- Lão Đường, vậy cám ơn ông, hiện tại tôi đang ở Capetown.
Diệp Thiên ở Hồng Kông bố trí cái Tụ Linh Trận kia, đã bị mấy sư huynh trưng dụng, ngay cả Đường Văn Viễn có được ưu đãi đều nhiều hơn so với chính mình, cho nên sử dụng ông chủ Đường, Diệp Thiên không thấy gánh nặng chút nào.
- Diệp Thiên, yên tâm đi, hai ngày sau phi cơ có thể đáp xuống sân bay quốc tế Capetown, cậu có thể đi khi nào cậu muốn.
Điện thoại truyền đến tiếng Đường Văn Viễn vỗ ngực cam đoan với Diệp Thiên, hắn ở biệt thự của Diệp Thiên hơn nửa năm, từ trong ra ngoài giống như là thay đổi thành người khác, nếp nhăn trên mặt đã hoàn toàn biến mất không thấy, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng từ bề ngoài mà xem, thì giống như chừng năm mươi tuổi.
Đường Văn Viễn đã quá bát tuần, hắn tới tuổi này, đối với tiền tài danh lợi sớm là như gió thoảng, nhưng chỉ có sinh tử, hắn cũng không thể làm gì, đừng nói Diệp Thiên mượn máy bay, chính là muốn giành lấy tài sản của hắn, sợ là Đường Văn Viễn cũng sẽ kiểm kê rồi chắp tay đưa.
Diệp Thiên đối với chuyện này cũng biết rõ, lập tức cười nói:
- Lão Đường, chuyện này đừng nói cho mấy vị sư huynh của tôi trước, chờ tôi trở về cho bọn họ một ngạc nhiên!
Mấy ngày trước đây Diệp Thiên xem bói, quẻ tượng có chút khó hiểu, hắn sợ đám người Cẩu Tâm Gia biết được hành tung của mình sẽ chạy đến Capetown, đến lúc đó vạn nhất chuyện gì phát sinh, Diệp Thiên cũng không còn sức phân thân đi bận tâm lo cho ọn hắn.
Đường Văn Viễn nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Tôi hiểu, kỳ thật Cẩu đại sư đã sớm tính ra cậu sẽ bình an vô sự, còn tôi thì sốt ruột thừa rồi!
Sau chuyện ở Nga một tuần, Đường Văn Viễn quả thực sắp giống con kiến bò trên chảo nóng, chính là Cẩu Tâm Gia bói một quẻ tính ra Diệp Thiên cát nhân thiên tướng, nên mới làm cho Đường Văn Viễn an tâm lại.
- À, Đại sư huynh lại có tiến bộ về thuật bói toán sao?
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên cảm thấy không khỏi có chút hổ thẹn.
Ma Y nhất mạch bọn hắn vốn được truyền thừa xem bói hỏi quẻ. Nhưng Diệp Thiên là môn chủ lại có chút không làm việc đàng hoàng, tuy rằng thuật pháp đột nhiên tăng mạnh, ở thế giới thiên địa nguyên khí thiếu hụt này thăng cấp tới Tiên Thiên, nhưng mấy năm gần đây ở mặt xem bói, cũng không bỏ công sức gì.
Mà Cẩu Tâm Gia hoàn toàn tương phản với Diệp Thiên, sau khi được truyền thừa Diệp Thiên sửa sang lại từ tổ sư, bất kể là ở trận pháp hay là thuật pháp xem bói đều là mất tinh lực rất lớn đi nghiên cứu, năng lực cảm ứng nguy hiểm đối với mình có lẽ không như Diệp thiên. Nhưng về suy diễn Thiên Cơ, mơ hồ đã vượt qua Diệp Thiên .
- Cẩu đại sư hiện tại chính là người nổi tiếng, người trong hội ở Hồng Kông, đều muốn ông ấy giúp đỡ xem bói một quẻ. Mấy ngày hôm trước còn có người tìm tôi, muốn mời Cẩu đại sư tính cho một quẻ đấy!
Đường Văn Viễn hiển nhiên cực kỳ tôn sùng đối với Cẩu Tâm Gia, địa vị của hắn trong hội phú hào Hồng Kông, so với Lý Siêu còn kém hơn một chút. Nhưng tất cả mọi người biết hắn và Tả Gia Tuấn cùng với Cẩu đại sư giao hảo tốt, nên cũng là nước lên thì thuyền lên. Vô luận là ai thấy hắn đều phải khách khí ba phần.
- Được, trở về tôi phải cám ơn Đại sư huynh.
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười khổ, môn chủ như hắn này làm thật sự là có chút không hết chức trách, tìm được mấy sư huynh cũng đã lâu lắm rồi. Nhưng đối với tương lai môn phái cũng không hề có quy hoạch, đến nay cũng mới thu Chu Khiếu Thiên là một đồ đệ. Ngay cả đánh bóng thanh danh còn cần Đại sư huynh tự thân xuất mã.
Cùng Đường Văn Viễn thương nghị một chút, Diệp Thiên Diệp Thiên cúp điện thoại, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
Lại mất ba ngày hộ chiếu Diệp Thiên mới có thể nắm về tay, hắn cũng không ngại trước khi đi, giải quyết hết tai hoạ ngầm năm đó, cái cảm giác luôn bị người tính kế hại sau lưng không chút dễ chịu ——
- Ngài là Triệu tiên sinh? Tôi là Hoa Quân. Là hướng dẫn du lịch của ngài lần này trong hành trình Nam Phi!
Sáng sớm hôm sau, bên tai Diệp Thiên liền vang lên tiếng đập cửa. Mở cửa phòng vừa nhìn, bên ngoài đang đứng là một chàng trai người Hoa, xem tuổi cũng chỉ chừng hai mươi, không hơn mình lắm.
- Triệu tiên sinh? À, anh là tìm tôi?
Diệp Thiên còn có chút không quen đối với cái tên của chính mình kia, ha ha nói:
- Không phải nói tám giờ xuống đại sảnh tập hợp sao? Lúc này mới bảy giờ bốn mươi, vẫn chưa tới thời gian mà?
Hoa Quân cười cười, nói:
- Triệu tiên sinh, báo lộ tuyến này chỉ có một mình ngài, tôi nghĩ, có một số việc nên nhắc ngài trước tiên.
- Chỉ có một mình tôi? Du lịch Nam Phi không vắng vẻ thành như thế nào chứ?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hắn và Vu Thanh Nhã cũng từng tham gia qua một vài đoàn du lịch, biết văn phòng du lịch tổ chức ra một đoàn ít nhất đều phải hơn mười người, riêng một mình hắn tổ chức thành đoàn, văn phòng du lịch còn không phải bù thêm bà ngoại sao?
- Triệu tiên sinh, người đến Nam Phi du lịch cũng không phải ít!
Hoa Quân nghe vậy trên mặt lộ ra cười khổ, nói: Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
- Hiện tại chính là thời gian nóng nhất ở Nam Phi, người tới nơi này du lịch phần lớn cũng đều đi bờ biển nghỉ, không ai đồng ý sang mỏ vàng bên này…
Nói thành thật mà nói, Hoa Quân cũng cảm thấy thập phần hiếu kỳ đối với Diệp Thiên. Phải biết rằng, tháng sáu và bảy nhiệt độ không khí ở Nam Phi không khác bếp lò, mà mỏ vàng ở dưới đất hơn mười thậm chí vài trăm mét, lại càng oi bức, đừng nói xuống, cho dù là khai thác trên mặt đất, cũng đều nóng làm cho người ta ngạt thở.
Mà coi như từ quốc nội có học gia địa chất đến khảo sát, cũng đa phần cùng đi với một vài quan viên chánh phủ Nam Phi đi đến riêng mỏ vàng, Diệp Thiên lựa chọn một hành trình này, quả thực là độc nhất, muốn tìm người cùng đoàn cũng không thể.
Vốn là chỗ văn phòng du lịch của Hoa Quân không muốn đón người này, nhưng ngay khi bọn hắn chuẩn bị thoái thác, có người tìm tới của, báo cho bọn hắn một cái giá cả khó có thể cự tuyệt, con số thậm chí cao hơn so với lợi nhuận bọn hắn đón một đoàn hơn trăm người.
- Mời vào, có chuyện gì cần nói trước?
Diệp Thiên nhìn lướt qua ở trên người Hoa Quân, hắn có thể cảm ứng được, chàng trai này so với mình còn trẻ hơn, không có gì ác ý, mà cánh tay ngăm đen chứng minh hắn thật sự là một hướng dẫn du lịch thường xuyên chạy ở bên ngoài.
- Là như vậy, Triệu tiên sinh, lần này chúng ta muốn đi thăm mỏ vàng, ngoài Johannesburg có mấy mỏ vàng đã sắp vứt đi thay đổi thành điểm du lịch ra, còn lại cũng còn đang khai thác. Bọn họ có những quy định phi thường hà khắc, tôi hi vọng đến lúc đó Triệu tiên sinh có thể tuân thủ, không nên gây ra hiểu lầm và phiền toái gì...
Hoa Quân là một viên chức văn phòng du lịch quốc nội, nhưng hắn sinh ra ở Nam Phi, hiểu rõ đối với tập tục bản địa cùng với hiện trạng xã hội, lập tức giới thiệu đơn giản cho Diệp Thiên.
Nam Phi giống Mĩ, tư nhân có súng ống là hợp pháp, hơn nữa chế độ của bọn họ không hoàn thiện, súng chợ đen tràn ra, dùng ít tiền có thể mua được một khẩu súng lục, ở khu người da đen, cơ hồ mỗi ngày đều có án súng phát sinh.
Giống như quặng mỏ vàng và kim cương, sản xuất đều là những kim loại cùng khoáng vật hiếm, trị an lại càng quan trọng, từng mỏ quặng đều cũng có võ trang tư nhân của mình, bọn hắn có quyền bắn chết người chưa cho phép đã tiến vào trong sân quặng mỏ, cho nên nói muốn giao thiệp với khai thác mỏ ở Nam Phi, không có quan hệ cảnh căn bản là không nên đi nghĩ đến.
Hoa Quân mang Diệp Thiên đi thăm mấy mỏ vàng, tuy rằng đều là do người Hoa đầu tư khai thác, tương đối dễ nói chuyện, nhưng là có những khu vực, như là nơi tinh luyện mỏ vàng, vẫn không cho phép người ngoài tiến vào, Hoa Quân thuyết minh cho Diệp Thiên cũng chính là điểm này.
Nghe xong Hoa Quân giới thiệu, Diệp Thiên trầm ngâm một chút, nói:
- Vậy có thể đến hiện trường khai thác mỏ vàng xem một chút hay không?
Trải qua chuyện ở Seberia, Diệp Thiên phát hiện, cho dù phía dưới quặng mỏ có linh mạch hay không, khu vực khai thác mỏ đều cũng có một số vật chất có tính phóng xạ, vật chất tính phóng xạ này có hại đối với cơ thể người, có loại lại vô hại với cơ thể người, nhưng cũng có thể ngăn cách thần thức tra xét.
Coi như Diệp Thiên lúc này tu vi khó khăn lắm mới tiến vào đến trung kỳ Tiên Thiên, nhưng là ở trong mỏ quặng, thần thức của hắn tối đa cũng chỉ có thể phóng xuất ra hai ba mươi mét.
Đây đối với mỏ vàng lộ ở bên ngoài như ở Seberia là đủ dùng , nhưng là ở Nam Phi, một mỏ vàng thường thường sâu dưới nền đất vài trăm mét, Diệp Thiên muốn ở trên mặt đất sử dụng thần thức phát hiện phía dưới có linh mạch hay không, không thể nghi ngờ là người ngốc nói mê.
- Chuyện này...
Trên mặt Hoa Quân lộ ra vẻ khó xử, nhưng ngẫm lại ông chủ phân phó trước khi đi, mở miệng nói:
- Chuyện này tôi cần can thiệp với bên mỏ quặng, nếu bọn họ đồng ý, hẳn là có thể đi xuống.
Diệp Thiên nói ra yêu cầu, kỳ thật trước kia cũng thường xuyên có du khách nói ra, bọn hắn chưa biết hiện trường khai thác vàng, cho nên rất hiếu kỳ, nhưng cực ít khi có mỏ quặng lại đồng ý cho du khách đến khu khai thác quặng.
/915
|