Lâm Ái Bảo học kiểu xụ mặt dữ dằn của giáo viên, nói nghiêm túc: "Học sinh của cháu phải ngoan ngoãn, nghe lời. Nếu không nghe lời vậy cháu sẽ đánh vào lòng bàn tay, khi ấy các cô dì chú bác đừng xót con ạ."
Đám người trong thôn không chút nghĩ ngợi nói: "Cứ việc đánh, nếu vẫn còn không nghe lời, về nhà chú sẽ đánh nó!"
Thời đại này trẻ con nông thôn nhưng không có chút nào yếu ớt, bình thường quẳng đập đánh, đều rắn rỏi chịu quen rồi.
Thậm chí có lúc khiến người lớn trong nhà tức giận, mọi người cũng là tùy tiện cầm cành liễu liền đánh.
Bởi vậy yêu cầu của Lâm Ái Bảo, đối bọn họ mà nói thật sự là quá mức đơn giản, bọn họ căn bản cũng không coi là chuyện gì.
Còn có người gào to một câu: "Con nhà bác, cháu cứ đánh thoải mái, chỉ cần không đánh chết hay tàn phế là được."
Lời này vừa dứt, khiến cho mọi người lập tức cười to, Lâm Ái Bảo cũng cười không nhịn được: "Bác, bác nhìn cháu xem, cháu nào có hung dữ như vậy chứ."
Mà bọn nhỏ trong thôn, nghe được cha mẹ và ông bà bọn họ cứ như vậy giao mình ra để cho người ta đánh thoải mái, lập tức kêu rên một loạt: "Chúng con không muốn học sách cùng Ái Bảo!"
Các bậc phụ huynh liền trợn mắt mà lườm nguýt: "Không muốn đi cũng phải đi, nếu dám vụng trộm chạy đi chơi, thử xem tao có đánh gãy chân chó của mày hay không!"
Làm cha mẹ đều không muốn con cái giống như mình, ở trong ruộng làm nông dân, cả đời chân lấm tay bùn.
Trước kia không cho con cái đi học là bởi vì trong nhà ngay cả cơm đều ăn không đủ no, căn bản không có tiền dư để đóng học phí.
Bây giờ có thể ăn cơm no, trường học lại hứa hẹn nhiều chỗ tốt như vậy, trong nhà hơi có điều kiện một chút thì đều nổi suy nghĩ đem con cái đưa đến trường học.
Bây giờ sớm được theo Ái Bảo học, đến trường học sẽ lại càng dễ thi đứng thứ nhất nhận tiền thưởng.
Bọn nhỏ sụp đổ ôm đầu: A a a, làm sao lại thành ra như thế này?!
Đều do con nhóc thối Tam Nha này, nếu không phải là tại vì cô, làm sao bọn họ lại bị chộp tới nhà thôn trưởng để học tập?
Giang Miên Miên dưới ánh nhìn chăm chú và vô cùng ai oán của bọn nhỏ vẫn đi lại rất vững vàng như cũ, trong lòng còn có phần thấy kiêu ngạo đắc ý.
Đám trẻ con nghịch ngợm này, chờ các em về sau trưởng thành liền phải cảm ơn chị đây!
Sau khi về đến nhà, Giang Miên Miên đem học bổng của nông trường và trường học cho mình ra, đưa cho Trương Quế Hoa năm đồng nói: "Bà, năm hào này tiền bà nhận lấy đi."
Chuyện Giang Miên Miên đưa cho bà nội một nửa học bổng là do người một nhà bọn họ đêm qua đã thương lượng trước.
Hiện tại nhà bọn họ không thiếu chút tiền này, thứ hai cũng là để cho Giang Miên Miên kiếm cái thanh danh tốt là hiếu thuận.
Giang Trường Hải rất hiểu rõ tính tình mẹ của ông, chuyện lần này Miên Miên cho bà ta năm đồng, mẹ ông có thể cùng người trong thôn nói ít nhất một năm.
Đến lúc đó cứ người truyền người, toàn bộ mười dặm tám thôn đều sẽ biết con gái ông hiếu thuận bao nhiêu.
Ông không quan tâm thanh danh của mình, nhưng lại quan tâm thanh danh của con gái ông.
Ông cũng không muốn để con gái ông bị trong thôn những người nhiều chuyện kia ở sau lưng chỉ trỏ, để con gái ông chịu dù cho chỉ là một chút ấm ức.
"Ai da, cháu gái ngoan của bà, con thật đúng là vừa thông minh, vừa hiếu thuận, được học bổng còn biết hiếu kính bà, những năm này không có phí công bà thương con."
Trương Quế Hoa vội vàng cầm lấy tiền, mừng rỡ đến không khép lại được khóe miệng, tiếng nói thì ngọt giống như là trộn lẫn mật làm người ta nổi da gà.
Bà ta rõ ràng là cảm nhận được chỗ tốt của việc đi học, không chỉ có thể kiếm tiền, còn có thể được tuyên dương tăng mặt mũi.
Nghĩ nghĩ, bà ta quay người vào nhà từ trong ngăn tủ khóa lấy ra một cái hộp bánh bích quy, cẩn thận mang ra một miếng bánh bích quy dài, có chút đau lòng đưa cho Giang Miên Miên.
"Lại đây, cháu gái ngoan, đây là phần thưởng của bà cho cháu, về sau học tập cho giỏi, cố gắng mỗi học kỳ đều nhận được học bổng nha."
Cái bánh bích quy này là hàng cao cấp chủ nhiệm Chu đưa tới, bản thân Trương Quế Hoa cũng không nỡ ăn, bình thường dù là cho hai đứa cháu trai, cũng đều là bẻ ra mỗi người cho một nửa miếng.
/200
|