- Ui……..đau………
Xe ngựa xóc nảy, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, ba người nằm ngang trong xe, một người trong đó hơi cử động, đưa tay vân vê cái đầu muốn nứt ra.
Chết tiệt, không phải diễn kịch ư, tại sao lại làm thật? Gia gia trước đó không có nói với nàng là té đụng đầu thật, nhưng khi áp dụng vào thực tế, ông ấy vẫn nỡ để đầu nàng đụng vào vách.
Lúc đó nàng vô cùng kinh ngạc, quả thực ngay cả ý muốn giết người cũng có, nàng luôn tự hào về sự thông minh tài trí của mình nhưng nay lại sắp chết vì diễn kịch? Nàng tìm ai để khóc đây?
Môi nàng khẽ cử động nhưng không phát ra tiếng:
“Tử vi ẩn náu, đại sát phương đông, với ta bất lợi……..quả nhiên tối nay xảy ra tai nạn đổ máu, nếu ở đây thêm một thời gian nữa, chẳng phải là tới tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm sao? Không được, nói gì đi nữa ta cũng phải nhanh chóng trở về!”
Nàng nghiêng mặt muốn trừng ông lão nào đó bên cạnh, muốn trừng thật hung dữ thì phát hiện ông đã tỉnh lại từ lâu cười híp mắt nhìn nàng, tuy rằng nụ cười thân thiện nhưng nếp nhăn nơi mắt hơi dọa người.
Ông lão cũng cử động môi nói không ra tiếng:
“Nha đầu đừng giận, vết thương trên đầu con ta đã cân nhắc kỹ rồi mới đụng, không đáng ngại, người trong đoàn xe này đều rất tinh, không chảy chút máu e là không trà trộn được. Nha đầu đừng để bụng, gia gia còn trông cậy con phụng dưỡng lúc tuổi già và chăm sóc lúc lâm chung nữa mà……….”
Tần Linh quả thực bị lời của ông làm cho lửa giận bừng bừng không nơi phát tiết, thế là không nghĩ đến chuyện bị đụng đầu nữa mà ngược lại dùng khẩu hình nói:
“Người ông nói thật sự trong đội xe này? Ông nhìn rõ chứ? Không gạt con?”
Nói đến đây mắt ông lão còn lấp lánh hơn cả đá quý phương Tây, đôi mắt ông không chỉ rạng rỡ hẳn lên mà dùng từ kích động cũng khó có thể hình dung, ông nắm chặt một bên vai Tần Linh nói:
- Là cậu ấy, đúng là cậu ấy…….
Bởi nhất thời kích động không dùng khẩu hình nên rất nhanh ngoài xe ngựa đã nghe được âm thanh.
Ông lão giật mình thầm nhủ không tốt, nếu lúc này bị người bên ngoài phát hiện họ đã tỉnh, chẳng phải sẽ bị vứt lại sao? Ông bèn đưa mắt ra hiệu cho Tần Linh, còn chính mình thì nằm xuống.
Khi đại hán đeo đao kia vén rèm xe lên nhìn, ba người trong xe vẫn đang nằm bình thường, không hề nhúc nhích. Ông nghi hoặc trong lòng, lúc đang bỏ rèm xuống thì nghe tiếng ông lão nói mê:
- Đau…….
Đại hán đeo đao kia nghĩ bụng một ông lão già khọm từ trên đường lăn xuống khe núi quả thật chẳng khác nào mất nửa cái mạng, bèn mời dược đồng của Chử Quy vào chăm sóc cả đêm. Trong xe có hai nữ quyến, ông lão thì quá già mà không có xe ngựa trống, dù sao cũng không thể để họ đi chung xe với người của Tang gia đúng không? Dược đồng này không quá mười một mười hai tuổi, vẫn còn là trẻ con nên không sợ ảnh hưởng đến danh dự nữ tử.
Dược đồng ôm một cái chăn nhỏ vào, cuộn người trong góc ở cuối xe, trong lòng nói đùa rằng tháng hai chưa hết, gió đêm còn rất lạnh, có một chỗ ở góc cũng không tồi. Thuốc thang gì đó cho mấy người này thì để sáng mai hãy nghĩ.
Có một tiểu giám thị tới, Tần Linh cảm thấy rất mất tự nhiên, bèn dứt khoát cứ thế mà ngủ, Tần lão ngược lại lại không cảm thấy gì, trong lòng ông kích động vì tìm được tiểu tổ tông kia, tướng mạo đúng là giống chủ tử y như từ một khuôn đúc ra, thêm nữa quan trọng hơn là trên trán cậu ấy có nốt chu sa do chính tay chủ tử chấm lên!
Ông lão ngoài giật mình thì nụ cười nơi khóe môi có chút bỉ ổi. Nốt chu sa vẫn còn, nốt chu sa ấy cũng giống như thủ cung sa của nữ nhân, xem ra tiểu tổ tông giữ mình rất trong sạch, trước mắt vẫn còn là xử nam. Chính vì nốt chu sa của cậu ấy vẫn còn nên Tần lão mới có thể vừa nhìn là nhận ra cậu ấy ngay!
Ông bây giờ không nghĩ đến gì khác, trước tiên phải mang tiểu tổ tông về đã, để cậu ấy và Tần nha đầu thành thân xong, rồi lại vì cậu ấy mà suy nghĩ đại kế, giúp cậu ấy đoạt lại những thứ thuộc về mình, đến lúc đó cậu ấy và Tần nha đầu công thành danh toại, phu thê tình thâm, ông ngồi trên núi vàng núi bạc, ôm rượu ngon thức ăn ngon và mỹ nhân, rồi bọn họ lại có thêm em bé……..a ha ha, nghĩ tới đây trong lòng ông vui như nở hoa, không tệ không tệ, tương lai ông còn muốn đem những bản lĩnh tuyệt thế của mình dạy cho mấy đứa trẻ………nhưng mà, quay lại chủ đề chính, đến lúc đó hai phu thê họ ghét bỏ một ông lão như ông thì phải làm sao? Tiểu tổ tông ghét hay không thì không chắc, nhưng Tần nha đầu nhất định sẽ đuổi ông về quê.
Nghĩ đến đây Tần lão nghiến răng nghiến lợi, nha đầu chết tiệt đó chính là điển hình của được chim quên ná, được cá quên cơm, cái gì hay không học cứ học thằng cha nó điểm này. Ông lão tức giận bất bình mãi đến rạng sáng, phương đông hiện lên màu trắng bạc, đèn trong xe ngựa đã tắt mới ngủ thiếp đi.
***
Ba ngày đến ngoài thành Hoài Châu mười dặm, Thần Tố Hi thông qua Chử Quy ra lệnh cả nhà Tang Vi Sương được đón vào Thần gia biệt phủ, còn ba người Tần gia gặp dọc đường thì được an bài dưỡng thương ở một y quán dưới danh nghĩa Thần gia.
Chử Quy cảm thán chủ tử an bài đối với ba người Tần gia có thể nói là không gì tốt hơn. Sắp xếp họ ở y quán để nếu họ là người có ý đồ, lai lịch không rõ ràng thì cũng không động chạm được đến nội trạch Thần phủ, y quán nhỏ nên họ muốn gây ra sóng gió gì tùy thích. Còn nếu họ thật sự là bá tánh lương thiện thì để họ dưỡng thương ở y quán là không thể tốt hơn, vả lại nếu họ không còn nơi nương tựa cũng có thể ở lại đó làm việc kiếm miếng cơm ăn.
- Chủ tử an bài Tần gia như vậy là tốt nhất, nhưng Tang gia……
Tang gia không phải người của chủ tử, cũng không phải thân thích của chủ tử, đón họ vào ở trong phủ - mặc dù là biệt phủ đi nữa, e rằng không tốt?
- Không có gì không tốt cả, cứ nói với người ngoài Tang Vi Sương là thân thích xa của gia là được.
- ………..Dạ.
Gia đã nói tới mức này rồi, Chử Quy còn gì để nói chứ.
Đoàn xe chia ra một đội nhỏ do đại hán đeo đao dẫn đầu, ừm, đại hán ấy tên là: Vương Tiềm, cha ông là một quý tộc suy vong, chữ “Tiềm” vốn lấy ý trong “Tiềm long tại uyên” (rồng ẩn mình nơi nước sâu) nhưng những người dân bình thường hoặc những mãng phu thôn quê đều ít biết chữ. Sau đó họ quen với ông hơn, thấy mặt ông hơi rỗ bèn gọi ông là: “Tiền mặt rỗ”. (trong tiếng Trung, chữ Tiềm - 潜 - và Tiền - 钱 - có phát âm giống nhau)
Phải biết rằng thị vệ đeo đao của Thần gia có địa vị cao hơn thị vệ bình thường, Vương Tiềm dù gì cũng là một võ sĩ, những người đó gọi như vậy là tổn hại đến tôn nghiêm của võ sĩ, hơn nữa ông cũng không phải họ Tiềnban đầu người khác gọi như vậy ông còn oán trách mấy câu, sau đó số người gọi nhiều hơn, ông cũng lười quản.
- Ông, ông muốn đưa chúng tôi đi đâu?
Tần Linh nhận ra xe ngựa của họ tách khỏi đội xe ban đầu thì vén màn nhìn về phía Vương Tiềm giận dữ hỏi.
Biểu cảm tức giận của Tần Linh khiến mặt nàng càng thêm sinh động, cũng bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ của nàng dưới ánh mặt trời hơi ửng đỏ, Vương Tiềm đâu từng nhìn mỹ nhân gần như vậy bao giờ, huống hồ mỹ nhân này so với các cô nương vẫy tay áo trên lầu của Xuân Hương Các nhiều hơn vài phần anh khí, đương nhiên cũng có cả quyến rũkhiến ông tức khắc ngây người.
- Tôi hỏi ông nói đi chứ!
Tần Linh không vui nói.
- A, phải, Tần cô nương, chủ tử muốn tôi đưa mọi người đến Thần gia y quán dưỡng thương.
Ông hơi xấu hổ trả lời.
- Dưỡng thương?
Tần Linh nhíu mày, buông rèm xe xuống, trong lòng đã hiểu rõ.
Vương Tiềm thấy nàng không phản bác, cho rằng nàng đã chấp nhận an bài của chủ tử với Tần gia.
- Cô nương, ngồi cho vững, tôi sẽ đánh xe đưa mọi người vào thành.
Tần Linh đâu quản ông nói gì ở bên ngoài, nàng tức giận trừng Tần lão:
“Nhìn xem, người ta đi mất rồi! Xem ông đi đâu mà tìm tiểu tổ tông của ông!”
Tần lão nghe vậy chỉ cười, vội bấm ngón tay, bấm xong thì sờ sờ la bàn.
“Tính, lại tính nữa, tính ra rồi thì đuổi theo tiếp? Ông không ngại khổ, nhưng con bị hành hạ sắp chết đây này! Con muốn về!”
Đang yên đang lành làm nương nương ở Quan Tinh Các không làm mà lại tới nơi này chịu tội!
“Tần nha đầu, ông tính ra rồi, con tính không ra đâu, cứ nhìn là được, đừng lắm mồm.”
Tần lão không vui nói.
“…………”
Xe ngựa xóc nảy, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, ba người nằm ngang trong xe, một người trong đó hơi cử động, đưa tay vân vê cái đầu muốn nứt ra.
Chết tiệt, không phải diễn kịch ư, tại sao lại làm thật? Gia gia trước đó không có nói với nàng là té đụng đầu thật, nhưng khi áp dụng vào thực tế, ông ấy vẫn nỡ để đầu nàng đụng vào vách.
Lúc đó nàng vô cùng kinh ngạc, quả thực ngay cả ý muốn giết người cũng có, nàng luôn tự hào về sự thông minh tài trí của mình nhưng nay lại sắp chết vì diễn kịch? Nàng tìm ai để khóc đây?
Môi nàng khẽ cử động nhưng không phát ra tiếng:
“Tử vi ẩn náu, đại sát phương đông, với ta bất lợi……..quả nhiên tối nay xảy ra tai nạn đổ máu, nếu ở đây thêm một thời gian nữa, chẳng phải là tới tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm sao? Không được, nói gì đi nữa ta cũng phải nhanh chóng trở về!”
Nàng nghiêng mặt muốn trừng ông lão nào đó bên cạnh, muốn trừng thật hung dữ thì phát hiện ông đã tỉnh lại từ lâu cười híp mắt nhìn nàng, tuy rằng nụ cười thân thiện nhưng nếp nhăn nơi mắt hơi dọa người.
Ông lão cũng cử động môi nói không ra tiếng:
“Nha đầu đừng giận, vết thương trên đầu con ta đã cân nhắc kỹ rồi mới đụng, không đáng ngại, người trong đoàn xe này đều rất tinh, không chảy chút máu e là không trà trộn được. Nha đầu đừng để bụng, gia gia còn trông cậy con phụng dưỡng lúc tuổi già và chăm sóc lúc lâm chung nữa mà……….”
Tần Linh quả thực bị lời của ông làm cho lửa giận bừng bừng không nơi phát tiết, thế là không nghĩ đến chuyện bị đụng đầu nữa mà ngược lại dùng khẩu hình nói:
“Người ông nói thật sự trong đội xe này? Ông nhìn rõ chứ? Không gạt con?”
Nói đến đây mắt ông lão còn lấp lánh hơn cả đá quý phương Tây, đôi mắt ông không chỉ rạng rỡ hẳn lên mà dùng từ kích động cũng khó có thể hình dung, ông nắm chặt một bên vai Tần Linh nói:
- Là cậu ấy, đúng là cậu ấy…….
Bởi nhất thời kích động không dùng khẩu hình nên rất nhanh ngoài xe ngựa đã nghe được âm thanh.
Ông lão giật mình thầm nhủ không tốt, nếu lúc này bị người bên ngoài phát hiện họ đã tỉnh, chẳng phải sẽ bị vứt lại sao? Ông bèn đưa mắt ra hiệu cho Tần Linh, còn chính mình thì nằm xuống.
Khi đại hán đeo đao kia vén rèm xe lên nhìn, ba người trong xe vẫn đang nằm bình thường, không hề nhúc nhích. Ông nghi hoặc trong lòng, lúc đang bỏ rèm xuống thì nghe tiếng ông lão nói mê:
- Đau…….
Đại hán đeo đao kia nghĩ bụng một ông lão già khọm từ trên đường lăn xuống khe núi quả thật chẳng khác nào mất nửa cái mạng, bèn mời dược đồng của Chử Quy vào chăm sóc cả đêm. Trong xe có hai nữ quyến, ông lão thì quá già mà không có xe ngựa trống, dù sao cũng không thể để họ đi chung xe với người của Tang gia đúng không? Dược đồng này không quá mười một mười hai tuổi, vẫn còn là trẻ con nên không sợ ảnh hưởng đến danh dự nữ tử.
Dược đồng ôm một cái chăn nhỏ vào, cuộn người trong góc ở cuối xe, trong lòng nói đùa rằng tháng hai chưa hết, gió đêm còn rất lạnh, có một chỗ ở góc cũng không tồi. Thuốc thang gì đó cho mấy người này thì để sáng mai hãy nghĩ.
Có một tiểu giám thị tới, Tần Linh cảm thấy rất mất tự nhiên, bèn dứt khoát cứ thế mà ngủ, Tần lão ngược lại lại không cảm thấy gì, trong lòng ông kích động vì tìm được tiểu tổ tông kia, tướng mạo đúng là giống chủ tử y như từ một khuôn đúc ra, thêm nữa quan trọng hơn là trên trán cậu ấy có nốt chu sa do chính tay chủ tử chấm lên!
Ông lão ngoài giật mình thì nụ cười nơi khóe môi có chút bỉ ổi. Nốt chu sa vẫn còn, nốt chu sa ấy cũng giống như thủ cung sa của nữ nhân, xem ra tiểu tổ tông giữ mình rất trong sạch, trước mắt vẫn còn là xử nam. Chính vì nốt chu sa của cậu ấy vẫn còn nên Tần lão mới có thể vừa nhìn là nhận ra cậu ấy ngay!
Ông bây giờ không nghĩ đến gì khác, trước tiên phải mang tiểu tổ tông về đã, để cậu ấy và Tần nha đầu thành thân xong, rồi lại vì cậu ấy mà suy nghĩ đại kế, giúp cậu ấy đoạt lại những thứ thuộc về mình, đến lúc đó cậu ấy và Tần nha đầu công thành danh toại, phu thê tình thâm, ông ngồi trên núi vàng núi bạc, ôm rượu ngon thức ăn ngon và mỹ nhân, rồi bọn họ lại có thêm em bé……..a ha ha, nghĩ tới đây trong lòng ông vui như nở hoa, không tệ không tệ, tương lai ông còn muốn đem những bản lĩnh tuyệt thế của mình dạy cho mấy đứa trẻ………nhưng mà, quay lại chủ đề chính, đến lúc đó hai phu thê họ ghét bỏ một ông lão như ông thì phải làm sao? Tiểu tổ tông ghét hay không thì không chắc, nhưng Tần nha đầu nhất định sẽ đuổi ông về quê.
Nghĩ đến đây Tần lão nghiến răng nghiến lợi, nha đầu chết tiệt đó chính là điển hình của được chim quên ná, được cá quên cơm, cái gì hay không học cứ học thằng cha nó điểm này. Ông lão tức giận bất bình mãi đến rạng sáng, phương đông hiện lên màu trắng bạc, đèn trong xe ngựa đã tắt mới ngủ thiếp đi.
***
Ba ngày đến ngoài thành Hoài Châu mười dặm, Thần Tố Hi thông qua Chử Quy ra lệnh cả nhà Tang Vi Sương được đón vào Thần gia biệt phủ, còn ba người Tần gia gặp dọc đường thì được an bài dưỡng thương ở một y quán dưới danh nghĩa Thần gia.
Chử Quy cảm thán chủ tử an bài đối với ba người Tần gia có thể nói là không gì tốt hơn. Sắp xếp họ ở y quán để nếu họ là người có ý đồ, lai lịch không rõ ràng thì cũng không động chạm được đến nội trạch Thần phủ, y quán nhỏ nên họ muốn gây ra sóng gió gì tùy thích. Còn nếu họ thật sự là bá tánh lương thiện thì để họ dưỡng thương ở y quán là không thể tốt hơn, vả lại nếu họ không còn nơi nương tựa cũng có thể ở lại đó làm việc kiếm miếng cơm ăn.
- Chủ tử an bài Tần gia như vậy là tốt nhất, nhưng Tang gia……
Tang gia không phải người của chủ tử, cũng không phải thân thích của chủ tử, đón họ vào ở trong phủ - mặc dù là biệt phủ đi nữa, e rằng không tốt?
- Không có gì không tốt cả, cứ nói với người ngoài Tang Vi Sương là thân thích xa của gia là được.
- ………..Dạ.
Gia đã nói tới mức này rồi, Chử Quy còn gì để nói chứ.
Đoàn xe chia ra một đội nhỏ do đại hán đeo đao dẫn đầu, ừm, đại hán ấy tên là: Vương Tiềm, cha ông là một quý tộc suy vong, chữ “Tiềm” vốn lấy ý trong “Tiềm long tại uyên” (rồng ẩn mình nơi nước sâu) nhưng những người dân bình thường hoặc những mãng phu thôn quê đều ít biết chữ. Sau đó họ quen với ông hơn, thấy mặt ông hơi rỗ bèn gọi ông là: “Tiền mặt rỗ”. (trong tiếng Trung, chữ Tiềm - 潜 - và Tiền - 钱 - có phát âm giống nhau)
Phải biết rằng thị vệ đeo đao của Thần gia có địa vị cao hơn thị vệ bình thường, Vương Tiềm dù gì cũng là một võ sĩ, những người đó gọi như vậy là tổn hại đến tôn nghiêm của võ sĩ, hơn nữa ông cũng không phải họ Tiềnban đầu người khác gọi như vậy ông còn oán trách mấy câu, sau đó số người gọi nhiều hơn, ông cũng lười quản.
- Ông, ông muốn đưa chúng tôi đi đâu?
Tần Linh nhận ra xe ngựa của họ tách khỏi đội xe ban đầu thì vén màn nhìn về phía Vương Tiềm giận dữ hỏi.
Biểu cảm tức giận của Tần Linh khiến mặt nàng càng thêm sinh động, cũng bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ của nàng dưới ánh mặt trời hơi ửng đỏ, Vương Tiềm đâu từng nhìn mỹ nhân gần như vậy bao giờ, huống hồ mỹ nhân này so với các cô nương vẫy tay áo trên lầu của Xuân Hương Các nhiều hơn vài phần anh khí, đương nhiên cũng có cả quyến rũkhiến ông tức khắc ngây người.
- Tôi hỏi ông nói đi chứ!
Tần Linh không vui nói.
- A, phải, Tần cô nương, chủ tử muốn tôi đưa mọi người đến Thần gia y quán dưỡng thương.
Ông hơi xấu hổ trả lời.
- Dưỡng thương?
Tần Linh nhíu mày, buông rèm xe xuống, trong lòng đã hiểu rõ.
Vương Tiềm thấy nàng không phản bác, cho rằng nàng đã chấp nhận an bài của chủ tử với Tần gia.
- Cô nương, ngồi cho vững, tôi sẽ đánh xe đưa mọi người vào thành.
Tần Linh đâu quản ông nói gì ở bên ngoài, nàng tức giận trừng Tần lão:
“Nhìn xem, người ta đi mất rồi! Xem ông đi đâu mà tìm tiểu tổ tông của ông!”
Tần lão nghe vậy chỉ cười, vội bấm ngón tay, bấm xong thì sờ sờ la bàn.
“Tính, lại tính nữa, tính ra rồi thì đuổi theo tiếp? Ông không ngại khổ, nhưng con bị hành hạ sắp chết đây này! Con muốn về!”
Đang yên đang lành làm nương nương ở Quan Tinh Các không làm mà lại tới nơi này chịu tội!
“Tần nha đầu, ông tính ra rồi, con tính không ra đâu, cứ nhìn là được, đừng lắm mồm.”
Tần lão không vui nói.
“…………”
/221
|