Xe ngựa dừng ở cổng sau huyện lệnh phủ, Triệu Lục Ý ôm thiếu niên trong áo lông cáo trắng tung cửa mà vào. Bà tử và gã sai vặt giữ cửa đều không nhìn rõ người Triệu Lục Ý ôm là ai.
Khi Triệu Lục Ý đi vào viện của tứ công tử, gã sai vặt bên người tứ thiếu gia run rẩy đẩy cửa ra, trong phòng sớm đã chuẩn bị tốt chậu than, cả phòng rất ấm áp.
Áo lông cáo trắng được cởi ra, Triệu Lục Ý thấy đôi mắt ngủ an tĩnh tinh khiết trong áo lông kia thì tâm không khỏi lay động. Hắn từng thất vọng đại công tử, nhưng hôm nay nhìn gương mặt này, những oán giận kia đã vơi đi không ít.
Dung nhan tai họa thế này sao không khiến người ta động tâm chứ
Nếu hắn là người nhẫn tâm, lấy đại cục làm trọng thì nên thay Lâm Cảnh Thần giết đi “mầm tai họa” này!
Tay hắn dừng nơi chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên xinh đẹp, cảm nhận được nhịp đập đều đặn yếu ớt nơi đó, nhìn dung nhan vô hại của thiếu niên, tâm hắn lại mềm xuống.
Hắn không ra tay được, hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn là không ra tay được.
Nắm tay đấm mạnh xuống giường, Triệu Lục Ý lạnh lẽo nhìn gã sai vặt đang quỳ gối bên cạnh.
- Trông coi hắn! Nếu có lần sau ta sẽ hỏi tội ngươi!
Vạt áo màu lam đậm lướt qua chậu than, người đã ra khỏi phòng.
Hắn nói với Tống Nùng Hoa đứng ở cửa:
- Chuyện hôm nay không được nói với đại công tử.
Tống Nùng Hoa gật đầu nhìn Triệu Lục Ý, đứng ở cửa một lát rồi cũng rời đi.
Lâm Cảnh Thần tài hoa hơn người, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại càng chín chắn nội liễm, nhưng người dù có hoàn mỹ đến đâu vẫn có khuyết điểm, hắn hai mươi sáu tuổi chưa có thê tử, tuy cũng có vài phòng thiếp thất nhưng đến nay vẫn không có đứa con nào.
Những người thân cận Lâm Cảnh Thần như Triệu Lục Ý, Tống Nùng Hoa và cả Lâm lão gia nhiều năm qua đều cho rằng Lâm Cảnh Thần thích nam nhân. Họ nhiều năm qua lại càng cho rằng Lâm Cảnh Thần yêu thích “tứ công tử” mà năm hai mươi bốn tuổi hắn cứu về. Nếu không phải sức khỏe “tứ công tử” cực yếu, ý thức không rõ, trí tuệ như trẻ con thì có lẽ.
Sau khi bóng dáng Triệu Lục Ý và Tống Nùng Hoa biến mất bên ngoài hồi lâu, trong phòng, trên chiếc giường mềm mại, thiếu niên mỹ lệ từ từ mở ra đôi con ngươi đẹp như hổ phách.
Hắn không nhớ được chuyện quá khứ, không có ký ức trước năm mười lăm tuổi nhưng cũng không phải hoàn toàn như đứa trẻ ba tuổi, hắn có thể chậm chạp, có thể.nhưng không hề ngu ngốc
Lâm gia đại công tử có tâm tư gì với hắn, hắn không rõ. Nhưng hôm nay, điều hắn nên nghĩ là, làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này.
Trước mắt chợt hiện lên một bóng dáng màu trắng, đầu hắn lại bắt đầu đau
Gã sai vặt quỳ dưới đất nâng mí mắt khóc sưng đỏ lên, đúng lúc thấy tứ công tử mở to hai mắt, nhìn chằm chằm màn giường màu tuyết trắng.
- Công tử...hu hu hu...công tử cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Thiếu niên nghe tiếng nhìn sang, muốn mở miệng an ủi hắn nhưng cảm thấy cổ họng đau nhói. Đúng, hắn không thể mở miệng nói chuyện.hai năm rồi ngay cả một âm tiết hắn cũng không nói ra được.
- Công tử, cổ họng người đau à? Quá Tuyết lấy thuốc cho công tử!
Gã sai vặt Quá Tuyết vừa lăn vừa bò đứng dậy, chạy đến trước bếp lò lấy thuốc.
Thiếu niên thấy mắt gã sai vặt chảy xuống giọt nước mắt trong suốt, hắn không thể nói, chỉ có thể chậm rãi cong khóe môi.
Quá Tuyết kinh hãi:
- Công tử cười...công tử vậy mà cười với ta...
Hai năm rồi, hắn còn tưởng công tử là một người gỗ không có tình cảm, thậm chí ngay cả tình cảm của một đứa trẻ ba tuổi cũng không có. Hóa ra tứ công tử lại biết cười.
- Công tử, nô tài Quá Tuyết, hôm gặp công tử đúng lúc tuyết rơi giống hôm nay, nên đại công tử ban tên cho nô tài là Quá Tuyết, từ đó phụ trách chăm sóc công tử.
Quá Tuyết vừa đút thuốc cho thiếu niên vừa kể lại chuyện cũ giữa mình và công tử.
- Khi đó Quá Tuyết thấy công tử thương tích đầy mình nằm trên cái giường này, đại công tử bôi thuốc cho công tử mà công tử không phát ra âm thanh nào, công tử là một người kiên cường dũng cảm như vậy đấy..Khi còn nhỏ, mẫu thân bôi thuốc cho Quá Tuyết, Quá Tuyết lúc nào cũng khóc.
Quá Tuyết vừa nói vừa lau nước mắt.
Thiếu niên không chớp mắt chăm chú nhìn Quá Tuyết, dáng vẻ như hiểu như không, thuần khiết đáng yêu.
Quá Tuyết chỉ là khổ sở công tử mỹ lệ như vậy tại sao tâm trí lại giống trẻ nít chứ, hắn tuy cảm thán nhưng không để tâm, ngày tháng còn dài, hắn sẽ khiến công tử nghe hiểu chuyện xưa hắn kể, sau này hắn và công tử sẽ sống nương tựa lẫn nhau.
Đầu xuân Vĩnh An năm thứ tư, tuyết mùa đông đã tan, rừng hoa đào ở phía nam huyện An đã đâm chồi, Tuyết Đào trong vườn trà Tang gia cũng dần cho ra mầm mới.
- Đương gia, Tuyết Đào trong kho đã không còn thừa bao nhiêu, nhưng bên Thiệu Châu Dung công tử sai người tới nói cần mấy trăm cân nữa..
Dương Yên nhìn Tang Vi Sương muốn trưng cầu ý kiến của nàng.
Tang Vi Sương suy nghĩ rồi nói:
- Vậy cũng tốt, đến lúc tăng giá rồi, nhắn với người của Dung công tử, ta đưa hàng tồn cuối cùng của năm nay, mỗi lạng tăng hai lượng bạc.
Dương Yên nghe vậy thì khẩn trương, trong lòng cảm thấy làm như vậy có chút mạo hiểm, nhưng rồi lại nghĩ, Tuyết Đào nhà mình trồng sao không thể bán với giá cao?
- Đợi tháng ba năm sau, Tuyết Đào mới sinh ra sẽ lại tăng giá tiếp.
Tang Vi Sương đang nói thì chợt nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài.
- Xảy ra chuyện gì?
Dương Yên cũng nhìn về phía bên ngoài, lắc đầu.
Tang Vi Sương vội đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Có vài người tới cổng lớn của Tang gia trà trang, Tang Vi Sương nhìn kỹ thì ra là các tiểu tú nương của tú phường trong huyện. Không phải Diệp Thu hay Diệu Linh mà là mấy cô nương lạ mặt.
- Huynh, huynh là đại ca của Tang Tĩnh Sơ?
Một tiểu tú nương vội vàng nói.
- Đúng vậy.
Tang Vi Sương nghi hoặc gật đầu.
- Tang gia đại ca.
Tiểu cô nương lớn tiếng gọi:
- Tĩnh Sơ ở tú phường xảy ra chuyện rồi, huynh mau đi xem đi!
Cái gì? Tang Vi Sương vừa nghe thì tâm liền căng thẳng, làm sao mà cửa ải cuối năm vừa qua thì tú phường đã xảy ra chuyện rồi!
- Xảy ra chuyện gì, muội nói cho ta nghe.
Tang Vi Sương vừa đi vừa hỏi.
- Tang đại ca không biết, bọn muội hoàn toàn không biết bức “Hoa khai phú quý” năm ngoái tú phường chúng ta thêu sẽ được tiến cống vào cung! Lúc đó huyện lệnh gia chỉ nói là phủ Thiệu Châu muốn, nếu nói chuyện này thì bọn muội đương nhiên là sẽ thêu cẩn thận tỉ mỉ nhưng bọn muội đâu biết bức “Hoa khai phú quý” kia sẽ tiến cung chứ!
Lúc này, một tú nương khác cũng bước đến:
- Nhưng bây giờ trong cung xảy ra chuyện! Người thêu bức “Hoa khai phú quý” kia bị chất vấn!
Tuy đồng nghiệp bị bắt nhưng trong lòng họ cũng có chút mừng thầm vì mình không phải là người được chọn thêu bức “Hoa khai phú quý” kia, các tú nữ của tú phường trong huyện gồm hai tổ, tú nữ quản lý của một tổ là chất nữ huyện lệnh phu nhân An Mi Nhi, tổ còn lại chính là Tang Tĩnh Sơ, cũng chính là tú nữ quản lý phụ trách thêu bức “Hoa khai phú quý”.
Khi Tang Vi Sương nghe được ba chữ “cống vào cung” thì phần lưng tê dại, không ngờ nhanh như vậy đã đụng chạm đến người trong cung rồi. Nàng đi đường hơi có chút thất hồn lạc phách..
Chắc là vị trong cung kia tức giận, người phía dưới xem tình hình mà làm việc một cách máy móc, tìm nơi cho ra miếng vải kia, rồi bắt người hỏi tội! Không biết là ai đây?
Nàng sống ở hoàng gia, loại chuyện phi tần ghen ghét lẫn nhau này sớm đã nhìn quen rồi.
Tang Vi Sương đi huyện phủ một chuyến thì lập tức hiểu rõ, hóa ra là một tân sủng phi của Diêu đế được phân cho bức “Hoa khai phú quý” này, ban đầu cũng chỉ là một tấm vải không thu hút gì mấy nhưng sau đó sủng phi kia vô tình nhìn thấy, lấy ra xem kỹ, thấy trên mấy đóa hoa mẫu đơn có thêu vài con hồ điệp thì lập tức thay đổi sắc mặt, vứt tấm vải, nói:
- Đây là ngầm châm biếm bổn cung trêu hoa ghẹo bướm sao?
Thế là có kẻ tiểu nhân nghe lời đoán ý, vì lấy lòng sủng phi mà tìm nơi cho ra miếng vải này rồi đến ức hiếp người!
- Ha ha, thật đúng là một người đắc đạo gà chó lên trời mà, một sủng phi nho nhỏ...
Tang Vi Sương siết chặt miếng vải, trong lòng thống hận không nói nên lời.
Đúng lúc này, một thiếu niên toàn thân cẩm bào từ phía sau đi tới, chính là kẻ mấy tháng rồi không gặp đã cao lớn hơn không ít – Triệu Lục Ý!
Editor: Mình vừa được mod nhắc nhở, mong các bạn tuân thủ đúng chính tả tiếng Việt và dùng nút bình luận thay vì trả lời với những bài ngắn nhé!
Chúc mọi người năm mới vui vẻ! ^^
Khi Triệu Lục Ý đi vào viện của tứ công tử, gã sai vặt bên người tứ thiếu gia run rẩy đẩy cửa ra, trong phòng sớm đã chuẩn bị tốt chậu than, cả phòng rất ấm áp.
Áo lông cáo trắng được cởi ra, Triệu Lục Ý thấy đôi mắt ngủ an tĩnh tinh khiết trong áo lông kia thì tâm không khỏi lay động. Hắn từng thất vọng đại công tử, nhưng hôm nay nhìn gương mặt này, những oán giận kia đã vơi đi không ít.
Dung nhan tai họa thế này sao không khiến người ta động tâm chứ
Nếu hắn là người nhẫn tâm, lấy đại cục làm trọng thì nên thay Lâm Cảnh Thần giết đi “mầm tai họa” này!
Tay hắn dừng nơi chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên xinh đẹp, cảm nhận được nhịp đập đều đặn yếu ớt nơi đó, nhìn dung nhan vô hại của thiếu niên, tâm hắn lại mềm xuống.
Hắn không ra tay được, hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn là không ra tay được.
Nắm tay đấm mạnh xuống giường, Triệu Lục Ý lạnh lẽo nhìn gã sai vặt đang quỳ gối bên cạnh.
- Trông coi hắn! Nếu có lần sau ta sẽ hỏi tội ngươi!
Vạt áo màu lam đậm lướt qua chậu than, người đã ra khỏi phòng.
Hắn nói với Tống Nùng Hoa đứng ở cửa:
- Chuyện hôm nay không được nói với đại công tử.
Tống Nùng Hoa gật đầu nhìn Triệu Lục Ý, đứng ở cửa một lát rồi cũng rời đi.
Lâm Cảnh Thần tài hoa hơn người, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại càng chín chắn nội liễm, nhưng người dù có hoàn mỹ đến đâu vẫn có khuyết điểm, hắn hai mươi sáu tuổi chưa có thê tử, tuy cũng có vài phòng thiếp thất nhưng đến nay vẫn không có đứa con nào.
Những người thân cận Lâm Cảnh Thần như Triệu Lục Ý, Tống Nùng Hoa và cả Lâm lão gia nhiều năm qua đều cho rằng Lâm Cảnh Thần thích nam nhân. Họ nhiều năm qua lại càng cho rằng Lâm Cảnh Thần yêu thích “tứ công tử” mà năm hai mươi bốn tuổi hắn cứu về. Nếu không phải sức khỏe “tứ công tử” cực yếu, ý thức không rõ, trí tuệ như trẻ con thì có lẽ.
Sau khi bóng dáng Triệu Lục Ý và Tống Nùng Hoa biến mất bên ngoài hồi lâu, trong phòng, trên chiếc giường mềm mại, thiếu niên mỹ lệ từ từ mở ra đôi con ngươi đẹp như hổ phách.
Hắn không nhớ được chuyện quá khứ, không có ký ức trước năm mười lăm tuổi nhưng cũng không phải hoàn toàn như đứa trẻ ba tuổi, hắn có thể chậm chạp, có thể.nhưng không hề ngu ngốc
Lâm gia đại công tử có tâm tư gì với hắn, hắn không rõ. Nhưng hôm nay, điều hắn nên nghĩ là, làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này.
Trước mắt chợt hiện lên một bóng dáng màu trắng, đầu hắn lại bắt đầu đau
Gã sai vặt quỳ dưới đất nâng mí mắt khóc sưng đỏ lên, đúng lúc thấy tứ công tử mở to hai mắt, nhìn chằm chằm màn giường màu tuyết trắng.
- Công tử...hu hu hu...công tử cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Thiếu niên nghe tiếng nhìn sang, muốn mở miệng an ủi hắn nhưng cảm thấy cổ họng đau nhói. Đúng, hắn không thể mở miệng nói chuyện.hai năm rồi ngay cả một âm tiết hắn cũng không nói ra được.
- Công tử, cổ họng người đau à? Quá Tuyết lấy thuốc cho công tử!
Gã sai vặt Quá Tuyết vừa lăn vừa bò đứng dậy, chạy đến trước bếp lò lấy thuốc.
Thiếu niên thấy mắt gã sai vặt chảy xuống giọt nước mắt trong suốt, hắn không thể nói, chỉ có thể chậm rãi cong khóe môi.
Quá Tuyết kinh hãi:
- Công tử cười...công tử vậy mà cười với ta...
Hai năm rồi, hắn còn tưởng công tử là một người gỗ không có tình cảm, thậm chí ngay cả tình cảm của một đứa trẻ ba tuổi cũng không có. Hóa ra tứ công tử lại biết cười.
- Công tử, nô tài Quá Tuyết, hôm gặp công tử đúng lúc tuyết rơi giống hôm nay, nên đại công tử ban tên cho nô tài là Quá Tuyết, từ đó phụ trách chăm sóc công tử.
Quá Tuyết vừa đút thuốc cho thiếu niên vừa kể lại chuyện cũ giữa mình và công tử.
- Khi đó Quá Tuyết thấy công tử thương tích đầy mình nằm trên cái giường này, đại công tử bôi thuốc cho công tử mà công tử không phát ra âm thanh nào, công tử là một người kiên cường dũng cảm như vậy đấy..Khi còn nhỏ, mẫu thân bôi thuốc cho Quá Tuyết, Quá Tuyết lúc nào cũng khóc.
Quá Tuyết vừa nói vừa lau nước mắt.
Thiếu niên không chớp mắt chăm chú nhìn Quá Tuyết, dáng vẻ như hiểu như không, thuần khiết đáng yêu.
Quá Tuyết chỉ là khổ sở công tử mỹ lệ như vậy tại sao tâm trí lại giống trẻ nít chứ, hắn tuy cảm thán nhưng không để tâm, ngày tháng còn dài, hắn sẽ khiến công tử nghe hiểu chuyện xưa hắn kể, sau này hắn và công tử sẽ sống nương tựa lẫn nhau.
Đầu xuân Vĩnh An năm thứ tư, tuyết mùa đông đã tan, rừng hoa đào ở phía nam huyện An đã đâm chồi, Tuyết Đào trong vườn trà Tang gia cũng dần cho ra mầm mới.
- Đương gia, Tuyết Đào trong kho đã không còn thừa bao nhiêu, nhưng bên Thiệu Châu Dung công tử sai người tới nói cần mấy trăm cân nữa..
Dương Yên nhìn Tang Vi Sương muốn trưng cầu ý kiến của nàng.
Tang Vi Sương suy nghĩ rồi nói:
- Vậy cũng tốt, đến lúc tăng giá rồi, nhắn với người của Dung công tử, ta đưa hàng tồn cuối cùng của năm nay, mỗi lạng tăng hai lượng bạc.
Dương Yên nghe vậy thì khẩn trương, trong lòng cảm thấy làm như vậy có chút mạo hiểm, nhưng rồi lại nghĩ, Tuyết Đào nhà mình trồng sao không thể bán với giá cao?
- Đợi tháng ba năm sau, Tuyết Đào mới sinh ra sẽ lại tăng giá tiếp.
Tang Vi Sương đang nói thì chợt nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài.
- Xảy ra chuyện gì?
Dương Yên cũng nhìn về phía bên ngoài, lắc đầu.
Tang Vi Sương vội đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Có vài người tới cổng lớn của Tang gia trà trang, Tang Vi Sương nhìn kỹ thì ra là các tiểu tú nương của tú phường trong huyện. Không phải Diệp Thu hay Diệu Linh mà là mấy cô nương lạ mặt.
- Huynh, huynh là đại ca của Tang Tĩnh Sơ?
Một tiểu tú nương vội vàng nói.
- Đúng vậy.
Tang Vi Sương nghi hoặc gật đầu.
- Tang gia đại ca.
Tiểu cô nương lớn tiếng gọi:
- Tĩnh Sơ ở tú phường xảy ra chuyện rồi, huynh mau đi xem đi!
Cái gì? Tang Vi Sương vừa nghe thì tâm liền căng thẳng, làm sao mà cửa ải cuối năm vừa qua thì tú phường đã xảy ra chuyện rồi!
- Xảy ra chuyện gì, muội nói cho ta nghe.
Tang Vi Sương vừa đi vừa hỏi.
- Tang đại ca không biết, bọn muội hoàn toàn không biết bức “Hoa khai phú quý” năm ngoái tú phường chúng ta thêu sẽ được tiến cống vào cung! Lúc đó huyện lệnh gia chỉ nói là phủ Thiệu Châu muốn, nếu nói chuyện này thì bọn muội đương nhiên là sẽ thêu cẩn thận tỉ mỉ nhưng bọn muội đâu biết bức “Hoa khai phú quý” kia sẽ tiến cung chứ!
Lúc này, một tú nương khác cũng bước đến:
- Nhưng bây giờ trong cung xảy ra chuyện! Người thêu bức “Hoa khai phú quý” kia bị chất vấn!
Tuy đồng nghiệp bị bắt nhưng trong lòng họ cũng có chút mừng thầm vì mình không phải là người được chọn thêu bức “Hoa khai phú quý” kia, các tú nữ của tú phường trong huyện gồm hai tổ, tú nữ quản lý của một tổ là chất nữ huyện lệnh phu nhân An Mi Nhi, tổ còn lại chính là Tang Tĩnh Sơ, cũng chính là tú nữ quản lý phụ trách thêu bức “Hoa khai phú quý”.
Khi Tang Vi Sương nghe được ba chữ “cống vào cung” thì phần lưng tê dại, không ngờ nhanh như vậy đã đụng chạm đến người trong cung rồi. Nàng đi đường hơi có chút thất hồn lạc phách..
Chắc là vị trong cung kia tức giận, người phía dưới xem tình hình mà làm việc một cách máy móc, tìm nơi cho ra miếng vải kia, rồi bắt người hỏi tội! Không biết là ai đây?
Nàng sống ở hoàng gia, loại chuyện phi tần ghen ghét lẫn nhau này sớm đã nhìn quen rồi.
Tang Vi Sương đi huyện phủ một chuyến thì lập tức hiểu rõ, hóa ra là một tân sủng phi của Diêu đế được phân cho bức “Hoa khai phú quý” này, ban đầu cũng chỉ là một tấm vải không thu hút gì mấy nhưng sau đó sủng phi kia vô tình nhìn thấy, lấy ra xem kỹ, thấy trên mấy đóa hoa mẫu đơn có thêu vài con hồ điệp thì lập tức thay đổi sắc mặt, vứt tấm vải, nói:
- Đây là ngầm châm biếm bổn cung trêu hoa ghẹo bướm sao?
Thế là có kẻ tiểu nhân nghe lời đoán ý, vì lấy lòng sủng phi mà tìm nơi cho ra miếng vải này rồi đến ức hiếp người!
- Ha ha, thật đúng là một người đắc đạo gà chó lên trời mà, một sủng phi nho nhỏ...
Tang Vi Sương siết chặt miếng vải, trong lòng thống hận không nói nên lời.
Đúng lúc này, một thiếu niên toàn thân cẩm bào từ phía sau đi tới, chính là kẻ mấy tháng rồi không gặp đã cao lớn hơn không ít – Triệu Lục Ý!
Editor: Mình vừa được mod nhắc nhở, mong các bạn tuân thủ đúng chính tả tiếng Việt và dùng nút bình luận thay vì trả lời với những bài ngắn nhé!
Chúc mọi người năm mới vui vẻ! ^^
/221
|