Đạo Nhất Đại Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng. Với tâm trí của hắn hiển nhiên nhìn ra hàm ý ẩn sâu trong lời nói của Võ Phong nhưng giờ phút này nếu vì thế mà bỏ qua thì cũng hơi không muốn.
Tới sớm rồi...đúng ra phải tới muộn hơn mới đúng...đợi những người khác đưa ra điều kiện rồi ra có thể tiến hành phán đoán...ôi.
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn sở dĩ chạy tới đầu tiên bởi hắn muốn mình là mời chào Vương Lâm đầu tiên. Mà hắn cảm thấy những vật đối phương để ý mình đã phán đoán cực chuẩn, sớm đưa ra có thể chấn nhiếp những người khác.
Nhưng lại không ngờ được Võ Phong lại nói ra những lời này.
Đương nhiên còn chưa hết. Vật phẩm cuối cùng của bổn tôn còn chưa đưa ra!
Ánh mắt Đạo Nhất lộ vẻ quyết đoán, tay phải giơ lên, nắm chặt thành quyền. Trong nháy mắt này, y phục toàn thân hắn lập tức bị cuốn động, trong nháy mắt liền bình tĩnh lại. Đạo Nhất chậm rãi mở nắm tay ra, bên trong bất ngờ xuất hiện một khối thủy tinh nhiều màu trôi nổi trong đó.
Vương Lâm, vật này là do đạo niệm của bổn tôn biến thành, ngươi dung nhập vào thân thể, nếu ngươi tử vong thì bổn tôn sẽ bị thương. Mà nếu ta bị thương thì ngươi lại không sao. Vật này chỉ có tác dụng đơn phương trên người bổn tôn.
Có nó, ai dám động vào ngươi chính là địch với Đạo Nhất ta!
Trong lòng Đạo Nhất Đại Thiên Tôn cực kỳ đau đớn. Vật này là giới hạn của hắn rồi. Hắn vốn định nếu có thể không xuất ra vật này thì tốt nhưng lại bị lời nói của Võ Phong khiến không thể không đưa ra vật quan trọng nhất.
Vật này vừa đưa ra, đôi mắt Võ Phong lập tức lộ vẻ ngưng trọng, liếc nhìn Đạo Nhất một cái lại nhìn về phía Vương Lâm.
Đại Thiên Tôn rất ít khi đưa ra đạo tinh này. Có vật này ngươi có thể an toàn. Nhưng ta khuyên ngươi nên chờ Cửu Đế Đại Thiên Tôn một chút.
Võ Phong! Ngươi chẳng lẽ cảm thấy mình mời chào vô vọng, đơn giản giả bộ làm người tốt, lấy việc này mà kết thiện duyên sao?
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn khẽ quát một tiếng.
Thế thì đã sao!
Võ Phong Đại Thiên Tôn cười nói. Hắn đúng là có tâm tư này. Hắn đã suy nghĩ qua, nếu Vương Lâm này đồng ý theo mình thì nhất định sẽ hậu đãi đối phương, dù không theo thì coi như là kết thiện duyên, một tên chết hai con chim, hai bên đều có lợi.
Vậy không biết Võ Phong ngươi có thể đưa ra thứ gì?
Đạo Nhất rất bực mình nhưng hắn với Võ Phong có địa vị giống nhau. Nếu đối phương đã quyết định như vậy thì bản thân quả thực cũng không nên nói nhiều.
Lợi ích ta đưa ra không nhiều. Trong Thái Cổ thần cảnh ta cũng không có cơ duyên cho ngươi.
Thần sắc Võ Phong rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm trong suốt, rất chân thành.
Nhưng nếu ngươi theo ta thì ngươi không phải là người dưới trướng ta mà ta thay mặt sư tôn nhận ngươi làm đệ tử, cho ngươi là sư đệ của ta! Tu vi của ta và ngươi bất đồng nhưng địa vị lại giống nhau!
Những gì ta có ngươi đều có! Đây là điều kiện duy nhất ta có thể đưa ra!
Võ Phong Đại Thiên Tôn nhìn Vương Lâm. Hắn cực kỳ coi trọng người này. Người này có tỷ lệ rất cao trở thành Đại Thiên Tôn. Người như vậy đủ để hắn đưa ra hứa hẹn này.
Lời nói của Võ Phong khiến Đạo Nhất thiên tỏn sửng sốt, trở nên trầm mặc. Điều kiện như vậy đích xác so với những Pháp Bảo của hắn nặng hơn nhiều.
Võ Phong này chỉ là một mãng phu. Người này tuy rằng cực kỳ ưu tú nhưng còn lâu mới có giá trị lớn như vậy. Đạo tinh của ta đã là cực hạn đối với Đại Thiên Tôn rồi!
Nhưng hắn không ngờ lại đánh cuộc một lần, lấy cái giá lớn này để đánh cuộc người này có thể trở thành Đại Thiên Tôn!
Địa vị ngang hàng...thay mặt sư tôn thu đồ đệ. Loại điều kiện này nếu năm đó hắn đưa ra cho Minh Đạo Tôn thì sợ rằng Minh Đạo Tôn cũng sẽ cực kỳ động tâm, rất có khả năng không theo Tiên Hoàng mà trở thành sư đệ của Võ Phong!
Vương Lâm này một khi đáp ứng thì lợi ích cực nhiều!
Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn không ngờ Võ Phong lại nói ra những lời này, thần sắc chân thành tới vậy, hiển nhiên là những lời này không phải thuận miệng nói ra mà đã trai qua suy tư rất nhiều.
Lời ta nói tuyệt không phải là giả dối, có thể dùng huyết mạch để thề!
Võ Phong nhìn Vương Lâm, nói từng chữ một.
Võ Phong này điên rồi!
Đạo Nhất đứng bên cạnh thần sắc âm trầm hơn, mơ hồ lộ vẻ không thể tin nổi.
Thần sắc Vương Lâm hơi phức tạp nhìn Võ Phong, trở nên trầm mặc. Nếu hắn thật sự có ý định ở lại dài lâu tại Tiên Tộc thì những lời nói của Võ Phong sẽ là lựa chọn tốt nhất của hắn. Nhưng...
Đa tạ Võ Phong Đại Thiên Tôn ưu ái...việc này Vương mỗ muốn suy nghĩ thêm một chút.
Vương Lâm thầm than, hướng về phía Võ Phong ôm quyền.
Không có vấn đề gì. Cửu Đế Đại Thiên Tôn là người mạnh nhất trong chúng ta. Điều kiện của hắn cho ngươi có lẽ sẽ rất tốt.
Võ Phong than nhẹ, nhìn Vương Lâm một cái rồi mỉm cười nói.
Hắn tới rồi!
Ngay lúc Võ Phong nói xong thì trên bầu trời xuất hiện một vùng sóng gợn. Trong sóng gợn này có hai thân ảnh đi ra, chính là Hải Tử Thiên Tôn và sư tôn của nàng.
Vương Lâm!
Giọng nói của Hải Tử Thiên Tôn lộ vẻ sung sướng, sau khi hiện thân liền tiến tới bên cạnh Vương Lâm.
- Cái tên này, mất tích lâu như vậy, vừa xuất hiện liền tới Thiên Tôn Niết, không ngờ xông tới tầng mười bảy!
Hải Tử Thiên Tôn nhìn Vương Lâm, ánh mắt không chút che dấu vẻ vui sướng.
- May mắn mà thôi.
Khoảng cách giữa Hải Tử Thiên Tôn và Vương Lâm rất gần. Một làn hương mơ hồ truyền tới. Vương Lâm không lui lại phía sau mà đứng im ở đó. Hắn còn nhớ rõ trong Thiên Tôn Niết, lúc mình bị cả vạn người chỉ trích thì Hải Tử Thiên Tôn đã đứng ra bênh vực hắn.
Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ngươi còn nhớ rõ ta mời ngươi tới Đế Sơn, cùng ta đi ngắm lá thu không?
Hải Tử Thiên Tôn nhìn Vương Lâm, nhẹ giọng nói.
Vương Lâm do dự một chút, trong lòng thầm than, nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt này.
- Ta sẽ tới!
- Không phải là bây giờ sao?
Hải Tử Thiên Tôn cắn môi.
Vương Lâm trầm mặc. Lấy tuổi tác và sự từng trải của hắn sao lại không nhận ra hàm ý trong lời nói của Hải Tử Thiên Tôn chứ. Tình cảm của nữ tử tuyệt mỹ này đối với hắn không có tình nhưng hiển nhiên đã có hảo cảm.
Hảo cảm như vậy có lẽ cuối cùng sẽ biến thành một loại tình cảm.
Chẳng qua chuyện như vậy Vương Lâm không thể tùy ý để xảy ra. Hắn không muốn làm đối phương đau lòng giống như với mấy nữ tử trong động phủ, cuối cùng trong lòng không vui vẻ nổi.
Vương Lâm trầm mặc khiến cho nội tâm Hải Tử Thiên Tôn than nhẹ nhưng trên mặt nàng vẫn lộ ra nụ cười, tay phải giơ lên vỗ lên người Vương Lâm.
- Ngươi đó, ta chỉ muốn đưa ngươi tới Đế Sơn, thuận tiện giới thiệu cho người vài nữ tử song tu thôi. Hừ, không đi thì thôi, ta đi tìm người khác.
Vương Lâm cười khổ.
- Hải Tử, đừng gây chuyện nữa!
Cửu Đế Đại Thiên Tôn vẫn có dáng vẻ như trước nhưng thần sắc lại nghiêm túc. Trên người hắn không nhìn ra chút uy nghiêm nào của Đại Thiên Tôn, giờ phút này dù nghiêm túc nhưng vẫn tầm thường như trước.
- Vương Lâm, lão phu muốn nhận ngươi là đệ tử. Ngươi có đồng ý không?
Cửu Đế Đại Thiên Tôn là người cùng thời kỳ với Tiên Tổ. Hắn nói như vậy không hề tỏ vẻ gì, ngay cả Võ Phong ở bên cạnh cũng không phải xấu hổ.
- Ngươi nếu đồng ý thì lão phu có thể hứa với ngươi, một khi Thái Cổ thần cảnh mở ra thì ta sẽ đưa ngươi vào bên trong, toàn lực trợ giúp ngươi trở thành Đại Thiên Tôn!
Lời hứa hẹn như vậy trong Đại Thiên Tôn cũng không có mấy người dám nói. Cái giá của việc này chỉ có Đại Thiên Tôn mới hiểu được.
Đó cũng là những lời năm xưa hắn nói với Minh Đạo Tôn. Nhưng Minh Đạo Tôn không biết được Tiên Hoàng ban cho điều kiện gì, cuối cùng không lựa chọn Cửu Đế Đại Thiên Tôn.
Dưới sự trợ giúp của ta, khi Thái Cổ thần cảnh mở ra, tỷ lệ ngươi có thể trở thành Đại Thiên Tôn sẽ tăng lên ba phần! Mà nếu ngươi là đệ tử của ta thì dù là Tiên Hoàng cũng không dám ra tay với ngươi!
Dù giữa các ngươi có ân oán gì thì chỉ cần có lão phu là có thể triệt tiêu hoàn toàn giúp ngươi!
Trong Đại Thiên Tôn trừ Đông Lâm đã chết ra chỉ có Song Tử Đại Thiên Tôn là có thể so với lão phu. Nhưng Song Tử sau khi chuyển thế xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hôm nay linh hồn bị phân liệt, lúc này trạng thái cực kỳ suy yếu.
- Lão phu chính là sự lựa chọn tốt nhất của ngươi!
Cửu Đế Đại Thiên Tôn chậm rãi nói.
Vương Lâm nhìn Đạo Nhất, Võ Phong và Cửu Đế Đại Thiên Tôn đang đứng nơi này. Ba người này mỗi người đều đưa ra điều kiện, chí bảo của Đạo Nhất, Võ Phong cho ngang hàng, cam đoan của Cửu Đế.
Nếu hắn có ý định ở lại Tiên Tộc lâu dài thì lựa chọn Cửu Đế là ổn thỏa nhất. Dù là lựa chọn Võ Phong cũng có thể khiến hắn hô phong hoán vũ tại Tiên Tộc. Duy chỉ có Đạo Nhất Đại Thiên Tôn là Vương Lâm tuyệt đối không dễ dàng lựa chọn. Dù sao hắn cũng biết năm đó sư tôn và Đạo Nhất Đại Thiên Tôn này từng có tranh chấp. Mà Thiên Nghịch Châu lại do Thất Thải Tiên Tôn đoạt được khi hai người này tranh chấp.
Nhưng Đạo Nhất Đại Thiên Tôn cũng là sự lựa chọn tốt của Vương Lâm. Mấy thứ Pháp Bảo của người này cũng khiến Vương Lâm hơi động tâm, chẳng qua về sau nếu Tiên Hoàng muốn ra tay thì người này có thể không giúp hắn. Việc này khó có thể nói trước.
Cửu Đế Đại Thiên Tôn thân là Đại Thiên Tôn cường đại nhất Tiên Tộc...ở nơi hắn ta cũng không có gì phải lo lắng. Hơn nữa hắn cũng ở Trung Châu, do đó hành trình của ta tới Trung Châu sẽ an toàn hơn rất nhiều!
Vương Lâm trầm ngâm, hướng về phía Cửu Đế Đại Thiên Tôn ôm quyền, đang muốn mở miệng.
Đột nhiên lúc này Cửu Đế Đại Thiên Tôn xoay phắt người. Ngay sau đó Võ Phong và Đạo Nhất cũng đều ngẩng đầu, thần sắc ngưng trọng. Chỉ thấy trên bầu trời có ba đạo cầu vồng gào thét bay tới, trong nháy mắt đã tới gần.
Tiểu Vương Lâm, à, đúng là ngươi rồi!
Một tràng cười vui sướng từ trên bầu trời truyền xuống. Chỉ thấy trong ba đạo cầu vồng kia chính là Song Tử Đại Thiên Tôn và Cô Nhai Thiên Tôn.
Trong tiếng cười, cô bé tên là Oa Oa nhoáng một cái xuất hiện bên cạnh Vương Lâm, vỗ hai tay đi vòng quanh người hắn.
- Tiểu Vương Lâm, ngươi còn nhớ ta không?
- Tiểu Vương Lâm, ngươi còn nhớ hắn không!
Cô bé tên Hàm Hàm đứng bên cạnh, trong tay cầm một tu sĩ, ném hắn về phía trước.
Vương Lâm nhìn tu sĩ vẻ mặt như trái mướp đắng vừa bị Hàm Hàm buông tay ra.
- Tham Lang...
- Ấy... Vương đạo hữu, lâu lắm không gặp...
Tham Lang vừa nói, đôi mắt như ươn ướt.
Được rồi, đầu trọc, mặt giả, cả lão già xấu xí kia, các người đi đi thôi. Tiểu Vương Lâm này là người của chúng ta rồi!
Cô bé tên Oa Oa chống tay trái vào hông, tay phải giơ lên cất giọng kẻ cả nói.
Đúng, hắn là của chúng ra rồi. Nếu ai dám không nghe lời thì, hừ hừ...ta đánh kẻ đó!
Cô bé tên Hàm Hàm tỏ vẻ sắp đánh người, đôi tay giơ cao lên vung vẩy.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến Vương Lâm sửng sốt.
Cô Nhai Thiên Tôn kia giờ phút này lui lại phía sau vài bước, cười khổ nhìn lại. Với tu vi của hắn căn bản là không thể nói gì, chỉ có thể nhìn hai tiểu tổ tông ra tay.
Tới sớm rồi...đúng ra phải tới muộn hơn mới đúng...đợi những người khác đưa ra điều kiện rồi ra có thể tiến hành phán đoán...ôi.
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn sở dĩ chạy tới đầu tiên bởi hắn muốn mình là mời chào Vương Lâm đầu tiên. Mà hắn cảm thấy những vật đối phương để ý mình đã phán đoán cực chuẩn, sớm đưa ra có thể chấn nhiếp những người khác.
Nhưng lại không ngờ được Võ Phong lại nói ra những lời này.
Đương nhiên còn chưa hết. Vật phẩm cuối cùng của bổn tôn còn chưa đưa ra!
Ánh mắt Đạo Nhất lộ vẻ quyết đoán, tay phải giơ lên, nắm chặt thành quyền. Trong nháy mắt này, y phục toàn thân hắn lập tức bị cuốn động, trong nháy mắt liền bình tĩnh lại. Đạo Nhất chậm rãi mở nắm tay ra, bên trong bất ngờ xuất hiện một khối thủy tinh nhiều màu trôi nổi trong đó.
Vương Lâm, vật này là do đạo niệm của bổn tôn biến thành, ngươi dung nhập vào thân thể, nếu ngươi tử vong thì bổn tôn sẽ bị thương. Mà nếu ta bị thương thì ngươi lại không sao. Vật này chỉ có tác dụng đơn phương trên người bổn tôn.
Có nó, ai dám động vào ngươi chính là địch với Đạo Nhất ta!
Trong lòng Đạo Nhất Đại Thiên Tôn cực kỳ đau đớn. Vật này là giới hạn của hắn rồi. Hắn vốn định nếu có thể không xuất ra vật này thì tốt nhưng lại bị lời nói của Võ Phong khiến không thể không đưa ra vật quan trọng nhất.
Vật này vừa đưa ra, đôi mắt Võ Phong lập tức lộ vẻ ngưng trọng, liếc nhìn Đạo Nhất một cái lại nhìn về phía Vương Lâm.
Đại Thiên Tôn rất ít khi đưa ra đạo tinh này. Có vật này ngươi có thể an toàn. Nhưng ta khuyên ngươi nên chờ Cửu Đế Đại Thiên Tôn một chút.
Võ Phong! Ngươi chẳng lẽ cảm thấy mình mời chào vô vọng, đơn giản giả bộ làm người tốt, lấy việc này mà kết thiện duyên sao?
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn khẽ quát một tiếng.
Thế thì đã sao!
Võ Phong Đại Thiên Tôn cười nói. Hắn đúng là có tâm tư này. Hắn đã suy nghĩ qua, nếu Vương Lâm này đồng ý theo mình thì nhất định sẽ hậu đãi đối phương, dù không theo thì coi như là kết thiện duyên, một tên chết hai con chim, hai bên đều có lợi.
Vậy không biết Võ Phong ngươi có thể đưa ra thứ gì?
Đạo Nhất rất bực mình nhưng hắn với Võ Phong có địa vị giống nhau. Nếu đối phương đã quyết định như vậy thì bản thân quả thực cũng không nên nói nhiều.
Lợi ích ta đưa ra không nhiều. Trong Thái Cổ thần cảnh ta cũng không có cơ duyên cho ngươi.
Thần sắc Võ Phong rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm trong suốt, rất chân thành.
Nhưng nếu ngươi theo ta thì ngươi không phải là người dưới trướng ta mà ta thay mặt sư tôn nhận ngươi làm đệ tử, cho ngươi là sư đệ của ta! Tu vi của ta và ngươi bất đồng nhưng địa vị lại giống nhau!
Những gì ta có ngươi đều có! Đây là điều kiện duy nhất ta có thể đưa ra!
Võ Phong Đại Thiên Tôn nhìn Vương Lâm. Hắn cực kỳ coi trọng người này. Người này có tỷ lệ rất cao trở thành Đại Thiên Tôn. Người như vậy đủ để hắn đưa ra hứa hẹn này.
Lời nói của Võ Phong khiến Đạo Nhất thiên tỏn sửng sốt, trở nên trầm mặc. Điều kiện như vậy đích xác so với những Pháp Bảo của hắn nặng hơn nhiều.
Võ Phong này chỉ là một mãng phu. Người này tuy rằng cực kỳ ưu tú nhưng còn lâu mới có giá trị lớn như vậy. Đạo tinh của ta đã là cực hạn đối với Đại Thiên Tôn rồi!
Nhưng hắn không ngờ lại đánh cuộc một lần, lấy cái giá lớn này để đánh cuộc người này có thể trở thành Đại Thiên Tôn!
Địa vị ngang hàng...thay mặt sư tôn thu đồ đệ. Loại điều kiện này nếu năm đó hắn đưa ra cho Minh Đạo Tôn thì sợ rằng Minh Đạo Tôn cũng sẽ cực kỳ động tâm, rất có khả năng không theo Tiên Hoàng mà trở thành sư đệ của Võ Phong!
Vương Lâm này một khi đáp ứng thì lợi ích cực nhiều!
Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn không ngờ Võ Phong lại nói ra những lời này, thần sắc chân thành tới vậy, hiển nhiên là những lời này không phải thuận miệng nói ra mà đã trai qua suy tư rất nhiều.
Lời ta nói tuyệt không phải là giả dối, có thể dùng huyết mạch để thề!
Võ Phong nhìn Vương Lâm, nói từng chữ một.
Võ Phong này điên rồi!
Đạo Nhất đứng bên cạnh thần sắc âm trầm hơn, mơ hồ lộ vẻ không thể tin nổi.
Thần sắc Vương Lâm hơi phức tạp nhìn Võ Phong, trở nên trầm mặc. Nếu hắn thật sự có ý định ở lại dài lâu tại Tiên Tộc thì những lời nói của Võ Phong sẽ là lựa chọn tốt nhất của hắn. Nhưng...
Đa tạ Võ Phong Đại Thiên Tôn ưu ái...việc này Vương mỗ muốn suy nghĩ thêm một chút.
Vương Lâm thầm than, hướng về phía Võ Phong ôm quyền.
Không có vấn đề gì. Cửu Đế Đại Thiên Tôn là người mạnh nhất trong chúng ta. Điều kiện của hắn cho ngươi có lẽ sẽ rất tốt.
Võ Phong than nhẹ, nhìn Vương Lâm một cái rồi mỉm cười nói.
Hắn tới rồi!
Ngay lúc Võ Phong nói xong thì trên bầu trời xuất hiện một vùng sóng gợn. Trong sóng gợn này có hai thân ảnh đi ra, chính là Hải Tử Thiên Tôn và sư tôn của nàng.
Vương Lâm!
Giọng nói của Hải Tử Thiên Tôn lộ vẻ sung sướng, sau khi hiện thân liền tiến tới bên cạnh Vương Lâm.
- Cái tên này, mất tích lâu như vậy, vừa xuất hiện liền tới Thiên Tôn Niết, không ngờ xông tới tầng mười bảy!
Hải Tử Thiên Tôn nhìn Vương Lâm, ánh mắt không chút che dấu vẻ vui sướng.
- May mắn mà thôi.
Khoảng cách giữa Hải Tử Thiên Tôn và Vương Lâm rất gần. Một làn hương mơ hồ truyền tới. Vương Lâm không lui lại phía sau mà đứng im ở đó. Hắn còn nhớ rõ trong Thiên Tôn Niết, lúc mình bị cả vạn người chỉ trích thì Hải Tử Thiên Tôn đã đứng ra bênh vực hắn.
Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ngươi còn nhớ rõ ta mời ngươi tới Đế Sơn, cùng ta đi ngắm lá thu không?
Hải Tử Thiên Tôn nhìn Vương Lâm, nhẹ giọng nói.
Vương Lâm do dự một chút, trong lòng thầm than, nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt này.
- Ta sẽ tới!
- Không phải là bây giờ sao?
Hải Tử Thiên Tôn cắn môi.
Vương Lâm trầm mặc. Lấy tuổi tác và sự từng trải của hắn sao lại không nhận ra hàm ý trong lời nói của Hải Tử Thiên Tôn chứ. Tình cảm của nữ tử tuyệt mỹ này đối với hắn không có tình nhưng hiển nhiên đã có hảo cảm.
Hảo cảm như vậy có lẽ cuối cùng sẽ biến thành một loại tình cảm.
Chẳng qua chuyện như vậy Vương Lâm không thể tùy ý để xảy ra. Hắn không muốn làm đối phương đau lòng giống như với mấy nữ tử trong động phủ, cuối cùng trong lòng không vui vẻ nổi.
Vương Lâm trầm mặc khiến cho nội tâm Hải Tử Thiên Tôn than nhẹ nhưng trên mặt nàng vẫn lộ ra nụ cười, tay phải giơ lên vỗ lên người Vương Lâm.
- Ngươi đó, ta chỉ muốn đưa ngươi tới Đế Sơn, thuận tiện giới thiệu cho người vài nữ tử song tu thôi. Hừ, không đi thì thôi, ta đi tìm người khác.
Vương Lâm cười khổ.
- Hải Tử, đừng gây chuyện nữa!
Cửu Đế Đại Thiên Tôn vẫn có dáng vẻ như trước nhưng thần sắc lại nghiêm túc. Trên người hắn không nhìn ra chút uy nghiêm nào của Đại Thiên Tôn, giờ phút này dù nghiêm túc nhưng vẫn tầm thường như trước.
- Vương Lâm, lão phu muốn nhận ngươi là đệ tử. Ngươi có đồng ý không?
Cửu Đế Đại Thiên Tôn là người cùng thời kỳ với Tiên Tổ. Hắn nói như vậy không hề tỏ vẻ gì, ngay cả Võ Phong ở bên cạnh cũng không phải xấu hổ.
- Ngươi nếu đồng ý thì lão phu có thể hứa với ngươi, một khi Thái Cổ thần cảnh mở ra thì ta sẽ đưa ngươi vào bên trong, toàn lực trợ giúp ngươi trở thành Đại Thiên Tôn!
Lời hứa hẹn như vậy trong Đại Thiên Tôn cũng không có mấy người dám nói. Cái giá của việc này chỉ có Đại Thiên Tôn mới hiểu được.
Đó cũng là những lời năm xưa hắn nói với Minh Đạo Tôn. Nhưng Minh Đạo Tôn không biết được Tiên Hoàng ban cho điều kiện gì, cuối cùng không lựa chọn Cửu Đế Đại Thiên Tôn.
Dưới sự trợ giúp của ta, khi Thái Cổ thần cảnh mở ra, tỷ lệ ngươi có thể trở thành Đại Thiên Tôn sẽ tăng lên ba phần! Mà nếu ngươi là đệ tử của ta thì dù là Tiên Hoàng cũng không dám ra tay với ngươi!
Dù giữa các ngươi có ân oán gì thì chỉ cần có lão phu là có thể triệt tiêu hoàn toàn giúp ngươi!
Trong Đại Thiên Tôn trừ Đông Lâm đã chết ra chỉ có Song Tử Đại Thiên Tôn là có thể so với lão phu. Nhưng Song Tử sau khi chuyển thế xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hôm nay linh hồn bị phân liệt, lúc này trạng thái cực kỳ suy yếu.
- Lão phu chính là sự lựa chọn tốt nhất của ngươi!
Cửu Đế Đại Thiên Tôn chậm rãi nói.
Vương Lâm nhìn Đạo Nhất, Võ Phong và Cửu Đế Đại Thiên Tôn đang đứng nơi này. Ba người này mỗi người đều đưa ra điều kiện, chí bảo của Đạo Nhất, Võ Phong cho ngang hàng, cam đoan của Cửu Đế.
Nếu hắn có ý định ở lại Tiên Tộc lâu dài thì lựa chọn Cửu Đế là ổn thỏa nhất. Dù là lựa chọn Võ Phong cũng có thể khiến hắn hô phong hoán vũ tại Tiên Tộc. Duy chỉ có Đạo Nhất Đại Thiên Tôn là Vương Lâm tuyệt đối không dễ dàng lựa chọn. Dù sao hắn cũng biết năm đó sư tôn và Đạo Nhất Đại Thiên Tôn này từng có tranh chấp. Mà Thiên Nghịch Châu lại do Thất Thải Tiên Tôn đoạt được khi hai người này tranh chấp.
Nhưng Đạo Nhất Đại Thiên Tôn cũng là sự lựa chọn tốt của Vương Lâm. Mấy thứ Pháp Bảo của người này cũng khiến Vương Lâm hơi động tâm, chẳng qua về sau nếu Tiên Hoàng muốn ra tay thì người này có thể không giúp hắn. Việc này khó có thể nói trước.
Cửu Đế Đại Thiên Tôn thân là Đại Thiên Tôn cường đại nhất Tiên Tộc...ở nơi hắn ta cũng không có gì phải lo lắng. Hơn nữa hắn cũng ở Trung Châu, do đó hành trình của ta tới Trung Châu sẽ an toàn hơn rất nhiều!
Vương Lâm trầm ngâm, hướng về phía Cửu Đế Đại Thiên Tôn ôm quyền, đang muốn mở miệng.
Đột nhiên lúc này Cửu Đế Đại Thiên Tôn xoay phắt người. Ngay sau đó Võ Phong và Đạo Nhất cũng đều ngẩng đầu, thần sắc ngưng trọng. Chỉ thấy trên bầu trời có ba đạo cầu vồng gào thét bay tới, trong nháy mắt đã tới gần.
Tiểu Vương Lâm, à, đúng là ngươi rồi!
Một tràng cười vui sướng từ trên bầu trời truyền xuống. Chỉ thấy trong ba đạo cầu vồng kia chính là Song Tử Đại Thiên Tôn và Cô Nhai Thiên Tôn.
Trong tiếng cười, cô bé tên là Oa Oa nhoáng một cái xuất hiện bên cạnh Vương Lâm, vỗ hai tay đi vòng quanh người hắn.
- Tiểu Vương Lâm, ngươi còn nhớ ta không?
- Tiểu Vương Lâm, ngươi còn nhớ hắn không!
Cô bé tên Hàm Hàm đứng bên cạnh, trong tay cầm một tu sĩ, ném hắn về phía trước.
Vương Lâm nhìn tu sĩ vẻ mặt như trái mướp đắng vừa bị Hàm Hàm buông tay ra.
- Tham Lang...
- Ấy... Vương đạo hữu, lâu lắm không gặp...
Tham Lang vừa nói, đôi mắt như ươn ướt.
Được rồi, đầu trọc, mặt giả, cả lão già xấu xí kia, các người đi đi thôi. Tiểu Vương Lâm này là người của chúng ta rồi!
Cô bé tên Oa Oa chống tay trái vào hông, tay phải giơ lên cất giọng kẻ cả nói.
Đúng, hắn là của chúng ra rồi. Nếu ai dám không nghe lời thì, hừ hừ...ta đánh kẻ đó!
Cô bé tên Hàm Hàm tỏ vẻ sắp đánh người, đôi tay giơ cao lên vung vẩy.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến Vương Lâm sửng sốt.
Cô Nhai Thiên Tôn kia giờ phút này lui lại phía sau vài bước, cười khổ nhìn lại. Với tu vi của hắn căn bản là không thể nói gì, chỉ có thể nhìn hai tiểu tổ tông ra tay.
/2085
|