Lúc Phương Cẩn Chi trở về phòng, hai mắt đã đỏ bừng, nàng nằm sấp trên mặt bàn, từ cửa sổ đang mở toang nhìn ra đại dương mênh mông, yên lặng ngẩn người.
Lục Vô Nghiên nhìn nàng, không nói một lời, ngồi ngẩn người cùng với nàng.
Cho đến khi ánh chiều tà sắp tắt, Phương Cẩn Chi mới từ từ bình tâm lại, nàng xoay người áy náy nhìn Lục Vô Nghiên. Tam ca ca, cả một buổi chiều muội không nói tiếng nào, sao huynh cũng không nói vậy?
Cùng muội nghĩ biện pháp lưỡng toàn.
Phương Cẩn Chi sững người, không thể diễn tả cảm giác xót xa và bất đắc dĩ ở trong lòng, mất mác nói: Vô ích thôi, ca ca không nghe muội.
Nàng vứt bỏ nặng nề trong lòng, cười nói: Được rồi, muội phải đi hỏi Bình Bình và An An xem hai muội ấy có muốn ở lại chỗ này hay không.
Cẩn Chi. Lục Vô Nghiên gọi nàng lại. Nếu muốn đưa Bình Bình và An An về phủ Ôn Quốc Công cũng được, có ta ở đây.
Phương Cẩn Chi mỉm cười: Muội biết rồi, muội muốn hỏi ý kiến của hai muội ấy.
Lục Vô Nghiên gật đầu.
Thật ra Phương Cẩn Chi cũng không muốn đưa Bình Bình và An An về phủ Ôn Quốc Công, trong lòng nàng biết rõ tình trạng của Bình Bình và An An không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác, coi như Lục Vô Nghiên ra mặt làm chủ cho bọn họ, người khác vẫn sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng bọn họ mà thôi. Thay vì như vậy, không bằng cứ để cho họ ở một nơi tĩnh lặng, như vậy mới tốt cho bọn họ. Nếu bọn họ muốn ở lại hải đảo, sau này Phương Cẩn Chi sẽ tìm cơ hội đến đây thăm bọn họ. Nhưng nói cho cùng nơi này cũng cách Hoàng Thành quá xa, cho nên Phương Cẩn Chi vẫn hy vọng hai muội muội có thể theo kế hoạch ban đầu của nàng vào ở hoa trang mà nàng đã mua cho bọn họ.
Đương nhiên, hơn một năm ở đây, Phương Cẩn Chi có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của hai muội muội xuất hiện ngày càng nhiều hơn, Phương Cẩn Chi biết thời gian hai người bọn họ ở trên hải đảo này rất vui vẻ. Cho nên Phương Cẩn Chi vẫn muốn hỏi ý kiến của hai muội muội, để bọn họ tự mình lựa chọn.
Lúc Phương Cẩn Chi ra đến bãi biển, liền nhìn thấy Bình Bình và An An ngồi trên bờ biển đánh đàn, đánh một khúc nhạc mà Phương Tông Khác đã dạy trước đó, bọn họ đã luyện tập rất lâu, hôm nay đã tượng hình tượng dạng, tiếng đàn réo rắc hòa vào tiếng sóng biển, những âm tiết khác biệt đan xen.
Phương Tông Khác đứng ở xa xa, nhắm mắt nghe bọn họ gảy đàn, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng gật đầu.
Khóe miệng Phương Cẩn Chi chầm chậm kéo ra một nụ cười ấm áp, mặc kệ tương lai như thế nào, hiện tại người thân của nàng đều ở đây. Nàng đạp lên cát biển chậm rãi đi tới, múa theo tiếng đàn của Bình Bình và An An. Trên người nàng mặc không phải thủy tụ vũ y, nên nàng dùng dây lụa mỏng choàng trên khuỷu tay làm thủy tụ vung ra. Theo động tác xoay tròn, chiếc váy xanh xếp tầng của nàng xòe ra, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Thật ra thì Phương Cẩn Chi cũng chưa từng học qua nhảy múa, chẳng qua chỉ tùy ý xoay tròn theo nhạc khúc mà thôi. Nhưng dáng người nàng linh hoạt, chỉ tùy ý xoay tròn với những động tác nhảy múa cơ bản, đã tạo cho bản thân một vẻ đẹp mượt mà hồn nhiên trời sinh.
Phương Tông Khác đã mở mắt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng đang xoay tròn của Phương Cẩn Chi, sắc mặt đại biến.
Hắn nhìn thấy trên người Phương Cẩn Chi hình bóng của một người khác.
Đừng nhảy nữa! Giọng nói của Phương Tông Khác lạnh lẽo, thậm chí còn run rẩy.
Ca ca? Phương Cẩn Chi vội vàng thu lại bước chân, thậm chí bởi vì thu lại quá nhanh, nên bị lảo đảo hai bước, suýt té ngã.
Bình Bình và An An cũng bị tiếng ngăn cản của Phương Tông Khác làm cho giật mình ngừng lại, khúc nhạc du dương uyển chuyển bị phá âm, giống như tiếng vải gấm bị xé rách.
Phương Tông Khác hít một hơi thật sâu, hắn xoay người, bước chân như trốn chạy. Để lại ba muội muội trố mắt nhìn nhau.
Qua một hồi lâu, Phương Cẩn Chi mới nhớ đến việc hỏi ý kiến của hai muội muội. Hai người bọn họ gần như không do dự lựa chọn đi theo Phương Cẩn Chi, vào ở trong hoa trang ban đầu nàng đã an bài. Bởi vì chỗ đó cách Phương Cẩn Chi khá gần, hai người bọn họ cũng không nỡ ở quá xa tỷ tỷ.
Dĩ nhiên là Phương Cẩn Chi rất vui mừng.
Hai ngày nữa trôi qua, biển động càng lúc càng lớn, ngay cả ban đêm cũng có thể nghe được tiếng sóng biển gào thét.
Phương Cẩn Chi trằn trọc trở mình không ngủ được.
Không ngủ được? Lục Vô Nghiên kéo nàng đến gần, ôm vào ngực.
Phương Cẩn Chi gật đầu, dụi dụi vào lồng ngực Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: Cứ cảm thấy mình vẫn còn ở trên thuyền. . . . . .
Lục Vô Nghiên đau lòng hôn lên mắt nàng một, nhẹ giọng an ủi nàng: Đừng sợ, đã không còn ở trên thuyền nữa. Sóng biển ở cách chúng ta rất xa, cũng không có cá cắn thuyền muội.
Dạ. . . . . . Phương Cẩn Chi ngọ nguậy trong lòng Lục Vô Nghiên tìm chỗ thoải mái.
Thậm chí nàng còn thì thầm tự an ủi mình: Dù sao đã có Tam ca ca bên cạnh muội, cho dù còn ở trên biển cũng không sợ!
Đúng, không sợ. Lục Vô Nghiên chỉnh chăn lại cho nàng.
Cẩn Chi, sau này trở về muội phải làm nữ chủ nhân của cả Lục gia, nhiều người như vậy, muội có thể quản lý được không? Biết rằng trong nhất thời, Phương Cẩn Chi sẽ không ngủ được, Lục Vô Nghiên liền kiếm chuyện tán gẫu với nàng, phân tán sự chú ý của nàng.
Có thể chứ, dĩ nhiên là có thể rồi! Tam ca ca, huynh phải tin vào năng lực của muội! À, bằng không huynh nói cho muội nghe mấy chuyện đã xảy ra ở phủ Ôn Quốc Công hơn một năm qua đi?
Lục Vô Nghiên cẩn thận nhớ lại một lúc: Cũng không xảy ra chuyện lớn gì, Nhập Phanh đã sinh một hài tử, cuộc sống của Lục Giai Nhân lại không được tốt lắm, cứ ba ngày hai bữa lại chạy về nhà mẫu thân, Lục Giai Huyên đã nghị hôn, rất có thể sẽ gả cho Nhị ca muội.
Cái gì? Giai Huyên biểu tỷ gả cho Nhị ca muội? So với mấy sự kiện trước đó, Phương Cẩn Chi càng khiếp sợ chuyện này hơn. Nàng thật sự không thấy sự liên kết nào giữa Lục Giai Huyên và Phương Kim Ca.
Chỉ mới có ý như vậy thôi, vẫn chưa quyết định. Quả thật Lục Vô Nghiên cũng không rõ chuyện này cụ thể như thế nào, hắn đâu có quan tâm mấy chuyện hậu trạch Lục gia.
À. . . . . . Phương Cẩn Chi im lặng.
Đúng rồi. Lục Vô Nghiên chợt nghĩ tới một chuyện. Giai Bồ có thai, mới được ba tháng.
Có thật không? Phương Cẩn Chi vô cùng kinh ngạc. Tỷ ấy và Bệ Hạ nhất định đều rất cao hứng!
Nàng chờ một hồi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Lục Vô Nghiên trên đỉnh đầu, nàng ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, liền phát hiện Lục Vô Nghiên nhíu chặt ấn đường, vẻ mặt buồn bã. Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, rồi dè dặt hỏi: Thân thể Bệ Hạ vẫn ổn chứ?
Không tốt lắm. Lục Vô Nghiên thở dài. Càng ngày càng hôn mê thường xuyên hơn, có lúc ngủ đến năm ba ngày, không thể lâm triều.
Phương Cẩn Chi A một tiếng, cũng rầu rĩ theo.
Lục Vô Nghiên lập tức đổi đề tài, lôi kéo Phương Cẩn Chi
Lục Vô Nghiên nhìn nàng, không nói một lời, ngồi ngẩn người cùng với nàng.
Cho đến khi ánh chiều tà sắp tắt, Phương Cẩn Chi mới từ từ bình tâm lại, nàng xoay người áy náy nhìn Lục Vô Nghiên. Tam ca ca, cả một buổi chiều muội không nói tiếng nào, sao huynh cũng không nói vậy?
Cùng muội nghĩ biện pháp lưỡng toàn.
Phương Cẩn Chi sững người, không thể diễn tả cảm giác xót xa và bất đắc dĩ ở trong lòng, mất mác nói: Vô ích thôi, ca ca không nghe muội.
Nàng vứt bỏ nặng nề trong lòng, cười nói: Được rồi, muội phải đi hỏi Bình Bình và An An xem hai muội ấy có muốn ở lại chỗ này hay không.
Cẩn Chi. Lục Vô Nghiên gọi nàng lại. Nếu muốn đưa Bình Bình và An An về phủ Ôn Quốc Công cũng được, có ta ở đây.
Phương Cẩn Chi mỉm cười: Muội biết rồi, muội muốn hỏi ý kiến của hai muội ấy.
Lục Vô Nghiên gật đầu.
Thật ra Phương Cẩn Chi cũng không muốn đưa Bình Bình và An An về phủ Ôn Quốc Công, trong lòng nàng biết rõ tình trạng của Bình Bình và An An không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác, coi như Lục Vô Nghiên ra mặt làm chủ cho bọn họ, người khác vẫn sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng bọn họ mà thôi. Thay vì như vậy, không bằng cứ để cho họ ở một nơi tĩnh lặng, như vậy mới tốt cho bọn họ. Nếu bọn họ muốn ở lại hải đảo, sau này Phương Cẩn Chi sẽ tìm cơ hội đến đây thăm bọn họ. Nhưng nói cho cùng nơi này cũng cách Hoàng Thành quá xa, cho nên Phương Cẩn Chi vẫn hy vọng hai muội muội có thể theo kế hoạch ban đầu của nàng vào ở hoa trang mà nàng đã mua cho bọn họ.
Đương nhiên, hơn một năm ở đây, Phương Cẩn Chi có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của hai muội muội xuất hiện ngày càng nhiều hơn, Phương Cẩn Chi biết thời gian hai người bọn họ ở trên hải đảo này rất vui vẻ. Cho nên Phương Cẩn Chi vẫn muốn hỏi ý kiến của hai muội muội, để bọn họ tự mình lựa chọn.
Lúc Phương Cẩn Chi ra đến bãi biển, liền nhìn thấy Bình Bình và An An ngồi trên bờ biển đánh đàn, đánh một khúc nhạc mà Phương Tông Khác đã dạy trước đó, bọn họ đã luyện tập rất lâu, hôm nay đã tượng hình tượng dạng, tiếng đàn réo rắc hòa vào tiếng sóng biển, những âm tiết khác biệt đan xen.
Phương Tông Khác đứng ở xa xa, nhắm mắt nghe bọn họ gảy đàn, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng gật đầu.
Khóe miệng Phương Cẩn Chi chầm chậm kéo ra một nụ cười ấm áp, mặc kệ tương lai như thế nào, hiện tại người thân của nàng đều ở đây. Nàng đạp lên cát biển chậm rãi đi tới, múa theo tiếng đàn của Bình Bình và An An. Trên người nàng mặc không phải thủy tụ vũ y, nên nàng dùng dây lụa mỏng choàng trên khuỷu tay làm thủy tụ vung ra. Theo động tác xoay tròn, chiếc váy xanh xếp tầng của nàng xòe ra, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Thật ra thì Phương Cẩn Chi cũng chưa từng học qua nhảy múa, chẳng qua chỉ tùy ý xoay tròn theo nhạc khúc mà thôi. Nhưng dáng người nàng linh hoạt, chỉ tùy ý xoay tròn với những động tác nhảy múa cơ bản, đã tạo cho bản thân một vẻ đẹp mượt mà hồn nhiên trời sinh.
Phương Tông Khác đã mở mắt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng đang xoay tròn của Phương Cẩn Chi, sắc mặt đại biến.
Hắn nhìn thấy trên người Phương Cẩn Chi hình bóng của một người khác.
Đừng nhảy nữa! Giọng nói của Phương Tông Khác lạnh lẽo, thậm chí còn run rẩy.
Ca ca? Phương Cẩn Chi vội vàng thu lại bước chân, thậm chí bởi vì thu lại quá nhanh, nên bị lảo đảo hai bước, suýt té ngã.
Bình Bình và An An cũng bị tiếng ngăn cản của Phương Tông Khác làm cho giật mình ngừng lại, khúc nhạc du dương uyển chuyển bị phá âm, giống như tiếng vải gấm bị xé rách.
Phương Tông Khác hít một hơi thật sâu, hắn xoay người, bước chân như trốn chạy. Để lại ba muội muội trố mắt nhìn nhau.
Qua một hồi lâu, Phương Cẩn Chi mới nhớ đến việc hỏi ý kiến của hai muội muội. Hai người bọn họ gần như không do dự lựa chọn đi theo Phương Cẩn Chi, vào ở trong hoa trang ban đầu nàng đã an bài. Bởi vì chỗ đó cách Phương Cẩn Chi khá gần, hai người bọn họ cũng không nỡ ở quá xa tỷ tỷ.
Dĩ nhiên là Phương Cẩn Chi rất vui mừng.
Hai ngày nữa trôi qua, biển động càng lúc càng lớn, ngay cả ban đêm cũng có thể nghe được tiếng sóng biển gào thét.
Phương Cẩn Chi trằn trọc trở mình không ngủ được.
Không ngủ được? Lục Vô Nghiên kéo nàng đến gần, ôm vào ngực.
Phương Cẩn Chi gật đầu, dụi dụi vào lồng ngực Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: Cứ cảm thấy mình vẫn còn ở trên thuyền. . . . . .
Lục Vô Nghiên đau lòng hôn lên mắt nàng một, nhẹ giọng an ủi nàng: Đừng sợ, đã không còn ở trên thuyền nữa. Sóng biển ở cách chúng ta rất xa, cũng không có cá cắn thuyền muội.
Dạ. . . . . . Phương Cẩn Chi ngọ nguậy trong lòng Lục Vô Nghiên tìm chỗ thoải mái.
Thậm chí nàng còn thì thầm tự an ủi mình: Dù sao đã có Tam ca ca bên cạnh muội, cho dù còn ở trên biển cũng không sợ!
Đúng, không sợ. Lục Vô Nghiên chỉnh chăn lại cho nàng.
Cẩn Chi, sau này trở về muội phải làm nữ chủ nhân của cả Lục gia, nhiều người như vậy, muội có thể quản lý được không? Biết rằng trong nhất thời, Phương Cẩn Chi sẽ không ngủ được, Lục Vô Nghiên liền kiếm chuyện tán gẫu với nàng, phân tán sự chú ý của nàng.
Có thể chứ, dĩ nhiên là có thể rồi! Tam ca ca, huynh phải tin vào năng lực của muội! À, bằng không huynh nói cho muội nghe mấy chuyện đã xảy ra ở phủ Ôn Quốc Công hơn một năm qua đi?
Lục Vô Nghiên cẩn thận nhớ lại một lúc: Cũng không xảy ra chuyện lớn gì, Nhập Phanh đã sinh một hài tử, cuộc sống của Lục Giai Nhân lại không được tốt lắm, cứ ba ngày hai bữa lại chạy về nhà mẫu thân, Lục Giai Huyên đã nghị hôn, rất có thể sẽ gả cho Nhị ca muội.
Cái gì? Giai Huyên biểu tỷ gả cho Nhị ca muội? So với mấy sự kiện trước đó, Phương Cẩn Chi càng khiếp sợ chuyện này hơn. Nàng thật sự không thấy sự liên kết nào giữa Lục Giai Huyên và Phương Kim Ca.
Chỉ mới có ý như vậy thôi, vẫn chưa quyết định. Quả thật Lục Vô Nghiên cũng không rõ chuyện này cụ thể như thế nào, hắn đâu có quan tâm mấy chuyện hậu trạch Lục gia.
À. . . . . . Phương Cẩn Chi im lặng.
Đúng rồi. Lục Vô Nghiên chợt nghĩ tới một chuyện. Giai Bồ có thai, mới được ba tháng.
Có thật không? Phương Cẩn Chi vô cùng kinh ngạc. Tỷ ấy và Bệ Hạ nhất định đều rất cao hứng!
Nàng chờ một hồi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Lục Vô Nghiên trên đỉnh đầu, nàng ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, liền phát hiện Lục Vô Nghiên nhíu chặt ấn đường, vẻ mặt buồn bã. Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, rồi dè dặt hỏi: Thân thể Bệ Hạ vẫn ổn chứ?
Không tốt lắm. Lục Vô Nghiên thở dài. Càng ngày càng hôn mê thường xuyên hơn, có lúc ngủ đến năm ba ngày, không thể lâm triều.
Phương Cẩn Chi A một tiếng, cũng rầu rĩ theo.
Lục Vô Nghiên lập tức đổi đề tài, lôi kéo Phương Cẩn Chi
/192
|