Thê Khống

Chương 96 - Chương 95

/192


Edit: Chickenliverpate

Lục Vô Nghiên nhìn gương mặt áy náy của Phương Cẩn Chi ở trước mắt, chút sát ý còn sót lại trong lòng hắn cũng tan biến. Hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ trên người hắn cũng bị không khí ấm áp trong phòng làm cho tản đi mất.

Thì ra khi nàng bận rộn chăm sóc hai muội muội, cũng như bị vùi lấp trong nỗi vui sướng khi gặp lại ca ca, trong lòng nàng vẫn nhớ hắn.

Không lạnh. Khóe miệng Lục Vô Nghiên từ từ cong lên một nụ cười ấm áp.

Vậy thì tốt! Phương Cẩn Chi vui vẻ bưng tách trà nóng Diêm Bảo Nhi vừa đưa tới cho Lục Vô Nghiên. Tam ca ca, uống chút trà nóng đi, đừng để nhiễm phong hàn!

Được. Lục Vô Nghiên đón lấy tách trà, nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, Phương Tông Khác vẫn đang nhìn hắn chăm chú.

Phương Tông Khác ngửa người ra sau, tựa vào lưng ghế, hắn vẫn quan sát Lục Vô Nghiên, cười như không cười.

Có thể người khác nhìn không hiểu thâm ý trong mắt hắn, nhưng Lục Vô Nghiên thì khác. Lục Vô Nghiên rướn người, đặt tách trà đang cầm trên tay xuống bàn, sau đó tiếp tục nhìn về phía Phương Tông Khác, hỏi: Sao biểu ca lại đột nhiên trở về? Vì sao mười năm nay không hề có tin tức?

Đúng vậy! Phương Cẩn Chi cũng tò mò hỏi tới. Nếu ca ca vẫn còn sống, tại sao nhiều năm như vậy vẫn không trở về gặp muội?

Giọng nói của nàng rất thấp, những chữ cuối câu còn thấp hơn, mang theo nỗi uất ức.

Lục Vô Nghiên cau mày, hắn không thích Phương Cẩn Chi dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác, cho dù người đó là Phương Tông Khác.

Phương Tông Khác không trả lời, ngược lại cười hỏi: Chi Chi quá thiên vị...., sao ta lại không có trà?

Có, có! Phương Cẩn Chi đứng dậy, vội vã rót cho Phương Tông Khác một tách trà.

Chờ Phương Tông Khác uống một ngụm, nàng mới nhíu mày hỏi tới: Ca ca, huynh còn chưa nói cho muội biết tại sao đó! Sao huynh có thể tàn nhẫn như vậy!

Đây là oán trách dâng trào.

Phương Tông Khác cười cười, nói: Lúc muội sáu tuổi ta đã trở về, lúc muội chín tuổi, rồi mười một tuổi ta cũng đã trở về nhìn muội hai lần.

Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn hắn, nàng cẩn thận suy nghĩ một lúc vẫn không có đầu mối, nghi ngờ hỏi: Thế sao muội không biết?

Trước đây gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ca ca đã nằm trên giường mấy năm, lúc trở về mới biết phụ thân và mẫu thân đều không còn, ta tìm đến phủ Ôn Quốc Công để thăm muội. Lúc ấy trên người ca ca còn có thâm thù chưa báo, không thể đón muội về nhà, cũng chưa thể gặp muội, để muội yên tâm đợi ở phủ Ôn Quốc Công. Phương Tông Khác tóm gọn chuyện mười năm qua chỉ trong vài ba câu.

Ngoài ý muốn? Chuyện ngoài ý muốn gì? Còn nữa, sao phải nằm trên giường mấy năm? Ca ca, huynh bị thương ở đâu? Thâm thù gì? Ca ca, huynh phải tìm ai báo thù? Hiện tại, ca ca chịu đón muội về nhà. . . . . vậy có nghĩa là đã báo xong thù? Tất nhiên là Phương Cẩn Chi tin lời nói của Phương Tông Khác, mặt lo lắng liên tiếp hỏi tới.

Lục Vô Nghiên cúi đầu, xoay xoay phật châu trên cổ tay, cố gắng áp chế kích động muốn đạp Phương Tông Khác một cái.

Miệng mồm dối trá!

Nhưng Cẩn Chi của hắn lại tin!

Nhưng Lục Vô Nghiên cũng không thể vạch trần Phương Tông Khác ngay lúc này, thậm chí Lục Vô Nghiên cảm thấy Phương Cẩn Chi tin lời của Phương Tông Khác cũng tốt.

Phương Tông Khác an ủi Phương Cẩn Chi: Không có việc gì, bây giờ ca ca rất khỏe, tất cả đều đã qua, sau này ca ca sẽ không đi nữa, ngày mai chúng ta sẽ về nhà.

Vâng. . . . . . Phương Cẩn Chi cười cong đôi mắt thành hình nửa vầng trăng, trong lòng vui vẻ nhìn




/192

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status