Lại nói về Vương Lâm, sau khi thiên địa uy áp tiêu tan đi, hắn ngồi trên
mặt đất trầm ngâm suy nghĩ. Uy áp vừa xuất hiện Dạ Tự Tại lập tức
truyền tấn nói phải rời đi, đây nhất định là có chuyện gì đấy xảy ra.
Khi Dạ Tự Tại rời đi, Thi Âm Tông lập tức được canh phòng rất nghiêm
mật, muốn đào tẩu cũng không có cơ hôi. Vương Lâm suy nghĩ một chút,
thần thức phát tán ra xung quanh, nhưng vừa tiếp xúc với bốn vách tường
lập tức bị ngăn trở không thể tiếp tục dò xét. Chỉ có những lỗ nhỏ ở bốn
phía là không gây trở ngại với thần thức của hắn.
Nhưng lỗ nhỏ đó phát tán ra hàn khí kinh người, sâu không lường được,
mãi cho tới khi Vương Lâm dò xét gần trăm thước vẫn không phát hiện được
chỗ nào kỳ dị. Nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, hàn khí quá nặng, thần
thức của hắn có chút biểu hiện không chịu được, có dấu hiệu tiêu tán đi.
Trầm ngâm thêm lúc nữa, hắn vẫn không coi thường mà vọng động, thu hồi
lại thần thức của mình. Sau khi tâm tình bình tĩnh trở lại, hắn đánh ra
vài đạo pháp quyết, linh lực toàn thân nhanh chóng lưu chuyển. Từ từ, bề
ngoài thân thể của hắn nổi lên một tầng quang mang màu lam, khi quang
mang này vừa xuất hiện, bên ngoài Vương Lâm lập tức hình thành một dòng
chảy, đại lượng bạch khí từ bốn phía theo lỗ nhỏ chui ra, bị dòng chảy
hấp thu lại.
Đông đảo đệ tử của Thi Âm Tông đang bế quan tu luyện vừa mới khôi phục
lại do uy áp biến mất, thì đám người nay chưa kịp bình tĩnh thì Vương
Lâm bắt đầu thổ nạp làm cho hàn khí ở xung quanh bị giảm bớt đi rõ rết.
Bởi vì hàn khí từ sâu trong lòng đất toát ra, cho nên không ai có thể
tiến hành quan sát.
Vương Lâm mắt nhìn thấy vô cùng vô tận hàn khí vọt tới, hắn quyết định
đình chỉ quá trình thôn phệ, nhắm mắt lại cố gắng tiêu hóa hàn khí ở
trong cơ thể của mình.
Đang thổ nạp, đột nhiên Vương Lâm phát hiện Nghịch Thiên châu ở trên
ngực tỏa ra khí tức mát lạnh, hắn ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng lôi
hạt châu ra trước mặt, phát hiện trên mặt hạt châu đã có nhiều hơn một
giọt chất lỏng.
Vương Lâm vừa vui mừng vừa sợ hãi, phải biết rằng Nghịch Thiên châu có
khuyết điểm duy nhất chính là bên trong không có chút linh lực nào. Nó
chỉ có thể mượn chất lỏng linh khí tiến hành tu luyện, nhưng chất lỏng
linh khí này theo thời gian dài hiệu quả sẽ càng kém đi, chỉ có nước
sương sớm mới có thể bảo trì hiệu quả.
Nhưng nước sương thu thập được rất chậm, cho nên từ khi tu luyện Hoàng
Tuyền Thăng Khiếu Quyết, Vương Lâm rất ít tiến vào trong không gian mộng
cảnh. Bất quá, hắn vẫn thu thập những hạt sương, để sau này tiến vào
trong mộng cảnh để dùng.
Nghịch Thiên châu hôm nay không biết vì sao lại xuất hiện nhiều chất
lỏng như vậy, hơn nữa, hắn có thể cảm giác được chất lỏng này có thuộc
tính âm hàn, hơn nữa linh khí ba động không hề giống trước kia.
Vương Lâm hít sâu một hơi, không nói hai lời lấy hồ lô ra, bắt đầu thu thập chất lỏng.
Đợi tới khi thu thập được toàn bộ chất lỏng, ánh mắt Vương Lâm chớp động
vài lần, rồi thử tiếp tục hấp thu âm hàn khí. Bạch khí từ bốn phía nhất
thời xuất hiện, lúc này đây thần thức Vương Lâm đều tập trung lên hạt
châu, hắn ngay lập tức cảm nhận được một tia bạch khí yên lặng chui vào
bên trong hạt châu. Ngay sau đó, trên bề mặt hạt châu xuất hiện một giọt
chất lỏng.
Sắc mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng, hắn tiếp tục vừa thực hiện vừa chậm rãi gom góp chất lỏng.
Bộ dáng của hồ lô đã hoàn toàn thay đổi, lớm vỏ màu lam bên ngoài đã ẩn
hiện ánh sáng, mặc dù Vương Lâm nhưng khi vuốt chiếc hồ lô cũng cảm giác
rùng hết cả mình.
Nếu để người ngoài sờ vào, chỉ sợ khi chạm vào thấy lạnh tới tận xương, máu huyết sẽ đông cứng lại.
Cẩn thận cất hồ lô vào trong túi trữ vật, Vương Lâm lại lấy tiếp ra một
cái hồ lô, đang muốn tiếp tục thổ nạp, đột nhiên ánh mắt hắn đảo qua
thạch châu, nhất thời thần sắc thay đổi.
Trên lớp vỏ thạch châu nguyên chỉ có một hình khắc lá cây mờ mờ, nhưng
bây giờ đã xuất hiện thêm một cái, hai phiến lá cây cân xứng với nhau
xuất hiện ở trên hạt châu.
Vương Lâm hơi suy nghĩ một chút, dựa theo như Ti Đồ Nam dự đoán, Nghịch
Thiên Châu phải hấp thu Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ hệ linh khí mới đạt
cảnh giới viên mãn. Lúc ấy mới xem như chính thức mở ra hạt châu để cho
người khác nhận chủ.
Thủy linh khí đã sớm viên mãn, cho nên trên những hình khắc đám mây trên
hạt châu đã sớm biến mất, thay vào đó là hình những lá cây, như muốn
nói nó cần hấp thụ linh khí Mộc thuộc tính.
Tuy nhiên, linh khí thuộc tính Mộc có tài liệu rất khó tìm, Vương Lâm đã
từng ở chợ giao dịch của Đằng Gia thành nhìn thấy mấy cái, nhưng chúng
đều có giá trên trời. Hơn nữa, hắn cũng không biết nếu như có những tài
liệu này thì làm sao để cho hạt châu có thể hấp thu? Thậm chí ngay cả
khi có tài liệu Mộc thuộc tính cũng không chắc chắn có thể làm cho hạt
châu tiến hóa, cho nên hắn mới bỏ đi ý niệm mua chúng.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trên hạt châu tự nhiên lại xuất hiện thêm một
phiến lá cây. Điều này làm cho Vương Lâm phải suy nghĩ cẩn thận lại, bây
giờ hắn không nôn nóng rời khỏi nơi đây nữa, tối thiểu phải đợi tới khi
hạt châu tiến hóa xong. Hoặc hắn phải hiểu rõ được huyền bí trong đó
mới ròi đi.
Bất quá, trước đó có vài việc phải tiến hành, hàn quang trong mắt Vương
Lâm lóe lên, hắn thu hồi hạt châu lại. Tay phải bắt quyết đánh ra một
đạo lam quang, lam quang này khi đánh trúng động bích. Trong nháy mắt
động bích đã xuất hiện một lỗ hổng, Vương Lâm không nói hai lời liền
theo đó đi ra, dựa theo thông lộ lúc trước đi vào, hắn không nhanh không
chậm tiến ra ngoài.
Thông đạo cũng không dài, không mất nhiều thời gian hắn đã đi tới đầu
kia của thông đạo. Vừa xuất hiện, Vương Lâm phải đình chỉ cước bộ, hắn
nhìn thấy Mộc Nhũng đang khoanh chân ngồi trong động, hắn nhìn chằm chằm
vào Vương Lâm nói:
- Sư tổ xin mời quay về. Dạ lão tổ khi rời đi đã dặn dò, bất luận ai
cũng không được tự tiện tời khỏi chỗ tu luyện của mình, sư tổ xin đừng
làm khó ta.
Vương Lâm đảo ánh mắt qua, sau đó gật đầu quay trở lại con đường dẫn tới
động tu luyện của mình, hắn biết, chắc chắn đã xảy ra biến hóa gì đó.
Thi Âm Tông canh gác vô cùng nghiêm ngặt, đây là chuyện đã nằm trong suy
đoán của Vương Lâm, nhưng dù nghiêm ngặt thế nào cũng không cần phải an
bài một Trúc Cơ trung kỳ cao thủ canh giữ nơi ra ngoài của Vương Lâm.
Trước lúc tới đây, Vương Lâm rõ ràng nhớ được canh giữ ở đó chính là một tên đệ tử Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười ba.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm từ tu luyện thân của mình tìm một thông đạo
khác dẫn ra ngoài. Cũng không mất nhiều thời gian hắn đã đi tới cuối
thông đạo, chỉ thoáng cái cửa thông đạo đã xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng vừa mới bước tiếp vài bước, Vương Lâm đã phải dừng lại, ở trên mặt
đất đang có một thanh niên khoanh chân ngồi tu luyện. Thần thái của hắn
lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, không nói một
tiếng nào, ở phía sau lưng hắn có một chiếc quan tài xanh biếc đang lơ
lửng trên không.
- Lại là một Trúc Cơ trung kỳ.... - Ánh mắt Vương Lâm hơi đảo qua một
chút rồi thu lại ngay, sau đó quay người rời đi. Mãi tới khi Vương Lâm
rời đi xa, thần thức của đối phương mới từ trên người hắn tan biến.
Vương Lâm tổng cộng đã đi mười một cái thông đạo, ngoại trừ có năm cái
thông đạo bị phong bế không thể tiến ra ngoài, sau cái khác đều có cao
thủ Trúc Cơ kỳ canh giữ, thậm chí ở một thông đạo còn có Trúc Cơ hậu kỳ
cao thủ.
Hắn trở lại động thất tu luyện của mình, khoanh chân ngồi xuống. Hết
thảy mọi chuyện không phải là trùng hợp, kết hợp với phán đoán của hắn
đối với Dạ Tự Tại, không khó có thể nghĩ ra đây là do Dạ Tự Tại cố ý an
bài. Mục đính chính là làm cho hắn có chắp cánh cũng khó bay thoát.
Vương Lâm nhíu mày suy nghĩ, trong sáu người ngoại trừ Trúc Cơ hậu kỳ
cao thủ, còn lại năm người Vương Lâm tuy có tự tin dù đối phương có thi
khôi hắn cũng có thể chiến thắng. Nhưng trên đường từ bên ngoài tới đây,
Mộc Nhũng dẫn hắn qua tổng cộng ba mươi mốt thông đạo.
Kể từ đó, hắn biết bản thân không thể trong thời gian ngắn rời đi, một
khi hành động chỉ sợ hắn còn chưa thoát được ra ngoài đã bị cao thủ Trúc
Cơ hậu kỳ hay Kết Đan kỳ của Thi Âm Tông chặn lại.
Vương Lâm nhịn không được cười khổ một tiếng, lúc này hắn cực kỳ kỳ vọng
vào Ti Đồ Nam có thể thức tỉnh, nếu có Ti Đồ Nam thuấn di cho như vậy
thì chuyện đơn giản hơn rất nhiều.
Đưa thần thức vào trong thạch châu kêu gọi vài tiếng, phát hiện Ti Đồ
Nam không có chút biểu hiện nào sẽ thức tỉnh, hắn than nhẹ một tiếng,
buông tha cho ý định của mình.
Bất quá, Vương Lâm cũng biết, nếu muốn rời khỏi đây, cũng không phải là
trong thời gian ngắn mà có thể làm được, trước tiên nên phải dò xét một
đoạn thời gian.
Hay tay bắt quyết, sau khi phong ấn lại động thất tu luyện của mình,
Vương Lâm một lần nữa tiến hành thổ nạp hàn khí. Lúc này hắn cũng không
chỉ lấy ra hạt châu và hồ lô, mà thần thức còn tranh thủ lúc bạch khí bị
hấp thu mà theo lỗ nhỏ vui vào.
Vương Lâm cũng không phân tán thần thức của mình ra, mà ngưng tụ nó lại
một lỗ nhỏ, hướng theo cái lỗ đó tiền hành dò xét. Kể từ đó, khoảng cách
quan sát của thần thức tăng trưởng không ít.
Nguyên bổn thần thức của hắn chỉ có thể quan sát phạm vi ngàn thước,
nhưng do bốn phía động thất này có lực ngăn cản rất lớn, cho nên hoàn
toàn bị hạn chế bên trong động thất.
Vương Lâm liên tục tiến hành thổ nạp, bạch khí liên tục thoát ra, thần
thức Vương Lâm giống như một sợi chỉ nhỏ không ngừng ở bên trong lỗ hổng
tiến hành dò xét. Thông đạo bên trong lỗ nhỏ vô cùng rắc rối, nhưng độ
lớn nhỏ của thông đạo lại giống nhau tới mức kinh người.
Rất nhanh sau đó, hắn đã tới được vị trí mà trước đây mình dò xét, nơi
đây khoảng cách tới chỗ Vương Lâm tầm trăm thước. Thần thức của hắn sau
khi tới đây nếu tiếp tục dò xét thêm thì sẽ gặp chút khó khăn, hàn khí
chỗ này giống như thủy triều vậy, tầng tầng lớp lớp. Nếu không phải
Vương Lâm tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết, đối với khí âm hàn có
lực miễn dịch rất lớn, chỉ sợ khi bị nó tấn công vào đã lập tức tiêu
tán.
Nhưng cứ tiếp tục như thế, tốc độ dò xét của Vương Lâm liền bị chậm lại,
cũng không biết mất bao lâu thời gian, thần thức của hắn rốt cuộc đã dò
xét được chừng ba trăm thước. Lúc này khí âm hành toát ra càng lúc càng
mạnh, liên tục không ngừng, cùng lúc xuất hiện ở chỗ này có một cánh
cửa.
Vương Lâm cắn chặt răng, thần thức phá tan cánh cửa phía trước vọt vào bên trong.
Một màn trước mắt làm cho Vương Lâm vốn đang ngồi im nhắm mắt phải giật mình mở mắt ra....
mặt đất trầm ngâm suy nghĩ. Uy áp vừa xuất hiện Dạ Tự Tại lập tức
truyền tấn nói phải rời đi, đây nhất định là có chuyện gì đấy xảy ra.
Khi Dạ Tự Tại rời đi, Thi Âm Tông lập tức được canh phòng rất nghiêm
mật, muốn đào tẩu cũng không có cơ hôi. Vương Lâm suy nghĩ một chút,
thần thức phát tán ra xung quanh, nhưng vừa tiếp xúc với bốn vách tường
lập tức bị ngăn trở không thể tiếp tục dò xét. Chỉ có những lỗ nhỏ ở bốn
phía là không gây trở ngại với thần thức của hắn.
Nhưng lỗ nhỏ đó phát tán ra hàn khí kinh người, sâu không lường được,
mãi cho tới khi Vương Lâm dò xét gần trăm thước vẫn không phát hiện được
chỗ nào kỳ dị. Nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, hàn khí quá nặng, thần
thức của hắn có chút biểu hiện không chịu được, có dấu hiệu tiêu tán đi.
Trầm ngâm thêm lúc nữa, hắn vẫn không coi thường mà vọng động, thu hồi
lại thần thức của mình. Sau khi tâm tình bình tĩnh trở lại, hắn đánh ra
vài đạo pháp quyết, linh lực toàn thân nhanh chóng lưu chuyển. Từ từ, bề
ngoài thân thể của hắn nổi lên một tầng quang mang màu lam, khi quang
mang này vừa xuất hiện, bên ngoài Vương Lâm lập tức hình thành một dòng
chảy, đại lượng bạch khí từ bốn phía theo lỗ nhỏ chui ra, bị dòng chảy
hấp thu lại.
Đông đảo đệ tử của Thi Âm Tông đang bế quan tu luyện vừa mới khôi phục
lại do uy áp biến mất, thì đám người nay chưa kịp bình tĩnh thì Vương
Lâm bắt đầu thổ nạp làm cho hàn khí ở xung quanh bị giảm bớt đi rõ rết.
Bởi vì hàn khí từ sâu trong lòng đất toát ra, cho nên không ai có thể
tiến hành quan sát.
Vương Lâm mắt nhìn thấy vô cùng vô tận hàn khí vọt tới, hắn quyết định
đình chỉ quá trình thôn phệ, nhắm mắt lại cố gắng tiêu hóa hàn khí ở
trong cơ thể của mình.
Đang thổ nạp, đột nhiên Vương Lâm phát hiện Nghịch Thiên châu ở trên
ngực tỏa ra khí tức mát lạnh, hắn ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng lôi
hạt châu ra trước mặt, phát hiện trên mặt hạt châu đã có nhiều hơn một
giọt chất lỏng.
Vương Lâm vừa vui mừng vừa sợ hãi, phải biết rằng Nghịch Thiên châu có
khuyết điểm duy nhất chính là bên trong không có chút linh lực nào. Nó
chỉ có thể mượn chất lỏng linh khí tiến hành tu luyện, nhưng chất lỏng
linh khí này theo thời gian dài hiệu quả sẽ càng kém đi, chỉ có nước
sương sớm mới có thể bảo trì hiệu quả.
Nhưng nước sương thu thập được rất chậm, cho nên từ khi tu luyện Hoàng
Tuyền Thăng Khiếu Quyết, Vương Lâm rất ít tiến vào trong không gian mộng
cảnh. Bất quá, hắn vẫn thu thập những hạt sương, để sau này tiến vào
trong mộng cảnh để dùng.
Nghịch Thiên châu hôm nay không biết vì sao lại xuất hiện nhiều chất
lỏng như vậy, hơn nữa, hắn có thể cảm giác được chất lỏng này có thuộc
tính âm hàn, hơn nữa linh khí ba động không hề giống trước kia.
Vương Lâm hít sâu một hơi, không nói hai lời lấy hồ lô ra, bắt đầu thu thập chất lỏng.
Đợi tới khi thu thập được toàn bộ chất lỏng, ánh mắt Vương Lâm chớp động
vài lần, rồi thử tiếp tục hấp thu âm hàn khí. Bạch khí từ bốn phía nhất
thời xuất hiện, lúc này đây thần thức Vương Lâm đều tập trung lên hạt
châu, hắn ngay lập tức cảm nhận được một tia bạch khí yên lặng chui vào
bên trong hạt châu. Ngay sau đó, trên bề mặt hạt châu xuất hiện một giọt
chất lỏng.
Sắc mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng, hắn tiếp tục vừa thực hiện vừa chậm rãi gom góp chất lỏng.
Bộ dáng của hồ lô đã hoàn toàn thay đổi, lớm vỏ màu lam bên ngoài đã ẩn
hiện ánh sáng, mặc dù Vương Lâm nhưng khi vuốt chiếc hồ lô cũng cảm giác
rùng hết cả mình.
Nếu để người ngoài sờ vào, chỉ sợ khi chạm vào thấy lạnh tới tận xương, máu huyết sẽ đông cứng lại.
Cẩn thận cất hồ lô vào trong túi trữ vật, Vương Lâm lại lấy tiếp ra một
cái hồ lô, đang muốn tiếp tục thổ nạp, đột nhiên ánh mắt hắn đảo qua
thạch châu, nhất thời thần sắc thay đổi.
Trên lớp vỏ thạch châu nguyên chỉ có một hình khắc lá cây mờ mờ, nhưng
bây giờ đã xuất hiện thêm một cái, hai phiến lá cây cân xứng với nhau
xuất hiện ở trên hạt châu.
Vương Lâm hơi suy nghĩ một chút, dựa theo như Ti Đồ Nam dự đoán, Nghịch
Thiên Châu phải hấp thu Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ hệ linh khí mới đạt
cảnh giới viên mãn. Lúc ấy mới xem như chính thức mở ra hạt châu để cho
người khác nhận chủ.
Thủy linh khí đã sớm viên mãn, cho nên trên những hình khắc đám mây trên
hạt châu đã sớm biến mất, thay vào đó là hình những lá cây, như muốn
nói nó cần hấp thụ linh khí Mộc thuộc tính.
Tuy nhiên, linh khí thuộc tính Mộc có tài liệu rất khó tìm, Vương Lâm đã
từng ở chợ giao dịch của Đằng Gia thành nhìn thấy mấy cái, nhưng chúng
đều có giá trên trời. Hơn nữa, hắn cũng không biết nếu như có những tài
liệu này thì làm sao để cho hạt châu có thể hấp thu? Thậm chí ngay cả
khi có tài liệu Mộc thuộc tính cũng không chắc chắn có thể làm cho hạt
châu tiến hóa, cho nên hắn mới bỏ đi ý niệm mua chúng.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trên hạt châu tự nhiên lại xuất hiện thêm một
phiến lá cây. Điều này làm cho Vương Lâm phải suy nghĩ cẩn thận lại, bây
giờ hắn không nôn nóng rời khỏi nơi đây nữa, tối thiểu phải đợi tới khi
hạt châu tiến hóa xong. Hoặc hắn phải hiểu rõ được huyền bí trong đó
mới ròi đi.
Bất quá, trước đó có vài việc phải tiến hành, hàn quang trong mắt Vương
Lâm lóe lên, hắn thu hồi hạt châu lại. Tay phải bắt quyết đánh ra một
đạo lam quang, lam quang này khi đánh trúng động bích. Trong nháy mắt
động bích đã xuất hiện một lỗ hổng, Vương Lâm không nói hai lời liền
theo đó đi ra, dựa theo thông lộ lúc trước đi vào, hắn không nhanh không
chậm tiến ra ngoài.
Thông đạo cũng không dài, không mất nhiều thời gian hắn đã đi tới đầu
kia của thông đạo. Vừa xuất hiện, Vương Lâm phải đình chỉ cước bộ, hắn
nhìn thấy Mộc Nhũng đang khoanh chân ngồi trong động, hắn nhìn chằm chằm
vào Vương Lâm nói:
- Sư tổ xin mời quay về. Dạ lão tổ khi rời đi đã dặn dò, bất luận ai
cũng không được tự tiện tời khỏi chỗ tu luyện của mình, sư tổ xin đừng
làm khó ta.
Vương Lâm đảo ánh mắt qua, sau đó gật đầu quay trở lại con đường dẫn tới
động tu luyện của mình, hắn biết, chắc chắn đã xảy ra biến hóa gì đó.
Thi Âm Tông canh gác vô cùng nghiêm ngặt, đây là chuyện đã nằm trong suy
đoán của Vương Lâm, nhưng dù nghiêm ngặt thế nào cũng không cần phải an
bài một Trúc Cơ trung kỳ cao thủ canh giữ nơi ra ngoài của Vương Lâm.
Trước lúc tới đây, Vương Lâm rõ ràng nhớ được canh giữ ở đó chính là một tên đệ tử Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười ba.
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm từ tu luyện thân của mình tìm một thông đạo
khác dẫn ra ngoài. Cũng không mất nhiều thời gian hắn đã đi tới cuối
thông đạo, chỉ thoáng cái cửa thông đạo đã xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng vừa mới bước tiếp vài bước, Vương Lâm đã phải dừng lại, ở trên mặt
đất đang có một thanh niên khoanh chân ngồi tu luyện. Thần thái của hắn
lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, không nói một
tiếng nào, ở phía sau lưng hắn có một chiếc quan tài xanh biếc đang lơ
lửng trên không.
- Lại là một Trúc Cơ trung kỳ.... - Ánh mắt Vương Lâm hơi đảo qua một
chút rồi thu lại ngay, sau đó quay người rời đi. Mãi tới khi Vương Lâm
rời đi xa, thần thức của đối phương mới từ trên người hắn tan biến.
Vương Lâm tổng cộng đã đi mười một cái thông đạo, ngoại trừ có năm cái
thông đạo bị phong bế không thể tiến ra ngoài, sau cái khác đều có cao
thủ Trúc Cơ kỳ canh giữ, thậm chí ở một thông đạo còn có Trúc Cơ hậu kỳ
cao thủ.
Hắn trở lại động thất tu luyện của mình, khoanh chân ngồi xuống. Hết
thảy mọi chuyện không phải là trùng hợp, kết hợp với phán đoán của hắn
đối với Dạ Tự Tại, không khó có thể nghĩ ra đây là do Dạ Tự Tại cố ý an
bài. Mục đính chính là làm cho hắn có chắp cánh cũng khó bay thoát.
Vương Lâm nhíu mày suy nghĩ, trong sáu người ngoại trừ Trúc Cơ hậu kỳ
cao thủ, còn lại năm người Vương Lâm tuy có tự tin dù đối phương có thi
khôi hắn cũng có thể chiến thắng. Nhưng trên đường từ bên ngoài tới đây,
Mộc Nhũng dẫn hắn qua tổng cộng ba mươi mốt thông đạo.
Kể từ đó, hắn biết bản thân không thể trong thời gian ngắn rời đi, một
khi hành động chỉ sợ hắn còn chưa thoát được ra ngoài đã bị cao thủ Trúc
Cơ hậu kỳ hay Kết Đan kỳ của Thi Âm Tông chặn lại.
Vương Lâm nhịn không được cười khổ một tiếng, lúc này hắn cực kỳ kỳ vọng
vào Ti Đồ Nam có thể thức tỉnh, nếu có Ti Đồ Nam thuấn di cho như vậy
thì chuyện đơn giản hơn rất nhiều.
Đưa thần thức vào trong thạch châu kêu gọi vài tiếng, phát hiện Ti Đồ
Nam không có chút biểu hiện nào sẽ thức tỉnh, hắn than nhẹ một tiếng,
buông tha cho ý định của mình.
Bất quá, Vương Lâm cũng biết, nếu muốn rời khỏi đây, cũng không phải là
trong thời gian ngắn mà có thể làm được, trước tiên nên phải dò xét một
đoạn thời gian.
Hay tay bắt quyết, sau khi phong ấn lại động thất tu luyện của mình,
Vương Lâm một lần nữa tiến hành thổ nạp hàn khí. Lúc này hắn cũng không
chỉ lấy ra hạt châu và hồ lô, mà thần thức còn tranh thủ lúc bạch khí bị
hấp thu mà theo lỗ nhỏ vui vào.
Vương Lâm cũng không phân tán thần thức của mình ra, mà ngưng tụ nó lại
một lỗ nhỏ, hướng theo cái lỗ đó tiền hành dò xét. Kể từ đó, khoảng cách
quan sát của thần thức tăng trưởng không ít.
Nguyên bổn thần thức của hắn chỉ có thể quan sát phạm vi ngàn thước,
nhưng do bốn phía động thất này có lực ngăn cản rất lớn, cho nên hoàn
toàn bị hạn chế bên trong động thất.
Vương Lâm liên tục tiến hành thổ nạp, bạch khí liên tục thoát ra, thần
thức Vương Lâm giống như một sợi chỉ nhỏ không ngừng ở bên trong lỗ hổng
tiến hành dò xét. Thông đạo bên trong lỗ nhỏ vô cùng rắc rối, nhưng độ
lớn nhỏ của thông đạo lại giống nhau tới mức kinh người.
Rất nhanh sau đó, hắn đã tới được vị trí mà trước đây mình dò xét, nơi
đây khoảng cách tới chỗ Vương Lâm tầm trăm thước. Thần thức của hắn sau
khi tới đây nếu tiếp tục dò xét thêm thì sẽ gặp chút khó khăn, hàn khí
chỗ này giống như thủy triều vậy, tầng tầng lớp lớp. Nếu không phải
Vương Lâm tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết, đối với khí âm hàn có
lực miễn dịch rất lớn, chỉ sợ khi bị nó tấn công vào đã lập tức tiêu
tán.
Nhưng cứ tiếp tục như thế, tốc độ dò xét của Vương Lâm liền bị chậm lại,
cũng không biết mất bao lâu thời gian, thần thức của hắn rốt cuộc đã dò
xét được chừng ba trăm thước. Lúc này khí âm hành toát ra càng lúc càng
mạnh, liên tục không ngừng, cùng lúc xuất hiện ở chỗ này có một cánh
cửa.
Vương Lâm cắn chặt răng, thần thức phá tan cánh cửa phía trước vọt vào bên trong.
Một màn trước mắt làm cho Vương Lâm vốn đang ngồi im nhắm mắt phải giật mình mở mắt ra....
/2085
|