Tiểu cung nữ bưng thuốc lên, mùi thuốc nồng nặc nhanh chóng lan tỏa khắp đại điện.
Để ta. Phương Cẩn Chi nhận chén thuốc từ tay tiểu cung nữ, thổi thổi, rồi mới đưa cho Lục Giai Bồ.
Tứ biểu tỷ không được sợ đắng! Trước mặt người ngoài, nàng sẽ gọi Lục Giai Bồ là nương nương, nhưng lúc này nàng lại gọi nàng ấy tiếng Tứ biểu tỷ vô cùng thân mật như lúc còn ở trong phủ Ôn Quốc Công.
Ta cũng không phải là một đứa trẻ. Lục Giai Bồ cười cười đón lấy chén thuốc, nhíu mày khổ sở nuốt hết xuống.
Phương Cẩn Chi vội vàng đưa chén không cho tiểu cung nữ, rồi lại nhận chén nước ấm từ tay tiểu cung nữ cho Lục Giai Bồ uống.
Tứ biểu tỷ yên tâm, tỷ và đứa bé nhất định sẽ bình an. Phương Cẩn Chi chân thành nói.
Sẽ. Lục Giai Bồ dịu dàng áp tay lên bụng mình, cả người được bao phủ bởi một tầng ấm áp.
Phương Cẩn Chi hiếu kỳ hỏi: Thằng bé cử động sao?
Lục Giai Bồ cười lắc lắc đầu: Hiện tại vẫn còn nhỏ lắm, sao động được? Nhưng mà quả thật có thể cảm nhận được sự hiện hữu của thằng bé, loại cảm giác khi biết có một sinh mạng đang phát triển bên trong cơ thể mình vừa lạ lẫm vừa tốt đẹp.
Như vậy sao! Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói của Lục Giai Bồ.
Không vội, sau này muội cũng sẽ trải qua thôi. Lục Giai Bồ vỗ vỗ tay Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi nhớ lại những lời đêm qua Lục Vô Nghiên đã nói, trong nhất thời có chút thất thần.
Lục Giai Bồ nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: Mặc dù tỷ không biết tại sao muội phải rời đi hơn một năm qua, nhưng Tam ca đối xử với muội tốt như vậy, muội đừng làm cho huynh ấy đau lòng nữa.
Nói như vậy, chẳng lẽ Trẫm đối xử với nàng không tốt? Sở Hoài Xuyên và Lục Vô Nghiên từ bên ngoài tiến vào.
Bệ Hạ. Lục Giai Bồ vén chăn muốn xuống giường.
Ở yên đấy, đừng đứng dậy. Sở Hoài Xuyên cau mày. Không thể ném đống quy củ đó sang một bên hả?
Lục Giai Bồ cũng không kiên trì, nàng ngã người dựa vào cái gối kê thật cao sau lưng.
Cẩn Chi, chúng ta phải về rồi. Lục Vô Nghiên vẫy tay về phía Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi biết lúc này Sở Hoài Xuyên nhất định có rất nhiều lời muốn nói với Lục Giai Bồ, vội vàng nhường lại vị trí đang ngồi, đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên. Nàng hàn huyên thêm mấy câu với Lục Giai Bồ, rồi cùng Lục Vô Nghiên xuất cung.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Sở Hoài Xuyên cũng đuổi cung nhân lui ra ngoài, trầm mặc ngồi bên giường.
Bệ Hạ? Lục Giai Bồ đưa mắt len lén nhìn sắc mặt Sở Hoài Xuyên. Nàng nâng tay lên, dừng một chút, lại để xuống.
Lục Giai Bồ, nàng muốn sờ mặt Trẫm, sợ Trẫm không để cho nàng sờ sao? Sở Hoài Xuyên nghiêng đầu buồn cười nhìn nàng.
Lục Giai Bồ lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: Chẳng qua thần thiếp cảm thấy sắc mặt Bệ Hạ không được tốt lắm. . . . . .
Vậy nàng còn không xoa cho Trẫm!
Cũng không phải xoa là có thể tốt hơn. . . . . . Lục Giai Bồ nhỏ giọng oán trách, nhưng vẫn nâng tay lên, dùng mu bàn tay sờ vào gò má của Sở Hoài Xuyên, gương mặt của hắn rất lạnh, lạnh như băng.
Hai mắt của Lục Giai Bồ lập tức đỏ lên.
Đừng đừng đừng, nàng đừng khóc! Trẫm sẽ không chịu nổi! Sở Hoài Xuyên thở dài. Chẳng qua Trẫm cảm thấy hơi lạnh thôi.
Lục Giai Bồ cuống quít kéo chăn trên người mình xuống, muốn đắp lên chân Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên đè tay nàng lại, sau đó cởi đôi giầy minh hoàng, nằm xuống bên ngoài giường, cùng ngủ với Lục Giai Bồ.
Cũng là trên người nàng ấm nhất.
Mấy lời của Sở Hoài Xuyên thức tỉnh Lục Giai Bồ, Lục Giai Bồ vội vàng cởi y phục của mình ra, áp đôi tay lạnh như băng của Sở Hoài Xuyên lên người mình. Cảm giác lạnh lẽo đâm vào da thịt Lục Giai Bồ, Sở Hoài Xuyên lập tức rút tay về.
Hắn cau mày gõ một cái thật mạnh lên đầu Lục Giai Bồ, mắng một câu: Ngu xuẩn chết được!
Lục Giai Bồ cúi đầu, không muốn để Sở Hoài Xuyên nhìn thấy nước mắt của nàng.
Trẫm lại quên đã đồng ý không mắng nàng ngu xuẩn nữa. . . . . . Sở Hoài Xuyên lắc đầu bất đắc dĩ, cột lại vạt áo cho Lục Giai Bồ, ôm nàng nằm trong cái chăn không hề mang lại chút ấm áp.
Cũng chỉ có trên người Lục Giai Bồ mới có thể ấm áp được đôi chút.
Trẫm vẫn luôn cảm thấy sống không có ý nghĩa, chết sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác nhau, thậm chí chết sớm càng sớm được giải thoát. Sở Hoài Xuyên càng ôm chặt Lục Giai Bồ hơn. Nhưng bây giờ Trẫm hối hận, Trẫm bắt đầu sợ chết, Trẫm muốn sống, muốn vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Sở Hoài Xuyên đặt tay lên bụng của Lục Giai Bồ, rồi chậm rãi dời lên trên, mơn trớn thân thể Lục Giai Bồ, vuốt ve gương mặt đẫm nước mắt của nàng, mang theo toàn bộ quyến luyến.
Trẫm, không nỡ xa nàng. Một giọt nước mắt trong vắt từ khóe mắt của hắn chảy ra. Dù có vĩnh viễn tiều tụy vì bệnh như thế này cũng không sao, tê liệt cũng tốt, tàn tật cũng được, Trẫm không muốn chết, chết rồi sẽ không còn nhìn thấy nàng, thậm chí không còn được thấy con chúng ta ra đời!
Bệ Hạ sẽ trường mệnh trăm tuổi . . . . . . Lục Giai Bồ đã khóc không thành tiếng.
Sở Hoài Xuyên cười, cười đến thư thái.
Hắn đưa tay đè lại lồng ngực của mình, hắn phải dốc hết sức lực khắc chế mùi tanh nồng cuồn cuộn dâng lên từ trong bụng. Hiện tại, mỗi một khắc hắn còn sống đều là khổ sở, mỗi thời mỗi khắc đều có một bàn tay tùy ý cấu xé giữa bụng và ngực hắn, máu tươi đầm đìa, thương tích đầy mình.
Nhưng cho dù khổ sở như vậy, bởi vì có quyến luyến, hắn cũng bắt đầu ham sống.
*******
Trên đường trở về, Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên nắm chặt tay nhau, suốt đường đi không nói một lời. Thái y trong cung gần như đều đến chẩn bệnh ba lần một ngày, có thể coi là như thế này, cả Thái Y Viện run rẩy sợ hãi đưa ra kết luận chẩn đoán bệnh: Bệ Hạ sống không quá ba tháng. Đây là chuyện mà triều đình hay hương dã đều biết.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Trưởng Công Chúa càng trở nên bận rộn hơn bình thường.
Ngày Hoàng Đế băng hà, triều đình tất loạn.
Mỗi bước đi của Trưởng Công Chúa tại thời điểm này đều phải thật cẩn
Để ta. Phương Cẩn Chi nhận chén thuốc từ tay tiểu cung nữ, thổi thổi, rồi mới đưa cho Lục Giai Bồ.
Tứ biểu tỷ không được sợ đắng! Trước mặt người ngoài, nàng sẽ gọi Lục Giai Bồ là nương nương, nhưng lúc này nàng lại gọi nàng ấy tiếng Tứ biểu tỷ vô cùng thân mật như lúc còn ở trong phủ Ôn Quốc Công.
Ta cũng không phải là một đứa trẻ. Lục Giai Bồ cười cười đón lấy chén thuốc, nhíu mày khổ sở nuốt hết xuống.
Phương Cẩn Chi vội vàng đưa chén không cho tiểu cung nữ, rồi lại nhận chén nước ấm từ tay tiểu cung nữ cho Lục Giai Bồ uống.
Tứ biểu tỷ yên tâm, tỷ và đứa bé nhất định sẽ bình an. Phương Cẩn Chi chân thành nói.
Sẽ. Lục Giai Bồ dịu dàng áp tay lên bụng mình, cả người được bao phủ bởi một tầng ấm áp.
Phương Cẩn Chi hiếu kỳ hỏi: Thằng bé cử động sao?
Lục Giai Bồ cười lắc lắc đầu: Hiện tại vẫn còn nhỏ lắm, sao động được? Nhưng mà quả thật có thể cảm nhận được sự hiện hữu của thằng bé, loại cảm giác khi biết có một sinh mạng đang phát triển bên trong cơ thể mình vừa lạ lẫm vừa tốt đẹp.
Như vậy sao! Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói của Lục Giai Bồ.
Không vội, sau này muội cũng sẽ trải qua thôi. Lục Giai Bồ vỗ vỗ tay Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi nhớ lại những lời đêm qua Lục Vô Nghiên đã nói, trong nhất thời có chút thất thần.
Lục Giai Bồ nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: Mặc dù tỷ không biết tại sao muội phải rời đi hơn một năm qua, nhưng Tam ca đối xử với muội tốt như vậy, muội đừng làm cho huynh ấy đau lòng nữa.
Nói như vậy, chẳng lẽ Trẫm đối xử với nàng không tốt? Sở Hoài Xuyên và Lục Vô Nghiên từ bên ngoài tiến vào.
Bệ Hạ. Lục Giai Bồ vén chăn muốn xuống giường.
Ở yên đấy, đừng đứng dậy. Sở Hoài Xuyên cau mày. Không thể ném đống quy củ đó sang một bên hả?
Lục Giai Bồ cũng không kiên trì, nàng ngã người dựa vào cái gối kê thật cao sau lưng.
Cẩn Chi, chúng ta phải về rồi. Lục Vô Nghiên vẫy tay về phía Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi biết lúc này Sở Hoài Xuyên nhất định có rất nhiều lời muốn nói với Lục Giai Bồ, vội vàng nhường lại vị trí đang ngồi, đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên. Nàng hàn huyên thêm mấy câu với Lục Giai Bồ, rồi cùng Lục Vô Nghiên xuất cung.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Sở Hoài Xuyên cũng đuổi cung nhân lui ra ngoài, trầm mặc ngồi bên giường.
Bệ Hạ? Lục Giai Bồ đưa mắt len lén nhìn sắc mặt Sở Hoài Xuyên. Nàng nâng tay lên, dừng một chút, lại để xuống.
Lục Giai Bồ, nàng muốn sờ mặt Trẫm, sợ Trẫm không để cho nàng sờ sao? Sở Hoài Xuyên nghiêng đầu buồn cười nhìn nàng.
Lục Giai Bồ lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: Chẳng qua thần thiếp cảm thấy sắc mặt Bệ Hạ không được tốt lắm. . . . . .
Vậy nàng còn không xoa cho Trẫm!
Cũng không phải xoa là có thể tốt hơn. . . . . . Lục Giai Bồ nhỏ giọng oán trách, nhưng vẫn nâng tay lên, dùng mu bàn tay sờ vào gò má của Sở Hoài Xuyên, gương mặt của hắn rất lạnh, lạnh như băng.
Hai mắt của Lục Giai Bồ lập tức đỏ lên.
Đừng đừng đừng, nàng đừng khóc! Trẫm sẽ không chịu nổi! Sở Hoài Xuyên thở dài. Chẳng qua Trẫm cảm thấy hơi lạnh thôi.
Lục Giai Bồ cuống quít kéo chăn trên người mình xuống, muốn đắp lên chân Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên đè tay nàng lại, sau đó cởi đôi giầy minh hoàng, nằm xuống bên ngoài giường, cùng ngủ với Lục Giai Bồ.
Cũng là trên người nàng ấm nhất.
Mấy lời của Sở Hoài Xuyên thức tỉnh Lục Giai Bồ, Lục Giai Bồ vội vàng cởi y phục của mình ra, áp đôi tay lạnh như băng của Sở Hoài Xuyên lên người mình. Cảm giác lạnh lẽo đâm vào da thịt Lục Giai Bồ, Sở Hoài Xuyên lập tức rút tay về.
Hắn cau mày gõ một cái thật mạnh lên đầu Lục Giai Bồ, mắng một câu: Ngu xuẩn chết được!
Lục Giai Bồ cúi đầu, không muốn để Sở Hoài Xuyên nhìn thấy nước mắt của nàng.
Trẫm lại quên đã đồng ý không mắng nàng ngu xuẩn nữa. . . . . . Sở Hoài Xuyên lắc đầu bất đắc dĩ, cột lại vạt áo cho Lục Giai Bồ, ôm nàng nằm trong cái chăn không hề mang lại chút ấm áp.
Cũng chỉ có trên người Lục Giai Bồ mới có thể ấm áp được đôi chút.
Trẫm vẫn luôn cảm thấy sống không có ý nghĩa, chết sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác nhau, thậm chí chết sớm càng sớm được giải thoát. Sở Hoài Xuyên càng ôm chặt Lục Giai Bồ hơn. Nhưng bây giờ Trẫm hối hận, Trẫm bắt đầu sợ chết, Trẫm muốn sống, muốn vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Sở Hoài Xuyên đặt tay lên bụng của Lục Giai Bồ, rồi chậm rãi dời lên trên, mơn trớn thân thể Lục Giai Bồ, vuốt ve gương mặt đẫm nước mắt của nàng, mang theo toàn bộ quyến luyến.
Trẫm, không nỡ xa nàng. Một giọt nước mắt trong vắt từ khóe mắt của hắn chảy ra. Dù có vĩnh viễn tiều tụy vì bệnh như thế này cũng không sao, tê liệt cũng tốt, tàn tật cũng được, Trẫm không muốn chết, chết rồi sẽ không còn nhìn thấy nàng, thậm chí không còn được thấy con chúng ta ra đời!
Bệ Hạ sẽ trường mệnh trăm tuổi . . . . . . Lục Giai Bồ đã khóc không thành tiếng.
Sở Hoài Xuyên cười, cười đến thư thái.
Hắn đưa tay đè lại lồng ngực của mình, hắn phải dốc hết sức lực khắc chế mùi tanh nồng cuồn cuộn dâng lên từ trong bụng. Hiện tại, mỗi một khắc hắn còn sống đều là khổ sở, mỗi thời mỗi khắc đều có một bàn tay tùy ý cấu xé giữa bụng và ngực hắn, máu tươi đầm đìa, thương tích đầy mình.
Nhưng cho dù khổ sở như vậy, bởi vì có quyến luyến, hắn cũng bắt đầu ham sống.
*******
Trên đường trở về, Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên nắm chặt tay nhau, suốt đường đi không nói một lời. Thái y trong cung gần như đều đến chẩn bệnh ba lần một ngày, có thể coi là như thế này, cả Thái Y Viện run rẩy sợ hãi đưa ra kết luận chẩn đoán bệnh: Bệ Hạ sống không quá ba tháng. Đây là chuyện mà triều đình hay hương dã đều biết.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Trưởng Công Chúa càng trở nên bận rộn hơn bình thường.
Ngày Hoàng Đế băng hà, triều đình tất loạn.
Mỗi bước đi của Trưởng Công Chúa tại thời điểm này đều phải thật cẩn
/192
|