Ba giờ sau, ngoài cửa Công ty thời trang Mộng Lộ Thiên Hoa ở Thượng Hải.
Hoàng Mạn San hơi căng thẳng nhìn Lâm Đông Lai, hỏi:
- Anh xác định chiêu này thật sự có thể chứ?
- Cho dù thất bại, có mất cái gì đâu?
Lâm Đông Lai hỏi.
- Quả thật sẽ không mất cái gì, nhưng mà nếu bị chuyện bị vạch trần, sẽ rất mất mặt a.
Hoàng Mạn San nói.
Lâm Đông Lai không đồng ý thuận miệng nói:
- Mất mặt? Lòng tự tôn, là chính mình tôn trọng bản thân, mà không phải để ý lời khách sáo bên ngoài của người khác. Vì cảm giác hư vô được tôn trọng, mà buông tha cho việc mà chính mình nên làm, đây mới thật sự là mất mặt.
Trong nháy mắt, Hoàng Mạn San cảm thấy mình hoàn toàn bị cử chỉ khí thế của Lâm Đông Lai chinh phục, nhưng mà suy nghĩ lại, hắn chính là tên ngay cả tiền cơm cũng trả không nổi, liền nhịn không được nở nụ cười
- Khi anh nói lời này, rất giống một đại nhân vật.
Lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước bàn tiếp tân Công ty thời trang.
- Hoàng tiểu thư, cô lại tới nữa?
Cô tiếp tân trên mặt đắp đầy vẻ tươi cười chuyên nghiệp, trong giọng nói thậm chí cũng lười che dấu sự thiếu kiên nhẫn.
Lúc Hoàng Mạn San đang muốn nói chuyện, Lâm Đông Lai vươn tay chặn lại lời của nàng, sau đó bước ra phía trước
- Chúng tôi muốn gặp Vương tổng các ngươi.
- Thật sự xin lỗi, Vương tổng ông ấy hôm nay rất bận, chỉ sợ......
Cô tiếp tân lời nói máy móc mới nói được một nửa, Lâm Đông Lai nhìn đồng hồ trên tường, sau đó không chút khách khí mà cắt ngang lời của nàng
- Hiện tại là 2h30’ chiều, thời gian “Buổi Sáng Thượng Hải” in ấn là 8h đêm nay, các ngươi còn có 5h30’.
Lâm Đông Lai đã đem khí tức của hắn thu liễm đến cực hạn, thế nhưng lời nói và vẻ mặt lạnh lùng của hắn theo sau lời nhân viên tiếp tân này, vẫn khiến cho đối phương cảm thấy có chút lúng túng, nhưng mà nàng vẫn miễn cưỡng giả bộ bình tĩnh, nàng cười gượng nhìn Hoàng Mạn San
- Hoàng tiểu thư, xin hỏi vị này là?
- Báo một khi in ấn, thì không có khả năng thay đổi, đến lúc đó có phải do cô chịu trách nhiệm?
Nhân viên tiếp tân căn bản không biết Lâm Đông Lai rốt cuộc đang nói cái gì, nàng chỉ cảm thấy được sự việc rất nghiêm trọng, hoàn toàn vượt qua ngoài phạm vi khả năng xử lý của nàng, vì thế nàng không dám tiếp tục nói chuyện với Lâm Đông Lai, mà vội vàng cúi đầu bấm điện thoại.
- Alô, Vương tổng...... Hoàng tiểu thư của Công ty quảng cáo Bạch Mã......
Nhân viên tiếp tân ngẩng đầu nhìn Lâm Đông Lai
- Cùng một vị đồng sự của nàng đến đây......
- Ta không phải nói qua với cô, nói cô ta trở về sửa lại bản thảo của cô ta sao? Như thế nào lại tới nữa?
Từ đầu điện thoại bên kia truyền đến một thanh âm của trung niên nam nhân bực mình và có chút nôn nóng
- Cô đưa điện thoại cho cô ta.
- Hoàng tiểu thư, Vương tổng nói cô nghe điện thoại.
Nhân viên tiếp tân đem điện thoại đưa cho Hoàng Mạn San.
Hoàng Mạn San tức giận, tên họ Vương này cũng quá ngạo mạn chứ?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Hoàng Mạn San vẫn đưa bàn tay qua, muốn cầm điện thoại trả lời.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng “Ba”, điện thoại trong tay nhân viên tiếp tân nhẹ nhàng mà gác máy.
Gác điện thoại, chính là Lâm Đông Lai.
Ngay sau đó, Lâm Đông Lai không thèm lý sự với nhân viên tiếp tân, trực tiếp xông vào nơi làm việc Mộng Lộ Thiên Hoa, toàn bộ nhân viên tiếp tân đều sợ ngây người, một chút dũng khí ngăn cản cũng không có.
Hoàng Mạn San ở tại chỗ thoáng chút sửng sốt, một lúc sau cũng chạy nhanh đi theo Lâm Đông Lai vào trong.
Đợi cho Hoàng Mạn San cũng theo sau đi vào, nhân viên tiếp tân mới giống như tỉnh mộng, theo sau đi vào.
- Văn phòng họ Vương kia ở đâu?
Vừa đi vào trong, vừa không biết đường nên Lâm Đông Lai hỏi.
Đối với Mộng Lộ Thiên Hoa Hoàng Mạn San như ngựa quen đường cũ, ngón tay chỉ một văn phòng độc lập góc Đông Bắc, nói:
- Ngay tại kia.
Nói như vậy, phàm là người tự tiện xông vào lãnh địa người khác, đều đã có một tâm lý sợ sệt, chỉ sợ người ta đuổi mình ra ngoài, cho nên tỏ ra rất phẫn nộ, hơn nữa bước chân thông thường đều rất gấp.
Nhưng mà Lâm Đông Lai không như vậy, cứ việc xông tới, mà từ lúc hắn bắt đầu tiến vào cửa, bước chân vẫn rất vững vàng, tự nhiên thật giống như là trở lại văn phòng của mình.
Mà nhân viên tiếp tân theo ở phía sau, hoàn toàn không có dũng khí đi ngăn cản hai người bọn họ, cũng không có ý tưởng gọi những người trong phòng làm việc ngăn cản bọn họ, chỉ có vẻ mặt xấu hổ theo sau, giống như học trò nhỏ phạm lỗi.
Cứ như vậy, Lâm Đông Lai cùng Hoàng Mạn San rất thuận lợi đi tới cửa văn phòng Vương tổng.
Sau khi đến cửa, Lâm Đông Lai cũng không có trực tiếp xông vào, mà là tao nhã xoay người lại, nhìn nhân viên tiếp tân theo sau,“Gõ cửa.”
Nhân viên tiếp tân nhìn Lâm Đông Lai một cái, đi qua gõ cửa.
Lúc có được sự cho phép người bên trong cánh cửa, nhân viên tiếp tân mới đẩy cửa ra.
Nàng nắm cửa đẩy ra, Lâm Đông Lai liền lôi kéo Hoàng Mạn San trực tiếp xuất hiện ở cửa.
- Vương tổng, Hoàng tiểu thư nàng......
Sau bàn làm việc, một tên mập mạp đang nằm, một trung niên mập mạp hói đầu.
Vương tổng đầu tiên có chút ngạc nhiên, sau đó liền lộ ra bộ dáng tức giận
- Ta không phải đã nói rồi sao? Bản thảo của các ngươi......
Lâm Đông Lai căn bản là không có nghe nàng nói chuyện, mà là quay sang nói với nhân viên tiếp tân:
- Cô đi ra ngoài đi.
Giọng điệu kia tự nhiên giống như hắn là ông chủ của nhân viên tiếp tân.
Mà nhân viên tiếp tân nghe được hắn nói như vậy, thế nhưng lập tức xoay người bước đi, đợi cho đi ra ngoài vài mét, nàng mới phản ứng lại, không đúng a, lời Vương tổng chưa nói xong, như thế nào hắn bảo ta đi, ta liền đi?
Lúc này nàng xoay người, nhìn thấy cửa văn phòng đã đóng lại.
- Ngươi là ai?
Vương tổng nhíu mày, không hờn không giận nhìn Lâm Đông Lai, hỏi.
- “Lâm Đông Lai.” Lâm Đông Lai mỉm cười hướng hắn vươn tay.
- Vương Hữu Đức.
Vương Hữu Đức bắt tay qua loa với Lâm Đông Lai, sau đó đặt mông ngồi xuống, cầm lấy một điếu xì gà
- Hoàng tiểu thư, ta không cố ý từ chối, ta là thật sự rất bận, có chuyện gì, mời ngươi nói nhanh, ta lát nữa còn có cuộc họp.
- Vương tổng, xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không làm trễ thời gian của ngài nhiều đâu.
Lâm Đông Lai nói xong, vươn tay về phía Hoàng Mạn San, Hoàng Mạn San nhanh chóng lấy ra máy tính xách tay, đưa cho Lâm Đông Lai.
Lâm Đông Lai cũng ngồi xuống, chờ máy tính khởi động, hiện ra màn hình máy tính, sau đó đem máy tính xách tay xoay lại về phía Vương Hữu Đức.
Vương Hữu Đức đầu tiên là lơ đãng nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt trợn to lên, hai tay bắt lấy màn hình
- Các ngươi đây là ý gì?
Trên màn hình máy tính là quảng cáo cỡ một nửa bài báo, quảng cáo đơn giản mà rõ ràng, toàn bộ trang báo chỉ có một câu --“ Công ty hữu hạn thời trang Mộng Lộ Thiên Hoa Thượng Hải khất nợ Công ty quảng cáo Bạch Mã phí quảng cáo 239763 đồng 125 ngày 21 giờ 7 phút 16 giây.”
- Rất rõ ràng, đây là một tờ hóa đơn, hoặc là Vương tổng nhận lấy, hoặc là đăng lên báo.
Con mắt Vương Hữu Đức càng không ngừng nháy một lúc lâu, phẫn nộ ném xì gà xuống đất, căm tức nhìn Hoàng Mạn San
- Hoàng Mạn San, đây là thái độ phục vụ khách hàng của công ty quảng cáo Bạch Mã các ngươi sao?
Lâm Đông Lai chậm rãi đứng lên, vừa vặn ngăn trở tầm mắt Vương Hữu Đức
- Vương tổng, ông có biết nửa bản quảng cáo A1 của [ Buổi Sáng Thượng Hải ] giá là bao nhiêu không?
Vương Hữu Đức có thể gào thét về phía Hoàng Mạn San, nhưng mà đối mặt với Lâm Đông Lai, hắn như thế nào cũng không có dũng khí gào thét, chỉ tức giận quay đầu đi.
- 24 vạn đồng chẵn...... Nói cách khác, cho dù ông đem tiền nợ trả lại, Công ty quảng cáo Bạch Mã cũng đã lỗ 237 đồng. Vương tổng, nếu Công ty quảng cáo Bạch Mã còn vì khách hàng như ông, thậm chí nói, nếu Công ty quảng cáo Bạch Mã vẫn còn phát sinh chuyện như chúng ta, chỉ đơn giản là chuyện về sinh ý, ông cảm thấy chúng tôi sẽ làm như vậy sao?
Lâm Đông Lai nói tới đây, cười diêu lắc đầu
- Không, cũng không phải như vậy.
- Vậy rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
- Gần đây khoản nợ phải thu có vẻ nhiều, bảng báo cáo tài vụ không được tốt lắm, tổng công ty rất không hài lòng. Không có cách nào, chúng ta không thể không làm chút gì...... Ví dụ, mạnh mẽ đả kích một vị nào đó chẳng phải là khách hàng quan trọng, khiến cho hắn ở trong nghành có tiếng xấu. Lấy việc này cảnh cáo nhóm những tên thích kéo dài các khoản nợ nhanh chóng đem tiền chuyển vào tài khoản chúng tôi.
- Ngươi có nghĩ tới, làm như vậy cũng ảnh hưởng rất lớn với các ngươi hay không? Chủ quảng cáo hơi khất nợ một khoản tiền là chuyện cực kỳ bình thường, bây giờ các ngươi làm như vậy, quả thật có thể khiến nhóm người thiếu tiền trả lại cho các ngươi, nhưng mà cũng sẽ làm cho rất nhiều khách hàng của các ngươi sợ hãi. Theo lâu dài mà nói, việc này đối với sinh ý của các ngươi cũng không có chỗ nào tốt.
Tuy rằng về nhân cách quả thật rất đáng khinh, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nói về làm ăn Vương Hữu Đức quả thật là đối thủ tốt, bằng không hắn cũng không có khả năng từ một công nhân sản xuất sợi ở xưởng quần áo, đi đến ngày hôm nay.
- Lâu dài? Giống như Keynes nói, theo lâu dài mà nói, chúng ta đều sẽ chết sao.
Lâm Đông Lai nói tới đây, hơi cười nhìn Vương Hữu Đức
- Hơn nữa, thẳng thắn nói, Vương tổng, ông cảm thấy những nhân viên của giám đốc như ông quan tâm tiền lương và tiền thưởng cuối năm của bọn họ, hay là quan tâm lợi ích lâu dài của quý công ty hơn?
Vương Hữu Đức vô lực nhìn chằm chằm Lâm Đông Lai được một lúc lâu
- Được rồi, ngươi thắng.
Vương Hữu Đức nói xong, cầm lấy điện thoại, bấm dãy số, kêu chủ quản tài vụ của hắn qua đây.
“A......”
Sau khi từ Mộng Lộ Thiên Hoa đi ra, Hoàng Mạn San hưng phấn đem ngân phiếu đặt ở bên miệng hôn thật mạnh, sau đó vui vẻ ở Lâm trước mặt Đông Lai đi quanh vài vòng.
- Đông Lai, cám ơn anh, lúc này, chức giám đốc khách hàng của ta chắc như ván đã đóng thuyền.
Hoàng Mạn San nhìn Lâm Đông Lai, trên mặt bởi vì hưng phấn mà hơi chút ửng hồng
- Anh thật sự là ngôi sao may mắn của ta.
Nhiều năm qua, Lâm Đông Lai từ trong tay người khác thu tiền tính ra phải lấy trăm triệu Đôla mà tính toán, nhưng mà lúc này đây, trong lòng hắn đã có một cảm nhận đặc biệt so với lúc trước hoàn toàn bất đồng.
Không phải là cảm giác xâm lược cướp đoạt người giàu, mà là một loại cảm giác thành tựu ấm áp từ trong xương cốt khiến cho người ta cảm thấy cao hứng.
Lúc cảm thấy được trong thân thể của mình có loại cảm nhận này, sau đó Lâm Đông Lai đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
- Đây là sinh hoạt của một người bình thường sao?
Hắn lẩm bẩm ở trong lòng.
- Đông Lai, nói thật, tôi bây giờ càng ngày càng cảm thấy anh không phải một người bình thường, nói thật đi, rốt cuộc anh làm gì vậy?
Ngay lúc Lâm Đông Lai đắm chìm ở bên trong cảm giác của mình, Hoàng Mạn San cười hỏi.
- Cô cảm thấy thế nào?
Lâm Đông Lai hỏi ngược lại.
Hoàng Mạn San lắc lắc đầu,
- Tôi không cảm thấy kỳ quái, tôi cảm thấy anh nói anh làm cái gì tôi cũng không thấy lạ.
- Trước kia tôi công tác ở Trường Sa, là nhân viên chính phủ, người như Vương Hữu Đức tôi giao tiếp rất nhiều, tôi biết loại người như thế suy nghĩ cái gì.
Lúc Lâm Đông Lai nói dối, tốc độ nói lưu loát, hô hấp đều đặn, tim đập bình thường, nét mặt tự nhiên, cũng không có bất cứ động tác tay chân nào.
Cho dù ngay cả giáo phụ Mafia xảo quyệt nhất cũng chia không phận biết được thật giả, đối phó với Hoàng Mạn San loại tiểu nha đầu mới làm việc 3 đến 5 năm, giống như xử lý một đĩa đồ ăn nhỏ.
- A...... Khó trách.
Hoàng Mạn San không chút nghi ngờ gật đầu
- Trách không được anh trên người luôn có vẻ uy nghiêm như vậy, nguyên lai là làm lãnh đạo quan trọng dưỡng thành quan uy a. Anh tới Thượng Hải cũng vì việc công sao?
- Không, tôi là tìm đến việc làm.
Lâm Đông Lai nói.
- Tìm việc làm?
Lúc này, Hoàng Mạn San mới nhớ lại đến Lâm Đông Lai nói hắn “Trước kia” là nhân viên chính phủ
- Hiện tại làm nhân viên chính phủ thật tốt a, bao nhiêu người đánh vỡ đầu chen vào trong đó, anh như thế nào còn nhảy ra chứ?
- Không có biện pháp, đứng nhầm chỗ thôi. Cấp trên của tôi bởi vì phạm sai lầm kinh tế mà rơi đài, bản thân tôi cũng không như vậy ra đi, có thể không đi “vào trong” đã là may mắn, tiếp tục ở trong cơ quan là không có khả năng.
- Anh tới Thượng Hải là tới nhờ vả vào bạn bè sao?
- Tôi đến Thượng Hải chính là bởi vì nơi này ai cũng không nhận ra tôi.
Lâm Đông Lai cười cười, nói
- Quá khứ của ta cũng không quang vinh gì, cho nên ta hy vọng có thể bắt đầu lại.
- Tôi có thể hiểu, thực ra việc này cũng hoàn toàn không thể trách anh, làm nhân viên chính phủ thôi, ai mà không có khoản thu riêng chứ, chỉ là vận khí của anh không được tốt mà thôi.
Hoàng Mạn San an ủi nói.
Lâm Đông Lai nhìn bầu trời
- Bây giờ là hơn 3h chiều, ngân hàng chắc là còn đang kinh doanh, hay là cô nhanh chóng đi ngân hàng nhập sổ đi.
- Ân, dù sao anh không có việc gì, anh theo giúp tôi một chút thế nào? Dù sao tôi còn thiếu anh mười bữa cơm.
Hoàng Mạn San nhìn Lâm Đông Lai, nói.
- Được, hôm nay tôi cũng không có việc.
Lâm Đông Lai gật đầu, đi đến ven đường đón taxi.
Sau khi lên taxi, Lâm Đông Lai liền hỏi Hoàng Mạn San
- Nếu tôi nhớ không sai, công ty các cô ở Thâm Quyến phải không?
Thực ra từ lúc Lâm Đông Lai nói hắn đang tìm công việc, Hoàng Mạn San còn có ý tưởng để Lâm Đông Lai đến công ty làm cộng sự của mình. Cho nên, vừa nghe thấy Lâm Đông Lai nói như vậy, Hoàng Mạn San lập tức nói:
- Ừ, làm sao vậy? Anh có hứng thú đến công ty chúng tôi làm việc sao? Tôi có thể giúp anh đề cử. Tiền lương Thâm Quyến thông thường so với Thượng Hải cao hơn chút.
- Ý tôi không phải như vậy, tôi muốn nói, tôi khuyên cô hiện tại đặt ngay một vé máy bay về Thâm Quyến, sau khi nhập sổ ngân hàng xong, nhanh chóng trở về Thâm Quyến đi.
- “Vì cái gì?” Hoàng Mạn San khó hiểu nhìn Lâm Đông Lai.
- Vương Hữu Đức là người ở tầng thấp nhất chịu trăm cay nghìn đằng mà leo lên, người như vậy rất coi trọng tiền, nhưng lại càng coi trọng tôn nghiêm. Cách làm của chúng ta hôm nay, chẳng những làm cho hắn tổn thất tiền bạc, lại xúc phạm tới tôn nghiêm của hắn. Tôi tin hắn sẽ không chịu để yên như vậy.
Hoàng Mạn San bán tín bán nghi nhìn Lâm Đông Lai
- Thật sự sao? Tôi tiếp xúc với hắn lâu như vậy, tuy rằng nhân phẩm hắn không được tốt lắm, nhưng mà không giống loại người kia a.
- Tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối so với cô càng hiểu rõ loại người như thế.
Hoàng Mạn San có chút khó xử mà suy nghĩ một lúc, lắc đầu, nói:
- Vẫn không được, lần này tôi đến Thượng Hải, là tới gặp khách hàng, hiện tại tôi còn một người cũng chưa gặp mà bỏ chạy như vậy, trở về không có cách nào ăn nói. Vé khứ hồi tôi cũng đã mua rồi.
Lâm Đông Lai nghĩ sơ một hồi, nói:
- Nếu như vậy thì quên đi, tôi nghĩ có thể tôi hơi đa nghi, chắc là không quan trọng.
Vừa nghe Lâm Đông Lai nói như vậy, Hoàng Mạn San lập cười như ánh mặt trời sáng lạn
- Đúng vậy, nơi này dù sao cũng là Thượng Hải a, tôi cũng không tin Vương Hữu Đức hắn còn dám làm cái gì.
Lâm Đông Lai thản nhiên cười cười, không nói gì thêm.
----------------------
Thượng Hải, số 803 đường Trung Sơn Bắc, Thành phố Thượng Hải Cục công an trung đoàn điều tra hình sự.
Bởi vì nguyên nhân nằm ở biển số nhà, nên mọi người gọi nơi này là “Hình cảnh 803”, vào cửa chính rồi rẽ phải, là một nhà lầu cao 6 tầng, mặc dù có chút tang thương nhưng lại thống nhất, mười khu mà có đến 601 phòng, đó là “vị trí trung tâm Cục Thượng Hải liên lạc Tổ Chức Interpol quốc gia Trung Quốc”.
- Tiếng Anh tên Tony, tiếng Trung tên Lâm Đông Lai, thủ lĩnh bang hội U Linh Ám Ảnh, tham gia cùng đồng lõa phạm tội mưu sát, bắt cóc, giết người, tập kích, buôn bán ma túy và vũ khí, đánh bạc trái phép, hành động bạo lực quy mô lớn và rất nhiều tội ác. Tình nghi hắn liên quan ít nhất 3 bang mưu sát, 5 phe lừa gạt, nhưng mà chỉ là tình nghi mà thôi, không có chứng cớ thực tế và nhân chứng gì, có thể chứng minh hắn phạm vào những tội trên......
Ngồi ở trước máy vi tính đọc tư liệu, là một nữ cảnh sát.
Sau khi xem hết một hàng tư liệu cuối cùng, nàng len lén nhìn bốn phía thấy không có ai, liền đem mũ cảnh sát bỏ xuống, hai chân đặt ở trên bàn, đầu dựa vào ghế, sau đó hơi dùng sức ngã về sau ghế, duỗi cái lưng thật dài mà mệt mỏi.
Tóc dài màu đen suôn bóng mượt của nàng, giống như thác nước trút xuống, cho dù là bộ đồng phục cảnh sát che dấu giới tính cùng đường cong thân thể, nhưng dưới tình trạng hoàn toàn thả lỏng vóc dáng kiêu ngạo của nàng, vẫn như cũ không thể áp chế mà lộ ra ngạo nghễ.
Mà vẻ mặt của nàng có chút mệt mỏi xinh đẹp, lại vừa khéo biểu hiện ra khí chất thanh tân của nàng.
Nàng chính là Vương Hiểu Vi được xưng là đệ nhất hoa Interpol.
Khi biết được Lâm Đông Lai từ New York lên máy bay bay đến Thượng Hải, thân là một trong thám tử ưu tú nhất trung tâm tổ chức Interpol Cục quốc gia Trung Quốc Vương Hiểu Vi lập tức nhận mệnh bay đi Thượng Hải.
Từ lúc nhận lệnh, Vương Hiểu Vi bắt đầu đọc tư liệu liên quan đến Lâm Đông Lai.
Mãi cho đến hiện tại, trước sau tốn gần hai mươi mấy giờ ròng rã, sau đó Vương Hiểu Vi mới rốt cục xem hết những tư liệu này.
- Tony, Lâm Đông Lai, rốt cuộc ngươi đến Thượng Hải làm gì?
Sau khi Vương Hiểu Vi duỗi lưng xong, một lần nữa ngồi lại, mở miệng tự lẩm bẩm.
Hoàng Mạn San hơi căng thẳng nhìn Lâm Đông Lai, hỏi:
- Anh xác định chiêu này thật sự có thể chứ?
- Cho dù thất bại, có mất cái gì đâu?
Lâm Đông Lai hỏi.
- Quả thật sẽ không mất cái gì, nhưng mà nếu bị chuyện bị vạch trần, sẽ rất mất mặt a.
Hoàng Mạn San nói.
Lâm Đông Lai không đồng ý thuận miệng nói:
- Mất mặt? Lòng tự tôn, là chính mình tôn trọng bản thân, mà không phải để ý lời khách sáo bên ngoài của người khác. Vì cảm giác hư vô được tôn trọng, mà buông tha cho việc mà chính mình nên làm, đây mới thật sự là mất mặt.
Trong nháy mắt, Hoàng Mạn San cảm thấy mình hoàn toàn bị cử chỉ khí thế của Lâm Đông Lai chinh phục, nhưng mà suy nghĩ lại, hắn chính là tên ngay cả tiền cơm cũng trả không nổi, liền nhịn không được nở nụ cười
- Khi anh nói lời này, rất giống một đại nhân vật.
Lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước bàn tiếp tân Công ty thời trang.
- Hoàng tiểu thư, cô lại tới nữa?
Cô tiếp tân trên mặt đắp đầy vẻ tươi cười chuyên nghiệp, trong giọng nói thậm chí cũng lười che dấu sự thiếu kiên nhẫn.
Lúc Hoàng Mạn San đang muốn nói chuyện, Lâm Đông Lai vươn tay chặn lại lời của nàng, sau đó bước ra phía trước
- Chúng tôi muốn gặp Vương tổng các ngươi.
- Thật sự xin lỗi, Vương tổng ông ấy hôm nay rất bận, chỉ sợ......
Cô tiếp tân lời nói máy móc mới nói được một nửa, Lâm Đông Lai nhìn đồng hồ trên tường, sau đó không chút khách khí mà cắt ngang lời của nàng
- Hiện tại là 2h30’ chiều, thời gian “Buổi Sáng Thượng Hải” in ấn là 8h đêm nay, các ngươi còn có 5h30’.
Lâm Đông Lai đã đem khí tức của hắn thu liễm đến cực hạn, thế nhưng lời nói và vẻ mặt lạnh lùng của hắn theo sau lời nhân viên tiếp tân này, vẫn khiến cho đối phương cảm thấy có chút lúng túng, nhưng mà nàng vẫn miễn cưỡng giả bộ bình tĩnh, nàng cười gượng nhìn Hoàng Mạn San
- Hoàng tiểu thư, xin hỏi vị này là?
- Báo một khi in ấn, thì không có khả năng thay đổi, đến lúc đó có phải do cô chịu trách nhiệm?
Nhân viên tiếp tân căn bản không biết Lâm Đông Lai rốt cuộc đang nói cái gì, nàng chỉ cảm thấy được sự việc rất nghiêm trọng, hoàn toàn vượt qua ngoài phạm vi khả năng xử lý của nàng, vì thế nàng không dám tiếp tục nói chuyện với Lâm Đông Lai, mà vội vàng cúi đầu bấm điện thoại.
- Alô, Vương tổng...... Hoàng tiểu thư của Công ty quảng cáo Bạch Mã......
Nhân viên tiếp tân ngẩng đầu nhìn Lâm Đông Lai
- Cùng một vị đồng sự của nàng đến đây......
- Ta không phải nói qua với cô, nói cô ta trở về sửa lại bản thảo của cô ta sao? Như thế nào lại tới nữa?
Từ đầu điện thoại bên kia truyền đến một thanh âm của trung niên nam nhân bực mình và có chút nôn nóng
- Cô đưa điện thoại cho cô ta.
- Hoàng tiểu thư, Vương tổng nói cô nghe điện thoại.
Nhân viên tiếp tân đem điện thoại đưa cho Hoàng Mạn San.
Hoàng Mạn San tức giận, tên họ Vương này cũng quá ngạo mạn chứ?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Hoàng Mạn San vẫn đưa bàn tay qua, muốn cầm điện thoại trả lời.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng “Ba”, điện thoại trong tay nhân viên tiếp tân nhẹ nhàng mà gác máy.
Gác điện thoại, chính là Lâm Đông Lai.
Ngay sau đó, Lâm Đông Lai không thèm lý sự với nhân viên tiếp tân, trực tiếp xông vào nơi làm việc Mộng Lộ Thiên Hoa, toàn bộ nhân viên tiếp tân đều sợ ngây người, một chút dũng khí ngăn cản cũng không có.
Hoàng Mạn San ở tại chỗ thoáng chút sửng sốt, một lúc sau cũng chạy nhanh đi theo Lâm Đông Lai vào trong.
Đợi cho Hoàng Mạn San cũng theo sau đi vào, nhân viên tiếp tân mới giống như tỉnh mộng, theo sau đi vào.
- Văn phòng họ Vương kia ở đâu?
Vừa đi vào trong, vừa không biết đường nên Lâm Đông Lai hỏi.
Đối với Mộng Lộ Thiên Hoa Hoàng Mạn San như ngựa quen đường cũ, ngón tay chỉ một văn phòng độc lập góc Đông Bắc, nói:
- Ngay tại kia.
Nói như vậy, phàm là người tự tiện xông vào lãnh địa người khác, đều đã có một tâm lý sợ sệt, chỉ sợ người ta đuổi mình ra ngoài, cho nên tỏ ra rất phẫn nộ, hơn nữa bước chân thông thường đều rất gấp.
Nhưng mà Lâm Đông Lai không như vậy, cứ việc xông tới, mà từ lúc hắn bắt đầu tiến vào cửa, bước chân vẫn rất vững vàng, tự nhiên thật giống như là trở lại văn phòng của mình.
Mà nhân viên tiếp tân theo ở phía sau, hoàn toàn không có dũng khí đi ngăn cản hai người bọn họ, cũng không có ý tưởng gọi những người trong phòng làm việc ngăn cản bọn họ, chỉ có vẻ mặt xấu hổ theo sau, giống như học trò nhỏ phạm lỗi.
Cứ như vậy, Lâm Đông Lai cùng Hoàng Mạn San rất thuận lợi đi tới cửa văn phòng Vương tổng.
Sau khi đến cửa, Lâm Đông Lai cũng không có trực tiếp xông vào, mà là tao nhã xoay người lại, nhìn nhân viên tiếp tân theo sau,“Gõ cửa.”
Nhân viên tiếp tân nhìn Lâm Đông Lai một cái, đi qua gõ cửa.
Lúc có được sự cho phép người bên trong cánh cửa, nhân viên tiếp tân mới đẩy cửa ra.
Nàng nắm cửa đẩy ra, Lâm Đông Lai liền lôi kéo Hoàng Mạn San trực tiếp xuất hiện ở cửa.
- Vương tổng, Hoàng tiểu thư nàng......
Sau bàn làm việc, một tên mập mạp đang nằm, một trung niên mập mạp hói đầu.
Vương tổng đầu tiên có chút ngạc nhiên, sau đó liền lộ ra bộ dáng tức giận
- Ta không phải đã nói rồi sao? Bản thảo của các ngươi......
Lâm Đông Lai căn bản là không có nghe nàng nói chuyện, mà là quay sang nói với nhân viên tiếp tân:
- Cô đi ra ngoài đi.
Giọng điệu kia tự nhiên giống như hắn là ông chủ của nhân viên tiếp tân.
Mà nhân viên tiếp tân nghe được hắn nói như vậy, thế nhưng lập tức xoay người bước đi, đợi cho đi ra ngoài vài mét, nàng mới phản ứng lại, không đúng a, lời Vương tổng chưa nói xong, như thế nào hắn bảo ta đi, ta liền đi?
Lúc này nàng xoay người, nhìn thấy cửa văn phòng đã đóng lại.
- Ngươi là ai?
Vương tổng nhíu mày, không hờn không giận nhìn Lâm Đông Lai, hỏi.
- “Lâm Đông Lai.” Lâm Đông Lai mỉm cười hướng hắn vươn tay.
- Vương Hữu Đức.
Vương Hữu Đức bắt tay qua loa với Lâm Đông Lai, sau đó đặt mông ngồi xuống, cầm lấy một điếu xì gà
- Hoàng tiểu thư, ta không cố ý từ chối, ta là thật sự rất bận, có chuyện gì, mời ngươi nói nhanh, ta lát nữa còn có cuộc họp.
- Vương tổng, xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không làm trễ thời gian của ngài nhiều đâu.
Lâm Đông Lai nói xong, vươn tay về phía Hoàng Mạn San, Hoàng Mạn San nhanh chóng lấy ra máy tính xách tay, đưa cho Lâm Đông Lai.
Lâm Đông Lai cũng ngồi xuống, chờ máy tính khởi động, hiện ra màn hình máy tính, sau đó đem máy tính xách tay xoay lại về phía Vương Hữu Đức.
Vương Hữu Đức đầu tiên là lơ đãng nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt trợn to lên, hai tay bắt lấy màn hình
- Các ngươi đây là ý gì?
Trên màn hình máy tính là quảng cáo cỡ một nửa bài báo, quảng cáo đơn giản mà rõ ràng, toàn bộ trang báo chỉ có một câu --“ Công ty hữu hạn thời trang Mộng Lộ Thiên Hoa Thượng Hải khất nợ Công ty quảng cáo Bạch Mã phí quảng cáo 239763 đồng 125 ngày 21 giờ 7 phút 16 giây.”
- Rất rõ ràng, đây là một tờ hóa đơn, hoặc là Vương tổng nhận lấy, hoặc là đăng lên báo.
Con mắt Vương Hữu Đức càng không ngừng nháy một lúc lâu, phẫn nộ ném xì gà xuống đất, căm tức nhìn Hoàng Mạn San
- Hoàng Mạn San, đây là thái độ phục vụ khách hàng của công ty quảng cáo Bạch Mã các ngươi sao?
Lâm Đông Lai chậm rãi đứng lên, vừa vặn ngăn trở tầm mắt Vương Hữu Đức
- Vương tổng, ông có biết nửa bản quảng cáo A1 của [ Buổi Sáng Thượng Hải ] giá là bao nhiêu không?
Vương Hữu Đức có thể gào thét về phía Hoàng Mạn San, nhưng mà đối mặt với Lâm Đông Lai, hắn như thế nào cũng không có dũng khí gào thét, chỉ tức giận quay đầu đi.
- 24 vạn đồng chẵn...... Nói cách khác, cho dù ông đem tiền nợ trả lại, Công ty quảng cáo Bạch Mã cũng đã lỗ 237 đồng. Vương tổng, nếu Công ty quảng cáo Bạch Mã còn vì khách hàng như ông, thậm chí nói, nếu Công ty quảng cáo Bạch Mã vẫn còn phát sinh chuyện như chúng ta, chỉ đơn giản là chuyện về sinh ý, ông cảm thấy chúng tôi sẽ làm như vậy sao?
Lâm Đông Lai nói tới đây, cười diêu lắc đầu
- Không, cũng không phải như vậy.
- Vậy rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
- Gần đây khoản nợ phải thu có vẻ nhiều, bảng báo cáo tài vụ không được tốt lắm, tổng công ty rất không hài lòng. Không có cách nào, chúng ta không thể không làm chút gì...... Ví dụ, mạnh mẽ đả kích một vị nào đó chẳng phải là khách hàng quan trọng, khiến cho hắn ở trong nghành có tiếng xấu. Lấy việc này cảnh cáo nhóm những tên thích kéo dài các khoản nợ nhanh chóng đem tiền chuyển vào tài khoản chúng tôi.
- Ngươi có nghĩ tới, làm như vậy cũng ảnh hưởng rất lớn với các ngươi hay không? Chủ quảng cáo hơi khất nợ một khoản tiền là chuyện cực kỳ bình thường, bây giờ các ngươi làm như vậy, quả thật có thể khiến nhóm người thiếu tiền trả lại cho các ngươi, nhưng mà cũng sẽ làm cho rất nhiều khách hàng của các ngươi sợ hãi. Theo lâu dài mà nói, việc này đối với sinh ý của các ngươi cũng không có chỗ nào tốt.
Tuy rằng về nhân cách quả thật rất đáng khinh, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nói về làm ăn Vương Hữu Đức quả thật là đối thủ tốt, bằng không hắn cũng không có khả năng từ một công nhân sản xuất sợi ở xưởng quần áo, đi đến ngày hôm nay.
- Lâu dài? Giống như Keynes nói, theo lâu dài mà nói, chúng ta đều sẽ chết sao.
Lâm Đông Lai nói tới đây, hơi cười nhìn Vương Hữu Đức
- Hơn nữa, thẳng thắn nói, Vương tổng, ông cảm thấy những nhân viên của giám đốc như ông quan tâm tiền lương và tiền thưởng cuối năm của bọn họ, hay là quan tâm lợi ích lâu dài của quý công ty hơn?
Vương Hữu Đức vô lực nhìn chằm chằm Lâm Đông Lai được một lúc lâu
- Được rồi, ngươi thắng.
Vương Hữu Đức nói xong, cầm lấy điện thoại, bấm dãy số, kêu chủ quản tài vụ của hắn qua đây.
“A......”
Sau khi từ Mộng Lộ Thiên Hoa đi ra, Hoàng Mạn San hưng phấn đem ngân phiếu đặt ở bên miệng hôn thật mạnh, sau đó vui vẻ ở Lâm trước mặt Đông Lai đi quanh vài vòng.
- Đông Lai, cám ơn anh, lúc này, chức giám đốc khách hàng của ta chắc như ván đã đóng thuyền.
Hoàng Mạn San nhìn Lâm Đông Lai, trên mặt bởi vì hưng phấn mà hơi chút ửng hồng
- Anh thật sự là ngôi sao may mắn của ta.
Nhiều năm qua, Lâm Đông Lai từ trong tay người khác thu tiền tính ra phải lấy trăm triệu Đôla mà tính toán, nhưng mà lúc này đây, trong lòng hắn đã có một cảm nhận đặc biệt so với lúc trước hoàn toàn bất đồng.
Không phải là cảm giác xâm lược cướp đoạt người giàu, mà là một loại cảm giác thành tựu ấm áp từ trong xương cốt khiến cho người ta cảm thấy cao hứng.
Lúc cảm thấy được trong thân thể của mình có loại cảm nhận này, sau đó Lâm Đông Lai đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
- Đây là sinh hoạt của một người bình thường sao?
Hắn lẩm bẩm ở trong lòng.
- Đông Lai, nói thật, tôi bây giờ càng ngày càng cảm thấy anh không phải một người bình thường, nói thật đi, rốt cuộc anh làm gì vậy?
Ngay lúc Lâm Đông Lai đắm chìm ở bên trong cảm giác của mình, Hoàng Mạn San cười hỏi.
- Cô cảm thấy thế nào?
Lâm Đông Lai hỏi ngược lại.
Hoàng Mạn San lắc lắc đầu,
- Tôi không cảm thấy kỳ quái, tôi cảm thấy anh nói anh làm cái gì tôi cũng không thấy lạ.
- Trước kia tôi công tác ở Trường Sa, là nhân viên chính phủ, người như Vương Hữu Đức tôi giao tiếp rất nhiều, tôi biết loại người như thế suy nghĩ cái gì.
Lúc Lâm Đông Lai nói dối, tốc độ nói lưu loát, hô hấp đều đặn, tim đập bình thường, nét mặt tự nhiên, cũng không có bất cứ động tác tay chân nào.
Cho dù ngay cả giáo phụ Mafia xảo quyệt nhất cũng chia không phận biết được thật giả, đối phó với Hoàng Mạn San loại tiểu nha đầu mới làm việc 3 đến 5 năm, giống như xử lý một đĩa đồ ăn nhỏ.
- A...... Khó trách.
Hoàng Mạn San không chút nghi ngờ gật đầu
- Trách không được anh trên người luôn có vẻ uy nghiêm như vậy, nguyên lai là làm lãnh đạo quan trọng dưỡng thành quan uy a. Anh tới Thượng Hải cũng vì việc công sao?
- Không, tôi là tìm đến việc làm.
Lâm Đông Lai nói.
- Tìm việc làm?
Lúc này, Hoàng Mạn San mới nhớ lại đến Lâm Đông Lai nói hắn “Trước kia” là nhân viên chính phủ
- Hiện tại làm nhân viên chính phủ thật tốt a, bao nhiêu người đánh vỡ đầu chen vào trong đó, anh như thế nào còn nhảy ra chứ?
- Không có biện pháp, đứng nhầm chỗ thôi. Cấp trên của tôi bởi vì phạm sai lầm kinh tế mà rơi đài, bản thân tôi cũng không như vậy ra đi, có thể không đi “vào trong” đã là may mắn, tiếp tục ở trong cơ quan là không có khả năng.
- Anh tới Thượng Hải là tới nhờ vả vào bạn bè sao?
- Tôi đến Thượng Hải chính là bởi vì nơi này ai cũng không nhận ra tôi.
Lâm Đông Lai cười cười, nói
- Quá khứ của ta cũng không quang vinh gì, cho nên ta hy vọng có thể bắt đầu lại.
- Tôi có thể hiểu, thực ra việc này cũng hoàn toàn không thể trách anh, làm nhân viên chính phủ thôi, ai mà không có khoản thu riêng chứ, chỉ là vận khí của anh không được tốt mà thôi.
Hoàng Mạn San an ủi nói.
Lâm Đông Lai nhìn bầu trời
- Bây giờ là hơn 3h chiều, ngân hàng chắc là còn đang kinh doanh, hay là cô nhanh chóng đi ngân hàng nhập sổ đi.
- Ân, dù sao anh không có việc gì, anh theo giúp tôi một chút thế nào? Dù sao tôi còn thiếu anh mười bữa cơm.
Hoàng Mạn San nhìn Lâm Đông Lai, nói.
- Được, hôm nay tôi cũng không có việc.
Lâm Đông Lai gật đầu, đi đến ven đường đón taxi.
Sau khi lên taxi, Lâm Đông Lai liền hỏi Hoàng Mạn San
- Nếu tôi nhớ không sai, công ty các cô ở Thâm Quyến phải không?
Thực ra từ lúc Lâm Đông Lai nói hắn đang tìm công việc, Hoàng Mạn San còn có ý tưởng để Lâm Đông Lai đến công ty làm cộng sự của mình. Cho nên, vừa nghe thấy Lâm Đông Lai nói như vậy, Hoàng Mạn San lập tức nói:
- Ừ, làm sao vậy? Anh có hứng thú đến công ty chúng tôi làm việc sao? Tôi có thể giúp anh đề cử. Tiền lương Thâm Quyến thông thường so với Thượng Hải cao hơn chút.
- Ý tôi không phải như vậy, tôi muốn nói, tôi khuyên cô hiện tại đặt ngay một vé máy bay về Thâm Quyến, sau khi nhập sổ ngân hàng xong, nhanh chóng trở về Thâm Quyến đi.
- “Vì cái gì?” Hoàng Mạn San khó hiểu nhìn Lâm Đông Lai.
- Vương Hữu Đức là người ở tầng thấp nhất chịu trăm cay nghìn đằng mà leo lên, người như vậy rất coi trọng tiền, nhưng lại càng coi trọng tôn nghiêm. Cách làm của chúng ta hôm nay, chẳng những làm cho hắn tổn thất tiền bạc, lại xúc phạm tới tôn nghiêm của hắn. Tôi tin hắn sẽ không chịu để yên như vậy.
Hoàng Mạn San bán tín bán nghi nhìn Lâm Đông Lai
- Thật sự sao? Tôi tiếp xúc với hắn lâu như vậy, tuy rằng nhân phẩm hắn không được tốt lắm, nhưng mà không giống loại người kia a.
- Tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối so với cô càng hiểu rõ loại người như thế.
Hoàng Mạn San có chút khó xử mà suy nghĩ một lúc, lắc đầu, nói:
- Vẫn không được, lần này tôi đến Thượng Hải, là tới gặp khách hàng, hiện tại tôi còn một người cũng chưa gặp mà bỏ chạy như vậy, trở về không có cách nào ăn nói. Vé khứ hồi tôi cũng đã mua rồi.
Lâm Đông Lai nghĩ sơ một hồi, nói:
- Nếu như vậy thì quên đi, tôi nghĩ có thể tôi hơi đa nghi, chắc là không quan trọng.
Vừa nghe Lâm Đông Lai nói như vậy, Hoàng Mạn San lập cười như ánh mặt trời sáng lạn
- Đúng vậy, nơi này dù sao cũng là Thượng Hải a, tôi cũng không tin Vương Hữu Đức hắn còn dám làm cái gì.
Lâm Đông Lai thản nhiên cười cười, không nói gì thêm.
----------------------
Thượng Hải, số 803 đường Trung Sơn Bắc, Thành phố Thượng Hải Cục công an trung đoàn điều tra hình sự.
Bởi vì nguyên nhân nằm ở biển số nhà, nên mọi người gọi nơi này là “Hình cảnh 803”, vào cửa chính rồi rẽ phải, là một nhà lầu cao 6 tầng, mặc dù có chút tang thương nhưng lại thống nhất, mười khu mà có đến 601 phòng, đó là “vị trí trung tâm Cục Thượng Hải liên lạc Tổ Chức Interpol quốc gia Trung Quốc”.
- Tiếng Anh tên Tony, tiếng Trung tên Lâm Đông Lai, thủ lĩnh bang hội U Linh Ám Ảnh, tham gia cùng đồng lõa phạm tội mưu sát, bắt cóc, giết người, tập kích, buôn bán ma túy và vũ khí, đánh bạc trái phép, hành động bạo lực quy mô lớn và rất nhiều tội ác. Tình nghi hắn liên quan ít nhất 3 bang mưu sát, 5 phe lừa gạt, nhưng mà chỉ là tình nghi mà thôi, không có chứng cớ thực tế và nhân chứng gì, có thể chứng minh hắn phạm vào những tội trên......
Ngồi ở trước máy vi tính đọc tư liệu, là một nữ cảnh sát.
Sau khi xem hết một hàng tư liệu cuối cùng, nàng len lén nhìn bốn phía thấy không có ai, liền đem mũ cảnh sát bỏ xuống, hai chân đặt ở trên bàn, đầu dựa vào ghế, sau đó hơi dùng sức ngã về sau ghế, duỗi cái lưng thật dài mà mệt mỏi.
Tóc dài màu đen suôn bóng mượt của nàng, giống như thác nước trút xuống, cho dù là bộ đồng phục cảnh sát che dấu giới tính cùng đường cong thân thể, nhưng dưới tình trạng hoàn toàn thả lỏng vóc dáng kiêu ngạo của nàng, vẫn như cũ không thể áp chế mà lộ ra ngạo nghễ.
Mà vẻ mặt của nàng có chút mệt mỏi xinh đẹp, lại vừa khéo biểu hiện ra khí chất thanh tân của nàng.
Nàng chính là Vương Hiểu Vi được xưng là đệ nhất hoa Interpol.
Khi biết được Lâm Đông Lai từ New York lên máy bay bay đến Thượng Hải, thân là một trong thám tử ưu tú nhất trung tâm tổ chức Interpol Cục quốc gia Trung Quốc Vương Hiểu Vi lập tức nhận mệnh bay đi Thượng Hải.
Từ lúc nhận lệnh, Vương Hiểu Vi bắt đầu đọc tư liệu liên quan đến Lâm Đông Lai.
Mãi cho đến hiện tại, trước sau tốn gần hai mươi mấy giờ ròng rã, sau đó Vương Hiểu Vi mới rốt cục xem hết những tư liệu này.
- Tony, Lâm Đông Lai, rốt cuộc ngươi đến Thượng Hải làm gì?
Sau khi Vương Hiểu Vi duỗi lưng xong, một lần nữa ngồi lại, mở miệng tự lẩm bẩm.
/3
|