Edit: Chickenliverpate
Phương Cẩn Chi xấu hổ bặm môi dưới, nàng cũng không vì bị vạch trần mà im miệng, ngược lại càng dựa sát vào Lục Vô Nghiên, gần như dán cả cơ thể lên người hắn, nàng cười ngọt ngào: Tam ca ca, một tháng này muội nhất định sẽ nhớ huynh, ngày cũng nhớ, đêm cũng nhớ!
Lục Vô Nghiên cũng hết cách với nàng, hắn nhìn vết thương trên đầu gối nàng một lúc, rồi kéo váy nàng xuống, thật lâu mới cất giọng buồn bực không tình nguyện: An tâm.
Phương Cẩn Chi liền an tâm, nàng biết Lục Vô Nghiên đã thật sự đồng ý để nàng theo ca ca trở về nhà!
Đi nào, trở về ngủ thêm một lát. Lục Vô Nghiên thả chân nàng xuống.
Phương Cẩn Chi cúi đầu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn nàng, rồi hỏi: Còn chuyện gì nữa?
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn, nhưng không nói lời nào.
Lục Vô Nghiên cũng thật bất đắc dĩ, tiểu cô nương này cứ thích để cho đối phương suy đoán tâm sự của mình?
Lục Vô Nghiên đa phần đều có thể đoán được tâm sự của nàng, nhưng lần này lại không có chút manh mối.
Phương Cẩn Chi có hơi chán nản.
Được rồi, được rồi, về ngủ. Phương Cẩn Chi xoay người đi ra ngoài, thuận tay kéo kéo tay áo, động tác có chút không được tự nhiên.
Lục Vô Nghiên nhìn thái độ dùng dằng của nàng, bỗng nhiên sáng tỏ, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Vừa rồi trong lòng hắn tức giận, đã không trả lời vấn đề của nàng, nhưng nàng vẫn nhớ. Lục Vô Nghiên nghĩ mãi không ra, loại chuyện nhỏ nhặt như mấy bộ y phục hắn mang đến cho nàng từ đâu ra cũng đáng để nàng suy nghĩ hơn nửa ngày.
Đến đây. Lục Vô Nghiên nắm tay Phương Cẩn Chi ra ngoài, đi thẳng lên tầng hai của lầu các.
Trên tầng hai của lầu các, ngoại trừ thư các, mấy phòng còn lại vẫn luôn để trống không được dùng đến -- Phương Cẩn Chi vẫn luôn cho rằng như vậy.
Lục Vô Nghiên kéo Phương Cẩn Chi vào trong một gian phòng.
Cách bố trí trong gian phòng này có hơi kỳ quái, không giường, không bàn, không tháp, chỉ có bốn tủ y phục dựng sát bốn bức tường, ngay cửa sổ đặt một cái bàn trang điểm, trước bàn trang điểm là một cái ghế cổ đắng xinh xắn.
Lục Vô Nghiên đốt nến lên, khiến cả gian phòng bừng sáng.
Phương Cẩn Chi nghi hoặc đi vào bên trong phòng, mở một tủ y phục ra, bên trong cái tủ này đều là những chiếc váy đệm xuân hè, chất vải mềm mại, màu sắc lịch sự tao nhã, kết hợp với hoa văn tinh xảo thêu trên thân váy, mỗi một cái váy đều cực kỳ đẹp mắt.
Tiểu cô nương mười mấy tuổi nào lại không thích áo váy xinh đẹp chứ?
Phương Cẩn Chi lưu luyến ngắm nghía, rồi tiếp tục mở một cái tủ y phục khác, bên trong cái thứ hai này đều là áo ấm dành cho mùa thu đông, cùng với mấy cái áo choàng, áo lông giá trị xa xỉ.
Bên trong tủ thứ ba lại là đồ lót, Phương Cẩn Chi tùy ý lật vài món, nào là yếm hoa sen tịnh đế, áo ngực thêu cá lội tung tăng, trung y trắng như tuyết dày cộm, còn có váy ngủ mùa hè bằng sa mỏng . . . . .
Thậm chí ở góc trong của ngăn kéo còn để một chồng băng nguyệt sự thêu hoa sơn chi. . . . . .
Gương mặt Phương Cẩn Chi không khỏi nóng lên, nàng vội vã khép cửa lại, đi xem tủ y phục thứ tư, trong tủ thứ tư là giầy. Giầy bông vải, mỏng, cao, thấp, đơn giản, tươi tắn. . . . chất đầy cả tủ y phục.
Kiểu dáng của bốn cái tủ y phục này giống nhau, chỉ có cái thứ năm là nhỏ hơn so với mấy cái còn lại, được đặt gần bàn trang điểm.
Phương Cẩn Chi mở tủ thứ năm ra, bên trong được chia làm ba tầng, tầng dưới cùng đặt một chồng khăn gấm được xếp cẩn thận, quạt tròn cùng với mấy cái gương đồng nhỏ tinh xảo, nhiều đến nỗi có lẽ cả đời này nàng cũng không dùng hết.
Tầng thứ hai được xếp đầy son phấn, Phương Cẩn Chi sáng tỏ, thảo nào vừa bước vào phòng đã nghe được một mùi thơm thoang thoảng, chắc là do đống son phấn và bột nước này.
Tầng thứ ba rộng hơn, trên bề mặt được xếp đầy những hộp nữ trang. Phương Cẩn Chi tùy ý cầm lên một hộp, mở chốt, rồi bất ngờ bị chói mắt bởi bảo thạch sáng lấp lánh. Nàng lại mở thêm mấy hộp nữa, bên trong mỗi hộp đều là châu báu giá trị liên thành.
Phương Cẩn Chi đặt đồ trở lại, xoay người nhìn về phía Lục Vô Nghiên đứng bên bàn trang điểm.
Lục Vô Nghiên hỏi: Tam thiếu nãi nãi, còn thiếu gì không?
Rõ ràng trong lòng Phương Cẩn Chi rất vui vẻ, nhưng nàng lại mạnh miệng nói: Muội mới mười ba ....! Sẽ còn cao hơn nữa, sở thích cũng sẽ thay đổi. Thêm hai năm nữa. . . .
Phương Cẩn Chi xấu hổ bặm môi dưới, nàng cũng không vì bị vạch trần mà im miệng, ngược lại càng dựa sát vào Lục Vô Nghiên, gần như dán cả cơ thể lên người hắn, nàng cười ngọt ngào: Tam ca ca, một tháng này muội nhất định sẽ nhớ huynh, ngày cũng nhớ, đêm cũng nhớ!
Lục Vô Nghiên cũng hết cách với nàng, hắn nhìn vết thương trên đầu gối nàng một lúc, rồi kéo váy nàng xuống, thật lâu mới cất giọng buồn bực không tình nguyện: An tâm.
Phương Cẩn Chi liền an tâm, nàng biết Lục Vô Nghiên đã thật sự đồng ý để nàng theo ca ca trở về nhà!
Đi nào, trở về ngủ thêm một lát. Lục Vô Nghiên thả chân nàng xuống.
Phương Cẩn Chi cúi đầu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn nàng, rồi hỏi: Còn chuyện gì nữa?
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn, nhưng không nói lời nào.
Lục Vô Nghiên cũng thật bất đắc dĩ, tiểu cô nương này cứ thích để cho đối phương suy đoán tâm sự của mình?
Lục Vô Nghiên đa phần đều có thể đoán được tâm sự của nàng, nhưng lần này lại không có chút manh mối.
Phương Cẩn Chi có hơi chán nản.
Được rồi, được rồi, về ngủ. Phương Cẩn Chi xoay người đi ra ngoài, thuận tay kéo kéo tay áo, động tác có chút không được tự nhiên.
Lục Vô Nghiên nhìn thái độ dùng dằng của nàng, bỗng nhiên sáng tỏ, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Vừa rồi trong lòng hắn tức giận, đã không trả lời vấn đề của nàng, nhưng nàng vẫn nhớ. Lục Vô Nghiên nghĩ mãi không ra, loại chuyện nhỏ nhặt như mấy bộ y phục hắn mang đến cho nàng từ đâu ra cũng đáng để nàng suy nghĩ hơn nửa ngày.
Đến đây. Lục Vô Nghiên nắm tay Phương Cẩn Chi ra ngoài, đi thẳng lên tầng hai của lầu các.
Trên tầng hai của lầu các, ngoại trừ thư các, mấy phòng còn lại vẫn luôn để trống không được dùng đến -- Phương Cẩn Chi vẫn luôn cho rằng như vậy.
Lục Vô Nghiên kéo Phương Cẩn Chi vào trong một gian phòng.
Cách bố trí trong gian phòng này có hơi kỳ quái, không giường, không bàn, không tháp, chỉ có bốn tủ y phục dựng sát bốn bức tường, ngay cửa sổ đặt một cái bàn trang điểm, trước bàn trang điểm là một cái ghế cổ đắng xinh xắn.
Lục Vô Nghiên đốt nến lên, khiến cả gian phòng bừng sáng.
Phương Cẩn Chi nghi hoặc đi vào bên trong phòng, mở một tủ y phục ra, bên trong cái tủ này đều là những chiếc váy đệm xuân hè, chất vải mềm mại, màu sắc lịch sự tao nhã, kết hợp với hoa văn tinh xảo thêu trên thân váy, mỗi một cái váy đều cực kỳ đẹp mắt.
Tiểu cô nương mười mấy tuổi nào lại không thích áo váy xinh đẹp chứ?
Phương Cẩn Chi lưu luyến ngắm nghía, rồi tiếp tục mở một cái tủ y phục khác, bên trong cái thứ hai này đều là áo ấm dành cho mùa thu đông, cùng với mấy cái áo choàng, áo lông giá trị xa xỉ.
Bên trong tủ thứ ba lại là đồ lót, Phương Cẩn Chi tùy ý lật vài món, nào là yếm hoa sen tịnh đế, áo ngực thêu cá lội tung tăng, trung y trắng như tuyết dày cộm, còn có váy ngủ mùa hè bằng sa mỏng . . . . .
Thậm chí ở góc trong của ngăn kéo còn để một chồng băng nguyệt sự thêu hoa sơn chi. . . . . .
Gương mặt Phương Cẩn Chi không khỏi nóng lên, nàng vội vã khép cửa lại, đi xem tủ y phục thứ tư, trong tủ thứ tư là giầy. Giầy bông vải, mỏng, cao, thấp, đơn giản, tươi tắn. . . . chất đầy cả tủ y phục.
Kiểu dáng của bốn cái tủ y phục này giống nhau, chỉ có cái thứ năm là nhỏ hơn so với mấy cái còn lại, được đặt gần bàn trang điểm.
Phương Cẩn Chi mở tủ thứ năm ra, bên trong được chia làm ba tầng, tầng dưới cùng đặt một chồng khăn gấm được xếp cẩn thận, quạt tròn cùng với mấy cái gương đồng nhỏ tinh xảo, nhiều đến nỗi có lẽ cả đời này nàng cũng không dùng hết.
Tầng thứ hai được xếp đầy son phấn, Phương Cẩn Chi sáng tỏ, thảo nào vừa bước vào phòng đã nghe được một mùi thơm thoang thoảng, chắc là do đống son phấn và bột nước này.
Tầng thứ ba rộng hơn, trên bề mặt được xếp đầy những hộp nữ trang. Phương Cẩn Chi tùy ý cầm lên một hộp, mở chốt, rồi bất ngờ bị chói mắt bởi bảo thạch sáng lấp lánh. Nàng lại mở thêm mấy hộp nữa, bên trong mỗi hộp đều là châu báu giá trị liên thành.
Phương Cẩn Chi đặt đồ trở lại, xoay người nhìn về phía Lục Vô Nghiên đứng bên bàn trang điểm.
Lục Vô Nghiên hỏi: Tam thiếu nãi nãi, còn thiếu gì không?
Rõ ràng trong lòng Phương Cẩn Chi rất vui vẻ, nhưng nàng lại mạnh miệng nói: Muội mới mười ba ....! Sẽ còn cao hơn nữa, sở thích cũng sẽ thay đổi. Thêm hai năm nữa. . . .
/192
|