Editor: An Braginski
Beta: Nhung Nguyên
Đến ngày ước định, mới sáng sớm, Vô Tình một bên yên lặng gặm trái cây, một bên cố nhịn không nói gì nhìn Utherus thu thập hành lý. Ai tới nói cho hắn thằng nhãi này không phải đang chuẩn bị chạy về nhà, mà là đang chuẩn bị dọn nhà đi, phải không? Phải không?
Nhìn Utherus đem cái bát đá thật lớn đóng gói, Vô Tình thực sự nhìn không được nữa. Tên này hầu như đem tất cả mọi thứ có trong sơn động đều đóng gói rồi, còn thiếu mỗi cái giường đá nữa thôi, thật không biết y làm sao mang đi được…
Đường nhìn của Utherus cuối cùng dừng lại trên cái giường đá còn sót lại trong sơn động, cái giường này hình như hơi lớn, rốt cuộc có nên mang đi hay không? Không mang theo thì bảo bối nhà mình mấy ngày tới ngủ thế nào? Hay là, cứ mang đi thôi.
“Utherus, ” nhìn Utherus tỏ vẻ chuẩn bị bê giường, Vô Tình hoàn toàn không nhịn được nữa, “Cái giường này để đây thôi, trong nhà ngươi chắc là không thiếu giường?”
Nghe được kiến nghị của bảo bối, Utherus xoay người, không mang theo thì không mang theo, cùng lắm thì mấy ngày tới để bảo bối nhà mình ngủ trên người mình được rồi. Nghĩ đến có thể ôm tiểu bảo bối ngủ, Utherus nghĩ không mang theo giường rất sáng suốt, cái giường lớn như vậy có cái gì tốt? Bất quá cũng không biết bảo bối nhà mình có nguyện ý ngủ ở trong lòng mình hay không, giống cái hình như đều tương đối rụt rè.
Về điểm này Utherus hoàn toàn suy nghĩ nhiều, lẽ nào y không nhớ rõ mấy ngày nay ở trong sơn động, giống cái mà y vẫn cho rằng đều rụt rè đều là ngủ ở trong lòng y hay sao? Có giường hay không có gì khác nhau sao?
Tất cả thu thập xong, Utherus đi tới cửa động, thả người nhảy xuống, một con báo nanh kiếm lông đen xuất hiện trong không trung bên ngoài động khẩu. Trên mỗi một móng vuốt của hắc báo đều bay vờn một cụm mây trắng, Utherus lưu loát vươn móng vuốt, đem từng cái bao lớn đặt ngoài cửa động đeo lên lưng.
Tuy nói sớm đã biết, nhưng lần thứ hai thấy yêu quái biến thân, Vô Tình vẫn rất khiếp sợ, hơn nữa bây giờ còn ở khoảng cách gần như thế. Con báo rất lớn, thân hình kiện mỹ, hơn nữa thần kỳ nhất chính là nó còn có thể trôi nổi trong không trung, con thằn lằn lần trước tốt xấu cũng có cánh có được hay không! Con báo này không có cánh vẫn bay được thì khác gì thượng cổ thần thú trong thần thoại. Lẽ nào nơi này là thế giới thần thú? Thế người mà ở cùng thần thú có phải là thần tiên không…
Vô Tình ngồi một bên nghĩ linh tinh, nhìn đại dã thú rất có nhân tính mang túi đeo, Vô Tình nghĩ thần thú gì đó đều là truyền miệng lại; bất quá, Utherus như vậy làm Vô Tình cảm thấy rất thú vị. Kỳ thực Vô Tình rất ưa thích động vật, bởi vì vẫn nghĩ chúng nó so với nhân loại đơn thuần hơn. Vì thế cho dù hình thú của Utherus to lớn hung mãnh đến thế nào, Vô Tình cũng có thể chấp nhận đuợc.
Rất nhanh, Utherus đã đem tất cả mọi thứ lên trên lưng, Vô Tình đi tới cửa động, đang chuẩn bị nhảy lên “núi nhỏ” trước mắt, một cái đuôi lông xù màu đen thật lớn quấn quanh thắt lưng hắn, sau đó đưa hắn lên tấm lưng dày rộng của con báo.
Trên lưng đại hắc báo, Vô Tình chỉ cảm thấy mình như đang ngồi trên một thảm cỏ đen. Vô Tình đến bây giờ mới có thể chân thực cảm nhận được kích thước to lớn của con báo, trách không được muốn đem cả giường theo, với cái hình thể này sợ là mang ba cái giường đều không thành vấn đề.
Từng đợt gió thổi qua, nhìn đám mây cách đó không xa đang trôi rất nhanh, phảng phất giơ tay có thể đụng, Vô Tình đang bay mà có cảm giác như đi trên đất bằng. Cách di chuyển này thật đúng là tiện, sợ rằng loại mã xa sa hoa nhất của hoàng tộc so ra kém cũng hắc báo này. Bởi vì mã xa cho dù tốt cũng khó tránh khỏi cảm giác xóc nảy, nhưng hắc báo đi cực ổn định, hơn nữa tốc độ này cũng không phải mã xa có thể so sánh được. Chẳng lẽ là bởi vì đi trên không? Thực sự là thần kỳ…
Vài ngày lộ trình không có khổ cực như trong tưởng tượng của Vô Tình, hơn nữa hắn ăn ngon ngủ ngon, người chịu khổ cực tuyệt đối không phải hắn.
Nhưng mà Vô Tình không chú ý mấy thứ này, trên đường hắn gặp nhiều thứ, một nghi hoặc lớn hơn chôn ở trong lòng Vô Tình: thế giới này đến tột cùng có phải là thế giới mà hắn biết đến hay không? Trong thế giới hắn biết có rừng rậm lớn như vậy sao? Trong thế giới hắn biết có những cây cao bất thường mọc khắp nơi như vậy sao? Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi rằng cho dù mình có thể lên được đỉnh vách đá trên kia, thì trên đó cũng không phải cùng nơi mình từng nhảy xuống (hơi lộn xộn tý, ý là Vô Tình lờ mờ nhận ra mình đã đến một thế giới khác). Bởi vì cách một vách đá thực sự có khác biệt lớn như vậy sao…
***********************************************************************************
“Ân? Utherus, tới rồi?” Cảm giác được đuôi Utherus vỗ vỗ mình, Vô Tình đang quấn thảm lông nằm trên lưng Utherus hỏi, liền đứng lên, tự mình nhảy xuống khỏi lưng y.
“Còn không có, phỏng chừng ngày mai có thể tới rồi.” Đối với hành vi tự mình nhảy xuống của bảo bối nhà mình, Utherus mấy ngày nay đã tiếp thu được, tuy nói trong bộ lạc cũng có một vài giống cái có thể trực tiếp từ trên lưng giống đực cao hơn mười thước nhảy xuống, nhưng những giống cái này đều rất cường tráng có được hay không, hơn nữa chí ít đều trưởng thành rồi. Bảo bối nhà mình không chỉ vóc người tinh tế mà còn chưa trưởng thành, thế nào có thể luôn luôn làm loại chuyện nguy hiểm này?
Đáng tiếc Utherus trên lưng không có mắt, nên không thể thấy thân thủ linh hoạt của bảo bối nhà mình, nếu như bảo bối không muốn, mình căn bản không thể dùng đuôi cuốn lấy tiểu bảo bối đang ở trên lưng. Làm giống đực, Utherus thấy mình có hơi thất bại, y bắt đầu hoài nghi mình có thật là dũng sĩ cường tráng nhất trong tộc hay không.
“Ân.” Vô Tình gật đầu biểu thị đã hiểu, cũng không hỏi Utherus vì sao so với thời gian dự tính chậm hơn một ngày đêm. Nhìn cảnh vật chung quanh một chút, là một rừng cây, cách đó không xa có một cái hồ rất lớn. Kỳ thực mấy ngày nay điểm dừng chân Utherus chọn trên cơ bản đều có nước, đối với việc này Vô Tình rất thoả mãn. Đi tới bên hồ, Vô Tình rửa mặt, ngày hôm qua đã tắm rồi qua, ngày hôm nay coi như xong. (ý là không tắm nữa?!)
Chú ý hướng đi của bảo bối nhà mình, Utherus bắt đầu từ hành lý lấy ra một ít thứ cần dùng. Sắc trời chạng vạng, đêm nay sẽ dừng chân ở cánh rừng. Vốn có thể một hơi chạy về bộ lạc, bất quá Utherus ngẫm lại phòng ở của mình hơn ba tháng bỏ không ——hay là ngày mai mới trở về đi, ban ngày trở về cũng tiện thu thập phòng ở hơn.
Nhìn bảo bối nhà mình rất có tinh thần chạy đến bên hồ rửa mặt, Utherus thoáng cái đã thấy thỏa mãn. Mấy ngày này y đều rất chú ý tình huống thân thể của bảo bối nhà mình, nếu nói không lo lắng thì tuyệt đối là nói dối. Tuy rằng bảo bối biểu hiện rất khỏe mạnh, nhưng Utherus biết đó chỉ là bên ngoài mà thôi. Bởi vì y thấy bảo bối trên cơ bản mỗi ngày đều ăn một loại dược hoàn trong cái túi nhỏ mang theo, có lúc còn có thể tự mình sắc thuốc uống. Y không biết bảo bối nhà mình rốt cuộc bị bệnh gì, nhưng y quyết định vô luận như thế nào đều phải chiếu cố tiểu giống cái nhà mình thật tốt.
“A Tình, ta đi xung quanh tìm con mồi, có chuyện gì gọi ta.” Utherus xếp đặt các thứ xong, đối bảo bối còn đang ngồi ở bên hồ nói. Ở đây đã cách bộ lạc rất gần, bình thường không có cái gì nguy hiểm.
“Ngươi đi đi.” Vô Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua Utherus nói. Nhìn đống lửa đã đốt và đệm da thú đã trải bên cạnh, khóe miệng Vô Tình giật giật. tên to con này, thân thể cao lớn thô kệch như thế, tâm thế nào lại tinh tế như thế?
Kỳ thực Vô Tình không biết, từ lúc chăm sóc cho hắn đến giờ, tâm tư Utherus trở nên tinh tế hơn rất nhiều lần, đặc biệt đối chuyện của hắn càng chú tâm, cẩn cẩn dực dực. Bởi vì hắn cho Utherus cảm giác quá mức yếu đuối, so với những giống cái còn non khác trong bộ lạc còn yếu đuối hơn nhiều lắm, như thể không nhìn đến một chút là sẽ biến mất vậy.
Bên hồ rất an tĩnh, một trận gió nhẹ thổi qua, dây buộc tóc của Vô Tình tuột ra. Một con thú nhỏ màu trắng xuất hiện tại bên kia hồ từ bao giờ, một thân tuyết trắng, cho dù trong đêm tối cũng đặc biệt chói mắt. Vô Tình chăm chú nhìn chằm chằm con thú trắng đang đến gần, nó không phải quá lớn, đại khái cũng lớn bằng hình người của Utherus. Bất quá ai tới nói cho hắn, đó không phải hình thú của Utherus thu nhỏ lại cộng với tẩy trắng hay sao? Con báo màu trắng, răng nanh vẫn còn ngắn, đôi mắt trong bóng đêm phát ra sắc xanh nhàn nhạt.
Lúc báo trắng thấy Vô Tình, đầu tiên là ngẩn người, sau đó vòng qua bên hồ hướng về phía Vô Tình chậm rãi đi tới.
“Utherus.” Vô Tình hướng về phía rừng cây kêu lên. Hắn thấy con báo này có chút kỳ quái, trực giác nói cho hắn, hắn nên gọi Utherus. Kỳ thực hắn không biết con báo có đúng hay không cũng là thú nhân, việc này nên gọi Utherus lại giải quyết tương đối thích hợp. Bất quá hình thú của thú nhân không phải hẳn là rất lớn sao? Vì sao con này lại nhỏ như vậy?
“Giống cái mỹ lệ, ngươi biết Utherus sao?” Nghe được cái tên quen thuộc, Mễ Tạp Kiệt cũng không do dự nữa, rất nhanh trực tiếp chạy đến bên tiểu giống cái. Vốn hắn là sợ mạo muội xông lên sẽ làm giống cái mỹ lệ này giật mình, bất quá hình như giống cái mỹ lệ này biết Utherus, lẽ nào hắn là do Utherus mang về?
Con báo nói kìa… Sửng sốt một chút xong, Vô Tình bình tĩnh gật đầu. Người có thể biến thành báo được, thì con báo có thể nói có cái gì mà kỳ quái? Hơn nữa con báo này hình như biết Utherus, lẽ nào nó là tộc nhân cùng với Utherus?
Nghe được bảo bối nhà mình gọi, Utherus mang theo con mồi vừa bắt cấp tốc chạy về. Liếc mắt thấy bảo bối nhà mình vẫn ngồi ở bên hồ, bất quá bên người có thêm… con báo trắng, y rất nhanh phát hiện đây là bạn tốt của hắn Mễ Tạp Kiệt.
“A Tình, có chuyện gì sao?” Utherus đến gần bên hồ hỏi, tuy rằng đối với chuyện Mễ Tạp Kiệt đột nhiên xuất hiện có chút ngoài ý muốn, nhưng chuyện của bảo bối nhà mình mới là hàng đầu.
“Đây là…” Vô Tình chỉ vào con báo trắng không biết mở miệng thế nào, là tộc nhân của ngươi, hay là bằng hữu của ngươi, hay là cái gì khác?
“Mễ Tạp Kiệt.” Utherus nói, gật đầu quay sang con báo trắng. Con báo trắng nghe tiếng đột nhiên đánh về phía Utherus, một người một báo cứ như thế đánh lên. Đây là phương thức thăm hỏi biểu thị sự ân cần giữa bạn tốt trong bộ lạc thú nhân.
Đối với loại trạng huống đột phát này, Vô Tình biểu thị không thể hiểu được. Nhìn một người một báo đánh thành một đoàn, đánh đánh biến thành hai con báo một đen một trắng, Vô Tình tiếp tục bình tĩnh tiếp thu. Nguyên lai con báo trắng này thật là tộc nhân với Utherus, hơn nữa hẳn là một thú nhân, nguyên lai hình thú của thú nhân còn có thể “bé” như thế. Kỳ thực thì là bé, hình như cũng dài hơn hai thước, cao một thước, đối với con báo mà nói đã không nhỏ rồi. Sinh vật ở đây thật đúng là rất thần kỳ, Vô Tình thầm than.
Đi tới bên đống lửa ngồi xuống, nhìn hai con báo đánh nhau, Vô Tình thấy rất thú vị. Đừng nhìn bọn hắn đánh cực hung hăng, nhưng chưa từng cắn nơi yếu hại của đối phương, càng không có sát khí gì đáng nói. Nói bọn họ là đang đánh nhau, không bằng nói bọn họ là đang đùa giỡn, tựa như một ổ mèo nhỏ, huynh đệ tỷ muội cũng thường thường cãi nhau ầm ĩ như thế.
Lẽ nào đây là phương thức các thú nhân chơi đùa, nghĩ tới đây, Vô Tình có chút không biết nói gì, quả nhiên là thú nhân, thú tính còn bảo lưu hoàn hảo. Không biết một ngày nào đó Utherus có nổi lên thú tính bắt hắn ăn không? Xem ra hắn nên mau chóng chế ra loại thuốc có thể đánh mê loại sinh vật đại hình này, liều mạng là tuyệt đối không có khả năng, mấy ngày này hắn đã cảm nhận sâu sắc được tốc độ và lực lượng của nguyên hình thú nhân. Đụng độ với những thú nhân này hắn chỉ có thể lợi dụng địa hình chạy trốn, cũng không biết mị hoặc đối với những thú nhân này có hữu hiệu không, phải biết rằng thẩm mỹ quan của động vật cùng nhân loại có thể không giống nhau, nếu không hôm nào đó thử một chút? Vô Tình hiển nhiên là đã quên, thú nhân tuy rằng là thú, nhưng bọn hắn cũng là người a! A! A! Cho nên …
Đợi cho hai con báo đùa nghịch xong, Vô Tình tròn mắt nhìn con báo đen biến trở về hình người, sau đó cứ như chưa hề phát sinh cái gì, bắt đầu chuẩn bị bữa cơm. Bất quá con báo trắng Mễ Tạp Kiệt rõ ràng không có ý đổi về hình người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về việc chương trước viết là Vô Tình không hiểu “Giống đực”, “Giống cái”, kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại sẽ hiểu được, bởi vì hắn tại thế giới này học ngôn ngữ không phải có dịch đối chiếu sang tiếng mẹ đẻ, mà là học tên từng sự vật, cho nên Utherus gọi tên thế, hắn cũng chỉ có thể hiểu đến thế, dù sao thế giới của hai người không giống nhau, có những danh từ không chuyển hoán được u ~~
(ai vẫn không hiểu thì nghĩa là thế này: ví dụ như mình chưa hề biết tiếng Anh. Người ta nói “tao cao hơn nên tao là MALE, mày lùn thì mày là FEMALE” mình tưởng MALE là chỉ người cao, FEMALE là chỉ người thấp vậy. vì mình không có từ điển để tra mà biết nghĩa thật của từ…
ờ…. Hình như càng giải thích càng khó hiểu ha ~)
END – Chương 9
Beta: Nhung Nguyên
Đến ngày ước định, mới sáng sớm, Vô Tình một bên yên lặng gặm trái cây, một bên cố nhịn không nói gì nhìn Utherus thu thập hành lý. Ai tới nói cho hắn thằng nhãi này không phải đang chuẩn bị chạy về nhà, mà là đang chuẩn bị dọn nhà đi, phải không? Phải không?
Nhìn Utherus đem cái bát đá thật lớn đóng gói, Vô Tình thực sự nhìn không được nữa. Tên này hầu như đem tất cả mọi thứ có trong sơn động đều đóng gói rồi, còn thiếu mỗi cái giường đá nữa thôi, thật không biết y làm sao mang đi được…
Đường nhìn của Utherus cuối cùng dừng lại trên cái giường đá còn sót lại trong sơn động, cái giường này hình như hơi lớn, rốt cuộc có nên mang đi hay không? Không mang theo thì bảo bối nhà mình mấy ngày tới ngủ thế nào? Hay là, cứ mang đi thôi.
“Utherus, ” nhìn Utherus tỏ vẻ chuẩn bị bê giường, Vô Tình hoàn toàn không nhịn được nữa, “Cái giường này để đây thôi, trong nhà ngươi chắc là không thiếu giường?”
Nghe được kiến nghị của bảo bối, Utherus xoay người, không mang theo thì không mang theo, cùng lắm thì mấy ngày tới để bảo bối nhà mình ngủ trên người mình được rồi. Nghĩ đến có thể ôm tiểu bảo bối ngủ, Utherus nghĩ không mang theo giường rất sáng suốt, cái giường lớn như vậy có cái gì tốt? Bất quá cũng không biết bảo bối nhà mình có nguyện ý ngủ ở trong lòng mình hay không, giống cái hình như đều tương đối rụt rè.
Về điểm này Utherus hoàn toàn suy nghĩ nhiều, lẽ nào y không nhớ rõ mấy ngày nay ở trong sơn động, giống cái mà y vẫn cho rằng đều rụt rè đều là ngủ ở trong lòng y hay sao? Có giường hay không có gì khác nhau sao?
Tất cả thu thập xong, Utherus đi tới cửa động, thả người nhảy xuống, một con báo nanh kiếm lông đen xuất hiện trong không trung bên ngoài động khẩu. Trên mỗi một móng vuốt của hắc báo đều bay vờn một cụm mây trắng, Utherus lưu loát vươn móng vuốt, đem từng cái bao lớn đặt ngoài cửa động đeo lên lưng.
Tuy nói sớm đã biết, nhưng lần thứ hai thấy yêu quái biến thân, Vô Tình vẫn rất khiếp sợ, hơn nữa bây giờ còn ở khoảng cách gần như thế. Con báo rất lớn, thân hình kiện mỹ, hơn nữa thần kỳ nhất chính là nó còn có thể trôi nổi trong không trung, con thằn lằn lần trước tốt xấu cũng có cánh có được hay không! Con báo này không có cánh vẫn bay được thì khác gì thượng cổ thần thú trong thần thoại. Lẽ nào nơi này là thế giới thần thú? Thế người mà ở cùng thần thú có phải là thần tiên không…
Vô Tình ngồi một bên nghĩ linh tinh, nhìn đại dã thú rất có nhân tính mang túi đeo, Vô Tình nghĩ thần thú gì đó đều là truyền miệng lại; bất quá, Utherus như vậy làm Vô Tình cảm thấy rất thú vị. Kỳ thực Vô Tình rất ưa thích động vật, bởi vì vẫn nghĩ chúng nó so với nhân loại đơn thuần hơn. Vì thế cho dù hình thú của Utherus to lớn hung mãnh đến thế nào, Vô Tình cũng có thể chấp nhận đuợc.
Rất nhanh, Utherus đã đem tất cả mọi thứ lên trên lưng, Vô Tình đi tới cửa động, đang chuẩn bị nhảy lên “núi nhỏ” trước mắt, một cái đuôi lông xù màu đen thật lớn quấn quanh thắt lưng hắn, sau đó đưa hắn lên tấm lưng dày rộng của con báo.
Trên lưng đại hắc báo, Vô Tình chỉ cảm thấy mình như đang ngồi trên một thảm cỏ đen. Vô Tình đến bây giờ mới có thể chân thực cảm nhận được kích thước to lớn của con báo, trách không được muốn đem cả giường theo, với cái hình thể này sợ là mang ba cái giường đều không thành vấn đề.
Từng đợt gió thổi qua, nhìn đám mây cách đó không xa đang trôi rất nhanh, phảng phất giơ tay có thể đụng, Vô Tình đang bay mà có cảm giác như đi trên đất bằng. Cách di chuyển này thật đúng là tiện, sợ rằng loại mã xa sa hoa nhất của hoàng tộc so ra kém cũng hắc báo này. Bởi vì mã xa cho dù tốt cũng khó tránh khỏi cảm giác xóc nảy, nhưng hắc báo đi cực ổn định, hơn nữa tốc độ này cũng không phải mã xa có thể so sánh được. Chẳng lẽ là bởi vì đi trên không? Thực sự là thần kỳ…
Vài ngày lộ trình không có khổ cực như trong tưởng tượng của Vô Tình, hơn nữa hắn ăn ngon ngủ ngon, người chịu khổ cực tuyệt đối không phải hắn.
Nhưng mà Vô Tình không chú ý mấy thứ này, trên đường hắn gặp nhiều thứ, một nghi hoặc lớn hơn chôn ở trong lòng Vô Tình: thế giới này đến tột cùng có phải là thế giới mà hắn biết đến hay không? Trong thế giới hắn biết có rừng rậm lớn như vậy sao? Trong thế giới hắn biết có những cây cao bất thường mọc khắp nơi như vậy sao? Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi rằng cho dù mình có thể lên được đỉnh vách đá trên kia, thì trên đó cũng không phải cùng nơi mình từng nhảy xuống (hơi lộn xộn tý, ý là Vô Tình lờ mờ nhận ra mình đã đến một thế giới khác). Bởi vì cách một vách đá thực sự có khác biệt lớn như vậy sao…
***********************************************************************************
“Ân? Utherus, tới rồi?” Cảm giác được đuôi Utherus vỗ vỗ mình, Vô Tình đang quấn thảm lông nằm trên lưng Utherus hỏi, liền đứng lên, tự mình nhảy xuống khỏi lưng y.
“Còn không có, phỏng chừng ngày mai có thể tới rồi.” Đối với hành vi tự mình nhảy xuống của bảo bối nhà mình, Utherus mấy ngày nay đã tiếp thu được, tuy nói trong bộ lạc cũng có một vài giống cái có thể trực tiếp từ trên lưng giống đực cao hơn mười thước nhảy xuống, nhưng những giống cái này đều rất cường tráng có được hay không, hơn nữa chí ít đều trưởng thành rồi. Bảo bối nhà mình không chỉ vóc người tinh tế mà còn chưa trưởng thành, thế nào có thể luôn luôn làm loại chuyện nguy hiểm này?
Đáng tiếc Utherus trên lưng không có mắt, nên không thể thấy thân thủ linh hoạt của bảo bối nhà mình, nếu như bảo bối không muốn, mình căn bản không thể dùng đuôi cuốn lấy tiểu bảo bối đang ở trên lưng. Làm giống đực, Utherus thấy mình có hơi thất bại, y bắt đầu hoài nghi mình có thật là dũng sĩ cường tráng nhất trong tộc hay không.
“Ân.” Vô Tình gật đầu biểu thị đã hiểu, cũng không hỏi Utherus vì sao so với thời gian dự tính chậm hơn một ngày đêm. Nhìn cảnh vật chung quanh một chút, là một rừng cây, cách đó không xa có một cái hồ rất lớn. Kỳ thực mấy ngày nay điểm dừng chân Utherus chọn trên cơ bản đều có nước, đối với việc này Vô Tình rất thoả mãn. Đi tới bên hồ, Vô Tình rửa mặt, ngày hôm qua đã tắm rồi qua, ngày hôm nay coi như xong. (ý là không tắm nữa?!)
Chú ý hướng đi của bảo bối nhà mình, Utherus bắt đầu từ hành lý lấy ra một ít thứ cần dùng. Sắc trời chạng vạng, đêm nay sẽ dừng chân ở cánh rừng. Vốn có thể một hơi chạy về bộ lạc, bất quá Utherus ngẫm lại phòng ở của mình hơn ba tháng bỏ không ——hay là ngày mai mới trở về đi, ban ngày trở về cũng tiện thu thập phòng ở hơn.
Nhìn bảo bối nhà mình rất có tinh thần chạy đến bên hồ rửa mặt, Utherus thoáng cái đã thấy thỏa mãn. Mấy ngày này y đều rất chú ý tình huống thân thể của bảo bối nhà mình, nếu nói không lo lắng thì tuyệt đối là nói dối. Tuy rằng bảo bối biểu hiện rất khỏe mạnh, nhưng Utherus biết đó chỉ là bên ngoài mà thôi. Bởi vì y thấy bảo bối trên cơ bản mỗi ngày đều ăn một loại dược hoàn trong cái túi nhỏ mang theo, có lúc còn có thể tự mình sắc thuốc uống. Y không biết bảo bối nhà mình rốt cuộc bị bệnh gì, nhưng y quyết định vô luận như thế nào đều phải chiếu cố tiểu giống cái nhà mình thật tốt.
“A Tình, ta đi xung quanh tìm con mồi, có chuyện gì gọi ta.” Utherus xếp đặt các thứ xong, đối bảo bối còn đang ngồi ở bên hồ nói. Ở đây đã cách bộ lạc rất gần, bình thường không có cái gì nguy hiểm.
“Ngươi đi đi.” Vô Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua Utherus nói. Nhìn đống lửa đã đốt và đệm da thú đã trải bên cạnh, khóe miệng Vô Tình giật giật. tên to con này, thân thể cao lớn thô kệch như thế, tâm thế nào lại tinh tế như thế?
Kỳ thực Vô Tình không biết, từ lúc chăm sóc cho hắn đến giờ, tâm tư Utherus trở nên tinh tế hơn rất nhiều lần, đặc biệt đối chuyện của hắn càng chú tâm, cẩn cẩn dực dực. Bởi vì hắn cho Utherus cảm giác quá mức yếu đuối, so với những giống cái còn non khác trong bộ lạc còn yếu đuối hơn nhiều lắm, như thể không nhìn đến một chút là sẽ biến mất vậy.
Bên hồ rất an tĩnh, một trận gió nhẹ thổi qua, dây buộc tóc của Vô Tình tuột ra. Một con thú nhỏ màu trắng xuất hiện tại bên kia hồ từ bao giờ, một thân tuyết trắng, cho dù trong đêm tối cũng đặc biệt chói mắt. Vô Tình chăm chú nhìn chằm chằm con thú trắng đang đến gần, nó không phải quá lớn, đại khái cũng lớn bằng hình người của Utherus. Bất quá ai tới nói cho hắn, đó không phải hình thú của Utherus thu nhỏ lại cộng với tẩy trắng hay sao? Con báo màu trắng, răng nanh vẫn còn ngắn, đôi mắt trong bóng đêm phát ra sắc xanh nhàn nhạt.
Lúc báo trắng thấy Vô Tình, đầu tiên là ngẩn người, sau đó vòng qua bên hồ hướng về phía Vô Tình chậm rãi đi tới.
“Utherus.” Vô Tình hướng về phía rừng cây kêu lên. Hắn thấy con báo này có chút kỳ quái, trực giác nói cho hắn, hắn nên gọi Utherus. Kỳ thực hắn không biết con báo có đúng hay không cũng là thú nhân, việc này nên gọi Utherus lại giải quyết tương đối thích hợp. Bất quá hình thú của thú nhân không phải hẳn là rất lớn sao? Vì sao con này lại nhỏ như vậy?
“Giống cái mỹ lệ, ngươi biết Utherus sao?” Nghe được cái tên quen thuộc, Mễ Tạp Kiệt cũng không do dự nữa, rất nhanh trực tiếp chạy đến bên tiểu giống cái. Vốn hắn là sợ mạo muội xông lên sẽ làm giống cái mỹ lệ này giật mình, bất quá hình như giống cái mỹ lệ này biết Utherus, lẽ nào hắn là do Utherus mang về?
Con báo nói kìa… Sửng sốt một chút xong, Vô Tình bình tĩnh gật đầu. Người có thể biến thành báo được, thì con báo có thể nói có cái gì mà kỳ quái? Hơn nữa con báo này hình như biết Utherus, lẽ nào nó là tộc nhân cùng với Utherus?
Nghe được bảo bối nhà mình gọi, Utherus mang theo con mồi vừa bắt cấp tốc chạy về. Liếc mắt thấy bảo bối nhà mình vẫn ngồi ở bên hồ, bất quá bên người có thêm… con báo trắng, y rất nhanh phát hiện đây là bạn tốt của hắn Mễ Tạp Kiệt.
“A Tình, có chuyện gì sao?” Utherus đến gần bên hồ hỏi, tuy rằng đối với chuyện Mễ Tạp Kiệt đột nhiên xuất hiện có chút ngoài ý muốn, nhưng chuyện của bảo bối nhà mình mới là hàng đầu.
“Đây là…” Vô Tình chỉ vào con báo trắng không biết mở miệng thế nào, là tộc nhân của ngươi, hay là bằng hữu của ngươi, hay là cái gì khác?
“Mễ Tạp Kiệt.” Utherus nói, gật đầu quay sang con báo trắng. Con báo trắng nghe tiếng đột nhiên đánh về phía Utherus, một người một báo cứ như thế đánh lên. Đây là phương thức thăm hỏi biểu thị sự ân cần giữa bạn tốt trong bộ lạc thú nhân.
Đối với loại trạng huống đột phát này, Vô Tình biểu thị không thể hiểu được. Nhìn một người một báo đánh thành một đoàn, đánh đánh biến thành hai con báo một đen một trắng, Vô Tình tiếp tục bình tĩnh tiếp thu. Nguyên lai con báo trắng này thật là tộc nhân với Utherus, hơn nữa hẳn là một thú nhân, nguyên lai hình thú của thú nhân còn có thể “bé” như thế. Kỳ thực thì là bé, hình như cũng dài hơn hai thước, cao một thước, đối với con báo mà nói đã không nhỏ rồi. Sinh vật ở đây thật đúng là rất thần kỳ, Vô Tình thầm than.
Đi tới bên đống lửa ngồi xuống, nhìn hai con báo đánh nhau, Vô Tình thấy rất thú vị. Đừng nhìn bọn hắn đánh cực hung hăng, nhưng chưa từng cắn nơi yếu hại của đối phương, càng không có sát khí gì đáng nói. Nói bọn họ là đang đánh nhau, không bằng nói bọn họ là đang đùa giỡn, tựa như một ổ mèo nhỏ, huynh đệ tỷ muội cũng thường thường cãi nhau ầm ĩ như thế.
Lẽ nào đây là phương thức các thú nhân chơi đùa, nghĩ tới đây, Vô Tình có chút không biết nói gì, quả nhiên là thú nhân, thú tính còn bảo lưu hoàn hảo. Không biết một ngày nào đó Utherus có nổi lên thú tính bắt hắn ăn không? Xem ra hắn nên mau chóng chế ra loại thuốc có thể đánh mê loại sinh vật đại hình này, liều mạng là tuyệt đối không có khả năng, mấy ngày này hắn đã cảm nhận sâu sắc được tốc độ và lực lượng của nguyên hình thú nhân. Đụng độ với những thú nhân này hắn chỉ có thể lợi dụng địa hình chạy trốn, cũng không biết mị hoặc đối với những thú nhân này có hữu hiệu không, phải biết rằng thẩm mỹ quan của động vật cùng nhân loại có thể không giống nhau, nếu không hôm nào đó thử một chút? Vô Tình hiển nhiên là đã quên, thú nhân tuy rằng là thú, nhưng bọn hắn cũng là người a! A! A! Cho nên …
Đợi cho hai con báo đùa nghịch xong, Vô Tình tròn mắt nhìn con báo đen biến trở về hình người, sau đó cứ như chưa hề phát sinh cái gì, bắt đầu chuẩn bị bữa cơm. Bất quá con báo trắng Mễ Tạp Kiệt rõ ràng không có ý đổi về hình người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về việc chương trước viết là Vô Tình không hiểu “Giống đực”, “Giống cái”, kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại sẽ hiểu được, bởi vì hắn tại thế giới này học ngôn ngữ không phải có dịch đối chiếu sang tiếng mẹ đẻ, mà là học tên từng sự vật, cho nên Utherus gọi tên thế, hắn cũng chỉ có thể hiểu đến thế, dù sao thế giới của hai người không giống nhau, có những danh từ không chuyển hoán được u ~~
(ai vẫn không hiểu thì nghĩa là thế này: ví dụ như mình chưa hề biết tiếng Anh. Người ta nói “tao cao hơn nên tao là MALE, mày lùn thì mày là FEMALE” mình tưởng MALE là chỉ người cao, FEMALE là chỉ người thấp vậy. vì mình không có từ điển để tra mà biết nghĩa thật của từ…
ờ…. Hình như càng giải thích càng khó hiểu ha ~)
END – Chương 9
/91
|