Lục Vô Nghiên nằm đè lên người Phương Cẩn Chi, hắn quay đầu sang nhìn nàng, Phương Cẩn Chi cũng quay mặt qua cố gắng cười với hắn, chỉ là nụ cười này được nặn ra vô cùng miễn cưỡng, mang theo chút khẩn trương không được tự nhiên.
Lục Vô Nghiên dịu dàng hôn lên lúm đồng tiền nơi khóe miệng nàng, dịu dàng nói: Chờ thôi, chờ muội lớn thêm chút nữa.
Sau đó, hắn cảm thấy tiểu cô nương bên dưới hắn thở phào nhẹ nhõm.
Lục Vô Nghiên cười cười rồi ngồi dậy, hắn bước đến một tủ y phục thấp ngang bụng, mở cửa tủ lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, sau đó giúp Phương Cẩm Chi mặc vào từng món một. Phương Cẩn Chi kháng nghị muốn tự mình mặc y phục mấy lần, nhưng đều bị Lục Vô Nghiên đẩy tay ra.
Phương Cẩn Chi bực bội không vui lầm bầm: Quá độc đoán, ngay cả y phục cũng không cho muội tự mặc. . . . . .
Sau này vẫn còn rất nhiều chuyện không cho muội tự làm. Lục Vô Nghiên thong thả nói.
Dựa vào cái gì chứ? Phương Cẩn Chi ôm đầu gối, đưa mắt nhìn hắn.
Dựa vào muội đã gả cho ta.
Vẫn chưa mà. . . . . . Phương Cẩn Chi ngập ngừng.
Lục Vô Nghiên ngồi xuống trước giường, mang đôi giầy thêu xinh xắn vào chân cho nàng: Hôn lễ ngày hôm đó không hề bị hủy bỏ, cả Hoàng Thành đều biết phu nhân của Lục Vô Nghiên ta trở tính không chịu bái đường, sau đó bọn họ được chứng kiến một hôn lễ chỉ có một mình tân lang.
Phương Cẩn Chi chớp chớp mắt, mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nàng không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào, tiếc nuối, đau lòng, hay là thoải mái?
Lục Vô Nghiên đưa tay áp vào bụng Phương Cẩn Chi, hỏi: Đói chưa?
Phương Cẩn Chi gật đầu một.
Mặc dù Phương Cẩn Chi vẫn chưa thức dậy, nhưng Kiều mụ mụ và Mễ Bảo Nhi đều đã chuẩn bị xong bữa sáng, vẫn luôn được giữ ấm. Chờ Phương Cẩn Chi thức dậy, sẽ lập tức bưng vào.
Phương Cẩn Chi nhanh chóng ăn thật no, rồi vội vàng đi tìm Bình Bình và An An.
Nhìn bóng lưng của Phương Cẩn Chi vội vã bước đi xa, LụcVô Nghiên buông đũa xuống, khẽ thở dài.
Phương Cẩn Chi chạy tới phòng của Bình Bình và An An thì nhìn thấy hai người bọn họ đang ngồi trong phòng nhìn Phương Tông Khác quấn diều.
Tỷ tỷ!
Bình Bình và An An lập tức nhảy xuống khỏi ghế mây để đón Phương Cẩn Chi, ân cần hỏi han, hỏi nàng chuyện trên biển mấy ngày qua. Phương Cẩn Chi sợ bọn họ lo lắng, trong vài ba câu đã kể xong câu chuyện mấy ngày trên biển, chỉ nói đi được nửa đường thì gặp được Phương Tông Khác, hoàn toàn không đề cập tới sóng gió và sợ hãi mà nàng đã gặp phải.
Lúc này Bình Bình và An An mới yên lòng, dù sao cũng không có kinh nghiệm chèo thuyền trên biển, đối với những nguy hiểm gặp phải giữa biển khơi cũng hoàn toàn không biết, dễ bị vài ba lời của Phương Cẩn Chi hù dọa.
Phương Tông Khác chỉ nhìn Phương Cẩn Chi một lúc nàng bước vào, sau đó vẫn cúi đầu quấn diều.
Phương Cẩn Chi nói chuyện với hai muội muội một hồi, rồi mới đưa mắt nhìn đến con diều trong tay Phương Tông Khác. Đó là một con diều bướm rất đẹp.
Bình Bình hết sức vui vẻ nói: Ca ca nói đợi đến khi thời tiết ấm áp, sẽ đưa bọn muội đi thả diều!
An An cũng ở bên cạnh gật đầu liên tục.
Lúc Phương Cẩn Chi còn nhỏ, Phương Tông Khác cũng thường xuyên làm diều cho nàng, trong đó xinh đẹp nhất là một con diều buớm. Khi hắn làm xong con diều buớm thì tuyết đã rơi trắng xóa, hắn liền đáp ứng với nàng chờ đến khi xuân về hoa nở, sẽ cùng chơi diều với nàng. Nhưng chưa đợi được mùa xuân đến, hắn đã mang theo một thương đội
Lục Vô Nghiên dịu dàng hôn lên lúm đồng tiền nơi khóe miệng nàng, dịu dàng nói: Chờ thôi, chờ muội lớn thêm chút nữa.
Sau đó, hắn cảm thấy tiểu cô nương bên dưới hắn thở phào nhẹ nhõm.
Lục Vô Nghiên cười cười rồi ngồi dậy, hắn bước đến một tủ y phục thấp ngang bụng, mở cửa tủ lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, sau đó giúp Phương Cẩm Chi mặc vào từng món một. Phương Cẩn Chi kháng nghị muốn tự mình mặc y phục mấy lần, nhưng đều bị Lục Vô Nghiên đẩy tay ra.
Phương Cẩn Chi bực bội không vui lầm bầm: Quá độc đoán, ngay cả y phục cũng không cho muội tự mặc. . . . . .
Sau này vẫn còn rất nhiều chuyện không cho muội tự làm. Lục Vô Nghiên thong thả nói.
Dựa vào cái gì chứ? Phương Cẩn Chi ôm đầu gối, đưa mắt nhìn hắn.
Dựa vào muội đã gả cho ta.
Vẫn chưa mà. . . . . . Phương Cẩn Chi ngập ngừng.
Lục Vô Nghiên ngồi xuống trước giường, mang đôi giầy thêu xinh xắn vào chân cho nàng: Hôn lễ ngày hôm đó không hề bị hủy bỏ, cả Hoàng Thành đều biết phu nhân của Lục Vô Nghiên ta trở tính không chịu bái đường, sau đó bọn họ được chứng kiến một hôn lễ chỉ có một mình tân lang.
Phương Cẩn Chi chớp chớp mắt, mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nàng không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào, tiếc nuối, đau lòng, hay là thoải mái?
Lục Vô Nghiên đưa tay áp vào bụng Phương Cẩn Chi, hỏi: Đói chưa?
Phương Cẩn Chi gật đầu một.
Mặc dù Phương Cẩn Chi vẫn chưa thức dậy, nhưng Kiều mụ mụ và Mễ Bảo Nhi đều đã chuẩn bị xong bữa sáng, vẫn luôn được giữ ấm. Chờ Phương Cẩn Chi thức dậy, sẽ lập tức bưng vào.
Phương Cẩn Chi nhanh chóng ăn thật no, rồi vội vàng đi tìm Bình Bình và An An.
Nhìn bóng lưng của Phương Cẩn Chi vội vã bước đi xa, LụcVô Nghiên buông đũa xuống, khẽ thở dài.
Phương Cẩn Chi chạy tới phòng của Bình Bình và An An thì nhìn thấy hai người bọn họ đang ngồi trong phòng nhìn Phương Tông Khác quấn diều.
Tỷ tỷ!
Bình Bình và An An lập tức nhảy xuống khỏi ghế mây để đón Phương Cẩn Chi, ân cần hỏi han, hỏi nàng chuyện trên biển mấy ngày qua. Phương Cẩn Chi sợ bọn họ lo lắng, trong vài ba câu đã kể xong câu chuyện mấy ngày trên biển, chỉ nói đi được nửa đường thì gặp được Phương Tông Khác, hoàn toàn không đề cập tới sóng gió và sợ hãi mà nàng đã gặp phải.
Lúc này Bình Bình và An An mới yên lòng, dù sao cũng không có kinh nghiệm chèo thuyền trên biển, đối với những nguy hiểm gặp phải giữa biển khơi cũng hoàn toàn không biết, dễ bị vài ba lời của Phương Cẩn Chi hù dọa.
Phương Tông Khác chỉ nhìn Phương Cẩn Chi một lúc nàng bước vào, sau đó vẫn cúi đầu quấn diều.
Phương Cẩn Chi nói chuyện với hai muội muội một hồi, rồi mới đưa mắt nhìn đến con diều trong tay Phương Tông Khác. Đó là một con diều bướm rất đẹp.
Bình Bình hết sức vui vẻ nói: Ca ca nói đợi đến khi thời tiết ấm áp, sẽ đưa bọn muội đi thả diều!
An An cũng ở bên cạnh gật đầu liên tục.
Lúc Phương Cẩn Chi còn nhỏ, Phương Tông Khác cũng thường xuyên làm diều cho nàng, trong đó xinh đẹp nhất là một con diều buớm. Khi hắn làm xong con diều buớm thì tuyết đã rơi trắng xóa, hắn liền đáp ứng với nàng chờ đến khi xuân về hoa nở, sẽ cùng chơi diều với nàng. Nhưng chưa đợi được mùa xuân đến, hắn đã mang theo một thương đội
/192
|