Địa đạo này rất dễ tìm, nhưng Diệp Mặc tìm chốt mở địa đạo, lại phải tìm mất khoảng nửa giờ. Nửa giờ sau, Diệp Mặc kéo cái chốt phòng cháy xuống.
Ầm.
Một tiếng động truyền đến. Một địa đạo sâu tối đen xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng thời còn mang theo mùi biển đập vào mặt.
Thảo nào vừa nãy, khi mới bước vào phòng lưu trữ, hắn ngửi thấy mùi biển. Sau đó mùi vị này lại dần dần biến mất. Khi địa đạo này mở ra, mùi biển liền xông lên đây. Một khi đóng cửa lại, mùi biển này sẽ không còn nữa.
Với thần thức của Diệp Mặc, hắn cũng không có cách nào thấy được đầu bên kia. Nhưng điều này cũng không có ảnh hưởng gì. Sau khi hắn tiến vào địa đạo, lập tức nhanh chóng đi về phía trước. Đồng thời thần thức của hắn quan sát hai bên địa đạo.
Rất nhanh Diệp Mặc đã biết địa đạo này tuyệt đối không phải mới được đào ra trong một khoảng thời gian ngắn. Ít nhất địa đạo này phải được đào trong mấy tháng. Từ mấy tháng trước, ai đã đào địa đạo này? Bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ những người này biết Lạc Nguyệt muốn thành lập quân doanh ở đây, nên cố ý đào trước một địa đạo sao? Điều này tuyệt đối không có khả năng.
Độ dốc của địa đạo càng ngày càng nghiêng, cuối cùng thậm chí còn có vệt nước chảy ra. Đó không phải là nước ngọt, mà là nước biển. Khi đi đến chỗ này, Diệp Mặc đã biết địa đạo này thông với biển.
Diệp Mặc đứng tại chỗ có chút nước rỉ ra, lại phát hiện địa đạo dưới chân dường như có chút khác lạ. Cửa vào này rất kỳ quái. Hắn vừa mới nghĩ đến đây, từ cửa vào có hai gã đàn ông đi ra. Bọn họ đều là người da đen. Chính xác mà nói, hai người này không phải đi lên, mà là bò lên.
Diệp Mặc lập tức tránh sang một bên. Sau khi hai người này ra khỏi cổng vào, rất nhanh liền chạy dọc theo đường Diệp Mặc vừa đi tới, dường như bỏ lại cái gì vậy.
Lúc này, Diệp Mặc mới phát hiện không ngờ lối vào này vẫn nghiêng xuống phía dưới. Chỉ có điều sau mấy trăm mét lại có một lối đi mở rộng. Cuối cùng thần thức của Diệp Mặc lại thấy một chiếc tàu ngầm hạt nhân. Tuy nhiên lúc này cửa chiếc tàu ngầm hạt nhân đang đóng.
Không ngờ có một chiếc tàu ngầm hạt nhân ở phía dưới đảo Bali, hơn nữa còn lừa được Radar của Lạc Nguyệt. Trong lòng Diệp Mặc lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo. Tuy rằng không thể nói Radar của Lạc Nguyệt là tiên tiến nhất trên toàn thế giới, nhưng một chiếc tàu ngầm hạt nhân đã lừa được Rađa Lạc Nguyệt, điều này thật sự là thái quá. Nếu đối phương bỗng nhiên đánh lén thì sẽ như thế nào? Có phải tàu ngầm hạt nhân này là của Mỹ hay không?
Diệp Mặc bắt đầu nghi ngờ, nếu nước Mỹ tránh né được loại Rađa có kỹ thuật quét tốt như vậy, sao lần trước khi công kích Lạc Nguyệt có thể toàn quân bị diệt?
Chuyện như vậy nhất định phải nói cho Diệp Tinh biết trước. Chỉ có Diệp Tinh mới có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Bạn đang đọc chuyện tại
Ầm.
Một tiếng động truyền đến. Một địa đạo sâu tối đen xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng thời còn mang theo mùi biển đập vào mặt.
Thảo nào vừa nãy, khi mới bước vào phòng lưu trữ, hắn ngửi thấy mùi biển. Sau đó mùi vị này lại dần dần biến mất. Khi địa đạo này mở ra, mùi biển liền xông lên đây. Một khi đóng cửa lại, mùi biển này sẽ không còn nữa.
Với thần thức của Diệp Mặc, hắn cũng không có cách nào thấy được đầu bên kia. Nhưng điều này cũng không có ảnh hưởng gì. Sau khi hắn tiến vào địa đạo, lập tức nhanh chóng đi về phía trước. Đồng thời thần thức của hắn quan sát hai bên địa đạo.
Rất nhanh Diệp Mặc đã biết địa đạo này tuyệt đối không phải mới được đào ra trong một khoảng thời gian ngắn. Ít nhất địa đạo này phải được đào trong mấy tháng. Từ mấy tháng trước, ai đã đào địa đạo này? Bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ những người này biết Lạc Nguyệt muốn thành lập quân doanh ở đây, nên cố ý đào trước một địa đạo sao? Điều này tuyệt đối không có khả năng.
Độ dốc của địa đạo càng ngày càng nghiêng, cuối cùng thậm chí còn có vệt nước chảy ra. Đó không phải là nước ngọt, mà là nước biển. Khi đi đến chỗ này, Diệp Mặc đã biết địa đạo này thông với biển.
Diệp Mặc đứng tại chỗ có chút nước rỉ ra, lại phát hiện địa đạo dưới chân dường như có chút khác lạ. Cửa vào này rất kỳ quái. Hắn vừa mới nghĩ đến đây, từ cửa vào có hai gã đàn ông đi ra. Bọn họ đều là người da đen. Chính xác mà nói, hai người này không phải đi lên, mà là bò lên.
Diệp Mặc lập tức tránh sang một bên. Sau khi hai người này ra khỏi cổng vào, rất nhanh liền chạy dọc theo đường Diệp Mặc vừa đi tới, dường như bỏ lại cái gì vậy.
Lúc này, Diệp Mặc mới phát hiện không ngờ lối vào này vẫn nghiêng xuống phía dưới. Chỉ có điều sau mấy trăm mét lại có một lối đi mở rộng. Cuối cùng thần thức của Diệp Mặc lại thấy một chiếc tàu ngầm hạt nhân. Tuy nhiên lúc này cửa chiếc tàu ngầm hạt nhân đang đóng.
Không ngờ có một chiếc tàu ngầm hạt nhân ở phía dưới đảo Bali, hơn nữa còn lừa được Radar của Lạc Nguyệt. Trong lòng Diệp Mặc lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo. Tuy rằng không thể nói Radar của Lạc Nguyệt là tiên tiến nhất trên toàn thế giới, nhưng một chiếc tàu ngầm hạt nhân đã lừa được Rađa Lạc Nguyệt, điều này thật sự là thái quá. Nếu đối phương bỗng nhiên đánh lén thì sẽ như thế nào? Có phải tàu ngầm hạt nhân này là của Mỹ hay không?
Diệp Mặc bắt đầu nghi ngờ, nếu nước Mỹ tránh né được loại Rađa có kỹ thuật quét tốt như vậy, sao lần trước khi công kích Lạc Nguyệt có thể toàn quân bị diệt?
Chuyện như vậy nhất định phải nói cho Diệp Tinh biết trước. Chỉ có Diệp Tinh mới có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Bạn đang đọc chuyện tại
/2272
|