Ngày đó, Tam nãi nãi vội vã ra khỏi phủ Ôn Quốc Công, đến Hàm Hương tửu trang để tra xét tình hình, nhưng tình hình thực tế còn tệ hơn so với tưởng tượng của bà ta rất nhiều. Bà ta cẩn thận tra xét việc buôn bán của tửu trang, mới phát hiện doanh thu năm nay của Hàm Hương tửu trang đặc biệt thấp. Cộng thêm mấy sự cố gần đây, quả thật thu nhập không đủ chi tiêu.
Tam nãi nãi khẽ cắn răng, lấy nguồn vốn ở nơi khác để bồi thường cho mấy tửu lâu đã mua phải rượu kém chất lượng, hi vọng có thể giải quyết khó khăn lần này, nhất định không thể để ảnh hưởng đến con đường làm ăn sau này của Hàm Hương tửu trang.
Nhưng sau khi bồi thường cho mấy khách hàng đã đặt rượu rất nhiều năm tại Hàm Hương tửu trang, bọn họ cũng không tiếp tục đặt hàng ở Hàm Hương tửu trang. Tam nãi nãi đã đầu tư quá nhiều bạc, cả ngày vô cùng sốt ruột chờ tin tức. Nhưng đến khi mấy gia bộc kia trở về, lại nói cho bà ta biết mấy khách hàng lâu năm đó vẫn không thay đổi chủ ý, vẫn không muốn tiếp tục đặt rượu từ Hàm Hương tửu trang.
Tam nãi nãi vốn còn tưởng rằng bọn họ muốn mượn cơ hội này để ép giá, nhưng sau quá trình điều tra, mới biết được bọn họ đã sớm đặt rượu ở nơi khác. Chủ nhân của tửu trang đó chính là Phương Tông Khác Phương tiên sinh mà lúc trước đã bán tranh chữ với giá trên trời.
Bà ta mới ý thức được là có người muốn phá hoại tửu trang của bà ta!
Liên tiếp mấy ngày, Tam nãi nãi đều mặt ủ mày chau. Qua thêm bốn năm ngày chính là sinh thần của Tam lão gia, tam nãi nãi không thể không cố gắng nở nụ cười gượng gạo, lo trong lo ngoài.
Ngũ nãi nãi nhíu mày, cười nói: Mấy ngày nay sắc mặt của Tam tẩu không được tốt. . . . . .
Tam nãi nãi cười gượng gạo nói: Có thể do thời tiết thay đổi, có hơi cảm lạnh.
Hiện tại đã là mùa xuân vạn vật sinh sôi nẩy nở, thời tiết cũng càng ngày càng ấm áp hơn, làm gì có chuyện thời tiết thay đổi như bà ta vừa nói? Ngũ nãi nãi cũng là một người khôn khéo, dĩ nhiên bà ta cũng biết chuyện tửu trang trong tay Tam nãi nãi đã xảy ra vấn đề lớn. Bà ta cúi đầu, chỉ cười không nói.
Phương Cẩn Chi ngửi ngửi mùi hương thơm mát của Lê Hoa Tửu bên trong ly rượu, nàng ngọt ngào nói với Tam lão gia: Ngoại tổ phụ, Lê Hoa tửu này thơm thật!
Tam lão gia cười hai tiếng, nói: Con cũng đừng uống rượu, cẩn thận lại say.
Phương Cẩn Chi xấu hổ nhấp môi một cái: Ngoại tổ phụ, người cười nhạo con! Nhưng bây giờ con đã có thể uống được một chút xíu rồi đó! Uống ít chắc sẽ không say!
Nàng nói xong liền nhấp một ngụm Lê Hoa Tửu. Nàng uống thật chậm, không hấp tấp như lần trước cố ý luyện tửu lượng ở biệt viện của Trưởng Công Chúa.
Mỹ nhân uống rượu, tạo ra một cảnh đẹp say lòng người.
Lục Vô Ki không khỏi nhìn nàng hơn hai lần, hắn nhanh chóng cụp mắt xuống, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong chén.
Có tiến bộ, Cẩn Chi của chúng ta vậy mà lại uống được rượu. Tam lão gia cười to.
Phương Cẩn Chi đặt ly rượu xuống, rượu trong chén đã vơi đi một nửa. Nàng chăm chú nhìn rượu bên trong chén, ấn đường khẽ chau lại, mang theo chút phức tạp.
Sao vậy? Không lẽ đã say? Ngũ nãi nãi ở một bên ân cần hỏi han.
Không có. Phương Cẩn Chi cười ngọt ngào. Chẳng qua là cảm thấy mùi vị của Lê Hoa Tửu này không giống khi còn bé cho lắm. . . . .
Trong lòng Tam nãi nãi hơi nghẹn lại, bà ta cau mày nói: Khi con còn nhỏ chưa từng uống rượu, làm sao biết được mùi vị không giống nhau?
Đúng rồi, lúc con còn nhỏ chưa từng uống Lê Hoa Tửu. Nhưng phụ thân con thích uống, mỗi bữa tối đều muốn uống một chén. Sau đó, mỗi lần con đến gần phụ thân, trên người phụ thân đều là mùi Lê Hoa Tửu. Phương Cẩn Chi rũ mi, cau mày nhìn ly rượu Lê Hoa Tửu. Nàng chậm rãi lắc đầu. Sao con cứ có cảm giác mùi Lê Hoa Tửu này có cái gì đó không đúng? Ưm, con không nói Lê Hoa Tửu này không ngon, mà là nó không giống rượu trong tửu trang của phụ thân. Không phải rượu trong phủ chúng ta dùng đều được lấy từ tửu trang của phụ thân sao?
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn Tam nãi nãi, trong ánh mắt nàng có sự nghi ngờ sâu sắc, còn có ý cười nhàn nhạt.
Trong cái nhìn như rất bình thường của Phương Cẩn Chi, trái tim Tam nãi nãi nhảy lên hai cái.
Tam lão gia cau mày, ông bưng ly rượu trước mặt lên nếm thử một miếng, nói: Đích xác không phải là mùi vị của Hàm Hương tửu trang.
Ngũ nãi nãi ở một bên hát phụ họa: Tam tẩu, sao tẩu lại không dùng rượu của tửu trang nhà chúng ta?
Ngũ nãi nãi Ai nha một tiếng, vội vàng nói với Phương Cẩn Chi: Cữu mẫu lỡ lời, là tửu trang của Phương gia con. Cẩn Chi đừng trách cữu mẫu nói lỡ lời, cữu mẫu không có ý
Tam nãi nãi khẽ cắn răng, lấy nguồn vốn ở nơi khác để bồi thường cho mấy tửu lâu đã mua phải rượu kém chất lượng, hi vọng có thể giải quyết khó khăn lần này, nhất định không thể để ảnh hưởng đến con đường làm ăn sau này của Hàm Hương tửu trang.
Nhưng sau khi bồi thường cho mấy khách hàng đã đặt rượu rất nhiều năm tại Hàm Hương tửu trang, bọn họ cũng không tiếp tục đặt hàng ở Hàm Hương tửu trang. Tam nãi nãi đã đầu tư quá nhiều bạc, cả ngày vô cùng sốt ruột chờ tin tức. Nhưng đến khi mấy gia bộc kia trở về, lại nói cho bà ta biết mấy khách hàng lâu năm đó vẫn không thay đổi chủ ý, vẫn không muốn tiếp tục đặt rượu từ Hàm Hương tửu trang.
Tam nãi nãi vốn còn tưởng rằng bọn họ muốn mượn cơ hội này để ép giá, nhưng sau quá trình điều tra, mới biết được bọn họ đã sớm đặt rượu ở nơi khác. Chủ nhân của tửu trang đó chính là Phương Tông Khác Phương tiên sinh mà lúc trước đã bán tranh chữ với giá trên trời.
Bà ta mới ý thức được là có người muốn phá hoại tửu trang của bà ta!
Liên tiếp mấy ngày, Tam nãi nãi đều mặt ủ mày chau. Qua thêm bốn năm ngày chính là sinh thần của Tam lão gia, tam nãi nãi không thể không cố gắng nở nụ cười gượng gạo, lo trong lo ngoài.
Ngũ nãi nãi nhíu mày, cười nói: Mấy ngày nay sắc mặt của Tam tẩu không được tốt. . . . . .
Tam nãi nãi cười gượng gạo nói: Có thể do thời tiết thay đổi, có hơi cảm lạnh.
Hiện tại đã là mùa xuân vạn vật sinh sôi nẩy nở, thời tiết cũng càng ngày càng ấm áp hơn, làm gì có chuyện thời tiết thay đổi như bà ta vừa nói? Ngũ nãi nãi cũng là một người khôn khéo, dĩ nhiên bà ta cũng biết chuyện tửu trang trong tay Tam nãi nãi đã xảy ra vấn đề lớn. Bà ta cúi đầu, chỉ cười không nói.
Phương Cẩn Chi ngửi ngửi mùi hương thơm mát của Lê Hoa Tửu bên trong ly rượu, nàng ngọt ngào nói với Tam lão gia: Ngoại tổ phụ, Lê Hoa tửu này thơm thật!
Tam lão gia cười hai tiếng, nói: Con cũng đừng uống rượu, cẩn thận lại say.
Phương Cẩn Chi xấu hổ nhấp môi một cái: Ngoại tổ phụ, người cười nhạo con! Nhưng bây giờ con đã có thể uống được một chút xíu rồi đó! Uống ít chắc sẽ không say!
Nàng nói xong liền nhấp một ngụm Lê Hoa Tửu. Nàng uống thật chậm, không hấp tấp như lần trước cố ý luyện tửu lượng ở biệt viện của Trưởng Công Chúa.
Mỹ nhân uống rượu, tạo ra một cảnh đẹp say lòng người.
Lục Vô Ki không khỏi nhìn nàng hơn hai lần, hắn nhanh chóng cụp mắt xuống, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong chén.
Có tiến bộ, Cẩn Chi của chúng ta vậy mà lại uống được rượu. Tam lão gia cười to.
Phương Cẩn Chi đặt ly rượu xuống, rượu trong chén đã vơi đi một nửa. Nàng chăm chú nhìn rượu bên trong chén, ấn đường khẽ chau lại, mang theo chút phức tạp.
Sao vậy? Không lẽ đã say? Ngũ nãi nãi ở một bên ân cần hỏi han.
Không có. Phương Cẩn Chi cười ngọt ngào. Chẳng qua là cảm thấy mùi vị của Lê Hoa Tửu này không giống khi còn bé cho lắm. . . . .
Trong lòng Tam nãi nãi hơi nghẹn lại, bà ta cau mày nói: Khi con còn nhỏ chưa từng uống rượu, làm sao biết được mùi vị không giống nhau?
Đúng rồi, lúc con còn nhỏ chưa từng uống Lê Hoa Tửu. Nhưng phụ thân con thích uống, mỗi bữa tối đều muốn uống một chén. Sau đó, mỗi lần con đến gần phụ thân, trên người phụ thân đều là mùi Lê Hoa Tửu. Phương Cẩn Chi rũ mi, cau mày nhìn ly rượu Lê Hoa Tửu. Nàng chậm rãi lắc đầu. Sao con cứ có cảm giác mùi Lê Hoa Tửu này có cái gì đó không đúng? Ưm, con không nói Lê Hoa Tửu này không ngon, mà là nó không giống rượu trong tửu trang của phụ thân. Không phải rượu trong phủ chúng ta dùng đều được lấy từ tửu trang của phụ thân sao?
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn Tam nãi nãi, trong ánh mắt nàng có sự nghi ngờ sâu sắc, còn có ý cười nhàn nhạt.
Trong cái nhìn như rất bình thường của Phương Cẩn Chi, trái tim Tam nãi nãi nhảy lên hai cái.
Tam lão gia cau mày, ông bưng ly rượu trước mặt lên nếm thử một miếng, nói: Đích xác không phải là mùi vị của Hàm Hương tửu trang.
Ngũ nãi nãi ở một bên hát phụ họa: Tam tẩu, sao tẩu lại không dùng rượu của tửu trang nhà chúng ta?
Ngũ nãi nãi Ai nha một tiếng, vội vàng nói với Phương Cẩn Chi: Cữu mẫu lỡ lời, là tửu trang của Phương gia con. Cẩn Chi đừng trách cữu mẫu nói lỡ lời, cữu mẫu không có ý
/192
|