Phương Cẩn Chi vội vã sai thị nữ canh giữ bên ngoài đi mời Lưu Minh Thứ. Trước khi Lưu Minh Thứ đến, Phương Tông Khác lại ngủ mê man.
Không biết Lưu Minh Thứ lấy viên thuốc gì sai thị nữ đặt vào trong miệng Phương Tông Khác, không lâu sau, Phương Tông Khác nhíu mày tỉnh lại, một hơi ói thứ trong miệng ra ngoài.
Hắn liếc mắt liền nhìn thấy Lưu Minh Thứ, bất đắc dĩ nói: Lưu mù, sao lại là ngươi. . . . . .
Lưu Minh Thứ khoanh tay đứng một bên, nói: Ta cũng kinh ngạc, sao ngươi vẫn chưa chết.
Ca ca, uống chút nước trước. Phương Cẩn Chi bưng một ly nước ấm đưa tới miệng Phương Tông Khác, muốn cho hắn thông cổ.
Phương Tông Khác chỉ nhấp một miếng, liền quay đầu sang chỗ khác, hắn nhìn Phương Cẩn Chi, hỏi: Muội biết cái gì?
Phương Cẩn Chi vốn có quá nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn Phương Tông Khác thật sự quá yếu đuối, liền nuốt xuống mấy lời muốn nói, cười cười: Ca ca vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngơi thật nhiều mới phải.
Nói xong, nàng liền đỡ Phương Tông Khác nằm xuống.
Ánh mắt của Phương Tông Khác lướt qua Phương Cẩn Chi, hướng về phía Lục Vô Nghiên đang đứng sau lưng nàng dò hỏi. Lục Vô Nghiên cảm nhận được ánh mắt của hắn, liền khẽ lắc đầu một cái không thể phát hiện.
Phương Tông Khác thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù trong lòng Phương Cẩn Chi có nghi ngờ nhiều như thế nào đi nữa, cũng không tiện hỏi Phương Tông Khác vào lúc này. Mắt thấy trời sắp tối, nàng đành phải cùng Lục Vô Nghiên trở về phủ Ôn Quốc Công, chờ ngày mai lại tới.
Trước khi đi, nàng dặn đi dặn lại thị nữ chăm sóc cho Phương Tông Khác thật tốt. Nhưng Bình Bình và An An đều ở đó, hai người bọn họ chủ động đứng ra gánh vác công việc chiếu cố ca ca.
Phương Cẩn Chi như có điều suy nghĩ nhìn gian phòng của Phương Tông Khác, nhẹ giọng dặn dò hai muội muội: Chiếu cố ca ca dĩ nhiên đã có thị nữ làm, hai muội chỉ cần thay tỷ tỷ trông chừng ca ca, tuyệt đối không được để cho huynh ấy đi lung tung.
Phương Cẩn Chi lo lắng Phương Tông Khác lại bất ngờ rời đi.
Nhưng rõ ràng nàng đã lo lắng thái quá, với tình hình hiện tại của Phương Tông Khác thì duy trì tỉnh táo cũng đã khó khăn, nói gì đến chuyện xuống giường rời đi.
Bởi vì bà bà không ở trong phủ, Đại phu nhân cũng ở Tĩnh Ninh Am không có mặt trong phủ Ôn Quốc Công, lão thái thái thì tuổi tác đã cao, ngay cả việc thỉnh an vào buổi sáng cũng miễn cho vãng bối, vì vậy Phương Cẩn Chi làm nhi tức phụ cũng khá thanh nhàn.
Dùng bữa tối cũng chỉ có hai người là nàng và Lục Vô Nghiên.
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi bảo Nhập Trà cầm một cặp khóa bình an đưa qua cho nhi tử Lục Ẩn Tâm của Nhập Phanh. Dù sao Nhập Phanh cũng từng hầu hạ Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi, hiện tại nàng ấy đã trở thành thái thái trong phủ, vì kiêng dè, Phương Cẩn Chi không thể không giữ khoảng cách với nàng ấy. Nhưng Phương Cẩn Chi vẫn luôn ghi nhớ nàng ấy đã đối xử rất tốt với mình.
Sau khi dùng bữa tối, Lục Vô Nghiên bảo Phương Cẩn Chi cùng hắn đánh cờ, Phương Cẩn Chi không chịu, nàng vùi đầu trong ghế mây thêu hà bao dưới ánh nến.
Sắp đến Tiết Trùng Dương, nàng muốn làm vài cái hà bao Thù Du. Lục Vô Nghiên nhất định không thể thiếu, còn hai muội muội cũng phải có. Trước đây, nàng cũng định làm cho Phương Tông Khác một cái, nhưng không tìm được người, hiện tại xem ra đã có thể đưa tận tay hắn rồi.
Trừ mấy người này ra, nàng còn làm cho Tĩnh Ức sư thái và Tĩnh Tư sư thái mỗi người một cái.
Từ nhỏ nàng đã rất hợp ý với Tĩnh Ức sư thái, lại có một đoạn nhân duyên mẫu nữ trên danh nghĩa với Tĩnh Tư sư thái, nhưng thật trùng hợp, hai người bọn họ lại là tỷ muội. Hiện tại hai người bọn họ cũng không có con cái, phàm là những ngày lễ tết, Phương Cẩn Chi đều sẽ chuẩn bị cho bọn họ một phần lễ vật nho nhỏ để tỏ một chút tâm ý.
Đây là của ta sao? Lục Vô Nghiên đi tới, lật lên lật xuống mấy cái hà bao Thù Du trên bàn.
À, ta làm xong cái này rồi sẽ làm cho chàng. Phương Cẩn Chi quơ quơ cái hà bao thêu hồng mai trong tay.
Không cần Phương Cẩn Chi nói, Lục Vô Nghiên cũng biết đống đồ trên bàn không có phần hắn. Một thêu thỏ, một thêu mèo con, một thêu diều, một thêu mẫu đơn, còn cái nàng đang cầm trên tay là thêu hồng mai. Nhìn sơ qua cũng biết theo thứ tự là cho Bình Bình, An An, Phương Tông Khác, Tĩnh Tư sư thái và Tĩnh Ức sư thái.
Cái hà bao lần trước nàng thêu cho ta vẫn chưa thêu xong, lần này lại xếp ta ở sau cùng. Lục Vô Nghiên lập tức sầm mặt.
Lần trước? Cái nào? Phương Cẩn Chi mờ mịt.
Sắc mặt của Lục Vô Nghiên càng trầm hơn.
Lần trước lúc bọn họ sắp thành thân, nàng bỗng nhiên hứng thú muốn thêu cho hắn một cái hà bao màu hồng, còn nói đợi nàng thêu xong, muốn Lục Vô Nghiên mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn phối với cái hà bao nàng thêu.
Hà bao còn chưa thêu xong, nàng lại quên mất.
Lục Vô Nghiên không muốn để ý đến nàng nữa, tức giận quay đi.
Chàng thích hoa văn gì? Phương Cẩn Chi nhìn bóng lưng của hắn hỏi.
Lúc thêu cho người khác cũng biết người ta thích gì, không ngờ đến phiên hắn lại không biết thêu hoa văn gì. . . . . .
Lục Vô Nghiên không trả lời nàng.
Phương Cẩn Chi cắt chỉ cái hà bao trên tay, nhét Thù Du vào trong ví, sau đó đặt cái hà bao thêu hồng mai cho Tĩnh Ức sư thái lên bàn cùng với mấy cái còn lại.
Không phải nàng cố ý kéo dài tới cuối cùng mới thêu hà bao cho Lục Vô Nghiên, chỉ là nàng vẫn chưa nghĩ ra thêu hoa văn gì cho hắn, chẳng lẽ thêu một cái nghiên mực đen xì lì?
Khó coi lắm nha!
Phương Cẩn Chi nằm dài trên bàn, nghịch mấy cái hà bao đã thêu xong, bỗng nhiên có chủ ý.
Diêm Bảo Nhi. . . . . . Nàng xoay người kêu nha hoàn, mới sực nhớ mấy nha hoàn vốn bên cạnh nàng đã bị nàng đuổi đến hoa trang để chăm sóc Bình Bình và An An rồi.
Nhập Huân vội vã chạy từ bên ngoài vào: Tam thiếu nãi nãi, người có gì phân phó? Nhập Trà đã đến hoa viên đặt bình rồi, bảo là muốn hứng sương mai để pha trà.
Không có gì, ngươi đi làm việc đi.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một hồi rồi tự đi đến khố phòng, Nhập Huân không biết vật đó, chưa chắc đã tìm được.
Phương Cẩn Chi ở trong tú phòng thêu đến gần nửa đêm, mới rón rén trở về tẩm phòng. Trong tẩm phòng vẫn để đèn chờ nàng, Lục Vô Nghiên đã ngủ.
Vô Nghiên, Vô Nghiên? Phương Cẩn Chi lặng lẽ khẽ gọi bên tai Lục Vô Nghiên hai tiếng.
Thấy Lục Vô Nghiên không phản ứng, Phương Cẩn Chi mới nhón chân đi đến thổi tắt nến, lại bước thật khẽ trở về giường, cẩn thận cởi giày vớ, từ cuối giường bò vào bên trong.
Ban đêm yên tĩnh.
Hồi lâu, Phương Cẩn Chi trở mình, mặt hướng về phía Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: Vô Nghiên, chàng không ôm ta, ta sẽ không ngủ được. . . . . .
Trong bóng tối, khóe miệng của Lục Vô Nghiên không khỏi nhẹ nhàng cong lên một đường cong
Không biết Lưu Minh Thứ lấy viên thuốc gì sai thị nữ đặt vào trong miệng Phương Tông Khác, không lâu sau, Phương Tông Khác nhíu mày tỉnh lại, một hơi ói thứ trong miệng ra ngoài.
Hắn liếc mắt liền nhìn thấy Lưu Minh Thứ, bất đắc dĩ nói: Lưu mù, sao lại là ngươi. . . . . .
Lưu Minh Thứ khoanh tay đứng một bên, nói: Ta cũng kinh ngạc, sao ngươi vẫn chưa chết.
Ca ca, uống chút nước trước. Phương Cẩn Chi bưng một ly nước ấm đưa tới miệng Phương Tông Khác, muốn cho hắn thông cổ.
Phương Tông Khác chỉ nhấp một miếng, liền quay đầu sang chỗ khác, hắn nhìn Phương Cẩn Chi, hỏi: Muội biết cái gì?
Phương Cẩn Chi vốn có quá nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn Phương Tông Khác thật sự quá yếu đuối, liền nuốt xuống mấy lời muốn nói, cười cười: Ca ca vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngơi thật nhiều mới phải.
Nói xong, nàng liền đỡ Phương Tông Khác nằm xuống.
Ánh mắt của Phương Tông Khác lướt qua Phương Cẩn Chi, hướng về phía Lục Vô Nghiên đang đứng sau lưng nàng dò hỏi. Lục Vô Nghiên cảm nhận được ánh mắt của hắn, liền khẽ lắc đầu một cái không thể phát hiện.
Phương Tông Khác thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù trong lòng Phương Cẩn Chi có nghi ngờ nhiều như thế nào đi nữa, cũng không tiện hỏi Phương Tông Khác vào lúc này. Mắt thấy trời sắp tối, nàng đành phải cùng Lục Vô Nghiên trở về phủ Ôn Quốc Công, chờ ngày mai lại tới.
Trước khi đi, nàng dặn đi dặn lại thị nữ chăm sóc cho Phương Tông Khác thật tốt. Nhưng Bình Bình và An An đều ở đó, hai người bọn họ chủ động đứng ra gánh vác công việc chiếu cố ca ca.
Phương Cẩn Chi như có điều suy nghĩ nhìn gian phòng của Phương Tông Khác, nhẹ giọng dặn dò hai muội muội: Chiếu cố ca ca dĩ nhiên đã có thị nữ làm, hai muội chỉ cần thay tỷ tỷ trông chừng ca ca, tuyệt đối không được để cho huynh ấy đi lung tung.
Phương Cẩn Chi lo lắng Phương Tông Khác lại bất ngờ rời đi.
Nhưng rõ ràng nàng đã lo lắng thái quá, với tình hình hiện tại của Phương Tông Khác thì duy trì tỉnh táo cũng đã khó khăn, nói gì đến chuyện xuống giường rời đi.
Bởi vì bà bà không ở trong phủ, Đại phu nhân cũng ở Tĩnh Ninh Am không có mặt trong phủ Ôn Quốc Công, lão thái thái thì tuổi tác đã cao, ngay cả việc thỉnh an vào buổi sáng cũng miễn cho vãng bối, vì vậy Phương Cẩn Chi làm nhi tức phụ cũng khá thanh nhàn.
Dùng bữa tối cũng chỉ có hai người là nàng và Lục Vô Nghiên.
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi bảo Nhập Trà cầm một cặp khóa bình an đưa qua cho nhi tử Lục Ẩn Tâm của Nhập Phanh. Dù sao Nhập Phanh cũng từng hầu hạ Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi, hiện tại nàng ấy đã trở thành thái thái trong phủ, vì kiêng dè, Phương Cẩn Chi không thể không giữ khoảng cách với nàng ấy. Nhưng Phương Cẩn Chi vẫn luôn ghi nhớ nàng ấy đã đối xử rất tốt với mình.
Sau khi dùng bữa tối, Lục Vô Nghiên bảo Phương Cẩn Chi cùng hắn đánh cờ, Phương Cẩn Chi không chịu, nàng vùi đầu trong ghế mây thêu hà bao dưới ánh nến.
Sắp đến Tiết Trùng Dương, nàng muốn làm vài cái hà bao Thù Du. Lục Vô Nghiên nhất định không thể thiếu, còn hai muội muội cũng phải có. Trước đây, nàng cũng định làm cho Phương Tông Khác một cái, nhưng không tìm được người, hiện tại xem ra đã có thể đưa tận tay hắn rồi.
Trừ mấy người này ra, nàng còn làm cho Tĩnh Ức sư thái và Tĩnh Tư sư thái mỗi người một cái.
Từ nhỏ nàng đã rất hợp ý với Tĩnh Ức sư thái, lại có một đoạn nhân duyên mẫu nữ trên danh nghĩa với Tĩnh Tư sư thái, nhưng thật trùng hợp, hai người bọn họ lại là tỷ muội. Hiện tại hai người bọn họ cũng không có con cái, phàm là những ngày lễ tết, Phương Cẩn Chi đều sẽ chuẩn bị cho bọn họ một phần lễ vật nho nhỏ để tỏ một chút tâm ý.
Đây là của ta sao? Lục Vô Nghiên đi tới, lật lên lật xuống mấy cái hà bao Thù Du trên bàn.
À, ta làm xong cái này rồi sẽ làm cho chàng. Phương Cẩn Chi quơ quơ cái hà bao thêu hồng mai trong tay.
Không cần Phương Cẩn Chi nói, Lục Vô Nghiên cũng biết đống đồ trên bàn không có phần hắn. Một thêu thỏ, một thêu mèo con, một thêu diều, một thêu mẫu đơn, còn cái nàng đang cầm trên tay là thêu hồng mai. Nhìn sơ qua cũng biết theo thứ tự là cho Bình Bình, An An, Phương Tông Khác, Tĩnh Tư sư thái và Tĩnh Ức sư thái.
Cái hà bao lần trước nàng thêu cho ta vẫn chưa thêu xong, lần này lại xếp ta ở sau cùng. Lục Vô Nghiên lập tức sầm mặt.
Lần trước? Cái nào? Phương Cẩn Chi mờ mịt.
Sắc mặt của Lục Vô Nghiên càng trầm hơn.
Lần trước lúc bọn họ sắp thành thân, nàng bỗng nhiên hứng thú muốn thêu cho hắn một cái hà bao màu hồng, còn nói đợi nàng thêu xong, muốn Lục Vô Nghiên mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn phối với cái hà bao nàng thêu.
Hà bao còn chưa thêu xong, nàng lại quên mất.
Lục Vô Nghiên không muốn để ý đến nàng nữa, tức giận quay đi.
Chàng thích hoa văn gì? Phương Cẩn Chi nhìn bóng lưng của hắn hỏi.
Lúc thêu cho người khác cũng biết người ta thích gì, không ngờ đến phiên hắn lại không biết thêu hoa văn gì. . . . . .
Lục Vô Nghiên không trả lời nàng.
Phương Cẩn Chi cắt chỉ cái hà bao trên tay, nhét Thù Du vào trong ví, sau đó đặt cái hà bao thêu hồng mai cho Tĩnh Ức sư thái lên bàn cùng với mấy cái còn lại.
Không phải nàng cố ý kéo dài tới cuối cùng mới thêu hà bao cho Lục Vô Nghiên, chỉ là nàng vẫn chưa nghĩ ra thêu hoa văn gì cho hắn, chẳng lẽ thêu một cái nghiên mực đen xì lì?
Khó coi lắm nha!
Phương Cẩn Chi nằm dài trên bàn, nghịch mấy cái hà bao đã thêu xong, bỗng nhiên có chủ ý.
Diêm Bảo Nhi. . . . . . Nàng xoay người kêu nha hoàn, mới sực nhớ mấy nha hoàn vốn bên cạnh nàng đã bị nàng đuổi đến hoa trang để chăm sóc Bình Bình và An An rồi.
Nhập Huân vội vã chạy từ bên ngoài vào: Tam thiếu nãi nãi, người có gì phân phó? Nhập Trà đã đến hoa viên đặt bình rồi, bảo là muốn hứng sương mai để pha trà.
Không có gì, ngươi đi làm việc đi.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một hồi rồi tự đi đến khố phòng, Nhập Huân không biết vật đó, chưa chắc đã tìm được.
Phương Cẩn Chi ở trong tú phòng thêu đến gần nửa đêm, mới rón rén trở về tẩm phòng. Trong tẩm phòng vẫn để đèn chờ nàng, Lục Vô Nghiên đã ngủ.
Vô Nghiên, Vô Nghiên? Phương Cẩn Chi lặng lẽ khẽ gọi bên tai Lục Vô Nghiên hai tiếng.
Thấy Lục Vô Nghiên không phản ứng, Phương Cẩn Chi mới nhón chân đi đến thổi tắt nến, lại bước thật khẽ trở về giường, cẩn thận cởi giày vớ, từ cuối giường bò vào bên trong.
Ban đêm yên tĩnh.
Hồi lâu, Phương Cẩn Chi trở mình, mặt hướng về phía Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: Vô Nghiên, chàng không ôm ta, ta sẽ không ngủ được. . . . . .
Trong bóng tối, khóe miệng của Lục Vô Nghiên không khỏi nhẹ nhàng cong lên một đường cong
/192
|