Tiệc cưới của Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi gần như cả triều đình đều tới, Hoàng Đế mang theo Húc Quý Phi đích thân tới, đương nhiên Trưởng Công Chúa cũng sẽ có mặt, ngay cả Lục Thân Ky đang đóng giữ ở biên cương cũng tranh thủ chạy về.
Văn võ bá quan trong triều còn có ai dám không đến?
Còn có sự hiện diện của những học giả danh môn thế gia.
Huống chi, Lục gia bày tiệc rượu kéo dài cả con phố trước phủ Ôn Quốc Công, chiêu đãi cả bình dân bách tính. Chỉ cần nói một tiếng chúc mừng, thì có thể tùy ý ăn bữa tiệc sơn hào hải vị.
Sáng sớm Phong Dương Hồng đã tới phủ Ôn Quốc Công, Phong phu nhân cũng cùng với người bên phủ Vinh Quốc Công trong vai trò nhà mẫu thân, đến Phương gia từ rất sớm.
Nhưng chào đón bọn họ lại là hai cánh cửa đóng kín.
Phương gia đã người đi lầu trống.
Đội ngũ đón dâu im phăng phắc, rồi không nhịn được lén nhìn Lục Vô Nghiên đang ngồi trên lưng ngựa.
Sắc mặt Lục Vô Nghiên trầm tĩnh như nước.
Bà mối nhắm mắt chạy tới trước ngựa Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng hỏi nên làm gì.
Nhưng dường như Lục Vô Nghiên lại chẳng hề nghe thấy, ánh mắt của hắn cứ dán chặt vào Phương phủ.
Tính xấu của Lục Vô Nghiên nổi danh thối nhất Hoàng Thành, bà mối hỏi một lần cũng không dám hỏi lần thứ hai, vẻ mặt lo lắng đứng trước ngựa, vô cùng lúng túng.
Người lúng túng đâu chỉ có một mình bà? Cả đội ngũ đón dâu, cùng với bách tính bình thường đứng hai bên đường xem náo nhiệt ai mà không lúng túng khác thường?
Nhập Trà đi theo phía sau vội vã chạy tới, có chút lo lắng gọi Lục Vô Nghiên ba tiếng.
Cái gì? Lúc này Lục Vô Nghiên mới phục hồi tinh thần.
Kính xin Tam thiếu gia chỉ thị tiếp theo nên làm gì. . . . . . Nhập Trà dè dặt hỏi.
Tiếp tục. Lục Vô Nghiên quay đầu ngựa lại, mang theo đội ngũ đón dâu, mang theo kiệu hoa trống không một bóng người, xoay người quay về phủ Ôn Quốc Công.
Tiệc cưới vẫn được tiếp tục.
-- cho dù không có tân nương tử.
Yến tiệc trước phủ Ôn Quốc Công vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ cần một câu chúc mừng là có thể được ăn sơn hào hải vị mà quanh năm không ăn được một miếng. Trong tiệc mừng, từng món từng món ngon vẫn được tiếp tục bưng lên, những lời chúc mừng vẫn vang lên không ngớt.
Một tiệc cưới tưng bừng náo nhiệt cỡ nào.
Tân nương tử chạy trốn, những lời chúc mừng cũng ngưng trệ. Mọi người lén lút nhìn về phía Lục Vô Nghiên, trong mắt là tò mò, là bất bình, còn có xem náo nhiệt.
Chỉ là, bữa tiệc cưới này không giống bình thường, mọi người đều yên tĩnh, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ có ánh mắt âm thầm trao đổi.
Vô Nghiên? Trưởng Công Chúa và Lục Thân Ky rời khỏi đám người, đuổi theo Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên dừng bước lại, hắn xoay người, nhìn phụ mẫu của của mình, cảm thấy hơi mệt mỏi nói: Để tiệc cưới tiếp tục.
Lục Thân Ky cau mày, hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Là Cẩn Chi chạy trốn, hay bị người ta lừa trốn? Nhi tử, con đừng sốt ruột, lão tử bắt người về cho con!
Ông nói xong, liền hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, vừa đi vừa lệnh cho Phó Tướng đi bên cạnh điều động binh mã.
Trưởng Công Chúa trầm tư một lúc, mới tiến lên phía trước, vỗ vỗ vào vai Lục Vô Nghiên, trấn an hắn: Được, mẫu thân đã hiểu ý của con.
Lục Vô Nghiên gật đầu một.
Trưởng Công Chúa trở lại đại sảnh im lặng như tờ, đứng bên cạnh Sở Hoài Xuyên, ánh mắt uy nghiêm của bà quét một vòng quanh đại sảnh, nghiêm trang nói: Nhi tức của Bổn cung trùng hợp bị nhiễm phong hàn, lúc này đang nghỉ ngơi ở hậu trạch. Tiệc cưới này vẫn tiếp tục, chư vị xin tận hứng.
Bà bưng ly rượu thị nữ đưa qua uống một hơi cạn sạch.
Sở Hoài Xuyên cũng bưng ly rượu từ tay thị nữ, cười nói: Vậy thì để Cẩn Chi nghỉ ngơi thật tốt mới phải.
Hắn lại chỉ vào đám người Lục gia: Phải thỉnh đại phu tốt nhất.
Người của Lục gia đồng thanh đáp lời, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười, chỉ là, nụ cười này nhìn không chân thành tha thiết lắm.
Hoàng Đế và Trưởng Công Chúa đã nói như vậy, còn ai dám dị nghị? Từng người từng người một đều nâng ly rượu lên vui vẻ uống tiếp, giống như vẫn tham gia vào một bữa tiệc mừng bình thường.
Sở Hoài Xuyên nghiêng đầu, đến gần Trưởng Công Chúa, hỏi: Hoàng tỷ, Cẩn Chi thế nào?
Không thấy. Trên mặt Trưởng Công Chúa vẫn treo nụ cười đoan trang như cũ, nhưng giọng nói của bà đã có thêm mấy phấn phiền não.
Chuyện này. . . . . . Sở Hoài Xuyên khẽ nhíu mày. Vô Nghiên đâu?
Để nó trở về nghỉ ngơi rồi, ý của nó là tiệc cưới vẫn cứ tiếp tục, những chuyện khác sau này hãy nói. . . . . .
Sở Hoài Xuyên
Văn võ bá quan trong triều còn có ai dám không đến?
Còn có sự hiện diện của những học giả danh môn thế gia.
Huống chi, Lục gia bày tiệc rượu kéo dài cả con phố trước phủ Ôn Quốc Công, chiêu đãi cả bình dân bách tính. Chỉ cần nói một tiếng chúc mừng, thì có thể tùy ý ăn bữa tiệc sơn hào hải vị.
Sáng sớm Phong Dương Hồng đã tới phủ Ôn Quốc Công, Phong phu nhân cũng cùng với người bên phủ Vinh Quốc Công trong vai trò nhà mẫu thân, đến Phương gia từ rất sớm.
Nhưng chào đón bọn họ lại là hai cánh cửa đóng kín.
Phương gia đã người đi lầu trống.
Đội ngũ đón dâu im phăng phắc, rồi không nhịn được lén nhìn Lục Vô Nghiên đang ngồi trên lưng ngựa.
Sắc mặt Lục Vô Nghiên trầm tĩnh như nước.
Bà mối nhắm mắt chạy tới trước ngựa Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng hỏi nên làm gì.
Nhưng dường như Lục Vô Nghiên lại chẳng hề nghe thấy, ánh mắt của hắn cứ dán chặt vào Phương phủ.
Tính xấu của Lục Vô Nghiên nổi danh thối nhất Hoàng Thành, bà mối hỏi một lần cũng không dám hỏi lần thứ hai, vẻ mặt lo lắng đứng trước ngựa, vô cùng lúng túng.
Người lúng túng đâu chỉ có một mình bà? Cả đội ngũ đón dâu, cùng với bách tính bình thường đứng hai bên đường xem náo nhiệt ai mà không lúng túng khác thường?
Nhập Trà đi theo phía sau vội vã chạy tới, có chút lo lắng gọi Lục Vô Nghiên ba tiếng.
Cái gì? Lúc này Lục Vô Nghiên mới phục hồi tinh thần.
Kính xin Tam thiếu gia chỉ thị tiếp theo nên làm gì. . . . . . Nhập Trà dè dặt hỏi.
Tiếp tục. Lục Vô Nghiên quay đầu ngựa lại, mang theo đội ngũ đón dâu, mang theo kiệu hoa trống không một bóng người, xoay người quay về phủ Ôn Quốc Công.
Tiệc cưới vẫn được tiếp tục.
-- cho dù không có tân nương tử.
Yến tiệc trước phủ Ôn Quốc Công vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ cần một câu chúc mừng là có thể được ăn sơn hào hải vị mà quanh năm không ăn được một miếng. Trong tiệc mừng, từng món từng món ngon vẫn được tiếp tục bưng lên, những lời chúc mừng vẫn vang lên không ngớt.
Một tiệc cưới tưng bừng náo nhiệt cỡ nào.
Tân nương tử chạy trốn, những lời chúc mừng cũng ngưng trệ. Mọi người lén lút nhìn về phía Lục Vô Nghiên, trong mắt là tò mò, là bất bình, còn có xem náo nhiệt.
Chỉ là, bữa tiệc cưới này không giống bình thường, mọi người đều yên tĩnh, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ có ánh mắt âm thầm trao đổi.
Vô Nghiên? Trưởng Công Chúa và Lục Thân Ky rời khỏi đám người, đuổi theo Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên dừng bước lại, hắn xoay người, nhìn phụ mẫu của của mình, cảm thấy hơi mệt mỏi nói: Để tiệc cưới tiếp tục.
Lục Thân Ky cau mày, hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Là Cẩn Chi chạy trốn, hay bị người ta lừa trốn? Nhi tử, con đừng sốt ruột, lão tử bắt người về cho con!
Ông nói xong, liền hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, vừa đi vừa lệnh cho Phó Tướng đi bên cạnh điều động binh mã.
Trưởng Công Chúa trầm tư một lúc, mới tiến lên phía trước, vỗ vỗ vào vai Lục Vô Nghiên, trấn an hắn: Được, mẫu thân đã hiểu ý của con.
Lục Vô Nghiên gật đầu một.
Trưởng Công Chúa trở lại đại sảnh im lặng như tờ, đứng bên cạnh Sở Hoài Xuyên, ánh mắt uy nghiêm của bà quét một vòng quanh đại sảnh, nghiêm trang nói: Nhi tức của Bổn cung trùng hợp bị nhiễm phong hàn, lúc này đang nghỉ ngơi ở hậu trạch. Tiệc cưới này vẫn tiếp tục, chư vị xin tận hứng.
Bà bưng ly rượu thị nữ đưa qua uống một hơi cạn sạch.
Sở Hoài Xuyên cũng bưng ly rượu từ tay thị nữ, cười nói: Vậy thì để Cẩn Chi nghỉ ngơi thật tốt mới phải.
Hắn lại chỉ vào đám người Lục gia: Phải thỉnh đại phu tốt nhất.
Người của Lục gia đồng thanh đáp lời, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười, chỉ là, nụ cười này nhìn không chân thành tha thiết lắm.
Hoàng Đế và Trưởng Công Chúa đã nói như vậy, còn ai dám dị nghị? Từng người từng người một đều nâng ly rượu lên vui vẻ uống tiếp, giống như vẫn tham gia vào một bữa tiệc mừng bình thường.
Sở Hoài Xuyên nghiêng đầu, đến gần Trưởng Công Chúa, hỏi: Hoàng tỷ, Cẩn Chi thế nào?
Không thấy. Trên mặt Trưởng Công Chúa vẫn treo nụ cười đoan trang như cũ, nhưng giọng nói của bà đã có thêm mấy phấn phiền não.
Chuyện này. . . . . . Sở Hoài Xuyên khẽ nhíu mày. Vô Nghiên đâu?
Để nó trở về nghỉ ngơi rồi, ý của nó là tiệc cưới vẫn cứ tiếp tục, những chuyện khác sau này hãy nói. . . . . .
Sở Hoài Xuyên
/192
|