-Sao em lại đến đây?
Diệp Mặc trở lại phòng khách nhìn thấy Hàn Yên đến tìm mình, dường như cô ngồi trong đó có chút lo lắng. Hiện tại Hàn Yên đã là Huyền cấp, theo lý mà nói lúc này cô đã trở về môn phái chứ không phải ở lại đây. Tuy không biết Hàn Yên đến để làm gì, nhưng Diệp Mặc biết, Hàn Yên đã đến đây, chắc chắn có chuyện quan trọng.
Nhìn thấy Diệp Mặc đi vào, Hàn Yên liền đứng dậy, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói:
-Anh Diệp, ông bảo em đến báo tin cho anh, có cần giúp gì không. Nếu cần giúp, anh hãy trực tiếp gọi điện cho ông, bất luận chuyện quân sự hay là chuyện kinh tế, ông đều có thể thông qua quốc gia giúp anh.
Tuy biết chuyện quân sự mà lão Hàn chỉ là những trang thiết bị vũ khí, không phải trực tiếp ra quân nhưng Diệp Mặc vẫn rất cảm kích lão Hàn, Hàn Tại Tân có thể nói ra lời này, là thực tâm coi Diệp Mặc là bạn. Tuy Hàn Tại Tân trong quân đội Hoa Hạ có chút địa vị, nhưng nói ra lời này vẫn có rất nhiều áp lực.
Diệp Mặc để Hàn Yên ngồi xuống rồi nói:
-Cám ơn lão Hàn, bây giờ anh vẫn chưa cần giúp gì, nếu cần giúp, anh chắc chắn sẽ không khách sáo. Nhưng, nét mặt của em sao có chút không tự nhiên? Anh vẫn chưa tìm lão Hàn giúp mà.
Hàn Yên vội vàng xua tay nói:
-Không phải chuyện này, em chỉ là giúp ông chuyển tin cho anh mà thôi. Em là vì, vì chuyện khác muốn tìm anh giúp.
Nói đến đây, Hàn Yên do dự một lúc, nhưng vẫn tiếp tục nói:
-Chỗ sư môn của em bị ô nhiễm nên môi trường đã không còn được như trước nữa. Sự phụ em rất phiền não, vì đổi chỗ khác rất khó, đặc biệt là nơi thuộc Ẩn Môn.
-Ô nhiễm?
Diệp Mặc có chút kỳ lạ hỏi một câu, Ẩn Môn hắn cũng đi nhiều, như Tịnh Nhất môn, Điểm Thương, vv... Những Ẩn Môn này đều ở nơi vô cùng bí mật, hơn nữa ở núi cao xa xôi, dù có ô nhiễm cũng không ô nhiễm tới những nơi này.
Hàn Yên gật đầu:
-Vâng, chỗ chúng em phát hiện ra một mỏ bạc, bây giờ bắt đầu đào rồi. Hơn nữa ở thượng lưu còn có một nhà máy chế biến giấy nước ngoài, phần lớn nguồn ô nhiễm của bọn họ đều phóng ra ngoài, còn chặt cây xung quanh. Vì chuyện này mà môi trường chúng em đang ở càng ngày càng tệ, sư phụ em bế quan ra, rất buồn phiền.
Chần chừ một lúc, Hàn Yên bỗng ngẩng đầu lên nói:
-Anh Diệp, bây giờ chỗ này đã là của anh, hơn nữa ở đây rất đẹp, chúng em chuyển đến đây được không?
-Sư môn em muốn chuyển đến Lạc Nguyệt?
Diệp Mặc nhìn Hàn Yên có chút kỳ lạ, Ẩn Môn thông thường cần bí mật, tuy Lạc Nguyệt có không ít núi, nhưng thời gian lâu dài, ở đây chắc chắn có rất nhiều người đến ở thì sao còn bí mật nữa.
-Vâng.
Hàn Yên gật đầu, rồi nói thêm:
-Em vẫn chưa nói với sư phụ, nhưng thấy vẻ lo lắng của sư phụ, nên đến hỏi anh trước. Nếu anh Diệp đồng ý, em sẽ quay về nói với sư phụ. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của sư phụ, bây giờ chỉ cần một nơi thanh tịnh, còn đối với chuyện bí mật hay không đã không còn bận tâm nữa.
- Chỗ này em vừa đến đã thích rồi, rất đẹp, em nghĩ sư phụ nhất định sẽ thích nơi này.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
-Người hiện tại ở Lạc Nguyệt rất ít, đất rộng người thưa, sư môn em đến anh rất hoan nghênh. Đến lúc đó anh tìm người đi chung quanh cùng em, nếu các em thích ở trên núi, đợi lát anh sẽ tự mình đi tìm một nơi tương đối thanh tịnh, tìm được rồi sẽ nói với chị Nguyệt Hoa, để cô ấy giúp.
Hàn Yên nghe Diệp Mặc nói đồng ý, thì cảm kích đứng lên nói:
-Cảm ơn anh, anh Diệp, em còn một ít tiền, chính là lấy được từ trận đấu lần trước, em hoàn toàn có thể xây dựng được chỗ tu luyện mới. Em trở về sẽ thương lượng với sư phụ, rồi sau đó đến tìm anh.
-Đúng rồi, anh Diệp, ông em còn nói ông đã điều tra ra bản thiết kế Không Quỳ, còn về sự tồn tại của các phần bản thiết kế, nghe nói ở căn cứ Dương Loan của Bắc Sa. Người Mỹ cũng biết sự tồn tại của bản thiết kế, hiện giờ họ đang tích cực đoạt lấy bản vẽ thiết kế.
Trước khi đi Hàn Yên nhớ ra chuyện này, vội vàng nói với Diệp Mặc.
-Ông em đã phái người đi đoạt lấy bản vẽ chưa?
Diệp Mặc nhíu mày hỏi.
Hàn Yên lắc đầu:
-Vẫn chưa, nhưng sẽ lập tức phái người đi ngay. Ông em nói nếu anh có hứng thú cũng có thể cùng đi, nếu anh bận thì thôi.
Diệp Mặc cũng đứng dậy, nhìn Hàn Yên nói:
-Hàn Yên, anh sẽ không lừa em, em chuyển lời giúp anh, nếu ông em tin tưởng anh thì đừng đi tìm bản vẽ đó. Bởi vì dù tìm thấy cũng không có lợi gì, hơn nữa, bản vẽ đó không dễ dàng tìm thấy. Phái người đi chỉ là tăng thêm thương vong mà thôi, thực ra không cần thiết.
-Tại sao?
Hàn Yên nghi ngờ hỏi. Trước đây Diệp Mặc thậm chí đã đồng ý giúp tìm bản vẽ, bây giờ lại nói tìm thấy cũng không có lợi gì?
Diệp Mặc lắc đầu, không trả lời.
Thấy Diệp Mặc không trả lời mình, tuy Hàn Yên có chút thất vọng nhưng cô biết nếu có thể trả lời, anh Diệp chắc chắn sẽ trả lời, đã không trả lời, rõ ràng Diệp Mặc có điều băn khoăn, bây giờ mình chỉ cần chuyển lời của anh ấy là được rồi.
Tuy Diệp Mặc không có cách nào trả lời Hàn Yên, nhưng vẫn tìm Tam Tài đến, để anh ta đưa Hàn Yên đi xung quanh. Con người Tam Tài rất nhanh nhẹn, lúc trước anh ta và Hắc Xà đều là thuộc hạ của Lang Cực. Hơn nữa hai người họ rất trung thành với Lang Cực ở trước mặt Diệp Mặc, thực ra là trung thành với Diệp Mặc. Hai người đó đều rất nhanh nhạy, ngoài sợ chết ra, dùng bọn họ rất được. Sau này khi Lang Cực chết rồi, hai người này nương tựa Lý Tam Đao, bây giờ đã trực tiếp trở thành đội cảnh vệ của Lạc Nguyệt.
Vì Tam Tài rất thân thuộc Lạc Nguyệt nên Diệp Mặc mới để Tam Tài đưa Hàn Yên đi xung quanh.
Hàn Yên đi rồi, Diệp Mặc rơi vào suy nghĩ, môn phái của Hàn Yên đã bằng lòng đến Lạc Nguyệt, vậy những môn phái khác thì sao? Lạc Nguyệt vắng vẻ, người đương nhiên càng đông càng tốt. Đối với các Ẩn Môn có thể chuyển đến Lạc Nguyệt định cư, Diệp Mặc sẽ không từ chối.
Đối với việc lão Hàn chuyển thiện ý tới, trong lòng Diệp Mặc rất cảm kích. Gần đây Lạc Nguyệt xảy ra rất nhiều chuyện, Hàn Tại Tân chắc chắn cũng nghe nói đến, ông có thể đứng lên đưa ra lời đề nghị giúp đỡ, Diệp Mặc vô cùng cảm ơn.
Nhưng đối với chuyện bản thiết kế Không Quỳ, Diệp Mặc chắc chắn sẽ không chen chân vào bản thiết kế Không Quỳ, đó chính là thiết kế của Diệp Tinh, mà Diệp Tinh người cũng ở đây, chỉ cần có thời gian, anh ta có thể thiết kế lại. Hơn nữa, khuyết điểm chí mạng của bản thiết kế Không Quỳ là không có năng lượng tinh thạch cực năng, bộ phận khống chế chủ yếu không có cách nào khởi động được.
Bản thiết kế Không Quỳ có tiên tiến đến mấy mà không có cách nào khởi động vẫn là đống sắt vụn. Dù là Hàn Tại Tân, Diệp Mặc cũng sẽ không nói cho ông ấy biết Diệp Tinh thiết kế bản thiết kế Không Quỳ bây giờ là sư đệ của mình, hơn nữa đang ở Lạc Nguyệt. Nói thế này không phải là giúp Hàn Tại Tân mà là hại Diệp Tinh và cũng hại Lạc Nguyệt của mình, việc này Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không làm.
Hắn nhắc nhở Hàn Tại Tân một câu là tận lực rồi, nếu lão Hàn không tin lời của mình, vẫn muốn phái người đi đoạt lấy bản thiết kế Không Quỳ thì Diệp Mặc hắn cũng hết cách. Trước khi hoàn thành xây dựng Lạc Nguyệt thành, không có tình huống đặc biệt nào, hắn sẽ không rời đi. Dù rời đi cũng chỉ đi thời gian ngắn rồi trở về.
Lạc Nguyệt hiện tại tiếng lành đồn xa, nhưng Diệp Mặc và tất cả mọi người ở Lạc Nguyệt vẫn là nên làm gì thì làm cái nấy. Diệp Mặc ngoài thỉnh thoảng đến viện tiên liệu Lạc Nguyệt, chữa trị cho mấy bệnh nhân ra, thời gian còn lại đều dành tu luyện hoặc là đi loanh quanh đâu đó. Ninh Khinh Tuyết bây giờ rất bận, căn bản không có thời gian đến bầu bạn với Diệp Mặc.
Nhìn Lạc Nguyệt thành từ không có gì đến có, từng tòa nhà được xây dựng, căn cứ phòng ngự quân sự dần dần mọc lên, nhưng Diệp Mặc lại không có cảm giác đạt được thành tựu nào. Hắn thấy dường như mình đang là người rảnh rỗi nhất ở đây, tất cả mọi người đều đang bận, chỉ mình hắn không bận lắm.
Dưới sự chỉ dẫn của Tam Tài, Hàn Yên chỉ mất mấy ngày đã tìm được địa điểm mình thích. Hơn nữa cô đặt tên là núi Quảng Hàn cũng là đặt theo tên môn phái Quảng Hàn Môn của cô.
Ở đây Hàn Yên vừa mới rời khỏi Lạc Nguyệt thì lại có một vị khách mới nữa tới. Lần này tới là người của công ty Lam Quang Nam Phi, công ty này là một trong những công ty lính đánh thuê nổi tiếng toàn cầu.
Diệp Mặc ở trong phòng khách nhìn thấy hai người, một người có khuôn mặt trắng không râu, xem ra không đến bốn mươi tuổi, chăm sóc bản thân rất tốt, cắt móng tay đều, hơn nữa quần áo cũng chỉnh tề. Chỉ là đôi mắt nhìn Diệp Mặc không thoải mái cho lắm, một tia sáng lóe lên, vừa nhìn đã biết đây là một người giảo hoạt. Người thứ hai là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, làn da nhẵn mịn, nhưng thiếu đi vẻ đẹp của người con gái phương Đông. Nhìn dáng vẻ của cô hình như là trợ thủ của người đàn ông kia.
-Chào anh Diệp, tôi tên là Đông Phương Đường, người này là trợ lý của tôi, Shana. Danh tiếng của anh chúng tôi như sấm đánh bên tai, không ngờ anh lại trẻ thế này, có thể gặp được anh, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Người đàn ông nói tiếng Trung rất lưu loát, Diệp Mặc vừa nghe đã biết người này là người Hoa.
Đông Phương Đường? Diệp Mặc liền nhớ tới Đông Phương Tê, hắn cảm thấy hai người này hình như có chút giống nhau. Chỉ là Đông Phương Tê sớm đã bị hắn giết rồi.
-Xin chào anh Diệp, tôi tên là Shana, được gặp anh tôi rất vui.
Tiếng Trung của Shana tuy không trôi chảy nhưng lại mang nét độc đáo phương Tây, nghe cũng thú vị. Bạn đang đọc chuyện tại
Diệp Mặc trở lại phòng khách nhìn thấy Hàn Yên đến tìm mình, dường như cô ngồi trong đó có chút lo lắng. Hiện tại Hàn Yên đã là Huyền cấp, theo lý mà nói lúc này cô đã trở về môn phái chứ không phải ở lại đây. Tuy không biết Hàn Yên đến để làm gì, nhưng Diệp Mặc biết, Hàn Yên đã đến đây, chắc chắn có chuyện quan trọng.
Nhìn thấy Diệp Mặc đi vào, Hàn Yên liền đứng dậy, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói:
-Anh Diệp, ông bảo em đến báo tin cho anh, có cần giúp gì không. Nếu cần giúp, anh hãy trực tiếp gọi điện cho ông, bất luận chuyện quân sự hay là chuyện kinh tế, ông đều có thể thông qua quốc gia giúp anh.
Tuy biết chuyện quân sự mà lão Hàn chỉ là những trang thiết bị vũ khí, không phải trực tiếp ra quân nhưng Diệp Mặc vẫn rất cảm kích lão Hàn, Hàn Tại Tân có thể nói ra lời này, là thực tâm coi Diệp Mặc là bạn. Tuy Hàn Tại Tân trong quân đội Hoa Hạ có chút địa vị, nhưng nói ra lời này vẫn có rất nhiều áp lực.
Diệp Mặc để Hàn Yên ngồi xuống rồi nói:
-Cám ơn lão Hàn, bây giờ anh vẫn chưa cần giúp gì, nếu cần giúp, anh chắc chắn sẽ không khách sáo. Nhưng, nét mặt của em sao có chút không tự nhiên? Anh vẫn chưa tìm lão Hàn giúp mà.
Hàn Yên vội vàng xua tay nói:
-Không phải chuyện này, em chỉ là giúp ông chuyển tin cho anh mà thôi. Em là vì, vì chuyện khác muốn tìm anh giúp.
Nói đến đây, Hàn Yên do dự một lúc, nhưng vẫn tiếp tục nói:
-Chỗ sư môn của em bị ô nhiễm nên môi trường đã không còn được như trước nữa. Sự phụ em rất phiền não, vì đổi chỗ khác rất khó, đặc biệt là nơi thuộc Ẩn Môn.
-Ô nhiễm?
Diệp Mặc có chút kỳ lạ hỏi một câu, Ẩn Môn hắn cũng đi nhiều, như Tịnh Nhất môn, Điểm Thương, vv... Những Ẩn Môn này đều ở nơi vô cùng bí mật, hơn nữa ở núi cao xa xôi, dù có ô nhiễm cũng không ô nhiễm tới những nơi này.
Hàn Yên gật đầu:
-Vâng, chỗ chúng em phát hiện ra một mỏ bạc, bây giờ bắt đầu đào rồi. Hơn nữa ở thượng lưu còn có một nhà máy chế biến giấy nước ngoài, phần lớn nguồn ô nhiễm của bọn họ đều phóng ra ngoài, còn chặt cây xung quanh. Vì chuyện này mà môi trường chúng em đang ở càng ngày càng tệ, sư phụ em bế quan ra, rất buồn phiền.
Chần chừ một lúc, Hàn Yên bỗng ngẩng đầu lên nói:
-Anh Diệp, bây giờ chỗ này đã là của anh, hơn nữa ở đây rất đẹp, chúng em chuyển đến đây được không?
-Sư môn em muốn chuyển đến Lạc Nguyệt?
Diệp Mặc nhìn Hàn Yên có chút kỳ lạ, Ẩn Môn thông thường cần bí mật, tuy Lạc Nguyệt có không ít núi, nhưng thời gian lâu dài, ở đây chắc chắn có rất nhiều người đến ở thì sao còn bí mật nữa.
-Vâng.
Hàn Yên gật đầu, rồi nói thêm:
-Em vẫn chưa nói với sư phụ, nhưng thấy vẻ lo lắng của sư phụ, nên đến hỏi anh trước. Nếu anh Diệp đồng ý, em sẽ quay về nói với sư phụ. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của sư phụ, bây giờ chỉ cần một nơi thanh tịnh, còn đối với chuyện bí mật hay không đã không còn bận tâm nữa.
- Chỗ này em vừa đến đã thích rồi, rất đẹp, em nghĩ sư phụ nhất định sẽ thích nơi này.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
-Người hiện tại ở Lạc Nguyệt rất ít, đất rộng người thưa, sư môn em đến anh rất hoan nghênh. Đến lúc đó anh tìm người đi chung quanh cùng em, nếu các em thích ở trên núi, đợi lát anh sẽ tự mình đi tìm một nơi tương đối thanh tịnh, tìm được rồi sẽ nói với chị Nguyệt Hoa, để cô ấy giúp.
Hàn Yên nghe Diệp Mặc nói đồng ý, thì cảm kích đứng lên nói:
-Cảm ơn anh, anh Diệp, em còn một ít tiền, chính là lấy được từ trận đấu lần trước, em hoàn toàn có thể xây dựng được chỗ tu luyện mới. Em trở về sẽ thương lượng với sư phụ, rồi sau đó đến tìm anh.
-Đúng rồi, anh Diệp, ông em còn nói ông đã điều tra ra bản thiết kế Không Quỳ, còn về sự tồn tại của các phần bản thiết kế, nghe nói ở căn cứ Dương Loan của Bắc Sa. Người Mỹ cũng biết sự tồn tại của bản thiết kế, hiện giờ họ đang tích cực đoạt lấy bản vẽ thiết kế.
Trước khi đi Hàn Yên nhớ ra chuyện này, vội vàng nói với Diệp Mặc.
-Ông em đã phái người đi đoạt lấy bản vẽ chưa?
Diệp Mặc nhíu mày hỏi.
Hàn Yên lắc đầu:
-Vẫn chưa, nhưng sẽ lập tức phái người đi ngay. Ông em nói nếu anh có hứng thú cũng có thể cùng đi, nếu anh bận thì thôi.
Diệp Mặc cũng đứng dậy, nhìn Hàn Yên nói:
-Hàn Yên, anh sẽ không lừa em, em chuyển lời giúp anh, nếu ông em tin tưởng anh thì đừng đi tìm bản vẽ đó. Bởi vì dù tìm thấy cũng không có lợi gì, hơn nữa, bản vẽ đó không dễ dàng tìm thấy. Phái người đi chỉ là tăng thêm thương vong mà thôi, thực ra không cần thiết.
-Tại sao?
Hàn Yên nghi ngờ hỏi. Trước đây Diệp Mặc thậm chí đã đồng ý giúp tìm bản vẽ, bây giờ lại nói tìm thấy cũng không có lợi gì?
Diệp Mặc lắc đầu, không trả lời.
Thấy Diệp Mặc không trả lời mình, tuy Hàn Yên có chút thất vọng nhưng cô biết nếu có thể trả lời, anh Diệp chắc chắn sẽ trả lời, đã không trả lời, rõ ràng Diệp Mặc có điều băn khoăn, bây giờ mình chỉ cần chuyển lời của anh ấy là được rồi.
Tuy Diệp Mặc không có cách nào trả lời Hàn Yên, nhưng vẫn tìm Tam Tài đến, để anh ta đưa Hàn Yên đi xung quanh. Con người Tam Tài rất nhanh nhẹn, lúc trước anh ta và Hắc Xà đều là thuộc hạ của Lang Cực. Hơn nữa hai người họ rất trung thành với Lang Cực ở trước mặt Diệp Mặc, thực ra là trung thành với Diệp Mặc. Hai người đó đều rất nhanh nhạy, ngoài sợ chết ra, dùng bọn họ rất được. Sau này khi Lang Cực chết rồi, hai người này nương tựa Lý Tam Đao, bây giờ đã trực tiếp trở thành đội cảnh vệ của Lạc Nguyệt.
Vì Tam Tài rất thân thuộc Lạc Nguyệt nên Diệp Mặc mới để Tam Tài đưa Hàn Yên đi xung quanh.
Hàn Yên đi rồi, Diệp Mặc rơi vào suy nghĩ, môn phái của Hàn Yên đã bằng lòng đến Lạc Nguyệt, vậy những môn phái khác thì sao? Lạc Nguyệt vắng vẻ, người đương nhiên càng đông càng tốt. Đối với các Ẩn Môn có thể chuyển đến Lạc Nguyệt định cư, Diệp Mặc sẽ không từ chối.
Đối với việc lão Hàn chuyển thiện ý tới, trong lòng Diệp Mặc rất cảm kích. Gần đây Lạc Nguyệt xảy ra rất nhiều chuyện, Hàn Tại Tân chắc chắn cũng nghe nói đến, ông có thể đứng lên đưa ra lời đề nghị giúp đỡ, Diệp Mặc vô cùng cảm ơn.
Nhưng đối với chuyện bản thiết kế Không Quỳ, Diệp Mặc chắc chắn sẽ không chen chân vào bản thiết kế Không Quỳ, đó chính là thiết kế của Diệp Tinh, mà Diệp Tinh người cũng ở đây, chỉ cần có thời gian, anh ta có thể thiết kế lại. Hơn nữa, khuyết điểm chí mạng của bản thiết kế Không Quỳ là không có năng lượng tinh thạch cực năng, bộ phận khống chế chủ yếu không có cách nào khởi động được.
Bản thiết kế Không Quỳ có tiên tiến đến mấy mà không có cách nào khởi động vẫn là đống sắt vụn. Dù là Hàn Tại Tân, Diệp Mặc cũng sẽ không nói cho ông ấy biết Diệp Tinh thiết kế bản thiết kế Không Quỳ bây giờ là sư đệ của mình, hơn nữa đang ở Lạc Nguyệt. Nói thế này không phải là giúp Hàn Tại Tân mà là hại Diệp Tinh và cũng hại Lạc Nguyệt của mình, việc này Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không làm.
Hắn nhắc nhở Hàn Tại Tân một câu là tận lực rồi, nếu lão Hàn không tin lời của mình, vẫn muốn phái người đi đoạt lấy bản thiết kế Không Quỳ thì Diệp Mặc hắn cũng hết cách. Trước khi hoàn thành xây dựng Lạc Nguyệt thành, không có tình huống đặc biệt nào, hắn sẽ không rời đi. Dù rời đi cũng chỉ đi thời gian ngắn rồi trở về.
Lạc Nguyệt hiện tại tiếng lành đồn xa, nhưng Diệp Mặc và tất cả mọi người ở Lạc Nguyệt vẫn là nên làm gì thì làm cái nấy. Diệp Mặc ngoài thỉnh thoảng đến viện tiên liệu Lạc Nguyệt, chữa trị cho mấy bệnh nhân ra, thời gian còn lại đều dành tu luyện hoặc là đi loanh quanh đâu đó. Ninh Khinh Tuyết bây giờ rất bận, căn bản không có thời gian đến bầu bạn với Diệp Mặc.
Nhìn Lạc Nguyệt thành từ không có gì đến có, từng tòa nhà được xây dựng, căn cứ phòng ngự quân sự dần dần mọc lên, nhưng Diệp Mặc lại không có cảm giác đạt được thành tựu nào. Hắn thấy dường như mình đang là người rảnh rỗi nhất ở đây, tất cả mọi người đều đang bận, chỉ mình hắn không bận lắm.
Dưới sự chỉ dẫn của Tam Tài, Hàn Yên chỉ mất mấy ngày đã tìm được địa điểm mình thích. Hơn nữa cô đặt tên là núi Quảng Hàn cũng là đặt theo tên môn phái Quảng Hàn Môn của cô.
Ở đây Hàn Yên vừa mới rời khỏi Lạc Nguyệt thì lại có một vị khách mới nữa tới. Lần này tới là người của công ty Lam Quang Nam Phi, công ty này là một trong những công ty lính đánh thuê nổi tiếng toàn cầu.
Diệp Mặc ở trong phòng khách nhìn thấy hai người, một người có khuôn mặt trắng không râu, xem ra không đến bốn mươi tuổi, chăm sóc bản thân rất tốt, cắt móng tay đều, hơn nữa quần áo cũng chỉnh tề. Chỉ là đôi mắt nhìn Diệp Mặc không thoải mái cho lắm, một tia sáng lóe lên, vừa nhìn đã biết đây là một người giảo hoạt. Người thứ hai là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, làn da nhẵn mịn, nhưng thiếu đi vẻ đẹp của người con gái phương Đông. Nhìn dáng vẻ của cô hình như là trợ thủ của người đàn ông kia.
-Chào anh Diệp, tôi tên là Đông Phương Đường, người này là trợ lý của tôi, Shana. Danh tiếng của anh chúng tôi như sấm đánh bên tai, không ngờ anh lại trẻ thế này, có thể gặp được anh, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Người đàn ông nói tiếng Trung rất lưu loát, Diệp Mặc vừa nghe đã biết người này là người Hoa.
Đông Phương Đường? Diệp Mặc liền nhớ tới Đông Phương Tê, hắn cảm thấy hai người này hình như có chút giống nhau. Chỉ là Đông Phương Tê sớm đã bị hắn giết rồi.
-Xin chào anh Diệp, tôi tên là Shana, được gặp anh tôi rất vui.
Tiếng Trung của Shana tuy không trôi chảy nhưng lại mang nét độc đáo phương Tây, nghe cũng thú vị. Bạn đang đọc chuyện tại
/2272
|