Lúc Phương Cẩn Chi theo Lục Vô Nghiên đến biệt viện của Trưởng Công Chúa, Trưởng Công Chúa đang ở trong thư phòng nghị sự với mấy vị đại thần trong triều, thỉnh thoảng ở bên ngoài có thể nghe thấy những tiếng tranh cãi.
Phương Cẩn Chi mờ mịt nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên ở bên cạnh.
Không sao, lúc mấy người đó thương lượng không hợp ý kiến tranh cãi là chuyện bình thường. Lục Vô Nghiên giải thích với nàng một một tiếng, rồi kéo nàng tiến về phía gian phòng đã từng ở trước đây tạm thời nghỉ ngơi.
Lần thứ hai quay trở lại đây, nhìn gian phòng được trang trí bởi một màu hồng phấn, Phương Cẩn Chi chợt có cảm giác về thăm lại chốn xưa.
Lúc đó, Lục Vô Nghiên cho nàng thân phận một Quận Chúa, từng đưa nàng vào ở đây hơn mười ngày. Khi đó phòng của nàng và Lục Vô Nghiên kề sát nhau, Lục Vô Nghiên luôn trêu chọc nàng, muốn kéo nàng ngủ chung. Ban đầu nàng cũng rất xấu hổ, nhưng nàng càng xấu hổ Lục Vô Nghiên càng muốn trêu chọc nàng hơn, cho nên cuối cùng nàng dứt khoát thoải mái kéo Lục Vô Nghiên tắm chung với nàng.
Dĩ nhiên, Lục Vô Nghiên bị dọa sợ.
Ngồi xe ngựa hơn hai canh giờ, chuyện đầu tiên Lục Vô Nghiên muốn làm chính là đi tắm. Hắn vừa đi vào tịnh thất không bao lâu, liền quay trở lại, kéo Phương Cẩn Chi vào tịnh thất của thiên phòng.
Nước ở đây không được, mùi huân hương trong phòng cũng không tốt. Lục Vô Nghiên vô cùng ghét bỏ.
Phương Cẩn Chi thò tay vào trong thùng tắm mù mịt hơi nước để thăm dò: Nước vừa đủ ấm mà!
Muội có bảo Nhập Huân mang theo huân hương bình thường huynh thích dùng, muội đi lấy đây. Phương Cẩn Chi tỏ vẻ muốn đi ra ngoài.
Không cần. Lục Vô Nghiên giữ chặt cổ tay nàng, kéo nhẹ một, liền kéo Phương Cẩn Chi vào trong ngực, vòng hai cánh tay quanh vòng eo mềm mại của nàng.
Ta muốn muội tắm chung với ta.
Không được . . . . .
Phương Cẩn Chi còn chưa nói hết câu, Lục Vô Nghiên đã bắt đầu cởi y phục của nàng.
Phương Cẩn Chi chụp tay hắn lại, lầm bầm oán trách: Cái người này thích sạch sẽ là thật hay giả hả? Sao có thể tắm chung với người khác chứ?
Muội không phải là người khác. Lục Vô Nghiên buông Phương Cẩn Chi ra, bắt đầu cởi y phục của mình.
Phương Cẩn Chi vội vã xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn. Nhưng cơ thể trần truồng đứng ở đây cũng kỳ, nàng vội vã bước vào trong thùng tắm. Đợi đến khi Lục Vô Nghiên cởi xong y phục nhảy vào thùng tắm, bàn chân nhỏ nhắn của Phương Cẩn Chi liền nhấc lên, đặt lên ngực Lục Vô Nghiên, nói: Huynh ở bên đó đi, muội ở bên này!
Lục Vô Nghiên cúi đầu cười, cầm cổ chân nàng, vẩy nước ấm lên rửa chân cho nàng. Phương Cẩn Chi từ chối hai lần, không thể rút chân mình về, ngược lại còn khiến Lục Vô Nghiên cào vào lòng bàn chân nàng hai cái.
Đừng! Đừng! Nhột. . . . . .
Vậy thì đừng lộn xộn. Lục Vô Nghiên buông chân nàng xuống. Chân kia.
Phương Cẩn Chi trừng mắt nhìn hắn, nàng dứt khoát đổi tư thế ngồi quỳ trong thùng tắm, hai chân nàng kê bên dưới mông, thề chết không tuân. Vừa hất cằm nhỏ lên khiêu khích, ý như là: hừ, xem huynh có thể làm khó dễ được muội không!
Lục Vô Nghiên cười như không cười nói: Hiền thê hầu hạ trượng phu tắm rửa, ta đã giúp muội tắm rồi, có phải đến phiên muội hay không?
Nói xong, hắn ngã người ra sau, hai cánh tay gác lên thành thùng tắm, chờ.
Phương Cẩn Chi ngơ ngác trong chốc lát, vừa định tiến tới, bất ngờ dùng sức vỗ vào mặt nước, làm nước bắn tung tóe lên mặt Lục Vô Nghiên. Nàng uốn cong đôi mắt nguyệt nha, cười cười trong hơi nước mù mịt: Vậy thì muội không làm hiền thê đâu!
Lục Vô Nghiên lau nước trên mặt.
Được lắm, muội chờ đó. Hắn dễ dàng kéo Phương Cẩn Chi vào trong ngực, nhéo vào mông nàng một, sau đó lấy tay cào cào dưới nách nàng mấy cái.
Đừng đừng đừng. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . . Phương Cẩn Chi nằm trong ngực Lục Vô Nghiên cười đến chảy nước mắt.
Lục Vô Nghiên dừng lại không cào nàng nữa, cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình, dịu dàng dâng đầy trong mắt.
Phương Cẩn Chi nằm trong ngực hắn cũng từ từ ngưng cười, nàng ngước đầu nhìn Lục Vô Nghiên. Nhìn đôi mắt đen như mực của hắn, trong lòng Phương Cẩn Chi bỗng hốt hoảng. Lúc này nàng mới nhận ra tư thế của mình nằm trên người hắn mập mờ như thế nào, hai cơ thể dán sát vào nhau trong thùng nước ấm áp cũng bắt đầu nóng lên theo sóng nước dập dờn.
Tam thiếu gia, Trưởng Công Chúa gọi hai người qua đó. Tiểu nha hoàn ở bên ngoài bẩm báo.
Phương Cẩn Chi lập tức ngồi dậy khỏi người Lục Vô Nghiên, đỏ mặt lui về phía sau.
Còn Lục Vô Nghiên thì mặt mày hoàn toàn đen thui.
Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên đến thư phòng của Trưởng Công Chúa thì nhìn thấy Trưởng Công Chúa mệt mỏi ngồi trên ghế mây, xoa xoa ấn đường.
Các con tới rồi.
Thật ra những lời Phương Tông Khác nói với Phương Cẩn Chi vẫn có chút ảnh hưởng, trong lòng nàng không dám chắc Trưởng Công Chúa có vì ca ca nàng là thủ hạ của Vệ Vương mà nổi giận hay không.
Phương Cẩn Chi quỳ
Phương Cẩn Chi mờ mịt nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên ở bên cạnh.
Không sao, lúc mấy người đó thương lượng không hợp ý kiến tranh cãi là chuyện bình thường. Lục Vô Nghiên giải thích với nàng một một tiếng, rồi kéo nàng tiến về phía gian phòng đã từng ở trước đây tạm thời nghỉ ngơi.
Lần thứ hai quay trở lại đây, nhìn gian phòng được trang trí bởi một màu hồng phấn, Phương Cẩn Chi chợt có cảm giác về thăm lại chốn xưa.
Lúc đó, Lục Vô Nghiên cho nàng thân phận một Quận Chúa, từng đưa nàng vào ở đây hơn mười ngày. Khi đó phòng của nàng và Lục Vô Nghiên kề sát nhau, Lục Vô Nghiên luôn trêu chọc nàng, muốn kéo nàng ngủ chung. Ban đầu nàng cũng rất xấu hổ, nhưng nàng càng xấu hổ Lục Vô Nghiên càng muốn trêu chọc nàng hơn, cho nên cuối cùng nàng dứt khoát thoải mái kéo Lục Vô Nghiên tắm chung với nàng.
Dĩ nhiên, Lục Vô Nghiên bị dọa sợ.
Ngồi xe ngựa hơn hai canh giờ, chuyện đầu tiên Lục Vô Nghiên muốn làm chính là đi tắm. Hắn vừa đi vào tịnh thất không bao lâu, liền quay trở lại, kéo Phương Cẩn Chi vào tịnh thất của thiên phòng.
Nước ở đây không được, mùi huân hương trong phòng cũng không tốt. Lục Vô Nghiên vô cùng ghét bỏ.
Phương Cẩn Chi thò tay vào trong thùng tắm mù mịt hơi nước để thăm dò: Nước vừa đủ ấm mà!
Muội có bảo Nhập Huân mang theo huân hương bình thường huynh thích dùng, muội đi lấy đây. Phương Cẩn Chi tỏ vẻ muốn đi ra ngoài.
Không cần. Lục Vô Nghiên giữ chặt cổ tay nàng, kéo nhẹ một, liền kéo Phương Cẩn Chi vào trong ngực, vòng hai cánh tay quanh vòng eo mềm mại của nàng.
Ta muốn muội tắm chung với ta.
Không được . . . . .
Phương Cẩn Chi còn chưa nói hết câu, Lục Vô Nghiên đã bắt đầu cởi y phục của nàng.
Phương Cẩn Chi chụp tay hắn lại, lầm bầm oán trách: Cái người này thích sạch sẽ là thật hay giả hả? Sao có thể tắm chung với người khác chứ?
Muội không phải là người khác. Lục Vô Nghiên buông Phương Cẩn Chi ra, bắt đầu cởi y phục của mình.
Phương Cẩn Chi vội vã xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn. Nhưng cơ thể trần truồng đứng ở đây cũng kỳ, nàng vội vã bước vào trong thùng tắm. Đợi đến khi Lục Vô Nghiên cởi xong y phục nhảy vào thùng tắm, bàn chân nhỏ nhắn của Phương Cẩn Chi liền nhấc lên, đặt lên ngực Lục Vô Nghiên, nói: Huynh ở bên đó đi, muội ở bên này!
Lục Vô Nghiên cúi đầu cười, cầm cổ chân nàng, vẩy nước ấm lên rửa chân cho nàng. Phương Cẩn Chi từ chối hai lần, không thể rút chân mình về, ngược lại còn khiến Lục Vô Nghiên cào vào lòng bàn chân nàng hai cái.
Đừng! Đừng! Nhột. . . . . .
Vậy thì đừng lộn xộn. Lục Vô Nghiên buông chân nàng xuống. Chân kia.
Phương Cẩn Chi trừng mắt nhìn hắn, nàng dứt khoát đổi tư thế ngồi quỳ trong thùng tắm, hai chân nàng kê bên dưới mông, thề chết không tuân. Vừa hất cằm nhỏ lên khiêu khích, ý như là: hừ, xem huynh có thể làm khó dễ được muội không!
Lục Vô Nghiên cười như không cười nói: Hiền thê hầu hạ trượng phu tắm rửa, ta đã giúp muội tắm rồi, có phải đến phiên muội hay không?
Nói xong, hắn ngã người ra sau, hai cánh tay gác lên thành thùng tắm, chờ.
Phương Cẩn Chi ngơ ngác trong chốc lát, vừa định tiến tới, bất ngờ dùng sức vỗ vào mặt nước, làm nước bắn tung tóe lên mặt Lục Vô Nghiên. Nàng uốn cong đôi mắt nguyệt nha, cười cười trong hơi nước mù mịt: Vậy thì muội không làm hiền thê đâu!
Lục Vô Nghiên lau nước trên mặt.
Được lắm, muội chờ đó. Hắn dễ dàng kéo Phương Cẩn Chi vào trong ngực, nhéo vào mông nàng một, sau đó lấy tay cào cào dưới nách nàng mấy cái.
Đừng đừng đừng. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . . Phương Cẩn Chi nằm trong ngực Lục Vô Nghiên cười đến chảy nước mắt.
Lục Vô Nghiên dừng lại không cào nàng nữa, cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình, dịu dàng dâng đầy trong mắt.
Phương Cẩn Chi nằm trong ngực hắn cũng từ từ ngưng cười, nàng ngước đầu nhìn Lục Vô Nghiên. Nhìn đôi mắt đen như mực của hắn, trong lòng Phương Cẩn Chi bỗng hốt hoảng. Lúc này nàng mới nhận ra tư thế của mình nằm trên người hắn mập mờ như thế nào, hai cơ thể dán sát vào nhau trong thùng nước ấm áp cũng bắt đầu nóng lên theo sóng nước dập dờn.
Tam thiếu gia, Trưởng Công Chúa gọi hai người qua đó. Tiểu nha hoàn ở bên ngoài bẩm báo.
Phương Cẩn Chi lập tức ngồi dậy khỏi người Lục Vô Nghiên, đỏ mặt lui về phía sau.
Còn Lục Vô Nghiên thì mặt mày hoàn toàn đen thui.
Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên đến thư phòng của Trưởng Công Chúa thì nhìn thấy Trưởng Công Chúa mệt mỏi ngồi trên ghế mây, xoa xoa ấn đường.
Các con tới rồi.
Thật ra những lời Phương Tông Khác nói với Phương Cẩn Chi vẫn có chút ảnh hưởng, trong lòng nàng không dám chắc Trưởng Công Chúa có vì ca ca nàng là thủ hạ của Vệ Vương mà nổi giận hay không.
Phương Cẩn Chi quỳ
/192
|