Phương Cẩn Chi tắm rửa xong, phân phó Diêm Bảo Nhi dọn dẹp tịnh thất, rồi trở về phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Chỗ ở của Phương Cẩn Chi vốn rất gần chỗ của Lục Vô Nghiên, nàng không biết nếu giữ tỳ nữ bên cạnh có khiến cho Lục Vô Nghiên mực chán ghét hay không, nên dứt khoát đuổi Diêm Bảo Nhi đi. Dù sao thì từ nhỏ nàng đã tập thành thói quen không có nô tỳ hầu hạ khi ở cùng một chỗ với Lục Vô Nghiên.
Từ tịnh thất trở lại thiên phòng, Phương Cẩn Chi muốn đi qua gian phòng chính của Lục Vô Nghiên, nàng hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí đi ra ngoài. Nàng có hơi hối hận, dường như trêu đùa Lục Vô Nghiên như vậy không được tốt lắm.
-- Sự dè dặt của cô nương gia đâu rồi!
Tam ca ca? Phương Cẩn Chi thò đầu vào dò xét trước, lén lút nhìn Lục Vô Nghiên một cái. Nhưng Lục Vô Nghiên không ở trong phòng.
Phương Cẩn Chi nghi hoặc xoay một vòng trong phòng, quả thật không tìm thấy bóng dáng của Lục Vô Nghiên.
Lại đi công việc sao? Phương Cẩn Chi tự lẩm bẩm. Nàng không biết khi nào Lục Vô Nghiên mới về, nên cũng không đợi hắn. Nàng quay trở lại thiên phòng của mình để nghỉ ngơi. Nhưng không biết có phải thật sự lạ chỗ hay không, mà một người luôn dễ ngủ như nàng lại không ngủ được.
Nàng dứt khoát đứng dậy, khoác thêm một cái áo choàng lông rồi đi ra ngoài. Nàng đứng dưới mái hiên một lát, rồi nhờ vào ánh sáng của hai chếc đèn lồng to lớn để đắp người tuyết.
Đêm đông vốn đã rét lạnh, đừng nói chi đến việc dùng đôi tay nhỏ bé xinh đẹp mềm mại như vậy để bốc tuyết. Không lâu sau, đôi bàn tay nhỏ bé của Phương Cẩn Chi đã lạnh cóng đến đỏ bừng bừng.
Nhưng nàng cũng không thèm để ý, vẫn hết sức chuyên tâm đắp người tuyết.
Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng làm người tuyết, nàng thích màu trắng tinh khiết sau từng mảng tuyết, cho nên mùa đông mỗi năm nàng đều đắp người tuyết ở trong sân. Nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng làm người tuyết một mình, trước đây luôn có bọn nha hoàn giúp nàng.
Thật lạnh.
Phương Cẩn Chi đưa hai bàn tay đã cứng cóng lên miệng hà hơi, rồi lại tiếp tục làm người tuyết.
Bởi vì chỉ có một mình, nên nàng chỉ định đắp một người tuyết nho nhỏ. Nàng lăn một quả cầu tuyết nhỏ đặt lên trên một quả cầu tuyết lớn hơn, người tuyết này cơ bản đã hoàn thành.
Nàng nhặt hai cành cây khô làm đôi mắt của người tuyết, sau đó lại dùng nhánh cây vẽ một đường cong cong thành cái miệng. Người tuyết đang cười với nàng, nàng cũng cười lại với người tuyết.
Lúc Lục Vô Nghiên trở lại đã nhìn thấy bé con của hắn đứng ở trong sân, cười ngốc nghếch với người tuyết.
Lạnh không? Lục Vô Nghiên đi tới nâng hai tay của Phương Cẩn Chi trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh như băng khiến Lục Vô Nghiên nhíu mày.
Tam ca ca, muội không lạnh! Phương Cẩn Chi nhìn thấy Lục Vô Nghiên cau mày, nàng vội vã rụt tay về.
Lục Vô Nghiên không cho phép.
Hắn kéo tay Phương Cẩn Chi dẫn nàng trở vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng chà xát tay nàng.
Phương Cẩn Chi bỗng nghịch ngợm tiến tới, cười hì hì nói: Tam ca ca, tay của huynh không ấm, ngực mới ấm nha.
Lục Vô Nghiên đang chà xát bàn tay cho Phương Cẩn Chi bỗng dừng lại động tác, hắn giương mắt nhìn chằm chằm Phương Cẩn Chi một hồi lâu, mới chậm rãi nói: Cẩn Chi, đừng ỷ muội nhỏ mà muốn khi dễ ta.
Phương Cẩn Chi hết sức kiên cường nói: Từ trước tới nay, đều là lấy lớn lấn nhỏ, muội nhỏ như vậy sao có thể khi dễ huynh? Cưỡng từ đoạt lý!
Lục Vô Nghiên híp mắt ngắm nhìn Phương Cẩn Chi đang gần trong gang tấc, Phương Cẩn Chi ngẩn ra, sao nàng có cảm giác nhìn không hiểu tình cảm trong mắt Lục Vô Nghiên? Phương Cẩn Chi vô thức muốn lui về phía sau.
Khóe miệng Lục Vô Nghiên khẽ cong lên, hắn mở vạt áo ra, sau đó không nói tiếng nào áp đôi tay lạnh ngắt của Phương Cẩn Chi vào lồng ngực nóng hổi của hắn.
Ấm không? Hắn hỏi. Giọng nói trầm thấp mà mềm mại, lại mang theo một loại ngọt ngào như muốn tràn ra ngoài.
Phương Cẩn Chi lúng ta lúng túng gật đầu một cái, rồi mới phản ứng kịp. Nàng muốn rút tay mình ra, nhưng Lục Vô Nghiên nắm cổ tay nàng rất chặt, hoàn toàn không cho nàng cơ hội tránh thoát.
Đừng lộn xộn, làm ấm cho muội. Lục Vô Nghiên càng tiến đến gần hơn.
Phương Cẩn Chi lắp bắp: Tam, Tam ca ca, chúng ta. . . . . . chúng ta như vậy là không đúng!
Không đúng chỗ nào? Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút. À, không phải vừa rồi muội nói muốn cùng tắm cùng ngủ với ta sao? Vậy đi thôi.
Lục Vô Nghiên nói xong, liền kéo Phương Cẩn Chi đi về phía tịnh thất.
Trong lòng Phương Cẩn Chi hốt hoảng, ngay cả hai chân cũng run lên.
Lục Vô Nghiên kéo Phương Cẩn Chi vào trong tịnh thất, rồi thuận tay cài then cửa lại.
Hắn làm ra vẻ như muốn cởi y phục của mình, hắn cởi thắt lưng ra, tiện tay vứt sang một bên, hoa phục gấm trắng như tuyết buông lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực. Hắn giương mắt nhìn Phương Cẩn Chi đã có chút lờ mờ nhận ra, cười hỏi: Có muốn nhìn kỹ một lần hay không, thật ra thì không chỉ có nửa người dưới là không giống với muội đâu.
Gương mặt của Phương Cẩn Chi trong nháy mắt đã đỏ lên, nàng tức giận phồng má, đá Lục Vô Nghiên một cước, nói: Huynh lại lấy chuyện lúc nhỏ ra cười nhạo muội!
Lục Vô Nghiên nắm lấy hông nàng, ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng vào trong ngực. Hắn cúi đầu, khẽ hôn một cái vào giữa trán của Phương Cẩn Chi. Động tác vô cùng dịu dàng êm ái, cũng không lập tức rời đi. Môi của hắn dán vào giữa trán nàng, quyến luyến hương vị của nàng, luyến tiếc không nỡ rời đi.
Cho đến khi cơ thể chợt lạnh.
Lục Vô Nghiên cúi mắt, liền nhìn thấy vạt áo của hắn đã bị Phương Cẩn Chi kéo ra.
Lục Vô Nghiên giật mình. Không phải nàng nên vô cùng xấu hổ và hốt hoảng sao?
Đau không? Phương Cẩn Chi dùng tay thăm dò, cẩn thận chạm vào hông của Lục Vô Nghiên.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới phản ứng được, ngang thắt lưng của hắn có một vết sẹo dài cỡ một bàn tay.
Không đau, bị thương trước đây rất lâu, đã không còn đau nữa.
Nhất định rất đau! Phương Cẩn Chi giống như không nghe thấy lời nói của Lục Vô Nghiên. Nàng cau mày, đau lòng khôn xiết. Hơn nữa còn muốn kéo áo của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên ngăn nàng lại, hắn chỉnh lại cổ áo một chút, che ngực lại rồi nói: Được rồi, đã khuya lắm rồi đấy. Muội về ngủ trước đi.
Phương Cẩn Chi đứng ngơ ngác một lúc, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Tam ca ca, huynh luôn đối xử tốt với muội như vậy. Nhưng muội lại đối xử với huynh không tốt chút nào. Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Vô Nghiên, đôi mắt đã đỏ lên.
Nói bậy bạ gì đó, chuyện đó có liên quan gì đến muội chứ. Cẩn Chi đối với ta rất tốt, thật đó. Lục Vô Nghiên không hiểu tại sao Phương Cẩn Chi lại đột nhiên khó chịu, nhưng hắn biết từ trước đến giờ, bé con của hắn vẫn luôn là một người nhạy cảm, hắn sợ nàng lại suy nghĩ theo một chiều hướng khác, vội vàng dỗ dành nàng.
Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, nói: Lúc muội còn nhỏ, trên người Tam ca ca không có vết sẹo này mà! Huynh bị thương trong thời gian năm năm rời khỏi đây. Đúng rồi, đánh giặc luôn sẽ bị thương. Nhưng sau khi Tam ca ca trở về, thế nhưng muội lại không hỏi han huynh dù chỉ một câu. Không hỏi huynh lúc đánh giặc có vất vả hay không, có bị đói không, có bị thương không. . . . . . Cái gì muội cũng không hỏi, không quan tâm đến huynh chút nào!
Lục Vô Nghiên trầm mặc một lúc, rồi nói: Cẩn Chi của chúng ta thông minh như vậy, nên chắc cũng biết quan tâm không nhất định thể hiện qua lời nói. Nói quan tâm chưa hẳn đã thật sự quan tâm. Miễn là ta có thể cảm nhận được sự quan tâm của muội là đủ rồi.
Huynh có thể cảm nhận được sự quan tâm của muội sao? Muội quan tâm huynh như thế nào? Quan tâm huynh khi nào? Làm sao huynh cảm nhận được? Phương Cẩn Chi hỏi dồn dập.
Lục Vô Nghiên: . . . . . .
Lục Vô Nghiên phát hiện bản thân nhất thời không thể trả lời được.
Phương Cẩn Chi có chút ảo não cúi đầu, rầu rĩ nói: Tam ca ca, cần gì phải an ủi muội chứ. Muội vốn không quan tâm huynh. . . . . .
Dỗ dành thì nhất định phải dỗ dành rồi đấy, nhưng dỗ dành như thế nào đây?
Lục Vô Nghiên bỗng nhiên bó tay, có hơi khổ não.
Phương Cẩn Chi lại ngẩng đầu lên, nhìn Lục Vô Nghiên, nói: Nhưng Tam ca ca, muội cho rằng huynh sẽ không bị thương! Ở trong mắt muội, huynh lợi hại như vậy, giỏi giang như vậy, sao có thể bị thương chứ?
Lục Vô Nghiên nghiêm túc gật đầu, nói: Là ta không tốt, là ta đã phụ lòng kỳ vọng của muội. . . . . .
Nhưng mà đâu có người nào thập toàn thập mỹ không gì không làm được, Tam ca ca cũng chỉ là một người bình thường. . . . . .
Lục Vô Nghiên lại nhíu mày, hắn không theo kịp suy nghĩ của Phương Cẩn Chi, hoàn toàn không đoán được tiếp theo nàng sẽ nghĩ đến cái gì.
Muội biết rồi! Phương Cẩn Chi lại vui vẻ cười lên lần nữa. Bởi vì muội còn nhỏ nha, Tam ca ca lớn gấp đôi muội, cho nên muội mới cảm thấy Tam ca ca vĩnh viễn đều rất khó lường!
Cái gì mà ta lớn gấp đôi muội? Ta mấy tuổi? Muội mấy tuổi? Ta có già như vậy đâu? Lục Vô Nghiên hỏi tới tấp bằng giọng điệu gàn dở hiếm thấy.
Gương mặt muội mười tuổi, gương mặt Tam ca ca hai mươi tuổi . . . . .
Lục Vô Nghiên đen mặt. Không ngờ chờ đợi nàng hai kiếp, cuối cùng bị nàng khi dễ cả ngày cũng không tính đi, còn bị nàng chê già.
Phương Cẩn Chi cong đôi mắt nguyệt nha, nàng kéo cánh tay Lục Vô Nghiên, nàng ngọt ngào nói: Tam ca ca, huynh yên tâm đi, muội không chê huynh già đâu! Chờ khi huynh lớn tuổi không thể di chuyển, muội cũng sẽ không ghét bỏ huynh, muội sẽ đẩy xe lăn đưa huynh đến nơi nào huynh muốn đi. Muội cũng sẽ bảo vệ huynh! Nếu ai dám khi dễ huynh, muội sẽ thay huynh đánh họ!
Phương Cẩn Chi nói xong, giơ giơ quả đấm nhỏ của mình lên.
Lục Vô Nghiên lườm nàng một cái: Không cần!
Phương Cẩn Chi vội nói: Tam ca ca huynh đừng giận muội, nghe nói người càng tức giận càng mau già!
Được rồi, được rồi! Muội mau ra ngoài đi! Nơi này không có nước ôn tuyền như trong phủ Ôn Quốc Công, nước nóng sắp lạnh rồi! Lục Vô Nghiên mở cửa, đẩy Phương Cẩn Chi đi ra.
Tam ca ca phải nhớ nhất định không được tức giận đó! Phương Cẩn Chi nở môt nụ cười ngọt ngào về phía Lục Vô Nghiên, sau đó xoay người lại, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Lúc Lục Vô Nghiên ngâm mình trong nước nóng, càng nghĩ càng thấy không đúng lắm. Không phải hắn định trêu chọc Phương Cẩn Chi một chút sao? Nhưng sao cuộc đối thoại lại phát triển theo chiều hướng đó. . . . . .
Lục Vô Nghiên cảm thấy buồn cười.
Lại bị nàng dắt đi lòng vòng, quanh quẩn cả một vòng.
Khá lắm.
Phương Cẩn Chi, muội chờ đó, chúng ta còn rất nhiều thời gian!
Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi dậy thật sớm. Nàng vốn có thói quen ngủ sớm dậy sớm, hiện tại đến ở trong biệt viện của Trưởng Công Chúa, nàng càng không thể không thận trọng khắp nơi, tránh mắc
Từ tịnh thất trở lại thiên phòng, Phương Cẩn Chi muốn đi qua gian phòng chính của Lục Vô Nghiên, nàng hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí đi ra ngoài. Nàng có hơi hối hận, dường như trêu đùa Lục Vô Nghiên như vậy không được tốt lắm.
-- Sự dè dặt của cô nương gia đâu rồi!
Tam ca ca? Phương Cẩn Chi thò đầu vào dò xét trước, lén lút nhìn Lục Vô Nghiên một cái. Nhưng Lục Vô Nghiên không ở trong phòng.
Phương Cẩn Chi nghi hoặc xoay một vòng trong phòng, quả thật không tìm thấy bóng dáng của Lục Vô Nghiên.
Lại đi công việc sao? Phương Cẩn Chi tự lẩm bẩm. Nàng không biết khi nào Lục Vô Nghiên mới về, nên cũng không đợi hắn. Nàng quay trở lại thiên phòng của mình để nghỉ ngơi. Nhưng không biết có phải thật sự lạ chỗ hay không, mà một người luôn dễ ngủ như nàng lại không ngủ được.
Nàng dứt khoát đứng dậy, khoác thêm một cái áo choàng lông rồi đi ra ngoài. Nàng đứng dưới mái hiên một lát, rồi nhờ vào ánh sáng của hai chếc đèn lồng to lớn để đắp người tuyết.
Đêm đông vốn đã rét lạnh, đừng nói chi đến việc dùng đôi tay nhỏ bé xinh đẹp mềm mại như vậy để bốc tuyết. Không lâu sau, đôi bàn tay nhỏ bé của Phương Cẩn Chi đã lạnh cóng đến đỏ bừng bừng.
Nhưng nàng cũng không thèm để ý, vẫn hết sức chuyên tâm đắp người tuyết.
Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng làm người tuyết, nàng thích màu trắng tinh khiết sau từng mảng tuyết, cho nên mùa đông mỗi năm nàng đều đắp người tuyết ở trong sân. Nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng làm người tuyết một mình, trước đây luôn có bọn nha hoàn giúp nàng.
Thật lạnh.
Phương Cẩn Chi đưa hai bàn tay đã cứng cóng lên miệng hà hơi, rồi lại tiếp tục làm người tuyết.
Bởi vì chỉ có một mình, nên nàng chỉ định đắp một người tuyết nho nhỏ. Nàng lăn một quả cầu tuyết nhỏ đặt lên trên một quả cầu tuyết lớn hơn, người tuyết này cơ bản đã hoàn thành.
Nàng nhặt hai cành cây khô làm đôi mắt của người tuyết, sau đó lại dùng nhánh cây vẽ một đường cong cong thành cái miệng. Người tuyết đang cười với nàng, nàng cũng cười lại với người tuyết.
Lúc Lục Vô Nghiên trở lại đã nhìn thấy bé con của hắn đứng ở trong sân, cười ngốc nghếch với người tuyết.
Lạnh không? Lục Vô Nghiên đi tới nâng hai tay của Phương Cẩn Chi trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh như băng khiến Lục Vô Nghiên nhíu mày.
Tam ca ca, muội không lạnh! Phương Cẩn Chi nhìn thấy Lục Vô Nghiên cau mày, nàng vội vã rụt tay về.
Lục Vô Nghiên không cho phép.
Hắn kéo tay Phương Cẩn Chi dẫn nàng trở vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng chà xát tay nàng.
Phương Cẩn Chi bỗng nghịch ngợm tiến tới, cười hì hì nói: Tam ca ca, tay của huynh không ấm, ngực mới ấm nha.
Lục Vô Nghiên đang chà xát bàn tay cho Phương Cẩn Chi bỗng dừng lại động tác, hắn giương mắt nhìn chằm chằm Phương Cẩn Chi một hồi lâu, mới chậm rãi nói: Cẩn Chi, đừng ỷ muội nhỏ mà muốn khi dễ ta.
Phương Cẩn Chi hết sức kiên cường nói: Từ trước tới nay, đều là lấy lớn lấn nhỏ, muội nhỏ như vậy sao có thể khi dễ huynh? Cưỡng từ đoạt lý!
Lục Vô Nghiên híp mắt ngắm nhìn Phương Cẩn Chi đang gần trong gang tấc, Phương Cẩn Chi ngẩn ra, sao nàng có cảm giác nhìn không hiểu tình cảm trong mắt Lục Vô Nghiên? Phương Cẩn Chi vô thức muốn lui về phía sau.
Khóe miệng Lục Vô Nghiên khẽ cong lên, hắn mở vạt áo ra, sau đó không nói tiếng nào áp đôi tay lạnh ngắt của Phương Cẩn Chi vào lồng ngực nóng hổi của hắn.
Ấm không? Hắn hỏi. Giọng nói trầm thấp mà mềm mại, lại mang theo một loại ngọt ngào như muốn tràn ra ngoài.
Phương Cẩn Chi lúng ta lúng túng gật đầu một cái, rồi mới phản ứng kịp. Nàng muốn rút tay mình ra, nhưng Lục Vô Nghiên nắm cổ tay nàng rất chặt, hoàn toàn không cho nàng cơ hội tránh thoát.
Đừng lộn xộn, làm ấm cho muội. Lục Vô Nghiên càng tiến đến gần hơn.
Phương Cẩn Chi lắp bắp: Tam, Tam ca ca, chúng ta. . . . . . chúng ta như vậy là không đúng!
Không đúng chỗ nào? Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút. À, không phải vừa rồi muội nói muốn cùng tắm cùng ngủ với ta sao? Vậy đi thôi.
Lục Vô Nghiên nói xong, liền kéo Phương Cẩn Chi đi về phía tịnh thất.
Trong lòng Phương Cẩn Chi hốt hoảng, ngay cả hai chân cũng run lên.
Lục Vô Nghiên kéo Phương Cẩn Chi vào trong tịnh thất, rồi thuận tay cài then cửa lại.
Hắn làm ra vẻ như muốn cởi y phục của mình, hắn cởi thắt lưng ra, tiện tay vứt sang một bên, hoa phục gấm trắng như tuyết buông lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực. Hắn giương mắt nhìn Phương Cẩn Chi đã có chút lờ mờ nhận ra, cười hỏi: Có muốn nhìn kỹ một lần hay không, thật ra thì không chỉ có nửa người dưới là không giống với muội đâu.
Gương mặt của Phương Cẩn Chi trong nháy mắt đã đỏ lên, nàng tức giận phồng má, đá Lục Vô Nghiên một cước, nói: Huynh lại lấy chuyện lúc nhỏ ra cười nhạo muội!
Lục Vô Nghiên nắm lấy hông nàng, ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng vào trong ngực. Hắn cúi đầu, khẽ hôn một cái vào giữa trán của Phương Cẩn Chi. Động tác vô cùng dịu dàng êm ái, cũng không lập tức rời đi. Môi của hắn dán vào giữa trán nàng, quyến luyến hương vị của nàng, luyến tiếc không nỡ rời đi.
Cho đến khi cơ thể chợt lạnh.
Lục Vô Nghiên cúi mắt, liền nhìn thấy vạt áo của hắn đã bị Phương Cẩn Chi kéo ra.
Lục Vô Nghiên giật mình. Không phải nàng nên vô cùng xấu hổ và hốt hoảng sao?
Đau không? Phương Cẩn Chi dùng tay thăm dò, cẩn thận chạm vào hông của Lục Vô Nghiên.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới phản ứng được, ngang thắt lưng của hắn có một vết sẹo dài cỡ một bàn tay.
Không đau, bị thương trước đây rất lâu, đã không còn đau nữa.
Nhất định rất đau! Phương Cẩn Chi giống như không nghe thấy lời nói của Lục Vô Nghiên. Nàng cau mày, đau lòng khôn xiết. Hơn nữa còn muốn kéo áo của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên ngăn nàng lại, hắn chỉnh lại cổ áo một chút, che ngực lại rồi nói: Được rồi, đã khuya lắm rồi đấy. Muội về ngủ trước đi.
Phương Cẩn Chi đứng ngơ ngác một lúc, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Tam ca ca, huynh luôn đối xử tốt với muội như vậy. Nhưng muội lại đối xử với huynh không tốt chút nào. Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Vô Nghiên, đôi mắt đã đỏ lên.
Nói bậy bạ gì đó, chuyện đó có liên quan gì đến muội chứ. Cẩn Chi đối với ta rất tốt, thật đó. Lục Vô Nghiên không hiểu tại sao Phương Cẩn Chi lại đột nhiên khó chịu, nhưng hắn biết từ trước đến giờ, bé con của hắn vẫn luôn là một người nhạy cảm, hắn sợ nàng lại suy nghĩ theo một chiều hướng khác, vội vàng dỗ dành nàng.
Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, nói: Lúc muội còn nhỏ, trên người Tam ca ca không có vết sẹo này mà! Huynh bị thương trong thời gian năm năm rời khỏi đây. Đúng rồi, đánh giặc luôn sẽ bị thương. Nhưng sau khi Tam ca ca trở về, thế nhưng muội lại không hỏi han huynh dù chỉ một câu. Không hỏi huynh lúc đánh giặc có vất vả hay không, có bị đói không, có bị thương không. . . . . . Cái gì muội cũng không hỏi, không quan tâm đến huynh chút nào!
Lục Vô Nghiên trầm mặc một lúc, rồi nói: Cẩn Chi của chúng ta thông minh như vậy, nên chắc cũng biết quan tâm không nhất định thể hiện qua lời nói. Nói quan tâm chưa hẳn đã thật sự quan tâm. Miễn là ta có thể cảm nhận được sự quan tâm của muội là đủ rồi.
Huynh có thể cảm nhận được sự quan tâm của muội sao? Muội quan tâm huynh như thế nào? Quan tâm huynh khi nào? Làm sao huynh cảm nhận được? Phương Cẩn Chi hỏi dồn dập.
Lục Vô Nghiên: . . . . . .
Lục Vô Nghiên phát hiện bản thân nhất thời không thể trả lời được.
Phương Cẩn Chi có chút ảo não cúi đầu, rầu rĩ nói: Tam ca ca, cần gì phải an ủi muội chứ. Muội vốn không quan tâm huynh. . . . . .
Dỗ dành thì nhất định phải dỗ dành rồi đấy, nhưng dỗ dành như thế nào đây?
Lục Vô Nghiên bỗng nhiên bó tay, có hơi khổ não.
Phương Cẩn Chi lại ngẩng đầu lên, nhìn Lục Vô Nghiên, nói: Nhưng Tam ca ca, muội cho rằng huynh sẽ không bị thương! Ở trong mắt muội, huynh lợi hại như vậy, giỏi giang như vậy, sao có thể bị thương chứ?
Lục Vô Nghiên nghiêm túc gật đầu, nói: Là ta không tốt, là ta đã phụ lòng kỳ vọng của muội. . . . . .
Nhưng mà đâu có người nào thập toàn thập mỹ không gì không làm được, Tam ca ca cũng chỉ là một người bình thường. . . . . .
Lục Vô Nghiên lại nhíu mày, hắn không theo kịp suy nghĩ của Phương Cẩn Chi, hoàn toàn không đoán được tiếp theo nàng sẽ nghĩ đến cái gì.
Muội biết rồi! Phương Cẩn Chi lại vui vẻ cười lên lần nữa. Bởi vì muội còn nhỏ nha, Tam ca ca lớn gấp đôi muội, cho nên muội mới cảm thấy Tam ca ca vĩnh viễn đều rất khó lường!
Cái gì mà ta lớn gấp đôi muội? Ta mấy tuổi? Muội mấy tuổi? Ta có già như vậy đâu? Lục Vô Nghiên hỏi tới tấp bằng giọng điệu gàn dở hiếm thấy.
Gương mặt muội mười tuổi, gương mặt Tam ca ca hai mươi tuổi . . . . .
Lục Vô Nghiên đen mặt. Không ngờ chờ đợi nàng hai kiếp, cuối cùng bị nàng khi dễ cả ngày cũng không tính đi, còn bị nàng chê già.
Phương Cẩn Chi cong đôi mắt nguyệt nha, nàng kéo cánh tay Lục Vô Nghiên, nàng ngọt ngào nói: Tam ca ca, huynh yên tâm đi, muội không chê huynh già đâu! Chờ khi huynh lớn tuổi không thể di chuyển, muội cũng sẽ không ghét bỏ huynh, muội sẽ đẩy xe lăn đưa huynh đến nơi nào huynh muốn đi. Muội cũng sẽ bảo vệ huynh! Nếu ai dám khi dễ huynh, muội sẽ thay huynh đánh họ!
Phương Cẩn Chi nói xong, giơ giơ quả đấm nhỏ của mình lên.
Lục Vô Nghiên lườm nàng một cái: Không cần!
Phương Cẩn Chi vội nói: Tam ca ca huynh đừng giận muội, nghe nói người càng tức giận càng mau già!
Được rồi, được rồi! Muội mau ra ngoài đi! Nơi này không có nước ôn tuyền như trong phủ Ôn Quốc Công, nước nóng sắp lạnh rồi! Lục Vô Nghiên mở cửa, đẩy Phương Cẩn Chi đi ra.
Tam ca ca phải nhớ nhất định không được tức giận đó! Phương Cẩn Chi nở môt nụ cười ngọt ngào về phía Lục Vô Nghiên, sau đó xoay người lại, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Lúc Lục Vô Nghiên ngâm mình trong nước nóng, càng nghĩ càng thấy không đúng lắm. Không phải hắn định trêu chọc Phương Cẩn Chi một chút sao? Nhưng sao cuộc đối thoại lại phát triển theo chiều hướng đó. . . . . .
Lục Vô Nghiên cảm thấy buồn cười.
Lại bị nàng dắt đi lòng vòng, quanh quẩn cả một vòng.
Khá lắm.
Phương Cẩn Chi, muội chờ đó, chúng ta còn rất nhiều thời gian!
Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi dậy thật sớm. Nàng vốn có thói quen ngủ sớm dậy sớm, hiện tại đến ở trong biệt viện của Trưởng Công Chúa, nàng càng không thể không thận trọng khắp nơi, tránh mắc
/192
|