Edit: Chickenliverpate
Phương Cẩn Chi chạy ào tới trước mặt Lục Vô Nghiên, mừng rỡ nhìn hắn.
Giống như có rất nhiều lưu luyến muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Huống chi ban ngày ban mặt, lại có người khác ở đây, Phương Cẩn Chi cũng ngượng ngùng làm nũng với Lục Vô Nghiên . . . . .
Đã bảo Nhập Huân làm cho muội mấy món ăn nhẹ mang theo ăn dọc đường Lục Vô Nghiên đưa mắt nhìn Nhập Huân đứng sau lưng, Nhập Huân vội vã đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho Diêm Bảo Nhi.
Đa tạ Tam ca ca. . . . . . Phương Cẩn Chi cười cong đôi mắt nguyệt nha, nhìn Lục Vô Nghiên bằng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Lục Vô Nghiên cũng bị lây nhiễm bởi nụ cười của nàng: Mấy ngày nữa ta sẽ đến Phương gia gặp muội.
Nghe vậy, đôi mắt Phương Cẩn Chi bỗng chốc sáng ngời: Tam ca ca, huynh sẽ đến Phương gia gặp muội sao? Sẽ không phải không được gặp huynh đến một tháng sao? Huynh nói thật sao? Huynh thật sự sẽ đến sao? Khi nào đi? Không gạt người ta chứ?
Không gạt muội, qua hai ngày nữa là ngày 15, ta phải đến Quốc Triệu Tự một chuyến trước, đến ngày 16 sẽ đến Phương gia gặp muội.
Dạ! Phương Cẩn Chi vội vã đáp lời.
Nếu không phải có người ở đây, nàng nhất định sẽ vươn tay ngoéo tay với Lục Vô Nghiên mới được.
Đi thôi. Phương Tông Khác ở sau lưng lạnh mặt thúc giục.
Phương Cẩn Chi đưa lưng về phía Phương Tông Khác thè lưỡi với Lục Vô Nghiên một cái, mới không tình nguyện trở về bên cạnh Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác nhìn gương mặt vui vẻ của Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt phức tạp, hắn không khỏi âm thầm thở dài. Lúc đi ngang qua Lục Vô Nghiên, Phương Tông Khác lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Vô Nghiên, trong cái nhìn thoáng qua này mang theo chút cảnh giác, lại có chút ưu sầu.
Ra khỏi cửa chính phủ Ôn Quốc Công, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở đó. Phương Tông Khác sai kiệu phu khiêng nhuyễn kiệu đến thật gần xe ngựa, mới để Bình Bình và An An bước xuống. Hai tiểu cô nương gần như lấy hết dũng khí mới ra khỏi nhuyễn kiệu, nhắm mắt leo lên xe ngựa.
Vệ mụ mụ đã chuẩn bị sẵn một cái áo bào của người lớn rộng rãi khoác lên hai người bọn họ, lúc bọn họ leo lên xe ngựa, áo bào tuột khỏi đầu, lộ ra bả vai dính liền nhau.
Phương Cẩn Chi vẫn luôn tập trung vào hai muội muội, thấy vậy, trong lòng của nàng không khỏi thắt lại. Nàng vừa vội vàng vươn tay kéo hai muội muội lên, vừa lặng lẽ quan sát mấy kiệu phu và phu xe. Thấy mỗi người bọn họ đều làm như không thấy gì, Phương Cẩn Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng Phương Cẩn Chi lại nhiều hơn mấy phần suy nghĩ sâu xa. Phản ứng của mấy kiệu phu và phu xe này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh không giống kiệu phu bình thường.
Trên đường, trong đầu Phương Cẩn Chi vẫn suy nghĩ về chuyện của hai muội muội. Nàng biết thời gian mình có thể ở bên cạnh hai muội muội thật sự không nhiều lắm, dự định dùng một tháng sắp tới này để ở bên cạnh hai người bọn họ nhiều hơn một chút, cố gắng giúp bọn họ vượt qua trở ngại trong lòng.
Tình hình hiện tại của hai muội muội thật sự khiến người ta lo âu, Phương Cẩn Chi cũng không chắc mình thật sự có thể xóa bỏ bóng ma tâm lý tích tụ trong lòng bọn họ những năm qua chỉ trong vòng một tháng hay không.
Thậm chí Phương Cẩn Chi còn hối hận không nên gả cho Lục Vô Nghiên sớm như vậy, không bằng dời lại hôn kỳ thêm hai năm nữa?
Nhưng vừa nghĩ tới gương mặt nhăn nhó của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi lập tức gạt bỏ ý niệm này đi ngay.
Thật may là ca ca đã trở về, sau này, hai muội muội cũng có thể có sự che chở của ca ca.
Đến rồi. Phương Tông Khác thúc ngựa đến trước xe ngựa, đẩy cửa xe ngựa ra.
Phương Cẩn Chi nhìn hai chữ Phương Phủ treo trước phủ đệ, trong lòng lập tức xúc động.
Cuối cùng, đã về nhà.
Đến rồi. Phương Tông Khác đưa tay về phía hai tiểu muội.
Nhưng Bình Bình và An An chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không
Phương Cẩn Chi chạy ào tới trước mặt Lục Vô Nghiên, mừng rỡ nhìn hắn.
Giống như có rất nhiều lưu luyến muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Huống chi ban ngày ban mặt, lại có người khác ở đây, Phương Cẩn Chi cũng ngượng ngùng làm nũng với Lục Vô Nghiên . . . . .
Đã bảo Nhập Huân làm cho muội mấy món ăn nhẹ mang theo ăn dọc đường Lục Vô Nghiên đưa mắt nhìn Nhập Huân đứng sau lưng, Nhập Huân vội vã đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho Diêm Bảo Nhi.
Đa tạ Tam ca ca. . . . . . Phương Cẩn Chi cười cong đôi mắt nguyệt nha, nhìn Lục Vô Nghiên bằng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Lục Vô Nghiên cũng bị lây nhiễm bởi nụ cười của nàng: Mấy ngày nữa ta sẽ đến Phương gia gặp muội.
Nghe vậy, đôi mắt Phương Cẩn Chi bỗng chốc sáng ngời: Tam ca ca, huynh sẽ đến Phương gia gặp muội sao? Sẽ không phải không được gặp huynh đến một tháng sao? Huynh nói thật sao? Huynh thật sự sẽ đến sao? Khi nào đi? Không gạt người ta chứ?
Không gạt muội, qua hai ngày nữa là ngày 15, ta phải đến Quốc Triệu Tự một chuyến trước, đến ngày 16 sẽ đến Phương gia gặp muội.
Dạ! Phương Cẩn Chi vội vã đáp lời.
Nếu không phải có người ở đây, nàng nhất định sẽ vươn tay ngoéo tay với Lục Vô Nghiên mới được.
Đi thôi. Phương Tông Khác ở sau lưng lạnh mặt thúc giục.
Phương Cẩn Chi đưa lưng về phía Phương Tông Khác thè lưỡi với Lục Vô Nghiên một cái, mới không tình nguyện trở về bên cạnh Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác nhìn gương mặt vui vẻ của Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt phức tạp, hắn không khỏi âm thầm thở dài. Lúc đi ngang qua Lục Vô Nghiên, Phương Tông Khác lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Vô Nghiên, trong cái nhìn thoáng qua này mang theo chút cảnh giác, lại có chút ưu sầu.
Ra khỏi cửa chính phủ Ôn Quốc Công, một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở đó. Phương Tông Khác sai kiệu phu khiêng nhuyễn kiệu đến thật gần xe ngựa, mới để Bình Bình và An An bước xuống. Hai tiểu cô nương gần như lấy hết dũng khí mới ra khỏi nhuyễn kiệu, nhắm mắt leo lên xe ngựa.
Vệ mụ mụ đã chuẩn bị sẵn một cái áo bào của người lớn rộng rãi khoác lên hai người bọn họ, lúc bọn họ leo lên xe ngựa, áo bào tuột khỏi đầu, lộ ra bả vai dính liền nhau.
Phương Cẩn Chi vẫn luôn tập trung vào hai muội muội, thấy vậy, trong lòng của nàng không khỏi thắt lại. Nàng vừa vội vàng vươn tay kéo hai muội muội lên, vừa lặng lẽ quan sát mấy kiệu phu và phu xe. Thấy mỗi người bọn họ đều làm như không thấy gì, Phương Cẩn Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng Phương Cẩn Chi lại nhiều hơn mấy phần suy nghĩ sâu xa. Phản ứng của mấy kiệu phu và phu xe này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh không giống kiệu phu bình thường.
Trên đường, trong đầu Phương Cẩn Chi vẫn suy nghĩ về chuyện của hai muội muội. Nàng biết thời gian mình có thể ở bên cạnh hai muội muội thật sự không nhiều lắm, dự định dùng một tháng sắp tới này để ở bên cạnh hai người bọn họ nhiều hơn một chút, cố gắng giúp bọn họ vượt qua trở ngại trong lòng.
Tình hình hiện tại của hai muội muội thật sự khiến người ta lo âu, Phương Cẩn Chi cũng không chắc mình thật sự có thể xóa bỏ bóng ma tâm lý tích tụ trong lòng bọn họ những năm qua chỉ trong vòng một tháng hay không.
Thậm chí Phương Cẩn Chi còn hối hận không nên gả cho Lục Vô Nghiên sớm như vậy, không bằng dời lại hôn kỳ thêm hai năm nữa?
Nhưng vừa nghĩ tới gương mặt nhăn nhó của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi lập tức gạt bỏ ý niệm này đi ngay.
Thật may là ca ca đã trở về, sau này, hai muội muội cũng có thể có sự che chở của ca ca.
Đến rồi. Phương Tông Khác thúc ngựa đến trước xe ngựa, đẩy cửa xe ngựa ra.
Phương Cẩn Chi nhìn hai chữ Phương Phủ treo trước phủ đệ, trong lòng lập tức xúc động.
Cuối cùng, đã về nhà.
Đến rồi. Phương Tông Khác đưa tay về phía hai tiểu muội.
Nhưng Bình Bình và An An chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không
/192
|