Đại Nha bên cạnh thấy sắc mặt em gái tái nhợt, cắn răng cố tỏ ra còn chịu được thì hỏi vội hỏi vàng ân cần: "Chiêu Đệ, Chiêu Đệ em làm sao thế? Em lại đau ở đâu hả?"
"... Em không sao, em đứng lâu nên hơi mệt thôi chị." Chiêu Đệ cố gắng kiểm soát nỗi buồn trào dâng, trả lời lí nhí.
Đại Nha nghe vậy kéo em gái đến gần mình: "Thế em dựa vào chị này."
Chiêu Đệ tựa đầu vào tấm lưng gầy gò của chị gái, thủ thỉ lưu luyến: "Chị thật tuyệt vời."
Cô sẽ không để chị cả tuyệt vời của mình sống trong nghèo khó và khổ sở như đời trước!
Thế nên con xin ông trời đừng bất công với mấy chị em con như cách mà ông đã cho Tam Nha cũng sống lại ngày bé.
Buổi lễ diễn thuyết khen thưởng diễn ra trong khoảng một tiếng, sau khi buổi lễ kết thúc, tất cả mọi người đều tự động vây quanh người nhà họ Giang cùng trở về nhà.
Trên đường về, dân làng luôn miệng khen Giang Miên Miên trắng trẻo đáng yêu, nghe mà mát tai.
"Trường Hải này, vợ chồng nhà cậu đúng là tích phúc từ đời trước mới sinh được cô con gái thông minh lanh lợi như Miên Miên."
"Đúng rồi đúng rồi, tôi nhớ con bé Miên Miên mới đi học được một học kỳ mà đã học giỏi quá. Còn nhỏ mà đạt điểm cao hơn cả mấy đứa nhiều tuổi hơn. Miên Miên đúng là thần đồng giáng trần, thương lai sẽ đỗ trạng nguyên."
"Phải phải, anh Đại Sơn, nhà họ Giang ông có cô cháu gái học giỏi thế thì chuẩn bị được ăn lương thực cung ứng nhỉ, về sau nhà ông cứ gọi là hưởng phúc từ cháu gái."
Họ Giang chỉ là hộ gia đình bình thường ở thôn Thạch Kiều, nào đã được trải nghiệm cảm giác được dân làng tâng bốc nịnh nọt, trên đường về được mọi người khen phổng mũi mà người cứ lâng lâng như đang đi trên mây.
Ngoài mặt Giang Đại Sơn chỉ khiêm tốn: "Ôi ôi, làm gì có đâu, mọi người đừng tưởng tượng nhiều quá, nó chỉ là con nít không nhận nổi những lời khen ngợi này."
Tất cả mọi người: "Nhận được chứ sao không, thôn Thạch Kiều chúng ta có được thần đồng nhỏ tuổi như vậy là niềm kiêu hãnh của thôn mình. Tương lai thần đồng phát đạt đừng quên các bác các chú ở thôn nhé."
Giang Trường Hải tự hào: "Con gái giống cháu thông minh từ nhỏ!"
Tất cả mọi người: "... Ừ, Trường Hải hồi bé cũng thông minh lắm, làm toán nhanh nhất cả xóm."
Trương Quế Hoa không chịu lép vế: "Trường Hải nó giống tôi, nếu ngày xưa tôi có điều kiện cho nó đi học, chắc chắn cũng sẽ giành được hạng nhất."
Tất cả mọi người: "... Ừ dám có thể lắm, ha ha."
Vợ chồng nhà thứ ba ghen tị lắm nhưng vẫn phải cười tươi gật đầu phụ hoạ theo mọi người.
Biết làm sao được, nhà họ sống ở mảnh đất này đã lông, đa số dân làng đều có quan gần xa gần, rất nhiều người là phận trưởng bối của họ.
Dù họ có ghen tị đến đâu cũng không được tỏ thái độ với các bậc cha chú.
Vả lại nếu nhà họ tỏ thái độ khó chịu ra mặt trước người ngoài, há chẳng phải vạch áo cho người xem lưng, cho người ta biết anh em nhà họ Giang bất hoà à?
Đường làng chủ yếu nhỏ hẹp, con đường này lại là đường gần nhất từ hợp tác xã về thôn Thạch Kiều, thế nên người người cứ chen chúc, nối đuôi nhau thành hàng dài cùng trở về.
Lâm Ái Bảo dạy vỡ lòng cho Giang Miên Miên nắm tay cô bé tỏ ra đầy hãnh diện vào kiêu ngạo.
Miên Miên chính là học sinh mà cô đây dạy vỡ lòng, cô đây rất hợp với nghề giáo.
"Trường Hải này, Miên Miên nhà cậu học giỏi thế liệu tôi có thể cho con gái tôi qua nhà nhờ Miên Miên dạy nó học không?" Bỗng nhiên một người có khá thân thiết với nhà họ Giang hỏi.
/200
|