Phương Cẩn Chi dùng hết tất cả sức lực cũng không thể kéo nổi dây cung.
Từ góc độ của Lục Vô Nghiên nhìn sang, Phương Cẩn Chi nâng cung lên, người hơi ngã về phía sau, vòng eo vốn thon thả giống như có thể gãy ngang bất kỳ lúc nào. Ánh mắt của Lục Vô Nghiên dừng lại trên vòng eo không đầy một nắm tay của nàng, không thể dời mắt.
Hô. . . . . . Phương Cẩn Chi thở hắt ra, nàng thu lại sức lực, quay đầu nhìn về phía Lục Vô Nghiên. Tam ca ca, huynh không định giúp một chút sao?
Lúc này Lục Vô Nghiên mới đi tới, hắn đứng sau lưng Phương Cẩn Chi vòng tay qua người nàng, bàn tay to lớn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giúp nàng kéo dây cung tròn như mặt trăng.
Vút -- một tiếng, mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, trúng giữa hồng tâm.
Trong khoảnh khắc khi mũi tên sắc bén bắn ra, dây cung rung mạnh, khiến đầu ngón tay Phương Cẩn Chi tê dại.
Lục Vô Nghiên để cung tên xuống, kéo tay Phương Cẩn Chi nâng niu trong lòng bàn tay, càng nhìn càng nhức đầu. Đôi tay xinh xắn mềm mại như vậy, bây giờ đã đỏ rực, lòng bàn tay còn hơi sưng.
Phương Cẩn Chi không để ý nhiều lắm đến tay của mình, có chút không vui nói: Thật vô dụng mà. . . . . .
Không trách muội được, cây cung quá nặng, dây cung quá căng.
Lại dỗ dành muộ! Phương Cẩn Chi bĩu môi. Tam ca ca, sức lực của muội quá nhỏ. Làm cách nào mới có thể khiến sức lực trở nên mạnh hơn? Đánh quyền? Chạy bộ? Ăn nhiều cơm?
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, rồi nói: Nhưng mà đến lúc đó muội có thể trở thành một Đại Béo rồi. Lưng hùm vai gấu, cao lớn vạm vỡ. . . . . .
Phương Cẩn Chi có chút mâu thuẫn nhíu nhíu mày, nàng hỏi: Vậy nếu muội biến thành Đại Béo, Tam ca ca sẽ không thích muội nữa sao?
Lục Vô Nghiên hơi đình trệ: Cả ngày hỏi ta có thích muội hay không, có biết xấu hổ không hả?
Hắn khẽ khom lưng, dùng trán cụng nhẹ vào trán Phương Cẩn Chi một cái.
Phương Cẩn Chi ngã người ra sau, lấy tay xoa xoa ấn đường. Nàng ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên: Tam ca ca, huynh không thể cứ khi dễ muội hoài như vậy!
Như vậy? Lục Vô Nghiên cười. Vậy muội muốn ta khi dễ muội theo kiểu nào?
Phương Cẩn Chi dĩ nhiên nghe hiểu ý tứ trong câu nói của Lục Vô Nghiên, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, cười nói với nàng: Được rồi, muội muốn học những thứ này về sau luyện cũng không muộn. Tối mai chính là cung yến, trước tiên cần phải cho muội biết một chút lễ tiết trong cung.
Nghe Lục Vô Nghiên nói đến chính sự, Phương Cẩn Chi vội vã gật đầu không ngừng. Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn rất buồn chán, nàng chưa từng tiến vào hoàng cung, mặc dù có biết chút ít lễ tiết trong cung, nhưng thật ra cũng chẳng biết được bao nhiêu. Từ trước đến giờ, Lục Vô Nghiên là người nói không với quy củ, nhưng nàng không thể không chú ý quy củ nha! Mấy ngày nay, nàng vẫn lo lắng sau khi vào cung có làm mất mặt hay không đây, không ngờ Lục Vô Nghiên lại chủ động đề cập tới chuyện này.
Đương nhiên, mặc dù Lục Vô Nghiên biết mấy thứ lễ tiết phức tạp ở trong cung, nhưng hắn không có ý định tuân thủ, lại càng không có ý định giảng thao thao bất tuyệt cho người khác. Hắn đã tìm cho Phương Cẩn Chi một vị ma ma đức cao vọng trọng ở trong cung đến dạy nàng.
Phương Cẩn Chi học cái gì cũng rất nhanh, chỉ mất một buổi chiều đã nắm hết tất cả những lời dạy của ma ma, khiến cho vị ma ma từ trước đến vẫn luôn nghiêm nghị phải gật đầu liên tục.
Biệt viện của Trưởng Công Chúa cũng không giống phủ Ôn Quốc Công, Phương Cẩn Chi cũng không thể tự tại như trước, thật may là mấy ngày nay Lục Vô Nghiên cũng không có việc gì làm, vẫn luôn ở bên cạnh nàng, đấu võ mồm với nàng.
Có lúc Phương Cẩn Chi bị hắn chọc giận, nàng liền tức giận trốn vào trong phòng không để ý tới ai. Nhưng không được bao lâu, nàng lại chạy ra ngoài: trước Tam ca ca , sau cũng Tam ca ca , rồi lôi kéo Lục Vô Nghiên nói chuyện. Giống như quên sạch toàn bộ những chuyện bị Lục Vô Nghiên cố ý trêu chọc nàng trước đó.
Rất nhanh đã đến tối ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi phải theo Lục Vô Nghiên vào cung.
Nàng khoác lên người bộ cung trang nặng nề, học theo dáng vẻ ưỡn ngực ngẩng đầu của Trưởng Công Chúa ở phía trước, thả bước nhẹ nhàng mà chậm chạp, làn váy vừa dày vừa nặng ở sau lưng nàng xòe ra.
Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn bộ dạng nghiêm trang của nàng, rồi dời mắt đi, nhưng nụ cười trên khóe miệng hắn vẫn còn đọng lại chưa tan.
Bàn tiệc được bày đầy trong ngự hoa viên, quần thần ngồi vây quanh. Sở Hoài Xuyên vẫn chưa tới.
Nhìn thấy Trưởng Công Chúa đến, quần thần đều đứng dậy hành lễ.
Hôm nay cung yến không cần đa lễ. Trưởng Công Chúa giơ tay làm động tác nâng dậy. Mặc dù bà nói chuyện, nhưng bước chân cũng không dừng lại, trực tiếp xuyên qua đám quần thần hướng về vị trí chủ tọa.
Bà đi đến chỗ ngồi kế bên long ỷ, rồi xoay người ngồi thẳng.
Lục Vô Nghiên dắt Phương Cẩn Chi hướng về phía chỗ ngồi bên phải. Ngồi bên phải long ỷ là một trung niên nam tử, nhìn ông ấy có chút gầy gò, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại hàm chứa một phong thái lạnh lùng sắc bén. Mỗi một cái liếc mắt đều tạo cho người ta cảm giác nghiêm khắc quá mức.
Lúc Lục Vô Nghiên dẫn Phương Cẩn Chi đi đến bên cạnh ông ấy thì dừng lại, hắn hơi gật đầu: Cẩm Hi Vương.
Thỉnh an phụ vương. Phương Cẩn Chi lập tức dựa theo lễ nghi trong cung hành lễ với Cẩm Hi Vương, đoan trang thỏa đáng. Lần này nàng vào cung, vốn là vì gặp vị nghĩa phụ này của mình một lần.
Cẩm Hi Vương nhìn Phương Cẩn Chi, ông gật đầu một cái, nói: Hôm nay thân thể Vương Phi khó chịu, không thể vào cung, ngày mai Bổn vương sẽ phái người đón con vào vương phủ. Vương Phi có lễ mọn muốn tặng.
Lạnh nhạt, lạnh lùng.
Trong lòng Phương Cẩn Chi hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ vì một đạo thánh chỉ liên kết hai người không hề có mối quan hệ máu mủ nào lại với nhau, vốn chẳng có quan hệ thân tình gì, nên trong lòng Phương Cẩn Chi cũng không có bao nhiêu gợn sóng.
Phương Cẩn Chi quy quy củ củ khom người đáp tạ lần nữa: Đa tạ phụ vương ưu ái.
Lục Vô Nghiên chợt thấy buồn cười, một Phương Cẩn Chi đoan trang lại trong trẻo lạnh lùng như thế này, so với một Phương Cẩn Chi cả ngày quấn lấy hắn mở miệng là một tiếng Tam ca ca quả thật khác biệt không nhỏ.
Vậy chúng ta nhập tọa trước thôi. Lục Vô Nghiên nâng nâng tay, dẫn Phương Cẩn Chi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Phương Cẩn Chi chú ý ly rượu trước mặt Lục Vô Nghiên khác với ly rượu của mình, ánh mắt của nàng nhẹ nhàng đảo một vòng, mới phát hiện chỉ có ly rượu của Lục Vô Nghiên là khác. Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên vừa nhập tọa, tiểu cung nữ đứng phía sau bưng một bình rượu Tang Lạc tinh khiết và thơm nồng đến gần.
Giao cho ta. Trước khi tiểu cung nữ đến gần, Phương Cẩn Chi đã giơ tay lên đón lấy bình Tang Lạc từ trong tay tiểu cung nữ, tự mình rót đầy cho Lục Vô Nghiên.
Cẩm Hi Vương ở bên cạnh hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Rượu trước mặt Lục Vô Nghiên là do Phương Cẩn Chi rót đầy, sau khi Phương Cẩn Chi rót rượu cho hắn, liền đặt bình Tang Lạc xuống, chờ tiểu cung nữ rót rượu cho nàng.
Cẩm Hi Vương nhíu mày một cái, rồi thu tầm mắt về.
Lục Vô Nghiên nở nụ cười, hời hợt bưng ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó nói với Phương Cẩn Chi: Rượu này muội không uống được.
Phương Cẩn Chi cười mỉm, dùng đôi mắt sáng lấp lánh lẳng lặng nhìn Lục Vô Nghiên.
Trong mắt người khác chỉ cảm thấy nàng đoan trang dịu dàng, nhưng Lục Vô Nghiên nhìn thấy trong mắt nàng một chút nghịch ngợm chỉ chỉ đặc biệt thuộc về nàng.
Nếu không ở trong trường hợp như thế này, nàng nhất định sẽ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hờn dỗi mà nói: Tam ca ca, huynh lại chê cười dáng vẻ sau khi say của muội!
Lục Vô Nghiên cúi đầu bật cười, tránh để người khác nhìn thấy nụ cười thấp thoáng trên khóe miệng hắn.
Trong trường hợp náo nhiệt như vậy, bọn họ không cần nói gì, chỉ một ánh mắt thôi là đã đủ hiểu ý của đối phương. Loại ăn ý độc nhất vô nhị này khiến cho Lục Vô Nghiên cảm thấy thỏa mãn.
Hắn thu hồi nụ cười thoáng qua trên khóe miệng, sau khi khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như trước, mới quay sang nhìn Phương Cẩn Chi. Nàng cũng quay đầu lại, mỉm cười ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn.
Dáng ngồi im lặng mỉm cười của nàng đẹp như vầng trăng sáng nơi cuối chân trời.
Nét đẹp của nàng khiến cho Lục Vô Nghiên nhất thời sinh ra một loại kích động -- quản cung yến gì chứ, cứ như vậy dẫn nàng rời đi! Đi đến nơi chỉ có hai người bọn họ!
Lục Vô Nghiên nhịn được.
Trong tiết trung thu, hắn đã không nhịn được mà bế nàng đi trước mặt mọi người, cuối cùng trắc trở lắm mới có thể dỗ dành được bé con của hắn. Lục Vô Nghiên ngã một lần đã khôn hơn một chút, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phương Cẩn Chi, hắn cũng không dám tự tiện chủ trương nữa, làm xằng làm bậy.
Trong tiếng thông báo lanh lảnh của hoạn quan, Sở Hoài Xuyên đi giữa một đám người vây quanh tiến vào.
Phương Cẩn Chi cũng quỳ xuống đất hành lễ giống như những người khác, mắt không dám liếc ngang.
Bình thân cả đi, hôm nay là cung yến, những thứ lễ nghi phiền phức miễn được cứ miễn. Sở Hoài Xuyên mang theo một phi tần nhập tọa.
Phương Cẩn Chi cũng đứng dậy theo những người khác, lúc này mới nhìn đến Sở Hoài Xuyên của hiện tại. Trong trí nhớ của Phương Cẩn Chi, Sở Hoài Xuyên chính là một tiểu hài tử quậy phá lại thích khóc, vẫn luôn quấn lấy Lục Vô Nghiên.
Hôm nay nhìn thấy Sở Hoài Xuyên, Phương Cẩn Chi thật sự lấy làm kinh hãi.
Lúc hắn mười ba tuổi đã gầy yếu hơn so với mấy đứa trẻ cùng trang lứa, thậm chí còn thấp hơn một cái đầu. Nhưng hiện tại dáng vóc của hắn ngược lại đã cao hơn rất nhiều, mặc dù vẫn thấp hơn Lục Vô Nghiên, nhưng đứng giữa quần thần cũng được xem là một người cao ráo. Chẳng qua hắn vẫn gầy gò như cũ, sắc mặt cũng tạo cho người ta cảm giác nhợt nhạt yếu đuối. Hay bởi vì hắn đang mặc một bộ long bào màu vàng sáng chói, cho nên cảm giác gầy yếu và tái nhợt càng thêm rõ ràng.
Hơn nữa, lúc Sở Hoài Xuyên còn nhỏ, ngũ quan của hắn rất giống Lục Vô Nghiên, nhưng hôm nay xem ra dáng dấp của hắn đã không còn giống Lục Vô Nghiên lắm. Phương Cẩn Chi cảm thấy Tam ca ca của nàng là rất đẹp, rất rất đẹp, nét đẹp của hắn không chỉ ở ngũ quan, mà còn ở đôi mắt.
Phương Cẩn Chi rất thích ánh mắt của Lục Vô Nghiên, thích đôi mắt biết cười đầy dịu dàng, thích cái phong tình nơi đuôi mắt khi hắn trêu chọc nàng.
Mặc dù đôi mắt của Sở Hoài Xuyên cũng hẹp dài, nhưng lại khác hoàn toàn so với Lục Vô Nghiên. Trong ánh mắt của Sở Hoài Xuyên giống như chất chứa một nỗi u sầu không tan.
Hắn đã không còn là Tiểu Hoàng đế trong ấn tượng của Phương Cẩn Chi nữa rồi.
Sở Hoài Xuyên quay đầu sang nói với Trưởng Công Chúa hai câu, sau đó hắn xoay đầu lại, nhìn về hướng Lục Vô Nghiên ngồi cách đó không xa.
Đúng lúc Lục Vô Nghiên quay đầu sang hỏi Phương Cẩn Chi có muốn ăn điểm tâm ở trên bàn hay không.
Chỉ một lúc sau, Sở Hoài Xuyên đã dời tầm mắt đi nơi khác.
Phương Cẩn Chi liếc nhìn Lục
Từ góc độ của Lục Vô Nghiên nhìn sang, Phương Cẩn Chi nâng cung lên, người hơi ngã về phía sau, vòng eo vốn thon thả giống như có thể gãy ngang bất kỳ lúc nào. Ánh mắt của Lục Vô Nghiên dừng lại trên vòng eo không đầy một nắm tay của nàng, không thể dời mắt.
Hô. . . . . . Phương Cẩn Chi thở hắt ra, nàng thu lại sức lực, quay đầu nhìn về phía Lục Vô Nghiên. Tam ca ca, huynh không định giúp một chút sao?
Lúc này Lục Vô Nghiên mới đi tới, hắn đứng sau lưng Phương Cẩn Chi vòng tay qua người nàng, bàn tay to lớn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giúp nàng kéo dây cung tròn như mặt trăng.
Vút -- một tiếng, mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, trúng giữa hồng tâm.
Trong khoảnh khắc khi mũi tên sắc bén bắn ra, dây cung rung mạnh, khiến đầu ngón tay Phương Cẩn Chi tê dại.
Lục Vô Nghiên để cung tên xuống, kéo tay Phương Cẩn Chi nâng niu trong lòng bàn tay, càng nhìn càng nhức đầu. Đôi tay xinh xắn mềm mại như vậy, bây giờ đã đỏ rực, lòng bàn tay còn hơi sưng.
Phương Cẩn Chi không để ý nhiều lắm đến tay của mình, có chút không vui nói: Thật vô dụng mà. . . . . .
Không trách muội được, cây cung quá nặng, dây cung quá căng.
Lại dỗ dành muộ! Phương Cẩn Chi bĩu môi. Tam ca ca, sức lực của muội quá nhỏ. Làm cách nào mới có thể khiến sức lực trở nên mạnh hơn? Đánh quyền? Chạy bộ? Ăn nhiều cơm?
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, rồi nói: Nhưng mà đến lúc đó muội có thể trở thành một Đại Béo rồi. Lưng hùm vai gấu, cao lớn vạm vỡ. . . . . .
Phương Cẩn Chi có chút mâu thuẫn nhíu nhíu mày, nàng hỏi: Vậy nếu muội biến thành Đại Béo, Tam ca ca sẽ không thích muội nữa sao?
Lục Vô Nghiên hơi đình trệ: Cả ngày hỏi ta có thích muội hay không, có biết xấu hổ không hả?
Hắn khẽ khom lưng, dùng trán cụng nhẹ vào trán Phương Cẩn Chi một cái.
Phương Cẩn Chi ngã người ra sau, lấy tay xoa xoa ấn đường. Nàng ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên: Tam ca ca, huynh không thể cứ khi dễ muội hoài như vậy!
Như vậy? Lục Vô Nghiên cười. Vậy muội muốn ta khi dễ muội theo kiểu nào?
Phương Cẩn Chi dĩ nhiên nghe hiểu ý tứ trong câu nói của Lục Vô Nghiên, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, cười nói với nàng: Được rồi, muội muốn học những thứ này về sau luyện cũng không muộn. Tối mai chính là cung yến, trước tiên cần phải cho muội biết một chút lễ tiết trong cung.
Nghe Lục Vô Nghiên nói đến chính sự, Phương Cẩn Chi vội vã gật đầu không ngừng. Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn rất buồn chán, nàng chưa từng tiến vào hoàng cung, mặc dù có biết chút ít lễ tiết trong cung, nhưng thật ra cũng chẳng biết được bao nhiêu. Từ trước đến giờ, Lục Vô Nghiên là người nói không với quy củ, nhưng nàng không thể không chú ý quy củ nha! Mấy ngày nay, nàng vẫn lo lắng sau khi vào cung có làm mất mặt hay không đây, không ngờ Lục Vô Nghiên lại chủ động đề cập tới chuyện này.
Đương nhiên, mặc dù Lục Vô Nghiên biết mấy thứ lễ tiết phức tạp ở trong cung, nhưng hắn không có ý định tuân thủ, lại càng không có ý định giảng thao thao bất tuyệt cho người khác. Hắn đã tìm cho Phương Cẩn Chi một vị ma ma đức cao vọng trọng ở trong cung đến dạy nàng.
Phương Cẩn Chi học cái gì cũng rất nhanh, chỉ mất một buổi chiều đã nắm hết tất cả những lời dạy của ma ma, khiến cho vị ma ma từ trước đến vẫn luôn nghiêm nghị phải gật đầu liên tục.
Biệt viện của Trưởng Công Chúa cũng không giống phủ Ôn Quốc Công, Phương Cẩn Chi cũng không thể tự tại như trước, thật may là mấy ngày nay Lục Vô Nghiên cũng không có việc gì làm, vẫn luôn ở bên cạnh nàng, đấu võ mồm với nàng.
Có lúc Phương Cẩn Chi bị hắn chọc giận, nàng liền tức giận trốn vào trong phòng không để ý tới ai. Nhưng không được bao lâu, nàng lại chạy ra ngoài: trước Tam ca ca , sau cũng Tam ca ca , rồi lôi kéo Lục Vô Nghiên nói chuyện. Giống như quên sạch toàn bộ những chuyện bị Lục Vô Nghiên cố ý trêu chọc nàng trước đó.
Rất nhanh đã đến tối ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi phải theo Lục Vô Nghiên vào cung.
Nàng khoác lên người bộ cung trang nặng nề, học theo dáng vẻ ưỡn ngực ngẩng đầu của Trưởng Công Chúa ở phía trước, thả bước nhẹ nhàng mà chậm chạp, làn váy vừa dày vừa nặng ở sau lưng nàng xòe ra.
Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn bộ dạng nghiêm trang của nàng, rồi dời mắt đi, nhưng nụ cười trên khóe miệng hắn vẫn còn đọng lại chưa tan.
Bàn tiệc được bày đầy trong ngự hoa viên, quần thần ngồi vây quanh. Sở Hoài Xuyên vẫn chưa tới.
Nhìn thấy Trưởng Công Chúa đến, quần thần đều đứng dậy hành lễ.
Hôm nay cung yến không cần đa lễ. Trưởng Công Chúa giơ tay làm động tác nâng dậy. Mặc dù bà nói chuyện, nhưng bước chân cũng không dừng lại, trực tiếp xuyên qua đám quần thần hướng về vị trí chủ tọa.
Bà đi đến chỗ ngồi kế bên long ỷ, rồi xoay người ngồi thẳng.
Lục Vô Nghiên dắt Phương Cẩn Chi hướng về phía chỗ ngồi bên phải. Ngồi bên phải long ỷ là một trung niên nam tử, nhìn ông ấy có chút gầy gò, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại hàm chứa một phong thái lạnh lùng sắc bén. Mỗi một cái liếc mắt đều tạo cho người ta cảm giác nghiêm khắc quá mức.
Lúc Lục Vô Nghiên dẫn Phương Cẩn Chi đi đến bên cạnh ông ấy thì dừng lại, hắn hơi gật đầu: Cẩm Hi Vương.
Thỉnh an phụ vương. Phương Cẩn Chi lập tức dựa theo lễ nghi trong cung hành lễ với Cẩm Hi Vương, đoan trang thỏa đáng. Lần này nàng vào cung, vốn là vì gặp vị nghĩa phụ này của mình một lần.
Cẩm Hi Vương nhìn Phương Cẩn Chi, ông gật đầu một cái, nói: Hôm nay thân thể Vương Phi khó chịu, không thể vào cung, ngày mai Bổn vương sẽ phái người đón con vào vương phủ. Vương Phi có lễ mọn muốn tặng.
Lạnh nhạt, lạnh lùng.
Trong lòng Phương Cẩn Chi hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ vì một đạo thánh chỉ liên kết hai người không hề có mối quan hệ máu mủ nào lại với nhau, vốn chẳng có quan hệ thân tình gì, nên trong lòng Phương Cẩn Chi cũng không có bao nhiêu gợn sóng.
Phương Cẩn Chi quy quy củ củ khom người đáp tạ lần nữa: Đa tạ phụ vương ưu ái.
Lục Vô Nghiên chợt thấy buồn cười, một Phương Cẩn Chi đoan trang lại trong trẻo lạnh lùng như thế này, so với một Phương Cẩn Chi cả ngày quấn lấy hắn mở miệng là một tiếng Tam ca ca quả thật khác biệt không nhỏ.
Vậy chúng ta nhập tọa trước thôi. Lục Vô Nghiên nâng nâng tay, dẫn Phương Cẩn Chi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Phương Cẩn Chi chú ý ly rượu trước mặt Lục Vô Nghiên khác với ly rượu của mình, ánh mắt của nàng nhẹ nhàng đảo một vòng, mới phát hiện chỉ có ly rượu của Lục Vô Nghiên là khác. Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên vừa nhập tọa, tiểu cung nữ đứng phía sau bưng một bình rượu Tang Lạc tinh khiết và thơm nồng đến gần.
Giao cho ta. Trước khi tiểu cung nữ đến gần, Phương Cẩn Chi đã giơ tay lên đón lấy bình Tang Lạc từ trong tay tiểu cung nữ, tự mình rót đầy cho Lục Vô Nghiên.
Cẩm Hi Vương ở bên cạnh hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Rượu trước mặt Lục Vô Nghiên là do Phương Cẩn Chi rót đầy, sau khi Phương Cẩn Chi rót rượu cho hắn, liền đặt bình Tang Lạc xuống, chờ tiểu cung nữ rót rượu cho nàng.
Cẩm Hi Vương nhíu mày một cái, rồi thu tầm mắt về.
Lục Vô Nghiên nở nụ cười, hời hợt bưng ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó nói với Phương Cẩn Chi: Rượu này muội không uống được.
Phương Cẩn Chi cười mỉm, dùng đôi mắt sáng lấp lánh lẳng lặng nhìn Lục Vô Nghiên.
Trong mắt người khác chỉ cảm thấy nàng đoan trang dịu dàng, nhưng Lục Vô Nghiên nhìn thấy trong mắt nàng một chút nghịch ngợm chỉ chỉ đặc biệt thuộc về nàng.
Nếu không ở trong trường hợp như thế này, nàng nhất định sẽ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hờn dỗi mà nói: Tam ca ca, huynh lại chê cười dáng vẻ sau khi say của muội!
Lục Vô Nghiên cúi đầu bật cười, tránh để người khác nhìn thấy nụ cười thấp thoáng trên khóe miệng hắn.
Trong trường hợp náo nhiệt như vậy, bọn họ không cần nói gì, chỉ một ánh mắt thôi là đã đủ hiểu ý của đối phương. Loại ăn ý độc nhất vô nhị này khiến cho Lục Vô Nghiên cảm thấy thỏa mãn.
Hắn thu hồi nụ cười thoáng qua trên khóe miệng, sau khi khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như trước, mới quay sang nhìn Phương Cẩn Chi. Nàng cũng quay đầu lại, mỉm cười ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn.
Dáng ngồi im lặng mỉm cười của nàng đẹp như vầng trăng sáng nơi cuối chân trời.
Nét đẹp của nàng khiến cho Lục Vô Nghiên nhất thời sinh ra một loại kích động -- quản cung yến gì chứ, cứ như vậy dẫn nàng rời đi! Đi đến nơi chỉ có hai người bọn họ!
Lục Vô Nghiên nhịn được.
Trong tiết trung thu, hắn đã không nhịn được mà bế nàng đi trước mặt mọi người, cuối cùng trắc trở lắm mới có thể dỗ dành được bé con của hắn. Lục Vô Nghiên ngã một lần đã khôn hơn một chút, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phương Cẩn Chi, hắn cũng không dám tự tiện chủ trương nữa, làm xằng làm bậy.
Trong tiếng thông báo lanh lảnh của hoạn quan, Sở Hoài Xuyên đi giữa một đám người vây quanh tiến vào.
Phương Cẩn Chi cũng quỳ xuống đất hành lễ giống như những người khác, mắt không dám liếc ngang.
Bình thân cả đi, hôm nay là cung yến, những thứ lễ nghi phiền phức miễn được cứ miễn. Sở Hoài Xuyên mang theo một phi tần nhập tọa.
Phương Cẩn Chi cũng đứng dậy theo những người khác, lúc này mới nhìn đến Sở Hoài Xuyên của hiện tại. Trong trí nhớ của Phương Cẩn Chi, Sở Hoài Xuyên chính là một tiểu hài tử quậy phá lại thích khóc, vẫn luôn quấn lấy Lục Vô Nghiên.
Hôm nay nhìn thấy Sở Hoài Xuyên, Phương Cẩn Chi thật sự lấy làm kinh hãi.
Lúc hắn mười ba tuổi đã gầy yếu hơn so với mấy đứa trẻ cùng trang lứa, thậm chí còn thấp hơn một cái đầu. Nhưng hiện tại dáng vóc của hắn ngược lại đã cao hơn rất nhiều, mặc dù vẫn thấp hơn Lục Vô Nghiên, nhưng đứng giữa quần thần cũng được xem là một người cao ráo. Chẳng qua hắn vẫn gầy gò như cũ, sắc mặt cũng tạo cho người ta cảm giác nhợt nhạt yếu đuối. Hay bởi vì hắn đang mặc một bộ long bào màu vàng sáng chói, cho nên cảm giác gầy yếu và tái nhợt càng thêm rõ ràng.
Hơn nữa, lúc Sở Hoài Xuyên còn nhỏ, ngũ quan của hắn rất giống Lục Vô Nghiên, nhưng hôm nay xem ra dáng dấp của hắn đã không còn giống Lục Vô Nghiên lắm. Phương Cẩn Chi cảm thấy Tam ca ca của nàng là rất đẹp, rất rất đẹp, nét đẹp của hắn không chỉ ở ngũ quan, mà còn ở đôi mắt.
Phương Cẩn Chi rất thích ánh mắt của Lục Vô Nghiên, thích đôi mắt biết cười đầy dịu dàng, thích cái phong tình nơi đuôi mắt khi hắn trêu chọc nàng.
Mặc dù đôi mắt của Sở Hoài Xuyên cũng hẹp dài, nhưng lại khác hoàn toàn so với Lục Vô Nghiên. Trong ánh mắt của Sở Hoài Xuyên giống như chất chứa một nỗi u sầu không tan.
Hắn đã không còn là Tiểu Hoàng đế trong ấn tượng của Phương Cẩn Chi nữa rồi.
Sở Hoài Xuyên quay đầu sang nói với Trưởng Công Chúa hai câu, sau đó hắn xoay đầu lại, nhìn về hướng Lục Vô Nghiên ngồi cách đó không xa.
Đúng lúc Lục Vô Nghiên quay đầu sang hỏi Phương Cẩn Chi có muốn ăn điểm tâm ở trên bàn hay không.
Chỉ một lúc sau, Sở Hoài Xuyên đã dời tầm mắt đi nơi khác.
Phương Cẩn Chi liếc nhìn Lục
/192
|