Edit: Chickenliverpate
Sau khi Lục Vô Nghiên về, Phương Cẩn Chi chạy ào lên lầu các, lúc đi ngang qua Phương Tông Khác, nàng nhoẻn miệng cười, động tác không tự nhiên cười gượng gạo với hắn, sau đó bỏ lại một câu Muội trở về phòng ngủ đây. , rồi vượt qua Phương Tông Khác, lách người vào trong phòng mình.
Nàng leo thẳng lên giường, trùm kín chăn, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, không mộng mị.
Suy sụp cả một ngày, đến thời điểm này, kết quả không thể không tốt đẹp hơn, trong lòng Phương Cẩn Chi tràn ngập vui sướng.
Mặc dù hơn nửa đêm Phương Cẩn Chi mới ngủ, nhưng ngày hôm sau vẫn dậy rất sớm. Nàng vội vã rửa mặt, rồi đến thăm hai muội muội.
Bình Bình và An An cũng vừa tỉnh dậy, sắc mặt hai người đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, Phương Cẩn Chi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đã khiến tỷ tỷ lo lắng. . . . . .
Đều vì bảo vệ bọn muội mà tỷ tỷ bị người khác bắt nạt . . . . .
Ánh mắt hai tiểu cô nương nhìn Phương Cẩn Chi buồn bã xen lẫn áy náy. Mặc dù tính tình của bọn họ hay xấu hổ lại hướng nội, nhưng trong lòng đều hiểu, bọn họ biết rõ chính sự tồn tại của bọn họ đã làm liên lụy tới tỷ tỷ của mình.
Giữa tỷ muội ruột thịt sao lại nói mấy lời này! Phương Cẩn Chi dịu dàng vuốt đầu bọn họ. Thu dọn đi, lát nữa chúng ta sẽ về nhà, trở về ngôi nhà thật sự của chúng ta!
Phương Cẩn Chi cong mắt, mang theo ước muốn mãnh liệt. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện hai muội muội lại không vui vẻ như nàng.
Nàng hỏi: Bình Bình và An An không muốn về nhà sao?
Bình Bình do dự một lúc, rồi mới gật đầu một cái. An An nhỏ giọng hỏi: Sẽ mang theo tủ y phục về nhà chứ?
Trong lòng Phương Cẩn Chi trầm xuống, lập tức cảm thấy khổ sở. Nàng hiểu, đối với hai muội muội mà nói, coi như có đưa bọn họ đi, thì con đường tương lai của bọn họ vẫn còn rất dài. Phương Cẩn Chi áp chế khó chịu trong lòng, dịu dàng giảng giải cho hai muội muội: Tỷ tỷ biết đột nhiên để hai muội rời khỏi tủ y phục, hai muội sẽ không kịp thích ứng, sẽ sợ hãi, nhưng chúng ta luôn phải đi về phía trước. Không người nào có thể ở trong tủ y phục cả đời, Bình Bình và An An cũng như vậy. Trước đây là tỷ tỷ không tốt, không có cách nào che giấu hai muội, sau này, Bình Bình và An An không muốn đến một nơi khác cùng với tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ sẽ đưa hai muội đi ngắm thật nhiều thật nhiều phong cảnh. . . . ...
Muốn. . . . . . Cuối cùng hai tiểu cô nương vẫn chậm rãi gật đầu.
Bấy nhiêu là đủ.
Phương Cẩn Chi hiểu được đạo lý tiến hành theo tuần tự, nàng cũng không ép hai muội muội thêm nữa, mà bảo Vệ mụ mụ hầu hạ họ rửa mặt, nàng muốn tìm Phương Tông Khác nói chuyện một chút trước khi Bình Bình và An An xuống lầu.
Trong sân, hạ nhân đang tập trung thu dọn hành lý, Phương Tông Khác một mình đứng giữa sân.
Ca ca. Phương Cẩn Chi đi tới.
Ừ. Phương Tông Khác xoay người lại. Bình Bình và An An dậy chưa?
Dậy rồi, đang rửa mặt. Phương Cẩn Chi rũ mắt, lặng lẽ hỏi. Ca ca, huynh dự định như thế nào về Bình Bình và An An? Ý của muội là, dù sao hai muội ấy cũng không được hậu thế dung nạp. Năm đó, ngay cả phụ thân và mẫu thân cũng chỉ có thể che giấu hai muội ấy . . . .
Ta sẽ không để bọn chúng tiếp tục sống trong bóng tối nữa, nếu có người dám nghị luận bọn chúng, ta không biết thì thôi, biết người nào giết người đó. Phương Tông Khác nói chuyện rất tùy ý, giống như chỉ nói một câu đơn giản là tối nay ăn gì vậy.
Tốt quá! Ca ca trở lại thật tốt. . . . . . Phương Cẩn Chi vui vẻ nhìn Phương Tông Khác, trong mắt là vui sướng vô hạn.
Nhưng trong lòng nàng lại lạnh đi mấy phần.
Phương Tông Khác là ca ca của nàng, là ca ca từ nhỏ đã nâng niu nàng trong lòng bàn tay, cũng là vị ca ca đã mất tích mười năm không hề có chút tin tức gì. Thời gian là thứ kỳ diệu nhất, có thể khiến mối quan hệ giữa người với người gần nhau hơn, cũng có thể tạo ra khoảng cách rất xa giữa họ.
Phương Cẩn Chi vốn là một người có tính đa nghi trời sinh, sao nàng có thể lập tức hoàn toàn tin tưởng một người đã đi một lần tận mười năm trời? Nàng hi vọng ca ca của nàng chỉ trải qua một số chuyện không muốn để nàng lo lắng. Thật ra thì nàng cũng không tham lam lắm, chỉ cần Phương Tông Khác không bài xích hai muội muội là đủ rồi.
Lúc ăn sáng, Phương Cẩn Chi cố ý gọi Bình Bình và An An xuống lầu để ăn cùng Phương Tông Khác.
Những năm qua, Bình Bình và An An ăn cái gì cũng luôn ở trong tẩm phòng của Phương Cẩn Chi,
Sau khi Lục Vô Nghiên về, Phương Cẩn Chi chạy ào lên lầu các, lúc đi ngang qua Phương Tông Khác, nàng nhoẻn miệng cười, động tác không tự nhiên cười gượng gạo với hắn, sau đó bỏ lại một câu Muội trở về phòng ngủ đây. , rồi vượt qua Phương Tông Khác, lách người vào trong phòng mình.
Nàng leo thẳng lên giường, trùm kín chăn, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, không mộng mị.
Suy sụp cả một ngày, đến thời điểm này, kết quả không thể không tốt đẹp hơn, trong lòng Phương Cẩn Chi tràn ngập vui sướng.
Mặc dù hơn nửa đêm Phương Cẩn Chi mới ngủ, nhưng ngày hôm sau vẫn dậy rất sớm. Nàng vội vã rửa mặt, rồi đến thăm hai muội muội.
Bình Bình và An An cũng vừa tỉnh dậy, sắc mặt hai người đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, Phương Cẩn Chi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đã khiến tỷ tỷ lo lắng. . . . . .
Đều vì bảo vệ bọn muội mà tỷ tỷ bị người khác bắt nạt . . . . .
Ánh mắt hai tiểu cô nương nhìn Phương Cẩn Chi buồn bã xen lẫn áy náy. Mặc dù tính tình của bọn họ hay xấu hổ lại hướng nội, nhưng trong lòng đều hiểu, bọn họ biết rõ chính sự tồn tại của bọn họ đã làm liên lụy tới tỷ tỷ của mình.
Giữa tỷ muội ruột thịt sao lại nói mấy lời này! Phương Cẩn Chi dịu dàng vuốt đầu bọn họ. Thu dọn đi, lát nữa chúng ta sẽ về nhà, trở về ngôi nhà thật sự của chúng ta!
Phương Cẩn Chi cong mắt, mang theo ước muốn mãnh liệt. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện hai muội muội lại không vui vẻ như nàng.
Nàng hỏi: Bình Bình và An An không muốn về nhà sao?
Bình Bình do dự một lúc, rồi mới gật đầu một cái. An An nhỏ giọng hỏi: Sẽ mang theo tủ y phục về nhà chứ?
Trong lòng Phương Cẩn Chi trầm xuống, lập tức cảm thấy khổ sở. Nàng hiểu, đối với hai muội muội mà nói, coi như có đưa bọn họ đi, thì con đường tương lai của bọn họ vẫn còn rất dài. Phương Cẩn Chi áp chế khó chịu trong lòng, dịu dàng giảng giải cho hai muội muội: Tỷ tỷ biết đột nhiên để hai muội rời khỏi tủ y phục, hai muội sẽ không kịp thích ứng, sẽ sợ hãi, nhưng chúng ta luôn phải đi về phía trước. Không người nào có thể ở trong tủ y phục cả đời, Bình Bình và An An cũng như vậy. Trước đây là tỷ tỷ không tốt, không có cách nào che giấu hai muội, sau này, Bình Bình và An An không muốn đến một nơi khác cùng với tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ sẽ đưa hai muội đi ngắm thật nhiều thật nhiều phong cảnh. . . . ...
Muốn. . . . . . Cuối cùng hai tiểu cô nương vẫn chậm rãi gật đầu.
Bấy nhiêu là đủ.
Phương Cẩn Chi hiểu được đạo lý tiến hành theo tuần tự, nàng cũng không ép hai muội muội thêm nữa, mà bảo Vệ mụ mụ hầu hạ họ rửa mặt, nàng muốn tìm Phương Tông Khác nói chuyện một chút trước khi Bình Bình và An An xuống lầu.
Trong sân, hạ nhân đang tập trung thu dọn hành lý, Phương Tông Khác một mình đứng giữa sân.
Ca ca. Phương Cẩn Chi đi tới.
Ừ. Phương Tông Khác xoay người lại. Bình Bình và An An dậy chưa?
Dậy rồi, đang rửa mặt. Phương Cẩn Chi rũ mắt, lặng lẽ hỏi. Ca ca, huynh dự định như thế nào về Bình Bình và An An? Ý của muội là, dù sao hai muội ấy cũng không được hậu thế dung nạp. Năm đó, ngay cả phụ thân và mẫu thân cũng chỉ có thể che giấu hai muội ấy . . . .
Ta sẽ không để bọn chúng tiếp tục sống trong bóng tối nữa, nếu có người dám nghị luận bọn chúng, ta không biết thì thôi, biết người nào giết người đó. Phương Tông Khác nói chuyện rất tùy ý, giống như chỉ nói một câu đơn giản là tối nay ăn gì vậy.
Tốt quá! Ca ca trở lại thật tốt. . . . . . Phương Cẩn Chi vui vẻ nhìn Phương Tông Khác, trong mắt là vui sướng vô hạn.
Nhưng trong lòng nàng lại lạnh đi mấy phần.
Phương Tông Khác là ca ca của nàng, là ca ca từ nhỏ đã nâng niu nàng trong lòng bàn tay, cũng là vị ca ca đã mất tích mười năm không hề có chút tin tức gì. Thời gian là thứ kỳ diệu nhất, có thể khiến mối quan hệ giữa người với người gần nhau hơn, cũng có thể tạo ra khoảng cách rất xa giữa họ.
Phương Cẩn Chi vốn là một người có tính đa nghi trời sinh, sao nàng có thể lập tức hoàn toàn tin tưởng một người đã đi một lần tận mười năm trời? Nàng hi vọng ca ca của nàng chỉ trải qua một số chuyện không muốn để nàng lo lắng. Thật ra thì nàng cũng không tham lam lắm, chỉ cần Phương Tông Khác không bài xích hai muội muội là đủ rồi.
Lúc ăn sáng, Phương Cẩn Chi cố ý gọi Bình Bình và An An xuống lầu để ăn cùng Phương Tông Khác.
Những năm qua, Bình Bình và An An ăn cái gì cũng luôn ở trong tẩm phòng của Phương Cẩn Chi,
/192
|