Vân tiên sinh trở về một mình, hơn nữa. . . . . . còn bị trọng thương. Nhập Độc thận trọng hồi bẩm.
Lục Vô Nghiên lập tức nhíu mày, hắn nghĩ ngợi một chút, rồi nói với Phương Cẩn Chi: Có chút việc, ta ra ngoài một chuyến.
Nói xong, hắn xoay người định đi.
Vô Nghiên. Phương Cẩn Chi gọi hắn. Khi nào về?
Hôm nay sẽ trở về, chờ ta trở lại sẽ nói rõ với nàng.
Có trở về ăn tối với ta không? Phương Cẩn Chi tiếp tục truy vấn. Thật sự là Lục Vô Nghiên không thích ăn cơm đúng bữa, Phương Cẩn Chi lo lắng hắn bận rộn lại không chịu ăn uống.
Lục Vô Nghiên hơi buông xuống lo lắng trong lòng, véo véo tay Phương Cẩn Chi, cười nói: Nếu nàng không sợ phiền toái, có thể đi cùng ta.
Thật sao? Đôi mắt Phương Cẩn Chi sáng lên trong nháy mắt. Nhưng không làm cản trở chàng làm việc chứ?
Không việc gì, dù sao người này cũng có liên quan đến chuyện hai muội muội.
Phương Cẩn Chi lập tức mừng rỡ!
Nàng vẫn luôn nhớ Lục Vô Nghiên từng nói với nàng hắn đang tìm cách giúp nàng tách hai muội muội ra, thời gian qua nàng không dám hỏi Lục Vô Nghiên, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.
Hôm nay Lục Vô Nghiên muốn mang Phương Cẩn Chi theo, trái lại không gấp gáp rời đi, còn sai Nhập Huân chuẩn bị bữa trưa, nhất định chờ Phương Cẩn Chi ăn no rồi mới xuất phát.
Trong lòng Phương Cẩn Chi nghĩ tới hai muội muội, đâu còn tâm trạng ăn cái gì? Nhưng đói bụng không chỉ một mình nàng, Lục Vô Nghiên cũng chưa ăn trưa, nàng đành nuốt vào lời cự tuyệt, kéo Lục Nghiên ăn chung.
Dù sao trong lòng đang nôn nóng, Phương Cẩn Chi khó có thể ăn như hổ đói, ăn không được bao nhiêu đã la hét ăn no rồi. Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là sai Nhập Huân chuẩn bị thêm chút thức ăn buộc Phương Cẩn Chi ăn trên xe ngựa.
Lục Vô Nghiên dẫn Phương Cẩn Chi đến Nhập Lâu, đi thẳng vào phòng của Vân Hi Lâm trên tầng hai.
Nhập Độc đã trở lại sớm hơn một bước, đang cùng mấy đại phu khác băng bó cho Vân Hi Lâm.
Tình hình của Vân Hi Lâm thật sự không quá lạc quan, toàn thân không có chỗ nào toàn vẹn, khắp nơi đều bị lợi khí gây thương tích, bị băng bó như một cái bánh chưng.
Lục Vô Nghiên nhìn những vết thương vừa nông vừa sâu trên mặt ông ta, hỏi: Ám khí? Vân tiên sinh, không phải ta kêu ngài đi mời người sao? Chuyện này. . . . . .bắt người như thế nào ngược lại còn thất bại?
Nhẹ một chút! Nhẹ một chút! Vân Hi Lâm đau đến mức nhe răng méo miệng.
Mời người? Vậy cũng phải mời được mới nói! Mỹ nhân, tiền bạc, quyền thế. . . . . .ngay cả tước vị ta cũng đồng ý với hắn, nhưng hắn hoàn toàn không hề xúc động! Vân Hi Lâm vừa nói vừa lải nhải bảo đại phu đang bôi thuốc cho ông nhẹ tay một chút.
Lục Vô Nghiên thở dài bất đắc dĩ: Hắn là đồ đệ của một vị Hoàng Đế Thích Quốc, gọi Thái Hậu một tiếng di mẫu, ngay cả Thích Đế cũng tôn xưng hắn một tiếng 'tiên sinh', ông lấy mấy thứ này để mời hắn, dĩ nhiên hắn sẽ không chút động lòng.
Vân Hi Lâm vội nói: Vậy lấy cái gì? Thành ý? Lưu Bị ba lần mời Gia Cát Khổng Minh, còn ta ở ngoài cửa cầu xin hắn ba tháng! Hoàn toàn vô dụng! Tên mù đáng chết đó quả thật mềm không được cứng cũng không xong.
Phương Cẩn Chi hiểu mang máng, Lục Vô Nghiên đã sai Vân tiên sinh đi mời một vị danh y, nhưng theo tình hình này thì đã không mời được người. Nàng không khỏi có chút thất vọng.
Lục Vô Nghiên liếc nhìn nàng, rồi nói với Vân Hi Lâm: Người này đích xác khó xử lý, lần này vất vả cho Vân tiên sinh rồi, Vân tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt đi.
Vân Hi Lâm bỗng cười giảo hoạt, cả gương mặt ông đầy rẫy vết thương nên nụ cười càng trở nên có vẻ quỷ dị. Ông lục lọi trong ống tay áo, móc ra một cây trâm ngọc.
Hắc hắc, mặc dù lão phu không mời được người, nhưng không bao lâu nữa hắn nhất định sẽ tìm tới cửa.
Hửm? Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn nhìn trâm ngọc trong tay Vân Hi Lâm.
Lục Vô Nghiên sẽ không chạm vào đồ của người khác. Thấy vậy, Phương Cẩn Chi vội vàng tiến lên mấy bước cầm lầy cây trâm ngọc. Đó là một cây trâm bằng bạch ngọc, chỉ khảm mấy viên hồng bảo thạch mang hình dáng mấy viên đậu đỏ ở trên đỉnh.
Trâm
Lục Vô Nghiên lập tức nhíu mày, hắn nghĩ ngợi một chút, rồi nói với Phương Cẩn Chi: Có chút việc, ta ra ngoài một chuyến.
Nói xong, hắn xoay người định đi.
Vô Nghiên. Phương Cẩn Chi gọi hắn. Khi nào về?
Hôm nay sẽ trở về, chờ ta trở lại sẽ nói rõ với nàng.
Có trở về ăn tối với ta không? Phương Cẩn Chi tiếp tục truy vấn. Thật sự là Lục Vô Nghiên không thích ăn cơm đúng bữa, Phương Cẩn Chi lo lắng hắn bận rộn lại không chịu ăn uống.
Lục Vô Nghiên hơi buông xuống lo lắng trong lòng, véo véo tay Phương Cẩn Chi, cười nói: Nếu nàng không sợ phiền toái, có thể đi cùng ta.
Thật sao? Đôi mắt Phương Cẩn Chi sáng lên trong nháy mắt. Nhưng không làm cản trở chàng làm việc chứ?
Không việc gì, dù sao người này cũng có liên quan đến chuyện hai muội muội.
Phương Cẩn Chi lập tức mừng rỡ!
Nàng vẫn luôn nhớ Lục Vô Nghiên từng nói với nàng hắn đang tìm cách giúp nàng tách hai muội muội ra, thời gian qua nàng không dám hỏi Lục Vô Nghiên, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi.
Hôm nay Lục Vô Nghiên muốn mang Phương Cẩn Chi theo, trái lại không gấp gáp rời đi, còn sai Nhập Huân chuẩn bị bữa trưa, nhất định chờ Phương Cẩn Chi ăn no rồi mới xuất phát.
Trong lòng Phương Cẩn Chi nghĩ tới hai muội muội, đâu còn tâm trạng ăn cái gì? Nhưng đói bụng không chỉ một mình nàng, Lục Vô Nghiên cũng chưa ăn trưa, nàng đành nuốt vào lời cự tuyệt, kéo Lục Nghiên ăn chung.
Dù sao trong lòng đang nôn nóng, Phương Cẩn Chi khó có thể ăn như hổ đói, ăn không được bao nhiêu đã la hét ăn no rồi. Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là sai Nhập Huân chuẩn bị thêm chút thức ăn buộc Phương Cẩn Chi ăn trên xe ngựa.
Lục Vô Nghiên dẫn Phương Cẩn Chi đến Nhập Lâu, đi thẳng vào phòng của Vân Hi Lâm trên tầng hai.
Nhập Độc đã trở lại sớm hơn một bước, đang cùng mấy đại phu khác băng bó cho Vân Hi Lâm.
Tình hình của Vân Hi Lâm thật sự không quá lạc quan, toàn thân không có chỗ nào toàn vẹn, khắp nơi đều bị lợi khí gây thương tích, bị băng bó như một cái bánh chưng.
Lục Vô Nghiên nhìn những vết thương vừa nông vừa sâu trên mặt ông ta, hỏi: Ám khí? Vân tiên sinh, không phải ta kêu ngài đi mời người sao? Chuyện này. . . . . .bắt người như thế nào ngược lại còn thất bại?
Nhẹ một chút! Nhẹ một chút! Vân Hi Lâm đau đến mức nhe răng méo miệng.
Mời người? Vậy cũng phải mời được mới nói! Mỹ nhân, tiền bạc, quyền thế. . . . . .ngay cả tước vị ta cũng đồng ý với hắn, nhưng hắn hoàn toàn không hề xúc động! Vân Hi Lâm vừa nói vừa lải nhải bảo đại phu đang bôi thuốc cho ông nhẹ tay một chút.
Lục Vô Nghiên thở dài bất đắc dĩ: Hắn là đồ đệ của một vị Hoàng Đế Thích Quốc, gọi Thái Hậu một tiếng di mẫu, ngay cả Thích Đế cũng tôn xưng hắn một tiếng 'tiên sinh', ông lấy mấy thứ này để mời hắn, dĩ nhiên hắn sẽ không chút động lòng.
Vân Hi Lâm vội nói: Vậy lấy cái gì? Thành ý? Lưu Bị ba lần mời Gia Cát Khổng Minh, còn ta ở ngoài cửa cầu xin hắn ba tháng! Hoàn toàn vô dụng! Tên mù đáng chết đó quả thật mềm không được cứng cũng không xong.
Phương Cẩn Chi hiểu mang máng, Lục Vô Nghiên đã sai Vân tiên sinh đi mời một vị danh y, nhưng theo tình hình này thì đã không mời được người. Nàng không khỏi có chút thất vọng.
Lục Vô Nghiên liếc nhìn nàng, rồi nói với Vân Hi Lâm: Người này đích xác khó xử lý, lần này vất vả cho Vân tiên sinh rồi, Vân tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt đi.
Vân Hi Lâm bỗng cười giảo hoạt, cả gương mặt ông đầy rẫy vết thương nên nụ cười càng trở nên có vẻ quỷ dị. Ông lục lọi trong ống tay áo, móc ra một cây trâm ngọc.
Hắc hắc, mặc dù lão phu không mời được người, nhưng không bao lâu nữa hắn nhất định sẽ tìm tới cửa.
Hửm? Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn nhìn trâm ngọc trong tay Vân Hi Lâm.
Lục Vô Nghiên sẽ không chạm vào đồ của người khác. Thấy vậy, Phương Cẩn Chi vội vàng tiến lên mấy bước cầm lầy cây trâm ngọc. Đó là một cây trâm bằng bạch ngọc, chỉ khảm mấy viên hồng bảo thạch mang hình dáng mấy viên đậu đỏ ở trên đỉnh.
Trâm
/192
|