Lục Vô Nghiên vuốt ve mái đầu nhỏ đang chôn trong ngực mình, rồi kéo Phương Cẩn Chi ra một chút, sau đó đứng dậy bước xuống giường, đi đến cái bàn vuông nhỏ tự rót cho mình một chén nước.
Tam ca ca, nước nguội rồi, để muội sai nha hoàn nấu một bình khác cho huynh. Phương Cẩn Chi cũng từ trên giường bước xuống, lần này không đi chân trần nữa, mà giẫm lên đôi giầy thêu mềm mại đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên.
Không cần, càng lạnh càng tốt. Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt rất có thâm ý.
Phương Cẩn Chi vội cúi đầu, gương mặt lập tức đỏ bừng lên. Mặc dù lúc này nàng đã mặc y phục chỉnh tề, nhưng nàng vẫn cảm thấy ngực mình tê dại. Giống như. . . . . . giống như bàn tay của Lục Vô Nghiên vẫn chưa rời khỏi.
Không thể nghĩ nhiều, nàng càng nghĩ nhiều thì gương mặt lại càng đỏ đậm hơn. Nàng chỉ đành cúi gầm mặt. Mặc dù Phương Cẩn Chi cúi đầu, nhưng nàng vẫn biết Lục Vô Nghiên đang nhìn nàng.
Nàng chịu đựng một hồi lâu, rồi không chịu chịu nổi nữa. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Vô Nghiên, bắt gặp ánh mắt thẳng thừng mà nóng bỏng của Lục Vô Nghiên. Phương Cẩn Chi trừng mắt nhìn hắn: Tam ca ca làm cái gì mà nhìn muội lâu vậy?
Ta chạy suốt đêm đến đây không phải là để nhìn muội? Lục Vô Nghiên hỏi ngược lại.
Phương Cẩn Chi không có cách nào phản bác, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: Tam ca ca, mấy ngày trong tự miếu có cực khổ hay không?
Nàng quan sát tăng y màu xanh trên người Lục Vô Nghiên từ trên xuống dưới, đã quen nhìn Lục Vô Nghiên mặc các loại cẩm phục hoa mỹ, thậm chí ngay cả màu hồng, màu đỏ thạch lựu hắn đều đã mặc qua. Bất ngờ nhìn thấy hắn mặc một bộ tăng y như thế này, Phương Cẩn Chi vẫn chưa quen.
Ta cũng không phải đến chùa làm hòa thượng quét rác, sao có thể cực khổ. Ánh mắt Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng quét một vòng quanh phòng, không khỏi chau mày. Hắn làm ra vẻ như không để ý lắm đi đến bên cạnh giường, hơi đẩy cửa sổ ra một chút, sau đó đi tới chậu than.
Ah, thậm chí ngân ti than ở chỗ muội cũng có mùi hương thoang thoảng. Lục Vô Nghiên giả vờ như thuận miệng nhắc tới.
Hương? Sao trong than lại có mùi hương chứ? Phương Cẩn Chi có chút hoang mang đi tới, nàng cúi đầu ngửi ngửi. Sao muội lại không ngửi ra được?
Ừm. . . . . . Lục Vô Nghiên kéo dài âm vực. Vậy có lẽ do ta đa quá tâm thôi.
Phương Cẩn Chi nhìn lửa than bên trong chậu than một lúc, rồi nhìn sang Lục Vô Nghiên, sau đó nhíu mày lại, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu. Lúc nàng đang thất thần, Lục Vô Nghiên đã đóng cửa sổ lại, hắn kéo Phương Cẩn Chi đi về phía giường. Vừa đi vừa nói: Trước khi trời sáng ta phải trở lại chùa, vả lại ta còn phải đến một một nơi làm vài chuyện, chỉ có thể ở lại đây thêm một canh giờ.
Nghe hắn nói như vậy, kháng cự của Phương Cẩn Chi đều mất sạch, thậm chí nàng còn kéo ngăn tủ lấy ra một cái gối, đặt song song với cái gối của mình.
Tam ca ca, mau nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa muội sẽ gọi huynh dậy. Phương Cẩn Chi đá giầy, bò lên giường, chừa một chỗ cho Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên vừa cởi giày, nằm xuống bên ngoài giường, Phương Cẩn Chi theo thói quen dựa vào ngực hắn, cánh tay nhỏ nhắn đáng yêu choàng qua hông Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên cười cười: Bây giờ không sợ nữa sao?
Không sợ! Phương Cẩn Chi rúc vào ngực Lục Vô Nghiên, cánh tay đang ôm lấy hông hắn siết chặt hơn.
Lục Vô Nghiên đưa mắt nhìn nụ cười chúm chím ngây thơ của Phương Cẩn Chi, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Thời khắc nửa đêm, lúc nào cũng khiến con người ta mệt mỏi buồn ngủ. Nhưng Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi lại không hề buồn ngủ, Lục Vô Nghiên cũng không tiếp tục có những suy nghĩ không đứng đắn, thậm chí hai người còn không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng ôm nhau.
Ta phải đi rồi.
Một canh giờ trôi qua trong nháy mắt.
Phương Cẩn Chi rút cánh tay đang vòng quanh hông của Lục Vô Nghiên lại, nàng không cam lòng ngồi dậy, nhỏ giọng nói: Tam ca ca đi đường cẩn thận.
Lục Vô Nghiên nâng mặt nàng lên, khẽ hôn một cái lên mi tâm của nàng rồi nói: Cứ ở trên giường đi, không cần tiễn, coi chừng lạnh.
Dạ. Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, nhìn Lục Vô Nghiên ngồi trên giường mang giày.
Lục Vô Nghiên đứng dậy, vạt áo tăng y màu xanh bị một bàn tay nhỏ nhắn níu lại.
Trong mắt Phương Cẩn Chi tràn ngập u sầu, nàng nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên, tủi thân nói: Vậy khi nào muội mới có thể gặp lại Tam ca ca đây? Ừm. . . . . . Ban đêm lạnh lắm. Nếu mỗi đêm Tam ca ca đều tới đây, muội sợ huynh bị cảm lạnh. Vậy. . . . . . muội kiếm cớ xuất phủ đi Quốc Triệu Tự thăm Tam ca ca có được hay không?
Phương Cẩn Chi hoang mang nói: Nữ quyến không được phép vào tự miếu sao?
Không sao, ta sẽ an bài ổn thỏa. Đến lúc đó để Nhập Tửu đến đón muội. Lục Vô Nghiên khom lưng, cẩn thận chỉnh lại vạt áo hơi lệch lộ ra xương quai xanh của Phương Cẩn Chi, rồi lại nắm lấy hai bả vai nàng, ấn nàng nằm xuống, sau đó đắp kín chăn cho nàng.
Dạ! Phương Cẩn Chi cười ngọt ngào, lúm đồng tiền trên khóe miệng lập tức hiện ra động lòng người.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời Lục Vô Nghiên nằm im, đưa mắt nhìn Lục Vô Nghiên rời đi từ cửa sổ.
Lúc Lục Vô Nghiên ở đây, Phương Cẩn Chi không hề buồn ngủ, nhưng khi Lục Vô Nghiên vừa rời khỏi nàng đã ngáp ngắn ngáp dài. diendanlqd. Nàng vừa ngáp vừa trở mình định ngủ nhưng chợt nhớ ra một chuyện. Nàng nhảy xuống giường, rón rén đi tới tủ y phục, thận trọng mở he hé cửa tủ.
Bình Bình và An An đều ngủ rất say, có lẽ hoàn toàn không biết Lục Vô Nghiên đã tới.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của hai muội muội, Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm. Nàng đắp kín chăn lại cho hai muội muội, rồi quay trở về giường, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ. Đây là giấc ngủ sâu nhất ngọt ngào nhất từ khi Lục Vô Nghiên rời đi, một giấc ngủ không mộng mị
Sau khi Lục Vô Nghiên nhảy ra khỏi lầu các của Phương Cẩn Chi, cẩn thận tránh mấy gia phó trong phủ Ôn Quốc Công, bóng dáng lướt qua nhẹ nhàng, nhảy ra khỏi phủ Ôn Quốc Công. Hắn không trở về Quốc Triệu Tự, mà đi thẳng đến Nhập Lâu.
Thiếu chủ? Nhập Ca kinh ngạc trong thoáng chốc, vội vàng nghênh đón. Ở tại Nhập Lâu này, bắt cứ lúc nào cũng đều có người thức canh gác.
Bảo Nhập Độc đến gặp ta. Bước chân của Lục Vô Nghiên không dừng lại, hắn đi thẳng lên tầng cao nhất của lầu các, bước vào chỗ sâu nhất trong gian phòng.
Trong gian phòng này rất tối, không có một chút ánh sáng. Lục Vô Nghiên cau mày, thuận tay đốt một ngọn đèn.
Ai, ai ở đó! Trong giọng nói chất vấn mang theo chút run rẩy.
Ta. Lục Vô Nghiên xoay người lại.
Cố Hi và Cố Vọng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, hai người bọn họ vội vàng bò xuống giường, đi kéo ghế, châm trà cho Lục Vô Nghiên.
Không cần. Lục Vô Nghiên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Thân thể đã khỏe lên chút nào chưa?
Cố Hi và Cố Vọng gật đầu liên tục, đồng thanh nói: Tốt hơn nhiều!
Lục Vô Nghiên đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, vẫn gầy trơ xương, hắn không khỏi cau mày.
Nửa khắc sau, Nhập Độc đạp lên cầu thang chạy tới.
Sao hai người bọn họ vẫn gầy yếu như vậy? Không uống thuốc bổ sao? Lục Vô Nghiên chất vấn.
Nhập Độc vội vàng nói: Thể chất của bọn họ quá kém, muốn điều dưỡng phải mất một thời gian mới được. Không thể nóng lòng nhất thời.
Lục Vô Nghiên cũng hiểu đạo lý này, hắn lại nhìn Cố Hi và Cố Vọng thêm một lần, nói: Nếu thiếu cái gì thì hãy nói với Nhập Độc, mấy ngày này nghỉ ngơi cho khỏe.
Dứt lời, Lục Vô Nghiên liền xoay người đi ra ngoài.
Cố Hi tiến lên một bước, muốn gọi Lục Vô Nghiên lại, nhưng chỉ cắn môi không dám nói tiếng nào.
Lục Vô Nghiên cảm nhận được, hắn dừng bước xoay người lại hỏi: Có chuyện gì?
Khi.... khi nào bọn ta trị liệu? Cố Hi hơi sợ hãi nhìn Lục Vô Nghiên. Cố Vọng không nói gì, chỉ cùng ca ca hắn nhìn Lục Vô Nghiên.
Các ngươi rất mong đợi ngày đó? Lục Vô Nghiên nhếch mép. Chẳng lẽ các ngươi đã quên khả năng thành công rất thấp?
Cố Hi lấy dũng khí, nói: Bọn ta biết ngươi muốn bắt bọn ta làm thí nghiệm. . . . . . để, để chuẩn bị trị liệu cho một đôi tỷ muội khác. . . . . . Mấy ngày vừa qua, bọn ta không phải trốn tránh một ai, người ở đây cũng không muốn thiêu chết bọn ta. Bọn ta. . . . . . đã thỏa mãn lắm rồi, bọn ta rất cảm kích!
Cố Vọng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: Bọn ta không có gì để báo đáp ngươi, chỉ có cái mạng này . . . . .
Lục Vô Nghiên nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn hai tiểu nam hài. Hắn yên lặng một lúc, rồi nói: Bất cứ lúc nào cũng không được phép vứt bỏ cơ hội sống sót.
Cố Hi và Cố Vọng nhìn Lục Vô Nghiên mạnh mẽ gật đầu.
Lục Vô Nghiên phân phó Nhập Độc thêm mấy câu, sau đó mới rời đi. Dđanl@quyĐ*n. Hắn không lập tức rời khỏi Nhập Lâu, mà đi xuống một gian phòng trong lầu bốn. Hắn vừa định gõ cửa, cửa gỗ đã bật mở từ bên trong.
Vân Hi Lâm lui sang một bên, nhường đường cho Lục Vô Nghiên.
Sau khi Lục Vô Nghiên đi vào trong phòng, việc đầu tiên là đánh giá Vân Hi Lâm từ trên xuống dưới, cười nói: Vân tiên sinh có thể trốn tránh được sự truy sát của Nhập Tửu nhiều năm như vậy, hơn nữa tứ chi vẫn còn hoàn chỉnh, cũng không dễ.
Vô Nghiên, ngươi càng ngày càng không biết tôn sư trọng đạo rồi. Vân Hi Lâm đi tới cái bàn Bát Tiên bên cạnh rót một chung rượu, uống một hơi cạn sạch. Biết ngươi ghét bẩn, nên không mời ngồi, không mời ngươi uống rượu.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, rồi nói: Vân tiên sinh định cứ trốn đông trốn tây như vậy sao? Không bằng thừa dịp có nhiều thời gian rảnh rỗi đi đây đi đó đi.
Vân Hi Lâm nở nụ cười, nói tiếp: Sau đó thuận tiện giúp ngươi tìm người?
Ồ? Vậy tiên sinh nói thử xem, người ta muốn nhờ ngài tìm là ai.
Vân Hi Lâm lại nhấp thêm một ngụm rượu. Mặc dù ta không biết gần đây ngươi đang bận rộn chuyện gì, nhưng lại biết ngươi đang tìm rất nhiều danh y. Chẩn bệnh cho Bệ Hạ? Hay cứu người khác. Nếu ta đoán không lầm, ngươi muốn ta đi nước khác bắt một danh y về đây?
Không tệ. Lục Vô Nghiên gật đầu.
Vân Hi Lâm kỳ quái A một tiếng: Cả Nhập Lâu đều là nhân tài hội tụ, mấy loại chuyện như bắt người này bọn họ còn am hiểu hơn ta. Ngươi hà tất phải để một lão già như ta đi bắt người?
Không phải bắt, mà là mời. Lục Vô Nghiên nói. Người này từng là đồ đệ của Đế Vương một quốc gia, lại là một người mù, mặc dù y thuật cao siêu, nhưng trời sanh tính tình cổ quái.
Lục Vô Nghiên dừng một chút: Không dối gạt tiên
Tam ca ca, nước nguội rồi, để muội sai nha hoàn nấu một bình khác cho huynh. Phương Cẩn Chi cũng từ trên giường bước xuống, lần này không đi chân trần nữa, mà giẫm lên đôi giầy thêu mềm mại đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên.
Không cần, càng lạnh càng tốt. Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt rất có thâm ý.
Phương Cẩn Chi vội cúi đầu, gương mặt lập tức đỏ bừng lên. Mặc dù lúc này nàng đã mặc y phục chỉnh tề, nhưng nàng vẫn cảm thấy ngực mình tê dại. Giống như. . . . . . giống như bàn tay của Lục Vô Nghiên vẫn chưa rời khỏi.
Không thể nghĩ nhiều, nàng càng nghĩ nhiều thì gương mặt lại càng đỏ đậm hơn. Nàng chỉ đành cúi gầm mặt. Mặc dù Phương Cẩn Chi cúi đầu, nhưng nàng vẫn biết Lục Vô Nghiên đang nhìn nàng.
Nàng chịu đựng một hồi lâu, rồi không chịu chịu nổi nữa. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Vô Nghiên, bắt gặp ánh mắt thẳng thừng mà nóng bỏng của Lục Vô Nghiên. Phương Cẩn Chi trừng mắt nhìn hắn: Tam ca ca làm cái gì mà nhìn muội lâu vậy?
Ta chạy suốt đêm đến đây không phải là để nhìn muội? Lục Vô Nghiên hỏi ngược lại.
Phương Cẩn Chi không có cách nào phản bác, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: Tam ca ca, mấy ngày trong tự miếu có cực khổ hay không?
Nàng quan sát tăng y màu xanh trên người Lục Vô Nghiên từ trên xuống dưới, đã quen nhìn Lục Vô Nghiên mặc các loại cẩm phục hoa mỹ, thậm chí ngay cả màu hồng, màu đỏ thạch lựu hắn đều đã mặc qua. Bất ngờ nhìn thấy hắn mặc một bộ tăng y như thế này, Phương Cẩn Chi vẫn chưa quen.
Ta cũng không phải đến chùa làm hòa thượng quét rác, sao có thể cực khổ. Ánh mắt Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng quét một vòng quanh phòng, không khỏi chau mày. Hắn làm ra vẻ như không để ý lắm đi đến bên cạnh giường, hơi đẩy cửa sổ ra một chút, sau đó đi tới chậu than.
Ah, thậm chí ngân ti than ở chỗ muội cũng có mùi hương thoang thoảng. Lục Vô Nghiên giả vờ như thuận miệng nhắc tới.
Hương? Sao trong than lại có mùi hương chứ? Phương Cẩn Chi có chút hoang mang đi tới, nàng cúi đầu ngửi ngửi. Sao muội lại không ngửi ra được?
Ừm. . . . . . Lục Vô Nghiên kéo dài âm vực. Vậy có lẽ do ta đa quá tâm thôi.
Phương Cẩn Chi nhìn lửa than bên trong chậu than một lúc, rồi nhìn sang Lục Vô Nghiên, sau đó nhíu mày lại, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu. Lúc nàng đang thất thần, Lục Vô Nghiên đã đóng cửa sổ lại, hắn kéo Phương Cẩn Chi đi về phía giường. Vừa đi vừa nói: Trước khi trời sáng ta phải trở lại chùa, vả lại ta còn phải đến một một nơi làm vài chuyện, chỉ có thể ở lại đây thêm một canh giờ.
Nghe hắn nói như vậy, kháng cự của Phương Cẩn Chi đều mất sạch, thậm chí nàng còn kéo ngăn tủ lấy ra một cái gối, đặt song song với cái gối của mình.
Tam ca ca, mau nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa muội sẽ gọi huynh dậy. Phương Cẩn Chi đá giầy, bò lên giường, chừa một chỗ cho Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên vừa cởi giày, nằm xuống bên ngoài giường, Phương Cẩn Chi theo thói quen dựa vào ngực hắn, cánh tay nhỏ nhắn đáng yêu choàng qua hông Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên cười cười: Bây giờ không sợ nữa sao?
Không sợ! Phương Cẩn Chi rúc vào ngực Lục Vô Nghiên, cánh tay đang ôm lấy hông hắn siết chặt hơn.
Lục Vô Nghiên đưa mắt nhìn nụ cười chúm chím ngây thơ của Phương Cẩn Chi, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Thời khắc nửa đêm, lúc nào cũng khiến con người ta mệt mỏi buồn ngủ. Nhưng Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi lại không hề buồn ngủ, Lục Vô Nghiên cũng không tiếp tục có những suy nghĩ không đứng đắn, thậm chí hai người còn không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng ôm nhau.
Ta phải đi rồi.
Một canh giờ trôi qua trong nháy mắt.
Phương Cẩn Chi rút cánh tay đang vòng quanh hông của Lục Vô Nghiên lại, nàng không cam lòng ngồi dậy, nhỏ giọng nói: Tam ca ca đi đường cẩn thận.
Lục Vô Nghiên nâng mặt nàng lên, khẽ hôn một cái lên mi tâm của nàng rồi nói: Cứ ở trên giường đi, không cần tiễn, coi chừng lạnh.
Dạ. Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, nhìn Lục Vô Nghiên ngồi trên giường mang giày.
Lục Vô Nghiên đứng dậy, vạt áo tăng y màu xanh bị một bàn tay nhỏ nhắn níu lại.
Trong mắt Phương Cẩn Chi tràn ngập u sầu, nàng nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên, tủi thân nói: Vậy khi nào muội mới có thể gặp lại Tam ca ca đây? Ừm. . . . . . Ban đêm lạnh lắm. Nếu mỗi đêm Tam ca ca đều tới đây, muội sợ huynh bị cảm lạnh. Vậy. . . . . . muội kiếm cớ xuất phủ đi Quốc Triệu Tự thăm Tam ca ca có được hay không?
Phương Cẩn Chi hoang mang nói: Nữ quyến không được phép vào tự miếu sao?
Không sao, ta sẽ an bài ổn thỏa. Đến lúc đó để Nhập Tửu đến đón muội. Lục Vô Nghiên khom lưng, cẩn thận chỉnh lại vạt áo hơi lệch lộ ra xương quai xanh của Phương Cẩn Chi, rồi lại nắm lấy hai bả vai nàng, ấn nàng nằm xuống, sau đó đắp kín chăn cho nàng.
Dạ! Phương Cẩn Chi cười ngọt ngào, lúm đồng tiền trên khóe miệng lập tức hiện ra động lòng người.
Nàng ngoan ngoãn nghe lời Lục Vô Nghiên nằm im, đưa mắt nhìn Lục Vô Nghiên rời đi từ cửa sổ.
Lúc Lục Vô Nghiên ở đây, Phương Cẩn Chi không hề buồn ngủ, nhưng khi Lục Vô Nghiên vừa rời khỏi nàng đã ngáp ngắn ngáp dài. diendanlqd. Nàng vừa ngáp vừa trở mình định ngủ nhưng chợt nhớ ra một chuyện. Nàng nhảy xuống giường, rón rén đi tới tủ y phục, thận trọng mở he hé cửa tủ.
Bình Bình và An An đều ngủ rất say, có lẽ hoàn toàn không biết Lục Vô Nghiên đã tới.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của hai muội muội, Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm. Nàng đắp kín chăn lại cho hai muội muội, rồi quay trở về giường, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ. Đây là giấc ngủ sâu nhất ngọt ngào nhất từ khi Lục Vô Nghiên rời đi, một giấc ngủ không mộng mị
Sau khi Lục Vô Nghiên nhảy ra khỏi lầu các của Phương Cẩn Chi, cẩn thận tránh mấy gia phó trong phủ Ôn Quốc Công, bóng dáng lướt qua nhẹ nhàng, nhảy ra khỏi phủ Ôn Quốc Công. Hắn không trở về Quốc Triệu Tự, mà đi thẳng đến Nhập Lâu.
Thiếu chủ? Nhập Ca kinh ngạc trong thoáng chốc, vội vàng nghênh đón. Ở tại Nhập Lâu này, bắt cứ lúc nào cũng đều có người thức canh gác.
Bảo Nhập Độc đến gặp ta. Bước chân của Lục Vô Nghiên không dừng lại, hắn đi thẳng lên tầng cao nhất của lầu các, bước vào chỗ sâu nhất trong gian phòng.
Trong gian phòng này rất tối, không có một chút ánh sáng. Lục Vô Nghiên cau mày, thuận tay đốt một ngọn đèn.
Ai, ai ở đó! Trong giọng nói chất vấn mang theo chút run rẩy.
Ta. Lục Vô Nghiên xoay người lại.
Cố Hi và Cố Vọng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, hai người bọn họ vội vàng bò xuống giường, đi kéo ghế, châm trà cho Lục Vô Nghiên.
Không cần. Lục Vô Nghiên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Thân thể đã khỏe lên chút nào chưa?
Cố Hi và Cố Vọng gật đầu liên tục, đồng thanh nói: Tốt hơn nhiều!
Lục Vô Nghiên đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, vẫn gầy trơ xương, hắn không khỏi cau mày.
Nửa khắc sau, Nhập Độc đạp lên cầu thang chạy tới.
Sao hai người bọn họ vẫn gầy yếu như vậy? Không uống thuốc bổ sao? Lục Vô Nghiên chất vấn.
Nhập Độc vội vàng nói: Thể chất của bọn họ quá kém, muốn điều dưỡng phải mất một thời gian mới được. Không thể nóng lòng nhất thời.
Lục Vô Nghiên cũng hiểu đạo lý này, hắn lại nhìn Cố Hi và Cố Vọng thêm một lần, nói: Nếu thiếu cái gì thì hãy nói với Nhập Độc, mấy ngày này nghỉ ngơi cho khỏe.
Dứt lời, Lục Vô Nghiên liền xoay người đi ra ngoài.
Cố Hi tiến lên một bước, muốn gọi Lục Vô Nghiên lại, nhưng chỉ cắn môi không dám nói tiếng nào.
Lục Vô Nghiên cảm nhận được, hắn dừng bước xoay người lại hỏi: Có chuyện gì?
Khi.... khi nào bọn ta trị liệu? Cố Hi hơi sợ hãi nhìn Lục Vô Nghiên. Cố Vọng không nói gì, chỉ cùng ca ca hắn nhìn Lục Vô Nghiên.
Các ngươi rất mong đợi ngày đó? Lục Vô Nghiên nhếch mép. Chẳng lẽ các ngươi đã quên khả năng thành công rất thấp?
Cố Hi lấy dũng khí, nói: Bọn ta biết ngươi muốn bắt bọn ta làm thí nghiệm. . . . . . để, để chuẩn bị trị liệu cho một đôi tỷ muội khác. . . . . . Mấy ngày vừa qua, bọn ta không phải trốn tránh một ai, người ở đây cũng không muốn thiêu chết bọn ta. Bọn ta. . . . . . đã thỏa mãn lắm rồi, bọn ta rất cảm kích!
Cố Vọng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: Bọn ta không có gì để báo đáp ngươi, chỉ có cái mạng này . . . . .
Lục Vô Nghiên nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn hai tiểu nam hài. Hắn yên lặng một lúc, rồi nói: Bất cứ lúc nào cũng không được phép vứt bỏ cơ hội sống sót.
Cố Hi và Cố Vọng nhìn Lục Vô Nghiên mạnh mẽ gật đầu.
Lục Vô Nghiên phân phó Nhập Độc thêm mấy câu, sau đó mới rời đi. Dđanl@quyĐ*n. Hắn không lập tức rời khỏi Nhập Lâu, mà đi xuống một gian phòng trong lầu bốn. Hắn vừa định gõ cửa, cửa gỗ đã bật mở từ bên trong.
Vân Hi Lâm lui sang một bên, nhường đường cho Lục Vô Nghiên.
Sau khi Lục Vô Nghiên đi vào trong phòng, việc đầu tiên là đánh giá Vân Hi Lâm từ trên xuống dưới, cười nói: Vân tiên sinh có thể trốn tránh được sự truy sát của Nhập Tửu nhiều năm như vậy, hơn nữa tứ chi vẫn còn hoàn chỉnh, cũng không dễ.
Vô Nghiên, ngươi càng ngày càng không biết tôn sư trọng đạo rồi. Vân Hi Lâm đi tới cái bàn Bát Tiên bên cạnh rót một chung rượu, uống một hơi cạn sạch. Biết ngươi ghét bẩn, nên không mời ngồi, không mời ngươi uống rượu.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, rồi nói: Vân tiên sinh định cứ trốn đông trốn tây như vậy sao? Không bằng thừa dịp có nhiều thời gian rảnh rỗi đi đây đi đó đi.
Vân Hi Lâm nở nụ cười, nói tiếp: Sau đó thuận tiện giúp ngươi tìm người?
Ồ? Vậy tiên sinh nói thử xem, người ta muốn nhờ ngài tìm là ai.
Vân Hi Lâm lại nhấp thêm một ngụm rượu. Mặc dù ta không biết gần đây ngươi đang bận rộn chuyện gì, nhưng lại biết ngươi đang tìm rất nhiều danh y. Chẩn bệnh cho Bệ Hạ? Hay cứu người khác. Nếu ta đoán không lầm, ngươi muốn ta đi nước khác bắt một danh y về đây?
Không tệ. Lục Vô Nghiên gật đầu.
Vân Hi Lâm kỳ quái A một tiếng: Cả Nhập Lâu đều là nhân tài hội tụ, mấy loại chuyện như bắt người này bọn họ còn am hiểu hơn ta. Ngươi hà tất phải để một lão già như ta đi bắt người?
Không phải bắt, mà là mời. Lục Vô Nghiên nói. Người này từng là đồ đệ của Đế Vương một quốc gia, lại là một người mù, mặc dù y thuật cao siêu, nhưng trời sanh tính tình cổ quái.
Lục Vô Nghiên dừng một chút: Không dối gạt tiên
/192
|