Thê Khống

Chương 120 - Chương 120

/192


Rời khỏi viện tử của Ngũ nãi nãi, Phương Cẩn Chi liền sai Nhập Trà chuẩn bị xe ngựa, nàng muốn đến Nhập Lâu một chuyến.

Nếu Lưu tiên sinh và ca ca của nàng là người quen biết cũ, có lẽ hắn sẽ biết chút chuyện về ca ca của nàng. Huống chi Lục Vô Nghiên cũng đang ở Nhập Lâu, nếu nàng đi tìm hắn cũng là có lý do để ra cửa.

Phương Cẩn Chi đến Nhập Lâu đúng lúc Lục Vô Nghiên vừa rời khỏi, may là Lục Vô Nghiên chỉ ra ngoài làm chút chuyện, gần tối vẫn sẽ trở lại Nhập Lâu.

Phương Cẩn Chi tìm được Lưu Minh Thứ tại hậu viện, Lưu Minh Thứ đang khom người lựa thảo dược đã được phơi nắng suốt một ngày.

Lưu tiên sinh. Phương Cẩn Chi đi tới.

Thật ra thì Phương Cẩn Chi vẫn cảm thấy khá kinh ngạc, một người mù có thể làm đại phu, còn là một người mù được tôn sùng là thần y thật sự có hơi khó hiểu.

Nghĩ như vậy, ánh mắt của Phương Cẩn Chi dừng lại trên đôi mắt của Lưu Minh Thứ.

Người này thật sự không nhìn thấy sao? Xác định không nhìn thấy từ nhỏ, hay chỉ mới gặp nạn gần đây?

Đôi mắt của tại hạ trời sinh đã không nhìn thấy. Lưu Minh Thứ dừng tay lựa thảo dược, nói.

Phương Cẩn Chi lấy làm kinh hãi, mặc dù người này không nhìn thấy, nhưng lại hoàn toàn không như người mù. . . . . .

Ngươi muốn hỏi chuyện của ca ca ngươi? Lưu Minh Thứ đặt đống thảo dược đã được chọn lựa thật kĩ lên kệ. Mười năm trước, có người mang hắn đã bị phế hai chân đến Thích Quốc tìm sư phụ ta, trùng hợp là sư phụ ta đã đi chu du tứ hải không ai biết hành tung, hắn không chê ta còn trẻ, lại chưa có y danh, tùy ý ta chữa trị, cứ như vậy mà quen biết.

Hơn hai năm sau đó, đến khi hai chân khỏi hẳn hắn liền rời khỏi Thích Quốc. Ta cho rằng sẽ không gặp lại nữa, nhưng chưa đến một năm, lúc ta gặp lại hắn, hắn chỉ còn nửa cái mạng. Rồi nhiều năm sau đó, mỗi lần hắn đến tìm ta đều trong bộ dạng tệ hại nửa chết nửa sống. Vì vậy, ta rất kinh ngạc đối với sức sống của hắn.

Phương Cẩn Chi nhíu mày, trong lòng lo lắng. Nàng không khỏi nhẹ giọng nói: Không ngờ những năm qua ca ca sống. . . . . .nguy hiểm như vậy.

Không, là bản thân hắn muốn chết. Lưu Minh Thứ dừng lại một chút. Nhưng cố tình lại không chết được.

Phương Cẩn Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lưu Minh Thứ.

Lưu Minh Thứ im lặng một hồi: Huynh trưởng ngươi rất coi trọng lời hứa, hắn từng đáp ứng một người sẽ sống thật tốt. Nhưng trong lòng hắn lại rất xem nhẹ mạng sống của mình, hoàn toàn không màng sống chết.

Phương Cẩn Chi rũ mắt yên lặng suy nghĩ chốc lát, lờ mờ đoán được người mà Phương Tông Khác đáp ứng đó chính là tiểu nữ nhi của Vệ Vương.

Đúng rồi. Phương Cẩn Chi chợt nhớ tới một chuyện. Xin hỏi Lưu tiên sinh, người đưa ca ca đến Thích Quốc lúc trước là người phương nào?

Phương Cẩn Chi không muốn bỏ qua bất cứ một manh mối nào nên mới hỏi câu này.

Cũng là người Liêu Quốc của các ngươi, tên là Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu? Phương Cẩn Chi lập tức cả kinh trợn tròn hai mắt, tại sao lại đi một vòng trở lại? Xem ra nàng vẫn phải hỏi thăm một chút tin tức từ chỗ Diệp Tiêu.

Lưu Minh Thứ cũng có chút ngoài ý muốn, nói: Thế gian này quả thật quá nhỏ, không ngờ lại là người ngươi quen biết.

Cẩn Chi. Lục Vô Nghiên đã đứng ở cửa nguyệt môn của hậu viện một lúc lâu, cũng đã nghe được đại khái đoạn đối thoại giữa Phương Cẩn Chi và Lưu Minh Thứ.

Vô Nghiên, chàng về rồi. Phương Cẩn nói cảm tạ Lưu Minh Thứ lần nữa, rồi mới vội vàng nâng


/192

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status