Vào thời kỳ thượng cổ thì Cực, Đạo, Thủy chính là ba cảnh giới của linh
lực. Chúng vô cùng khó để suy xét và lĩnh hội. Xét về độ thần bí thì Cực
cảnh không bằng Đạo cảnh, xét về độ khó lường thì Cực cảnh không bằng
Thủy cảnh, nhưng thời thượng cổ nếu như có tu sĩ nào luyện được Cực cảnh
thì có thể hùng bá thiên hạ.
Cực cảnh không thần bí như Đạo cảnh, không khó lường như Thủy cảnh nhưng
nếu nói về độ đáng sợ thì Đạo, Thủy không thể so sánh được với Cực
cảnh. Tu sĩ đạt được Cực cảnh thì lãnh khốc, vô tình gấp nhiều lần người
khác.
Vì vậy ở thời thượng cổ, một khi xuất hiện Cực cảnh tu sĩ thì những tu
sĩ khác sẽ dốc toàn lực để tiêu diệt. Người đó bị giới tu chân thượng cổ
coi là kẻ thù không đội trời chung.
Nếu như xem ma đạo là nước lũ hoặc thú dữ thì thời thượng cổ Cực cảnh tu sĩ có thể coi như là ma đạo.
Kỳ thực ở thời kỳ thượng cổ người ta cũng không ngừng nghiên cứu về Cực
cảnh, nhưng rốt cục nguyên do về độ đáng sợ của nó thì vẫn chỉ dừng lại ở
giai đoạn tìm hiểu.
Cho đến hôm nay, những ghi chép có liên quan tới Cực cảnh hầu hết đã
thất lạc trong dòng sông lịch sử, không còn ai biết Cực cảnh từ đâu ra,
làm sao để có được.
Chỉ còn ở tàng kinh các của một số tu chân quốc cao cấp còn lưu giữ những ghi chép có liên quan tới Cực cảnh.
Thời thượng cổ ở Cổ Niết quốc, Linh Hoạt Tông có một tu sĩ thiên tài,
trong vòng mười năm đã bước vào kết đan kỳ. Sau này Linh Hoạt Tông bị
môn phái khác tiêu diệt. Năm năm sau có một vị tu sĩ thần bí xuất hiện
trong vòng một tháng đã giết hơn vạn tu sĩ, máu nhuộm đỏ trời. Tu vi của
người đó mới chỉ đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ đã có thể giết rất nhiều tu
sĩ cùng giai, ngay cả Hóa Thần Kỳ cũng không thể nào chống chọi được.
Sau này đến cả Anh Biến Kỳ cũng không có cách nào ngăn cản hắn chém
giết. Cuối cùng, bọn họ phải bày ra trận pháp cực linh mới tiêu diệt
được người này.
Cũng vào thời thượng cổ, ở Thanh Thủy quốc, có một vị thái tử gia nhập
một môn phái của tu chân. Ba mươi năm sau tung hoành ngang dọc, giết
sạch những người tu chân, bất kể già trẻ gái trai, phàm là những người
khiến hắn tức giận đều bị giết hết. Chỉ trong vòng bảy ngày ở Thanh Thủy
quốc đã không còn bóng một người tu chân, thậm chí ngay cả những người
thuộc môn phái của hắn cũng không thoát khỏi kiếp nạn đó.
Máu tươi chảy khắp Thanh Thủy quốc, khi thượng cấp tu chân quốc phải
phái cao thủ đến giết người này. Khi đó khắp Thanh Thủy quốc máu chảy
thành song. Vô số người phải bỏ mình. Cuối cùng, người cũng mất tích một
cách thần bí, có người nói hắn đã độ kiếp…
Những chuyện như vậy đều có một điểm chung là những vị tu sĩ đó đều sở hữu Cực cảnh.
Về việc những người đó làm sao có được Cực cảnh thì không một ai hay
biết. Có người nói họ gặp phải những biến đổi lớn, có người lại nói là
do họ cùng sở hữu một bảo vật. Sự kế thừa bảo vật này dẫn tới người nào
sở hữu bảo vật này sẽ có được Cực cảnh.
Rất nhiều phán đoán, cuối cùng không biết đâu là thật nữa. Nhưng sau khi
tu chân giới thời thượng cổ biến mất thì tất cả những điều này cũng mờ
nhạt dần.
Không ai biết rằng, lúc này ở Triệu quốc trong một nơi gọi là Quyết Minh
Cốc, có một thanh niên tên Vương Lâm đang dần dần lột xác, dần tiến tới
Cực cảnh.
Nếu như Đằng Hóa Nguyên biết được những chuyện này thì bất luận thế nào hắn cũng không dám động tới truyền nhân của Cực cảnh.
Vương Lâm quỳ trên mặt đất, trong phạm vi mười thước hoàn toàn bao phủ
bởi một màu lam. Trên ngực hắn, Nghịch Thiên châu lóe ra hào quang màu
đen mà trước nay chưa hề thấy, bay trước ngực hắn rồi lên xung quanh
đầu…
Đằng Hóa Nguyên lợi dụng huyết mạch của Vương Lâm cùng trớ chú lưu lại trong đầu hắn một câu.
“Ta đợi ngươi ở ngoài Quyết Minh Cốc…ngày khai cốc nếu như ngươi không
xuất hiện, ta sẽ hủy diệt hồn kỳ khiến người thân ngươi hồn bay phách
lạc.”
Lúc này hai nam và một nữ của Thiên Đạo môn cũng nhanh chóng đuổi tới
nơi, dừng bước trước Vương Lâm mấy chục thước. Ánh sáng màu lam dị
thường trên mặt đất khiến họ cả kinh.
Đặc biệt là người thanh niên ngồi giữa, từ thân thể hắn toát ra một
luồng khí diệt tuyệt vạn vật. Luồng khí đó đến ngay cả tu sĩ của Trúc Cơ
Trung Kỳ cũng không khỏi kinh hãi.
Ngần ngừ một chút, tu sĩ của Trúc Cơ trung kỳ này khua tay nói một cách
quyết đoán: “lui!”. Nói xong, hắn đang định rời đi, thì nữ tử trong ba
người đột nhiên chăm chú vào Nghịch Thiên châu trên đầu Vương Lâm, do dự
nói: “Sư huynh, muội thấy viên ngọc kia rất quen…”
Nam tử bên cạnh thất thanh nói: “Đây…đây…đây chính là viên ngọc mà lão tổ đã nói!” Nói xong ánh mắt hắn lộ vẻ thích thú.
Tu sĩ của Trúc Cơ trung kỳ nhìn kỹ, sắc mặt biến đổi nhanh chóng. Lòng
tham nổi lên, ý nghĩ muốn đoạt viên ngọc lãnh thưởng nảy ra trong đầu
hắn.
“Nộp lên trên được thưởng một bộ pháp bảo Anh Biến kỳ, môn phái lấy được
sẽ được thưởng mười bộ pháp bảo tương đương với tu vi của Hóa thần kỳ.
Tu chân quốc chiếm đươc nó sẽ tăng lên một cấp ở tu chân quốc.”
Ba người nhìn nhau lộ rõ vẻ sung sướng. Vị nữ tử lập tức lấy truyền âm
phù ra, đang định truyền âm thì bị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cản lại, nói
nhỏ: “Người này tuy có chút kỳ lạ, nhưng nếu như ba chúng ta hợp sức thì
có thể giết chết hắn. Nếu như ngươi thông báo cho những người khác biết
chẳng phải chúng ta công toi hay sao?”
Nữ tử ngẩn người, do dự một lát rồi thu lại truyền âm phù, ba người liền
lấy pháp bảo của mình ra, không nói một lời nhất tề xông lên.
Đúng lúc này, Vương Lâm mở mắt ra, ánh mắt hắn đã mất đi huyết sắc mà
trở nên âm trầm như nước. Sát khí đằng đằng tuôn ra. Cùng với sự tuôn
trào của sát khí, linh lực trong cơ thể hắn cũng lập tức lưu chuyển.
Công hiệu của Cực cảnh đã được triển khai, cùng trong cảnh giới tu sĩ Cực cảnh không có đối thủ.
Nhìn ba người cách đó không xa, sắc mặt Vương Lâm trầm xuống. Hắn vung
tay một cái tức thì ánh sáng màu lam xuất hiện, băng tinh dưới mặt đất
nhanh hơn tốc độ âm thanh bay lên bao lấy ba người.
Dáng vẻ, động tác của ba người đều giữ nguyên tư thế như lúc xuất chiêu.
Vương Lâm đứng dậy, tay phải giơ ra thu lấy Nghịch Thiện châu. Hắn thận
trọng nhét vào trong áo. Vương Lâm lách qua ba người đi ra.
Lớp băng bao phủ ba người xuất hiện mấy vết nứt, vỡ ra. Cả ba người ngã vật xuống đất tử vong.
Vương Lâm đang lặng lẽ đi trong Quyết Minh Cốc, chợt có một đường kiếm
xé phá không bay tới. Sau khi phi kiếm tiếp đất liền có một thanh niên
xuất hiện. Người đó không nói một lời liền vung kiếm lên, nhắm hướng
Vương Lâm bay tới.
Vương Lâm dừng chân, trong khoảnh khắc mũi kiếm đâm tới, một luồng băng
tinh màu lam xuất hiện trên phi kiếm, khiến cho nó biến thành một mảnh
băng.
Người thanh niên kinh ngạc, lập tức lùi lại. Hắn nhìn thấy rõ ràng là
Vương Lâm chỉ có một mình, tu vi chỉ là Trúc cơ sơ kỳ, vì thế mà muốn
giết người cướp bảo vật. Nhưng thật không ngờ đối phương chưa động thủ
mà phi kiếm của mình đã bị tiêu tan.
Trong lúc hoảng loạn, hắn chỉ nghĩ được một việc duy nhất đó là chạy!
Nhưng hắn chưa kịp thoái lui, thì một mũi kiếm màu xanh đâm xuyên qua
ngực. Cơ thể hắn nhanh chóng hóa thành băng điêu đổ xuống đất.
Từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, hai chân Vương Lâm vẫn không hề động đậy.
Một ngày sau, ở một nơi khác trong cốc, chính tà hai tông phái có bảy
tám người đang đấu pháp, hai bên còn có rất nhiều người quan sát. Đúng
lúc đó Vương Lâm nhẹ nhàng xuất hiện, hắn bước tới phía trước như thể
không có ai ở đó.
Những người quan sát thuộc về ma đạo. Một người trung niên nhíu mày,
không nói một lời ném về phía Vương Lâm một đạo Lôi phù. Tức khắc một
luồng sét kinh người từ trên trời giáng xuống, nhưng khi gần chạm tới
người Vương Lâm bỗng biến thành một cột băng.
Cảnh tượng đó khiến tất cả mọi người đều ngừng tay lại, mặt ngơ ngác nhìn Vương Lâm đang tiến lại gần.
Tiếp đó một luồng sáng xanh xuyên qua ngực người trung niên vừa ném lôi
phù. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể người trung niến biến
thành băng điêu đổ xuống đất, tử vong.
Tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động. Lúc này, Vương Lâm đã đến ngay
bên cạnh. Có bốn người đứng lên chặn trước mặt hắn định nói gì đó. Nhưng
chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng màu lam lóe lên, bốn người đều biến
thành băng điêu, đi theo người trung niên.
Lúc này mọi người đều dạt sang hai bên để lộ ra một con đường. Một thanh
niên áo trắng thuộc chính đạo. cao giọng: “Đạo hữu là người của môn
phái nào? Tại hạ là Chu Quyền đệ tử của Viên phái.”
Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục tiến chầm chậm về phía trước.
Không một ai dám cản bước hắn. Đi được khoảng một trăm mét có một đệ tử
trẻ của ma đạo nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Vương Lâm cười thầm
trong lòng: “Ta nhớ ngươi. Dám giết sư huynh ta sao?”
Vương Lâm đột nhiên dừng bước, hắn cảm thấy sau lưng sát khí đằng đằng
bay tới, quay người lại nhìn trừng trừng tên đệ tử của ma đạo kia.
Tên đệ tử kia dưới ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm thì như bị đẩy xuống
hố băng, hắn vội vàng cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Vương Lâm.
Những tu sĩ nhìn thấy ánh mắt này đều cảm nhận được khí lạnh từ đó toát ra.
Trong ánh mắt đó tràn ngập vẻ tĩnh mịch, trong đó ẩn chứa sát khí khó mà tưởng tượng được.
Nhìn tu sĩ kia một lát, Vương Lâm quay người tiếp tục đi về phía trước.
Một luồng sáng xanh chợt lóe lên trước ngực người đó. Từ miệng hắn máu
tươi phun ra. Sau đó cơ thể hắn lập tức đóng băng, ngay cả máu tươi
phun ra cũng biến thanh băng rơi xuống đất.
Mọi người ở đó như nín thở chờ cho tới lúc Vương Lâm đi khỏi, hai bên cũng không còn ý chí chiến đấu nữa tự rút lui.
Cứ như vậy những người mà Vương Lâm gặp trên đường đi, phàm là những
người mạo phạm đến hắn đều bị biến thành băng điêu, cho dù đó là tu sĩ
Trúc cơ trung kỳ cũng không ngăn cản được. Sau khi chết rất nhiều người,
bọn họ mới tìm cách trốn chạy không dám động thủ.
Sau ba ngày số tu sĩ chết trong tay Vương Lâm không biết bao nhiêu mà kể.
lực. Chúng vô cùng khó để suy xét và lĩnh hội. Xét về độ thần bí thì Cực
cảnh không bằng Đạo cảnh, xét về độ khó lường thì Cực cảnh không bằng
Thủy cảnh, nhưng thời thượng cổ nếu như có tu sĩ nào luyện được Cực cảnh
thì có thể hùng bá thiên hạ.
Cực cảnh không thần bí như Đạo cảnh, không khó lường như Thủy cảnh nhưng
nếu nói về độ đáng sợ thì Đạo, Thủy không thể so sánh được với Cực
cảnh. Tu sĩ đạt được Cực cảnh thì lãnh khốc, vô tình gấp nhiều lần người
khác.
Vì vậy ở thời thượng cổ, một khi xuất hiện Cực cảnh tu sĩ thì những tu
sĩ khác sẽ dốc toàn lực để tiêu diệt. Người đó bị giới tu chân thượng cổ
coi là kẻ thù không đội trời chung.
Nếu như xem ma đạo là nước lũ hoặc thú dữ thì thời thượng cổ Cực cảnh tu sĩ có thể coi như là ma đạo.
Kỳ thực ở thời kỳ thượng cổ người ta cũng không ngừng nghiên cứu về Cực
cảnh, nhưng rốt cục nguyên do về độ đáng sợ của nó thì vẫn chỉ dừng lại ở
giai đoạn tìm hiểu.
Cho đến hôm nay, những ghi chép có liên quan tới Cực cảnh hầu hết đã
thất lạc trong dòng sông lịch sử, không còn ai biết Cực cảnh từ đâu ra,
làm sao để có được.
Chỉ còn ở tàng kinh các của một số tu chân quốc cao cấp còn lưu giữ những ghi chép có liên quan tới Cực cảnh.
Thời thượng cổ ở Cổ Niết quốc, Linh Hoạt Tông có một tu sĩ thiên tài,
trong vòng mười năm đã bước vào kết đan kỳ. Sau này Linh Hoạt Tông bị
môn phái khác tiêu diệt. Năm năm sau có một vị tu sĩ thần bí xuất hiện
trong vòng một tháng đã giết hơn vạn tu sĩ, máu nhuộm đỏ trời. Tu vi của
người đó mới chỉ đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ đã có thể giết rất nhiều tu
sĩ cùng giai, ngay cả Hóa Thần Kỳ cũng không thể nào chống chọi được.
Sau này đến cả Anh Biến Kỳ cũng không có cách nào ngăn cản hắn chém
giết. Cuối cùng, bọn họ phải bày ra trận pháp cực linh mới tiêu diệt
được người này.
Cũng vào thời thượng cổ, ở Thanh Thủy quốc, có một vị thái tử gia nhập
một môn phái của tu chân. Ba mươi năm sau tung hoành ngang dọc, giết
sạch những người tu chân, bất kể già trẻ gái trai, phàm là những người
khiến hắn tức giận đều bị giết hết. Chỉ trong vòng bảy ngày ở Thanh Thủy
quốc đã không còn bóng một người tu chân, thậm chí ngay cả những người
thuộc môn phái của hắn cũng không thoát khỏi kiếp nạn đó.
Máu tươi chảy khắp Thanh Thủy quốc, khi thượng cấp tu chân quốc phải
phái cao thủ đến giết người này. Khi đó khắp Thanh Thủy quốc máu chảy
thành song. Vô số người phải bỏ mình. Cuối cùng, người cũng mất tích một
cách thần bí, có người nói hắn đã độ kiếp…
Những chuyện như vậy đều có một điểm chung là những vị tu sĩ đó đều sở hữu Cực cảnh.
Về việc những người đó làm sao có được Cực cảnh thì không một ai hay
biết. Có người nói họ gặp phải những biến đổi lớn, có người lại nói là
do họ cùng sở hữu một bảo vật. Sự kế thừa bảo vật này dẫn tới người nào
sở hữu bảo vật này sẽ có được Cực cảnh.
Rất nhiều phán đoán, cuối cùng không biết đâu là thật nữa. Nhưng sau khi
tu chân giới thời thượng cổ biến mất thì tất cả những điều này cũng mờ
nhạt dần.
Không ai biết rằng, lúc này ở Triệu quốc trong một nơi gọi là Quyết Minh
Cốc, có một thanh niên tên Vương Lâm đang dần dần lột xác, dần tiến tới
Cực cảnh.
Nếu như Đằng Hóa Nguyên biết được những chuyện này thì bất luận thế nào hắn cũng không dám động tới truyền nhân của Cực cảnh.
Vương Lâm quỳ trên mặt đất, trong phạm vi mười thước hoàn toàn bao phủ
bởi một màu lam. Trên ngực hắn, Nghịch Thiên châu lóe ra hào quang màu
đen mà trước nay chưa hề thấy, bay trước ngực hắn rồi lên xung quanh
đầu…
Đằng Hóa Nguyên lợi dụng huyết mạch của Vương Lâm cùng trớ chú lưu lại trong đầu hắn một câu.
“Ta đợi ngươi ở ngoài Quyết Minh Cốc…ngày khai cốc nếu như ngươi không
xuất hiện, ta sẽ hủy diệt hồn kỳ khiến người thân ngươi hồn bay phách
lạc.”
Lúc này hai nam và một nữ của Thiên Đạo môn cũng nhanh chóng đuổi tới
nơi, dừng bước trước Vương Lâm mấy chục thước. Ánh sáng màu lam dị
thường trên mặt đất khiến họ cả kinh.
Đặc biệt là người thanh niên ngồi giữa, từ thân thể hắn toát ra một
luồng khí diệt tuyệt vạn vật. Luồng khí đó đến ngay cả tu sĩ của Trúc Cơ
Trung Kỳ cũng không khỏi kinh hãi.
Ngần ngừ một chút, tu sĩ của Trúc Cơ trung kỳ này khua tay nói một cách
quyết đoán: “lui!”. Nói xong, hắn đang định rời đi, thì nữ tử trong ba
người đột nhiên chăm chú vào Nghịch Thiên châu trên đầu Vương Lâm, do dự
nói: “Sư huynh, muội thấy viên ngọc kia rất quen…”
Nam tử bên cạnh thất thanh nói: “Đây…đây…đây chính là viên ngọc mà lão tổ đã nói!” Nói xong ánh mắt hắn lộ vẻ thích thú.
Tu sĩ của Trúc Cơ trung kỳ nhìn kỹ, sắc mặt biến đổi nhanh chóng. Lòng
tham nổi lên, ý nghĩ muốn đoạt viên ngọc lãnh thưởng nảy ra trong đầu
hắn.
“Nộp lên trên được thưởng một bộ pháp bảo Anh Biến kỳ, môn phái lấy được
sẽ được thưởng mười bộ pháp bảo tương đương với tu vi của Hóa thần kỳ.
Tu chân quốc chiếm đươc nó sẽ tăng lên một cấp ở tu chân quốc.”
Ba người nhìn nhau lộ rõ vẻ sung sướng. Vị nữ tử lập tức lấy truyền âm
phù ra, đang định truyền âm thì bị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cản lại, nói
nhỏ: “Người này tuy có chút kỳ lạ, nhưng nếu như ba chúng ta hợp sức thì
có thể giết chết hắn. Nếu như ngươi thông báo cho những người khác biết
chẳng phải chúng ta công toi hay sao?”
Nữ tử ngẩn người, do dự một lát rồi thu lại truyền âm phù, ba người liền
lấy pháp bảo của mình ra, không nói một lời nhất tề xông lên.
Đúng lúc này, Vương Lâm mở mắt ra, ánh mắt hắn đã mất đi huyết sắc mà
trở nên âm trầm như nước. Sát khí đằng đằng tuôn ra. Cùng với sự tuôn
trào của sát khí, linh lực trong cơ thể hắn cũng lập tức lưu chuyển.
Công hiệu của Cực cảnh đã được triển khai, cùng trong cảnh giới tu sĩ Cực cảnh không có đối thủ.
Nhìn ba người cách đó không xa, sắc mặt Vương Lâm trầm xuống. Hắn vung
tay một cái tức thì ánh sáng màu lam xuất hiện, băng tinh dưới mặt đất
nhanh hơn tốc độ âm thanh bay lên bao lấy ba người.
Dáng vẻ, động tác của ba người đều giữ nguyên tư thế như lúc xuất chiêu.
Vương Lâm đứng dậy, tay phải giơ ra thu lấy Nghịch Thiện châu. Hắn thận
trọng nhét vào trong áo. Vương Lâm lách qua ba người đi ra.
Lớp băng bao phủ ba người xuất hiện mấy vết nứt, vỡ ra. Cả ba người ngã vật xuống đất tử vong.
Vương Lâm đang lặng lẽ đi trong Quyết Minh Cốc, chợt có một đường kiếm
xé phá không bay tới. Sau khi phi kiếm tiếp đất liền có một thanh niên
xuất hiện. Người đó không nói một lời liền vung kiếm lên, nhắm hướng
Vương Lâm bay tới.
Vương Lâm dừng chân, trong khoảnh khắc mũi kiếm đâm tới, một luồng băng
tinh màu lam xuất hiện trên phi kiếm, khiến cho nó biến thành một mảnh
băng.
Người thanh niên kinh ngạc, lập tức lùi lại. Hắn nhìn thấy rõ ràng là
Vương Lâm chỉ có một mình, tu vi chỉ là Trúc cơ sơ kỳ, vì thế mà muốn
giết người cướp bảo vật. Nhưng thật không ngờ đối phương chưa động thủ
mà phi kiếm của mình đã bị tiêu tan.
Trong lúc hoảng loạn, hắn chỉ nghĩ được một việc duy nhất đó là chạy!
Nhưng hắn chưa kịp thoái lui, thì một mũi kiếm màu xanh đâm xuyên qua
ngực. Cơ thể hắn nhanh chóng hóa thành băng điêu đổ xuống đất.
Từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, hai chân Vương Lâm vẫn không hề động đậy.
Một ngày sau, ở một nơi khác trong cốc, chính tà hai tông phái có bảy
tám người đang đấu pháp, hai bên còn có rất nhiều người quan sát. Đúng
lúc đó Vương Lâm nhẹ nhàng xuất hiện, hắn bước tới phía trước như thể
không có ai ở đó.
Những người quan sát thuộc về ma đạo. Một người trung niên nhíu mày,
không nói một lời ném về phía Vương Lâm một đạo Lôi phù. Tức khắc một
luồng sét kinh người từ trên trời giáng xuống, nhưng khi gần chạm tới
người Vương Lâm bỗng biến thành một cột băng.
Cảnh tượng đó khiến tất cả mọi người đều ngừng tay lại, mặt ngơ ngác nhìn Vương Lâm đang tiến lại gần.
Tiếp đó một luồng sáng xanh xuyên qua ngực người trung niên vừa ném lôi
phù. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể người trung niến biến
thành băng điêu đổ xuống đất, tử vong.
Tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động. Lúc này, Vương Lâm đã đến ngay
bên cạnh. Có bốn người đứng lên chặn trước mặt hắn định nói gì đó. Nhưng
chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng màu lam lóe lên, bốn người đều biến
thành băng điêu, đi theo người trung niên.
Lúc này mọi người đều dạt sang hai bên để lộ ra một con đường. Một thanh
niên áo trắng thuộc chính đạo. cao giọng: “Đạo hữu là người của môn
phái nào? Tại hạ là Chu Quyền đệ tử của Viên phái.”
Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục tiến chầm chậm về phía trước.
Không một ai dám cản bước hắn. Đi được khoảng một trăm mét có một đệ tử
trẻ của ma đạo nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Vương Lâm cười thầm
trong lòng: “Ta nhớ ngươi. Dám giết sư huynh ta sao?”
Vương Lâm đột nhiên dừng bước, hắn cảm thấy sau lưng sát khí đằng đằng
bay tới, quay người lại nhìn trừng trừng tên đệ tử của ma đạo kia.
Tên đệ tử kia dưới ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm thì như bị đẩy xuống
hố băng, hắn vội vàng cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Vương Lâm.
Những tu sĩ nhìn thấy ánh mắt này đều cảm nhận được khí lạnh từ đó toát ra.
Trong ánh mắt đó tràn ngập vẻ tĩnh mịch, trong đó ẩn chứa sát khí khó mà tưởng tượng được.
Nhìn tu sĩ kia một lát, Vương Lâm quay người tiếp tục đi về phía trước.
Một luồng sáng xanh chợt lóe lên trước ngực người đó. Từ miệng hắn máu
tươi phun ra. Sau đó cơ thể hắn lập tức đóng băng, ngay cả máu tươi
phun ra cũng biến thanh băng rơi xuống đất.
Mọi người ở đó như nín thở chờ cho tới lúc Vương Lâm đi khỏi, hai bên cũng không còn ý chí chiến đấu nữa tự rút lui.
Cứ như vậy những người mà Vương Lâm gặp trên đường đi, phàm là những
người mạo phạm đến hắn đều bị biến thành băng điêu, cho dù đó là tu sĩ
Trúc cơ trung kỳ cũng không ngăn cản được. Sau khi chết rất nhiều người,
bọn họ mới tìm cách trốn chạy không dám động thủ.
Sau ba ngày số tu sĩ chết trong tay Vương Lâm không biết bao nhiêu mà kể.
/2085
|