Editor: minhngoc20vt
Phương Cẩn Chi tiễn Tĩnh Tư sư thái tới tận xe ngựa, lại dặn dò đi đường cẩn thận một chút.
Vốn dĩ mời được Tĩnh Tư sư thái tới là nhờ nhập rượu, nhưng nhập rượu tạm thời có vấn đề, không thể làm gì khác hơn đành phải bỏ qua để tiễn Tĩnh Tư sư thái.
“Cẩn Chi…..” Tĩnh Tư sư thái ngồi trong xe ngựa, đẩy một cánh cửa xe ra.
“Sao thế? Sư thái còn dặn dò gì sao?” Phương Cẩn Chi đứng ở bên cạnh xe ngựa, cười hỏi.
“Không có gì….Trời lạnh, về sớm đi nhé.” Tĩnh Tư sư thái đóng cửa xe ngựa lại.
Phương Cẩn Chi đứng tại chỗ nhìn Tĩnh Tư sư thái rời đi, đợi xe ngựa Tĩnh Tư sư thái đi xa, Phương Cẩn Chi mới xoay người lại.
Xa xa, nàng thấy Lục Vô Nghiên cưỡi ngựa chạy tới, bóng của hắn trong đêm với cánh tay áo xanh biếc rộng thùng thình phấp phới trong gió.
Phương Cẩn Chi chợt dừng lại, khóe miệng của nàng cũng từ từ nở nụ cười ngọt ngào.
Giống như từ lúc nhỏ bắt đầu, lúc nàng nhìn thấy Lục Vô Nghiên trong lòng liền tràn đầy vui mừng, sẽ không nhịn được mà mỉm cười vui vẻ.
Vậy mà hôm nay, càng phát hiện không thể rời mắt.
Lục Vô Nghiên dừng ngựa trước quán, gấp roi ngựa lại, xoay người đi về phía Phương Cẩn Chi, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người xuống khoác lên người Phương Cẩn Chi.
“Ta đã bảo nàng phải mặc nhiều một chút, nàng cứ không nghe.” Hắn gật đầu cau mày, kéo lấy cánh tay của Phương Cẩn Chi, có chút lạnh. Liền đưa vào tay áo của mình.
Bình Bình và An An liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ trở về sân.
Phương Cẩn Chi ngẩng mặt nhìn Lục Vô Nghiên, cười nhẹ nói: “Thiếp tiễn sư thái về, nhất thời quên mất phải mặc áo choàng, được rồi, lần sau sẽ nhớ mà!”
Lúc này Lục Vô Nghiên mới dẫn Phương Cẩn Chi đi vào quán, hắn phân phó thị nữ bưng trà nóng, đợi Phương Cẩn Chi uống trà xong, mới lấy áo choàng nhỏ của Phương Cẩn Chi cẩn thận mặc lại cho nàng.
Không quên dặn dò lại một lần: “Mấy nay trời mưa thời tiết chuyển lạnh, lần sau nàng ra cửa không được mặc ít như vậy, có nhớ không?”
Phương Cẩn Chi làm mặt quỷ, hai tay bịt lỗ tai, cười nói: “Thật là dài dòng…, không muốn nghe nữa!”
Nàng vừa nói vừa chạy ra ngoài, Lục Vô Nghiên mỉm cười, đi theo ra.
Đã muộn rồi, hai người phải trở về. Phương Cẩn Chi tạm biệt Bình Bình và An An trước. Nàng còn muốn đi thăm Phương Tông Khác, nhưng phòng của Phương Tông Khác đã tắt đèn. Nghĩ đến hắn đã nghỉ ngơi, vết thương trên người hắn còn rất nặng, Phương Cẩn Chi không đành lòng quấy rầy hắn nghỉ ngơi, nên không vào tạm biệt, dù sao ngày mai nàng sẽ đến đây nữa.
“Lục Vô Nghiên, chúng ta về nhà thôi!” Nàng vui vẻ đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên, thân mật kéo cánh tay hắn, vừa le lưỡi, lại ngại Lục Vô Nghiên dài dòng không ai giống như nàng.
Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi vô tư cười, khẽ chau mày.
Hắn nhanh chóng thu hồi vẻ mặt bất ngờ, dẫn Phương Cẩn Chi đến xe ngựa trở về Quốc Công phủ.
Bây giờ lên đường, đợi tới lúc Ôn Quốc Công phủ rửa mặt sợ là cũng đã trễ lắm rồi. Phương Cẩn Chi từ trước đến giờ đều ngủ sớm dậy sớm, Lục Vô Nghiên lo lắng nàng mệt mỏi.
Quả nhiên, vừa mới lên xe ngựa, Phương Cẩn Chi ngáp liền hai cái.
Lục Vô Nghiên ôm lấy hông của Phương Cẩn Chi, để nàng tựa vào ngực mình, “Trước chợp mắt một lát đi.”
“Ừ.” Phương Cẩn Chi đáp một tiếng, tìm tư thế thoải mái vùi vào ngực của Lục Vô Nghiên.
Mắt thấy Phương Cẩn Chi sắp ngủ thiếp đi, nàng lại chợt mở mắt, “Ôi, quên mất một việc quan trọng.”
“Quên dặn Tĩnh Tư sư thái đưa cho Tĩnh Ức sư thái hà bao thiếp làm!”
“Không vội, sáng ngày mốt lại đưa cho bà ấy cũng được.”
“Không được, không được….” Phương Cẩn Chi lắc đầu liên tục, “Sau khi Tĩnh Tư sư thái trở về, Tĩnh Ức sư thái nhìn thấy thiếp tặng cho Tĩnh Tư sư thái hà bao thêu mẫu đơn, sẽ nghĩ là thiếp chỉ làm hà bao cho Tĩnh Tư sư thái mà không làm cho bà ấy thì sao? Hơn nữa, hôm nay thiếp muốn mời cả hai người đến, Tĩnh Ức sư thái có khi nào sẽ nghĩ vì bà không tới mà thiếp sẽ giận bà không?”
“Dù sao lúc này, Tĩnh Tư sư thái vẫn còn trên đường về. Chúng ta ra roi thúc ngựa đuổi theo, nhờ Tĩnh Tư sư thái chuyển hà bao cho muội muội của bà ấy!”
Phương Cẩn Chi từ trước đến giờ là người nhạy cảm đa nghi, suy nghĩ chuyện gì hầu như luôn nghĩ nhiều một chút.
Lục Vô Nghiên cảm thấy Phương Cẩn Chi hoàn toàn là suy nghĩ lung tung, chỉ chút chuyện nhỏ mà có thể suy nghĩ ra nhiều thứ như vậy. Nhưng Lục Vô Nghiên từ trước đến giờ sẽ không trái ý nàng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, tăng nhanh tốc độ đuổi theo xe ngựa của Tĩnh Tư sư thái.
Xe ngựa của Tĩnh Tư sư thái chạy cũng không nhanh, mặc dù rời đi đã một lúc rồi, nhưng vẫn bị xe ngựa của Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi đuổi kịp.
“Ah, xe ngựa của Tĩnh Tư sư thái sao lại dừng ở phía trước vậy?” Phương Cẩn Chi nghi ngờ quay đầu lại nhìn Lục Vô Nghiên.
Nàng giống như là đang nói với Lục Vô Nghiên, lại giống như là đang tự lẩm bẩm: “Chắc không phải là gặp phải cường đạo thổ phỉ chứ? Chúng ta nhanh tới xem thử.”
Lục Vô Nghiên nhíu mày, cảm giác chuyện không hề đơn giản như vậy. Nhưng trong lòng Phương Cẩn Chi nhớ Tĩnh Tư sư thái, hắn đương nhiên phải cùng Phương Cẩn Chi đi lên trước xem một chút.
Xuống xe ngựa, Lục Vô Nghiên dẫn Phương Cẩn Chi đến gần Tĩnh Tư sư thái đáng lẽ ngồi trên xe ngựa, chỉ thấy người chở Tĩnh Tư sư thái ngã trong vũng máu.
Phương Cẩn Chi sợ hãi hét lên.
Lục Vô Nghiên vội vàng che mắt của Phương Cẩn Chi lại.
Nhập Trà lập tức tiến đến tra xét tình hình, nàng thăm dò hơi thở, lại kiểm tra vết thương, mới bẩm báo: “Đã chết, một đao làm mất mạng.”
“Tĩnh Tư sư thái!” mặt Phương Cẩn Chi tái nhợt đi vài phần, vội vàng lôi kéo Lục Vô Nghiên đi vào hướng rừng sâu.
Lúc Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên tìm được Tĩnh Tư sư thái, đúng lúc thấy Tông Khác cầm đao đâm vào tim của Tĩnh Tư sư thái.
“Ca ca!”
Động tác của Phương Tông Khác dừng lại, chợt cau mày.
Phương Cẩn Chi buông tay Lục Vô Nghiên, đi như chạy về phía Tĩnh Tư sư thái.
“Sư thái! Sư thái!” Phương Cẩn Chi đỏ mắt nhìn Tĩnh Tư sư thái đã hôn mê. Tĩnh Tư sư thái mặc dù đã hôn mê, nhưng chân mày nhíu chặt, dường như mê sảng.
“Sư thái còn sống!”
Phương Cẩn Chi vui mừng, vội vàng phân phó Nhập Trà: “Mau! Mau đưa sư thái trở về gặp Lưu tiên sinh!”
“Dạ!” Nhập Trà lập tức ôm cả người đầy máu tươi của Tĩnh Tư sư thái lên xe ngựa.
Phương Cẩn Chi đi theo bên cạnh, lo lắng như sắp khóc. Nàng và Nhập Trà đưa Tĩnh Tư sư thái đến xe ngựa, vừa đi được nửa đường chợt quay lại, chạy đến trước mặt Phương Tông Khác.
Nàng đỏ hoe mắt mặt thất vọng nói: “Ca ca, muội cho rằng huynh thân bất do kỷ, đều vì chủ của mình, huynh bởi vì trung nghĩa của bản thân mà làm thủ hạ cho tên Vệ Vương đáng chết đó, nhưng sao huynh lại trở thành một tên Sát Nhân Cuồng Ma như vậy chứ! Không ngờ rằng huynh ngay cả chút ý tốt cơ bản nhất của việc làm người cũng không có!”
Nói xong, nước mắt liền chảy xuống.
“Không sai, ta chính là một tên Sát Nhân Cuồng Ma không biết thiện ác đấy!” Giọng nói của Phương Tông Khác vô cùng bình tĩnh.
“Ca ca, huynh thật khiến cho muội quá thất vọng. Cho dù huynh có ơn với muội, nhưng từ nay về sau liền xóa bỏ hết đi…” Phương Cẩn Chi nhìn Phương Tông Khác lần cuối, trong mắt đều là tràn ngập thất vọng cùng đau lòng.
Đầu của nàng không hề ngoảnh lại chạy về phía xe ngựa, giúp Nhập Trà đỡ Tĩnh Tư sư thái cẩn thận từng li từng tí an bài ổn thỏa ở trên xe ngựa.
Lục Vô Nghiên vẫn lẳng lặng đứng nhìn chăm chú một màn này, hắn trước khi lên xe ngựa, quay đầu liếc nhìn Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác lẳng lặng đứng trong bóng đêm, trong mắt không có một chút dao động, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Vô Nghiên, hắn mới khẽ mấp máy môi, không tiếng động nói: “Giết bà ta.”
Lục Vô Nghiên nheo mắt lại, đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch chợt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ và giãy dụa.
“Lục Vô Nghiên, chúng ta mau trở về thôi!” Phương Cẩn Chi ở trên xe ngựa thúc giục.
Lục Vô Nghiên lúc này mới thu hồi suy nghĩ, vội vàng lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy rất nhanh, Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nóng nảy của Phương Cẩn Chi, nhất thời trầm mặc.
“Sư thái, ngài đang nói cái gì?” Phương Cẩn Chi cúi người, đưa lỗ tai đến gần môi Tĩnh Tư su thái.
“Đứa bé……Đứa bé kia……Đứa bé……” Tỉnh Tư sư thái nỉ non mê sảng, mang theo vô cùng lo lắng và áy náy, thậm chí nước mắt lặng yên không một tiếng động từ khóe mắt bà chảy xuống.
Bà nắm tay Phương Cẩn Chi thật chặt không chịu buông ra.
“Đứa bé, đứa bé nào? Sư thái, ngài đang nhớ thương con của mình sao?” Phương Cẩn Chi nắm chặt tay của Tĩnh Tư sư thái dịu dàng trấn an bà, “Ngài đừng nóng vội, ngài sẽ không có việc gì đâu, Lưu tiên sinh y thuật sao siêu, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho ngài mà….”
Giọng nói của bà vừa yếu ớt vừa giãy dụa.
Phương Cẩn Chi lo lắng bà sẽ mất sức, liền nói theo bà: “Ngài đừng nóng vội, đứa bé kia thật tốt lắm, ngài đừng lo lắng…..”
Tĩnh Tư sư thái lúc này đang lẩm bẩm nói nhỏ bỗng nhiên ngừng hẳn, bà chán nản buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Phương Cẩn Chi, sức lực cả người cũng cạn kiệt.
“Sư thái!”
Phương Cẩn Chi không khỏi rơi lệ, mặc dù ban đầu nàng được Cẩm Hi vương nhận làm nghĩa nữ, chẳng qua là do Lục Vô Nghiên muốn nâng cao thân phận của nàng, thế nhưng nàng thực tâm muốn gọi Tĩnh Tư sư thái là “Mẫu phi”.
Lúc Tĩnh Tư sư thái vẫn còn là Cẩm Hi vương phi mặc dù đối xử với nàng không tính là thân mật, nhưng cũng cẩn thận chu đáo. Sau khi Cẩm Hi vương gặp chuyện không may, bà mai danh ẩn tính ở Tĩnh Ninh am, Phương Cẩn Chi càng không nghĩ tới vậy mà bà còn sống, gặp lại bà thì ra lại vui mừng đến như vậy. Càng làm cho Phương Cẩn Chi kinh ngạc lẫn vui sướng đó chính là mẫu phi lại là đích tỷ của Tĩnh Ức sư thái.
Mấy năm này, Phương Cẩn Chi luôn muốn đi Tĩnh Ninh am gặp hai vị sư thái nói chuyện, hai vị sư thái cũng giống như người thân bình thường quan tâm, chăm sóc nàng.
Nàng đã từng vì Cẩm Hi vương phi gặp trắc trở mà khổ sở, hôm nay không muốn lại một lần nữa nhìn thấy Tĩnh Tư sư thái từ ái đã yên tĩnh trong am xảy ra chuyện.
Phương Cẩn Chi tiễn Tĩnh Tư sư thái tới tận xe ngựa, lại dặn dò đi đường cẩn thận một chút.
Vốn dĩ mời được Tĩnh Tư sư thái tới là nhờ nhập rượu, nhưng nhập rượu tạm thời có vấn đề, không thể làm gì khác hơn đành phải bỏ qua để tiễn Tĩnh Tư sư thái.
“Cẩn Chi…..” Tĩnh Tư sư thái ngồi trong xe ngựa, đẩy một cánh cửa xe ra.
“Sao thế? Sư thái còn dặn dò gì sao?” Phương Cẩn Chi đứng ở bên cạnh xe ngựa, cười hỏi.
“Không có gì….Trời lạnh, về sớm đi nhé.” Tĩnh Tư sư thái đóng cửa xe ngựa lại.
Phương Cẩn Chi đứng tại chỗ nhìn Tĩnh Tư sư thái rời đi, đợi xe ngựa Tĩnh Tư sư thái đi xa, Phương Cẩn Chi mới xoay người lại.
Xa xa, nàng thấy Lục Vô Nghiên cưỡi ngựa chạy tới, bóng của hắn trong đêm với cánh tay áo xanh biếc rộng thùng thình phấp phới trong gió.
Phương Cẩn Chi chợt dừng lại, khóe miệng của nàng cũng từ từ nở nụ cười ngọt ngào.
Giống như từ lúc nhỏ bắt đầu, lúc nàng nhìn thấy Lục Vô Nghiên trong lòng liền tràn đầy vui mừng, sẽ không nhịn được mà mỉm cười vui vẻ.
Vậy mà hôm nay, càng phát hiện không thể rời mắt.
Lục Vô Nghiên dừng ngựa trước quán, gấp roi ngựa lại, xoay người đi về phía Phương Cẩn Chi, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người xuống khoác lên người Phương Cẩn Chi.
“Ta đã bảo nàng phải mặc nhiều một chút, nàng cứ không nghe.” Hắn gật đầu cau mày, kéo lấy cánh tay của Phương Cẩn Chi, có chút lạnh. Liền đưa vào tay áo của mình.
Bình Bình và An An liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ trở về sân.
Phương Cẩn Chi ngẩng mặt nhìn Lục Vô Nghiên, cười nhẹ nói: “Thiếp tiễn sư thái về, nhất thời quên mất phải mặc áo choàng, được rồi, lần sau sẽ nhớ mà!”
Lúc này Lục Vô Nghiên mới dẫn Phương Cẩn Chi đi vào quán, hắn phân phó thị nữ bưng trà nóng, đợi Phương Cẩn Chi uống trà xong, mới lấy áo choàng nhỏ của Phương Cẩn Chi cẩn thận mặc lại cho nàng.
Không quên dặn dò lại một lần: “Mấy nay trời mưa thời tiết chuyển lạnh, lần sau nàng ra cửa không được mặc ít như vậy, có nhớ không?”
Phương Cẩn Chi làm mặt quỷ, hai tay bịt lỗ tai, cười nói: “Thật là dài dòng…, không muốn nghe nữa!”
Nàng vừa nói vừa chạy ra ngoài, Lục Vô Nghiên mỉm cười, đi theo ra.
Đã muộn rồi, hai người phải trở về. Phương Cẩn Chi tạm biệt Bình Bình và An An trước. Nàng còn muốn đi thăm Phương Tông Khác, nhưng phòng của Phương Tông Khác đã tắt đèn. Nghĩ đến hắn đã nghỉ ngơi, vết thương trên người hắn còn rất nặng, Phương Cẩn Chi không đành lòng quấy rầy hắn nghỉ ngơi, nên không vào tạm biệt, dù sao ngày mai nàng sẽ đến đây nữa.
“Lục Vô Nghiên, chúng ta về nhà thôi!” Nàng vui vẻ đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên, thân mật kéo cánh tay hắn, vừa le lưỡi, lại ngại Lục Vô Nghiên dài dòng không ai giống như nàng.
Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi vô tư cười, khẽ chau mày.
Hắn nhanh chóng thu hồi vẻ mặt bất ngờ, dẫn Phương Cẩn Chi đến xe ngựa trở về Quốc Công phủ.
Bây giờ lên đường, đợi tới lúc Ôn Quốc Công phủ rửa mặt sợ là cũng đã trễ lắm rồi. Phương Cẩn Chi từ trước đến giờ đều ngủ sớm dậy sớm, Lục Vô Nghiên lo lắng nàng mệt mỏi.
Quả nhiên, vừa mới lên xe ngựa, Phương Cẩn Chi ngáp liền hai cái.
Lục Vô Nghiên ôm lấy hông của Phương Cẩn Chi, để nàng tựa vào ngực mình, “Trước chợp mắt một lát đi.”
“Ừ.” Phương Cẩn Chi đáp một tiếng, tìm tư thế thoải mái vùi vào ngực của Lục Vô Nghiên.
Mắt thấy Phương Cẩn Chi sắp ngủ thiếp đi, nàng lại chợt mở mắt, “Ôi, quên mất một việc quan trọng.”
“Quên dặn Tĩnh Tư sư thái đưa cho Tĩnh Ức sư thái hà bao thiếp làm!”
“Không vội, sáng ngày mốt lại đưa cho bà ấy cũng được.”
“Không được, không được….” Phương Cẩn Chi lắc đầu liên tục, “Sau khi Tĩnh Tư sư thái trở về, Tĩnh Ức sư thái nhìn thấy thiếp tặng cho Tĩnh Tư sư thái hà bao thêu mẫu đơn, sẽ nghĩ là thiếp chỉ làm hà bao cho Tĩnh Tư sư thái mà không làm cho bà ấy thì sao? Hơn nữa, hôm nay thiếp muốn mời cả hai người đến, Tĩnh Ức sư thái có khi nào sẽ nghĩ vì bà không tới mà thiếp sẽ giận bà không?”
“Dù sao lúc này, Tĩnh Tư sư thái vẫn còn trên đường về. Chúng ta ra roi thúc ngựa đuổi theo, nhờ Tĩnh Tư sư thái chuyển hà bao cho muội muội của bà ấy!”
Phương Cẩn Chi từ trước đến giờ là người nhạy cảm đa nghi, suy nghĩ chuyện gì hầu như luôn nghĩ nhiều một chút.
Lục Vô Nghiên cảm thấy Phương Cẩn Chi hoàn toàn là suy nghĩ lung tung, chỉ chút chuyện nhỏ mà có thể suy nghĩ ra nhiều thứ như vậy. Nhưng Lục Vô Nghiên từ trước đến giờ sẽ không trái ý nàng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, tăng nhanh tốc độ đuổi theo xe ngựa của Tĩnh Tư sư thái.
Xe ngựa của Tĩnh Tư sư thái chạy cũng không nhanh, mặc dù rời đi đã một lúc rồi, nhưng vẫn bị xe ngựa của Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi đuổi kịp.
“Ah, xe ngựa của Tĩnh Tư sư thái sao lại dừng ở phía trước vậy?” Phương Cẩn Chi nghi ngờ quay đầu lại nhìn Lục Vô Nghiên.
Nàng giống như là đang nói với Lục Vô Nghiên, lại giống như là đang tự lẩm bẩm: “Chắc không phải là gặp phải cường đạo thổ phỉ chứ? Chúng ta nhanh tới xem thử.”
Lục Vô Nghiên nhíu mày, cảm giác chuyện không hề đơn giản như vậy. Nhưng trong lòng Phương Cẩn Chi nhớ Tĩnh Tư sư thái, hắn đương nhiên phải cùng Phương Cẩn Chi đi lên trước xem một chút.
Xuống xe ngựa, Lục Vô Nghiên dẫn Phương Cẩn Chi đến gần Tĩnh Tư sư thái đáng lẽ ngồi trên xe ngựa, chỉ thấy người chở Tĩnh Tư sư thái ngã trong vũng máu.
Phương Cẩn Chi sợ hãi hét lên.
Lục Vô Nghiên vội vàng che mắt của Phương Cẩn Chi lại.
Nhập Trà lập tức tiến đến tra xét tình hình, nàng thăm dò hơi thở, lại kiểm tra vết thương, mới bẩm báo: “Đã chết, một đao làm mất mạng.”
“Tĩnh Tư sư thái!” mặt Phương Cẩn Chi tái nhợt đi vài phần, vội vàng lôi kéo Lục Vô Nghiên đi vào hướng rừng sâu.
Lúc Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên tìm được Tĩnh Tư sư thái, đúng lúc thấy Tông Khác cầm đao đâm vào tim của Tĩnh Tư sư thái.
“Ca ca!”
Động tác của Phương Tông Khác dừng lại, chợt cau mày.
Phương Cẩn Chi buông tay Lục Vô Nghiên, đi như chạy về phía Tĩnh Tư sư thái.
“Sư thái! Sư thái!” Phương Cẩn Chi đỏ mắt nhìn Tĩnh Tư sư thái đã hôn mê. Tĩnh Tư sư thái mặc dù đã hôn mê, nhưng chân mày nhíu chặt, dường như mê sảng.
“Sư thái còn sống!”
Phương Cẩn Chi vui mừng, vội vàng phân phó Nhập Trà: “Mau! Mau đưa sư thái trở về gặp Lưu tiên sinh!”
“Dạ!” Nhập Trà lập tức ôm cả người đầy máu tươi của Tĩnh Tư sư thái lên xe ngựa.
Phương Cẩn Chi đi theo bên cạnh, lo lắng như sắp khóc. Nàng và Nhập Trà đưa Tĩnh Tư sư thái đến xe ngựa, vừa đi được nửa đường chợt quay lại, chạy đến trước mặt Phương Tông Khác.
Nàng đỏ hoe mắt mặt thất vọng nói: “Ca ca, muội cho rằng huynh thân bất do kỷ, đều vì chủ của mình, huynh bởi vì trung nghĩa của bản thân mà làm thủ hạ cho tên Vệ Vương đáng chết đó, nhưng sao huynh lại trở thành một tên Sát Nhân Cuồng Ma như vậy chứ! Không ngờ rằng huynh ngay cả chút ý tốt cơ bản nhất của việc làm người cũng không có!”
Nói xong, nước mắt liền chảy xuống.
“Không sai, ta chính là một tên Sát Nhân Cuồng Ma không biết thiện ác đấy!” Giọng nói của Phương Tông Khác vô cùng bình tĩnh.
“Ca ca, huynh thật khiến cho muội quá thất vọng. Cho dù huynh có ơn với muội, nhưng từ nay về sau liền xóa bỏ hết đi…” Phương Cẩn Chi nhìn Phương Tông Khác lần cuối, trong mắt đều là tràn ngập thất vọng cùng đau lòng.
Đầu của nàng không hề ngoảnh lại chạy về phía xe ngựa, giúp Nhập Trà đỡ Tĩnh Tư sư thái cẩn thận từng li từng tí an bài ổn thỏa ở trên xe ngựa.
Lục Vô Nghiên vẫn lẳng lặng đứng nhìn chăm chú một màn này, hắn trước khi lên xe ngựa, quay đầu liếc nhìn Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác lẳng lặng đứng trong bóng đêm, trong mắt không có một chút dao động, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Vô Nghiên, hắn mới khẽ mấp máy môi, không tiếng động nói: “Giết bà ta.”
Lục Vô Nghiên nheo mắt lại, đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch chợt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ và giãy dụa.
“Lục Vô Nghiên, chúng ta mau trở về thôi!” Phương Cẩn Chi ở trên xe ngựa thúc giục.
Lục Vô Nghiên lúc này mới thu hồi suy nghĩ, vội vàng lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy rất nhanh, Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nóng nảy của Phương Cẩn Chi, nhất thời trầm mặc.
“Sư thái, ngài đang nói cái gì?” Phương Cẩn Chi cúi người, đưa lỗ tai đến gần môi Tĩnh Tư su thái.
“Đứa bé……Đứa bé kia……Đứa bé……” Tỉnh Tư sư thái nỉ non mê sảng, mang theo vô cùng lo lắng và áy náy, thậm chí nước mắt lặng yên không một tiếng động từ khóe mắt bà chảy xuống.
Bà nắm tay Phương Cẩn Chi thật chặt không chịu buông ra.
“Đứa bé, đứa bé nào? Sư thái, ngài đang nhớ thương con của mình sao?” Phương Cẩn Chi nắm chặt tay của Tĩnh Tư sư thái dịu dàng trấn an bà, “Ngài đừng nóng vội, ngài sẽ không có việc gì đâu, Lưu tiên sinh y thuật sao siêu, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho ngài mà….”
Giọng nói của bà vừa yếu ớt vừa giãy dụa.
Phương Cẩn Chi lo lắng bà sẽ mất sức, liền nói theo bà: “Ngài đừng nóng vội, đứa bé kia thật tốt lắm, ngài đừng lo lắng…..”
Tĩnh Tư sư thái lúc này đang lẩm bẩm nói nhỏ bỗng nhiên ngừng hẳn, bà chán nản buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Phương Cẩn Chi, sức lực cả người cũng cạn kiệt.
“Sư thái!”
Phương Cẩn Chi không khỏi rơi lệ, mặc dù ban đầu nàng được Cẩm Hi vương nhận làm nghĩa nữ, chẳng qua là do Lục Vô Nghiên muốn nâng cao thân phận của nàng, thế nhưng nàng thực tâm muốn gọi Tĩnh Tư sư thái là “Mẫu phi”.
Lúc Tĩnh Tư sư thái vẫn còn là Cẩm Hi vương phi mặc dù đối xử với nàng không tính là thân mật, nhưng cũng cẩn thận chu đáo. Sau khi Cẩm Hi vương gặp chuyện không may, bà mai danh ẩn tính ở Tĩnh Ninh am, Phương Cẩn Chi càng không nghĩ tới vậy mà bà còn sống, gặp lại bà thì ra lại vui mừng đến như vậy. Càng làm cho Phương Cẩn Chi kinh ngạc lẫn vui sướng đó chính là mẫu phi lại là đích tỷ của Tĩnh Ức sư thái.
Mấy năm này, Phương Cẩn Chi luôn muốn đi Tĩnh Ninh am gặp hai vị sư thái nói chuyện, hai vị sư thái cũng giống như người thân bình thường quan tâm, chăm sóc nàng.
Nàng đã từng vì Cẩm Hi vương phi gặp trắc trở mà khổ sở, hôm nay không muốn lại một lần nữa nhìn thấy Tĩnh Tư sư thái từ ái đã yên tĩnh trong am xảy ra chuyện.
/192
|