Tuyết quá lớn, xe ngựa rất dễ bị trơn trượt. Lục Vô Nghiên và Nhập Độc đều cưỡi ngựa gấp rút lên đường. Trong tuyết ngược gió xoáy, ngựa cũng sợ.
Gió lạnh thấu xương, Nhập Độc hắng giọng hét lên: Đó là một đôi tiểu nam hài mười tuổi, bị mẫu thân giấu trong nhà mười năm, cuối cùng cũng bại lộ, người trong tông tộc đang thương thảo cách xử trí hai hài tử đó!
Chỗ nào bị dính liền? Lục Vô Nghiên lớn tiếng hỏi.
Cánh tay! Từ bả vai đi xuống dùng chung một cánh tay! Gió tuyết gào thét, Nhập Độc phải hắng giọng gào lên muốn vỡ cả giọng, khó khăn lắm rơi vào tai của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, thúc ngựa đi về phía trước. Gió điên cuồng khắc nghiệt, áo tơi trên người hắn hoàn toàn không che chắn được, cái lạnh thấm sâu vào cơ thể, giống như bị vứt vào hầm băng.
Tám năm qua, Lục Vô Nghiên hao phí tài lực, nhân lực, sai người tìm kiếm những song sinh tử có bộ phận cơ thể dính liền nhau từ nhỏ. Phần lớn bọn chúng chỉ là những đứa trẻ, đôi số 17 vừa chết là đôi lớn tuổi nhất tìm được, lúc tìm được đã mười lăm tuổi.
Bởi vì song sinh tử có cơ thể tương liên từ nhỏ nên hầu hết đều sống không lâu. Nếu không phải tự bệnh mà chết, cũng vì lễ pháp cố thủ, bị người khác sát hại. Có cặp đôi được người của Lục Vô Nghiên tìm được thì chỉ còn hơi thở thoi thóp. Có cặp đôi khi được tìm thấy đã là hai thi thể lạnh ngắt. Cho nên cho dù Lục Vô Nghiên tốn bao nhiêu tâm lực tìm kiếm, tám năm qua cũng chỉ tìm được 17 đôi song sinh tử như vậy.
Những song sinh tử trăm cay nghìn đắng mới tìm được ở Đại Liêu, thậm chí tại các quốc gia khác, bộ phận cơ thể tương liên không giống nhau. Có bụng tương liên, mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy đều là gương mặt của đối phương, lúc bọn họ đi đứng hay làm cái gì, chỉ có thể một người lui về phía sau một người đi về phía trước. Có mông eo tương liên, bọn họ chỉ có thể như nhền nhền bò chậm chạp, vĩnh viễn không thể đứng thẳng. Có cặp dùng chung hai chân, từ phần eo sinh trưởng ra hai thân trên, hai chân của bọn hắn quá ngắn, đừng nói đứng thẳng, ngay cả bò cũng làm không được; thậm chí còn có cặp dùng chung thân thể, ở cổ sinh ra hai cái đầu, không thể xác định đây rốt cuộc có phải là hai người hay không, hay chỉ tính là một người nhưng có thêm một cái đầu.
Đây là song sinh tử đầu tiên tìm được dùng chung cánh tay -- rất giống với tình huống của Bình Bình và An An.
Lục Vô Nghiên cũng không phải là người thiện tâm, hắn hoàn toàn không để ý đến sống chết của Bình Bình và An An, hắn chỉ để ý sau khi hai đứa bé đó chết, Phương Cẩn Chi sẽ khổ sở tuyệt vọng.
Đó là một thôn trang rất nhỏ, người trong thôn hầu như đều cùng một họ. Nhà nào xảy ra chuyện lớn gì, cũng phải đến mời các trưởng lão trong tông tộc tới định đoạt. Giữa thời tiết khắc nghiệt như hôm nay, người cả thôn gần như đều không ngủ. Trong từ đường đèn đuốc sáng trưng, người trong thôn đều nhồi nhét cả vào trong đó. Tiếng bàn luận xôn xao, xen lẫn cả tiếng chửi rủa khạc nước miếng, còn có tiếng hét kinh sợ không ngừng của nữ nhân, và trẻ con.
Mấy vị lão giả đứng trước từ đường, quỳ giữa từ đường là hai tiểu nam hài gần mười tuổi gầy trơ xương, thân thể của bọn chúng áp sát vào nhau, cúi đầu run rẩy, sợ hãi run cầm cập.
Một phụ nhân gầy gò mặc áo tang bằng vải thô khóc chết đi sống lại che chắn trước mặt hai đứa bé.
Cố Lục quả phụ! Không ngờ ngươi lại có thể che giấu một đôi yêu nghiệt như vậy trong nhà!
Ngươi không xứng được tông tộc lập cho tấm bảng trinh tiết! Trả lại! Trả lại đi!
Đúng! Nói không chừng là do ngươi không thủ tiết, trời giáng tai tinh!
Chả trách trượng phu của ngươi lại chết sớm như vậy, chính là bị đôi yêu nghiệt này khắc chết!
Không! Phụ nhân gầy gò được gọi là Cố Lục quả phụ la lên thất thanh. Hài tử của ta không phải là yêu nghiệt, trượng phu của ta cũng không bị hài tử của ta khắc chết!
Hài tử như vậy chính là điềm không lành của trời! Trượng phu của ngươi chính là bị bọn chúng khắc chết!
Không phải! Cố Lục quả phụ lắc đầu liên tục, không ngừng kêu gào. Lúc hài tử của ta còn chưa ra đời, trượng phu của ta đã bệnh rất nặng! Hắn bệnh chết, không phải bị hài tử của ta khắc chết!
Nàng vừa quỳ vừa lết đến chân tộc trưởng, ôm lấy chân của vị lão giả râu tóc bạc trắng, gào khóc nói: Tộc trưởng, hài tử của ta vô tội! Van cầu ngài phát phát từ bi đừng thương tổn bọn chúng! Bọn chúng thật sự vô tội! Bọn chúng không phải yêu nghiệt! Cũng không phải điềm không may! Trượng phu của ta thật sự không phải bị bọn chúng hại chết. . . . . . Hai đứa nó rất nghe lời, hiểu chuyện! Là hài tử ngoan. . . . . .
Vốn là một phụ nhân một chữ bẻ đôi cũng không biết, gặp phải đại nạn như thế này, đã sớm không làm chủ được bình tĩnh, chỉ có thể khóc lóc và lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần những lời như vậy.
Tránh ra! Tộc trưởng chán ghét đá nàng ấy văng ra. Đừng gieo vận rủi của nhà ngươi cho ta!
Cố Lục quả phụ vốn đã gầy yếu, bị tộc trưởng đá một cước vào ngực, khiến tim nàng đau đớn kịch liệt từng cơn. Nhưng nàng hoàn toàn không để ý đến đau đớn, chỉ một lòng nghĩ tới hai nhi tử, nàng sợ đầu sợ đuôi, chỉ muốn cầu tình nhưng lại khiến người ta ghét bỏ, lại bị đá văng ra.
Tộc trưởng lên tiếng: Người đâu, kéo hai đứa trẻ không lành này ra ngoài thiêu chết!
Không! Cố Lục quả phụ hét to một tiếng, bò trở về, ôm lấy hai nhi tử của mình thật chặt, hận không thể dùng toàn bộ bản thân để bảo vệ hai đứa bé.
Tộc trưởng! Có người đứng ra nói. Thời tiết bên ngoài xấu như vậy, củi đốt không được!
Có một phụ nhân nghe thấy tiếng khóc của Cố Lục quả phụ và hai đứa trẻ, có chút không nhẫn tâm. Nàng nhỏ giọng nói: Không bằng cho bọn chúng một bình độc dược, để bọn họ uống . . . . .
Một người khác lập tức phản đối: Không được, bọn chúng đại biểu cho vận rủi, chỉ có thể dùng lửa để thiêu mới có thể thiêu rụi tất cả vận rủi mà bọn chúng mang tới! Không trừ hết vận rủi ngươi sẽ phụ trách sao?
Phụ nhân cầu vừa cầu xin không dám nói thêm gì nữa.
Cứ làm như vậy đi! Trương trưởng lão nói. Trói bọn chúng vào gốc cây bên ngoài, đợi đến ngày mai trời vừa sáng, tuyết ngừng rơi, sẽ thiêu bọn chúng!
Hai tiểu nam hài run rẩy toàn thân, sợ hãi nhìn những người tới bắt bọn chúng.
Đừng! Đừng thương tổn các con ta! Cố Lục quả phụ dốc toàn bộ hơi sức đẩy đám người muốn bắt nhi tử của nàng. Nhưng nàng là chỉ một phụ nhân gầy yếu, làm sao có thể chống cự lại mấy tráng niên trong thôn? Nàng nhanh chóng bị người ta kéo ra, thậm chí có một hán tử trong thôn từ trước đến giờ chơi bời lêu lổng, thuận tay sờ soạng ngực nàng, mông eo nàng, ăn hết đậu hũ.
Mẫu thân! Mẫu thân! Hai nam hài gào khóc đưa tay về phía mẫu thân mình kêu cứu, nhưng bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân của mình càng lúc càng xa.
Có lẽ người bắt hai tiểu nam hài ghét bỏ vận rủi trên người bọn chúng, nên chỉ nắm lấy cổ áo nâng bọn chúng lên, đưa bọn chúng ra ngoài.
Đám người còn lại thì cứ như tránh né ôn thần tự động nhường đường, hai tiểu nam hài bị kéo lê trên mặt tuyết, y phục xốc xếch, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi vào cơ thể bọn chúng, nhưng bọn chúng lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh, vì gió tuyết có lạnh hơn nữa cũng không bằng cái rét lạnh của nỗi sợ hãi trong lòng bọn chúng.
Ở đây đi! Một hán tử đạp một cước vào gốc cây dương, tuyết đọng trên cây rơi xuống, rơi trúng vai hắn ta, hắn ta run lẩy bẩy, phủi tuyết trên vai xuống, nhưng tuyết càng rơi càng nhiều, trên người hắn ta nhanh chóng bị che phủ bơi một lớp tuyết trắng xóa. Hắn ta không kiên nhẫn nói: Đừng lằng nhằng nữa, nhanh lên!
Hắn ta là trưởng tôn của tộc trưởng, người trong thôn đều rất nghe lời của hắn.
Được rồi! Sớm đã có người chuẩn bị sẵn dây thừng, thô lỗ trói hai tiểu nam hài vào gốc cây.
Trong lúc bị lôi kéo, y phục trên người của hai tiểu nam hài gầy yếu đã bị mở bung ra, phơi bày gần nửa người trên. Sợi dây thừng thô ráp lại siết thật chặt cơ thể gầy gò của bọn chúng, đến rướm máu.
Bọn chúng đã sớm sợ hãi đến hồn bay phách tán, chỉ bất lực nhìn về hướng từ đường, gọi từng tiếng từng tiếng 'mẫu thân'.
Phi! Có người còn phun nước bọt lên người hai tiểu nam hài. Chẳng trách mùa màng năm nay không thu hoạch được, nhất định là bởi vì hai đứa ngươi! Xúi quẩy!
Một người khác kéo hắn đi vào trong từ đường, vừa đi vừa nói: Được rồi được rồi, lúc này trời lạnh đất đóng băng, đi vào nhanh thôi. Đợi sáng mai bọn chúng cũng chết rét rồi, một cây đuốc thiêu sạch, xúi quẩy gì cũng bị biến mất!
Hài tử của ta! Cố Lục quả phụ lảo đảo xông ra, đoạn đường không quá xa, nhưng nàng lại ngã hai lần, mới nhào được đến trước mặt hai nhi tử của mình. Nàng dùng đôi tay đông cứng cởi dây trói siết chặt trên người hai tiểu nam hài, vừa cởi vừa nói: Đừng sợ, đừng sợ, mẫu thân sẽ cứu các con!
Trong thời tiết giọt nước cũng đóng thành băng, Cố Lục quả phụ vốn đã mặc rất ít, lại thêm hốt hoảng và sợ hãi, làm thế nào cũng không tháo được dây trói trên người hai đứa trẻ.
Tộc trưởng đứng ở cửa từ đường, ông ta nện cây gậy xuống đất thật mạnh, tức giận nói: Cố Lục quả phụ, không thiêu chết luôn cả ngươi là đã nể tình phẩm tính đoan chính thủ tiết mười năm của ngươi rồi! Đừg có ở đó mà gây rối!
Hai tay đang tháo dây trói của Cố Lục quả phụ rung lên rồi ngừng lại động tác, cả người nàng ấy không nhúc nhích vẫn cứng đờ ở đó.
Mẫu
Gió lạnh thấu xương, Nhập Độc hắng giọng hét lên: Đó là một đôi tiểu nam hài mười tuổi, bị mẫu thân giấu trong nhà mười năm, cuối cùng cũng bại lộ, người trong tông tộc đang thương thảo cách xử trí hai hài tử đó!
Chỗ nào bị dính liền? Lục Vô Nghiên lớn tiếng hỏi.
Cánh tay! Từ bả vai đi xuống dùng chung một cánh tay! Gió tuyết gào thét, Nhập Độc phải hắng giọng gào lên muốn vỡ cả giọng, khó khăn lắm rơi vào tai của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, thúc ngựa đi về phía trước. Gió điên cuồng khắc nghiệt, áo tơi trên người hắn hoàn toàn không che chắn được, cái lạnh thấm sâu vào cơ thể, giống như bị vứt vào hầm băng.
Tám năm qua, Lục Vô Nghiên hao phí tài lực, nhân lực, sai người tìm kiếm những song sinh tử có bộ phận cơ thể dính liền nhau từ nhỏ. Phần lớn bọn chúng chỉ là những đứa trẻ, đôi số 17 vừa chết là đôi lớn tuổi nhất tìm được, lúc tìm được đã mười lăm tuổi.
Bởi vì song sinh tử có cơ thể tương liên từ nhỏ nên hầu hết đều sống không lâu. Nếu không phải tự bệnh mà chết, cũng vì lễ pháp cố thủ, bị người khác sát hại. Có cặp đôi được người của Lục Vô Nghiên tìm được thì chỉ còn hơi thở thoi thóp. Có cặp đôi khi được tìm thấy đã là hai thi thể lạnh ngắt. Cho nên cho dù Lục Vô Nghiên tốn bao nhiêu tâm lực tìm kiếm, tám năm qua cũng chỉ tìm được 17 đôi song sinh tử như vậy.
Những song sinh tử trăm cay nghìn đắng mới tìm được ở Đại Liêu, thậm chí tại các quốc gia khác, bộ phận cơ thể tương liên không giống nhau. Có bụng tương liên, mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy đều là gương mặt của đối phương, lúc bọn họ đi đứng hay làm cái gì, chỉ có thể một người lui về phía sau một người đi về phía trước. Có mông eo tương liên, bọn họ chỉ có thể như nhền nhền bò chậm chạp, vĩnh viễn không thể đứng thẳng. Có cặp dùng chung hai chân, từ phần eo sinh trưởng ra hai thân trên, hai chân của bọn hắn quá ngắn, đừng nói đứng thẳng, ngay cả bò cũng làm không được; thậm chí còn có cặp dùng chung thân thể, ở cổ sinh ra hai cái đầu, không thể xác định đây rốt cuộc có phải là hai người hay không, hay chỉ tính là một người nhưng có thêm một cái đầu.
Đây là song sinh tử đầu tiên tìm được dùng chung cánh tay -- rất giống với tình huống của Bình Bình và An An.
Lục Vô Nghiên cũng không phải là người thiện tâm, hắn hoàn toàn không để ý đến sống chết của Bình Bình và An An, hắn chỉ để ý sau khi hai đứa bé đó chết, Phương Cẩn Chi sẽ khổ sở tuyệt vọng.
Đó là một thôn trang rất nhỏ, người trong thôn hầu như đều cùng một họ. Nhà nào xảy ra chuyện lớn gì, cũng phải đến mời các trưởng lão trong tông tộc tới định đoạt. Giữa thời tiết khắc nghiệt như hôm nay, người cả thôn gần như đều không ngủ. Trong từ đường đèn đuốc sáng trưng, người trong thôn đều nhồi nhét cả vào trong đó. Tiếng bàn luận xôn xao, xen lẫn cả tiếng chửi rủa khạc nước miếng, còn có tiếng hét kinh sợ không ngừng của nữ nhân, và trẻ con.
Mấy vị lão giả đứng trước từ đường, quỳ giữa từ đường là hai tiểu nam hài gần mười tuổi gầy trơ xương, thân thể của bọn chúng áp sát vào nhau, cúi đầu run rẩy, sợ hãi run cầm cập.
Một phụ nhân gầy gò mặc áo tang bằng vải thô khóc chết đi sống lại che chắn trước mặt hai đứa bé.
Cố Lục quả phụ! Không ngờ ngươi lại có thể che giấu một đôi yêu nghiệt như vậy trong nhà!
Ngươi không xứng được tông tộc lập cho tấm bảng trinh tiết! Trả lại! Trả lại đi!
Đúng! Nói không chừng là do ngươi không thủ tiết, trời giáng tai tinh!
Chả trách trượng phu của ngươi lại chết sớm như vậy, chính là bị đôi yêu nghiệt này khắc chết!
Không! Phụ nhân gầy gò được gọi là Cố Lục quả phụ la lên thất thanh. Hài tử của ta không phải là yêu nghiệt, trượng phu của ta cũng không bị hài tử của ta khắc chết!
Hài tử như vậy chính là điềm không lành của trời! Trượng phu của ngươi chính là bị bọn chúng khắc chết!
Không phải! Cố Lục quả phụ lắc đầu liên tục, không ngừng kêu gào. Lúc hài tử của ta còn chưa ra đời, trượng phu của ta đã bệnh rất nặng! Hắn bệnh chết, không phải bị hài tử của ta khắc chết!
Nàng vừa quỳ vừa lết đến chân tộc trưởng, ôm lấy chân của vị lão giả râu tóc bạc trắng, gào khóc nói: Tộc trưởng, hài tử của ta vô tội! Van cầu ngài phát phát từ bi đừng thương tổn bọn chúng! Bọn chúng thật sự vô tội! Bọn chúng không phải yêu nghiệt! Cũng không phải điềm không may! Trượng phu của ta thật sự không phải bị bọn chúng hại chết. . . . . . Hai đứa nó rất nghe lời, hiểu chuyện! Là hài tử ngoan. . . . . .
Vốn là một phụ nhân một chữ bẻ đôi cũng không biết, gặp phải đại nạn như thế này, đã sớm không làm chủ được bình tĩnh, chỉ có thể khóc lóc và lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần những lời như vậy.
Tránh ra! Tộc trưởng chán ghét đá nàng ấy văng ra. Đừng gieo vận rủi của nhà ngươi cho ta!
Cố Lục quả phụ vốn đã gầy yếu, bị tộc trưởng đá một cước vào ngực, khiến tim nàng đau đớn kịch liệt từng cơn. Nhưng nàng hoàn toàn không để ý đến đau đớn, chỉ một lòng nghĩ tới hai nhi tử, nàng sợ đầu sợ đuôi, chỉ muốn cầu tình nhưng lại khiến người ta ghét bỏ, lại bị đá văng ra.
Tộc trưởng lên tiếng: Người đâu, kéo hai đứa trẻ không lành này ra ngoài thiêu chết!
Không! Cố Lục quả phụ hét to một tiếng, bò trở về, ôm lấy hai nhi tử của mình thật chặt, hận không thể dùng toàn bộ bản thân để bảo vệ hai đứa bé.
Tộc trưởng! Có người đứng ra nói. Thời tiết bên ngoài xấu như vậy, củi đốt không được!
Có một phụ nhân nghe thấy tiếng khóc của Cố Lục quả phụ và hai đứa trẻ, có chút không nhẫn tâm. Nàng nhỏ giọng nói: Không bằng cho bọn chúng một bình độc dược, để bọn họ uống . . . . .
Một người khác lập tức phản đối: Không được, bọn chúng đại biểu cho vận rủi, chỉ có thể dùng lửa để thiêu mới có thể thiêu rụi tất cả vận rủi mà bọn chúng mang tới! Không trừ hết vận rủi ngươi sẽ phụ trách sao?
Phụ nhân cầu vừa cầu xin không dám nói thêm gì nữa.
Cứ làm như vậy đi! Trương trưởng lão nói. Trói bọn chúng vào gốc cây bên ngoài, đợi đến ngày mai trời vừa sáng, tuyết ngừng rơi, sẽ thiêu bọn chúng!
Hai tiểu nam hài run rẩy toàn thân, sợ hãi nhìn những người tới bắt bọn chúng.
Đừng! Đừng thương tổn các con ta! Cố Lục quả phụ dốc toàn bộ hơi sức đẩy đám người muốn bắt nhi tử của nàng. Nhưng nàng là chỉ một phụ nhân gầy yếu, làm sao có thể chống cự lại mấy tráng niên trong thôn? Nàng nhanh chóng bị người ta kéo ra, thậm chí có một hán tử trong thôn từ trước đến giờ chơi bời lêu lổng, thuận tay sờ soạng ngực nàng, mông eo nàng, ăn hết đậu hũ.
Mẫu thân! Mẫu thân! Hai nam hài gào khóc đưa tay về phía mẫu thân mình kêu cứu, nhưng bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân của mình càng lúc càng xa.
Có lẽ người bắt hai tiểu nam hài ghét bỏ vận rủi trên người bọn chúng, nên chỉ nắm lấy cổ áo nâng bọn chúng lên, đưa bọn chúng ra ngoài.
Đám người còn lại thì cứ như tránh né ôn thần tự động nhường đường, hai tiểu nam hài bị kéo lê trên mặt tuyết, y phục xốc xếch, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi vào cơ thể bọn chúng, nhưng bọn chúng lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh, vì gió tuyết có lạnh hơn nữa cũng không bằng cái rét lạnh của nỗi sợ hãi trong lòng bọn chúng.
Ở đây đi! Một hán tử đạp một cước vào gốc cây dương, tuyết đọng trên cây rơi xuống, rơi trúng vai hắn ta, hắn ta run lẩy bẩy, phủi tuyết trên vai xuống, nhưng tuyết càng rơi càng nhiều, trên người hắn ta nhanh chóng bị che phủ bơi một lớp tuyết trắng xóa. Hắn ta không kiên nhẫn nói: Đừng lằng nhằng nữa, nhanh lên!
Hắn ta là trưởng tôn của tộc trưởng, người trong thôn đều rất nghe lời của hắn.
Được rồi! Sớm đã có người chuẩn bị sẵn dây thừng, thô lỗ trói hai tiểu nam hài vào gốc cây.
Trong lúc bị lôi kéo, y phục trên người của hai tiểu nam hài gầy yếu đã bị mở bung ra, phơi bày gần nửa người trên. Sợi dây thừng thô ráp lại siết thật chặt cơ thể gầy gò của bọn chúng, đến rướm máu.
Bọn chúng đã sớm sợ hãi đến hồn bay phách tán, chỉ bất lực nhìn về hướng từ đường, gọi từng tiếng từng tiếng 'mẫu thân'.
Phi! Có người còn phun nước bọt lên người hai tiểu nam hài. Chẳng trách mùa màng năm nay không thu hoạch được, nhất định là bởi vì hai đứa ngươi! Xúi quẩy!
Một người khác kéo hắn đi vào trong từ đường, vừa đi vừa nói: Được rồi được rồi, lúc này trời lạnh đất đóng băng, đi vào nhanh thôi. Đợi sáng mai bọn chúng cũng chết rét rồi, một cây đuốc thiêu sạch, xúi quẩy gì cũng bị biến mất!
Hài tử của ta! Cố Lục quả phụ lảo đảo xông ra, đoạn đường không quá xa, nhưng nàng lại ngã hai lần, mới nhào được đến trước mặt hai nhi tử của mình. Nàng dùng đôi tay đông cứng cởi dây trói siết chặt trên người hai tiểu nam hài, vừa cởi vừa nói: Đừng sợ, đừng sợ, mẫu thân sẽ cứu các con!
Trong thời tiết giọt nước cũng đóng thành băng, Cố Lục quả phụ vốn đã mặc rất ít, lại thêm hốt hoảng và sợ hãi, làm thế nào cũng không tháo được dây trói trên người hai đứa trẻ.
Tộc trưởng đứng ở cửa từ đường, ông ta nện cây gậy xuống đất thật mạnh, tức giận nói: Cố Lục quả phụ, không thiêu chết luôn cả ngươi là đã nể tình phẩm tính đoan chính thủ tiết mười năm của ngươi rồi! Đừg có ở đó mà gây rối!
Hai tay đang tháo dây trói của Cố Lục quả phụ rung lên rồi ngừng lại động tác, cả người nàng ấy không nhúc nhích vẫn cứng đờ ở đó.
Mẫu
/192
|