Tâm thần quá mức kích động, bị thương quá mức nghiêm trọng, trong nháy mắt nhìn thấy Lạc Ảnh, Diệc Mặc rốt cục không kiên trì nổi, hắn hôn mê bất tỉnh.
Cô gái kia vốn đang muốn tức giận, thấy Diệp Mặc không ngờ hôn mê bất tỉnh, nhìn nhìn lại bết thương trên người hắn, lập tức biết ngay là do vết thương quá nặng gây nên. Tuy rằng không biết tên đang bị trọng thương này là ai, nhưng trong nội tâm nàng lại mơ hồ cảm giác có chút quen biết.
Hơn nữa, tên này vẫn vuốt ve thạch trì kia, phải biết rằng hiểu được ý nghĩa của thạch trì này ngoại trừ cô chỉ có Diệp Mặc mà thôi. Chẳng lẽ hắn chính là Diệp Mặc? Cô gái này bỗng nhiên ngây ngẩn, cô nhớ tới ánh mắt của tên này thật giống với Diệp Mặc. Chẳng lẽ hắn thật sự là Diệp Mặc?
Cô tháo khăn lụa của mình, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, rõ ràng chính là Lạc Ảnh mà Diệp Mặc đã tìm kiếm bấy lâu, chỉ có điều Diệp Mặc lúc này đã hôn mê.
Lạc Ảnh cẩn thận nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ có điều lúc này hắn đã hôn mê, không hề có cảm giác quen thuộc kia nữa. Cô cẩn thận lấy tay sờ soạng mặt Diệp Mặc, không phát hiện dấu vết dịch dung, có lẽ cô quá nhớ Diệp Mặc rồi, cho nên nhìn lầm người.
Mặc dù có chút thất vọng, Lạc Ảnh vẫn lấy dược liệu, đắp lên vết thương giúp Diệp Mặc. Lại ngao một chén thuốc cho Diệp Mặc. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Thân thể hắn cường tráng, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.
Tuy rằng đan điền bị tổn hại, hơn nữa thương thế nghiêm trọng, nhưng thể chất cường tráng và khả năng hồi phục nhanh được Diệp Mặc tu luyện liền thể hiện ra. Mặc dù chỉ là một ít dược liệu nhưng lại được cơ thể Diệp Mặc hấp thu gần hết.
Hắn mở mắt, phát hiện mình vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ, chỉ có điều vết thương đã khá hơn. Là Lạc Ảnh đã cứu mình, Lạc Ảnh? Em nhận ra anh rồi sao?
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, lập tức muốn đứng lên nhìn Lạc Ảnh có ở nhà hay không, hắn vất vả tìm được Lạc Ảnh, thật sự không muốn mất cô một lần nữa. Cũng may hắn ngẩng đầu đã nhìn thấy Lạc Ảnh bận rộn ở ngoài phòng, cô đang dựng một túp lều nhỏ.
Ở bên cạnh còn có một cái bếp lò nhỏ, trong bếp lò hình như có ngao một ít dược liệu, tản ra mùi thuốc đông y
Diệp Mặc cười khổ một cái, xem ra Lạc Ảnh định chờ sau khi mình tỉnh, đưa mình chuyển qua túp lều nhỏ, không cho hắn tiếp tục ở chỗ của cô.
Nhất định phải nói cho nàng biết mình chính là Diệp Mặc, hắn tuy rằng không thể nói, không thể nghe, nhưng hắn còn có thể viết
Diệp Mặc bò lên, ngoại trừ đói một chút, vết thương của hắn so với ngày hôm qua tốt lên nhiều rồi. Nếu tiếp tục như vậy, dù không thể khôi phục đan điền, không thể khôi phục thần thức, nhưng khôi phục lại thành một người bình thường không thành vấn đề.
Diệp Mặc đứng ở cửa, nhìn Lạc Ảnh đưa lưng về phía hắn có chút bận rộn. Vậy sao? Chính là như vậy sao? Người mà hắn ngày đêm tưởng niệm đang ở trước mắt, hắn cảm thấy có chút khó tin. Thậm chí hắn muốn nhéo mình một cái xem có phải là thật hay không.
Bóng dáng Lạc Ảnh bận rộn tạo thành một phong cảnh trong lòng Diệp Mặc, hắn thậm chí không dám đánh vỡ sự im lặng này, hắn sợ, sợ một khi đánh vỡ sự yên lặng, hết thảy đều sẽ hóa thành hư vô, hắn lại hai bàn tay trắng.
Bỗng nhiên Diệp Mặc rùng mình một cái, một ánh mắt cực kì dữ tợn đang nhìn hắn. Là đạo cô đang nhìn hắn, cô tựa như một âm hồn đang nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn đã hối hận, hối hận chính mình không nên đến nơi này, đến rồi không ngờ gây tai nạn cho Lạc Ảnh. Không ngờ đạo cô như âm hồn không tan đã tìm tới nơi này, xem ra cô nghĩ chính mình không còn chỗ trốn, chỉ còn biết đi vào nơi này mà thôi.
Giai Uấn đạo cô lạnh lùng cười với Diệp Mặc, ánh mắt bà nhìn về phía Lạc Ảnh vẫn còn đang bận rộn, khóe miệng lộ ra một tia hàm ý oán độc
Không tốt, bà ta cũng hận Lạc Ảnh, nhất định là hận Lạc Ảnh cứu mình, hỏng rồi. Diệp Mặc lập tức kêu to, phải nhắc nhở Lạc Ảnh, nhưng không ngờ phát hiện mình không thể phát ra chút âm thanh nào.
Mà bóng dáng cầm phất trần trong tay đã động, Diệp Mặc căn bản không ngẫm nghĩ nữa, trực tiếp nhào vào người Lạc Ảnh.
Lúc Diệp Mặc nhào về phía Lạc Ảnh, Lạc Ảnh liền giật mình tỉnh lại, cô dù sao cũng là một người luyện võ, lập tức theo bản năng lui về sau. Diệp Mặc rơi vào khoảng không mà lúc này cây phất trần phẩy xuống. Mãnh mẽ đánh vào lưng Diệp Mặc.
Diệp Mặc không phải là gấu, hắn không có năng lực ngăn trở một chiêu này, vết thương đã nghiêm trọng còn nghiêm trọng hơn
Phụt một cái, lại phun ra một ngụm máu tươi. Lần này thiếu chút nữa khiến lục phủ ngũ tạng của Diệp Mặc toàn bộ lệch vị trí, hẳn đã bị nội thương, lại còn họa vô đơn chí.
Cô gái kia vốn đang muốn tức giận, thấy Diệp Mặc không ngờ hôn mê bất tỉnh, nhìn nhìn lại bết thương trên người hắn, lập tức biết ngay là do vết thương quá nặng gây nên. Tuy rằng không biết tên đang bị trọng thương này là ai, nhưng trong nội tâm nàng lại mơ hồ cảm giác có chút quen biết.
Hơn nữa, tên này vẫn vuốt ve thạch trì kia, phải biết rằng hiểu được ý nghĩa của thạch trì này ngoại trừ cô chỉ có Diệp Mặc mà thôi. Chẳng lẽ hắn chính là Diệp Mặc? Cô gái này bỗng nhiên ngây ngẩn, cô nhớ tới ánh mắt của tên này thật giống với Diệp Mặc. Chẳng lẽ hắn thật sự là Diệp Mặc?
Cô tháo khăn lụa của mình, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, rõ ràng chính là Lạc Ảnh mà Diệp Mặc đã tìm kiếm bấy lâu, chỉ có điều Diệp Mặc lúc này đã hôn mê.
Lạc Ảnh cẩn thận nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ có điều lúc này hắn đã hôn mê, không hề có cảm giác quen thuộc kia nữa. Cô cẩn thận lấy tay sờ soạng mặt Diệp Mặc, không phát hiện dấu vết dịch dung, có lẽ cô quá nhớ Diệp Mặc rồi, cho nên nhìn lầm người.
Mặc dù có chút thất vọng, Lạc Ảnh vẫn lấy dược liệu, đắp lên vết thương giúp Diệp Mặc. Lại ngao một chén thuốc cho Diệp Mặc. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Thân thể hắn cường tráng, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.
Tuy rằng đan điền bị tổn hại, hơn nữa thương thế nghiêm trọng, nhưng thể chất cường tráng và khả năng hồi phục nhanh được Diệp Mặc tu luyện liền thể hiện ra. Mặc dù chỉ là một ít dược liệu nhưng lại được cơ thể Diệp Mặc hấp thu gần hết.
Hắn mở mắt, phát hiện mình vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ, chỉ có điều vết thương đã khá hơn. Là Lạc Ảnh đã cứu mình, Lạc Ảnh? Em nhận ra anh rồi sao?
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, lập tức muốn đứng lên nhìn Lạc Ảnh có ở nhà hay không, hắn vất vả tìm được Lạc Ảnh, thật sự không muốn mất cô một lần nữa. Cũng may hắn ngẩng đầu đã nhìn thấy Lạc Ảnh bận rộn ở ngoài phòng, cô đang dựng một túp lều nhỏ.
Ở bên cạnh còn có một cái bếp lò nhỏ, trong bếp lò hình như có ngao một ít dược liệu, tản ra mùi thuốc đông y
Diệp Mặc cười khổ một cái, xem ra Lạc Ảnh định chờ sau khi mình tỉnh, đưa mình chuyển qua túp lều nhỏ, không cho hắn tiếp tục ở chỗ của cô.
Nhất định phải nói cho nàng biết mình chính là Diệp Mặc, hắn tuy rằng không thể nói, không thể nghe, nhưng hắn còn có thể viết
Diệp Mặc bò lên, ngoại trừ đói một chút, vết thương của hắn so với ngày hôm qua tốt lên nhiều rồi. Nếu tiếp tục như vậy, dù không thể khôi phục đan điền, không thể khôi phục thần thức, nhưng khôi phục lại thành một người bình thường không thành vấn đề.
Diệp Mặc đứng ở cửa, nhìn Lạc Ảnh đưa lưng về phía hắn có chút bận rộn. Vậy sao? Chính là như vậy sao? Người mà hắn ngày đêm tưởng niệm đang ở trước mắt, hắn cảm thấy có chút khó tin. Thậm chí hắn muốn nhéo mình một cái xem có phải là thật hay không.
Bóng dáng Lạc Ảnh bận rộn tạo thành một phong cảnh trong lòng Diệp Mặc, hắn thậm chí không dám đánh vỡ sự im lặng này, hắn sợ, sợ một khi đánh vỡ sự yên lặng, hết thảy đều sẽ hóa thành hư vô, hắn lại hai bàn tay trắng.
Bỗng nhiên Diệp Mặc rùng mình một cái, một ánh mắt cực kì dữ tợn đang nhìn hắn. Là đạo cô đang nhìn hắn, cô tựa như một âm hồn đang nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn đã hối hận, hối hận chính mình không nên đến nơi này, đến rồi không ngờ gây tai nạn cho Lạc Ảnh. Không ngờ đạo cô như âm hồn không tan đã tìm tới nơi này, xem ra cô nghĩ chính mình không còn chỗ trốn, chỉ còn biết đi vào nơi này mà thôi.
Giai Uấn đạo cô lạnh lùng cười với Diệp Mặc, ánh mắt bà nhìn về phía Lạc Ảnh vẫn còn đang bận rộn, khóe miệng lộ ra một tia hàm ý oán độc
Không tốt, bà ta cũng hận Lạc Ảnh, nhất định là hận Lạc Ảnh cứu mình, hỏng rồi. Diệp Mặc lập tức kêu to, phải nhắc nhở Lạc Ảnh, nhưng không ngờ phát hiện mình không thể phát ra chút âm thanh nào.
Mà bóng dáng cầm phất trần trong tay đã động, Diệp Mặc căn bản không ngẫm nghĩ nữa, trực tiếp nhào vào người Lạc Ảnh.
Lúc Diệp Mặc nhào về phía Lạc Ảnh, Lạc Ảnh liền giật mình tỉnh lại, cô dù sao cũng là một người luyện võ, lập tức theo bản năng lui về sau. Diệp Mặc rơi vào khoảng không mà lúc này cây phất trần phẩy xuống. Mãnh mẽ đánh vào lưng Diệp Mặc.
Diệp Mặc không phải là gấu, hắn không có năng lực ngăn trở một chiêu này, vết thương đã nghiêm trọng còn nghiêm trọng hơn
Phụt một cái, lại phun ra một ngụm máu tươi. Lần này thiếu chút nữa khiến lục phủ ngũ tạng của Diệp Mặc toàn bộ lệch vị trí, hẳn đã bị nội thương, lại còn họa vô đơn chí.
/2272
|