Thiếu niên tuy rằng ăn một cái tát, nhưng vẫn tươi cười, rù rè trả lời: Ta tên là Thomas Edison, cám ơn ngài đã giúp đỡ.
Edison chủ động vươn tay ra muốn bắt tay với Lý Chấn.
Lý Chấn sau khi nghe thấy cái tên này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thomas Edison, đây là nhà phát minh Edison vĩ đại nhất trong lịch sử! Lý Chấn không ngờ lại có thể gặp được Edison đang bán báo ở cái nhà ga nho nhỏ này, quả đúng là duyên phận. Lý Chấn vươn tay ra bắt tay với Edison nhỏ, trên mặt hắn cũng nở nụ cười sáng lạn. Bắt tay v cự nhâvới tương lai của giới phát minh, Lý Chấn cũng rất hưng phấn.
Lý Chấn nói: Ta tên là Lý Chấn, chào ngươi.
Edison trợn mắt lên, , kinh hô: Ngài là tổng thống Lý Chấn của Trung Quốc? Oa, tốt quá, Thượng Đế à Thượng Đế, ta không ngờ được không ngờ Lý tổng thống của Trung Quốc.
Lý Chấn tò mò hỏi: Ngươi biết ta ư?
Biết, biết.
Edison liên tục gật đầu, hưng phấn vô cùng.
Hắn lấy ra môt tờ báo, vui mừng nói: Ta trước giờ luôn bán báo, cho nên biết tin tức về ngài, ta còn biết ngài đang ở quân giáo Tây Điểm. Hắn vừa nói vừa nhanh nhẹn tháo túi báo trên lưng ra, đây là ba lô đựng bảo. Tiểu Edison vươn tay ra thò vào trong, không ngừng sờ soạng, trên mặt còn mang theo vẻ gấp gáp.
Hoàng Cường thấy thế, lập tức trở nên cảnh giới.
Tuy nói là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, nhưng hắn không thể khinh thường.
Lý Chấn nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Hoàng Cường không cần khẩn trương.
Nếu là một người không biết lai lịch, Lý Chấn khẳng định sẽ cảnh giác. Nhưng người như Edison khẳng định không phải thích khách. Một lát sau, Edison từ trong túi lấy ra một tờ báo và một cái bút lông ngỗng, cùng với một lọ mực. Hắn nhìn Lý Chấn, vẻ mặt chờ đợi, hưng phấn nói: Lý tổng thống có thể kí tên cho ta không?
Kí tên? ?
Lý Chấn mỉm cười, lập tức sinh ra cảm giác của ngôi sao đời sau.
Lúc này tiểu Edison tim cũng đập thình thịch. Có thể được Lý Chấn kí tên, đây là chuyện rất hạnh phúc! Hắn sau khi về nhà nhất định khoe chữ ký trước mặt ba mẹ, để cha mẹ cao hứng cùng. Ngoài hắn, hắn còn bắt những người gọi hắn là kẻ ngốc phải câm miệng, kẻ ngốc có thể gặp Lý tổng thống ư? Hắn không phải kẻ ngốc, mà là thiên tài trong miệng mẹ.
Lý Chấn cầm bút, suy nghĩ xem viết như thế nào.
Nhà phát minh Edison!
Hiển nhiên cái này không thích hợp!
Chỉ viết tên của Lý Chấn, nhưng Lý Chấn lại cảm thấy không thích hợp!
Edison thấy Lý Chấn lề mề không hạ bút, không đoán ra được Lý Chấn đang nghĩ gì, nhưng vẫn nói khẽ: Lý tổng thống, ngài trực tiếp kí tên là được.
Lý Chấn cười ha ha nói: Được rồi.
Dứt lời Lý Chấn cầm bút lông ngỗng, chấm mực rồi viết một cụm từ tiếng Anh, nghĩa là Thiên tài Edison. Sau khi viết những chữ này, Lý Chấn vẫn không dừng bút, dùng chữ Hán viết Thiên tài Edison. Sau khi viết xong Lý Chấn mới viết ngày tháng, sau đó ký tên.
Edison nhìn chữ trên tờ giấy trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến đỏ bừng. Hắn có một loại cảm giác như đang nằm mơ. Đồng thời trong lòng cũng cảm kích lúc trước Bố Lai Nhĩ đã đánh hắn.Nêu sk phải Bố Lai Nhĩ nổi điên, hắn sao có thể gặp được Lý tổng thống của Trung Quốc. Trong nhất thời, tiểu Edison bởi vì kích động mà hai tay run run.
Lý Chấn cười nói: Cho ngươi.
Hắn dứa giấy trắng cho tiểu Edison, tiểu Edison vội vàng nhận lấy, sau đó cẩn thận xem lại mấy lần, càng xem càng hài lòng, cuối cùng lại nhìn Lý Chấn, khiến Lý Chấn rất buồn cười.
Lý Chấn hỏi: Edison, nhìn ta làm gì?
Tiểu Edison nói: Ta cảm thấy như đang mơ.
Lý Chấn nói: Gặp nhau tức là có duyên, đây là duyên phận giữa chúng ta.
Duyên phận, duyên phận là cái gì vậy? Edison hỏi.
Lý Chấn gãi gãi đầu, cũng không biết giải thích thế nào: Duyên phận rất đơn giản, chính là hai người chúng ta vốn không quen nhau, nhưng lại gặp nhau ở đây. Ngươi mỗi ngày đều bán báo, gặp vô số người, tỷ lệ gặp ta là rất nhỏ. Thậm chí, nhận thức chúng ta quen nhau cũng cơ hồ là không. Nhưng cơ duyên xảo hợp, trùng hợp hôm nay lại làm quen với nhau, đây là duyên phận.
Edison cái hiểu cái không, lại rụt rè cất tờ giấy đi.
Nhanh, ở đó, là ở đó.
Bố Lai Nhĩ dẫn theo một đám người tới, chừng năm sáu mươi người.
Bọn họ xông vào nhà ga, Bố Lai Nhĩ dẫn đầu, căn bản không để đoàn người của Lý Chấn ở trong mắt. Trong mắt hắn. Đây là địa bàn New York, là địa bàn của người da trắng, không phải nơi một đám ngoại tộc có thể giương oai. Hắn hùng hổ đi tới trước người Lưu Cẩm Đường, nói: Tiểu tử, lập tức xin lỗi ngay, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Trên thực tế, những lời này của Bố Lai Nhĩ cũng là nghĩ tới hậu quả rồi.
Đối phương nhân số nhiều, nếu thật sự phát sinh xung đột, hắn không nhất định giành được lợi.
Nhưng vì mặt mũi, không thể cứ thế mà bỏ qua được.
Vì vậy, Bố Lai Nhĩ chỉ yêu cầu Lưu Cẩm Đường xin lỗi, sau đó kết thúc việc này.
Huynh đệ phía sau Bố Lai Nhĩ thấy là một đám người khác màu da thì cũng không để ở trong lòng, mắt hung thần ác sát. Tin tức của những người này rất bế tắc. Không biết người Trung Quốc, cũng không biết tổng thống Trung Quốc. Hơn nữa, rất nhiều người vẫn theo chủ nghĩa chủng tộc. Khinh bỉ người khác màu da, cho nên không để đoàn người Lý Chấn trong mắt.
Lưu Cẩm Đường nhìn người Bố Lai Nhĩ dẫn tới, lạnh giọng nói: Các ngươi xác định muốn chết theo hắn!
Ngươi mới chết. Bố Lai Nhĩ trầm giọng nói.
Bốp.
Lưu Cẩm Đường không chút do dự đá ra một cước, trúng bụng Bố Lai Nhĩ.
Bố Lai Nhĩ bay ngược ra sau, ngã xuống đất, liên tục hét thảm, ôm bụng đau tới không đứng dậy nổi. Hắn nhìn về phía người phía sau, gầm lên: Còn ngây ra đó làm gì, xông lên cho ta, đánh hắn! Bố Lai Nhĩ cũng mặc kệ chuyện sẽ phát triển tới mức nào, chỉ muốn báo thù. Đáng tiếc, Lưu Cẩm Đường quét mắt một cái, những người này toàn bộ bị dọa cho ngây ra, căn bản không dám động đậy.
Lý Chấn phân phó nói: Dung tiên sinh, tới mời người phụ trách nhà ga tới đây.
Vâng.
Dung Hoành lập tức đi ngay, không lâu sau, người phụ trách nhà ga hớt hải chạy tới.
Hắn đứng trước mặt Lý Chấn, cười nói: Lý tổng thống tìm ta tới có chuyện gì ư?
Lý Chấn chỉ vào Bố Lai Nhĩ, cùng với người phía sau Bố Lai Nhĩ, lại chỉ vào tiểu Edison. Thản nhiên nói: Những người này bắt nạt tiểu huynh đệ của ta. Hắn là một bằng hữu rất quan trọng của ta, hy vọng ngươi sẽ chiếu cố nhiều hơn, đừng để những người này bắt nạt. nếu ngươi không làm được thì ta sẽ tìm thủ trưởng của ngươi. nếu vẫn không được thì mời thị trưởng tới cũng được.
Người phụ trách Nhà ga cúi đầu khom lưng, cam đoan: Làm được, làm được, xin Lý tổng thống yên tâm? Xoay người xoay người nhìn về phía Bố Lai Nhĩ. Lập tức bắt Bố Lai Nhĩ xin lỗi. Đối mặt với Quái vật lớn của nhà ga, Bố Lai Nhĩ lập tức ngoan ngoãn xin lỗi Lý Chấn, xin lỗi tiểu Edison.
Bố Lai Nhĩ không ngờ lại gặp phải tổng thống Trung Quốc.
Hắn thật sự đã xui xẻo.
Người phụ trách Nhà ga giải quyết xong liền bắt Bố Lai Nhĩ dẫn người rời khỏi.
U u!
Tiếng còi truyền tới, Lý Chấn đứng lên.
Hắn vỗ vỗ vai Edison, cười nói: Cố lên!Ta rất coi trọng ngươi.
Sau khi nói xong, Lý Chấn vẫy tay, bảo Hoàng Cường tập hợp binh lính Tiêm Đao Doanh chuẩn bị rời khỏi. Người phụ trách Nhà ga hâm mộ nhìn Edison, không ngờ thằng nhóc bán báo ở nhà ga lại thành bằng hữu của Lý Chấn, hắn chỉ có thể Edison có vận cứt chó.
Edison chủ động vươn tay ra muốn bắt tay với Lý Chấn.
Lý Chấn sau khi nghe thấy cái tên này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thomas Edison, đây là nhà phát minh Edison vĩ đại nhất trong lịch sử! Lý Chấn không ngờ lại có thể gặp được Edison đang bán báo ở cái nhà ga nho nhỏ này, quả đúng là duyên phận. Lý Chấn vươn tay ra bắt tay với Edison nhỏ, trên mặt hắn cũng nở nụ cười sáng lạn. Bắt tay v cự nhâvới tương lai của giới phát minh, Lý Chấn cũng rất hưng phấn.
Lý Chấn nói: Ta tên là Lý Chấn, chào ngươi.
Edison trợn mắt lên, , kinh hô: Ngài là tổng thống Lý Chấn của Trung Quốc? Oa, tốt quá, Thượng Đế à Thượng Đế, ta không ngờ được không ngờ Lý tổng thống của Trung Quốc.
Lý Chấn tò mò hỏi: Ngươi biết ta ư?
Biết, biết.
Edison liên tục gật đầu, hưng phấn vô cùng.
Hắn lấy ra môt tờ báo, vui mừng nói: Ta trước giờ luôn bán báo, cho nên biết tin tức về ngài, ta còn biết ngài đang ở quân giáo Tây Điểm. Hắn vừa nói vừa nhanh nhẹn tháo túi báo trên lưng ra, đây là ba lô đựng bảo. Tiểu Edison vươn tay ra thò vào trong, không ngừng sờ soạng, trên mặt còn mang theo vẻ gấp gáp.
Hoàng Cường thấy thế, lập tức trở nên cảnh giới.
Tuy nói là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, nhưng hắn không thể khinh thường.
Lý Chấn nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Hoàng Cường không cần khẩn trương.
Nếu là một người không biết lai lịch, Lý Chấn khẳng định sẽ cảnh giác. Nhưng người như Edison khẳng định không phải thích khách. Một lát sau, Edison từ trong túi lấy ra một tờ báo và một cái bút lông ngỗng, cùng với một lọ mực. Hắn nhìn Lý Chấn, vẻ mặt chờ đợi, hưng phấn nói: Lý tổng thống có thể kí tên cho ta không?
Kí tên? ?
Lý Chấn mỉm cười, lập tức sinh ra cảm giác của ngôi sao đời sau.
Lúc này tiểu Edison tim cũng đập thình thịch. Có thể được Lý Chấn kí tên, đây là chuyện rất hạnh phúc! Hắn sau khi về nhà nhất định khoe chữ ký trước mặt ba mẹ, để cha mẹ cao hứng cùng. Ngoài hắn, hắn còn bắt những người gọi hắn là kẻ ngốc phải câm miệng, kẻ ngốc có thể gặp Lý tổng thống ư? Hắn không phải kẻ ngốc, mà là thiên tài trong miệng mẹ.
Lý Chấn cầm bút, suy nghĩ xem viết như thế nào.
Nhà phát minh Edison!
Hiển nhiên cái này không thích hợp!
Chỉ viết tên của Lý Chấn, nhưng Lý Chấn lại cảm thấy không thích hợp!
Edison thấy Lý Chấn lề mề không hạ bút, không đoán ra được Lý Chấn đang nghĩ gì, nhưng vẫn nói khẽ: Lý tổng thống, ngài trực tiếp kí tên là được.
Lý Chấn cười ha ha nói: Được rồi.
Dứt lời Lý Chấn cầm bút lông ngỗng, chấm mực rồi viết một cụm từ tiếng Anh, nghĩa là Thiên tài Edison. Sau khi viết những chữ này, Lý Chấn vẫn không dừng bút, dùng chữ Hán viết Thiên tài Edison. Sau khi viết xong Lý Chấn mới viết ngày tháng, sau đó ký tên.
Edison nhìn chữ trên tờ giấy trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến đỏ bừng. Hắn có một loại cảm giác như đang nằm mơ. Đồng thời trong lòng cũng cảm kích lúc trước Bố Lai Nhĩ đã đánh hắn.Nêu sk phải Bố Lai Nhĩ nổi điên, hắn sao có thể gặp được Lý tổng thống của Trung Quốc. Trong nhất thời, tiểu Edison bởi vì kích động mà hai tay run run.
Lý Chấn cười nói: Cho ngươi.
Hắn dứa giấy trắng cho tiểu Edison, tiểu Edison vội vàng nhận lấy, sau đó cẩn thận xem lại mấy lần, càng xem càng hài lòng, cuối cùng lại nhìn Lý Chấn, khiến Lý Chấn rất buồn cười.
Lý Chấn hỏi: Edison, nhìn ta làm gì?
Tiểu Edison nói: Ta cảm thấy như đang mơ.
Lý Chấn nói: Gặp nhau tức là có duyên, đây là duyên phận giữa chúng ta.
Duyên phận, duyên phận là cái gì vậy? Edison hỏi.
Lý Chấn gãi gãi đầu, cũng không biết giải thích thế nào: Duyên phận rất đơn giản, chính là hai người chúng ta vốn không quen nhau, nhưng lại gặp nhau ở đây. Ngươi mỗi ngày đều bán báo, gặp vô số người, tỷ lệ gặp ta là rất nhỏ. Thậm chí, nhận thức chúng ta quen nhau cũng cơ hồ là không. Nhưng cơ duyên xảo hợp, trùng hợp hôm nay lại làm quen với nhau, đây là duyên phận.
Edison cái hiểu cái không, lại rụt rè cất tờ giấy đi.
Nhanh, ở đó, là ở đó.
Bố Lai Nhĩ dẫn theo một đám người tới, chừng năm sáu mươi người.
Bọn họ xông vào nhà ga, Bố Lai Nhĩ dẫn đầu, căn bản không để đoàn người của Lý Chấn ở trong mắt. Trong mắt hắn. Đây là địa bàn New York, là địa bàn của người da trắng, không phải nơi một đám ngoại tộc có thể giương oai. Hắn hùng hổ đi tới trước người Lưu Cẩm Đường, nói: Tiểu tử, lập tức xin lỗi ngay, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Trên thực tế, những lời này của Bố Lai Nhĩ cũng là nghĩ tới hậu quả rồi.
Đối phương nhân số nhiều, nếu thật sự phát sinh xung đột, hắn không nhất định giành được lợi.
Nhưng vì mặt mũi, không thể cứ thế mà bỏ qua được.
Vì vậy, Bố Lai Nhĩ chỉ yêu cầu Lưu Cẩm Đường xin lỗi, sau đó kết thúc việc này.
Huynh đệ phía sau Bố Lai Nhĩ thấy là một đám người khác màu da thì cũng không để ở trong lòng, mắt hung thần ác sát. Tin tức của những người này rất bế tắc. Không biết người Trung Quốc, cũng không biết tổng thống Trung Quốc. Hơn nữa, rất nhiều người vẫn theo chủ nghĩa chủng tộc. Khinh bỉ người khác màu da, cho nên không để đoàn người Lý Chấn trong mắt.
Lưu Cẩm Đường nhìn người Bố Lai Nhĩ dẫn tới, lạnh giọng nói: Các ngươi xác định muốn chết theo hắn!
Ngươi mới chết. Bố Lai Nhĩ trầm giọng nói.
Bốp.
Lưu Cẩm Đường không chút do dự đá ra một cước, trúng bụng Bố Lai Nhĩ.
Bố Lai Nhĩ bay ngược ra sau, ngã xuống đất, liên tục hét thảm, ôm bụng đau tới không đứng dậy nổi. Hắn nhìn về phía người phía sau, gầm lên: Còn ngây ra đó làm gì, xông lên cho ta, đánh hắn! Bố Lai Nhĩ cũng mặc kệ chuyện sẽ phát triển tới mức nào, chỉ muốn báo thù. Đáng tiếc, Lưu Cẩm Đường quét mắt một cái, những người này toàn bộ bị dọa cho ngây ra, căn bản không dám động đậy.
Lý Chấn phân phó nói: Dung tiên sinh, tới mời người phụ trách nhà ga tới đây.
Vâng.
Dung Hoành lập tức đi ngay, không lâu sau, người phụ trách nhà ga hớt hải chạy tới.
Hắn đứng trước mặt Lý Chấn, cười nói: Lý tổng thống tìm ta tới có chuyện gì ư?
Lý Chấn chỉ vào Bố Lai Nhĩ, cùng với người phía sau Bố Lai Nhĩ, lại chỉ vào tiểu Edison. Thản nhiên nói: Những người này bắt nạt tiểu huynh đệ của ta. Hắn là một bằng hữu rất quan trọng của ta, hy vọng ngươi sẽ chiếu cố nhiều hơn, đừng để những người này bắt nạt. nếu ngươi không làm được thì ta sẽ tìm thủ trưởng của ngươi. nếu vẫn không được thì mời thị trưởng tới cũng được.
Người phụ trách Nhà ga cúi đầu khom lưng, cam đoan: Làm được, làm được, xin Lý tổng thống yên tâm? Xoay người xoay người nhìn về phía Bố Lai Nhĩ. Lập tức bắt Bố Lai Nhĩ xin lỗi. Đối mặt với Quái vật lớn của nhà ga, Bố Lai Nhĩ lập tức ngoan ngoãn xin lỗi Lý Chấn, xin lỗi tiểu Edison.
Bố Lai Nhĩ không ngờ lại gặp phải tổng thống Trung Quốc.
Hắn thật sự đã xui xẻo.
Người phụ trách Nhà ga giải quyết xong liền bắt Bố Lai Nhĩ dẫn người rời khỏi.
U u!
Tiếng còi truyền tới, Lý Chấn đứng lên.
Hắn vỗ vỗ vai Edison, cười nói: Cố lên!Ta rất coi trọng ngươi.
Sau khi nói xong, Lý Chấn vẫy tay, bảo Hoàng Cường tập hợp binh lính Tiêm Đao Doanh chuẩn bị rời khỏi. Người phụ trách Nhà ga hâm mộ nhìn Edison, không ngờ thằng nhóc bán báo ở nhà ga lại thành bằng hữu của Lý Chấn, hắn chỉ có thể Edison có vận cứt chó.
/1261
|