Tôi, em..." Diệp Vẫn Thần vẫn là dáng vẻ ngơ ngác, không biết nói cái gì cho tốt.
"Đây là trừng phạt, tôi có thể tha thứ anh có ** với tôi, nhưng anh thuộc về tôi, không có sự cho phép của tôi, anh cũng không thể làm bị thương bản thân, hiểu chưa?" Lạc U nói vô cùng bá đạo, cô thực sự rất ghét cảm giác của mình khi Diệp Vẫn Thần bị thương, nó làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái.
"Trừng phạt?" Diệp Vẫn Thần ngơ ngác lặp lại, trong đầu tất cả đều là nghi vấn, trừng phạt như vậy có thể quá chân thật hay không? Diệp Vẫn Thần muốn hỏi, nhưng nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Lạc U, nghi vấn nuốt trở vào, trực giác nói cho hắn, vấn đề này vẫn không nên hỏi, nếu Lạc U coi nó là trừng phạt, chính là trừng phạt, tuy rằng trừng phạt như vậy phạt đối với hắn mà nói như là ban ân.
"Tôi không muốn lặp lại, anh lặp đi lặp lại chủ yếu là sao." Lạc U cũng không phải người ngốc, tâm tư Diệp Vẫn Thần cô chưa hẳn không biết, lời nói này của cô đúng thật là thẹn quá thành giận.
Kỳ thực Lạc U hơi xấu hổ, tuy rằng kiếp trước là vợ chồng chưa cưới với Trịnh Nghị Phong, nhưng trên thực tế hai người đều không gắn bó, cô chưa bao giờ yêu thích Trịnh Nghị Phong, vì bệnh thích sạch sẽ cô căn bản không muốn tiếp xúc với Trịnh Nghị Phong, sở dĩ đáp ứng cầu hôn cũng bởi vì gia đình, mà ngoại trừ Trịnh Nghị Phong, những người đàn ông khác càng không lọt mắt cô, cho nên, vừa mới trước đó, hôn hơi thô lỗ, hoàn toàn không hổ là nụ hôn đầu của Lạc U.
"Không phải." Diệp Vẫn Thần lắc đầu nghiêm túc trả lời.
Lạc U nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Vẫn Thần, chớp mắt một cái, không nhịn được vỗ một cái, trực tiếp vỗ trên đầu Diệp Vẫn Thần, cô luôn biết người đàn ông này ở trước mặt cô không giống, có cần thiết ngốc bẩm sinh như vậy không, lẽ nào cô nói chuyện cười nghe không hiểu sao? Quả thực chính là tức chết cô!
Lạc U hơi ngạo kiều, ngốc bẩm sinh Diệp Vẫn Thần thực sự là làm cho cô không nói được gì, hơn nữa trong lòng có cảm giác ngượng ngùng cả người cũng không muốn nói chuyện, vén chăn lên nằm ở trên giường, trực tiếp nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Mắt không thấy lòng không phiền, cô cũng không tính toán với người đàn ông ngốc này.
Diệp Vẫn Thần nhìn Lạc U quay lưng lại với mình, vẻ mặt mờ mịt, kích thích trước đó thực sự là hơi lớn, ở vấn đề thế này đầu óc thông minh của hắn có vẻ hơi trì độn, bây giờ thần trí còn mơ màng, chẳng qua nếu nghĩ không hiểu thì không nên nghĩ nữa, nụ hôn kia, bất kể là trừng phạt hay khen thưởng, đối với hắn mà nói cũng là hồi ức quý giá cần phải cất kỹ.
Tiểu U, cảm ơn em đồng ý tiếp nhận tôi lần nữa, cảm ơn em tiếp nhận tâm lý vặn vẹo như vậy của tôi, càng cảm ơn em cho phép tôi tới gần, có thể tôi đần độn không biết làm sao để em hài lòng, có thể tôi ngu xuẩn không hiểu rõ ý của em, có thể em đối với tôi tất cả đều là trêu đùa, thế nhưng, tôi cam tâm tình nguyện tiếp thu tất cả những gì em ban tặng, hài lòng cũng được, thống khổ cũng được, chỉ cần là em cho tôi, đều là hồi ức quý giá nhất trong đời của tôi.
Không thể trách thái độ phản ứng kịch liệt và thận trọng như thế của Diệp Vẫn Thần, quả thực tình cảnh phát sinh trong rừng cây nhỏ từ lâu đã mang đến hậu quả khắc sâu trong lòng Diệp Vẫn Thần, loại khủng hoảng và sợ hãi kia cũng khiến Diệp Vẫn Thần e ngại không thôi, hắn thật sự sợ một lần nữa lại bị Lạc U xua đuổi, lại giống như con khuyển nuôi trong nhà bị chủ nhân vứt bỏ, mùi vị đó làm người tuyệt vọng.
Lúc Diệp Vẫn Thần mở miệng lúc nói chuyện tơ máu màu đỏ quanh quẩn ở trên hàm răng trắng như tuyết, Lạc U nhìn thấy, khẽ cau mày, cô đưa tay ngẩng cằm Diệp Vẫn Thần, giọng nói có chút kiềm nén hỏi: "Máu trong miệng là xảy ra chuyện gì?"
Vấn đề chuyển đổi quá nhanh để Diệp Vẫn Thần phản ứng không kịp, nhưng nghĩ tới nguyên nhân lại không biết nên trả lời như thế nào, lẽ nào thật sự để hắn nói là vì ức chế cảm giác hưng phấn của mình cho nên cắn đầu lưỡi của mình à?
Diệp Vẫn Thần không nói, nhưng trên mặt không được tự nhiên cũng làm Lạc U rõ ràng, trong lòng vừa tức vừa bất đắc dĩ, người đàn ông này làm sao lại không biết yêu quý bản thân như vậy, xuống tay với bản thân lại tàn nhẫn như thế.
Tâm tình Lạc U không tốt, động tác cũng trở nên không ôn nhu, bất kể là cô ở quá khứ hay cô ở hiện tại, kỳ thực cũng không thể xem như là người tính tình tốt, kiêu ngạo và tùy hứng ở trong xương, người đời thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dưới bề ngoài lạnh nhạt tao nhã, ẩn giấu chính là một loại cường thế cố chấp thậm chí hơi cá tính nóng nảy!
Người đàn ông này nếu không biết yêu quý bản thân, như vậy thì nên chịu một ít giáo huấn.
Ngón tay của Lạc U thô lỗ luồn vào trong cổ họng Diệp Vẫn Thần, mạnh mẽ khuấy lên, dường như là muốn tìm đường vết thương không biết ở nơi nào, rốt cục đụng đến vết thương Diệp Vẫn Thần trong nháy mắt phản ứng lại, kinh ngạc né tránh về phía sau.
"Ai cho phép anh trốn? Lại đây, không thì cút ra ngoài." Trong tính cách của Lạc U bộc lộ một tia bạo ngược không chút nào ẩn giấu, tuy rằng giọng nói lạnh lẽo, cảm giác giống như ngư lôi lúc nào cũng có thể nhen lửa.
Diệp Vẫn Thần không nói hai lời liền đến, lúc này hắn vẫn quỳ trên mặt đất, hơi cúi đầu, sắc mặt hơi bối rối, nhưng vẫn là tư thế thần phục.
"Tới chút nữa." Trong giọng nói lạnh lẽo của Lạc U tựa như kiềm nén cái gì đó, ánh mắt nhìn Diệp Vẫn Thần vô cùng sáng tỏ.
Diệp Vẫn Thần không rõ vì sao nhưng vẫn nghe lời lại gần hơn, ở một phút tiếp theo sau đó, chỉ thấy bóng người lóe lên, trên môi của hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo, môi lưỡi thơm mềm chui vào trong miệng hắn, không có bất kỳ mùi vị ám muội, đảo lộn thô bạo, như là đang cố ý tìm kiếm vết thương của hắn.
Đây tuyệt đối không phải một nụ hôn ngọt ngào, giống như sự trừng phạt ác ý, Diệp Vẫn Thần có thể cảm nhận được giữa môi lưỡi truyền đến đau nhói, vết thương của hắn đang bị Lạc U liếm, thế nhưng đau nhói như vậy cũng không cách nào chiếm được sự chú ý của hắn, hắn chỉ có thể ngơ ngác quỳ ở đó, sững sờ nhìn Lạc U, gương mặt kinh ngạc, căn bản không biết nên phản ứng ra sao.
Lạc U đang trừng phạt mình, Diệp Vẫn Thần biết điều này, nhưng loại này trừng phạt cũng không nên, dù sao, trừng phạt như vậy đối với hắn mà nói, so với bất kỳ khen thưởng trong thiên hạ còn tốt hơn trăm lần, không, hơn một nghìn lần!
Lúc Lạc U cảm giác được mùi máu tanh thì dứt ra lùi lại, không nói gì, cũng không giải thích gì, chỉ là dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Diệp Vẫn Thần, căn bản là không thể dựa vào nét mặt của cô mà đoán được suy nghĩ.
Lạc U suy nghĩ cái gì? Kỳ thực e rằng chính cô cũng không biết, lúc nãy cũng chỉ là do cô kích động, nghĩ đến là làm, làm xong mới phản ứng được, mà làm đều làm xong, bất kể là bởi vì sao, Lạc U cũng không thèm để ý, người đàn ông này có thể bốc lên tâm tình bất đồng của cô không phải sao?
"Tôi, em..." Diệp Vẫn Thần vẫn là dáng vẻ ngơ ngác, không biết nói cái gì cho tốt.
"Đây là trừng phạt, tôi có thể tha thứ anh có ** với tôi, nhưng anh thuộc về tôi, không có sự cho phép của tôi, anh cũng không thể làm bị thương bản thân, hiểu chưa?" Lạc U nói vô cùng bá đạo, cô thực sự rất ghét cảm giác của mình khi Diệp Vẫn Thần bị thương, nó làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái.
"Trừng phạt?" Diệp Vẫn Thần ngơ ngác lặp lại, trong đầu tất cả đều là nghi vấn, trừng phạt như vậy có thể quá chân thật hay không? Diệp Vẫn Thần muốn hỏi, nhưng nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Lạc U, nghi vấn nuốt trở vào, trực giác nói cho hắn, vấn đề này vẫn không nên hỏi, nếu Lạc U coi nó là trừng phạt, chính là trừng phạt, tuy rằng trừng phạt như vậy phạt đối với hắn mà nói như là ban ân.
"Tôi không muốn lặp lại, anh lặp đi lặp lại chủ yếu là sao." Lạc U cũng không phải người ngốc, tâm tư Diệp Vẫn Thần cô chưa hẳn không biết, lời nói này của cô đúng thật là thẹn quá thành giận.
Kỳ thực Lạc U hơi xấu hổ, tuy rằng kiếp trước là vợ chồng chưa cưới với Trịnh Nghị Phong, nhưng trên thực tế hai người đều không gắn bó, cô chưa bao giờ yêu thích Trịnh Nghị Phong, vì bệnh thích sạch sẽ cô căn bản không muốn tiếp xúc với Trịnh Nghị Phong, sở dĩ đáp ứng cầu hôn cũng bởi vì gia đình, mà ngoại trừ Trịnh Nghị Phong, những người đàn ông khác càng không lọt mắt cô, cho nên, vừa mới trước đó, hôn hơi thô lỗ, hoàn toàn không hổ là nụ hôn đầu của Lạc U.
"Không phải." Diệp Vẫn Thần lắc đầu nghiêm túc trả lời.
Lạc U nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Vẫn Thần, chớp mắt một cái, không nhịn được vỗ một cái, trực tiếp vỗ trên đầu Diệp Vẫn Thần, cô luôn biết người đàn ông này ở trước mặt cô không giống, có cần thiết ngốc bẩm sinh như vậy không, lẽ nào cô nói chuyện cười nghe không hiểu sao? Quả thực chính là tức chết cô!
Lạc U hơi ngạo kiều, ngốc bẩm sinh Diệp Vẫn Thần thực sự là làm cho cô không nói được gì, hơn nữa trong lòng có cảm giác ngượng ngùng cả người cũng không muốn nói chuyện, vén chăn lên nằm ở trên giường, trực tiếp nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Mắt không thấy lòng không phiền, cô cũng không tính toán với người đàn ông ngốc này.
Diệp Vẫn Thần nhìn Lạc U quay lưng lại với mình, vẻ mặt mờ mịt, kích thích trước đó thực sự là hơi lớn, ở vấn đề thế này đầu óc thông minh của hắn có vẻ hơi trì độn, bây giờ thần trí còn mơ màng, chẳng qua nếu nghĩ không hiểu thì không nên nghĩ nữa, nụ hôn kia, bất kể là trừng phạt hay khen thưởng, đối với hắn mà nói cũng là hồi ức quý giá cần phải cất kỹ.
Tiểu U, cảm ơn em đồng ý tiếp nhận tôi lần nữa, cảm ơn em tiếp nhận tâm lý vặn vẹo như vậy của tôi, càng cảm ơn em cho phép tôi tới gần, có thể tôi đần độn không biết làm sao để em hài lòng, có thể tôi ngu xuẩn không hiểu rõ ý của em, có thể em đối với tôi tất cả đều là trêu đùa, thế nhưng, tôi cam tâm tình nguyện tiếp thu tất cả những gì em ban tặng, hài lòng cũng được, thống khổ cũng được, chỉ cần là em cho tôi, đều là hồi ức quý giá nhất trong đời của tôi.
/281
|