Diệp Mặc vừa nói xong câu đó, dưới chân liền truyền đến một trận gầm rú. Từng mảng bùn đất lớn rơi xuống.
Diệp Mặc lập tức biết đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn không ngờ được những người này dứt khoát như vậy. Hắn khẳng định hai người kia còn chưa tới chỗ tàu ngầm hạt nhân, nhưng không ngờ đối phương đã chủ động cho nổ địa đạo.
Không cần nhìn Diệp Mặc cũng biết, hai người kia đã bị nổ chết. Trong thời điểm này, thần thức của Diệp Mặc liền chú ý tới tình hình xung quanh. Trong vòng một cây số tuyệt đối không có kẻ nhìn trộm. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng bị phát hiện rồi, thậm chi không cho hắn thêm vài phút.
- Chị Úc, chị và Lạc Phi lập tức lên máy bay trở về, xử lý tốt những điều tôi đã nói. Bất kể thế nào, chúng ta cũng không thể tiếp tục chiến tranh. Lạc Nguyệt cần thời gian để phát triển.
Diệp Mặc quyết đoán nói.
Úc Diệu Đồng nghe thấy tiếng nổ mạnh, thấy bùn đất rơi xuống, lập tức hiểu chuyện này hẳn không phải đơn giản như vậy. Cô rất tin tưởng Diệp Mặc. Nếu Diệp Mặc nói mình có thể xử lý tốt, như vậy hiện tại mình chỉ cần làm tốt tất cả những việc hắn phân phó là được rồi.
- Còn nữa giúp tôi mang lá thư này về cho Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, bảo các cô ấy không cần lo lắng cho tôi. Bất kể tôi đi bao lâu, đều sẽ an toàn quay trở về.
Diệp Mặc ở sau lưng Úc Diệu Đồng lại bổ sung một câu.
Tuy rằng những người này đã cho nổ địa đạo, nhưng muốn tránh thoát khỏi sự theo dõi của hắn, điều đó tuyệt đối không có khả năng. Nhưng hắn không biết phải theo dõi đến chỗ nào, cũng không biết cần bao nhiêu thời gian, cho nên trước hết để cho Lạc Ảnh và Khinh Tuyết yên tâm rồi nói sau.
Lạc Phi lại than nhẹ một tiếng. Hiện tại tiểu sư muội càng thêm khó khăn. Ban đầu chỉ có một Ninh Khinh Tuyết đã quá rồi. Hiện tại lại tới thêm một Lạc Ảnh không phân cao thấp với Ninh Khinh Tuyết. Điều này bảo Tiểu sư muội làm thế nào cạnh tranh được?
Nhìn máy bay trực thăng nhanh chóng rời đi xa. Diệp Mặc cấp tốc rời khỏi nơi này, sau đó tìm chỗ bí mật để ẩn thân. Tiếp đó hắn trực tiếp chui vào biển rộng.
Hắn biết hiện tại khẳng định có người chú ý tới bên này. Đáng tiếc chính là thần thức của hắn có hạn. Phạm vi lớn nhất cũng không quá một nghìn hai trăm mét, không có cách nào tìm ra người nhắm vào bên này rốt cuộc là đến từ đâu. Tuy nhiên những điều này không quan trọng. Chuyện đầu tiên hắn phải làm chính là theo dõi chiếc tàu ngầm hạt nhân kia.
Ban đầu Diệp Mặc dự định trực tiếp tiến vào tàu ngầm hạt nhân. Không ngờ được kế hoạch không theo kịp biến hóa. Hắn vẫn phải ở trong biển theo dõi tàu ngầm hạt nhân.
Diệp Mặc ở trong biển, tốc độ dường như rất nhanh. Hắn dùng thời gian ngắn nhất từ phía dưới eo biển Bali đi tới vị trí tàu ngầm hạt nhân dừng lại. Nhưng tại chỗ tàu ngầm hạt nhân vốn đang đỗ hắn lại không thấy gì cả. Trong thời gian ngắn nhất, chiếc tàu ngầm hạt nhân kia đã rời khỏi nơi này. Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Trong lòng Diệp Mặc lại âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn vì hắn đã làm một dấu hiệu thần thức trên lối đi mở rộng mà tàu ngầm hạt nhân kéo theo. Bằng không thật sự không có cách nào tìm được. Xem ra đối với đối phương mà nói lối đi mở rộng này rất quan trọng, bằng không sẽ không mang theo như vậy. Nghĩ cũng đúng. Một lối đi có thể nối liền đến mặt trên tàu ngầm, tuyệt đối không chỉ là một lối đi đơn giản như vậy. Nhất định là lối đi này liên quan đến vật liệu và công nghệ rất cao.
Lúc này dấu hiệu thần thức kia truyền đến dao động lúc ẩn lúc hiện. Tuy rằng dao động kia càng ngày càng mơ hồ, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể cảm nhận được. Hắn giống như một con cá mập trắng ở dưới đáy biển đánh một vòng, đuổi dọc theo dao động.
...
Trong thời gian gần đây, tin tức quan trọng nhất trên quốc tế đều không tách rời Lạc Nguyệt. Từ Dược phẩm Lạc Nguyệt đến Liên quân và Lạc Nguyệt khai chiến. Lại đến Lạc Nguyệt dưới đả kích thế như chẻ tre của Liên quân, dáng vẻ vẫn bệ vệ.
Chuyện này còn chưa kịp để nguội, lại xuất hiện chuyện Lạc Nguyệt tuyên chiến với Indonesia, khiến người ta hoa cả mắt.
Mà nguyên nhân Lạc Nguyệt tuyên chiến, không ngờ chỉ là công ty Dược phẩm Lạc Nguyệt ở Indonesia đã bị đối xử không công bằng, chết mất mấy người nhân viên mà thôi. Không thể không nói, với bố cục thế giới hiện nay, một lý do này là lý do tuyên chiến miễn cường nhất. Bạn đang xem tại
Diệp Mặc lập tức biết đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn không ngờ được những người này dứt khoát như vậy. Hắn khẳng định hai người kia còn chưa tới chỗ tàu ngầm hạt nhân, nhưng không ngờ đối phương đã chủ động cho nổ địa đạo.
Không cần nhìn Diệp Mặc cũng biết, hai người kia đã bị nổ chết. Trong thời điểm này, thần thức của Diệp Mặc liền chú ý tới tình hình xung quanh. Trong vòng một cây số tuyệt đối không có kẻ nhìn trộm. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng bị phát hiện rồi, thậm chi không cho hắn thêm vài phút.
- Chị Úc, chị và Lạc Phi lập tức lên máy bay trở về, xử lý tốt những điều tôi đã nói. Bất kể thế nào, chúng ta cũng không thể tiếp tục chiến tranh. Lạc Nguyệt cần thời gian để phát triển.
Diệp Mặc quyết đoán nói.
Úc Diệu Đồng nghe thấy tiếng nổ mạnh, thấy bùn đất rơi xuống, lập tức hiểu chuyện này hẳn không phải đơn giản như vậy. Cô rất tin tưởng Diệp Mặc. Nếu Diệp Mặc nói mình có thể xử lý tốt, như vậy hiện tại mình chỉ cần làm tốt tất cả những việc hắn phân phó là được rồi.
- Còn nữa giúp tôi mang lá thư này về cho Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, bảo các cô ấy không cần lo lắng cho tôi. Bất kể tôi đi bao lâu, đều sẽ an toàn quay trở về.
Diệp Mặc ở sau lưng Úc Diệu Đồng lại bổ sung một câu.
Tuy rằng những người này đã cho nổ địa đạo, nhưng muốn tránh thoát khỏi sự theo dõi của hắn, điều đó tuyệt đối không có khả năng. Nhưng hắn không biết phải theo dõi đến chỗ nào, cũng không biết cần bao nhiêu thời gian, cho nên trước hết để cho Lạc Ảnh và Khinh Tuyết yên tâm rồi nói sau.
Lạc Phi lại than nhẹ một tiếng. Hiện tại tiểu sư muội càng thêm khó khăn. Ban đầu chỉ có một Ninh Khinh Tuyết đã quá rồi. Hiện tại lại tới thêm một Lạc Ảnh không phân cao thấp với Ninh Khinh Tuyết. Điều này bảo Tiểu sư muội làm thế nào cạnh tranh được?
Nhìn máy bay trực thăng nhanh chóng rời đi xa. Diệp Mặc cấp tốc rời khỏi nơi này, sau đó tìm chỗ bí mật để ẩn thân. Tiếp đó hắn trực tiếp chui vào biển rộng.
Hắn biết hiện tại khẳng định có người chú ý tới bên này. Đáng tiếc chính là thần thức của hắn có hạn. Phạm vi lớn nhất cũng không quá một nghìn hai trăm mét, không có cách nào tìm ra người nhắm vào bên này rốt cuộc là đến từ đâu. Tuy nhiên những điều này không quan trọng. Chuyện đầu tiên hắn phải làm chính là theo dõi chiếc tàu ngầm hạt nhân kia.
Ban đầu Diệp Mặc dự định trực tiếp tiến vào tàu ngầm hạt nhân. Không ngờ được kế hoạch không theo kịp biến hóa. Hắn vẫn phải ở trong biển theo dõi tàu ngầm hạt nhân.
Diệp Mặc ở trong biển, tốc độ dường như rất nhanh. Hắn dùng thời gian ngắn nhất từ phía dưới eo biển Bali đi tới vị trí tàu ngầm hạt nhân dừng lại. Nhưng tại chỗ tàu ngầm hạt nhân vốn đang đỗ hắn lại không thấy gì cả. Trong thời gian ngắn nhất, chiếc tàu ngầm hạt nhân kia đã rời khỏi nơi này. Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Trong lòng Diệp Mặc lại âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn vì hắn đã làm một dấu hiệu thần thức trên lối đi mở rộng mà tàu ngầm hạt nhân kéo theo. Bằng không thật sự không có cách nào tìm được. Xem ra đối với đối phương mà nói lối đi mở rộng này rất quan trọng, bằng không sẽ không mang theo như vậy. Nghĩ cũng đúng. Một lối đi có thể nối liền đến mặt trên tàu ngầm, tuyệt đối không chỉ là một lối đi đơn giản như vậy. Nhất định là lối đi này liên quan đến vật liệu và công nghệ rất cao.
Lúc này dấu hiệu thần thức kia truyền đến dao động lúc ẩn lúc hiện. Tuy rằng dao động kia càng ngày càng mơ hồ, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể cảm nhận được. Hắn giống như một con cá mập trắng ở dưới đáy biển đánh một vòng, đuổi dọc theo dao động.
...
Trong thời gian gần đây, tin tức quan trọng nhất trên quốc tế đều không tách rời Lạc Nguyệt. Từ Dược phẩm Lạc Nguyệt đến Liên quân và Lạc Nguyệt khai chiến. Lại đến Lạc Nguyệt dưới đả kích thế như chẻ tre của Liên quân, dáng vẻ vẫn bệ vệ.
Chuyện này còn chưa kịp để nguội, lại xuất hiện chuyện Lạc Nguyệt tuyên chiến với Indonesia, khiến người ta hoa cả mắt.
Mà nguyên nhân Lạc Nguyệt tuyên chiến, không ngờ chỉ là công ty Dược phẩm Lạc Nguyệt ở Indonesia đã bị đối xử không công bằng, chết mất mấy người nhân viên mà thôi. Không thể không nói, với bố cục thế giới hiện nay, một lý do này là lý do tuyên chiến miễn cường nhất. Bạn đang xem tại
/2272
|