Việc đầu tiên mà cái tên râu này làm sau khi tỉnh dậy là cắn răng. Y chưa từng nghĩ đến Diệp Mặc sớm có kinh nghiệm như vậy. Hắn vỗ một cái sau gáy y, một viên thuốc màu đen liền phun ra.
Diệp Mặc cũng thầm than, số người Nhật này thật là độc địa. Trước đây nghe nói bọn chúng có một thói quen là mổ bụng, thật không ngờ bây giờ đã thay đổi thói quen rồi.
Tuy rằng không biết số người Nhật này được đào tạo như thế nào, Diệp Mặc cũng không định hỏi y, mà là trực tiếp điểm vào ấn đường của y, khiến y lâm vào mê man.
- Mày có thể nói tiếng Trung không?
Đây chính là điều Diệp Mặc quan tâm nhất.
- Có
Không ngời tên Nhật này lại biết tiếng Trung, Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, đưa ra câu hỏi liên tục.
- Tất cả các câu hỏi đều trả lời bằng tiếng Trung, mày phụ trách gì ở đây? Có quyền lợi gì?
- Tôi làm trưởng bộ phận an toàn ở đây, phụ trách tất cả các vấn đề an toàn ở đây.
- Nơi này có bao nhiêu người? Có bao nhiêu lực lượng phòng ngự? Có thứ gì đáng giá? Có nhân viên nghiên cứu khoa học nào bị bắt đến đây không?
Liên tục những câu hỏi được Diệp Mặc đưa ra, cái tên râu này cũng trả lời rất cẩn thận.
Suốt một giờ, tên râu này cũng đã đến lúc bắt đầu mệt mỏi. Diệp Mặc đã lấy được những thứ mình muốn, thuận tay thiêu rụi tên râu luôn.
Lúc này Diệp Mặc đã hiểu được, cái đảo này được gọi là Hắc Tinh Đảo, là một trong những đảo nghiên cứu khoa học kỹ thuật chủ yếu của đế quốc mặt trời đen người Nhật. Tuy diện tích ở đây không lớn, nhưng có đến bảy trăm ba mươi chín người Nhật bảo vệ. Ngoài những thứ đó ra, còn có các loại hệ thống phòng ngự đạn đạo, hệ thống ra đa thì nhiều không kể siết.
Những nhân viên khoa học kỹ thuật bị bắt giữ tới đây có tất cả hai trăm bốn mươi hai người. Trong đó có 89 nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới. Một lượng lớn khu nhà ở cao cấp kia chính là căn cứ nghiên cứu phát triển của nhân viên khoa học kỹ thuật này. Nơi này không có sân bay, tất cả những chiếc máy bay bắt cóc đều dừng ở trên một hòn đảo cách đây đến hàng ngàn hải lý.
Hơn nữa, trên cái đảo Hắc Tinh này còn có 537 tấn vàng dự trữ, chiếm gần một nửa vàng dự trữ của Bắc Sa
Biết được tất cả, nơi đầu tiên mà Diệp Mặc muốn tới chính là phòng điều khiển, hắn đã cho cắt đứt tất cả các thiết bị liên lạc. Nhưng Diệp Mặc cũng biết cho dù hắn có hủy phòng điều khiển, cũng sẽ có tín hiệu vô tuyến có thể truyền tin. Nhưng cái hắn cần bây giờ là thời gian, muốn để người khác không phát hiện ra khẳng định rất khó
Tiếp theo chính là việc giết người, Diệp Mặc không chút nương tay, chỉ cần hắn nhìn thấy người Nhật thì đều giết hết. Hơn nữa, Diệp Mặc tin rằng hắn dạo qua một vòng trên đảo này, chắc chắn sẽ giết sạch tất cả. Muốn trốn khỏi thần thức cuả hắn thì tuyệt đối là không thể.
Sau khi giết hết bọn người Nhật, Diệp Mặc mới đi vào căn cứ nghiên cứu của những nhà khoa học kia
Tiến vào khu nhà ở bảo vệ nghiêm ngặt, Diệp Mặc mới phát hiện ra rằng, hoàn cảnh của nơi này quả không tệ, chỉ là không gian quá nhỏ, cũng rất là sa hoa cao cấp, bố trí trông giống như một khu du lịch nghỉ mát.
Mấy phòng thí nghiệm và văn phòng đều có người đang chuyên tâm làm việc của mình. Những cái phòng nghiên cứu và phòng thí nghiệm này đều do từng cái sân nhỏ tạo thành. Tổng cộng có tất cả mười cái sân, mỗi cái sân đều độc lập nhưng đều ở trong một cái sân lớn. Sau khi Diệp Mặc bước vào thì có cảm giác giống như bước vào một cái trường đại học vậy.
Diệp Mặc xông vào cái sân lớn nhất thì lập tức có mấy lão nước ngoài kinh ngạc, há hốc mồm nhìn hắn. Với mấy nhân viên nghiên cứu khoa học mà nói, bọn họ ở đây tuy tương đối tự do nhưng từ trước tới giờ chưa từng có người ngoài đi vào. Tuy bọn họ có thể ra ngoài, nhưng cũng có thời gian vào địa điểm. Cùng lắm là đứng bên bãi biển mà nhìn thôi, hoặc là từ một góc độ nào đó mà nói, chỉ cần không bỏ chạy thì quyền lực của họ ở nơi này lớn hơn bọn người Nhật một chút.
Thấy mấy chục người đều nhìn mình, Diệp Mặc nhíu mày. Hắn không biết nói tiếng Anh. Mặc dù hắn đã học qua chút ít tại thư viện đại học Ninh Hải nhưng hắn chỉ có thể nghe hiểu một ít những lời nói đơn giản mà thôi, còn đối với việc nói thì không thể.
- Có ai biết nói tiếng Trung không?
Diệp Mặc nói xong, đưa ánh mắt nhìn quanh một lượt.
Quả nhiên có một cậu con trai do dự một lúc rồi đứng ra nói:
- Tôi là người Hoa Hạ, biết tiếng Trung. Anh là ai?
Trong lòng Diệp Mặc mừng thầm, còn chưa kịp nói chuyện gì thì thần thức đã kịp quét tới một gã lấy ra một đồ vật giống máy báo động. Diệp Mặc không để y có bất cứ hành động gì, liền phóng một đao gió ra, tên này lập tức bị đứt ra làm đôi.
Cảnh tượng giết người máu me đầm đìa khiến những nhân viên nghiên cứu khoa học này ngây người ra.
Diệp Mặc quan sát kỹ một lần nữa, phát hiện ra tên ngày chính là tên nội gián trong viện nghiên cứu khoa học. Ngoài tên đó ra, những người khác đều không có biểu hiện gì.
- Tôi nhắc lại một lần, người tôi vừa giết khi nãy là một người Nhật. Hắn ta là một trong những kẻ nằm vùng giám sát mọi người ở đây. Bây giờ ai muốn cùng tôi trốn khỏi nơi này thì xin mời đứng ra. Nếu không muốn rời đi thì hãy tiếp tục ở lại nơi này.
Diệp Mặc đương nhiên không hảo tâm như vậy, hắn tin tưởng rằng dù nơi này phong cảnh có đẹp như thế nào mà bị chịu cảnh giam lỏng thì cũng chẳng có ai thích.
- Anh đến cứu chúng tôi hay sao?
Một tên da trắng không ngờ biết nói tiếng Trung. Tuy rằng không sõi lắm nhưng cũng biểu đạt được ý của mình.
Diệp Mặc gật đầu.
- Có thể nói là vậy. Nhưng tôi cứu các bạn là có điều kiện đấy. Tôi khẳng định giúp các bạn thoát khỏi khống chế của người Nhật. Các bạn có thể được tự do nhưng nhất định các bạn phải làm việc ở chỗ tôi 5 năm, sau đó mới có thể tùy ý rời khỏi. Trong quá trình làm việc tại chỗ của chúng tôi, mọi người có thể đi dạo thoải mái.
- Các anh là một tổ chức khác ư?
Diệp Mặc cũng thầm than, số người Nhật này thật là độc địa. Trước đây nghe nói bọn chúng có một thói quen là mổ bụng, thật không ngờ bây giờ đã thay đổi thói quen rồi.
Tuy rằng không biết số người Nhật này được đào tạo như thế nào, Diệp Mặc cũng không định hỏi y, mà là trực tiếp điểm vào ấn đường của y, khiến y lâm vào mê man.
- Mày có thể nói tiếng Trung không?
Đây chính là điều Diệp Mặc quan tâm nhất.
- Có
Không ngời tên Nhật này lại biết tiếng Trung, Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, đưa ra câu hỏi liên tục.
- Tất cả các câu hỏi đều trả lời bằng tiếng Trung, mày phụ trách gì ở đây? Có quyền lợi gì?
- Tôi làm trưởng bộ phận an toàn ở đây, phụ trách tất cả các vấn đề an toàn ở đây.
- Nơi này có bao nhiêu người? Có bao nhiêu lực lượng phòng ngự? Có thứ gì đáng giá? Có nhân viên nghiên cứu khoa học nào bị bắt đến đây không?
Liên tục những câu hỏi được Diệp Mặc đưa ra, cái tên râu này cũng trả lời rất cẩn thận.
Suốt một giờ, tên râu này cũng đã đến lúc bắt đầu mệt mỏi. Diệp Mặc đã lấy được những thứ mình muốn, thuận tay thiêu rụi tên râu luôn.
Lúc này Diệp Mặc đã hiểu được, cái đảo này được gọi là Hắc Tinh Đảo, là một trong những đảo nghiên cứu khoa học kỹ thuật chủ yếu của đế quốc mặt trời đen người Nhật. Tuy diện tích ở đây không lớn, nhưng có đến bảy trăm ba mươi chín người Nhật bảo vệ. Ngoài những thứ đó ra, còn có các loại hệ thống phòng ngự đạn đạo, hệ thống ra đa thì nhiều không kể siết.
Những nhân viên khoa học kỹ thuật bị bắt giữ tới đây có tất cả hai trăm bốn mươi hai người. Trong đó có 89 nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới. Một lượng lớn khu nhà ở cao cấp kia chính là căn cứ nghiên cứu phát triển của nhân viên khoa học kỹ thuật này. Nơi này không có sân bay, tất cả những chiếc máy bay bắt cóc đều dừng ở trên một hòn đảo cách đây đến hàng ngàn hải lý.
Hơn nữa, trên cái đảo Hắc Tinh này còn có 537 tấn vàng dự trữ, chiếm gần một nửa vàng dự trữ của Bắc Sa
Biết được tất cả, nơi đầu tiên mà Diệp Mặc muốn tới chính là phòng điều khiển, hắn đã cho cắt đứt tất cả các thiết bị liên lạc. Nhưng Diệp Mặc cũng biết cho dù hắn có hủy phòng điều khiển, cũng sẽ có tín hiệu vô tuyến có thể truyền tin. Nhưng cái hắn cần bây giờ là thời gian, muốn để người khác không phát hiện ra khẳng định rất khó
Tiếp theo chính là việc giết người, Diệp Mặc không chút nương tay, chỉ cần hắn nhìn thấy người Nhật thì đều giết hết. Hơn nữa, Diệp Mặc tin rằng hắn dạo qua một vòng trên đảo này, chắc chắn sẽ giết sạch tất cả. Muốn trốn khỏi thần thức cuả hắn thì tuyệt đối là không thể.
Sau khi giết hết bọn người Nhật, Diệp Mặc mới đi vào căn cứ nghiên cứu của những nhà khoa học kia
Tiến vào khu nhà ở bảo vệ nghiêm ngặt, Diệp Mặc mới phát hiện ra rằng, hoàn cảnh của nơi này quả không tệ, chỉ là không gian quá nhỏ, cũng rất là sa hoa cao cấp, bố trí trông giống như một khu du lịch nghỉ mát.
Mấy phòng thí nghiệm và văn phòng đều có người đang chuyên tâm làm việc của mình. Những cái phòng nghiên cứu và phòng thí nghiệm này đều do từng cái sân nhỏ tạo thành. Tổng cộng có tất cả mười cái sân, mỗi cái sân đều độc lập nhưng đều ở trong một cái sân lớn. Sau khi Diệp Mặc bước vào thì có cảm giác giống như bước vào một cái trường đại học vậy.
Diệp Mặc xông vào cái sân lớn nhất thì lập tức có mấy lão nước ngoài kinh ngạc, há hốc mồm nhìn hắn. Với mấy nhân viên nghiên cứu khoa học mà nói, bọn họ ở đây tuy tương đối tự do nhưng từ trước tới giờ chưa từng có người ngoài đi vào. Tuy bọn họ có thể ra ngoài, nhưng cũng có thời gian vào địa điểm. Cùng lắm là đứng bên bãi biển mà nhìn thôi, hoặc là từ một góc độ nào đó mà nói, chỉ cần không bỏ chạy thì quyền lực của họ ở nơi này lớn hơn bọn người Nhật một chút.
Thấy mấy chục người đều nhìn mình, Diệp Mặc nhíu mày. Hắn không biết nói tiếng Anh. Mặc dù hắn đã học qua chút ít tại thư viện đại học Ninh Hải nhưng hắn chỉ có thể nghe hiểu một ít những lời nói đơn giản mà thôi, còn đối với việc nói thì không thể.
- Có ai biết nói tiếng Trung không?
Diệp Mặc nói xong, đưa ánh mắt nhìn quanh một lượt.
Quả nhiên có một cậu con trai do dự một lúc rồi đứng ra nói:
- Tôi là người Hoa Hạ, biết tiếng Trung. Anh là ai?
Trong lòng Diệp Mặc mừng thầm, còn chưa kịp nói chuyện gì thì thần thức đã kịp quét tới một gã lấy ra một đồ vật giống máy báo động. Diệp Mặc không để y có bất cứ hành động gì, liền phóng một đao gió ra, tên này lập tức bị đứt ra làm đôi.
Cảnh tượng giết người máu me đầm đìa khiến những nhân viên nghiên cứu khoa học này ngây người ra.
Diệp Mặc quan sát kỹ một lần nữa, phát hiện ra tên ngày chính là tên nội gián trong viện nghiên cứu khoa học. Ngoài tên đó ra, những người khác đều không có biểu hiện gì.
- Tôi nhắc lại một lần, người tôi vừa giết khi nãy là một người Nhật. Hắn ta là một trong những kẻ nằm vùng giám sát mọi người ở đây. Bây giờ ai muốn cùng tôi trốn khỏi nơi này thì xin mời đứng ra. Nếu không muốn rời đi thì hãy tiếp tục ở lại nơi này.
Diệp Mặc đương nhiên không hảo tâm như vậy, hắn tin tưởng rằng dù nơi này phong cảnh có đẹp như thế nào mà bị chịu cảnh giam lỏng thì cũng chẳng có ai thích.
- Anh đến cứu chúng tôi hay sao?
Một tên da trắng không ngờ biết nói tiếng Trung. Tuy rằng không sõi lắm nhưng cũng biểu đạt được ý của mình.
Diệp Mặc gật đầu.
- Có thể nói là vậy. Nhưng tôi cứu các bạn là có điều kiện đấy. Tôi khẳng định giúp các bạn thoát khỏi khống chế của người Nhật. Các bạn có thể được tự do nhưng nhất định các bạn phải làm việc ở chỗ tôi 5 năm, sau đó mới có thể tùy ý rời khỏi. Trong quá trình làm việc tại chỗ của chúng tôi, mọi người có thể đi dạo thoải mái.
- Các anh là một tổ chức khác ư?
/2272
|