Nghe tiếng huyên náo ở ngoài viện, Vô Tình nhíu mày, sao hắn có thể quên hậu quả có thể xảy ra của việc tiên thiên xuất hiện cơ chứ? Nơi này là thượng kinh, đừng nói là quý tộc nước Hằng, một số thế lực tương đối lớn đều sẽ có người đóng ở đây, mà những người này có thể không chú ý đến sự tồn tại của một vị tiên thiên sao? Đáp án là không thể.
Vô Tình nghĩ, khu này của hắn có rất nhiều viện nhỏ, nơi Utherus đáp xuống cũng chỉ có hai người hắn và Hắc Huyền thấy mà thôi. Vô Tình buông bát đũa, nói với người hầu ẩn thân ở gần đó:“Đi gọi quản gia Hắc lại đây một chuyến.”
‘A Tình, bên ngoài sao thế?’, Utherus tất nhiên cũng đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, nhìn thấy Vô Tình nhíu mày, bèn hỏi.
‘Ừm…… Không có gì, đại khái là do vụ sáng nay.’ Vô Tình không giải thích cho Utherus chuyện nịnh bợ nịnh hót, chỉ là nói nguyên nhân trực tiếp. Dù sao cũng không có gì để coi là to chuyện.
‘Ta gây phiền phức cho A Tình hả?’ Ôm người vào lòng, Utherus nghiêm túc hỏi. Y không biết đánh nhau ở đây sẽ gây ra hậu quả gì, trước đó A Tình cũng chỉ bảo y đừng biến về thú hình mà thôi. Tuy rằng như vậy lúc đánh nhau có hơi lực bất tòng tâm, nhưng y cũng khắc chế không biến về hình thú mà.
‘Không đâu.’ Vô Tình trả lời, ôm lấy mặt Utherus, hôn lên trán y. Theo hắn thấy, chỉ cần Utherus không bị một đám tiên thiên vây công, thì không tính là phiền toái gì.
“Khụ, lão bản.” Nghe được truyền lời, Hắc Huyền lập tức chạy đến. Chẳng qua ông vừa đến, có vẻ đã lại thấy cái không nên thấy rồi. Cho dù lúc này lão bản đang bị ôm, thế nhưng ông vẫn thấy được, lão bản đang an ủi nam nhân này đúng không? Trời ơi, tha cho ông đi, đừng kích thích ông nữa!
“Trấn áp động tĩnh bên ngoài một chút đi, đừng để chuyện của Utherus bị truyền ra.” Ngồi trong lòng Utherus, Vô Tình phân phó. Hắc Huyền có chút khác thường, hắn không phải không nhận thấy, nhưng có một số việc vẫn nên sớm làm quen.
“Vâng.” Nói đến mệnh lệnh, Hắc Huyền cũng không chần chừ, tốt nhất không nên nán lại chỗ của lão bản quá lâu. Một võ giả tầng bảy nhỏ bé như ông thật sự là không có năng lực thừa nhận tốt như vậy đâu, có một lão bản yêu nghiệt cũng đã đủ khổ, xung quanh lão bản yêu nghiệt còn toàn là tiểu yêu!
Nhìn Hắc Huyền nhanh chóng đi ra ngoài, Vô Tình cứ cảm thấy còn có chuyện gì chưa nói, đột nhiên nghĩ đến yêu cầu Utherus nói lúc ăn cơm, Vô Tình lại gọi: “Hắc Huyền, an bài một chút, Utherus muốn đến phòng bếp bên kia học nghệ.”
Nghe vậy, Hắc Huyền lảo đảo. Ông cảm thấy mình hôm nay nhất định là còn đang nằm mơ, bằng không, sao thế giới này lại đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy. Tiên thiên muốn đi học nấu nướng, làm cho phàm nhân bọn họ đều run rẩy đi……
Nhìn Hắc Huyền cứng ngắc xoay người, khom người, gật đầu, Vô Tình khóe miệng âm thầm nhếch lên một chút, có vẻ hôm nay Hắc Huyền chịu kích thích không nhẹ. Người này tâm tư tinh tế, không biết lại nghĩ đến tận đâu rồi. Quả nhiên, nghĩ quá nhiều là tự dọa chết mình……
Vì thế, trong thời gian kế tiếp, dù lão bản đã đột nhiên trở về, trên dưới Lầu Vong Tình vẫn gọn gàng ngăn nắp trên tay quản gia Hắc tài ba.
Mà đầu bếp trưởng của Lầu Vong Tình vẫn không hề biết, tiểu tử cao lớn đến chỗ ông chú ấy làm học đồ là một vị cao thủ tiên thiên —
“Utherus, đến đây, giúp một tay.” Thụy thúc khiêng cả một con lợn vừa giết xong, gọi lớn. Ông chú làm đầu bếp chính tại Lầu Vong Tình đã ba năm, nay đã trở thành đầu bếp trưởng.
Trước đó không lâu, quản gia Hắc đưa một tiểu tử cao lớn lại đây học nghệ, làm ông chú hơi giật mình. Phải biết mỗi người trên đại lục Thiên Hằng đều thượng võ (ưa chuộng võ thuật), nếu không phải thật sự không có thiên phú luyện võ, hoặc là không tìm ra kế sinh nhai nào khác, thì sẽ không nghĩ đến làm cái nghề này của bọn họ.
Đương nhiên, ông chú có lẽ xem như ngoại lệ. Ông chú là võ giả, tuy rằng đến nay còn chưa đi vào hàng ngũ cao thủ, nhưng cũng không nhất thiết phải làm đầu bếp. Sở dĩ chọn làm đầu bếp, nguyên nhân chủ yếu là ông chú thích nấu ăn, thích món ngon, mà Lầu Vong Tình cũng tương đối tự do, không thuộc về thế lực nào cả. Ở đây, không có quá nhiều quy củ, cũng sẽ không bởi vì lý do chức nghiệp mà bị khinh thường.
Cho dù là làm việc cho người khác, Thụy thúc cũng vẫn giữ cốt khí của mình. Đối với quản gia Hắc, ông chú tất nhiên rất kính nể, nhưng cũng không cho rằng mình nhất định phải dẫn theo một học đồ như vậy.
Tuy vậy, qua một thời gian tiếp xúc, ông chú cảm thấy, tiểu tử có lẽ là đến từ hải ngoại này, tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng thật sự có tâm học nấu nướng; Lại thêm y có thể chịu khổ, chịu làm việc nặng, Thụy thúc bất giác coi trọng y hơn.
“Được.” Thông qua việc tiếp xúc với những người này, Utherus bắt đầu học được một vài câu trao đổi đơn giản, dễ dàng đón lấy con lợn Thụy thúc khiêng, đặt lên thớt.
“Tốt lắm.” Đi đến phía trước cái thớt, Thụy thúc vươn tay, vỗ vai Utherus khen. Ông chú là võ giả, tất nhiên nhìn ra được, khi Utherus đón lấy con lợn hơn 400 cân kia thì không hề dùng nội lực, chỉ bằng sức mạnh của cơ thể đã dễ dàng làm được.
Nếu là người bình thường thì không thể có sức khỏe như Utherus được. Đương nhiên, Thụy thúc cũng không quan tâm Utherus có phải là võ giả hay không, ở trong mắt ông chú, Utherus cũng chỉ là một học đồ tạm thời mà thôi.
Nhìn Thụy thúc thuần thục dùng đao mổ xẻ cả một con lợn, Utherus dụng tâm ghi nhớ cắt thái thịt lợn làm nguyên liệu nấu ăn.
Y đến đây mới biết được, thái thịt cũng phải học, thêm cả chuyện những bộ phận khác nhau của động vật thì nạc mỡ khác nhau, nếu muốn khống chế mỗi khối thịt cắt ra vừa đúng, cũng không phải là tùy tiện mà làm được.
Mà về nguyên liệu nấu ăn thì càng có nhiều kiến thức hơn, từ từ khâu lựa chọn đến cách nấu nướng, đều rất đáng chú ý. Y ở trong bếp mười mấy ngày nay, Utherus hiểu được sâu sắc rằng văn hóa ẩm thực bác đại tinh thâm……
Thụy thúc rất vừa lòng với sự cố gắng của học đồ này, ngừng việc trong tay, dùng sống dao vỗ lên ngực của Utherus, dùng dao chỉ vào con lợn còn chưa mổ xong mà nói:“Utherus, có muốn thử làm không?”
Utherus hiểu sơ sơ ý của Thụy thúc, đang định nhận lấy con dao, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang hướng về phía mình —
“Utherus, lão bản gọi ngươi qua một chuyến.” Bình tĩnh coi như không thấy hành vi vỗ ngực cường giả tiên thiên kia của Thụy thúc, Hắc Huyền lại đây truyền lời nói.
Trời biết lần đầu tiên ông thấy Thụy thúc vỗ vai Utherus nói “tiểu tử không tệ”, trái tim yếu ớt của ông đã làm thế nào mà gắng gượng chịu đựng được.
Thụy thúc không biết là mình đang vỗ ai, thế nhưng ông biết. Hơn nữa vì sao toàn bộ Lầu Vong Tình, trừ lão bản và bản thân Utherus ra, cũng chỉ có một mình ông biết.
Hắc Huyền gánh áp lực to bằng trời, không thể không dựa theo lệnh của lão bản, đối xử với Utherus như “người thường”.
May mà mười mấy ngày nay liên tục kích thích, Hắc Huyền cuối cùng bình tĩnh. Kỳ thật tiên thiên cũng là người, chẳng qua làm được một vài việc mà người thường không thể làm mà thôi. Coi tiên thiên như Thần thì quả thật hơi khoa trương.
“Ha ha, nếu lão bản gọi ngươi, ngươi đi trước đi.” Nghe Hắc Huyền nói, Thụy thúc vỗ lưng Utherus nói.
“Ừm.” Utherus hiểu sơ sơ ý của 2 người này, gật đầu với Thụy thúc, xoay người rời đi. Mọi người ở đây đều gọi A Tình là “Lão bản”, Hắc Huyền đến đây đại khái là bảo y đi đến chỗ của A Tình. Cũng không biết A Tình xảy ra chuyện gì, Utherus nhanh chóng chạy về.
Thấy Utherus cùng quản gia Hắc đều đã rời đi, Thụy thúc lúc này mới nắm lấy bàn tay vừa vỗ lưng Utherus mà xuýt xoa—sao lại quên rằng thân thể của Utherus cứng rắn đến đáng sợ chứ? Vỗ y quả thực là tự tạo nghiệp mà……
Mà phía bên kia, Vô Tình lúc này đang ở trong đại sảnh nhàn nhã uống trà.
Mười mấy ngày nay hầu như hắn đều ở trong viện của mình nghiên cứu linh quả và dược liệu mang về từ Thiên Vân sơn, đồng thời cũng không quên điều trị thân thể mình. Sau nhiều ngày tu dưỡng, hắn đã bắt đầu có thể ngưng tụ chân khí, nhưng vẫn không có tác dụng, chân khí ngưng tụ lại không bao nhiêu liền tự nhiên tản mất.
Ngược lại, hắn bắt đầu nắm giữ được một chút về cách tu luyện yêu cầu nguyên lực cực cao kia, nhưng vì nguyên lực quá mức bá đạo, hơi vô ý liền có khả năng bị thương. So sánh ra, tu luyện chân khí ôn hòa hơn bao nhiêu. Quả nhiên trên đời này chuyện có lợi tất có hại, khó được vẹn toàn đôi bên.
Mấy ngày trước, chuyện của Utherus tuy đã áp chế xuống, nhưng không biết từ khi nào, thượng kinh bắt đầu đồn thổi: cao thủ tiên thiên thần bí kia ở trong viện sang quý nhất Lầu Vong Tình, bên người còn có một vị tuyệt sắc mỹ nhân. Cũng không biết lão bản của Lầu Vong Tình tìm được vưu vật ở đâu, lại có thể khiến một vị cường giả tiên thiên dừng chân một thời gian dài như thế.
Đối với lời đồn đại như vậy, Vô Tình cũng không quá để tâm. Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, cho dù những người đó biết Utherus ở trong này, thì bọn họ cũng làm gì được?
Lời đồn đó trực tiếp dẫn đến việc gần đây khách nhân đổ xô đến Lầu Vong Tình, nhưng vẫn không có ai nhìn thấy mỹ nhân trong truyền thuyết kia, hoặc là cao thủ tiên thiên thần bí kia.
Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ — nhìn thoáng qua vị đại hoàng tử nước Hằng ngồi ở đối diện, Vô Tình tiếp tục phẩm trà. Hắn đại khái đoán được, lời đồn kia xuất phát từ đâu: Utherus cũng chỉ có một lần thật sự xuất hiện trước mặt thế nhân, ném một võ giả tầng chín ra ngoài, trùng hợp là tên chó săn của hoàng tộc.
Kỳ thật mấy ngày nay giới quyền quý muốn đến chỗ hắn bái phỏng cũng không ít, nhưng hắn đều sai Hắc Huyền chặn lại mời về. Lễ vật thì nhận, thế nhưng không đi ra gặp. Hắn không rảnh chơi với mấy người nhàm chán kia, nếu không phải hướng về phía cao thủ, cũng là hướng về phía mỹ nhân mà đến.
Vô Tình nhớ đến quà mà mấy người tin vào lời đồn đem đến tặng, hắn lại thấy buồn cười. Ngay cả son phấn của nữ nhân cũng đưa tới, chẳng lẽ mỹ nhân liền nhất định là nữ sao? Có vài tên càng ngu ngốc hơn, lại đưa nữ nhân đến tặng, sao không ngẫm xem Lầu Vong Tình này của hắn là nơi nào, cái không thiếu nhất chính là nữ nhân; Đương nhiên, đưa đến hắn cũng sẽ không chê nhiều, dù sao nơi này của hắn là chỗ bán thân……
Còn vì sao hôm nay hắn lại chịu đón tiếp đại hoàng tử, đơn giản là vì đối phương nói ra một thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú — công pháp tiên thiên. Tuy hắn cũng từng suy đoán rằng công pháp tiên thiên có tồn tại, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy, thậm chí cũng chưa từng nghe người ta nhắc tới. Hôm nay đã có người đưa tin tức tới cửa, hắn tất nhiên là phải nhận.
Đáng tiếc đại hoàng tử này là người thông minh, nắm chặt điểm này, không nói, chưa nhìn thấy cao thủ sẽ không nói chuyện. Vô Tình cũng lười tốn tâm tư nói lời khách sáo, nếu đối phương muốn gặp Utherus, thì cho gặp, dù sao hắn cũng không tổn thất gì.
Nhìn người ngồi trước mắt đang thản nhiên phẩm trà, Lục Cảnh Du hơi nghi hoặc, một kẻ xuất thân là tiểu quan có thể có khí độ như vậy sao? Nhưng ngẫm lại, cũng chỉ có người như vậy mới có khả năng mê hoặc một vị cường giả tiên thiên.
Mỹ nhân bên cạnh vị tiên thiên ấy là nam, đại hoàng tử đã sớm biết việc này. Không nghĩ tới Tam đệ của hắn cho dù đi chơi kỹ viện cũng có thể gặp được quý nhân, ban đầu khi người tên Thạch Tĩnh đến báo, nói trong thượng kinh khả năng đã xuất hiện tiên thiên, hắn còn không tin, không nghĩ tới ngày hôm sau liền nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
Tin tức Tiên thiên ở đây cũng là hắn thả ra, không phải hắn không muốn nhanh chân đến trước, thế nhưng việc chưa rõ thông tin đã mạo muội làm việc không phải tác phong của hắn. Nghĩ đến mấy tên ngu ngốc kia đã ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đừng nói đến việc chưa nịnh bợ được tiên thiên, có khi còn không biết đã đắc tội với người ta từ lúc nào.
Thế nhưng còn có người ngốc đến mức độ dùng nữ nhân tới để “Mỹ nhân kế”, ngay cả người bên cạnh tiên thiên là nam hay nữ cũng chưa biết rõ ràng, sẽ không sợ vỗ mông ngựa biến thành vỗ chân ngựa?
(vỗ mông ngựa nghĩa là nịnh bợ, vỗ sai chỗ vỗ vào chân ngựa sẽ bị ngựa đá hậu, nghĩa là không nịnh bợ được còn bị thiệt)
Nhìn nam nhân trước mắt này, Lục Cảnh Du cảm thấy may mắn vì mình không chọn một mĩ thiếu niên đem đến đây, người như thế này, cũng không phải là tùy tiện tìm ai đó liền có thể sánh bằng – đẹp mà không ẻo lả, quý mà không dung tục; dường như hắn không để tâm bất cứ điều gì, không để ý bất cứ chuyện gì….. Nếu không phải trước đó biết đây là người của tiên thiên tông sư, chỉ sợ đại hoàng tử cũng sẽ động tâm với người này.
Thấy đại hoàng tử không nhìn ra ngoài cửa giống như những võ giả bảo vệ mà hắn mang đến, mà là quan sát chính mình, Vô Tình cũng coi trọng người có vẻ thông minh này hơn một chút. Ha ha, đáng tiếc, trên thế giới này, thường có rất nhiều người thông minh bị thông minh hại……
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu tình tình, ngươi liền gạt người đi, cho dù tiểu công của ngươi tới, đến lúc nói chuyện còn không phải vẫn là ngươi -_-!
Vô Tình nghĩ, khu này của hắn có rất nhiều viện nhỏ, nơi Utherus đáp xuống cũng chỉ có hai người hắn và Hắc Huyền thấy mà thôi. Vô Tình buông bát đũa, nói với người hầu ẩn thân ở gần đó:“Đi gọi quản gia Hắc lại đây một chuyến.”
‘A Tình, bên ngoài sao thế?’, Utherus tất nhiên cũng đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, nhìn thấy Vô Tình nhíu mày, bèn hỏi.
‘Ừm…… Không có gì, đại khái là do vụ sáng nay.’ Vô Tình không giải thích cho Utherus chuyện nịnh bợ nịnh hót, chỉ là nói nguyên nhân trực tiếp. Dù sao cũng không có gì để coi là to chuyện.
‘Ta gây phiền phức cho A Tình hả?’ Ôm người vào lòng, Utherus nghiêm túc hỏi. Y không biết đánh nhau ở đây sẽ gây ra hậu quả gì, trước đó A Tình cũng chỉ bảo y đừng biến về thú hình mà thôi. Tuy rằng như vậy lúc đánh nhau có hơi lực bất tòng tâm, nhưng y cũng khắc chế không biến về hình thú mà.
‘Không đâu.’ Vô Tình trả lời, ôm lấy mặt Utherus, hôn lên trán y. Theo hắn thấy, chỉ cần Utherus không bị một đám tiên thiên vây công, thì không tính là phiền toái gì.
“Khụ, lão bản.” Nghe được truyền lời, Hắc Huyền lập tức chạy đến. Chẳng qua ông vừa đến, có vẻ đã lại thấy cái không nên thấy rồi. Cho dù lúc này lão bản đang bị ôm, thế nhưng ông vẫn thấy được, lão bản đang an ủi nam nhân này đúng không? Trời ơi, tha cho ông đi, đừng kích thích ông nữa!
“Trấn áp động tĩnh bên ngoài một chút đi, đừng để chuyện của Utherus bị truyền ra.” Ngồi trong lòng Utherus, Vô Tình phân phó. Hắc Huyền có chút khác thường, hắn không phải không nhận thấy, nhưng có một số việc vẫn nên sớm làm quen.
“Vâng.” Nói đến mệnh lệnh, Hắc Huyền cũng không chần chừ, tốt nhất không nên nán lại chỗ của lão bản quá lâu. Một võ giả tầng bảy nhỏ bé như ông thật sự là không có năng lực thừa nhận tốt như vậy đâu, có một lão bản yêu nghiệt cũng đã đủ khổ, xung quanh lão bản yêu nghiệt còn toàn là tiểu yêu!
Nhìn Hắc Huyền nhanh chóng đi ra ngoài, Vô Tình cứ cảm thấy còn có chuyện gì chưa nói, đột nhiên nghĩ đến yêu cầu Utherus nói lúc ăn cơm, Vô Tình lại gọi: “Hắc Huyền, an bài một chút, Utherus muốn đến phòng bếp bên kia học nghệ.”
Nghe vậy, Hắc Huyền lảo đảo. Ông cảm thấy mình hôm nay nhất định là còn đang nằm mơ, bằng không, sao thế giới này lại đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy. Tiên thiên muốn đi học nấu nướng, làm cho phàm nhân bọn họ đều run rẩy đi……
Nhìn Hắc Huyền cứng ngắc xoay người, khom người, gật đầu, Vô Tình khóe miệng âm thầm nhếch lên một chút, có vẻ hôm nay Hắc Huyền chịu kích thích không nhẹ. Người này tâm tư tinh tế, không biết lại nghĩ đến tận đâu rồi. Quả nhiên, nghĩ quá nhiều là tự dọa chết mình……
Vì thế, trong thời gian kế tiếp, dù lão bản đã đột nhiên trở về, trên dưới Lầu Vong Tình vẫn gọn gàng ngăn nắp trên tay quản gia Hắc tài ba.
Mà đầu bếp trưởng của Lầu Vong Tình vẫn không hề biết, tiểu tử cao lớn đến chỗ ông chú ấy làm học đồ là một vị cao thủ tiên thiên —
“Utherus, đến đây, giúp một tay.” Thụy thúc khiêng cả một con lợn vừa giết xong, gọi lớn. Ông chú làm đầu bếp chính tại Lầu Vong Tình đã ba năm, nay đã trở thành đầu bếp trưởng.
Trước đó không lâu, quản gia Hắc đưa một tiểu tử cao lớn lại đây học nghệ, làm ông chú hơi giật mình. Phải biết mỗi người trên đại lục Thiên Hằng đều thượng võ (ưa chuộng võ thuật), nếu không phải thật sự không có thiên phú luyện võ, hoặc là không tìm ra kế sinh nhai nào khác, thì sẽ không nghĩ đến làm cái nghề này của bọn họ.
Đương nhiên, ông chú có lẽ xem như ngoại lệ. Ông chú là võ giả, tuy rằng đến nay còn chưa đi vào hàng ngũ cao thủ, nhưng cũng không nhất thiết phải làm đầu bếp. Sở dĩ chọn làm đầu bếp, nguyên nhân chủ yếu là ông chú thích nấu ăn, thích món ngon, mà Lầu Vong Tình cũng tương đối tự do, không thuộc về thế lực nào cả. Ở đây, không có quá nhiều quy củ, cũng sẽ không bởi vì lý do chức nghiệp mà bị khinh thường.
Cho dù là làm việc cho người khác, Thụy thúc cũng vẫn giữ cốt khí của mình. Đối với quản gia Hắc, ông chú tất nhiên rất kính nể, nhưng cũng không cho rằng mình nhất định phải dẫn theo một học đồ như vậy.
Tuy vậy, qua một thời gian tiếp xúc, ông chú cảm thấy, tiểu tử có lẽ là đến từ hải ngoại này, tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng thật sự có tâm học nấu nướng; Lại thêm y có thể chịu khổ, chịu làm việc nặng, Thụy thúc bất giác coi trọng y hơn.
“Được.” Thông qua việc tiếp xúc với những người này, Utherus bắt đầu học được một vài câu trao đổi đơn giản, dễ dàng đón lấy con lợn Thụy thúc khiêng, đặt lên thớt.
“Tốt lắm.” Đi đến phía trước cái thớt, Thụy thúc vươn tay, vỗ vai Utherus khen. Ông chú là võ giả, tất nhiên nhìn ra được, khi Utherus đón lấy con lợn hơn 400 cân kia thì không hề dùng nội lực, chỉ bằng sức mạnh của cơ thể đã dễ dàng làm được.
Nếu là người bình thường thì không thể có sức khỏe như Utherus được. Đương nhiên, Thụy thúc cũng không quan tâm Utherus có phải là võ giả hay không, ở trong mắt ông chú, Utherus cũng chỉ là một học đồ tạm thời mà thôi.
Nhìn Thụy thúc thuần thục dùng đao mổ xẻ cả một con lợn, Utherus dụng tâm ghi nhớ cắt thái thịt lợn làm nguyên liệu nấu ăn.
Y đến đây mới biết được, thái thịt cũng phải học, thêm cả chuyện những bộ phận khác nhau của động vật thì nạc mỡ khác nhau, nếu muốn khống chế mỗi khối thịt cắt ra vừa đúng, cũng không phải là tùy tiện mà làm được.
Mà về nguyên liệu nấu ăn thì càng có nhiều kiến thức hơn, từ từ khâu lựa chọn đến cách nấu nướng, đều rất đáng chú ý. Y ở trong bếp mười mấy ngày nay, Utherus hiểu được sâu sắc rằng văn hóa ẩm thực bác đại tinh thâm……
Thụy thúc rất vừa lòng với sự cố gắng của học đồ này, ngừng việc trong tay, dùng sống dao vỗ lên ngực của Utherus, dùng dao chỉ vào con lợn còn chưa mổ xong mà nói:“Utherus, có muốn thử làm không?”
Utherus hiểu sơ sơ ý của Thụy thúc, đang định nhận lấy con dao, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang hướng về phía mình —
“Utherus, lão bản gọi ngươi qua một chuyến.” Bình tĩnh coi như không thấy hành vi vỗ ngực cường giả tiên thiên kia của Thụy thúc, Hắc Huyền lại đây truyền lời nói.
Trời biết lần đầu tiên ông thấy Thụy thúc vỗ vai Utherus nói “tiểu tử không tệ”, trái tim yếu ớt của ông đã làm thế nào mà gắng gượng chịu đựng được.
Thụy thúc không biết là mình đang vỗ ai, thế nhưng ông biết. Hơn nữa vì sao toàn bộ Lầu Vong Tình, trừ lão bản và bản thân Utherus ra, cũng chỉ có một mình ông biết.
Hắc Huyền gánh áp lực to bằng trời, không thể không dựa theo lệnh của lão bản, đối xử với Utherus như “người thường”.
May mà mười mấy ngày nay liên tục kích thích, Hắc Huyền cuối cùng bình tĩnh. Kỳ thật tiên thiên cũng là người, chẳng qua làm được một vài việc mà người thường không thể làm mà thôi. Coi tiên thiên như Thần thì quả thật hơi khoa trương.
“Ha ha, nếu lão bản gọi ngươi, ngươi đi trước đi.” Nghe Hắc Huyền nói, Thụy thúc vỗ lưng Utherus nói.
“Ừm.” Utherus hiểu sơ sơ ý của 2 người này, gật đầu với Thụy thúc, xoay người rời đi. Mọi người ở đây đều gọi A Tình là “Lão bản”, Hắc Huyền đến đây đại khái là bảo y đi đến chỗ của A Tình. Cũng không biết A Tình xảy ra chuyện gì, Utherus nhanh chóng chạy về.
Thấy Utherus cùng quản gia Hắc đều đã rời đi, Thụy thúc lúc này mới nắm lấy bàn tay vừa vỗ lưng Utherus mà xuýt xoa—sao lại quên rằng thân thể của Utherus cứng rắn đến đáng sợ chứ? Vỗ y quả thực là tự tạo nghiệp mà……
Mà phía bên kia, Vô Tình lúc này đang ở trong đại sảnh nhàn nhã uống trà.
Mười mấy ngày nay hầu như hắn đều ở trong viện của mình nghiên cứu linh quả và dược liệu mang về từ Thiên Vân sơn, đồng thời cũng không quên điều trị thân thể mình. Sau nhiều ngày tu dưỡng, hắn đã bắt đầu có thể ngưng tụ chân khí, nhưng vẫn không có tác dụng, chân khí ngưng tụ lại không bao nhiêu liền tự nhiên tản mất.
Ngược lại, hắn bắt đầu nắm giữ được một chút về cách tu luyện yêu cầu nguyên lực cực cao kia, nhưng vì nguyên lực quá mức bá đạo, hơi vô ý liền có khả năng bị thương. So sánh ra, tu luyện chân khí ôn hòa hơn bao nhiêu. Quả nhiên trên đời này chuyện có lợi tất có hại, khó được vẹn toàn đôi bên.
Mấy ngày trước, chuyện của Utherus tuy đã áp chế xuống, nhưng không biết từ khi nào, thượng kinh bắt đầu đồn thổi: cao thủ tiên thiên thần bí kia ở trong viện sang quý nhất Lầu Vong Tình, bên người còn có một vị tuyệt sắc mỹ nhân. Cũng không biết lão bản của Lầu Vong Tình tìm được vưu vật ở đâu, lại có thể khiến một vị cường giả tiên thiên dừng chân một thời gian dài như thế.
Đối với lời đồn đại như vậy, Vô Tình cũng không quá để tâm. Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, cho dù những người đó biết Utherus ở trong này, thì bọn họ cũng làm gì được?
Lời đồn đó trực tiếp dẫn đến việc gần đây khách nhân đổ xô đến Lầu Vong Tình, nhưng vẫn không có ai nhìn thấy mỹ nhân trong truyền thuyết kia, hoặc là cao thủ tiên thiên thần bí kia.
Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ — nhìn thoáng qua vị đại hoàng tử nước Hằng ngồi ở đối diện, Vô Tình tiếp tục phẩm trà. Hắn đại khái đoán được, lời đồn kia xuất phát từ đâu: Utherus cũng chỉ có một lần thật sự xuất hiện trước mặt thế nhân, ném một võ giả tầng chín ra ngoài, trùng hợp là tên chó săn của hoàng tộc.
Kỳ thật mấy ngày nay giới quyền quý muốn đến chỗ hắn bái phỏng cũng không ít, nhưng hắn đều sai Hắc Huyền chặn lại mời về. Lễ vật thì nhận, thế nhưng không đi ra gặp. Hắn không rảnh chơi với mấy người nhàm chán kia, nếu không phải hướng về phía cao thủ, cũng là hướng về phía mỹ nhân mà đến.
Vô Tình nhớ đến quà mà mấy người tin vào lời đồn đem đến tặng, hắn lại thấy buồn cười. Ngay cả son phấn của nữ nhân cũng đưa tới, chẳng lẽ mỹ nhân liền nhất định là nữ sao? Có vài tên càng ngu ngốc hơn, lại đưa nữ nhân đến tặng, sao không ngẫm xem Lầu Vong Tình này của hắn là nơi nào, cái không thiếu nhất chính là nữ nhân; Đương nhiên, đưa đến hắn cũng sẽ không chê nhiều, dù sao nơi này của hắn là chỗ bán thân……
Còn vì sao hôm nay hắn lại chịu đón tiếp đại hoàng tử, đơn giản là vì đối phương nói ra một thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú — công pháp tiên thiên. Tuy hắn cũng từng suy đoán rằng công pháp tiên thiên có tồn tại, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy, thậm chí cũng chưa từng nghe người ta nhắc tới. Hôm nay đã có người đưa tin tức tới cửa, hắn tất nhiên là phải nhận.
Đáng tiếc đại hoàng tử này là người thông minh, nắm chặt điểm này, không nói, chưa nhìn thấy cao thủ sẽ không nói chuyện. Vô Tình cũng lười tốn tâm tư nói lời khách sáo, nếu đối phương muốn gặp Utherus, thì cho gặp, dù sao hắn cũng không tổn thất gì.
Nhìn người ngồi trước mắt đang thản nhiên phẩm trà, Lục Cảnh Du hơi nghi hoặc, một kẻ xuất thân là tiểu quan có thể có khí độ như vậy sao? Nhưng ngẫm lại, cũng chỉ có người như vậy mới có khả năng mê hoặc một vị cường giả tiên thiên.
Mỹ nhân bên cạnh vị tiên thiên ấy là nam, đại hoàng tử đã sớm biết việc này. Không nghĩ tới Tam đệ của hắn cho dù đi chơi kỹ viện cũng có thể gặp được quý nhân, ban đầu khi người tên Thạch Tĩnh đến báo, nói trong thượng kinh khả năng đã xuất hiện tiên thiên, hắn còn không tin, không nghĩ tới ngày hôm sau liền nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
Tin tức Tiên thiên ở đây cũng là hắn thả ra, không phải hắn không muốn nhanh chân đến trước, thế nhưng việc chưa rõ thông tin đã mạo muội làm việc không phải tác phong của hắn. Nghĩ đến mấy tên ngu ngốc kia đã ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đừng nói đến việc chưa nịnh bợ được tiên thiên, có khi còn không biết đã đắc tội với người ta từ lúc nào.
Thế nhưng còn có người ngốc đến mức độ dùng nữ nhân tới để “Mỹ nhân kế”, ngay cả người bên cạnh tiên thiên là nam hay nữ cũng chưa biết rõ ràng, sẽ không sợ vỗ mông ngựa biến thành vỗ chân ngựa?
(vỗ mông ngựa nghĩa là nịnh bợ, vỗ sai chỗ vỗ vào chân ngựa sẽ bị ngựa đá hậu, nghĩa là không nịnh bợ được còn bị thiệt)
Nhìn nam nhân trước mắt này, Lục Cảnh Du cảm thấy may mắn vì mình không chọn một mĩ thiếu niên đem đến đây, người như thế này, cũng không phải là tùy tiện tìm ai đó liền có thể sánh bằng – đẹp mà không ẻo lả, quý mà không dung tục; dường như hắn không để tâm bất cứ điều gì, không để ý bất cứ chuyện gì….. Nếu không phải trước đó biết đây là người của tiên thiên tông sư, chỉ sợ đại hoàng tử cũng sẽ động tâm với người này.
Thấy đại hoàng tử không nhìn ra ngoài cửa giống như những võ giả bảo vệ mà hắn mang đến, mà là quan sát chính mình, Vô Tình cũng coi trọng người có vẻ thông minh này hơn một chút. Ha ha, đáng tiếc, trên thế giới này, thường có rất nhiều người thông minh bị thông minh hại……
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu tình tình, ngươi liền gạt người đi, cho dù tiểu công của ngươi tới, đến lúc nói chuyện còn không phải vẫn là ngươi -_-!
/91
|