Chuyện gì? Lục Vô Nghiên rũ mắt nhìn Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt vì bị đánh thức ở trong ngực mình, giọng nói của hắn chợt mất kiên nhẫn không chút lý do.
Dĩ nhiên Nhập Trà cũng nghe ra được chút không vui trong giọng nói của Lục Vô Nghiên, nàng cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bẩm báo: Đã tìm được Đại thiếu gia Phương gia rồi ạ.
Ca ca? Phương Cẩn Chi liền choàng tỉnh. Ca ca thế nào?
Nếu chỉ tìm được người, Nhập Trà sẽ không gấp gáp đến như vậy, nhất định là Phương Tông Khác đã xảy ra chuyện. Phương Cẩn Chi không khỏi lo lắng.
Là Nhập Tửu tìm được Đại thiếu gia Phương gia, lúc tìm được người thì hắn đã bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Phương Cẩn Chi vội vã rời giường, ngay cả bữa sáng cũng không chịu ăn, liền lôi kéo LụcVô Nghiên đến Nhập Lâu. Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là sai Nhập Huân chuẩn bị một xửng bánh bao hấp đặt trên xe ngựa, để ép Phương Cẩn Chi ăn dọc đường.
Không biết người nào luôn giáo huấn là không ăn sáng không tốt cho cơ thể. Lục Vô Nghiên đưa cái bánh bao trong suốt lóng lánh như thủy tinh tới miệng Phương Cẩn Chi.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới cắn ăn từng miếng từng miếng.
Vừa đến Nhập Lâu, Phương Cẩn Chi theo sự hướng dẫn của thị nữ, vội vã đi đến gian phòng đã được bố trí cho Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác lẳng lặng nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt hắn trắng bệch, còn dính vài vệt máu.
Bình Bình và An An đang lo lắng canh giữ ở bên giường, hai người bọn họ nhìn thấy Phương Cẩn Chi đi tới, liền vội vàng chào đón.
Lưu Minh Thứ đang đứng rửa tay trong một cái chậu đầy máu mà thị nữ đang nâng lên.
Phương Cẩn Chi vội vàng hỏi: Lưu tiên sinh, ca ca ta sao rồi?
Không chết được.
Phương Cẩn Chi lập tức thở hắt ra, nàng ngồi bên giường, cẩn thận quan sát tình trạng của Phương Tông Khác, mới phát hiện dường như ngực hắn bị lợi khí đâm một đao, vết thương đã được băng bó nhưng máu tươi vẫn thấm ướt cả vải băng.
Phương Cẩn Chi sờ vào cánh tay của Phương Tông Khác đặt ở bên hông, nó lạnh lẽo, lạnh như băng.
Lục Vô Nghiên đi tới, đẩy tay nàng ra.
Phương Cẩn Chi sửng sốt, ánh mắt không tự chủ chống lại ánh mắt không hài lòng của Lục Vô Nghiên. Phương Cẩn Chi mới phản ứng kịp, mới nhớ ra Phương Tông Khác không phải là thân ca ca của mình . . . . .
Nàng có chút bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên, nhưng vẫn không tiếp tục chạm vào tay Phương Tông Khác, mà khẽ khom người, khẽ gọi từng tiếng: Ca ca? Ca ca?
Phương Tông Khác không hề phản ứng.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới hỏi Nhập Tửu đang đứng ở góc phòng: Tìm thấy hắn ở đâu?
Bên đường ạ, cứ như người chết nằm ở bên đường, nếu không phải nô tỳ nhất thời cao hứng đá hắn một cước, chắc không thể phát hiện hắn vẫn sống. Nhập Tửu tùy tùy tiện tiện nói.
Phương Cẩn Chi chợt ngẩng đầu lên, không vui nhìn Nhập Tửu, giận dữ trong mắt muốn tràn ra ngoài.
Nhập Tửu đảo tròng mắt một vòng, vội vã dời mắt.
Phương Cẩn Chi lại hỏi Lưu Minh Thứ: Lưu tiên sinh, khi nào ca ca ta mới có thể tỉnh lại?
Ca ca ngươi mạng tốt lắm, chút thương thế như vậy không chết được. Để cho hắn tĩnh dưỡng một chút, không đến năm ba ngày là có thể tỉnh lại.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới hoàn toàn yên lòng, Bình Bình và An An cũng yên lòng theo.
Phương Tông Khác cần tĩnh dưỡng, mọi người cũng không thể ở lại trong phòng làm phiền hắn. Phương Cẩn Chi kéo Bình Bình và An An sang một bên, tỉ mỉ hỏi han cuộc sống mấy ngày qua của hai người bọn họ.
Kể từ sau khi Lưu
Dĩ nhiên Nhập Trà cũng nghe ra được chút không vui trong giọng nói của Lục Vô Nghiên, nàng cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bẩm báo: Đã tìm được Đại thiếu gia Phương gia rồi ạ.
Ca ca? Phương Cẩn Chi liền choàng tỉnh. Ca ca thế nào?
Nếu chỉ tìm được người, Nhập Trà sẽ không gấp gáp đến như vậy, nhất định là Phương Tông Khác đã xảy ra chuyện. Phương Cẩn Chi không khỏi lo lắng.
Là Nhập Tửu tìm được Đại thiếu gia Phương gia, lúc tìm được người thì hắn đã bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Phương Cẩn Chi vội vã rời giường, ngay cả bữa sáng cũng không chịu ăn, liền lôi kéo LụcVô Nghiên đến Nhập Lâu. Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là sai Nhập Huân chuẩn bị một xửng bánh bao hấp đặt trên xe ngựa, để ép Phương Cẩn Chi ăn dọc đường.
Không biết người nào luôn giáo huấn là không ăn sáng không tốt cho cơ thể. Lục Vô Nghiên đưa cái bánh bao trong suốt lóng lánh như thủy tinh tới miệng Phương Cẩn Chi.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới cắn ăn từng miếng từng miếng.
Vừa đến Nhập Lâu, Phương Cẩn Chi theo sự hướng dẫn của thị nữ, vội vã đi đến gian phòng đã được bố trí cho Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác lẳng lặng nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt hắn trắng bệch, còn dính vài vệt máu.
Bình Bình và An An đang lo lắng canh giữ ở bên giường, hai người bọn họ nhìn thấy Phương Cẩn Chi đi tới, liền vội vàng chào đón.
Lưu Minh Thứ đang đứng rửa tay trong một cái chậu đầy máu mà thị nữ đang nâng lên.
Phương Cẩn Chi vội vàng hỏi: Lưu tiên sinh, ca ca ta sao rồi?
Không chết được.
Phương Cẩn Chi lập tức thở hắt ra, nàng ngồi bên giường, cẩn thận quan sát tình trạng của Phương Tông Khác, mới phát hiện dường như ngực hắn bị lợi khí đâm một đao, vết thương đã được băng bó nhưng máu tươi vẫn thấm ướt cả vải băng.
Phương Cẩn Chi sờ vào cánh tay của Phương Tông Khác đặt ở bên hông, nó lạnh lẽo, lạnh như băng.
Lục Vô Nghiên đi tới, đẩy tay nàng ra.
Phương Cẩn Chi sửng sốt, ánh mắt không tự chủ chống lại ánh mắt không hài lòng của Lục Vô Nghiên. Phương Cẩn Chi mới phản ứng kịp, mới nhớ ra Phương Tông Khác không phải là thân ca ca của mình . . . . .
Nàng có chút bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên, nhưng vẫn không tiếp tục chạm vào tay Phương Tông Khác, mà khẽ khom người, khẽ gọi từng tiếng: Ca ca? Ca ca?
Phương Tông Khác không hề phản ứng.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới hỏi Nhập Tửu đang đứng ở góc phòng: Tìm thấy hắn ở đâu?
Bên đường ạ, cứ như người chết nằm ở bên đường, nếu không phải nô tỳ nhất thời cao hứng đá hắn một cước, chắc không thể phát hiện hắn vẫn sống. Nhập Tửu tùy tùy tiện tiện nói.
Phương Cẩn Chi chợt ngẩng đầu lên, không vui nhìn Nhập Tửu, giận dữ trong mắt muốn tràn ra ngoài.
Nhập Tửu đảo tròng mắt một vòng, vội vã dời mắt.
Phương Cẩn Chi lại hỏi Lưu Minh Thứ: Lưu tiên sinh, khi nào ca ca ta mới có thể tỉnh lại?
Ca ca ngươi mạng tốt lắm, chút thương thế như vậy không chết được. Để cho hắn tĩnh dưỡng một chút, không đến năm ba ngày là có thể tỉnh lại.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới hoàn toàn yên lòng, Bình Bình và An An cũng yên lòng theo.
Phương Tông Khác cần tĩnh dưỡng, mọi người cũng không thể ở lại trong phòng làm phiền hắn. Phương Cẩn Chi kéo Bình Bình và An An sang một bên, tỉ mỉ hỏi han cuộc sống mấy ngày qua của hai người bọn họ.
Kể từ sau khi Lưu
/192
|